Sống Như Tiểu Cường

Chương 37

Cái vết bớt đỏ ấy tôi đã nhìn thấy được trên cổ một người, người đó chính là Lâm Tiểu Hân.Gần đây mẹ tôi có những biểu hiện rất lạ, tất cả hiện về trước mắt tôi, cái lần ở cổng công ty, vừa nhìn thấy Tiểu Hân mẹ như người mất hồn, dạo này mẹ lại hay dò hỏi tôi về tình hình của công ty, mỗi lần tôi nói đến Lâm Tiểu Hân mẹ lại lắng nghe rất chăm chú. Tôi suy đoán liều lĩnh, giữa mẹ và chị Tiểu Hân có một mối quan hệ mật thiết.

Mẹ từ ngoài vào, nhìn thấy tôi bà cười hỏi: "Tiểu Cường, sao hôm nay con về sớm thế?"

Tôi nhìn nét cười giống hệt nhau của mẹ và Lâm Tiểu Hân, ánh mắt mẹ dừng đột ngột tại bức ảnh tôi đang cầm trên tay, mẹ hơi hoảng hốt, tôi hỏi bà: "Người trong ảnh là ai hả mẹ?"

Mẹ như người mất hồn, bình thường mẹ qua mắt người khác giỏi là thế, có lẽ câu hỏi tôi đặt ra quá hóc búa, hay do mẹ cũng không quen lừa tôi.

"Có phải Lâm Tiểu Hân không ạ?" tôi hỏi mẹ, tôi không muốn cho bà một cơ hội nói dối.

Mẹ ngồi bất động trên giường, cúi đầu im lặng, rất lâu sau, bà ngẩng lên, trong khóe mắt rớt xuống một giọt lệ, tôi vẫn thường nhìn thấy mẹ khóc, nhưng tôi cũng nhận ra được những giọt nước mắt này là thật.

Mẹ nói với tôi: "Cô gái trong công ty con, cô Lâm Tiểu Hân đó cũng chính là con gái của mẹ, là chị ruột của con."

Tôi hỏi: "Vậy tại sao chị ấy không ở cùng chúng ta?"

Mẹ đáp: "Khi con sinh ra chẳng được bao lâu thì mắc phải một căn bệnh nan y, mẹ không có tiền nhưng mẹ không thể ngồi nhìn con chết, nên mẹ đã bán chị con cho một người giàu có trong thành phố", mẹ khóc nghẹn lời, "mẹ bị dồn đến bước đường cùng, chứ người mẹ nào nỡ lòng đem bán con gái ruột của mình."

Tôi bỗng thấy ân hận vô cùng vì đã ép mẹ phải nói, vì cái sự hiếu kỳ của mình mà tôi chạm vào vết thương của mẹ.

Tôi ôm mẹ vào lòng, hồi tôi còn bé những lúc bị ngã, khi gặp thất bại, đau khổ, thất vọng hay mệt mỏi mẹ cũng đều ôm tôi vào lòng như thế.

Mặt tôi bỗng ướt nhoèn, hóa ra không cần phải cố tình nước mắt vẫn có thể rơi.

Tôi hỏi mẹ: "Có phải lần này mẹ đến đây vì muốn nhận lại con gái không?"

Mẹ vòng tay từ phía sau ôm lấy tôi, bà nói: "Từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ có ý định nhận lại chị con, kể từ ngày giao chị con cho người ta, chị con và chúng ta đã không còn là những người cùng một thế giới, nó có một ông bố lắm tiền, một người mẹ cao quý đã qua đời, chứ mẹ chỉ là một kẻ lừa đảo có mắt mà không thấy trời cao, mẹ làm gì có tư cách làm mẹ và xen vào cuộc sống của nó chứ? Mẹ biết Tiểu Hân sẽ sống rất tốt, nhưng mẹ vẫn không thể ngăn mình đến thăm nó, mẹ chỉ hy vọng được đứng từ xa để xem chị con sống có được vui vẻ không, đến cái ảo vọng muốn nó nhìn lại mẹ một cái cũng không có chứ nói gì đến nhận lại chị con."

Thường ngày mẹ ăn nói dẻo quẹo là thế, hôm nay một câu mẹ nói cũng nói không nổi. Tôi không biết cái ngày hôm đó, cái hôm chị Tiểu Hân và mẹ mặt đối mặt, mẹ đã phải bỏ ra bao dũng khí để gặp chị. Tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy mẹ, dùng hơi ấm cơ thể mình để an ủi mẹ.

Mỗi đứa trẻ đều có thiên sứ luôn ở phía sau để bảo vệ mình, đến khi đủ lông đủ cánh, liệu chúng ta có nên quay lại giang đôi cánh mạnh mẽ của tuổi trẻ để che chắn mưa gió, bảo vệ cho những thiên sứ vì chúng ta mà đang dần già đi kia?

Trong góc căn phòng có cái gì đó sáng lóa lên, tôi tiến lại nhặt nó lên, hóa ra là đồng tiền xu một tệ bị bụi bẩn phủ lên, tôi lấy tay lau lớp bụi bám bên ngoài, được lau sạch bụi bẩn đồng tiền sáng lấp lánh, hóa ra cái đồng xu dù sạch hay bụi bẩn thì bên trong nó vẫn luôn sáng bóng!

Trong mắt mọi người tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, nhưng có những thứ tôi không kém một ai.
Bình Luận (0)
Comment