Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 43

Đôi khi chính tà tranh đấu, ngươi sẽ phát hiện nơi tin tức chính phái phát ra thông thường không đáng tin cậy.

Trên tường thành Vương Xá lúc nào cũng sẽ có hai đệ tử Ba Nguyệt Lâu ngồi canh giữ, chuyên giám thị người đến người đi phía dưới. Hôm nay bọn họ có được tin tức mới nhất, trở về bẩm báo Tô Môn chủ, nói lúc trời tờ mờ sáng, thấy bên thành khuếch hiện lên một đạo hồng quang, hình như là Lâu chủ cưỡi kim hồ ly đi phía bắc.

Tô Họa trầm ngâm:

– Hướng bắc…Xem ra là đi Thương Ngô châu rồi.

Minh Vương không cho là thế,

– Phía bắc có rất nhiều cảnh đẹp non nước, có lẽ Lâu chủ muốn dẫn dụ người của Tử Phủ rời đi, cố ý sử dụng thuật che mắt.

Tô Họa không đáp lại y, Tứ đại Hộ pháp trong lâu rốt cuộc đều tuổi trẻ, năm xưa vụ thảm án chấn động toàn võ lâm bọn họ tuy có nghe thấy, nhưng tuyệt đối sẽ không liên hệ Nhai Nhi cùng với đứa con côi của Nhạc gia. Tất cả những người cũ của Ba Nguyệt Lâu đã từng đi theo Lan Chiến đánh thiên hạ đều bị Nhai Nhi giết hết, chỉ nhìn thấy gương mặt của cô nhưng lại chưa từng thấy Liễu Giáng Niên. Đệ tử trong lầu nhiều nhất cảm thấy Lâu chủ quá thần bí, có thói quen nhiều chuyện đều đích thân đi giải quyết, còn họ chỉ là vật trang trí mà thôi. Nhai Nhi chưa từng thẳng thắn nói rõ thân thế của mình cho nàng ta biết, cô không hề tín nhiệm một ai cả. Nhưng từ lúc nàng ta nhận nhiệm vụ dạy dỗ Nhai Nhi từ năm sáu tuổi, sớm chiều ở chung, nói bóng nói gió, hơn nữa từ chỗ Lan Chiến tìm hiểu được chút manh mối lẻ tẻ, nên đại khái cũng chắp ghép được chút chân tướng. Lần trước Nhiệt Hải công tử ủy thác, ngoài hứa hẹn lấy tiền thù lao, mơ hồ còn có thứ khác. Là thứ gì có thể khiến cho Nhai Nhi quên đi mối nguy đến từ Mâu Ni Thần Bích, tất nhiên là có liên quan đến cái chết của cha mẹ mình rồi.

Thành Thương Ngô, Trường Uyên, tòa nhà một chi Nhạc Nam Tinh bị chiếm hơn hai mươi năm trước. Nhai Nhi đi một mạch về hướng bắc, ngoài nơi đó ra chỉ có đi Tuyết Vực.

Tô Họa nói với Minh Vương:

– Lâu chủ đơn thương độc mã ta không yên tâm, ngươi trông coi Ba Nguyệt Lâu, ta mang theo vài người đi theo trợ giúp.

Yêu Quái và Quỷ Quái đi từ đầu hành lang bên kia đi tới tiếp lời:

– Chúng ta cũng đi. Dù sao trận này vẫn luôn ở trên đường, quen rồi, chạy thêm hai ngày nữa cũng không sao.

Yêu Quái mặt mày đã không còn mịn màng như hai tháng trước nữa mà giờ đen hơn, thiếu chút vẻ nữ khí, nhưng càng rắn chắc hơn. Từ lần trước Sinh tử môn truyền về tin tức, nói Tô Họa mất tích, họ liền không ngừng bôn ba ở trên đường. Cưỡi ngựa không giống như Lâu chủ cưỡi hồ ly nghìn dặm đường chớp mắt là đến, họ ngày đêm kiêm trình đuổi tới Yên Vũ Châu, không đuổi kịp nghĩ cách cứu viện Tô Môn chủ, nhưng đuổi kịp vào lúc Vạn Hộ Hầu phủ đang bị võ lâm chính đạo liên thủ vây công. Sau đó nghe nói Thần Bích rơi vào tay người Đại Thực, họ lập tức chạy thẳng đến Đại Thực châu, kết quả chạy đến đó lại là công dã tràng, mất gần một tháng, tối hôm qua giờ Tý mới trở lại Vương Xá Châu.

