Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 39

Yêu? Cái từ này nghe quá xa vời, cũng quá lạ lẫm.

Cô quấn lấy anh, dựa sát vào anh, anh cũng không thích kiểu như vậy. Giữa hai người đích xác từng có quan hệ thân mật kia, nhưng sau khi Lang Hoàn bị mất trộm, anh cuối cùng đã không còn chút khúc mắc gì với cô nữa.

Toàn bộ những gì cô làm đều có mục đích cả, một nữ nhân, vì cái gì lại có một mưu tính mạnh như vậy, vì để đạt được mục đích mà không tiếc cái giá phải trả nào. Cô nói một đêm phu thê, đúng, nói rất đúng, đã từng có một đêm mặn nồng, đêm hôm đó làm anh thoát thai hoán cốt, nếm được mùi vị đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Nhưng cô lại bỏ đi, bỏ đi mà chẳng để lại chút gì, gặp lại cũng chỉ nói mấy câu dư thừa.

Tử Phủ quân đẩy cô ra,

– Trước kia không yêu, tương lai càng sẽ không yêu. Ta cho rằng Nhạc Lâu chủ là một người phóng khoáng, sẽ không lấy chút tình chẳng đáng để nhắc tới đâu nhỉ.

Nhai Nhi ngẩn ra,

– Không đáng nhắc tới…Trong mắt ngài không đáng nhắc tới ư?

Ngoài không đáng còn có thể thế nào? Tử Phủ quân không thể yêu, yêu sẽ có kết cục bi thảm, bị rút tiên gân đoạn tiên cốt, linh căn tẫn hủy, đó là một loại thương tổn thiết thân như nào, vì cô thật không đáng.

Tử Phủ quân chậm rãi lắc đầu:

– Ta đi một chặng đường dài như vậy, không phải để đàm luận đáng hay không đáng với ngươi. Ta chỉ muốn lấy lại bản đồ vảy cá Tứ Hải, đó là căn cứ hải vực Thiên Đế quản hạt, ngươi không biết nặng nhẹ trộm đi nó, muôn lần chết cũng không đủ để chuộc tội.

Nhai Nhi lẳng lặng nghe xong, sắc mặt u sầu,

– Có lẽ…… Đó là mệnh của tôi. Nhưng trước khi chết có thể gặp được ngài, đã không uổng kiếp này. Tuy ban đầu tôi tiếp cận ngay động cơ không trong sáng, nhưng sau đó tất cả đều xuất phát từ chân tâm.

Cô nói đến moi tim móc phổi, đây là bản lĩnh tài giỏi nhất của cô. Tô Họa đã dạy cô, muốn đối phương bị lay động, thì trước tiên phải lay lay động chính mình đã. Thời khắc này cô cảm thấy mình thật sự yêu anh, nếu yêu anh, vậy thì nhất định cũng muốn được anh hưởng ứng.

Nhưng mà vị tiên quân này rất khó đối phó, ăn quả đắng một lần, chỉ sợ không dễ dàng bị mắc câu nữa. Tử Phủ quân tránh cô như tránh ôn thần, nhưng ôn thần này lại cố tình dính lấy người. Cô xuất hết bản lĩnh ra, vòng quanh anh, anh tránh đến đâu cô đuổi tới đó, ngữ khí thậm chí còn hung hãn.

– Vì sao ngày đó lại gọi tôi là Diệp Lý? Biết rõ đó là tên giả, ngài vẫn cứ gọi cái tên kia, bởi vì trong lòng ngài vẫn luôn nhận định Diệp Lý là người phụ nữ của mình, có phải hay không?

Tử Phủ Quân nói không phải,

– Chỉ là nhất thời buột miệng thốt ra thôi, không phức tạp như ngươi nghĩ đâu.

Nhai Nhi cười giễu cợt,

– Thật sao? Ngài trong vòng hai ngày từ Yên Vũ Châu đuổi tới Vương Xá Châu, là đằng vân đúng không? Phủ quân đã quên bản thân đã thề, phàm Địa Tiên cùng yêu cửu châu sẽ không vận dụng tiên thuật ở địa giới Sinh Châu à? Ngài đi vi phạm lời thề rồi.

Tử Phủ quân có chút buồn bực,

– Ta thân mang trọng trách, cần mau chóng tróc nã ngươi quy án!

