Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 57

Những lời yêu thương êm dịu, hàn gắn những vết nứt do năm tháng thổi bay. Bên ngoài không biết là cảnh tượng hỗn loạn búa rìu bay tứ tung như nào, nhưng ở trong Tuyết Vực lại cảm nhận được sự ấm áp bình yên đến vô cùng.

Mặt trời treo trên cao, và tuyết bạc dưới mặt đất khúc xạ ánh sáng rực rỡ. Nơi này rực rỡ hơn nhiều so với thế giới bên ngoài, màu sắc của mọi thứ được đặt trên một nền trắng trơn, trông cực kỳ trang nghiêm. Ở đằng xa, có những cây tuyết tùng và cây thông cao chót vót giữa không trung. Mặc dù chúng không dày đặc như cây bách, nhưng chúng có một vẻ đẹp hết sức tráng lệ. Nếu ở đây dựng lên một căn nhà nhỏ, rồi thêm một cái bếp nữa, ngày ngày vừa có thể ngắm mặt trời mọc phía đông, vừa tiêu khiển thời gian trong củi gạo mắm muối.

Tử Phủ Quân chạm vào mấy cành cây khô vừa mới nhặt về, niệm quyết, biến chúng thành bàn ghế. Lại nhặt một mảnh lá lên, khi gió lay động là biến thành một bàn thờ. Ban đầu anh còn do dự xem có nên phá hỏng quy củ mình định ra hay không. Nhưng nghĩ đến người trong kia lúc nửa đêm không chịu nổi cái lạnh lẽo, dầu gì cô cũng chỉ là một người phàm mà thôi. Tu vi đầy người, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải đến kỳ hạn, đã như vậy rồi, những ngày tháng còn lại cứ sống thoải mái hết mình đi.

Anh dậy sớm, trang hoàng lại sơn động một hồi, nhà chỉ có bốn bức tường sao gọi là nhà được, anh biến hai bộ da linh miêu thành giường đệm êm ấm, còn chuẩn bị một đỉnh màn lớn bằng vải bông cho cô. Vén màn lên, đêm qua quá mất nhiều sức, cô vẫn đang ngủ rất say sưa. Anh khẽ khàng đi ra ngoài, dọn dẹp cỏ dại chung quanh, chuẩn bị mọi thứ cần thiết nhất cho sinh hoạt hằng ngày.

Khi Nhai Nhi mở mắt ra, tấm màn phất phơ trước mắt, làm cô cứ tưởng mình đang ở Ba Nguyệt Lâu rồi. Ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn một lúc lâu, trong mơ màng nhìn ra bên ngoài, thấy sơn động vách đá lởm chởm mới xác định được mình đang ở đâu. Đầu giường có bộ đồ mới, là kiểu dáng thống nhất ở Bồng Sơn, áo choàng trắng được khảm viền màu lam, mặc vào vô cùng ấm áp. Cô tặc lưỡi, phát hiện làm thần tiên cũng thật tốt, trong lúc nguy cấp vẫn luôn làm cho bản thân được thoải mái nhất. Tử Phủ quân là người bảo thủ, trước kia vẫn luôn tuân theo quy tắc Cửu châu tuần hoàn, nhưng giờ thân ở hồng trần, thì bắt đầu hết lần này tới lần khác phá giới. Cô thấy lo lắng, không biết những tích cóp này cuối cùng có thể trả hết được hay không.

Ra khỏi sơn động, ánh nắng chan hòa, trên cánh đồng tuyết, một người mặc y ngân bào đang cầm cây bút, luyện chữ trên mặt tuyết đọng bằng phẳng. Nhai Nhi nhìn đến si mê, trong bần thần tựa như nhìn thấy Tử Phủ Quân thánh khiết ở Bồng Sơn đã trở lại. Anh múa ngòi bút như long xà, cuối cùng làm một động tác thu tay nhẹ nhàng như áng mây che ánh mặt trời cứng cáp như đao sắc, cẩm đái trâm bạch ngọc trên đầu mỗi khi có trận gió thổi qua là bay lên, sóng mắt trong trẻo kia xuyên qua hoa văn phức tạp dừng ở trên mặt cô. Trong lòng Nhai Nhi áy náy, tựa như thấy bản thân mình vẫn là tạp dịch cầm cây chổi quét dọn lá rụng ở trên Bích Mai, nhìn thấy Phủ quân thiên nhân thì tự giác nảy sinh một cảm giác tự ti chênh lệch đến một trời một vực.

