Hồ Bất Ngôn thấy trên người Nhai Nhi đầy vết thương thì đến ngồi mép giường gần cô, thở dài thườn thượt:
– Cô muốn đi bắt quái vật, tại sao không gọi tôi để tôi đưa cô đi. Nhìn xem giờ biến thành như này, làm trong lòng lão Hồ tôi thấy khó chịu quá. Tốt xấu gì tôi cũng là tọa kỵ của cô, rất có trách nhiệm…Nhưng tôi cảm thấy cô có lẽ không thích cưỡi tôi, tối qua là có người khác để cô cưỡi à? Tôi nhớ y phục đi đêm của cô không phải như này mà.
Nhìn kỹ, chợt kêu ré lên,
– Ôi trời, còn có hoa văn bạc nữa, đây là áo của đàn ông mà.
Nhai Nhi thấp thỏm nhìn anh ta.
– Ngươi câm miệng lại đi có được không?
Hồ Bất Ngôn cười gật đầu, vừa che miệng vừa thì thào:
– Đánh một trận rồi, lại mặc áo người ta trở về, là cởi hết để đánh à?
Nhai Nhi phớt lờ con hồ ly có đầu óc xấu xa này, quay đầu đi nhắm mắt lại. Một lúc, trong lòng toàn là nhớ tới Tử Phủ quân. Vừa mới gặp lại đã nhớ nhung rồi, thứ tình cảm này, thật sự là thứ độc nhất trên đời này. Trước kia thấy Tử Phủ quân, đơn giản là cao quý không thể mạo phạm, giờ thì sao, không đơn thuần chỉ là mạo phạm, còn khinh nhờn, đương nhiên hậu quả quả thực nghiêm trọng, cần phải chịu trách nhiệm đối với người ta. Chỉ là không ngờ người đàn ông này bị rơi vào lưới tình lại đáng yêu dễ gần như thế, lúc anh nhìn cô, cô sẽ cảm giác được anh không muốn xa rời cô, tuy không nói thành lời, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Cô nằm trên đệm, trong lòng thấy ngọt ngào. Trước đêm qua cô còn cảm thấy sự tồn tại của mình không quan trọng, hôm nay lại không nghĩ như vậy nữa. Có người vướng bận, cần phải sống thật tốt, đợi số mạng xong rồi, cũng sẽ không tiếc nuối.
– Đừng nói nữa, mau đi lấy thuốc trị thương cho ta. – Cô phất tay, – Chỉ sợ người của Trường Uyên sẽ mai phục ở tiệm thuốc, chắc là rất khó lấy được phương thuốc đấy.
Hồ Bất Ngôn nói được, đứng lên đi ra cửa, đi hai bước lại quay lại, cúi xuống hỏi:
– Có muốn tiện thể mua cái gì khác không? Ví dụ như Tiêu dao tán, Khoái hoạt đan gì đó?
Nhai Nhi hung hăng lườm anh ta:
– Ngươi chờ đó, chờ ta đi lại được, ta sẽ cắt trụi cái đuôi của ngươi.
Hồ Bất Ngôn theo bản năng sờ sờ chỗ cái đuôi cụt.
– Đừng mà, tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Dù sao đi một chuyến thì mua luôn thể để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, biết đâu sau này dùng được với…
Nhai Nhi trợn mắt:
– Đi mau.
Hồ Bất Ngôn hoảng sợ, không dám nhiều lời nữa, lập tức đi ra. Nhai Nhi thấy y đi rồi, tính ngồi dậy đổi y phục, lại nghe tiếng hồ ly vui vẻ nói:
– A, các vị tới rồi à?
Nhai Nhi căng thẳng trong lòng, lường trước có thể là người của Ba Nguyệt Lâu tới, nhưng vẫn với tay lấy bội kiếm.
Còn may, người đi vào là Tô Họa, phía sau nàng ta còn có Quỷ Quái và Yêu Quái.
Bọn họ hành lễ với cô, cùng gọi Lâu chủ. Thấy dáng vẻ của cô thì không cần hỏi cũng biết đang bị thương. Hai đại hộ pháp ngay tức khắc lui ra ngoài đóng cửa lại, rốt cuộc đều là người làm việc, so với Hồ Bất Ngôn thì có nhãn lực hơn nhiều.
