Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 50

Tứ đại trưởng lão đều chết sạch, nội thù bổn môn Trường Uyên đã báo được một nửa. Có điều có một số chuyện vẫn không thể giấu được, về tin tức đứa con côi của Nhạc Nhận Dư còn sống trong một đêm cơ hồ truyền khắp Vân Phù đại lục. Lần này khác với tin đồn vô căn cứ ở Yên Vũ Châu, thật sự đã có người chết, chết lại ngay nội quỷ cắt đứt đường lui của Nhạc Nhận Dư lúc trước, thi thể chết cực kỳ thê thảm, không phải thâm cừu đại hận không thể giải thích. Trên đời có ai sẽ hận những người này tận xương tủy? Chỉ có đứa bé may mắn còn sống kia thôi.

Tất cả mọi người đều nghị luận, đầu đường cuối ngõ, thậm chí trong khách điếm, trên bàn cơm. Tô Họa ngồi cùng Yêu Quái, Quỷ Quái, lời đồn đại truyền đến tai họ, cả đám như không nghe thấy, bình thản uống rượu. Trên thế giới này là thế giới cá lớn nuốt cá bé, đối bọn họ mà nói Lâu chủ xuất thân gì cũng không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn của cô trên họ. Có một số người, nảy mầm mọc rễ ở trong bùn lầy, vĩnh viễn không thấy mặt trời, Ba Nguyệt Lâu nơi chất chứa dơ bẩn vừa lúc có thể dung nạp họ, là nơi trú ẩn của họ. Cho nên người giang hồ trong lòng gợn sóng, đối bọn họ chỉ là dòng suối nhỏ gợn sóng, không có kích động, không ảnh hưởng gì tới họ cả.

Ngay cả Nhai Nhi, cô muốn trong thời gian ngắn nhất hoàn thành kế hoạch của cô, hai người chiếu cố có chút khó khăn. Cô nghe khách bàn bên thì thầm to nhỏ, trong những tiếng “báo thù”, rót rượu chạm ly với Hồ Bất Ngôn. Lời đồn lan rộng, thân phận công khai. Giang hồ chính phái liên thủ tàn sát cũng không phải lần đầu tiên, thiên hạ này còn có gì mới mẻ hay sao?

Cô tìm Tô Họa trao đổi, như trận gió xông vào phòng khách, tháo mặt nạ xuống, cẩn thận cầm trên tay, nói:

– Việc làm ăn của Ba Nguyệt Lâu mấy năm nay vẫn luôn là sư phụ lo liệu. Giang hồ lộ khó, có trách nhiệm trong người, bước đi khó mà nhẹ nhàng cho được. Sư phụ biết tính tôi mà, con người tôi sợ nhất là rắc rói, nếu người bằng lòng, tôi hy vọng người có thể tiếp nhận Ba Nguyệt Lâu, như vậy đối mọi người đều có lợi.

Tô Họa không có phản ứng gì, nàng ta vén áo cô lên điều chỉnh dầu cao, mí mắt cũng không động lấy một cái.

– Ta không được đâu. –Nàng ta chỉ nói một câu này.

Nhai Nhi hỏi:

– Vì sao?

Nàng ta gập ngón út lại, dùng móng tay nhuộm đỏ gẩy lên một chút thuốc, cho vào lòng bàn tay xoa cho nóng, sau đó bôi lên tấm da mặt.

– Toàn bộ Ba Nguyệt Lâu đều là đồ đệ liều mạng, không có ngươi, ta thủ trấn không được.

Nàng ta nói rất bình thản, cũng không có biểu cảm gì. Khi hai người thì thầm, nàng ta vẫn thường dùng giọng điệu này, rất thấp trầm, mang theo sự từng trải tang thương trắc trở, càng vô tâm, càng gợi cảm.