– Em dậy rồi à? – Tử Phủ quân ném nhánh cây đi, nhìn thấy vẻ cẩn trọng của cô thì thấy lạ, – Làm sao vậy?

Nhai Nhi khẽ cười:

– Thời gian này chàng vẫn luôn đi lại ở Vân Phủ, làm em quên mất dáng vẻ ban đầu của chàng mất rồi. Nhìn chàng luyện chữ bỗng nhớ tới lúc ở Lưu Ly Cung, chàng thật sự không thuộc về nơi trọc thế này, vừa rồi chàng mới thật sự là chàng. Em đang nghĩ, tương lai nếu em đầu thai chuyển thế, mỗi một kiếp nhìn thấy chàng, nhất định mỗi một lần sẽ là một lần kinh động, dẫu cho em có là nữ hay là nam đi chăng nữa.

Tử Phủ Quân chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ:

– Mấy câu trước rất được, ta rất thích, nhưng câu cuối thì là ý gì vậy?

Nhai Nhi cười to trêu đùa:

– Ý em là nếu kiếp nào đó em có là thân nam nhi, thì vẫn cứ sẽ thích chàng đó.

Đôi mắt Tử Phủ quân dưới ánh mắt trời càng thêm sáng ngời, trong mắt đầy ý cười thâm tình, kéo cô lại gần, ngữ điệu buồn bã quanh quẩn trên đỉnh đầu cô:

– Nếu em thật sự biến thành nam nhân, ta cũng chấp nhận. Họa một đời chưa hết, vậy thì cùng nhau giành đến kiếp sau để cùng tính nợ đi.

Nhai Nhi cầm chặt tay Tử Phủ quân, ánh mắt khát khao nhìn anh:

– Vậy quyết định rồi nhé, chàng phải nhớ em, vĩnh viễn không được quên em.

Tử Phủ quân nhìn cô:

– Câu này phải là ta nói với em mới đúng. Em phải nhớ ta, vĩnh viễn không được quên ta. Nếu quên rồi…thỉnh thoảng đêm khuya nằm mộng, không nhớ ra ta là ai, thì ít nhất cũng phải có cảm giác gương mặt này như đã từng quen biết.

Đôi bên đều biết ngày vui ngắn chẳng tày gang, cho nên trong lời nói luôn kèm theo hương vị buồn thương. Nhai Nhi tính cách từ trước tới nay chưa bao giờ mềm yếu, coi sống chết nhẹ tựa lông hồng. Từ khoảnh khắc cô được sinh ra trên cõi đời này thì đã nhận hết khổ nạn, nếu trong cuộc đời này có thể có được một khoảnh khắc huy hoàng, vậy thì đã hạnh phúc lắm rồi, nếu may mắn duyên không đứt, thì thời gian đó càng không thể lãng phí được.

– Em không nhớ ra thì chàng phải nhắc nhở em, cái gì mà như đã từng quen biết, chàng phải nói với em, chúng ta từng yêu nhau, từng là người thân mật nhất của nhau. Chàng lại đẹp như thế, nói gì chắc chắn em sẽ tin chàng.

Tử Phủ quân muốn cười, tính cách tham tài háo sắc của cô chưa bao giờ che giấu cả. Rất nhiều người đều sợ sự máu lạnh vô tình của cô, thực ra là họ vô phúc được hưởng thụ một cô nương đáng yêu nhất trên thế gian này.

