Con đường phía trước đã bị chặn, chỉ có giết ra trùng vây mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Đêm buông hoang vắng, sóc phong như đao, mỗi một mảnh gió lướt qua mặt đều để lại vết rạch, như xuyên vào tận trong xương tủy.
Thành đã gần trong gang tấc, vậy mà lại không thể trở về được, ánh đèn trên tường thành quá xa, không cách nào chiếu sáng con đường dưới chân. Giáng Niên nhìn phía trước còn đang vui mừng:
– Sắp tới rồi, chúng ta được cứu rồi.
Nhưng càng bình tĩnh, gió bão tích tụ sẽ càng mãnh liệt.
Mây tụ dầy đặc phiêu tán, trên bầu trời lộ ra vầng trăng cong cong, có ánh sáng nhẹ trong vắt hắt xuống, trong hoang dã mơ hồ nổi lên mù mịt giăng khắp nơi, đó là ánh sáng lạnh lẽo trên đầu mũi đao.
Nhận Dư chợt siết dây cương, quay đầu ngựa, chạy như điên về hướng duy nhất, cơ hồ một thoáng, sau lưng vang lên tiếng gào thét:
– Mẹ nó mau đuổi theo, đừng để họ chạy.
Ngựa mang hai người, dù là lao như tên bắn thì giờ phút này cũng mệt nhọc. Hắn gắng sức giơ roi, mong mỏi nhanh lên một chút, mau nhanh hơn nữa. Một tay vòng qua đỡ eo vợ, có vẻ như vậy mới giảm bớt được gánh nặng của cô.
Tiếng gió rít gào bên tai, hắn ngoái đầu lại nói:
– Giáng Niên, cố gắng kiên trì.
Người vợ dưới ánh trăng mắt sáng quắc, nàng nói:
– Em không sao, con cũng không sao.
Đúng vậy, Giáng Niên sắp lâm bồn, nếu như không phải phụ tang không thể không ra khỏi thành, nàng giờ này hẳn đang ở trong căn phòng ấm áp thơm tho, nhưng hết thảy đều là sớm có dự mưu, từ Yên Vũ Châu đến Trường Uyên, giữa đêm tựa như toàn bộ Vân Phù Đại Lục cũng đang đuổi giết họ. Tùy tùng đi theo bị giết sạch, cuối cùng chỉ còn lại họ. Thành Thương Ngô đang ở ngay trước mắt, lại có nhà không thể về.
Từ phía sau ôm chặt lấy hắn,
– Tên kêu đã phát ra ngoài rồi, trong thành nhận được tin tức sẽ tới cứu chúng ta.
Đây là hy vọng cuối cùng.
Hai đạo nhân mã đuổi giết họ hội hợp, chiến tuyến càng kéo càng dài. Giáng Niên quay đầu lại liếc nhìn, đội nhân mã đen thui kia như hai cánh ưng giương lên, hung hãn lộ ra trong đêm tối.
Sau lưng tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, tên nhạn đốt lên rơi vào hai bên, ba lần bốn lượt đuổi tới, nhưng vẫn sượt. Hắn đỡ Giáng Niên:
– Em có bị thương không.
Nàng nói không.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
– Phía trước là tuyết vực, đến đó là có thể nghĩ được cách bỏ rơi họ.
Giáng Niên ừ một tiếng, giọng mũi nghèn nghẹt.
Lòng hắn trầm xuống, Nhạc gia thiếu chủ xưa nay vẫn luôn sất trá phong vân, nay lại rơi vào cảnh bỏ mạng nơi ngàn dặm. Nhưng hắn còn chưa kịp thổn thức về hung hiểm từ trên trời giáng xuống, toàn bộ sự chú ý lập tức rơi vào trên dãy núi màu bạc.
Mười đốt ngón tay của Giáng Niên bấu chặt, bao tay ấm áp đã bị rơi từ lúc nào rồi, đôi tay lộ ra trong băng thiên tuyết địa, cóng đến da đỏ ửng sưng lên. Hắn gì cũng không làm được, duy chỉ có thể xoa lên làn da bị lộ ra, để nàng được ấm áp.
