Sống Lại Về Một Nhà

Chương 15

Sáng hôm sau, Chu Bác Nghị lại nhắn tin để xác nhận thời gian đến đón cậu. Hàn Duyệt báo cho người nhà họ Hàn chuyện hôm nay Chu Bác Nghị hẹn cậu ra ngoài, ngoại trừ Hàn Tư Mộng đảo mắt xem thường ra, thì ngay cả anh hai Hàn Tư Triết cũng nói câu “Chúc mừng tiến triển suông sẻ” với cậu.

Đối với cái chuyện yêu đương giống như đang làm nhiệm vụ này, Hàn Duyệt cảm thấy hình như mình không có sinh ra sự mong chờ và ngọt ngào như kiểu đứng ngồi không yên hay là lo được lo mất được miêu tả trong mấy tiểu thuyết tình yêu cho lắm, cảm xúc của cậu rất bình tĩnh, bất quá khi cậu ngồi đánh máy ở trước máy tính thì trong đầu lại trống rỗng, một câu mà cứ viết rồi xóa xóa rồi viết, tới cuối cùng chỉ có thể đẩy bàn phím ra nằm sấp lên bàn thở dài.

Vẫn cứ căng thẳng thôi. Hàn Duyệt nghĩ. Mặc kệ đối tượng là ai đi nữa thì dù sao đến giờ cũng là lần đầu tiên hẹn hò. Cậu nghĩ thế liền không nhịn được mà đứng dậy mở tủ quần áo ra, bắt đầu lựa chọn đồ hôm nay mặc đi ra ngoài, một bên thì khinh bỉ bản thân giống như con gái lo sửa soạn vì người yêu ấy, còn một bên lại tự an ủi đó là phép lịch sự căn bản.

Hai giờ chiều, xe của Chu Bác Nghị đúng giờ chạy vào cổng lớn nhà họ Hàn. Hàn Duyệt đứng đón ở cửa, thấy Chu Bác Nghị mở cửa sau xe ra đi tới. Chu Bác Nghị không có tự mình lái xe mà là dẫn theo tài xế, đây cũng không phải là Chu Bác Nghị làm dáng đâu, mà là giấy phép lái xe của anh đã bị thu hồi và hủy bỏ rồi, hơn nữa không được thi lại, ra ngoài chỉ có thể kêu tài xế lái xe mà thôi.

“Chào buổi chiều” Chu Bác Nghị đứng ở trước mặt Hàn Duyệt, nhìn cậu nói.

“Chào buổi chiều” Hàn Duyệt nhịn cười nói, “Tiếp theo có phải là nên bắt tay rồi nói chào mừng đã đến hay không đây?”.

Chu Bác Nghị bị chọc cười: “Anh cho rằng tay nắm tay càng hợp hơn một chút đấy”.

Vì thế bọn họ tay nắm tay đi vào nhà. Chu Bác Nghị chào hỏi người nhà họ Hàn đang chờ ở phòng khách lầu một, đưa quà tới, cha Hàn mẹ Hàn cũng tặng quà gặp mặt cho anh. Vẻ mặt cha Hàn hiền hòa giống như một người cha bình thường vậy, trêu chọc con mình: “Tính tình Duyệt Duyệt không tốt lắm, Bác Nghị con nhường nhịn nhiều một chút nhé”. Lại nói với Hàn Duyệt: “Bác Nghị vừa nhìn là biết tính tình tốt rồi, vừa rộng lượng vừa khoan dung, con đừng có được voi đòi tiên tức giận vô cớ bắt nạt người ta đấy, có biết hay không?”.

Hàn Tư Huy cũng chỉ trêu ghẹo quan hệ của hai người vài câu, làm ra bộ dạng của một người anh trai tốt cảnh cáo Chu Bác Nghị không được có lỗi với Hàn Duyệt. Chỉ có Hàn Tư Triết vẫn không có biểu cảm gì như trước, Hàn Tư Mộng thì ngồi ở bên cạnh bấm điện thoại.

Hàn Duyệt thấy người nhà họ Hàn ra vẻ thân thiết thì trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, nghe mẹ Hàn ăn nói nhỏ nhẹ kiếm vài chuyện thú vị về Hàn Duyệt khi còn nhỏ để khuấy động không khí thì càng thấy mất kiên nhẫn hơn.