Trong chốn giang hồ, sự việc nào mà chẳng liên quan đến sinh tử, không có thủ đoạn tuyệt đối, rất khó khống chế được đại cục. Lúc trước Nhai Nhi giết Lan Chiến, đã nhấc lên một trận mưa gió máu tanh trong môn phái, những người không phục, toàn bộ đều chết dưới lưỡi kiếm của cô. Cô uống sữa của sói tuyết mà lớn lên, thủ đoạn diệt trừ dị kỷ tàn nhẫn, người may mắn còn sống đều chứng kiến tận mắt cả. Bảo tọa Ba Nguyệt Lâu chủ không phải tùy tiện chỉ định một người nào đó là có thể ngồi lên được. Người không có kính sợ, đức không xứng vị rất nhanh sẽ bị cắn nuốt thay thế. Giờ nhìn đồng bạn như sóng vai chiến đấu, nhưng đảo mắt chính là sói đói. Người thông minh sẽ không nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, huống chi củ khoai lang này còn có khả năng là một con tốt thí.

Một nửa tấm da mặt đã được bảo dưỡng hoàn hảo, làn da sáng trong, ngoài thiếu đôi mắt, thì không khác gì như người thật.

Tô Họa tiếp tục giúp cô bảo dưỡng nửa bên mặt kia:

– Ta có thể thủ lâu thay cho ngươi, nhưng không thể chấp chưởng thay ngươi. Hành tẩu giang hồ, sau lưng trống trơn rất nguy hiểm, những người độc lai độc vãng không có ai là không có kết cục tốt cả. Ba Nguyệt Lâu còn, ngươi có hậu thuẫn, ra lệnh một tiếng vạn tiễn cùng bắn. Nếu chỉ còn lại một mình ngươi…Có câu song quyền khó địch bốn tay, ngươi còn nhớ không?

Nhai Nhi cười cười.

– Tôi chỉ sợ cuối cùng sẽ có một trận khổ chiến, không muốn liên lụy các ngươi thôi.

Tô Họa lại nói không,

– Không có ai là không can hệ cả, đã vào Ba Nguyệt Lâu rồi đến chết cũng nghe theo sai bảo, đây là môn quy.

Môn quy là chết, người xúc phạm môn quy đương nhiên cũng phải chết. Trước đây Lan Chiến có một vị Nhiếp Đề muốn thoát ly môn phái, muốn cùng người mình yêu sống một cuộc sống bình thường, kết quả làm cho các nội tàn khốc đuổi giết. Không riêng gì y, mà ngay cả nữ tử kia đang mang thai cũng bị giết. Quy củ giang hồ, lên thuyền dễ xuống thuyền khó, ai nói tình cảm với ngươi? Người đương quyền có thể không coi mạng người ra gì, nếu không cũng sẽ không có nhiều người muốn ngồi vào cái ghế đó như vậy.

Nhai Nhi không nói thêm gì nữa, nhận thuốc dán, cho một ít vào lòng bàn tay, đôi tay dài mảnh đặt vào tấm da mặt kia, cách thức xoa bóp rất kiên nhẫn. Chờ tấm da mặt kia tươi sáng rồi, cô đem số thuốc còn lại cẩn thận bôi lên tay mình, trong lúc xoa nắn, mười ngón tay dưới ánh mặt trời, giống như nâng bình phật thủ, rất có cảm giác phổ độ Từ Hàng.

– Ngũ đại môn phái đã qua Thước Sơn sắp tới Thương Ngô Châu rồi. Tôi muốn phái Yêu Quái và Quỷ Quai đi chặn giết rồi, nhưng mà nhân số chênh lệch quá lớn, đành phải từ bỏ.

Cô rũ mắt nói,

– Nếu Trường Uyên đã phát thiếp anh hùng, Nhạc Hải Triều không thể nhìn như không thấy, lão ta tạm thời không dám đắc tội ngũ đại môn phái, bởi vậy nhất định sẽ ở Trường Uyên phủ mở tiệc đón gió.

Tô Họa chần chừ:

– Lâu chủ tính toán như nào, lại thăm dò thành nam à?