Tô Họa trên người lúc nào cũng mang theo kim sang dược, biết Nhai Nhi sẽ không cho phép Hồ Bất Ngôn trị thương cho mình, bèn vén áo lên, bôi thuốc cho cô. Những vết đao tuy đan xen ngang dọc, nhưng may là đã được xử lý, đã bắt đầu khép lại. Nàng ta rắc thuốc bột lên miệng vết thương, hỏi:
– Sao lại bị thương thành như này, do Tử Phủ quân ra tay à?
Trong mắt nàng ta, trên đời này ngoài Tử Phủ quân ra thì không ai có năng lực làm Nhai Nhi bị thương đến mức này.
Nhai Nhi nói không phải,
– Buổi đêm ta đi thăm dò nơi dưỡng thú của Nhạc Hải Triều, bị cổ hầu của lão ta phát hiện, dẫn ra ngoài thành đánh một trận.
– Cổ hầu? – Tô Họa bị bất ngờ, dùng vải trắng sạch băng lại vết thương cho Nhai Nhi một lần nữa, lẩm bẩm, – Trên địa giới Vân Phù, chỉ có người Đại Thực luyện cổ thôi. Cổ là tà môn ma đạo, người giang hồ từ trước đến nay khinh thường, Nhạc Hải Triều này rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhai Nhi nói:
– Chắc là để củng cố địa vị thôi. Con cổ hầu kia rất khó đối phó, đơn giản giết nó thì tự bản thân cũng tổn hại tám trăm. Càng đáng sợ hơn là lão ta còn đòn sát thủ khác, lão ở thành nam có nơi luyện người cổ. Đêm qua tôi chính mắt nhìn thấy toàn bộ, thật sự là âm độc đến cực độ.
Vừa nói vừa hít sâu một hơi,
– Chờ thương thế khỏe rồi, cần phải nghĩ cách hủy tòa lầu kia đi. Động ma đó, không nên để tồn tại trên đời.
Tô Họa tán đồng:
– Hai ngày này ngươi cứ dưỡng thương đi, mọi việc cứ để bọn ta làm.
Nàng ta nói không hết, nhưng Nhai Nhi hiểu ý nàng ta. Tô Họa cơ bản hiểu về cô, bản thân dĩ nhiên là cũng bảo vệ cô. Nếu nàng ta không đáng tin cậy, thì đã sớm đi xuống hoàng tuyền cùng với các nguyên lão dưới tay Lan Chiến rồi. Sư đồ mười mấy năm, ngụy trang ba bốn năm còn được, nhưng mười sáu năm…không có người nào chờ được lâu như thế, cũng không có âm mưu nào có thể chuẩn bị thời gian lâu như vậy.
Cô chậm rãi nói:
– Trường Uyên phủ còn một vị trưởng lão, để Yêu Quái giải quyết đi.
Tô Họa gật đầu, lúc này mới chú ý tới y phục của cô, nhìn tới nhìn lui thấy rất quen mắt.
– Tử Phủ quân đi tới thành Thương Ngô nhanh hơn chúng tôi một bước, nghe nói đang ở tại viện tử tại mặt sau của Long Tức tự. Nói vậy Lâu chủ đã biết rồi…Tối hôm qua là đi gặp phủ quân à?
Nhai Nhi chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho xong, vì sao tư tình của cô ai nấy cũng tò mò vậy chứ. Cô thấy lực bất tòng tâm, tức thì gọi thảm thiết một tiếng sư phụ. Một tiếng này làm cho Tô Họa kinh hãi, vị nữ Lâu chủ này thường là khinh bỉ biểu lộ thái độ nữ nhi, lần này có phải vì nguyên nhân sức khỏe yếu ớt mà gọi sư phụ một cách nũng nịu thế không.
Tô Họa hơi ngượng ngùng, dĩ nhiên cũng không nói gì nữa, đáp qua loa:
– Ờ…được được, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm chưởng quầy trả tiền.
