Sống Lại Về Một Nhà

Chương 26

Thoáng đợi một chút Hàn Duyệt mới ra mở cửa. Cậu đã thay bộ áo dài đỏ thẫm toàn thân kia ra, mặc vào bộ quần áo thường trong nhà, xem ra hình như còn rửa mặt nữa, cái trán vài tóc mai có dính chút nước.

Hàn Duyệt mở cửa, vừa thấy là Hàn Tư Triết liền cảm thấy có chút kỳ lạ. Cả nhà họ Hàn chỉ có Hàn Tư Triết là ít đụng chạm với cậu nhất, hay nói đúng hơn là căn bản không có xích mích gì cả, Hàn Tư Triết căn bản không có để ý tới cậu, cho nên cậu cũng không có bao nhiêu ác cảm với Hàn Tư Triết hết, nhiều nhất cũng chỉ xem như giống một người xa lạ mà thôi. Bất quá cho dù là thế cậu cũng không có mời đối phương vào phòng ngồi, chỉ là hơi hé cửa phòng ra, một tay chống cạnh cửa còn một tay thì nắm lấy tay nắm cửa, cơ thể chặn ngay khe cửa, một dáng vẻ rất là xa cách, dường như chỉ cần một lời không hợp sẽ lập tức đóng cửa lại ngay.

“Anh hai” Hàn Duyệt liền dùng cái dáng vẻ đề phòng này mà lễ phép gọi Hàn Tư Triết một tiếng, “Cho hỏi có chuyện gì hay không vậy?”

Hàn Tư Triết gật gật đầu, nói: “Cũng không có gì, chỉ là định nhân dịp trước khi em dọn qua bên kia thì nói với em mấy câu thôi”.

Thái độ của đối phương rất ôn hòa, Hàn Duyệt bắt đầu do dự có nên mời anh ta vào phòng hay không, chần chờ một hồi vẫn là quyết định đứng ở cửa ‘đánh nhanh thắng nhanh’ tốt hơn, liền nói: “Xin anh hai cứ nói”.

Hàn Tư Triết cũng không tức giận, nói: “Cậu ba nhà họ Chu nhìn qua rất thích em, cũng rất săn sóc cho em, em có thể tìm được một người đối xử tốt với em như thế anh rất vui. Chúc mừng em”.

Hàn Duyệt có chút ngạc nhiên nhìn anh ta, người anh hai này mấy năm nay, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không nói vài câu với cậu, đây là câu nói dài nhất của anh ta nói với mình từ khi cậu tới nhà họ Hàn đến giờ. Việc kỳ lạ thì nhất định là có chuyện, Hàn Duyệt cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng đứng lên cả, ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Bất quá dù sao thì chung quy cũng là hai câu chúc phúc tốt lành, cho nên Hàn Duyệt vẫn là hơi khom người cúi một cái nói: “Cám ơn anh hai”.

Khóe miệng của Hàn Tư Triết hiện lên một chút mỉm cười, bất quá lướt qua trong giây lát thì lập tức lại biến về cái vẻ mặt lãnh đạm trước đó, nói tiếp: “Mấy lời anh nói tiếp này có thể sẽ không dễ nghe cho lắm. Tuy là cậu ba nhà họ Chu lúc này rất thích em, cũng rất trân trọng em, nhưng mà không ai có thể nói rõ được chuyện sau này cả. Mấy lời vừa rồi cha nói ở trong phòng sách tuy rất gây tổn thương cho người ta, nhưng mà cũng phản ánh một sự thật, đó chính là chuyện của mẹ ruột em vĩnh viễn đều là ‘hung khí’ có lợi nhất mà người khác dùng để công kích em và người bên cạnh em đấy. Ngay khi người ta sỉ nhục xuất thân của em, cậu ba nhà họ Chu sẽ phản ứng như thế nào thì đó là thử thách đối với tình cảm của bọn em, cũng là sự hao mòn đối với tình cảm của bọn em. Rất nhiều lúc, đối với chuyện này đối phương sẽ ra mặt vì em một lần hai lần, nhưng đợi đến khi mười lần hai mươi lần thì sẽ cho rằng là phiền phức mà em đã mang đến, sự trách móc và bất mãn cũng sẽ tới rất nhanh, việc phản bội cũng liền trở thành đương nhiên”.