Mặt của nàng áp lên lưng hắn, sức càng ngày càng nặng, cách một hồi hỏi hắn:
– Nhận Dư, còn bao lâu nữa.
Hắn đáp nhan rồi, nàng đang mang thai, ngồi trên ngựa dong duổi xóc nảy, gây tổn thương gì đối với nàng, hắn đều biết.
Hắn hơi nghẹn ngào, lời hứa cho nàng sự yên ổn và hạnh phúc, đều không làm được. Hắn nói:
– Ta xin lỗi, ta hại em.
Vó ngựa làm tuyết bắn lên mi mắt, nàng mở to mắt để nhìn, gắng sức để khí tức được bình ổn:
– Từ ngày gắn bó với huynh, đã định cùng sinh tử rồi.
Trong lòng hắn lại trở nên bình tĩnh, những ngày qua trải qua vô số trận đấu, hắn không phải hạng người ham sống sợ chết. Trường Uyên Nhạc gia sáng lập môn phái đến nay đã hơn trăm năm, thời đại tam đao lục động hắn đã từng trải qua, lấy sức một mình nghênh chiến truy binh, không nói đánh lui địch, tranh thủ thời gian cho nàng vẫn còn làm được.
Hắn cầm tay nàng,
– Ta dẫn dụ họ, em đưa Mưu Ni Thần Bích đi trước.
Nàng run rẩy thở dốc:
– Em không biết làm gì, dù là đi trước thì cũng sẽ chết, vẫn là vợ chồng đi cùng nhau thì hơn.
Nàng quả thật cái gì cũng không biết. Đại tiểu thư Vạn hộ hầu phủ, cái danh này không chỉ gương mặt, còn là đôi tay xinh đẹp mềm mại. Từ trước tới giờ đôi tay này chưa từng phải động vào gì, để một mình nàng đi vào tuyết vực chỉ là con đường chết.
Nàng áp vào hắn, khẽ khóc lên:
– Nhận Dư, chúng ta cùng đi đi.
Nếu như giờ hắn xuống ngựa, thì dù chỉ một người cũng trốn không thoát.
Nàng không muốn rời xa như thế, hắn cũng không còn cách nào khác. Chạy một đường như thế, cùng lắm là chết chung với nhau thôi, nên cũng không đề cập tới việc bảo nàng đi trước nữa.
Trường Uyên là mảnh tuyết vực phía bắc không có tên, theo truyền thuyết trong núi có thú dữ, trăm ngàn năm qua có rất ít người đặt chân tới. Thật ra thì thú dữ dẫu có hun thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đen tối bằng lòng người được, lúc rơi vào đường cùng, có lẽ lại là con đường cứu mạng. Hắn thúc ngựa tiến vào, xuyên qua con đường tuyết đọng dầy hàng năm không đổi, tạo thành băng xuyên, vầng trăng khuyết cong cong treo ở giữa hai dãy núi nguy nga sừng sững, ánh trăng chiếu vào u cốc quanh co, phong vị vô cùng quỷ dị khác biệt.
Truy binh phía sau do dự một chút, không lập tức xông vào, đám ô hợp lai lịch không rõ kia dẫu tham lam nhưng vẫn tiếc mạng hơn.
Hắn mang nàng từng bước tiến về phía trước, nàng yên lặng rất lâu, tự dưng làm hắn rất sợ.
Hắn gọi nàng:
– Giáng Niên, chúng ta tiến vào rồi.
Nàng giật giật, ừ một tiếng.
– Em mệt à. – Hắn sốt sắng, – Giờ không thể ngủ, ngủ sẽ không tỉnh được đâu.