Nàng ta rời khỏi, đóng cửa phòng lại muốn xuống lầu thì nhìn thấy hồ ly đang bày tư thế quyến rũ người khác, chặn ngay đường đi xuống. Tô Họa nhíu nhíu mày, phớt lờ đi vòng qua, đánh giá anh ta.
– Hồ công tử eo bị đau à, có phải dạo này hầu hạ Lâu chủ vất vả quá phải không?
Hồ Bất Ngôn tự nhận thấy bản thân vô cùng đẹp trai phong lưu phóng khoáng, Tô Họa là tay già đời trong phong nguyệt, muốn trêu chọc nàng ta, bèn đi tới. Kết quả anh ta tạo dáng nửa ngày, mà nàng ta nói y eo bị đau. Y rất không vui, nhưng lại không thể bộc phát, đàn ông nên rộng lượng phóng khoáng, vì thế cười nói:
– Tôi nào có được hầu hạ Lâu chủ đâu, chỉ là bạn thôi. Tô môn chủ đi đường mệt nhọc, so với tôi thì vất vả hơn nhiều. Lão Hồ tôi trước nay luôn tốt tình….Ý…cô không cần xuống lầu đâu, muốn làm gì cứ để tôi làm cho.
Yêu Quái và Quỷ Quái không ở đây, chắc là ra ngoài dò hỏi tình huống trong thành rồi. Trời nóng lên, Tô Họa rút khăn ra lau mồ hôi ở cổ, nở nụ cười biếng nhác:
– Vậy cám ơn Hồ công tử nha.
Hồ Bất Ngôn cười khì khì:
– Mọi người đều là đồng môn, đây là chút việc nhỏ thôi, đừng khách sáo.
Nói xong lại ân cần hướng dẫn;
– Tôi dẫn Tô môn chủ đi nhận phòng nhé. Chúng ta nên ở gần nhau một chút, còn hỗ trợ nhau được. Môn chủ xem, chỗ Lâu chủ ở chính là Huyền tự số 1 ở cuối, phòng bên cạnh Hoàng tự số 1 là của tôi, số 2 là Môn chủ ở, bên cạnh nữa là phòng số 3 cho Yêu Quái và Quỷ Quái. Dù sao hai người họ không trong sáng, ở chung một phòng là đương nhiên.
Tô Họa liếc nhìn anh ta, con hồ ly này tính toán gì nàng ta còn không biết sao, thuận lợi mọi bề, kẹp y ở giữa, y đẹp cũng phải đẹp chết.
Nàng ta khoanh tay trước ngực, bởi vì cao gầy, dáng vẻ nhìn Hồ Bất Ngôn vô cùng ngạo mạn. Đôi cánh tay ngọc khoanh trước ngực, bộ ngực sữa dưới lớp lụa mỏng nhô cao, vô cùng quyến rũ hấp dẫn, khiến cho Hồ Bất Ngôn thèm nhỏ cả dãi.
Nàng ta nói:
– Hậu sinh, có phải ngươi rất hâm mộ làm hoàng đế không?
Hồ Bất Ngôn đần mặt ra:
– Không, vì sao nói như vậy?
Tô Họa mỉm cười đầy thần bí, trên gò má lộ ra lúm đồng tiền rất sâu:
– Làm hoàng đế thật tốt, tam cung lục viện ngươi muốn ở gian nào cũng được, đó chẳng phải mong muốn của ngươi à?
Dứt lời đánh eo đi vào phòng.
Hồ Bất Ngôn sững sờ ở nơi đó, bắt đầu nghiêm túc suy xét lời nói của Tô Họa. Thực ra làm hoàng đế rất tốt, trên Vân Phù đại lục có vài nước, vài hoàng đế, chờ sau này rảnh rồi, vẫn thấy thích thì làm để thể nghiệm.