Chẳng qua cậu cũng hiểu rằng, nếu người tới hôm nay không phải là Chu Bác Nghị mà là một người khác không hiểu rõ sự xích mích giữa Hàn Duyệt và người nhà, thì những gì người nhà họ Hàn biểu hiện ra bên ngoài thật ra là rất có lợi cho cậu đấy.

Dưới tình huống bình thường tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng, một người được sinh ra trong một gia đình không hòa thuận thì không phải là một người thích hợp để kết hôn đâu, bởi vì người đó không biết cách nào để gầy dựng một cuộc hôn nhân bình thường cả, mà một người không được cha mẹ và anh em thích thì càng là thế đó, bởi vì rất có thể là vấn đề chủ yếu của bản thân người đó khiến cho người đó không được người ta thích, tuy nhiên dù cho người đó vốn không có vấn đề gì đi nữa, nhưng mà hàng năm đều thiếu thốn sự yêu thương và chăm sóc của người thân, thì rất có thể sẽ tạo nên một sự tổn thương tâm lý nhất định cho người này, dẫn đến tính cách không được đầy đủ.

Cùng lúc đó, quan hệ tốt đẹp với người nhà cũng sẽ khiến đối phương không dám bởi vì người đó trơ trọi, mà ở khi cảm tình của hai người mất đi liền sinh ra sự xem thường, rồi dẫn đến làm ra những hành vi quá đáng được.

Chẳng qua trong lòng Hàn Duyệt hiểu rõ, người nhà họ Hàn đối xử thân thiết với cậu như thế ở trước mặt Chu Bác Nghị cũng không phải là suy nghĩ cho cậu, mà là suy nghĩ cho mặt mũi của mình đúng hơn, sợ truyền ra tai tiếng là khắc khe với con riêng đó thôi. Cho nên dù chuyện này không có hại gì với cậu, nhưng mà Hàn Duyệt vẫn không sinh ra được chút lòng biết ơn nào cả.

Hàn Duyệt rất bực mình đối với việc phải giả vờ là người một nhà thân thiết yêu thương lẫn nhau với người nhà họ Hàn, vẻ tươi cười trên mặt rất nhanh đã biết mất, không ngừng thay đổi dáng ngồi để trút sự bực dọc của mình ra. Chu Bác Nghị nhận ra được sự khác thường của cậu, trên mặt không có biểu hiện ra cái gì nhưng lại hơi siết chặt cánh tay đang nắm lấy Hàn Duyệt.

Sự sốt ruột của Hàn Duyệt toàn bộ đều viết lên mặt, chỉ thiếu nói thẳng ra nữa thôi. Mẹ Hàn đã sớm nhận ra liền biết điều mà dừng lại đúng lúc, đánh gảy cha Hàn đang kể rất hăng say về kinh nghiệm của bậc cha chú với Chu Bác Nghị, nói: “Được rồi, đừng làm lỡ buổi hẹn hò của thanh niên người ta nữa, mau để cho bọn trẻ đi chơi đi”. Lúc này mới cứu thoát Hàn Duyệt từ trong cái tình cảm giả tạo đó ra.

Ra khỏi cửa, khi đang định lên xe thì Chu Bác Nghị đột nhiên hỏi: “Em có muốn tự mình lái xe hay không? Anh biết em có bằng lái rồi. Anh có thể bảo tài xế đi về”.

Hàn Duyệt sửng sốt một lát, nói: “Không cần đâu, tài xế đi rồi thì làm sao tối anh về nhà được”. Nói xong liền mở cửa xe ngồi vào trong.

Xe ô tô màu đen lặng lẽ chạy ra khỏi khu nhà ở sang trọng trên sườn núi của nhà họ Hàn, xuôi theo độ dốc mà chạy chậm về phía chân núi.

“Chúng ta đi làm gì đây?” Hàn Duyệt nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe một hồi rồi quay đầu lại hỏi.

“Anh nghe nói là em bắt đầu từ 16 tuổi đã chơi đua xe à” Chu Bác Nghị nói, “Đi trường đua bên đường Kim Trản kia thấy được không? Anh bảo người ta đặt chỗ trước rồi”.