Nhai Nhi nói không:

– Cổ hầu chết trận, đã khiến cho lão ta đề phòng rồi, nơi thành nam chắc sẽ không tiếp tục sử dụng nữa. Tôi ở trên “Đại Thực thí” có xem ghi chép liên quan đến Hoạt, nghe nói thứ đó sau khi rời thân xác sẽ phải được nuôi dưỡng ở nhân thể bình thường, chờ hút đủ tinh nguyên rồi, phủ thêm chiến giáp, thì sẽ trở thành quái vật không gì địch nổi.

Tô Họa thường không có hứng thú với thủ đoạn kỳ dị này, trầm ngâm nói:

– Dưỡng thi cũng được, hút tinh nguyên cũng được, những cái này thì hiểu, nhưng phủ thêm chiến giáp…rốt cuộc là chiến giáp gì?

Cái này thì phải xem trình độ âm độc của Nhạc Hải Triều, Hoạt tựa như khối bọt biển, những ai mà tiếp xúc với nó, công lực đều sẽ bị nó hấp thu. Cô từng điều tra cơ thể mẹ dùng để dưỡng cổ kia, thần vượn trên núi phục linh thân thể hai trăm tuổi, tránh cái chết và kéo dài cuộc sống, đến mức mức đao thương bất nhập. Còn những cái khác, Nhạc Hải Triều làm đến một giọt nước cũng không lọt, rốt cuộc sẽ cho Hoạt một tấm giáp gì, ai mà biết được.

Đúng vào lúc này, nghe Quỷ Quái gõ nhẹ cửa, hạ thấp giọng nói:

– Lâu chủ, người của Nhạc Hải Triều ở dưới lầu, mời Lâu chủ ra gặp.

Tô Họa nhìn Nhai Nhi, kẻ thù tới cửa không biết cô có dự tính gì.

– Động thủ không?

Nhai Nhi lắc lắc đầu, đáp lại Quỷ Quái:

– Mời Nhạc chưởng môn vào tiếp đãi đàng hoàng, nói ta lập tức ra ngay.

Động thủ trong khách điếm, toàn bộ giang hồ đều biết chủ nhân của Ba Nguyệt Lâu chính là đứa con côi của Nhạc gia, khi chưa tới mức sơn cùng thủy tận, cô còn chưa muốn không đánh đã khai. Nhạc Hải Triều này tới chắc chắn là có mục đích, nếu cô ở chỗ sáng, sự việc không dễ làm, nhưng nếu ở trong tối, thì cơ hội có nhiều hơn.

Cô bảo Tô Họa thay cô ra mặt, khăn che mặt che nửa khuôn mặt, lão ta căn bản sẽ không phân biệt ai với ai.

Tô Họa mặc trang phục của Nhai Nhi mở cửa đi ra ngoài. Nhai Nhi đeo tấm mặt nạ lên, dọc theo hành lang trên lầu chậm rãi điều chỉnh vị trí, để đọc được môi ngữ của mọi người. Khi Ba Nguyệt Lâu chủ trong trang phục đỏ rực nhanh nhẹn đảo qua lan can khắc hoa, người trong sảnh lớn đều đứng lên.

Tô Họa mỉm cười:

– Không hổ là Nhạc chưởng môn, đã bao toàn bộ khách điếm.

Nhạc Hải Triều khiêm tốn:

– Để Lâu chủ nghỉ ở khách điếm nhỏ bé cũ nát này, thật sự là thiệt thòi. Trách hai ngày qua tại hạ quá bận, không làm tròn lễ tiết của chủ nhà, có chỗ không chu toàn, mong Lâu chủ bỏ quá cho.

Tô Họa cũng không vòng vo, nói:

– Đi ngang qua nghỉ chân thôi, ít ngày nữa sẽ lại đi, ở tạm hai ngày cũng không sao. Hôm nay Nhạc chưởng môn đến, là muốn dùng tới Ba Nguyệt Lâu hay sao? Nhạc chưởng môn đừng khách sáo, chỉ cần thù lao thích hợp, thì mọi thứ đều thương lượng được.