Vụ án mà buổi tối hôm trước Nhai Nhi gây ra, ngày hôm sau rốt cuộc đã tạo nên một chấn động lớn ở Thành Thương Ngô, chủ yếu là tình trạng người chết quá thê thảm, người nhặt xác muốn nhét ruột trở lại cho người chết, bởi vì thời gian chết đã quá lâu nên xác chết cừng đơ, lại sắp sửa vào mùa hè, những nội tạng đó bắt đầu phân hủy, trương lên như hải sâm ngâm trong nước, không thể nhét lại vào trong khoang bụng được. Người liệm xác chán nản, nâng quan tài xoay lên xoay xuống, cuối cùng không còn cách nào khác là để người lại, nhấc toàn bộ ruột ném vào. Lúc gỡ ruột mắc trên cây trúc xuống, cảnh tượng đó cả đời khó mà quên được. Mỡ trên vỏ ruột tan chảy, nhỏ xuống mặt đường ướt sũng, lên men, thứ mùi đó và xúc cảm khi chạm vào nó khiến người ta ghê tởm nôn hết mọi thứ có trong bụng ra ngoài.
Tinh Xá Thư sinh đã từng phong độ hào hoa nửa đêm ở nghị sự đường còn dõng dạc hùng hồn nhưng ai ngờ chỉ sau nửa đêm thôi lại biến thành như vậy. Không phải nói có thể giết chết Nhạc Nhận Dư thì cũng có thể giết được nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư hay sao, kết quả là ba vị trưởng lão chỉ trong bảy tám ngày ngắn ngủi đã bị giết chết, người còn lại lúc nào cũng có cảm giác bị đao đặt lên cổ, nhảy dựng lên mắng chửi:
– Lúc trước bốn huynh đệ chúng ta liên thủ tiến cử Nhạc Hải Triều hắn, giờ trong môn xảy ra chuyện lớn như thế, hắn lại rúc trong xó không ra, có tính là chưởng môn không.
Trường Uyên hỗn loạn cực độ, vị chưởng môn thần long thấy đầu không thấy đuôi kia cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Chưởng môn vừa lộ diện, lòng người lập tức trở nên vững vàng. Trong thành tiếp tục triển khai điều tra, tróc nã hung thủ giết chết trưởng lão, quan trọng nhất chính là phải tìm được người ban đêm xông vào thành nam. Trong mắt Nhạc Hải Triều, ba mạng người thực ra không hề quan trọng bằng một con cổ hầu.
Nắng giao nhau giữa mùa xuân và mùa hè luôn luôn đặc biệt tốt. Hai ngày sau thương thế của Nhai Nhi đã khép lại, tuy rằng vẫn không tháo băng vải ra nhưng đau đớn đã không còn nữa. Cô ngồi trên lầu hóng mát, chọn một chỗ ngồi ngay bên cửa sổ dễ bề quan sát. Tính toán chuẩn xác thì Nhạc Hải Triều sẽ đi qua bên dưới, một tay đặt lên trên lan can, tay kia nghịch nghịch trang đao, hứng thú chờ đợi.
Con ngựa cao lớn lọc cọc đi đến, quan sát từ nơi này nhìn rõ con phố Đồng Đà không sót một thứ gì.
Người phía dưới đi tới, Nhai Nhi đổi tư thế, một tay chống cằm, trông rất có cảm giác biếng nhác.
Người luyện võ, quen tai nghe sáu hướng mắt nhì tám phương, phố xá quen thuộc này nơi nào có ám môn, nơi nào bỏ thêm tửu hoảng, Nhạc Hải Triều đều rõ như lòng bàn tay. Bởi vậy trên lầu xuất hiện một phong cảnh kỳ diệu, dĩ nhiên cũng lọt vào mắt ông ta.
Dưới ánh mắt trời sáng trong, trong rường cột chạm trổ có một cô nương mặc phi y ngồi sát cửa sổ, khăn che mặt màu đỏ che gần hết gương mặt cô gái, bên viền giao sa điểm kim châu, giống như ánh sáng lấp lánh của đáy mắt, giống như trận gió của năm tháng, nhìn kiều diễm, nhưng lại lộ rõ cạnh sắc.
Ông ta siết chặt dây cương, lẳng lặng ngắm nhìn.
Nhai Nhi thò người ra một chút, bàn tay đặt trên lan can khẽ nắm chặt lại.