Minh Vương bảo hai người nghỉ ngơi cho khỏe.

– Việc trong lâu cũng cần người xử lý, các ngươi giữ nhà, ta sẽ đi cùng Tô Môn chủ.

Yêu Quái không nghe:

– Đi đường xa cũng là tu hành, ta với Quỷ Quái cầu còn không được.

Hai tên đàn ông này mặt mày đưa tình, Minh Vương tức khắc thấy buồn nôn, quay đầu đi lẩm bẩm:

– Tùy các ngươi.

Tô Họa dựa vào lan can khắc hoa, nhìn tạp dịch quét tước rác rưởi dưới lầu. Trên tấm thảm tinh xảo không chỉ có những vết giẫm đạp điên cuồng của khách, mà còn loang lổ vết bẩn. Nhóm tạp dịch cẩn thận dọn dẹp cuốn thảm lên, chuyển ra cửa, nền đá ngọc trơn bóng soi rõ bóng người, tuy rằng hoa mỹ, nhưng lại vừa lạnh vừa cứng. Một lát nữa thay tấm thảm mới tinh khác, mọi thứ lại mềm mại ngập ý thơ, tựa như hoa hồng mọc trên sống đao, sát khí cũng có thể tỏa ra ánh sáng kiều diễm.

Nàng ta rút khăn tay ra vô thức quấn ở đầu ngón tay, đứng đó một lúc lâu mới xoay người đi vào. Minh Vương gọi lại, Tô Họa quay đầu cười nói:

– Đừng phụ tâm ý của Lâu chủ. Nhóm thần tiên kia chắc không tính chiếm không Ba Nguyệt Lâu đâu, họ cũng sắp trả lại sự yên bình của nơi này rồi.

Nàng ta đánh hông bước đi, eo hông mềm mại uyển chuyển như sóng nước, mềm mại như không xương. Nếu không biết tuổi nàng ta, chỉ nhìn bề ngoài, cùng lắm là thấy nhiều hơn Lâu chủ một vài tuổi mà thôi. Có một số nữ nhân như vậy đấy, năm tháng như không để lại chút dấu vết gì trên người họ, tuổi xuân mãi mãi dừng ở thời điểm đẹp đẽ nhất, và cứ duy trì như thế mãi, khó trách Đại Tư Mệnh gọi nàng ta là mụ yêu tinh. Nàng ta đã 34 rồi, mười sáu tuổi giết chết môn chủ tiền nhiệm tiếp quản Nhược Thủy môn, mười tám tuổi lần đầu tiên thì gặp cô nhóc Nhai Nhi hoang dại. Ba Nguyệt Các năm đó, quá chú trọng cá lớn nuốt cá bé, mỗi người thượng vị đều phải dựa vào máu, dựa vào tính mạng để gìanh được. Nàng ta đã từng cho rằng vận mệnh của mình sẽ giống như nhiều môn chủ tiền nhiệm, sống không đến 30 nhất định sẽ chết dưới đao của đứa trẻ do mình dạy dỗ nên. Kết quả cũng không thể nói là nàng ta đào tạo thất bại, mà là đứa bé hoang dã mà nàng ta dạy dỗ tính cách quá mạnh, Nhai Nhi từ đứng đầu Tứ Tinh nhảy lên trở thành Lâu chủ, hoàn mỹ vượt qua môn chủ Nhược Thủy, bởi vậy nàng ta mới có thể sống đến ngày hôm nay.

Mỗi một môn chúng đều không dễ dàng, đều có xuất thân bi thảm. Bao năm sống trong phong hoa tuyết nguyệt, nàng ta cơ hồ gần như đã quên mất xuất thân của mình rồi. Nàng ta là sản phẩm của một kỹ nữ sau khi tiếp khách làng chơi đã không tự bảo vệ mình được, từ nhỏ bị mẫu thân giấu ở trong phòng, không được ngắm hoa cỏ xem chim bay bên ngoài, cũng không được chạy nhảy chơi đùa giống như những đứa trẻ khác. Chỉ cần có người chọn mẫu thân nàng ta, nàng ta nhất định phải trốn vào quầy khảm trai nhỏ, giấu thân thể trong bóng tối. Sau này mẫu thân nàng ta chết, người của kỹ viện đã phát hiện ra nàng ta đang đói lả đến da bọc xương, đã ném nàng ta ra ngoài. Nàng ta cho rằng mình chắc là chết rồi, không ngờ lại được hai vợ chồng già tốt bụng thu nhận nuôi dưỡng, sống một cuộc sống bình thường tám năm.