Không ngờ đây lại là một đoạn lời khuyên thiện chí, trong ánh mắt trừng rất to của Hàn Duyệt tràn đầy sự khó tin. Cậu ngắm thật kỹ Hàn Tư Triết ở trước mặt, gần như sắp nghi ngờ là người này đã bị người ta đóng giả, nói có chút đứt quãng: “Ơ, cảm ơn… cảm ơn lời dạy bảo của anh hai”.

Việc chần chừ và không tin nổi của Hàn Duyệt, Hàn Tư Triết đều nhìn vào mắt cả, anh thở một hơi dài, nói: “Anh biết ở trong căn nhà này quan hệ giữa bọn anh và em đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không muốn tìm cái cớ gì để ‘tô son trát phấn’ hết, anh nghĩ em cũng không muốn nghe mấy lời biện minh giả dối như thế. Bất quá nếu trong tương lai —— anh cũng không phải rủa đâu, nhưng mà lỡ như —— lỡ như bọn em bởi vì lý do gì mà không thể bên nhau được nữa, hay là em phải chịu sự tổn thương mà không phải do em gây ra, thì anh mong em đừng tự chống chọi một mình. Tuy là chúng ta cũng không có thân thiết như anh em bình thường, nhưng chung quy vẫn là người thân cùng chung dòng máu, dù cho chỉ có một nửa đi nữa. Mặc kệ ra sao, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ít nhất anh cũng sẽ không bỏ rơi em. Anh mong em có thể nhỡ kỹ điều này, em cũng không phải là chỉ có thể lẻ loi một mình dựa vào nhà họ Chu mới có thể được nghỉ ngơi đâu”.

Nói xong một quãng rất dài này, hai người vẫn như cũ đối mặt vào nhau. Hàn Duyệt muốn tìm thấy một chút dấu vết để lại từ trên gương mặt bình tĩnh như một cái mặt nạ của Hàn Tư Triết, để chứng minh đây chẳng qua chỉ là một cái âm mưu mà thôi, nhưng mà cậu không tìm thấy được gì hết, lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương chịu đựng một hồi, cuối cùng chịu thua trước, cụp mí mắt xuống, nhìn vào áo của anh nói: “Cám ơn anh hai. Nhưng mà em cho rằng tương lai hẳn là sẽ không làm phiền đến anh hai đâu, Bác Nghị là một người chân thật lại có trách nhiệm, cho dù thật sự có một ngày tình cảm của bọn em tan vỡ đi nữa thì anh ấy cũng tuyệt đối sẽ không ngầm hại em đâu. Chia tay trong hòa bình cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì”.

“Thế xem như là anh lo nhiều rồi vậy” Hàn Tư Triết lại mỉm cười lên, chỉ là nụ cười này nhìn qua có hơi kỳ lạ, Hàn Duyệt nhìn lướt qua lần đầu liền cảm thấy có chút xót xa, nhưng nhìn lại lần nữa thì chẳng qua chỉ là một nụ cười bình thường mà thôi, giống với nụ cười trước kia của Hàn Tư Triết vậy, chuẩn mực như một cái mặt nạ.

“Thế thì nghỉ sớm một chút đi” Hàn Tư Triết lùi lại phía sau một bước, gật gật đầu với Hàn Duyệt xong liền xoay người đi khỏi cửa phòng Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt ló đầu nhìn anh đi đến cuối hành lang, vào phòng của anh xong rồi mới đưa tầm mắt về, đóng cửa lại tiếp tục sắp xếp hành lý của mình.

Đầu kia của hành lang Hàn Tư Triết đóng cửa phòng ngủ của mình lại, lớp vỏ thật dày bao trùm bên ngoài cơ thể của anh dường như nhanh chóng vỡ tan trong chớp mắt, cái mặt nạ lễ phép rồi lại thờ ơ kia chớp mắt biến mất, vẻ mệt mỏi lập tức hiện rõ ra ngoài.

