Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 45

Người bên ngoài dĩ nhiên không đáp lại ông ta, váy màu đỏ, giày thêu màu đỏ, dưới ánh đèn mờ mờ toát lên vẻ đẹp u ám.

Tới giờ Hợi rồi, vầng trăng trên bầu trời cũng sắp lặn, dù đang là thời tiết tháng năm cũng vẫn chút chút se lạnh. Đây là con đường rừng trúc nhỏ thông đến phủ đệ của ông ta, ông ta có một biệt hiệu, là Tinh Xá Thư sinh, là người đọc sách nhiều nhất ở Trường Uyên, học vấn cao nhất, sâu nhất, cho nên trên người luôn toát lên khí chất nho nhã. Quân tử như trúc, những thứ như đuôi phượng vang rền này là đạo cụ thể hiện sự thanh cao của ông ta. Ông ta đã từng thích sự bình tĩnh trong nội tâm mà nó mang đến, nhưng hôm nay lại ghét tiếng ồn của rừng trúc hơn bao giờ hết.

Xào xạc xào xạc, còn có cả tiếng côn trùng ngân lên. Con đường mòn này vừa dài vừa sâu, nếu như ngồi xe, ngay cả bản thân cũng không biết mình cách nhà còn xa lắm không.

Làn váy và mũi giày vẫn bất động, hô hấp ông ta dần dần trở nên nặng nề, bắt đầu nghi hoặc bên ngoài xe rốt cuộc là người hay là quỷ. Đêm đã khuya, chẳng lẽ là diễm quỷ đi đêm hay sao? Nếu là ngày thường, ông ta nguyện đề trên thân thể trắng tinh hàng chữ nhỏ, sau đó và sau đó đặt một phong cách khác trên cái mông tròn vểnh. Nhưng hôm nay thì không được, ông ta ngay cả một cảm xúc ướt át cũng không có. Ông ta nhìn chằm chằm đôi giày kia, đối phương bất động, ông ta cũng bất động, như là có thể kéo dài mãi được, kéo dài đến khi mặt trời mọc phía đông.

Bỗng người bên ngooài xe cất tiếng cười, tiếng cười kia nếu đặt ở trước cửa sổ trong khuê phòng, phải nói là cực kỳ cám dỗ. Nhưng mà xuất hiện tại đây và khi mọi thanh âm đều vắng lặng, thì lại khiến con người ta hoảng sợ.

Ông ta nuốt nước miếng, nháy mắt tiếng cười lại đổi thành tiếng oán than. Đôi giày kia nhích lên, bước từng bước nhỏ về phía trước, rồi mũi giày biến mất, làn váy chỉ cách tấm rèm một tấc vuông.

Con người khi đang ở trong cơn sợ hãi cực độ thì sẽ có hai loại phản ứng, nếu không phải thét chói tai chạy trốn thậm chí ngất đi, thì chính là giận tím mặt liều chết với đối phương.

Ông ta mắng một tiếng rút kiếm ra đâm, người bên ngoài xe nhoáng lên biến mất. Trong xe quanh quẩn tiếng thở dồn dập, kỳ lạ là ông ta qua lại giang hồ nhiều năm, đi qua đi lại trên con đường này ngàn vạn lần, thế mà lại sợ không dám xuống xe. Hoảng sợ đợi trong chốc lát, bên ngoài lại yên lặng, ma quỷ kia có vẻ như đi thật rồi. Có lẽ là bởi thanh kiếm này giết quá nhiều người, sát khí quá nặng, ngay cả ma quỷ cũng sợ. Ông ta vừa mới thả lỏng, tấm rèm trên cửa lại khẽ rung lên, bị một bàn tay thong thả đánh lên. Đó là bàn tay mịn màng, làn da trắng nõn, khớp xương thon dài. Móng tay có hình dáng đẹp được phủ trên đầu ngón tay, giống như một lớp xuân băng mỏng giòn phủ lên khe suối, nếu không phải quá trắng đến ghê rợn thì đôi tay này vuốt ve trên thân thể đảm bảo bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này cũng phải sung sướng đến chết mới thôi.

Ông ta kinh hãi, muốn đâm một lần nữa, đúng lúc cổ tay người kia lật lên, thanh kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay, bất kể ông ta muốn làm gì, ngón tay kia cũng không nhúc nhích.

Một cái tay khác rốt cuộc nhấc chiếc rèm lên hoàn toàn, phía sau lộ ra một gương mặt kiều diễm, sắc mặt trắng bệch cùng với đôi môi đỏ tươi, nhỏ nhẹ nói:

– Còn nhớ ta không?