Khẩu khí sảng khoái y hệt như Nhai Nhi, khi làm ăn thì ba câu không thoát khỏi hơi tiền, nghiền ngẫm giống y như thật.

Nhạc Hải Triều cười sảng khoái:

– Lâu chủ thật thẳng thắn. Vậy thì được, bớt được nhiều rắc rối. Không dối gạt Lâu chủ, gần đây trong thành Thương Ngô không yên ổn, trưởng lão Trường Uyên từng người một bị người ta ám sát, khiến cho lòng người không yên. Hung thủ này nay vẫn chưa bắt được, Nhạc mỗ đêm không thể ngủ yên. Ba Nguyệt Lâu chuyên giải nạn phân ưu cho người ta, lần này Nhạc mỗ đến, chính là muốn ủy thác Lâu chủ điều tra ra hung thủ này cho ta rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Tô Họa nghe xong, phe phẩy quạt lụa chặc lưỡi:

– Trên giang hồ có lời đồn, nói giết chết tứ đại trưởng lão là con côi của Nhạc thiếu chủ. Nếu thân phận của hung thủ đã định rồi, sao Trường Uyên không đi bắt người chứ? Với lại ta thật không rõ, nếu đó là con côi của Nhạc gia, nhận tổ quy tông là được, tại sao lại giết chết các trưởng lão trong tộc vậy? Phương diện này có phải có hiểu lầm gì hay không?

Nàng ta xoay người, cố ý cùng nhóm hộ pháp đứng hầu một bên chế giễu, làm cho Nhạc Hải Triều mặt mày xấu hổ, hậm hực nói:

– Gia môn bất hạnh, để Lâu chủ chê cười rồi.

Rốt cuộc là ai bất hạnh, dĩ nhiên là Nhạc Nam Tinh bất hạnh rồi. Loại tranh quyền đoạt thế này, hành vi tàn sát đồng môn này, dù sao cũng khiến người ta gièm pha, dù là kẻ thắng, cả đời cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng Nhạc Hải Triều lại không tranh luận về việc này, chút xấu hổ lập tức chuyển thành kiêu ngạo:

– Trường Uyên bị tổn hại, giang hồ đồng đạo không thể ngồi yên không quan tâm đến, ngày tới là đến thành Thương Ngô rồi. Nhạc mỗ lần này bái kiến Lâu chủ thực ra không đơn thuần là vì chuyện trưởng lão bị ám sát, mà là muốn bắc một cây cầu cho Ba Nguyệt Lâu cùng võ lâm các đạo. Lúc trước khi Lan Chiến các chủ còn sống, cùng giang hồ các phái bằng mặt không bằng lòng, Ba Nguyệt Các luôn bị coi là dị loại trong mắt mọi người. Giờ lâu chủ tiếp quản Ba Nguyệt Lâu, có từng nghĩ tới gia nhập minh hội, cống chiến đài Chúng Đế không?

Một dụ dỗ hấp dẫn lớn như thế, vào minh hội, cách minh chủ đài Chúng Đế cực gần. Từ xa quan sát Nhai Nhi nắm chặt tay thành quyền, Tô Họa không biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng vẫn không cần nghĩ ngợi liền đồng ý. Nàng ta nói được.

– Thịnh tình của Nhạc môn chủ, nếu được như lời chưởng môn nói, Ba Nguyệt Lâu nguyện kết làm minh hữu với Trường Uyên, ngày sau việc của Trường Uyên thì là việc của Ba Nguyệt Lâu ta.

Nhạc Hải Triều mục đích đã thành, mỉm cười đứng lên, chắp tay nói:

– Nếu Lâu chủ chấp nhận, vậy thì Nhạc mỗ cũng thành thật với Lâu chủ. Trước khi Ngũ đại môn phái đến Thành Thương Ngô, tại hạ mời Lâu chủ cùng nhau đi thưởng thức thịnh cảnh.