Nhai Nhi ngoái lại nhìn sơn động ở tạm thời của họ, anh đã làm cánh cửa cho sơn động, chữ khắc lõm xuống ngay giữa là “Ba Nguyệt động thiên”. Trong mắt cô toát lên nỗi buồn:

– So với mẫu thân em, thì em may mắn nhiều hơn. Nếu năm xưa họ có thể tránh được trận đuổi giết, tìm được một sơn động an gia giống như chúng ta, không hỏi thế sự giang hồ, thật là tốt biết bao.

Tử Phủ quân khoanh tay nhìn lại, nhẹ nhàng nói:

– Sống chết của con người đều đã có định số, chuyện xưa của họ đã kết thúc, chuyện xưa của em thì mới bắt đầu thôi.

Nhai Nhi quay sang nhìn anh:

– Vậy thì khi câu chuyện xưa của em kết thúc, sẽ là một bắt đầu câu chuyện xưa của một người khác đúng không?

Tử Phủ quân mỉm cười:

– Câu chuyện xưa của em sẽ không kết thúc, ta sẽ không cho nó kết thúc.

Lại sợ cô hỏi ngọn nguồn, vội chuyển đề tài:

– Em dẫn ta đi đến chỗ vách núi kia đi, cách nơi này xa không?

Nhai Nhi nói không xa, vách núi kia là đoạn đường quy túc cuối cùng của cha mẹ cô, tuy rằng hài cốt đã di dời đi rồi, nhưng hồn phách của họ không biết còn dừng lại ở đó hay không nữa.

Hai người đi trên tuyết vực mênh mông, từ nơi này qua đó, dọc theo khu rừng nhỏ đi lên hai dặm là đến. Giẫm lên tuyết đọng, gây ra tiếng vang khẽ, một chân thường bị hãm sâu trong tuyết, cần phải có người bên cạnh nâng đỡ. Từ xa đã thấy khối đá kia nhô lên, ban ngày thì rất tầm thường, nhưng đêm đến, đó lại là nơi che chắn duy nhất trên đỉnh đầu cho cha mẹ cô.

Bao nhiêu năm qua giờ lại đứng ở nơi này, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn. Tử Phủ quân nắm chặt lấy tay cô, ấm áp kiên định, truyền thêm sức mạnh cho cô. Nhai Nhi nhìn ba hòn đá dưới tảng đá, chậm rãi nói:

– Mẫu thân em ở trong miệng người khác ngoài dung mạo ra thì không có gì khác. Khi họ nhắc tới Liễu Giáng Niên, đó chỉ là đại tiểu thư Vạn Hộ Hầu phủ, một khúc Lục yêu làm cho nam nhân thiên hạ đều trầm trồ hâm mộ. Nhưng họ không hề biết rằng, mẫu thân của em mới là nữ trung hào kiệt chân chính. Cả đời bà được yêu chiều, chưa từng phải chịu khổ, cuối cùng lại theo phụ thân em bỏ mạng nơi vách đá. Tửu quán li miêu nói với em, khi bà bị trúng tên không hề kêu ca rên rỉ lấy một tiếng, đến lúc chết cũng không có một câu oán giận đối với phụ thân em…

Tử Phủ quân nhìn cô đầy yêu thương:

– Cho nên em rất giống mẫu thân em, tâm tính rất cứng cỏi.

Nhai Nhi cười thẹn thùng, bổ sung lời nói của anh:

– Cũng gặp được người đàn ông đáng để phó thác cả đời nữa. Hai năm trước khi em tới đây nhặt hài cốt của họ, khi đó em còn cho rằng cả đời này của mình không thể nào có được tình yêu. Sự tồn tại của em chính là để báo thù cho cha mẹ. Nhưng có lẽ là cha mẹ em quá yêu thương em, nên đã đẩy em đến trước mặt chàng. Thật sự không ngờ, em lại có thành tựu như vậy, giờ nhớ lại đều cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

Thành tựu mà cô nói, phần lớn trong đó là ngủ với thần tiên rồi. Thực ra suy cho cùng thần tiên này đạo tâm không kiên định, mới bị cô câu lấy hồn phách. Nhân duyên của hai người đã định sẵn từ trăm triệu năm trước rồi, bất kể là cơ duyên gặp gỡ ban đầu hay là bị chệch hướng đi trong quy củ, thì kết quả vẫn giống nhau.