Ông ta không thể khống chế được hít một hơi khí lạnh,

– Liễu…Liễu Giáng Niên? Chẳng phải ngươi đã chết rồi hay sao?

Nhai Nhi không nói lời nào, hai ngón tay vặn một cái, bẻ thanh kiếm trúc của ông ta thành ba đoạn. Trong tay ông ta vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm, đờ đẫn lẩm bẩm:

– Không… Không… Ngươi rõ ràng đã chết, ta tận mắt nhìn thấy ngươi đã bị mất mạng ở dưới khối đá tại Tuyết Vực kia …

Nói như vậy, trận phục kích bên ngoài Thành Thương Ngô năm xưa còn có người của Trường Uyên tham dự trong đó.

Cách thành gần như vậy, gần trong gang tấc, nếu trong thành còn có nhà, đi vào là an toàn. Nhưng nhà không có, bọn họ bị đuổi vào Tuyết Vực, chết trong băng thiên tuyết địa.

Trong đôi mắt trong trẻo kia trào ra hai hàng lệ, xuyên qua màn nước mắt, đôi măt đó càng sắc bén hơn đao phong. Một chưởng đánh nát càng xe, từng bước một tới gần ông ta.

– Phát hiện ra thi thể, ngươi rất vui mừng đúng không? Vì ham muốn cá nhân mà hại người trong môn, thật là một kẻ chính nhân quân tử!

Đến lúc này ông ta mới giật mình bừng tỉnh, người này không phải Liễu Giáng Niên, có lẽ là đứa bé mất tích kia rồi. Lúc trước đúng là hồ đồ, trên đời này làm gì có ma quỷ. Ông ta vận chưởng muốn đánh tới, nhưng trước ngực chợt lạnh, quần áo không biết bị cắt mở từ lúc nào rồi, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng nhuộm đẫm y phục tơ lụa xanh thẫm. Ông ta sững sờ, lẽ nào nơi nào bị cắt?

Cúi xuống xem, không đợi ông ta thấy rõ, đột nhiên phập một tiếng, một đống thứ loằn ngoằn giống như dây thừng rơi xuống chân ông ta. Đầu ông ta vang lên những tiếng ong ong, bắt đầu cảm nhận được cơn đau đớn khủng khiếp, đây không phải dây thừng, đây là ruột của ông ta, lại không thể đứng lên nhặt nhét vào bụng được.

Ông ta ôm cái bụng dính nhơm nhớp, ngã bệt xuống, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, rơi vào mắt, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Người trước mặt cười tàn nhẫn:

– Để cho ngươi nếm thử mùi vị bị mổ bụng, để xem ruột bị tuột ra khỏi cơ thể rốt cuộc là cảm giác gì hả?

Ông ta đau đớn đã không thể kêu to được, chỉ thấy cơ thể bị kéo căng, đầu tiên là ruột, sau đó là dạ dày và gan, cuối cùng toàn bộ nội tạng bị rút ra khỏi cơ thể, một đầu ruột bị hất treo trên một cây trúc ngay gần bên cạnh, từ xa nhìn giống như khăn tay đủ màu sắc của các cô nương.

Giết một người, không mất bao lâu thời gian, nhưng nếu muốn chơi một số trò chơi mình thích, thì lại khá tốn thời gian.

Khi Nhai đi vào phòng, Hồ Bất Ngôn lập tức bịt mũi lại:

– Sao lại có thứ mùi nặng thế, có mùi máu tanh, cả mùi phân nữa.

Có một thủ hạ có khứu giác quá nhạy bén, cái hay duy nhất chính là đốc thúc mình tắm nhiều vào. Cô nhìn y chạy ra ngoài hành lang gọi chưởng quầy…

– Này này…mau bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm.

Sau đó lấy sập gụ đặt ngang cửa, chờ cô thay quần áo.

– Lại giải quyết một tên rồi à?

Nhai Nhi ừ một tiếng,

– Kẻ khởi xướng soán quyền, ta cho hắn một cái chết không đẹp mấy.

Hồ Bất Ngôn gật gật đầu,

– Có oan báo oan, có thù báo thù, trường kiếm giang hồ thường như thế. Giết ba tên rồi, thấy dễ chịu hơn chưa?

Cô nghĩ nghĩ, trong lòng trống rỗng, cũng không có cảm thụ đặc biệt gì. Đẩy cửa sổ hất nước ra ngoài, lại nhìn về phiá nóc nhà mà lúc trước con quái vật từng xuất hiện, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nơi đó trống không, quái vật kia không còn bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

Nhai Nhi đóng cửa sổ lại, buồn bã nói:

– Từ trận chiến Tứ Tinh Nhược Thủy môn đến bây giờ, ta trước sau tổng cộng giết hơn trăm người, có thể là trên tay dính quá nhiều máu, lúc giết người không có cứ cảm giác gì, bao gồm cả lần này nữa.