Nhai Nhi hừ mũi,

– Tôi không tin. Ngài rõ ràng mong được gặp tôi, lúc ở Yên Vũ Châu ngay gần tôi như thế mà vẫn để cho tôi chạy thoát. Ngài rõ ràng không cam lòng.

Tử Phủ quân nói phải,

– Ta quả thật không cam lòng, không cam lòng bị một khách hồng trần tới lừa gạt như vậy. Ngươi rõ ràng là loại cỏ rác mà.

Lúc anh nói câu cuối còn gằn giọng nhấn mạnh hai từ “cỏ rác”, biểu cảm đầy vẻ khinh thường cô, để cho cô biết khó mà lui.

Tiếc là, trong cuộc đời của Nhai Nhi từ trước tới giờ chưa bao giờ biết đến cái từ “biết khó mà lui” này. Càng khó khăn cô càng thích thú, nếu không cô cũng không sống được đến ngày hôm nay.

– Ngài có phát hiện ra không, nửa ngày ngài chưa xưng “bổn quân” rồi đấy. – Cô giảo hoạt chớp mắt mấy cái, – Ngài nói “Ta”, không có biểu hiện cao cao tại thượng nữa. Trong lòng ngài tôi không phải đệ tử của ngài, càng không phải con kiến hôi, mà là người phụ nữ của ngài.

Mấy chữ “Người phụ nữ của ngài” khiến cho Tử Phủ quân cực kỳ lúng túng, anh không kìm được đỡ trán, trên đời này sao lại có người da mặt lại dầy như thế kia nhỉ.

Tử Phủ quân hít một hơi,

– Ngươi còn muốn kéo dài đến bao giờ? Ta hỏi ngươi bản đồ ở đâu, đừng nói với ta đó lại là chuyện riêng tư nữa nhé.

Anh đứng đó, dù thở hổn hển vì giận, nhưng dáng vẻ tiên phong đạo cốt vẫn hoàn toàn đối lập với gian nhà cỏ, rơi vào mắt cô, bất cứ góc độ nào cũng vô cùng ưa nhìn.

Một thứ đồ quá đẹp đẽ, nó sẽ gây ra ham muốn hủy diệt của người khác. Cho dù đó là do tình yêu hay không, khi nó phát triển đến cùng cực, thì có lẽ chỉ còn lại sự tàn nhẫn đến khắc cốt ghi xương. Nhai Nhi cắn môi, nhìn Tử Phủ quân:

– Cũng muộn lắm rồi, hôm nay tôi không muốn nói về bản đồ nữa, mà muốn nói về tình cảm với ngài. Ngài đoán xem tại sao tôi lại không sợ? Bởi vì tôi biết ngài thích tôi. Dù bây giờ chưa phải yêu, tương lai rồi sẽ yêu. Có muốn đánh cược không? Có một số thứ một khi bắt đầu, thì không thể dừng lại được, ví dụ như tình yêu. Phủ quân có quên được cảm giác đó không? Ngài đã quên mọi thứ ngày đó rồi ư?

Cô bật cười,

– Tôi thưởng thức nhất là kiểu người đạo mạo nghiêm trang giống như ngài, ngoài mặt thì nghiêm trang, nhưng trong bụng thì đầy xấu xa.

Tử Phủ quân mặt tái nhợt, cơn giận của anh tới đến mãnh liệt như dời núi lấp biển, siết lấy cổ cô, gầm lên như con thú bị nhốt,

– Ngươi im miệng cho ta!

Nhai Nhi khoe đủ miệng lưỡi, quả thật đã đụng vào xúc tua của Tử Phủ quân. Tử Phủ quân thật sự rất tức giận, cho nên hổ khẩu siết chặt, khiến cô không thể thở được. Cô đưa hai tay gầy yếu lên đặt lên cổ tay anh, khẽ gia tăng sức lực, hơi thở rất nhẹ,

– Muốn tôi chết chẳng phải rất đơn giản à…

Cô dùng sức giúp anh siết mạnh hơn,

– Là như này này…

Nhưng anh lại nao núng, cô càng không sợ chết, anh ngược lại càng có băn khoăn. Bàn tay buông ra, cô cuối cùng cũng được hít thở, sau đó cầm bàn tay kia dịch chuyển xuống, đặt lên nơi trái tim nóng bỏng của mình đang đập mãnh liệt.