Nàng gắng trả lời, nhưng gió lạnh vù vù từ miệng núi đập vào lưng, khiến cho hồn phách nàng như muốn tách ra. Nàng không khống chế được chân tay, dù không muốn nhưng vẫn ngã xuống ngựa. Hắn giật mình kinh hãi, nhảy xuống đỡ nàng lên, thế mà dưới ánh trăng mơ hồ hiện lên mũi tên, khiến lòng hắn nhảy dựng lên. Hắn thất thanh:
– Giáng Niên!
Lúc này mới phát hiện áo giáp trên lưng nàng đã không còn, có mũi tên bắn tới, nghênh đón chính là máu thịt.
Thật ra thương tích của hắn không nhẹ hơn so với nàng, cẩm y đã bị hư hại nặng đầy vết rạch, chẳng qua là nàng không nhìn thấy thôi.
Mũi tên kia bắn vào áo lót nàng, lúc ấy chỉ cảm thấy như bị trọng quyền đánh trúng, không thấy đau bao nhiêu. Nàng thậm chí còn lặng lẽ rút ra, nhưng không rút ra được, thì ra là bị xuyên qua, mũi tên thò ra trước ngực rồi. Cho nên khi hắn nói để nàng mang Mưu Ni Thần Bích đi trước, nàng không thể đồng ý. Cùng đi với hắn có lẽ có thể sống, nếu ở lại, nhất định là chết.
Nàng nghe hắn gào thét mà đau đớn muốn chết, trong mông lung nhìn thấy ánh lửa ngất trời ở cửa vào tuyết vực, những người đó đã đuổi theo tới, nàng muốn nhắc nhở hắn, nhưng lại chỉ thở dốc, không thốt nổi nên lời.
Sinh mạng sắp mất, đứa bé trong bụng đạp đạp, tầm mắt của nàng dồn vào Nhận Dư đang giơ trường kiếm lên, hai mắt hắn đỏ ngầu nói:
– Dù là phá hủy thần bích, ta cũng không giao cho các ngươi.
Cuộc chiến đấu này chưa từng thảm thiết như thế, không chờ được viện binh rồi, vậy thì đơn giản là trận đấu sinh tử thôi. Thân thủ của hắn dẫu có giỏi đến mấy thì lấy một cũng khó thắng trăm kẻ địch. Đếm không hết trên người đã trúng bao nhiêu đao, họ không hỏi được tung tích của thần bích, dĩ nhiên sẽ không hạ độc thủ, chỉ muốn tiêu hao sức chiến đấu của hắn, như vậy vừa vặn cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi. Hắn lui về bên Giáng Niên, dùng hết nội lực kích phá băng xuyên, khe hở kia nhanh chóng lan ra, nát bấy dưới chân họ. Mọi người bận bịu ứng phó, đợi khi hồi phục được tinh thần lại lần nữa đuổi theo tìm vợ chồng họ thì phát hiện người đã sớm không thấy tăm hơi rồi.
Tuyết vực tĩnh lặng, không có tiếng gió, cũng không có tiếng tuyết rơi, trên mặt đất bằng phẳng như thảm nỉ lưu lại dấu chân hỗn loạn, kèm theo đó là từng giọt máu nhỏ đọng lại, đậm sẫm, một đường quanh co đi đến một tảng đá lớn nhô ra dưới chân núi.
Trăng sáng như ngân câu, dần dần biến thành tông màu đỏ, chiếu xuống mặt đất mênh mông. Một bóng người cuộn lại ở một góc dưới tảng đá, ôm chặt người trong ngực, xoa nhẹ mặt nàng, rất ấm áp như đang ngủ vậy. Hắn biết nàng đã chết, dưới cảnh cùng đường, cái chết cũng không phải khó tiếp nhận như thế.
Hắn dựa lưng vào vách đá, nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, chính là mùa vụ của thành trận, thiếu niên khi đó hiệp nghĩa, tiên y nộ mã, lần đầu tiên nhìn thấy Trường An hoa lệ. Thiếu chủ Trường Uyên xông xáo trong đao quang kiếm ảnh, cũng tự xưng là kẻ phong lưu đa tình, nhưng chính vào ngày đó, nàng đứng trên cầu như họa, chỉ một ánh mắt, đã làm cho lòng hắn rạo rực như ngày xuân, cho tới hôm nay.
