Lâm Lang nhìn Thanh Hề đang ngồi luyện chữ bên cửa sổ,
trừng mắt với Thôi Xán. Thôi Xán nhìn Lâm Lang với đôi mắt vô tội. Chẳng qua ai
nấy đều biết, Lâm Lang giữ tiếng cho Nhị phu nhân trước mặt Thanh Hề. Người hầu
cả phủ chẳng có ai thích Nhị phu nhân, ngầm gọi cô ấy là “Nữ thi nhân”.
Biệt danh đó có một câu truyện riêng. Tiền triều có
một thi nhân tên Vi Húy Trang, ki bo đến vắt cổ chày ra nước, có thể nói là đo
lọ nước mắm đếm củ dưa hành, nếu người nào làm thiếu một miếng thịt trong nồi,
hắn sẽ tra khảo cho ra mới thôi, con trai qua đời cũng không cho mặc quần áo
mới lúc hạ táng, nói là người chết còn cần gì quần áo.
Trong mắt người hầu trong phủ thì hình tượng Nhị phu
nhân không khác Vi Húy Trang nhiều lắm, thế nên mới có biệt danh thế
Tất nhiên Thanh Hề nghe thấy lời Thôi Xán nói, buông
bút cười nói: “Nhưng Quốc công phủ thật sự cần người như Nhị phu nhân quản lý
chi tiêu.” Nếu nàng biết quản lý chi tiêu như thế, sẽ chẳng khiến Quốc công phủ
từng thâm hụt nhiều vậy.
Khi lời này đến tai Phong Lưu, tự nhiên là gật đầu tán
thưởng.
Thanh Hề lại một lần nữa cầm bảng luyện chữ đi vào Tứ
Tịnh Cư, lòng rất bất an. Căn cứ theo kinh nghiệm bản thân, nàng phát hiện thì
ra Phong Lưu tuy rằng thanh tâm quả dục, nhưng cũng không phải là không có ham
muốn, người ta nói vô dục tắc cương, hữu dục tắc cường(11). Chữ
“cường” có hai nghĩa, có thể là mạnh mẽ, cũng có thể là cưỡng ép, nhưng nghĩa
nào thì cũng không phù hợp với nguyện vọng của Thanh Hề.
Tuy vết thương đã lành, nhưng Đào mama có dặn, nếu
không muốn “đào nguyên” gặp biến chứng, phải kiêng gần gũi một tháng, đương
nhiên Đào mama sẽ không nói thẳng như thế, nhưng tốt xấu gì Thanh Hề cũng nghe
hiểu.
Dĩ nhiên Phong Lưu đã khôi phục dáng vẻ ông lớn đáng
kính, nhìn thẳng vào bản luyện chữ của Thanh Hề, phê bình giảng giải lời nào
cũng chí lý xác đáng, Thanh Hề nghiêm túc thụ giáo.
Cuối cùng, Phong Lưu chỉ vào cửa sổ phía Nam, Thanh Hề
đành phải lề mề đi qua.
“Hình như nàng gầy đi, sắc mặt cũng không tốt.” Ngăn
cách bởi một bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn khảm trai, Phong Lưu nhìn Thanh Hề.
Thanh Hề không biết phải trả lời thế nào, cũng may
Phong Lưu nói câu đó không phải để hỏi, hắn lấy ra một chiếc hộp đặt lên bàn
đẩy về phía Thanh Hề
Thanh Hề nhìn Phong Lưu, thấy hắn khẽ gật đầu, mới dám
mở hộp, giữa lớp lót bằng nhung là những tổ huyết yến được xếp chỉnh tề. Không
ngờ chuyện trong nhà chỉ thoáng đó đã lọt đến Tứ Tịnh Cư.
“Hộp này để nàng tẩm bổ. Nhị đệ muội quản lý chi tiêu
cũng không dễ dàng gì, sau này hàng tháng ta sẽ sai Cần Thư đưa cho nàng.”
Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu, không thể ngờ cả
chuyện nhỏ nhặt thế hắn cũng quan tâm đến nàng, nhất thời thấy đáy lòng cũng ấm
áp, đang tìm câu chữ để cảm ơn, lại nghe Phong Lưu nói: “Không có chuyện gì thì
nàng đi về đi. Hai bản và này nàng cầm về chép cho đẹp, cân
nhắc thấy lúc nào ưng ý thì mang đến cho ta xem.”