– Cảm thấy sao, nơi này ấy…

Đôi mắt cong cong kia, trầm lắng tựa như mặc ảnh,

– Nếu ngài muốn, vậy tôi trao cho ngài.

Lời tâm tình của cô tựa như không lúc nào khô cạn, trong lòng anh hoảng lên, nơi mềm mại dưới lòng bàn tay anh giống như tấm lưới to lớn, trói buộc anh, khiến anh bị chìm ngập trong đó. Anh muốn rút tay ra nhưng bị cô giữ chặt, không cho rút. Thật ra thì vẫn là bản thân không vượt qua được, nếu không chỉ dựa vào cô, làm sao đè ép được anh.

Nhai Nhi bước tới, không biết đôi giày đã bị đá đi từ lúc nào, đôi chân ngọc trắng nõn nhẹ nhàng giẫm lên mũi chân anh.

Giống như con bướm đôi cánh bị ghim chặt, anh muốn giãy thoát, thì cô lại như ngàn tơ vạn sợi quấn quanh anh, chặn hành động của anh lại,

– Nhạc…

– Gọi tôi là Nhai Nhi, hoặc Diệp Lý cũng được.

Tim đập thình thịch, cô mặt khẽ đỏ lên, hai tay quàng lên cổ anh, dán sát vào tai anh, nói:

– Ở bên ngài thật tốt, chỉ khi đó tôi mới biết mình là phụ nữ. Bao năm qua tôi vẫn luôn phiêu bạt giang hồ, chỉ hy vọng có người để dựa dẫm, có người để xua tan mệt mỏi.

Sự đấu tranh giữa linh hồn và thể xác lại bắt đầu giằng xé trở lại, không thể cưỡng nổi vẻ đẹp của cô, dẫu biết lòng cô như rắn rết, nhưng khi cô ở gần anh vẫn thấy mê man bối rối. Anh cảm thấy mình đáng rơi vào địa ngục A Tì, tại sao đến lúc này rồi mà vẫn còn trái tim vẫn còn đập hoảng loạn. Một mặt thì căm hận, một mặt lại thấy khó mà kháng cự, chẳng lẽ cả đời này không thể thoát khỏi bàn tay của nàng hay sao?

– An Lan…Lan nhi…

Nhai Nhi gọi đến mập mờ, Hồ Bất Ngôn này đúng là mỏ nhọn, lại đặt cho anh cái biệt danh như vậy.

Tử Phủ quân lộ vẻ khó chịu,

– Ngươi nói nhăng cuội gì đó!

– Không nói nhăng cuội, vậy miệng để làm gì? Vậy thì dùng để hôn đi.

Cô liếm trên môi anh, nỉ non:

– Đã bao lâu rồi…sắp quên cảm giác này rồi.

Tử Phủ quân muốn tránh đi, cô lại đuổi tới, quở trách,

– Chết cũng không để tôi làm con ma no à?

Cái nóng, lại hừng hực bộc phát, trái tim nguội lạnh vốn chỉ để lại chút tro tàn trong chậu than, anh cứ nghĩ sẽ không còn bị thiêu đốt lên nữa, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp chính mình. Cô chính là thợ mộc bẩm sinh, trên đời này chỉ có cô là khiêu khích được dục vọng yên lặng vạn năm của anh. Anh không biết là nguyên nhân gì, giống như là khắc tinh chú định trong số mệnh, không tới ngọc đá cùng vỡ thì tuyệt không quay đầu.

Cô bưng mặt anh, chuyên tâm hôn anh, sau đó rời ra, nhìn vào mắt anh:

– Nơi này chỉ có hai chúng ta, chàng mang em tới đây, có phải là muốn nối duyên trước đó, đúng không?

Anh nói không phải, ánh mắt né tránh:

– Ta chẳng qua là không muốn công khai nội tình, nếu là chuyện giữa hai chúng ta, vậy thì hai chúng ta âm thầm giải quyết là tốt nhất.

Nhai Nhi gật đầu,

– Nói cũng đúng, nhưng âm thầm giải quyết, chỉ sợ không như tiên quân nghĩ đâu.

Đôi môi nóng bỏng ngậm lấy rái tai của anh, trêu chọc,

– Mùi vị của tiên quân vẫn như lúc trước, không thay đổi.