Họ biết nhau nhiều năm, vẫn không lập gia đình. Hắn ở trên giang hồ chinh chiến sát phạt, mỗi lần đi ngang qua Yên Vũ Châu đều sẽ đi gặp nàng. Tương tư hai ngả bao năm, đầu hạ năm vừa rồi cuối cùng đã cưới nàng về, nàng phong tình lại ngây thơ, cuộc sống sắc màu rực rỡ nhất sẽ xứng với nàng, hắn cho là mình có năng lực này, kết quả là ngay cả bảo vệ nàng cũng không làm được. Một người xinh đẹp được yêu chiều như thế trúng mũi tên mà không kêu tiếng nào, cứ lặng lẽ chết như vậy.
Nhận Dư cúi đầu xuống, dán mặt vào mặt nàng, trong cổ họng dâng lên vị tanh mặn, hắn nói:
– Em đi chậm một chút, chờ ta ở đường xuống hoàng tuyền.
Chẳng qua tiếc cho đứa bé, đã sắp ra đời rồi, mẹ nó lại không thể sinh nó ra được nữa.
Hắn đưa tay vuốt ve, để nói lời từ biệt cuối cùng. Kỳ lạ là trong lòng bàn tay hắn nhô ra một bàn chân, đạp hai ba cái, giống như đang cầu cứu. Hắn sững sờ, nhìn mặt Giáng Niên:
– Con muốn sống.
Khóe mắt Giáng Niên chảy xuống một giọt lệ, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng mờ ảo.
Nhận Dư gắng chống đỡ, đao nắm chặt trong tay như khóc gào, mổ bụng lấy con là chuyện tàn nhẫn thế nào, nhưng đứa bé có quyền được sống tiếp.
– Cho con một cơ hội, ta biết em sẽ không trách ta.
Hắn mím chặt môi, trên đôi môi khô nứt khe rãnh ngang dọc. Hắn cắn chặt răng, cây đao rạch trên bụng Giáng Niên.
Vết thương đầy trên cơ thể, máu chảy xối xả, mấy lần suýt ngủ mất, chỉ có cơn đau do cắn nát đầu lưỡi mới có thể làm cho mình tỉnh táo.
Đứa bé đã được lấy ra, là một bé gái, mi mắt kia rất giống Giáng Niên.
Hắn cởi áo choàng xuống bao lấy con gái. Con gái khôn khéo ghê cơ, biết đại khái cảnh ngộ hiểm nguy, không hề khóc gào. Nếu như người của thành Thương Ngô đuổi tới cứu viện, có lẽ bé con có thể giữ được mạng sống. Nếu như không thể….tay hắn trùm lên đôi mắt của con, hai vầng kim mang ở lòng bàn tay đi vào hoàn toàn mắt con, đợi ánh sáng tan hết, trừ màu sắc con ngươi thẫm hơn người khác một chút, thì cơ hồ không khác gì người bình thường.
– Thần Bích này không phải thứ tốt gì. Nếu con sống được, thay cha bảo vệ nó, nếu không sống được, bỏ cũng không tiếc.
Nói xong, hắn thở ra một hơi thật dài. Chỉnh trang lại quần áo cho Giáng Niên, vợ chồng ôm nhau, bảo vệ con trong ngực.
Thời gian không nhiều, chỉ mong bé con mạng lớn. Thi thể cha mẹ lạnh thấu, cũng không thể làm ấm con gái được nữa.
Nhận Dư ngoái đầu nhìn về phía bầu trời mênh mông, đêm đen như mực, mùa đông này thật là lạnh.
Xa xa vang vọng tiếng hú gào của sói, hắn nâng cánh tay lên chặn ngang trước người bé con, chờ thi thể hắn cứng rồi, ít nhất cũng tạo thành tấm chắn nho nhỏ che chở được cho con.
Những gì cha có thể làm cho con, chỉ có bấy nhiêu đó thôi.