Một lọn tóc của Nhai Nhi nhảy nhót bên má, Tử Phủ quân đưa tay vén ra sau tai cho cô.

– Ta đợi một vạn năm, là đợi để gặp em, đây không phải là thành tựu của ta hay sao?

Nhai Nhi mỉm cười dưới ánh mặt trời, môi đỏ răng trắng, nụ cười quá yêu kiều:

– Em chỉ sợ dẫn dụ chàng phá giới, chàng đã không còn kiêng kỵ gì nữa, con người chàng mọi thứ tùy duyên, sẽ không đi thích cô nương khác chứ?

Màu trắng của tuyết phản chiếu mặt mày của Tử Phủ quân, anh làm ra vẻ buồn rầu, nghiêm trang đáp lời cô:

– Em mập như thế kia, đứng trước mặt ta, ta nào còn nhìn thấy cô nương khác nữa.

Câu nói này làm Nhai Nhi nhảy dựng lên:

– Em mập chỗ nào chứ? Nhiếp An Lan, chàng nói rõ cho em xem.

Tử Phủ quân buồn cười mãi, bị cô lắc cho chóng cả mặt, vội xin tha:

– Ta sai rồi, ta sai rồi…- Cúi đầu xuống, ngữ điệu thay đổi, thì thầm bên tai cô, – Chỉ một mình em đã làm ta mất nửa cái mạng rồi, ta nào còn sức để đi nhòm ngó cô nương khác nữa.

Giữa hai người những lời nói riêng tư cũng dần dần trở nên dễ dàng hơn. Tử Phủ quân phát hiện ra bản thân mình đã thay đổi. Chủ nhân Bồng Sơn trước kia không hỏi thế sự, cuộc sống bằng lặng ngàn vạn năm từ lâu đã làm anh chán ghét. Anh từ lúc sinh ra đã là một người có đầy đủ tình cảm, có một trái tim quyến luyến hồng trần, lại bị ép khô thủ Lang Hoàn. Vạn năm nước chảy đá mòn, góc cạnh dần dần bị mài giũa, nhưng với người không muốn biết thì mũi nhọn vẫn chưa từng bị bào mòn. Càng lấn sâu vào trong hồng trần thì càng yêu thích vũng bùn này, dẫu cho có nguy hiểm ngập đầu như nào, anh cứ mặc cho mình hãm sâu vào trong đó, không muốn đứng lên.

Đang cười đùa thì có bóng màu xám nhạt di chuyển, ban đầu thì rất xa, chớp mắt đã đến gần rồi. Nó dừng chân nhìn chung quanh, bầy sói tụ tập, loại sinh vật này có tính cảnh giác cực mạnh, trước khi không chắc chắn ngươi có thân thiện với mình không thì sẽ không dễ dàng tiếp cận ngươi.

Chúng duy trì khoảng cách nhất định, cất tiếng gầm gừ trầm thấp, đảo quanh hai người. Tận đến khi Lang Vương xuất hiện thì chúng lập tức tụ lại, đứng sau Lang Vương đợi lệnh.

Có vẻ như là một cuộc giao tiếp nghiêm túc, người và sói đứng đối diện nhau. Có cơn gió thổi qua, gợi lên bộ lông dày nặng trước ngực Lang Vương, bộ ngực rộng chắc kia đã chứng tỏ nó là một chàng thanh niên cường tráng rồi. Tai Trắng mặt mày nghiêm nghị, bộ lạc sói trên Tuyết Vực vốn không ở chỉ một chỗ, mấy năm nay nó chinh phạt khắp nơi, đã thống nhất thiên hạ, giờ đã là một vị vương giả chân chính. Vương giả thì có khí phái của vương giả. Nó nhìn người đàn ông đẹp đẽ kia, lại nhìn người bạn cũ của mình, tỏ vẻ muốn cô giới thiệu hai người với nhau.