Nam đơn gái chiếc, củi khô bén lửa, có lần đầu, phát sinh lần thứ hai cũng không ngoài suy đoán.

Có lẽ đôi bên đều cảm thấy giữa hai người vẫn chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, nhưng trong quá trình trải qua đoạn nhân duyên sai lầm này, chung quy vẫn là thật lòng.

Lần đầu tiên anh rất thô bạo, chỉ biết đến cảm xúc của mình, quên đi cảm nhận của cô. Sau chuyện này anh luôn tự trách, thậm chí còn cho rằng cô đánh cắp bản đồ là để trừng phạt anh. Dẫu biết đó chỉ là lý do dối gạt bản thân, nhưng từ trước tới giờ anh lại không dám bộc lộ ra, tới lúc này mới ngập ngừng hỏi cô:

– Lần trước có làm đau em không?

Nhai Nhi từ trên người anh như đóa hoa nở ra đầy mê hoặc, nhắm mắt lại, đôi môi đỏ thắm, thân thể mềm mại như cành liễu. Nghe anh hỏi thì ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu ừ một tiếng,

– Có một chút, nhưng em không sợ đau.

Tim anh như thắt lại, không nói ra được đó là cảm giác gì. Đôi tay mảnh khảnh kia đè lên ngực trần của anh, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống. Vai cô, ngực cô, eo cô, dưới ánh đèn mờ, phủ lên một tầng ánh sáng vàng rực, giống như Bồ tát. Nhưng Bồ tát này lại dần dần huyễn hóa thành một gương mặt khác, đầy mê hoặc, biết đâu trong một khoảnh khắc sau sẽ cắn thủng cổ anh. Đáng buồn là lúc này anh cũng chẳng quan tâm đến gì khác, trong đầu trống rỗng, chẳng có chính tà đúng sai, hay tỏ ra hư vô mù mịt, giờ phút này trong mắt chỉ có cô.

Giống như một trận giao phong cực hạn, cũng không ai chịu nhận thua, cả hai giành giật từng tấc đất một, anh trong cơn mê đắm nghe cô nói:

– Ngài…yêu em, Ngài là của em….

Anh thấy khổ sở, ai yêu ai, ai thuộc về ai. Anh vốn nên sau khi bắt được cô thì xử tử cô, kết quả mình lại càng bị hãm sâu vào hơn, nên hận cô, nhưng lại càng hận mình.

Anh bóp eo cô, mười ngón tay như cắm vào trong da thịt, đến lúc này vẫn còn chất vấn:

– Bản đồ vảy cá ở đâu?

Cô nở nụ cười sắc sảo:

– Ngài làm cho em sung sướng, em sẽ tự khắc nói cho ngài.

Chẳng khác nào làm nhục người khác, anh mắt đỏ ngầu, hận vô ngần, không quan tâm bắt đầu va chạm, dẫu có tan xương nát thịt ở đây cũng không tiếc.

Nhai Nhi khẽ hít một hơi, ngay lập tức hơi thở đó lại bị thổi bay, cô không thể làm gì khác hơn là nằm xuống, mồ hôi xuyên qua lạnh như băng, cảm giác được nhiệt độ của anh. Anh ở trong thân thể cô khuấy động, như một lưỡi đao sắc bén, thoạt tiên cũng chẳng cần sự vui thích, mà đơn thuần là sự trút giận. Nhưng càng về sau càng nhấm nháp được sự sung sướng, cho đến khi anh chợt lật cô lại, cô mới giật mình trong khoái cảm bị chinh phục.

Đưa tay muốn ôm anh, anh lại đè hai tay cô lại. Vết thương trên lưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh không muốn bị cô phát hiện ra. Cô vùng vẫy hai cái, cuối cùng từ bỏ, nhưng đôi chân như rắn linh hoạt quấn lấy hông anh. Cô còn cười,

– Tiên quân quả nhiên là mạnh mẽ.

Trong mắt anh ngập sương mù, trong một khoảnh khắc không biết là có nhận cô hay không, hay là vẫn muốn luôn mãi xác định là cô, chẳng qua là xác định là cô. Cô bị anh giận lên, sóng nhiệt cũng càng ngày càng cao, liền cắn lên vai anh một cái. Răng xuyên vào da thịt, vị tanh ngọt lẫn vào môi răng. Cả người cô căng lên, nghe tiếng anh rên rỉ trầm thấp, thở ra một hơi dài, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Vạc giường lạnh cứng, không có chăn nệm cũng không có cỏ tranh, trời vẫn lanh vào đêm.