Tiếc là…Nàng ta vừa đi vừa than, năm mười ba tuổi cha mẹ nuôi cũng đã chết, có lẽ là chết do sự an bài của Lan Chiến, ai mà biết được. Dù sao nàng ta bị người ta cường bạo xong, lại được người ta cứu, người cứu nàng ta cùng kẻ cường bạo mình thực ra cùng là một người. Lúc ấy nàng ta ngây thơ vô tri, dĩ nhiên là vô cùng cảm kích người đó.

Quay người lại đã là thương hải tang điền, nhận hết cực khổ, cho nên cuộc đời cũng nên có một cái gì đó đáng để giữ gìn và bảo vệ.

Nàng ta đi hết hành lang đi qua cây cầu, hai đệ tử Tử Phủ vừa lúc mới từ bên ngoài trở về, thấy nàng ta liền tỏ vẻ đề phòng, giống như nàng ta là yêu tinh vậy.

Tô Họa bĩu môi, một đám lỗ mũi trâu không thể hiểu được, đảo khách thành chủ thật sự là ngang ngạnh mà.

Nàng ta nói:

– Các vị tiểu tiên quân, vị tiên quân già của các ngươi đang ở đâu?

Hai gã đệ tử kia hơi ngẩn ra, cẩn thận nghĩ xem “vị tiên quân già” mà nàng ta nói là ai, cuối cùng vẫn hỏi:

– Môn chủ muốn nói…

Tô Họa che miệng cười,

– Chẳng lẽ là Tử Phủ Quân các ngươi à?

Thấy thần sắc của họ biến đổi, vội đổi lại,

– Dĩ nhiên là Đại Tư Mệnh rồi.

Tử Phủ tiên quân ở trong lòng các đệ tử là thượng tiên cao quý như Thiên Đế, tuy Tử Phủ tiên quân đóng giữ nhân gian, nhưng chiến tích huy hoàng của ngài ấy từ bấy đến nay không ai có thể sánh bằng, họ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói năng lỗ mãng bất kính với ngài ấy. Nhưng Đại Tư Mệnh thì mức độ kính trọng cũng kém hơn, bởi vậy họ không có bất mãn nhiều như trước.

– Tô Môn chủ tìm Đại Tư Mệnh có chuyện gì? – Một người trong đó giọng điệu khó chịu.

Tô Họa mày liễu cong cong nhìn người trẻ tuổi này.

– Ta tới để mật báo, nếu tiểu tiên quân có thể làm chủ, vậy ta sẽ không tìm tiên quân già kia làm gì nữa, chỉ nói với ngươi thôi, được không?

Đệ tử thấp kém, dĩ nhiên không thể thay mặt Đại Tư Mệnh được, họ đành phải nói:

– Mời Tô Môn chủ đi theo chúng tôi.

Người dẫn đường đi trước, Tô Họa đi theo sau, tới trước cửa phòng Đại Tư Mệnh, đệ tử Tử Phủ bảo nàng ta đợi, còn mình thì gõ cửa, hạ thấp giọng nói:

– Hồi bẩm Đại Tư Mệnh, Tô Môn chủ Ba Nguyệt Lâu xin gặp ạ.

Tô Họa rất không vừa lòng với câu “xin gặp” này, quay đầu đi, hừ lạnh.

Người trong phòng ậm ừ đáp lời, sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, trời mới biết y đang làm gì. Kiên nhẫn đợi rất lâu, y mới mở cửa, người đứng bên trong dáng vẻ vô cùng xa cách như sợ Tô Họa sẽ nhào vào trong, chắp tay:

– Tô Môn chủ sáng sớm tinh mơ đến thăm, không biết có chuyện gì không?

Ba đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng ta chằm chằm, Tô Họa sóng mắt đong đưa, mỉm cười với hai đệ tử kia,

– Sự việc quan trọng, ta muốn bàn riêng với Đại Tư Mệnh, mong hai vị tránh đi được không.

Trên gương mặt phán quan của Đại Tư Mệnh không chut biểu cảm gì, hai đệ tử đành phải dùng ánh mắt dò hỏi ý của y. Đại Tư Mệnh gật gật đầu.