Anh tựa vào trên cửa nhắm mắt lại, ót ngã về phía sau, hít thật sâu một hơi mới đứng dậy, quăng mình lên giường, nâng cánh tay lên che khuất trước mắt mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cái… chứng cứ cha ngoại tình mà anh vốn ghét đến mức nhìn cũng không muốn nhìn kia, từng ngày từng ngày lớn dần, cho đến một ngày, khi anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ngập nước tràn đầy khao khát được yêu thương của đứa nhỏ kia, thì chớp mắt không thể quay đầu lại được nữa.

Tình cảm chìm đắm đã khiến cho lý trí gần như lập tức liền dựng lên một bức tường cao chắc chắn. Ngay khi nhận ra nỗi lòng không được chấp nhận của bản thân, anh chỉ có thể làm là bỏ chạy khỏi nơi đây, từ chối tất cả cơ hội có thể khiến cho mình chìm sâu hơn nữa.

Nhưng mà anh biết, chính mình vẫn là rơi vào rất sâu rồi, giống như là chú bướm đêm rơi vào mạng nhện vậy, càng giãy dụa thì tơ nhện trên người càng quấn vào chặt hơn.

Trước đây cho dù anh không ở nhà, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa trẻ kia ở ngay chỗ này, không đi đâu cả, thì sẽ có một loại cảm giác yên tâm, giống như chỉ cần anh bằng lòng quay đầu lại thì anh có thể chạm vào em ấy vậy đó. Nhưng mà bây giờ, không còn khả năng nào nữa rồi.

Như vậy cũng tốt. Trong lòng Hàn Tư Triết an ủi bản thân như thế. Dù thế nào thì đứa trẻ này cũng không thể thuộc về mình, vả lại mình không phải đã sớm hiểu rõ điều này rồi hay sao? Bằng không cũng không lấy cớ bận việc để trốn tránh về nhà nhiều năm như vậy, tránh tiếp xúc với cậu. Anh kiềm chế nhiều năm như thế chẳng lẽ không phải là vì ức chế sự phát triển của thứ tình cảm không nên tồn tại này hay sao? Lúc này cậu đính hôn với người khác, anh hẳn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, giải quyết triệt để, không có gì hiệu quả hơn chiêu này cả.

Nhưng thực tế thì vẫn là có chút mong đợi nhỉ. Mong người nhà họ Chu sẽ xem thường xuất thân của Duyệt Duyệt, mong chờ bọn họ cãi nhau, mong cảm tình của bọn họ sẽ xuất hiện đủ loại thử thách, sinh ra hằng hà vết nứt, bị tổn thương rất lớn, cuối cùng hoàn toàn chia tay, không bao giờ… gặp lại nhau nữa.

Nhưng cho dù chia tay thì có thể làm sao đây chứ? Không phải của mày thì vĩnh viễn cũng không phải của mày. Một giọng nói châm chọc vang lên ở sâu trong lòng Hàn Tư Triết. Anh tự giễu mà cười ra tiếng, xoa xoa mặt, mở to mắt nhìn trần nhà, trong lòng trống rỗng.

Mặc kệ bên kia trong lòng Hàn Tư Triết có bao nhiêu gợn sóng, bên này Hàn Duyệt vẫn tâm tình vui vẻ mà thu xếp hành lý như cũ. Cậu cho rằng thứ mình muốn mang đi cũng không nhiều, đơn giản là một ít quần áo và mấy thứ cần thiết như laptop, sách vở và một ít vật nhỏ linh tinh mà thôi. Nhưng không ngờ sau khi dọn xong vậy mà đã đem ba cái va li lớn đều chất đầy cả, không còn lấy một chỗ trống.

Tuy đồ đạc nhiều nhưng cũng may trước đó Hàn Duyệt cũng đã từng thỉnh thoảng dọn bớt một thời gian rồi, lần này chỉ là chất vào vali và kết thúc thôi, cho nên chỉ tốn một buổi chiều, đợi đến khi ăn cơm chiều liền thu dọn xong hết toàn bộ.

Hàn Duyệt nhìn vào căn phòng trống trơn và ba cái va li cực lớn nằm ngang ở trên sàn nhà kia, thở ra một hơi, tê liệt ngã xuống trên giường ở đằng sau, sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ chợt vọt lên, chẳng qua mới hai ba giây Hàn Duyệt liền cảm thấy đầu óc có chút mơ màng rồi, thân thể nặng nề trầm xuống, bộ não đình chỉ làm việc, giống như một nồi cháo để nguội vậy, lập tức sẽ đông lại thành một cụm.