Không mất nhiều thời gian để sức nóng trong cơ thể tan biến, cô trở mình lăn vào trong lồng ngực anh.

Không một ai có ý nhắc lại đề tài vừa rồi, trong phòng yên tĩnh, cây nến lập lòe sắp cháy hết, tóe ra chùm sáng cuối cùng, sau đó tim đèn nảy lên rồi tắt lịm. Ánh trắng như mảnh lụa bao phủ một mảnh trước cửa sổ, cô nghe giọng anh không chút tình cảm nào:

– Sung sướng không? Giờ có thể nói tung tích bản đồ chưa?

Cô ờ một tiếng ngân dài, mắt mơ màng buồn ngủ:

– Tiên quân làm em mệt lả, để em ngủ đã, ngủ xong rồi thì sẽ dẫn ngài đi tìm nó, được không?

Tử Phủ quân vô cùng tỉnh táo:

– Có phải ngươi lại muốn mượn cơ hội chạy trốn không?

Nhai Nhi nói sẽ không,

– Em xương cốt sắp rã rời rồi, chạy sao nổi. Huống chi em nói, bản đồ kia thật sự không có ích gì với em, em chỉ muốn giữ nó, phòng ngừa rơi vào tay kẻ khác thôi.

Cô ngáp một cái, hơi thở ấm áp phả vào đầu vai anh, giọng nhỏ dần:

– Hai lần rồi…Tiên quân với em mà nói cũng coi như là người đáng tin, trả lại cho ngài, em biết ngài thích đáng giữ nó.

Nhai Nhi cảm thấy mình nói rất hợp tình hợp lý, Tử Phủ quân sẽ tạm thời buông lỏng cảnh giác, nhưng cổ tay bỗng dưng căng lên, cô than thở:

– Tiên quân đúng là lòng tiểu nhân mà.

Hai tay bị trói lại, vậy thì cô làm sao chạy được? Tử Phủ quân có vẻ yên tâm, cũng không trả lời cô. Cô cố hết sức để nhìn mặt anh trong bóng tối, nhưng nhìn rất lâu cũng không thấy gì, anh mở miệng:

– Chớ mất công nữa, thừng trói yêu nước lửa bất xâm, trừ phi ngươi chặt tay mình xuống, không thì không thể thoát được đâu.

Nhai Nhi giận đến cằm bạnh lên:

– Ngài trói người ta nghiện à. Nãy thì treo lên xà nhà, giờ lại như vậy?

– Trong lòng ngươi không có quỷ, sợ ta trói ngươi à?

Nhai Nhi không có gì để nói nổi đành phải im lặng. Cẩn thận nghĩ lại những lời mình dùng thuyết phục anh, thấy không phải hoàn toàn không có lý, bèn do dự hỏi”

– Nếu như em trả lại bản đồ vảy cá, có thể được bỏ qua chuyện cũ không?

Tử Phủ quân trong bóng tối đáp không thể,

– Lang Hoàn đã mở, tội của em đã định rồi, điều này không thể thay đổi, vĩnh viễn không thể bỏ qua được.

Nhưng hai lần…sợ rằng cũng không thể nói rõ nữa rồi. Anh không hiểu tại sao gặp mặt thì trở thành như vậy, là thật sự bởi bị cô dụ dỗ ư? Lẽ nào trong lòng anh thật sự không có một tia khát vọng nào hay sao? Lần nữa phạm sai lầm, tội nghiệt quá sâu nặng, anh bắt đầu cân nhắc, nếu như buông bỏ mọi thứ gánh tội thay cô, không biết kết cục sẽ như thế nào. Có lẽ cô sẽ được miễn tội chết, có lẽ sẽ bởi vì tội dụ tiên mà tội thêm một bậc, đều không biết, anh cũng không dám bảo đảm, càng không cách nào mở miệng nói với cô.

Cánh môi Nhai Nhi mở ra một nụ cười ẩm ướt, cho nên trả lại bản đồ có ý nghĩa gì đâu chứ? Chi bằng nghĩ cách chạy thoát, ít nhất có thể sống lâu thêm được hai năm.

Bình Luận (0)
Comment