Hàn Duyệt lắc đầu theo phản xạ, sau đó mới nhận ra mình từ chối có hơi gượng gạo quá, lặng im một hồi mới nói rõ: “Hay là thôi vậy, thật ra em đã không còn thích chơi đua xe nữa rồi, cảm thấy rất nguy hiểm, không cần thiết vì chút kích thích này mà phải mất mạng đâu”.

“Em nói rất đúng” Chu Bác Nghị gật gật đầu.

Hàn Duyệt muốn nhìn ra được gì đó từ trên gương mặt gần như không có chút biểu cảm nào của anh, cuối cùng hơi chút thất vọng mà nói: “Xin lỗi”.

“Xin lỗi cái gì chứ?” Chu Bác Nghị khó hiểu mà nhìn vào cậu.

“Anh cố tình nghe ngóng sở thích của em, bỏ chuyện của mình qua rồi mang em đi ra ngoài chơi, em còn chọn ba lấy bốn không biết thông cảm nữa chứ” Hàn Duyệt nói, “Thật sự rất xin lỗi. Bất quá em thực sự không phải giả vờ rụt rè hay là tỏ tính tùy hứng đâu….”

Chu Bác Nghị lại nắm tay cậu, cản cậu nói tiếp: “Tuy không thành công làm cho em vui vẻ khiến anh cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng mà em không thích và từ chối thẳng thừng còn làm anh vui hơn nhiều”.

Hàn Duyệt khó hiểu mà nhìn vào anh.

“Điều này nói lên em không xem anh như người ngoài đó” Chu Bác Nghị nói, “Chỉ có đối xử với người ngoài, chúng ta mới có thể khắc khe bản thân để lấy lòng đối phương mà thôi. Em bằng lòng từ chối anh, nói lên em xem anh như người một nhà rồi. Điều này khiến anh rất vui. Người nên nói cám ơn hẳn là anh mới đúng”.

“Cám ơn cái gì chứ…” được Chu Bác Nghị nghiêm túc nhìn chăm chú vào, Hàn Duyệt cảm thấy có hơi hổ thẹn, bởi vì cậu lắc đầu chỉ là hành động theo phản xạ, hoàn toàn là do di chứng của trận tai nạn giao thông chí mạng đời trước để lại thôi, cũng không ngờ là Chu Bác Nghị lại cho rằng như thế này đây. Cậu nói lắp bắp, “Em… em cũng không có nghĩ nhiều vậy đâu…”

Hai người lại rơi vào một khoảng im lặng, bầu không khí lại bắt đầu trở nên có chút dính đặc và kỳ quái hơn. Hàn Duyệt dùng một bàn tay chống cằm, nhìn từng gốc cây không ngừng lùi về sau ngoài cửa sổ, nhưng tất cả suy nghĩ vẫn ở lại trên bàn tay đang nắm với Chu Bác Nghị kia. Lúc này là lòng bàn tay giao nhau, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay đối phương truyền tới, rất giống như là chân khí được truyền lại khi áp tay vào nhau trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy đó, lặp lại một vòng trong cơ thể, cuối cùng tích lũy từng chút một ở ngay trái tim.

Bầu không khí ở ghế sau kỳ lạ như thế, nhưng tài xế ngồi ở ghế lái lại dường như không cảm nhận được chút nào cả, mặt không chút thay đổi mà lái xe, không có phát ra một chút âm thanh nào, giống như chỉ là một đống không khí vậy.

Xe dần dần chạy từ vùng ngoại ô hoang vắng vào khu trung tâm thành phố, tài xế vẫn đóng giả không khí rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Hai cậu, chúng ta đi đâu đây ạ?”

Chu Bác Nghị thay đổi một tư thế khác, hoạt động đôi chân có hơi cứng ngắc của mình một chút, hỏi Hàn Duyệt: “Em có muốn đi chỗ nào hay không?”

Hàn Duyệt nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không có”.

“Vậy bình thường em ra ngoài hay làm gì thế?”

“Dưới hoàn cảnh bình thường em không có ra ngoài” Hàn Duyệt nói, “Ra ngoài thì chắc chắn là có việc gì đó. Em thích ở trong phòng đánh chữ hơn. Đi chỗ nào anh muốn đi đi, em cũng không có ý kiến gì đâu. Chỉ là đừng bắt em lái xe đấy”. Hàn Duyệt lại thêm vào một câu ở cuối cùng.