Nhai Nhi cũng rất nghiêm trang, cô chìa tay ra với Tử Phủ quân, nói với Tai Trắng:

– Đây là người đàn ông của ta, chàng từ Phương Trượng Châu tới, là tiên quân trấn thủ Lang Hoàn Cửu Châu.

Sau đó lại chỉ vào Tai Trắng, nói với Tử Phủ Quân:

– Đây là Tiểu Bạch, Lang Vương Tuyết Vực. Em với cậu ấy từng cùng nhau lớn lên, từng cùng sống chung trong một ổ sói, là huynh đệ sinh tử.

Giới thiệu xong rồi, lại chợt phát hiện ra địa vị của mình khá kỳ lạ, đàn ông của mình là thần tiên, huynh đệ của mình là Lang Vương, với người thân như này ra ngoài khoe khoang, đủ để trở thành tư liệu sống cho tiên sinh kể chuyện rồi.

Bên kia một người một sói cũng rất nghiêm túc, gật đầu chào nhau, coi như đã chấp nhận mối quan hệ thân thiết này rồi.

Tiếp đó vẫn là màn chào hỏi đầy tình cảm, Tai Trắng nhào tới, đầu lưỡi liếm điên cuồng lên mặt Nhai Nhi, dùng phương đó để biểu đạt sự hoan nghênh cô trở về Tuyết Vực. Hai người lăn lộn trên tuyết một hồi, bầy sói cũng hết sức mừng rỡ, tất cả đồng loạt nhấc hai chân lên trời, sau đó bật lên chấn động tuyết trên người rào rào rơi xuống, bắn ra bốn phía. Tử Phủ quân tránh chậm, bị bắn tuyết lên tận đầu tận cổ, anh lau đi, không chút nào khó chịu. Sói tuyết là loài vật vô cùng có nghĩa khí, dẫn họ đi đến nơi cất giấu thức ăn của sói. Đó là một lòng chảo rộng, tuyết lớn mênh mông che phủ giấu vết chung quanh, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Tiểu Bạch làm mẫu, mũi dí xuống đất ngửi ngửi, ngửi được một chỗ, bắt đầu dùng chân đào bới, rất nhanh đã bới ra được một con hoàng dương, ném tới trước mặt hai người.

Nhai Nhi cười nói:

– Đây là coi chàng như người nhà đó. Khí hậu nơi Tuyết Vực rất xấu, thức ăn rất ít, đầu xuân hằng năm cần phải canh giữ nơi ra vào để săn thú, săn được hoàng dương thì chôn xuống dự trữ, đợi lúc hết thức ăn thì mới lấy ra dùng. Sói chia sẻ thức ăn cho chàng, là nể mặt mũi của chàng lắm lắm.

Tử Phủ Quân nhìn hoàng dương bốn chân cứng đơ, lạnh như băng, bèn chắp tay với Lang Vương.

Nhai Nhi bật khiêu thoát trên cổ tay, một đầu trói chặt chân hoàng dương, một đầu khác buộc trên eo. Tai Trắng dẫn cô lên đỉnh sườn núi. Nơi này địa thế tuyệt hảo, có thể nhìn thấy rõ hướng đi của ngũ đại môn phái.

Những kiếm khách giang hồ đó đang tụ tập tốp năm tốp ba uống rượu ăn thịt nướng, tinh thần rời rạc, cũng không có bất cứ sự đề phòng gì. Nếu mình đi một mình, có lẽ sau trời tối sẽ lẻn vào doanh trại địch giết chết họ trở tay không kịp. Nhưng giờ…giết có bất tận cũng không đau không ngứa, cô đã đồng ý sống cuộc sống yên ổn trong hai ngày này rồi, không thể ham chiến được.