– Các ngươi lui trước đi.

Tô Họa định đi vào, lại bị y ngăn lại.

– Để tránh bị tình nghi, mong môn chủ bỏ quá cho.

Người tỏ vẻ nho nhã lịch sự thật sự chẳng làm người ta thích chút nào. Tô Họa lườm y một cái.

– Tôi là người thô lỗ, kiểu nhã nhặn văn hoa kia nghe không hiểu. Không cho vào thì không vào thôi, tôi đứng ở cửa nói chuyện với tiên quân, cũng giống nhau cả.

Nói xong bật cười thánh thót, nghiêng người dựa vào cánh cửa, nâng một chân lên dẫm vào bậc cửa đối diện.

Nữ nhân dáng vẻ chẳng ngay ngắn đàng hoàng chút nào, làn váy xòe rộng như rèm cửa, che nửa đoạn dưới của cánh cửa. Đại Tư Mệnh lui ra phía sau nửa bước, nhíu mày nhìn nàng ta.

– Tô Môn chủ tới để khoe dáng người à?

Tô Họa tỏ vẻ ngạc nhiên,

– Ô, tiên quân lại nhìn ra cơ à? Quả nhiên ở Ba Nguyệt Lâu mấy ngày, tầm nhìn rộng mở hơn nhiều rồi.

Đại Tư Mệnh càng thêm phản cảm, lạnh lùng nói:

– Nếu Tô Môn chủ không có chuyện gì quan trọng, vậy thì mời về cho. Tại hạ đang bận việc, không thể tiếp đãi được.

Tô Họa nói:

– Ngài đó, đúng là nói năng chẳng chút tình cảm gì, tốt xấu thì cúi đầu gặp ngẩng đầu thấy, hàn huyên đôi câu cũng được mà.

Thấy y vẫn mặt mày cau có đầy khó chịu, thì thở dài:

– Tôi hỏi ngài, các ngài vạn dặm xa xôi tới Vương Xá Châu, không phải là muốn đổi nơi tọa thiền đấy chứ. Người mà các ngài tìm kiếm đã rời khỏi đây, mà các ngài vẫn ung dung ở đây, quả nhiên là người tu hành trên tiên sơn vô tranh với đời mà.

Sau đó thì cất tiếng cười to để kết thúc, làm Đại Tư Mệnh sượng cả mặt mày.

Y sốt ruột, tính toán phái người đi ra ngoài điều tra nghe ngóng, lại nghe thấy Tô Họa trêu chọc.

– Cần gì phải tốn nhiều tay chân, Vương Xá Châu lớn như vậy, nếu dễ dàng cho các ngươi tìm được, các ngươi cũng sẽ không chờ đến hôm nay.

Vừa nói vừa chớp mắt,

– Tôi có tin tức của cô ấy, tiên quân muốn nghe không?

Đại Tư Mệnh vô cùng chướng mắt với điệu bộ lẳng lở của nàng ta, nhưng lại muốn tin tức từ nàng ta, liền bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, mong nàng ta báo cho hướng đi của Lâu chủ.

Nụ cười vẫn treo trên mặt Tô Họa.

– Đại Tư Mệnh không phải bản lĩnh thông thiên hay sao, có chút việc nhỏ đó còn cần hỏi tôi à, bấm tay tính toán là biết còn gì.

Hai hàng lông mày rậm rạp của Đại Tư Mệnh chau lại thật chặt,

– Vậy Tô Môn chủ cố ý tới tìm tại hạ, chính là muốn nhìn tại hạ xem bói à?

Tô Họa nhún vai,

– Tôi chỉ có chút ý tốt muốn nhắc ngài thôi, còn muốn cho ngài chịu chút quả đắng. Xin phép.

Lần này rốt cuộc Đại Tư Mệnh nhượng bộ, dáng vẻ uất nghẹn, chắp tay thi lễ với Tô Họa:

– Mong được Tô Môn chủ chỉ điểm bến mê. Chẳng phải ngươi hy vọng bọn ta rời khỏi Ba Nguyệt Lâu à, chỉ cần ngươi nói rõ phương hướng của Lâu chủ các ngươi, bọn ta lập tức đi ngay.

Tô Họa ờ một tiếng, đánh eo đi tới hai bước, cánh tay như không xương đặt lên vai y,

– Là tiên quân cầu xin tôi phải không?