Nghe người ta nói, Nhạc Hải Triều khá giống phụ thân của cô. Cô chưa từng được thấy phụ thân mình, chỉ nghe người ta kể lại, thiếu chủ Trường Uyên khí độ hoành nhã, ngũ quan tuấn mỹ, nếu không cũng không thể cưới được Vân Phù đệ nhất mỹ nhân. Cô cẩn thận quan sát vị họ hàng giờ là kẻ thù sâu như biển này. Luận diện mạo, Nhạc Hải Triều xác thật không tồi, đến tuổi trung niên rồi nhưng mặt mày vẫn thanh quý. Nhưng người tâm thuật bất chính ánh mắt đảo qua lại, khóe môi hơi lệch, dù ông ta nghiêm trang nhìn ngươi, thì cũng giống như đang lộ ra ý đồ xấu. Một người tướng mạo như vậy không cẩn thận phân tích, cũng có thể nhầm lẫn được gọi là hiệp khách. Nhưng mà hàng năm làm bạn cùng cổ, hiếm thấy mặt trời, sắc mặt ông ta tái nhợt, tựa như trong cơ thể nuôi một con quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, và chạy băng băng trên đường.
Hai người nhìn nhau, trong mắt Nhai Nhi hiện ý cười, Nhạc Hải Triều rốt cuộc vẫn cất tiếng:
– Các hạ chính là Ba Nguyệt Lâu chủ?
Thành Thương Ngô đã gia tăng giới nghiêm, khi Tô Họa cùng Yêu Quái, Quỷ Quái vào thành, là ngay sau khi cô giết Tinh xá Thư sinh và cổ hầu. Chó ngáp phải ruồi như vậy, người giang hồ thông thường không phân biệt rõ cô cùng Tô Họa, chỉ cần cả hai không xuất hiện cùng một lúc, Ba Nguyệt Lâu có thể phủi sạch quan hệ với việc này.
Nhai Nhi nói đúng, tiếng nói nhẹ nhàng, không hề sắc bén:
– Tôn giá chính là Trường Uyên Nhạc chưởng môn?
Cùng sống trong giang hồ, trọc thế cuồn cuộn, thị phi trắng đen từ lâu đã làm mờ ranh giới. Thế đạo này thượng võ, thượng tàn nhẫn, thượng lực lượng, cho nên dù Ba Nguyệt Lâu danh tiếng xấu rõ ràng, lấy giết người làm nghiệp chính, nhưng vẫn chiếm được một góc không dám khinh thường ở trong chốn võ lâm.
Người ngồi trên lưng ngựa chắp tay:
– Tại hạ Nhạc Hải Triều, hạnh ngộ.
Chiếc ghế cổ ngỗng nhô ra khỏi tòa lầu cong như cổ của một người phụ nữ xinh đẹp. Giai nhân tựa vai mà ngồi vô cùng quyến rũ và thân thiện.
– Ta cũng họ Nhạc giống Nhạc chưởng môn, nên có cảm giác như gặp người thân. Nhạc chưởng môn sao không lên lầu ngồi một chút, ta muốn mời chưởng môn phẩm trà.
Giọng điệu vô cùng mềm mại, thậm chí còn mang theo ngữ điệu diễn khang, quả thật là như hồng tụ câu hồn trong đêm, người định lực không đủ chỉ sợ sẽ phải nhượng bộ. Nhưng Nhạc Hải Triều dù sao cũng là người từng trải, ông ta uyển chuyển từ chối.
– Trà của Nhạc lâu chủ, người nào có thể uống cùng được? Lâu chủ tới Thương Ngô châu không biết là vì chuyện gì?
Người trên lầu ừ một tiếng thật dài, giống một tiểu cô nương lòng dạ không sâu.
– Nhận nhờ vả của người ta làm chút chuyện nhỏ, vừa hay đi qua thành Thương Ngô nên vào nghỉ chân. Nhạc chưởng môn muốn uống trà của ta, cũng không phải việc khó. Thành Thương Ngô lớn như thế, luôn có nơi Ba Nguyệt Lâu ta giúp được, chẳng hay chưởng môn không ngại nghĩ lại?