Nhai Nhi chậm rãi lui lại, nói đi về thôi:

– Không còn sớm nữa, về nhà nấu cơm thôi.

Tử Phủ Quân nhìn theo hướng Nhai Nhi, lo lắng cô sẽ động tâm tư, nhưng cô lại rót thuốc an thần cho anh trước:

– Họ quá đông, em đơn thương độc mã lẻn vào, nhỡ bị vây khốn lại bắt chàng tới cứu em. Đao kiếm không có mắt, đám người kia mang danh chính phái nhưng hành sự thì xấu xa, nếu hại chàng phá giới sát sinh thì em thật sự đã làm liên lụy chàng rồi.

Cô kéo tay anh đi trên con đường tuyết trắng xóa, phía sau là hoàng dương, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn anh:

– Tiên quân ở trong mắt em là người cao khiết như trời cao, đừng để máu những tên súc sinh đó làm vấy bẩn chàng, chàng chỉ có thể bị một mình em làm vấy bẩn được thôi.

Tử Phủ Quân lại đỏ mặt, dừng bước kéo cô lại gần mình, cũng không cần cô phải bước đi, bế bổng cô lên bay qua sơn cốc. Hai người ngồi mây giữa không trung, bầy sói thì hăng hái chạy phía dưới, không khí mát lạnh của Tuyết Vực đập vào mặt, gột rửa sạch sẽ nhưng mù mịt trong lòng.

– Chàng vẫn luôn không nói cho em, đến khi nào chàng phải về thượng giới phục mệnh.

Việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng cô, sau khi xuống đất xử lý hoàng dương, treo thịt trong lều tranh xong thì quay lại nói:

– Bản đồ vảy cá em giấu ở Tuyết Vực, nhờ Tiểu Bạch giữ hộ em. Lát em dẫn chàng đi lấy, tương lai nếu phải đi, thì cũng đỡ mất công sức nữa.

Tử Phủ quân chỉ nói không gấp:

– Nếu bản đồ an toàn, thì tạm thời đừng động đến nó.

Âm thầm suy xét, nếu bản đồ quan trọng đối với cô, vậy thì cứ để lại cho cô. Dù sao tội nặng hay nhẹ đối với anh chẳng khác nhau là mấy, cũng đều là tội cả, tước tiên tịch của anh, nhốt đánh vào phàm trần, vậy thì cầu còn không được ấy.

Nhai Nhi không biết những suy nghĩ của Tử Phủ quân, thấy anh không sốt ruột thì cũng không nhắc đến nữa, hỏi anh có ăn thịt hươu bào nướng hôm qua không, Tử Phủ quân chậm rãi lắc đầu. Nhai Nhi lẩm bẩm:

– Chàng nhất định là người đàn ông dễ nuôi nhất trên đời này.

Bản thân mình ăn uống cũng không thấy ngon, ăn một miếng thì lại thôi, cảm thấy lỗ mũi thở ra hơi thở nóng bỏng, ôm trán nói:

– Em thấy mệt quá, chỉ muốn đi ngủ, chàng có muốn ngủ không?

Ngủ cùng nhau dĩ nhiên là quá thích, nhưng chỉ sợ làm cô nghỉ ngơi không đầy đủ. Tử Phủ quân rất muốn nhưng vẫn phải lắc đầu, nói muốn tĩnh tọa, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Nhai Nhi đầy lưu luyến:

– Không được đi xa đấy.

– Ta sẽ không đi đâu cả.

Tử Phủ quân đưa cô lên giường, dém chăn cho cô xong, lại đi đến bên đống lửa, thêm củi vào. Một đôi mắt trong veo dưới ánh lửa sáng rực, thấy cô nhìn mình thì mỉm cười rộng lượng:

– Ta ở đây thôi, em mở mắt là thấy ta ngay.

Nhai Nhi lúc này mới yên ổn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không yên tâm, cứ chốc lát lại hé mắt ra xem. Về sau đầu càng lúc càng nặng nề, không chống đỡ được, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Bình Luận (0)
Comment