Hồ Bất Ngôn hiếm khi bắt được trọng điểm, y nhắc lại câu dạo đầu mà nghe được ở chỗ thuyết thư tiên sinh:

– Tôi biết, đạo thích khách ở chỗ không màng sinh tử, giết người thành người.

Nhai Nhi nghe xong cười nhạt:

– Sai rồi, đạo thích khách là đạo hiệp nghĩa. Ta không phải thích khách, ta chính là một sát thủ, vì tiền cũng tốt, thấy ai không vừa mắt cũng tốt, đều có thể rút kiếm.

Cách nói này quá bi quan đi, Hồ Bất Ngôn vẫn hết lòng an ủi cô:

– Trong mắt lão Hồ đây kẻ thù của người xấu chính là người tốt, dù sao cô là người tốt, cô nói gì cũng đều đúng hết.

Có một số thời điểm con hồ ly này cũng rất đơn thuần. Nhai Nhi cuộn quần áo thay ra vào nhét dưới gầm giường, mở chăn ra nói:

– Tứ đại trưởng lão chỉ còn lại một, bên kia ắt sẽ gia tăng đề phòng, xuống tay sẽ không dễ dàng nữa, tạm thời để lão ta sống thêm hai ngày nữa. Ta ở bên ngoài nghị sự đường nghe nói, ngũ đại môn phái ít ngày nữa sẽ đến thành Thương Ngô, Nhạc Hải Triều cũng sẽ có đối sách, cho nên cứ tạm án binh bất động, chờ họ lơi lỏng đã.

Hồ Bất Ngôn nói được:

– Tới nơi này lâu như vậy, còn chưa được ra ngoài thăm thú. Nghe nói Thương Ngô có rượu ngon rất nổi danh, ngày mai tôi đi mua mấy vò về.

Bị kế hoạch của mình làm cho phấn chấn, bóc hai hạt lạc bỏ vào trong miệng nhai, chân gác lên sập gụ, vẫy tay nói:

– Mệt mỏi cả đêm, nghỉ cho khỏe đi…Tôi muốn mua hai vò, tính toán, người của Tử Phủ chắc là đến rồi…

Hồ Bất Ngôn vẫn luôn cố ý vô tình nhắc tới Tử Phủ Quân, mỗi lần nhắc tới là khiến cô thấy nhớ nhung. Thật ra trong lòng cô luôn cảm kích người ấy, anh biết sự tồn tại của Thần Bích, cũng biết thân thế của cô, khoan thai tới chậm không phải bởi hành trình họ chậm, mà là dành thời gian để cô giải quyết việc riêng tư. Tội trộm sách chung quy không thể đặc xá, nhưng có thể trước khi bắt cô đền tội để cô không còn tiếc nuối gì. Thông thường trong quá trình báo thù không thể một đòn là tiêu diệt được toàn bộ kẻ thù, như vậy về sau làm việc càng khó hơn. Vào thời điểm cô khó khăn nhất thì anh xuất hiện, mượn chức trách lùng bắt tội phạm mà bảo vệ cô, nếu như đúng như Hồ Bất Ngôn nói, vậy thì cuộc đời này của cô không còn gì mãn nguyện hơn, chỉ cần trái tim của một người, vậy là đủ rồi.

Tiếc là không phải bạn đường, cô chung quy không am hiểu nhi nữ tình trường, tình cảm chỉ giữ trong lòng, căn bản không cần phải cho đối phương biết.

Nhai Nhi trở mình, nhắm mắt lại, rất nhanh đến giờTý, đêm nay nếu không có tin tức gì, vậy thì yên tâm ngủ một đêm đi. Đang lúc mơ mơ màng màng, tiếng khóc xé lòng lại truyền đến. Cô giật mình nhảy dựng lên, nấp sau cửa sổ nhìn ra ngoài, không thấy con quái vật mấy hôm trước, nhưng tiếng khóc còn rõ ràng hơn cả lần trước.

Cô do dự, hiểu rõ giờ đuổi ra ngoài, có khả năng sẽ rơi vào bẫy rập. Nhưng cơ hội hiếm có được, nếu bỏ qua đêm nay, ai biết lần sau sẽ là lúc nào. Nhạc Hải Triều ngay cả tang sự của trưởng lão cũng không xuất hiện, ước chừng đã đoán ra được đứa con côi năm xưa của Nhạc Nhận Dư đã tìm tới cửa. Nhân lúc ngũ đại môn phái tạm thời còn chưa tụ hội đông đủ, trong ba ngày thời gian, cô phải điều tra ra được nơi dưỡng thú của ông ta.