Sóng mắt trên tấm mạng che mặt lưu chuyển:

– Cùng nhau thưởng thịnh cảnh à? Chúng ta từ Vương Xá Châu tới, chưởng môn hẳn biết rồi. Một khi đã như vậy, thịnh cảnh này tất không phải thịnh cảnh tầm thường. Chưởng môn bán cái cái nút, ước chừng khiến lòng ta ngứa ngáy cả đêm đây.

Khách điếm đèn lồng treo cao, Nhạc Hải Triều nhìn gương mặt ẩn sau tấm mặt nạ kia, nở nụ cười mờ ám:

– Lâu chủ ngứa ngáy trong lòng, Nhạc mỗ tạm thời ngăn không được. Ngày mai đi, đêm mai, ta dẫn Lâu chủ đi xem một thứ hiếm lạ, đến lúc đó còn mong Lâu chủ vui lòng nhận cho.

Sau đó trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chỉnh lại trang phục hiên ngang rời đi.

Tô Họa cùng hộ pháp lên lầu, gặp Nhai Nhi. Yêu Quái hỏi khẽ:

– Muốn thuộc hạ đi theo giết lão ta không?

Nhai Nhi lắc lắc đầu:

– Giết lão ta quá dễ dàng, ta tò mò thứ hiếm lạ mà lão ta nói. Nếu đoán không sai, chắc là “Hoạt” kia rồi.

Quỷ Quái sờ sờ nhẫn ban chỉ trên tay, lạnh nhạt nói:

– Làm túi thuốc nổ, cho nổ tung cổ lâu ở thành nam là xong.

Nhai Nhi thở dài:

– Ngươi có chắc lão ta chỉ có một chỗ dưỡng cổ ở thành nam không?

Mấy người đều không nói gì, Tô Họa cân nhắc:

– Lão nói giới thiệu đề cử Ba Nguyệt Lâu nhập minh hội…

Nhai Nhi cười lạnh:

– Chỉ sợ Nhạc Hải Triều này đã bắt đầu hoài nghi Ba Nguyệt Lâu rồi. Ngũ đại môn phái ngày kia mới có thể vào thành, lão ta lại mời sư phụ ngày mai đi xem vật hiếm lạ…

Nghĩ chắc còn chưa từ bỏ ý định đây, trưởng lão tự tiện phát ra anh hùng thiếp, cũng không nhận được sự cho phép của lão ta. Giờ khuyên ngũ đại môn phái lui là không thể, người nào cũng đằng đằng sát khí ôm mục đích mà đến. Giờ chỉ có trước khi ngũ đại môn phái vào thành thì bắt được con cá lọt lưới năm xưa, như vậy thì lão ta có thể độc chiếm Mâu Ni Thần Bích rồi. Trên đời này, còn có người ngại nhiều tiền hay sao?

– Rốt cuộc là đi, hay không đi? – Tô Họa nghe hiểu ý của Nhai Nhi.

Nhai Nhi nói đi.

– Người ở chỗ sáng, tôi ở trong tối, mặc kệ lão ta chơi hoa chiêu gì, tối mai nhất định phải giải quyết lão.

Mọi người lĩnh mệnh, đều trở về chuẩn bị.

Cứ nghĩ rằng tiếng khóc quanh quẩn nửa đêm là cổ hầu phát ra, sau khi cổ hầu chết thì không còn âm thanh đó xuất hiện nữa. Nhưng tối nay Nhai Nhi lại bị tiếng kêu gào này đánh thức, trong mơ màng cảm thấy tiếng kêu gào này càng thê lương hơn, càng to hơn trước, như là nỗi đau đớn đã tới cực hạn, chỉ cần thêm cọng rơm nữa là sẽ bị đứt như dây đàn.