Di động để ở trên giường đột nhiên rung lên vài cái, trong lòng Hàn Duyệt đếm năm cái, tích từng chút từng chút hơi một lăn nửa vòng về bên phía di động, duỗi tay cầm lấy di động để ở trước mắt, thì ra là tin nhắn của Chu Bác Nghị.

Hàn Duyệt lật người nghiêng mặt nằm sấp trên giường, một bàn tay khó khăn mở khóa màn hình mở cái tin nhắn này ra: [Tỉnh ngủ chưa? Nên ăn cơm chiều rồi. Đừng quên thu dọn hành lý nhé].

Hàn Duyệt không nhịn được mà nở ra một nụ cười, không gì làm người ta vui vẻ hơn so với khi mệt mỏi mà nhận được sự quan tâm và nhung nhớ của người yêu cả. Cậu nghiêng người, dùng hai tay bấm điện thoại, trả lời tin nhắn của Chu Bác Nghị.

[Hành lý vừa mới dọn xong. Không có ngủ trưa, buồn ngủ muốn chết luôn á]

Tin nhắn này gửi đi chưa được hai giây thì di động liền rung lên. Hàn Duyệt bắt điện thoại đặt lên bên tai. Bên kia điện thoại ngay từ đầu không có thanh âm gì, sau một hồi lâu giọng của Chu Bác Nghị mới vang lên: “Không được bỏ ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong thì đi nghỉ sớm một chút”.

“Biết rồi mà” Hàn Duyệt kéo dài giọng, nói giọng yếu xìu, “Anh ăn cơm chiều chưa thế?”

“Sắp ăn đây” Chu Bác Nghị nói, “Không được bỏ cơm chiều, bụng rỗng quá lâu sẽ không tốt cho bao tử đâu”.

“Hiểu rồi” Hàn Duyệt lăn người hai vòng trên giường, ngưỡng đầu về phía sau tựa lên đầu giường, nhìn bầu trời và tán cây đảo ngược ngoài cửa sổ.

Hai người lại chìm vào im lặng, nhưng khác với kiểu im lặng khi mới quen còn hơi ngại ngùng kia, sự im lặng bây giờ trái lại hiện lên một loại ấm áp. Chỉ là nghe thấy tiếng hít thở của đối phương Hàn Duyệt cũng cảm thấy rất thoải mái.

Ngay khi cậu lại sắp mơ mơ màng màng ngủ mất thì Chu Bác Nghị đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Đừng ngủ, đứng lên đi xuống ăn cơm, không chịu nổi thì ăn một chút trước rồi quay về ngủ”.

“Rồi~” Hàn Duyệt lười biếng nói không có chút thành tâm nào, vẫn ngồi phịch trên giường không chịu đứng lên như cũ.

“Hàn Duyệt” giọng của Chu Bác Nghị trở nên có chút nghiêm túc, Hàn Duyệt đành phải ngồi dậy, thở dài cường điệu với di động, thái độ quái dị nói: “Cuộc đời thật gian khổ, bây giờ ngay cả ngủ cũng không cho nữa, thật là thiên lý khó dung mà…”

Chu Bác Nghị dở khóc dở cười nghe Hàn Duyệt ở đầu kia liên miên cằn nhằn chỉ trích anh vô nhân đạo, cuối cùng nói: “Ngoan, đi ăn cơm nhanh nào”.

Hàn Duyệt kiếm chuyện một hồi cũng cảm thấy mình quá ngây thơ, lại tán dóc mấy câu xong liền cúp điện thoại xuống lầu đi tìm cơm chiều ăn.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, dựa theo thời gian đã hẹn trước xe của Chu Bác Nghị đúng giờ xuất hiện ở nhà họ Hàn. Chu Bác Nghị kính cẩn chào cha Hàn và mẹ Hàn theo quy cũ rồi mới dẫn người lên lầu đem hành lý của Hàn Duyệt mang hết xuống dưới, nhét vào cốp xe.
Bình Luận (0)
Comment