Đại Tư Mệnh xấu hổ mà lui về phía sau,

– Môn chủ xin tự trọng.

– Tôi chỉ nghe đến bánh chưng thịt, bánh chưng đậu đỏ, tự trọng là gì vậy?

Mỗi một khối xương trên người nàng ta đều đong đưa, lần trước câu “mụ yêu tinh” của y vẫn làm nàng ta canh cánh trong lòng cho tới tận hôm nay. Mụ yêu tinh? Mụ yêu tinh này càng muốn cho y khó xử. Vì thế nàng ta được thế lấn tới, bước vào cửa phòng y, buộc Đại Tư Mệnh không thể không tiếp tục lui về sau. Nụ cười trên mặt nàng ta như chất kịch độc, giọng điệu lại như ai oán:

– Tiểu nữ tử nửa đời vây khốn trong phong trần, nếu không phải vận mệnh không tốt thì cũng không đi đến bước ngày hôm nay. Tôi cho rằng tiên quân trong mắt chúng sinh bình đẳng, ai ngờ đều không phải là như thế…

Nàng ta vẫn ép y đến trước bàn, đến khi y không còn chỗ để lui nữa, cả thân mình nàng ta đè lên,

– Tiên quân tế thế độ người, sao hôm nay không thử độ tôi một lần?

Đại Tư Mệnh hoảng lên, nếu không phải bởi vì nàng ta là nữ nhân thì đã sớm đánh cho nàng ta một chưởng mất mạng rồi. Nhưng không thể sát sinh, y cần phải tuân thủ chút ranh giới cuối cùng này. Ngay khi y đang nghĩ cách thoát thân, thì tình huống bất ngờ lại xảy ra, Tử Phủ quân đứng ngay trước cửa, bình thản nhìn tư thế bất nhã của họ. Đại Tư Mệnh càng sốt ruột, đẩy Tô Họa ra, lắp bắp nói:

– Quân…Quân thượng, thuộc hạ…

Tử Phủ Quân xua tay, ý bảo y không cần giải thích.

– Bổn quân hiểu mà.

Khóe môi Tử Phủ Quân hiện lên ý cười lãnh đạm, xoay người rời đi. Đại Tư Mệnh đờ đẫn ra ở đó, lại không thể bào chữa, ngài ấy hiểu cái gì? Tô Họa thì lại rất hiểu, dẫu sao cũng là người từng trải, một chút là hiểu ngay.

Nàng ta đuổi theo đi ra, từ xa gọi một tiếng tiên quân.

– Lâu chủ chúng tôi đã rời khỏi Vương Xá Châu rồi, tiên quân vẫn ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Tử Phủ Quân hơi quay đầu lại, cất tiếng:

– Các ngươi hẳn đi theo bảo vệ cô ấy mới phải chứ, nếu không đám thủ hạ các ngươi có ý nghĩa gì?

Tử Phủ quân bỏ đi, Tô Họa thở dài một hơi.

Đêm qua Hồ Bất Ngôn chạy vào Ba Nguyệt Lâu kêu gào thảm thiết, khi nàng ta cùng hộ pháp đuổi tới Vọng Giang Lâu thì tình thế đã được bình ổn rồi. Tử Phủ Quân không nhân cơ hội bắt lấy Nhai Nhi, đây vốn là một cơ hội tốt, chẳng phải một đòn là bắt được cô ấy đó sao. Xem ra nam nhân giống nữ nhân, có tư tình một cái là làm việc không theo lẽ công bằng được nữa. Pháp luật tuy nghiêm minh, nhưng lòng người thì làm sao?

Khi Nhai Nhi cùng Hồ Bất Ngôn đi vào Thành Thương Ngô thì trời đang đổ mưa. Trên đường phố người đi đường qua lại, cầm những chiếc ô giấy dầu lớn và nhỏ, giống như bèo nổi trên sông. Mưa rất lớn, rơi vào mặt dù vang lên tiếng tí tách, Một chiếc dù lụa màu đỏ thắm theo dòng chảy và dừng lại trước một đại hộ nằm trên con đường dài.