Trang phục đi đêm đã thay từ sớm, cô đẩy cửa sổ ra, khom người bước khẽ khàng trên tấm ngón đen nối nhau san sát. Năm xưa được huấn luyện ở Ba Nguyệt Các, uyển chuyển chạy trên mái ngói ngàn vạn lần cần phải đảm bảo mảnh ngói hoàn hảo không bị tổn hại gì, cho nên lúc này chạy trên nóc nhà ngay cả mèo cũng không bị kinh động đến.

Thân hình như đường thẳng trong bóng tối, nếu không phải người có năng lực nhìn rõ màn đêm, thì sẽ rất khó phát hiện ra hành tung của cô. Người kia tựa như thú gào lên, rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh, cô nghe tiếng biết chỗ, quả nhiên ứng với câu “Đi thành nam” của vị Tinh xá thư sinh kia. Thành nam của thành Thương Ngô địa hình khá phức tạp, nửa tòa thành thuộc về những ngọn đồi, nhưng lại xuất hiện phong thực sống kỳ dị. Cô đuổi tới đó, tiếng tru thê lương bắt đầu trở nên ngắt quãng, cẩn thận phân biệt rất lâu, mới tìm được nơi chuẩn xác.

Chung quanh cực kỳ tối, hộ gia đình thưa thớt, đèn lồng canh đêm dưới bóng tối giống như đôi mắt của cự thú, tô điểm cho tòa nhà được xây dựng trên bãi đá. Nếu đoán không sai, mặt trên là dùng để ở, phía dưới là nơi giam giữ dã thú. Vũ khí giết người đồn về Nhạc Hải Triều kia chắc là sống nhờ ở chỗ này rồi.

Thực ra cô rất tò mò, dưỡng thú quá tầm thường, một số ít người trong võ lâm đều có sở thích này, tỷ dụ như Lan Chiến. Năm xưa y nuôi một con báo, kẻ thất bại trong cuộc canh tranh ở các môn đều sẽ trở thành món ăn của con báo đó. Lực sát thương của thú nuôi càng mạnh, kẻ nuôi nó lại càng có mặt mũi. Nhưng loại “Tạo thú” giống như Nhạc Hải Triều này lại có ý vị sâu xa, là dạng thú gì có thể được tạo ra đây? Hơn nữa thông qua sự thuần hóa rất khó khăn, còn phải nghe hiệu lệnh, thông nhân tính…

Lại có thêm những tiếng rên rỉ như vạn tiễn xuyên tim, là một loại tuyệt vọng muốn khóc nhưng không có nước mắt, cô tựa như có thể cảm nhận được sự đau khổ này, nhưng lại còn xa mới hiểu hết được, vì thế mượn bóng đêm yểm hộ, tiếp cận nơi kiến trúc thần bí kia.

Ngoài tường trơn truột, cửa sổ được xây cách mặt đất khá xa, ước chừng cao bằng bốn người cộng lại, chấn song bắt sắt, cứng chắc không gì phá nổi. Cô quan sát trong chốc lát, ban đầu cho rằng chỉ là tầng dưới cùng cố ý không mở cửa sổ, nhưng có vẻ như sai rồi, dưới cửa sổ rõ ràng còn có sạn đạo, trong nhà ánh lửa hừng hực, trên cửa sổ thỉnh thoảng có người lui tới tuần tra. Những người đó giáp nhẹ, mang mũ chiến đấu, có vẻ như không để ý lắm tình huống ngoài cửa sổ, mà toàn bộ sự chú ý đều tập trung ở trong nhà, hơn nữa vẫn luôn duy trì động tác canh giữ.

Nhai Nhi chậm rãi nấp dưới góc tường, nhìn lên trên, cách cửa sổ một chỗ rất xa có một đầu xà nhà gỗ chuyên dùng để gia cố tòa lầu, cô nhảy lên cao mượn lực, vung tay bung ưng trảo trên khiêu thoát lên. Ưng trảo là một loại ám khí, bình thường nhìn như chỉ là dạng sóng khảm đá quý, nhưng lúc cần dùng có thể chịu được trọng tải ngàn cân.

Độ cao có thể được cố định bằng tay, chân có vị trí để thao tác, Nhai Nhi nhẹ nhàng đạp trên mặt tường, lặng lẽ tới gần cửa sổ, nhô đầu lên nhìn vào trong, quan sát tuần phòng bên trong.