“Anh nhớ rồi” Chu Bác Nghị mỉm cười nói.

“Anh bình thường thích làm gì vậy?” Hàn Duyệt hỏi.

“Chắc là xem tiểu thuyết ấy” Chu Bác Nghị nghĩ nghĩ, nói, “Lúc ban đầu anh còn là học sinh, thời gian sử dụng tự do khá ít, ngoài đi học ra thì thời gian rãnh đều dùng để chơi game hay đi dạo lung tung thôi, bây giờ chắc chắn không còn thích loại hoạt động này nữa rồi”. Nói xong, Chu Bác Nghị cười nhàn nhạt, “Sau này vào chỗ đó, mỗi ngày cũng chả có việc gì làm, lại không thể ra ngoài được, cũng chỉ có thể xem tiểu thuyết mà thôi”. Nói tới đây, khóe miệng của Chu Bác Nghị lại hơi hơi cong lên, “Chính là vào lúc đó xem được《Ác bá》của em viết, thực sự an ủi rất nhiều cho anh đấy”.

“Quá khen rồi….” Hàn Duyệt có chút không phản ứng kịp, nói ấp úng, “Không ngờ là…”

“Cho nên anh là độc giả trung thành của em đó” Chu Bác Nghị nhìn vào Hàn Duyệt nói. Hàn Duyệt nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh, nhìn sao cũng không tài nào đoán được đây là lời nói thật hay chỉ là một câu nói đùa nữa. Nhưng mặc kệ bản chất thế nào đi nữa, đều khiến Hàn Duyệt không nhịn được mà nở ra một nụ cười tươi rạng rỡ, không có gì làm cho một tác giả vui sướng hơn so với sự tán thành và khen ngợi của độc giả cả.

“Ấy, nói nữa em cũng cảm thấy xấu hổ rồi đó” Hàn Duyệt dùng mu bàn tay che mặt lại, nói nửa thật nửa giả, “Vẫn là suy nghĩ đi đâu đi, chúng ta cũng không thể không ngừng đi lòng vòng trên đường lớn như vậy được”.

Chu Bác Nghị hơi hơi nhíu mày, cố gắng nghĩ học sinh trung học bây giờ thường thích làm những gì, đột nhiên ý tưởng lóe qua, nói: “Nếu như em không ngại anh có thể dẫn em đi tham quan công ty giải trí Tinh Hạo của mẹ anh. Nghệ sĩ của Tinh Hạo em có thích ai hay không? Nếu có thì không chừng có thể gặp được ở công ty đấy, chụp tấm ảnh hay ký tên vân vân….”

Nghệ sĩ em thích nhất vốn chính là anh đó! Đặc biệt là cơ bụng tám múi và eo tam giác của anh ấy! Trong lòng Hàn Duyệt nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Được, vậy thì đi Tinh Hạo đi, em vẫn luôn tò mò trạng thái ở ngoài màn ảnh của mấy ngôi sao lớn này là gì đấy”.

Tòa cao ốc trụ sở chính của giải trí Tinh Hạo đứng sừng sững ở bên cạnh một ngã ba của khu vực trung tâm thương mại lớn, được bao quanh ở giữa một tòa cao ốc công ty bảo hiểm, một tòa cao ốc ngân hàng và hai tòa cao ốc văn phòng, bên ngoài cụm cao ốc này còn có một cái quảng trường chiếm diện tích đất không nhỏ, sát bên đường giao thông chính rất rộng lớn của thành phố.

Vấn đề bảo an ở chỗ này rất tốt, không có người ngoài có thể tùy tiện lẫn vào được, vả lại cái bầu không khí nghiêm trang khiến người ta không tự giác ngừng thở được sinh ra từ những thành phần trí thức ra vào nơi này, làm cho các fan hâm mộ cũng không dám tới gần mấy tòa cao ốc kia cho lắm, phần lớn đều tụ tập ở trên quảng trường mà mong ngóng nhìn chằm chằm vào mỗi một chiếc nhà xe di động ra vào, không có tạo thành vấn đề ùn tắc người ở cửa ra vào.
Bình Luận (0)
Comment