Khẽ nâng cây dù lên, nhìn tòa phủ đệ nguy nga cuối con phố kia, trên tấm biển muôn dạng hào hùng viết hai chữ “Trường Uyên”. Nhai Nhi chìm đắm trong đó, bên trong cánh cửa kia là nơi cha mẹ cô đã từng sinh sống. Hai mươi hai năm trước Trường Uyên vẫn là danh môn chính phái số một trong chốn võ lâm, sau đó cha con Nhạc Nam Tinh lần lượt rời khỏi trần thế, chẳng bao lâu thì môn đình bắt đầu suy tàn, giờ thành nhạc viên cuồng hoan của một đám ô hợp.

Cô lẩm bẩm:

– Nhạc Hải Triều, tính cách tàn bạo ngoan độc, chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt. Nếu chia ông ta làm năm phần, thì dã tâm đã chiếm ba phần rồi, quyền cước chiếm một phần, còn lại là trị độc cùng dưỡng thú…Nghe nói ông ta có một mật thất, trong đó nuôi dưỡng thứ vũ khí giết người hung ác nhất của ông ta.

Hồ Bất Ngôn không hiểu:

– Nuôi dưỡng vũ khí là thứ gì? Chẳng lẽ thứ vũ khí đó là kỳ thú?

Nhắc đến thú thì y rất quen thuộc.

– Cửu châu yêu vật gì cũng có, tôi còn chưa gặp chày gỗ thành tinh đâu. Dị thú có là gì chứ, mặc kệ là giàu nghèo hay mập ốm, gặp thì cũng có thể trò chuyện đôi câu, đây chính là bản lãnh.

Nhai Nhi chậm rãi lắc đầu.

– Người gặp thú đều chết hết, cho nên không một ai biết đó rốt cuộc là gì.

Hồ Bất Ngôn líu lưỡi lại.

– Nói như vậy không thể tùy tiện tới cửa rồi, tìm một chỗ để nghỉ ngơi đã, sau đó hành sự theo hoàn cảnh.

Cách Trường Uyên phủ không xa có một khách điếm rất đặc biệt, khách điếm kia ngói lớn tường trắng, đẩy cửa sổ ra, mơ hồ có thể thấy hậu viện Nhạc gia. Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn thuê hai phòng, khách điếm làm ăn rõ ảm đạm, tính cả chưởng quầy thì tổng cộng chỉ có hai người.

– Nhớ năm đó nơi này của chúng tôi rất náo nhiệt, khi đài Chúng Đế còn chưa dựng lên, mấy đại hội võ lâm đều tổ chức ở Thương Ngô châu. Đáng tiếc sau lại sa sút, khách quay lại không còn nhiều nữa, làm ăn khó khăn không nuôi nổi mấy miệng ăn, tôi mang theo đứa cháu câm kinh doanh, cũng miễn cưỡng đủ bữa cơm ăn.

Chủ tiệm tuổi đã hơn năm mươi đưa cơm đến phòng cho khách, cẩn thận dặn dò:

– Ban đêm nếu nghe thấy thanh âm gì thì chớ có ra ngoài, cũng đừng mở cửa sổ xem, chỉ lo ngủ là được.

Ông ta càng nói như vậy, càng khiến người ta hiếu kỳ. Nhai Nhi mang mặt nạ người Hồ cười hỏi:

– Hay là cửa hàng của ngươi có quỷ?

Chủ tiệm vội xua tay:

– Cửa hàng chúng tôi sạch sẽ, trên đời này cũng không hề có ma quỷ gì cả. Giang hồ mà, hạng người gì mà chẳng có, các đại hiệp không ít người cổ quái. Nhưng khách quan hãy nhớ lời lão hủ nói, việc không liên quan đến mình thì đừng xen vào.

Dứt lời lui ra ngooài.

Hồ Bất Ngôn nghe xong cười to không ngừng.

– Nơi quỷ quái này, mở khách điếm đều là nửa người giang hồ mà.

Nhai Nhi cười cười, lấy ngân châm kiểm tra độc xong, liền tháo mặt nạ cùng Hồ Bất Ngôn ăn cơm.

Chỉ là lời dặn dò của chủ tiệm đích xác ứng nghiệm, sau giờ Tý, trong thành quanh quẩn có tiếng kêu thê thảm, không phân biệt rõ là nam hay nữ, chỉ biết là một người. Tiếng kêu kia không hề có ngắt quãng, như từ cổ họng gào thẳng lên, tràn ngập đau đớn, lại mang theo oán hận, nửa đêm nghe được vô cùng khủng khiếp.

Bình Luận (0)
Comment