Đúng như cô dự đoán, có sạn đạo, sạn đạo thượng tầng dùng để giám thị mỗi một chỗ biến hóa cực nhỏ ở phía dưới. Chờ người tuần tra đan xen đi hướng hai bên, cô lại mượn cơ hội nhìn lần thứ hai, lần này thứ nhìn thấy làm cô kinh hãi, thì ra kiến trúc này không thể gọi là lầu, mà là một tòa nhà cao rỗng ruột, giống như một kho lương có thể tích trữ lương thực của cả một vương triều, vô cùng lớn vô cùng sau, thật sự khiến người ta líu cả lưỡi.

Tiếng bước chân lộc cộc, lại có người đến, Nhai Nhi cuống quýt dịch qua vách tường, đợi người đi qua rồi, mới lại có thể nhìn lần thứ ba.

Một người quen núi đao biển lửa, cũng từng tạo nên máu chảy thành sông, trên đời này không có gì có thể làm cho cô chấn động. Nhưng lần nhìn thứ ba này, lại khiến cho cô suốt đời khó quên. Tầng lầu dưới này giống như cái ống thẳng đứng, đặt hàng rào sắt cực lớn, mỗi một song sắt cách nhau khoảng cách rất nhỏ, đủ để người ở mặt trên qua lại, cũng đểu để người ta hiểu rõ tình huống dưới đáy. Giống như là nơi sâu nhất trong địa ngụ, giam giữ mười mấy người, có nam cũng có nữ, mỗi một người đều bị lột sạch quần áo. Những người này thần trí hẳn là không rõ lắm, từng người cuộn tròn ở một góc, biểu cảm trên mặt đờ đẫn. Bên lồng sắt, một người đàn ông cả người trần trụi nằm ngửa dưới đất, nếu nói không bình thường, ngoài màu da ra thì là thân hình vô cùng khổng lồ. Vóc dáng y vốn rất cao, tứ chi cũng bành trướng đến kỳ dị, tựa như người chết đuối bị trương lên. Nhưng y còn sống, ít nhất lồng ngực vẫn phập phồng, tứ chi còn hơi cử động.

– Chưởng môn, thời gian tới rồi.

Nhai Nhi chuyển tầm mắt về phía bóng dáng cao gầy đưa lưng về phía cô, ông ta khoanh tay, lân giáp trên người phát ra ánh sáng âm u dưới ánh đuốc, đó chính là Nhạc Hải Triều.

Ông ta gật đầu, người chấp hành trong lồng rút nút gỗ, đưa một ống trúc vào mũi người kia. Người đang nằm có hơi thở, khi hút ống trúc vào cơ thể bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt, cái miệng mở rộng như một cái động đen ngòm, hai mắt mở to, con ngươi trắng ởn. Người tuần tra vào thời khắc này cũng bận rộn nhìn xuống dưới, cho cô cơ hội tiếp tục thăm dò, chỉ thấy thân thể bầm đen kia dần dần biến thành đen sì, quan thân xuất hiện một lớp nước nổi lên, khi lớp nước càng lúc càng sáng, miệng đột nhiên mở ra, máu tươi trào ra như trút nước, da người nhanh chóng héo rũ. Sau đó có vật gì đó chui ra khỏi lớp da trương phềnh, cả người là thi dịch sũng nước, không thể đứng thẳng, giống như “rắn” trườn trên mặt đất.

Thì ra là luyện người cổ? Dược nhân kia là cơ thể mẹ, thứ được luyện ra gọi là Hoạt. Hoạt không có da, cần ngày kia hợp thành, nếu ngươi cho nó da người, nó chính là người, cho nó da thú, nó chính là thú.

Nhai Nhi hít thở sâu nhằm bình ổn lại cảm xúc căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến luyện cổ, cổ thuật tà môn ma đạo trên giang hồ luôn khiến người ta khinh thường, không ngờ rằng Nhạc Hải Triều sẽ điên cuồng đến tình trạng này. Nếu địa điểm cùng nội tình đã thăm dò xong rồi, coi như chuyến đi này thu hoạch không tệ. Cô rời khỏi cửa sổ, tính về khách điếm để bàn bạc kỹ hơn. Nhưng vừa quay đầu, một mặt người cổ quai vọt vào tầm mắt. Quái vật này đầu nhỏ như chưa phát triển hết, hai mắt lại to như hạch đào, chậm rãi nhếch môi hướng về cô, có vẻ như muốn cười, nhưng chớp mắt lại phát ra tiếng khóc gào đáng sợ, bởi vì gần ngay trước mặt, cho nên vô cùng khủng bố.

Bình Luận (0)
Comment