Nhạc Hải Triều hơi nhếch khóe miệng,
– Ý tốt của Lâu chủ, Nhạc mỗ nhớ kỹ, nếu có yêu cầu gì nhất định sẽ tới làm phiền.
Câu đối thoại ngắn gọn, ông ta chắp tay không đi tiếp, quả nhiên là người cẩn thận. Yêu Quái bên cạnh thì thầm:
– Nếu hắn thật sự dám đi lên, lâu chủ định làm gì?
Nhai Nhi nói:
– Giết hắn. Đáng tiếc tính cảnh giác của hắn quá mạnh, loại người này người đầy nhược điểm, chỉ có rời xa nguy hiểm, mới có thể sống được lâu dài.
– Nếu hắn tới cửa ủy thác làm việc, chúng ta có thể bắt ba ba trong hũ. Nhưng hắn hiển nhiên không có ý định này, năm đại môn phái ít ngày nữa sẽ hội tụ ở thành Thương Ngô, nhân thủ một khi đủ dùng, hắn sẽ không sợ gì nữa.
Quỷ Quái nhìn cô,
– Tiếp theo Lâu chủ tính toán thế nào?
Kế hoạch của Nhai Nhi cũng không phức tạp, mục đích chuyến này đi Thương Ngô chính là diệt trừ Nhạc Hải Triều, tuyệt đối không bởi vì thù địch tề tụ mà ham chiến. Cô từ trước đến nay luôn thủ vững tín điều năm đó, tham nhiều nhai không nát, việc phải làm cần làm từng việc một. Sát thủ nôn nóng là điều tối kỵ, cầu ổn không cầu mau, cầu mau, là cách quỷ môn quan không còn xa rồi.
– Giống như lúc ở Yên Vũ Châu, để Tô Môn chủ giả thành ta, thu hút sự chú ý của Nhạc Hải Triều, ta ở trong tối hành sự theo hoàn cảnh.
Yêu Quái lại lo lắng.
– Được không ạ? Trường Uyên dẫu gì cũng là việc nhỏ, quan trọng là người của Tử Phủ cũng đuổi tới rồi.
– Tử Phủ…
Nhai Nhi như bừng tỉnh mộng.
– Tử Phủ Quân là người hiểu đạo lý, ân oán giang hồ không quan hệ với ngài ấy, ngài ấy sẽ không nhúng tay vào đâu.
Biệt Thông và Tấn Thừa đứng ở góc đường đã xoa tay hầm hè từ lâu, chỉ muốn lập tức tập nã người đang ở cách đó không xa, chỉ cần lao đến là bắt được ngay, nhưng lại chẳng hiểu, vì sao tiên quân còn không hạ lệnh.
– Chủ thượng…- Biệt Thông buồn bực, – Thuộc hạ đi luôn nhé.
Tử Phủ Quân hờ hững nhìn gã.
– Đi đâu?
Biệt Thông nghẹn họng lắp bắp:
– Kia chẳng phải là…yêu…
Gã trong cái nhìn lạnh căm căm kia giọng hạ thấp dần xuống.
Đại Tư Mệnh đã nhận mệnh, y chán chường xụ mặt nói như học thuộc lòng:
– Thành Thương Ngô cổ độc khắp nơi, chưởng môn Trường Uyên là người khởi xướng, hắn đáng chết. Việc trên giang hồ, người giang hồ giải quyết, chúng ta là người bên ngoài, không tiện tham dự. Cho nên tạm thời không bắt Nhạc Nhai Nhi, chờ ả giải quyết Nhạc Hải Triều rồi, chúng ta sẽ chim tước ở phía sau, vậy thì mọi việc lập tức được giải quyết.
Biệt Thông cùng Tấn Thừa nhìn nhau, không hiểu Đại Tư Mệnh luôn luôn cấp tiến sao bỗng dưng trở nên chậm trễ như vậy.
Nhưng Tử Phủ Quân lại cảm thấy lòng tiên rất an ủi, anh chậm rãi mở mắt, nhìn cảnh tượng phồn vinh kia, rất tán đồng gật đầu:
– Bổn quân chính là người rất hiểu lý lẽ mà!