Tim cô đập mạnh, không biết tại sao, giống như trong hư vô thò ra vô số bàn tay, bóp chặt cổ cô, làm cô hoảng hốt, làm cô không hít thở nổi. Tiếng tru này, lần đầu nghe thấy cùng lắm là khiến người ta kinh hoàng bất an, nhưng mà tựa như người ca, dài dài ngắn ngắn hát sai nhịp, lại có thể nghe ra được sự tuyệt vọng cùng bi thương khôn cùng. Không có phẫn nộ, chỉ có thống khổ, thậm chí như cầu được chết. Cô bình tĩnh ngồi dậy, bỗng không có dũng khí đi đẩy cửa sổ ra để xem nữa. Cứ ngồi như vậy nghe thật lâu, cho đến khi âm thanh kia dần dần giảm dần, rồi như kéo tơ tan rã ở trong bóng đêm, cô mới phát hiện lòng bàn tay lạnh buốt, năm ngón tay buông ra, mồ hôi ướt sũng.

Mùa hè mưa dầm dề liên tiếp, ngày hôm sau thời tiết lại không tốt, tận đến lúc chạng vạng, bắt đầu có mưa tí tách rơi xuống.

Một chiếc xe ngựa vây đen đỗ ở trước cửa khách điếm, môn đồ bung dù, người trong xe nhấc bào bước xuống, đứng đợi dưới bậc thềm. Không bao lâu người của khách điếm đi ra, dáng vẻ không kiên nhẫn:

– Thời tiết tệ quá, tối nay cứ nhất định phải đi à? Ngày mai ngũ đại môn phái tề tụ rồi, đến lúc đó hẵng giới thiệu ta, mọi người cùng nhau đi xem, không tốt hay sao?

Nhạc Hải Triều hơi hơi nheo lại mắt, trong mắt lóe sáng như chứa thanh đao, cười nói:

– Người nhiều không tiện, thứ này có quan hệ với Lâu chủ, Lâu chủ thật sự không chút hiếu kỳ ư? Huống hồ có Nhạc mỗ đi cùng, chẳng lẽ Lâu chủ không muốn đi xem?

Ai nấy đều đánh bàn tính nhỏ, Nhạc Hải Triều biết rõ nói bản thân là mồi nhử tốt nhất, bởi vậy lấy bản thân ra đánh bạc.

Tô Họa đương nhiên tỏ ra miễn cưỡng mà làm, nàng ta nheo mắt nhìn ánh mặt trời còn sót lại, đỡ đỡ trâm cài bên mái, bày tỏ phong tình nói muốn ngồi chung với Nhạc chưởng môn, kết quả đương nhiên bị uyển chuyển từ chối. Nhạc Hải Triều sợ chết, lão ta muốn duy trì khoảng cách với tất cả thứ tạo thành nguy hiểm.

– Nhạc mỗ là kẻ thô tục, nhỡ đâu vô ý mạo phạm Lâu chủ thì rất khó ăn nói. Ta đã chuẩn bị xa giá cho Lâu chủ rồi, trời đang mưa, ngồi xe riêng vẫn tiện hơn.

Tô Họa lấy quạt lụa che mặt mỉm cười:

– Nhạc chưởng môn sẽ không chuẩn bị xe chở tù cho ta đấy chứ. Ba Nguyệt Lâu ta là công địch võ lâm, nhỡ đâu Nhạc chưởng môn tính toán trừ hại cho võ lâm, vậy ta phải làm sao đây.

Cuối cùng, tất nhiên là ngồi xe riêng rồi, cùng xuất phát đi về phía tây.

Mưa dần lớn hơn, hạt mưa đánh vào thùng xe, lân giáp đen như mực trên người Yêu Quái và Quỷ Quái cũng bị ướt nước mưa. Lấy chuôi kiếm đỉnh mũ mão, sắc trời tối sầm rất nhanh, cây cối hai bên đường càng thêm rậm rạp, qua đuôi mắt một đạo hồng quang chợt lóe lên, rồi biến mất hoàn toàn trong đêm mưa rả rích.

Bình Luận (0)
Comment