Hai bản này là danh tác của Vệ phu nhân để lại, vị Vệ
phu nhân này viết chữ rất đẹp, bình
luận chữ của bà ấy như “Mỹ nhân đang cắm hoa, người đẹp múa trước gương”, rất
thích hợp cho các tiểu thư phu nhân chốn khuê các nghiên cứu.
Lời Phong Lưu như tạt một chậu nước lạnh vào mặt Thanh
Hề, khiến bao cảm động của nàng chỉ vừa nhú mầm đã bị đông cứng.
Không ai biết tâm sự của Phong Lưu, sau khi nhất thời
mất khống chế làm bị thương Thanh Hề, lòng hắn rất rầu rĩ, tỉnh táo lại thì
quyết tâm tu thân dưỡng tính, hạ quyết tâm chờ Thanh Hề tròn mười tám tuổi mới
sống chung.
Thanh Hề cảm thấy hậm hực, nhưng lòng như được thả
lỏng.
Trở lại Lan Huân Viện, Thanh Hề sai Lâm Lang mang hộp
huyết yến đi biếu Thái phu nhân, làm con dâu có thể thắt lưng buộc bụng một
chút, nhưng tuyệt đối không thể bắt mẫu thân cũng phải thắt lưng buộc bụng
cùng, hiếu kính bao nhiêu cũng là không đủ.
Lâm Lang cầm hộp huyết yến đi được nửa đường, gặp Hà
Ngôn.
“Hà Ngôn, cô đi đâu đấy?” Lâm Lang gọi Hà Ngôn.
Hà Ngôn cười cười, “Thái phu nhân bảo ta mang quà sang
chỗ cô.”
“Thật là trùng hợp, phu nhân cũng sai ta mang đồ sang
biếu Thái phu nhân.”
Hai nha hoàn đi đến, mở hộp ra xem, thì ra cả hai hộp
đều là huyết yến, đồng thanh cười nói: “Thật là một gia đình trùng hợp.”
Hà Ngôn lại nói tiếp: “Thái phu nhân nói phu nhân đã
quen ăn huyết yến, còn nói sắc mặt phu nhân dạo gần đây không tốt, phải chịu
khó tẩm bổ.” Hà Ngôn lại ra vẻ thần bí kề tai Lâm Lang thì thầm: “Thái phu nhân
dùng tiền riêng để mua hộp này, đưa riêng cho phu nhân ăn, ở chỗ Thái phu nhân
đã để phần riêng rồi.”
Lâm Lang kéo tay Hà Ngôn, “Cùng ta đến chỗ Thái phu
nhân đi, phu nhân cũng có phần rồi, sao có thể bắt Thái phu nhân lấy tiền riêng
ra thế.”
Hà Ngôn cũng nhanh nhạy, đương nhiên là cùng Lâm Lang
về chỗ Thái phu nhân nịnh cho bà vui.
Thái phu nhân nghe Lâm Lang nói Thanh Hề sai biếu tổ
yến thì vô cùng cao hứng, “Tuy không phải cái gì quý hiếm, nhưng tấm lòng mới
là thứ đáng quý.”
“Sao lại không phải ạ, cụ thương phu nhân, phu nhân
cũng thương cụ, chúng cháu chưa từng thấy mẹ chồng nàng dâu nhà ai lại hòa
thuận thế.” Hà Ngôn cũng lên tiếng.
Chuyện huyết yến ở đây thì tốt đẹp tình cảm, nhưng
sang nhà khác lại không được thế. Tam phu nhân nhiều tiền hồi môn, thấy Thanh
Hề tự mua huyết yến, cũng lấy tiền riêng ra đưa Nhị phu nhân, trả phần chênh
lệch để ăn huyết yến.
Về phần Thương Nhược Văn, nghe tin đó xong, chỉ ôm
Uyển Thư Nhi khóc, Uyển Thư Nhi không hiểu can cớ gì, thấy mẫu thân đau lòng
thì cũng buồn theo, “Uyển Thư Nhi có muốn có đệ đệ không?”
Uyển Thư Nhi cũng không biết đệ đệ là cái gì, nhưng
được cho thì cái gì chả thích, vì thế gật đầu, khiến Thương Nhược Văn càng
thương tâm, một đứa con trai của cô ta đáng lẽ không phải chết, trong lòng có
oán mà không có chỗ than, mỗi đêm chỉ mơ thấy ác mộng, chỉ thấy đau lòng, đã
xảy ra chuyện như vậy, mà Thái phu nhân vẫn thương yêu người đàn bà kia, điều
này làm cho Thương Nhược Văn không cam lòng. Dù không bị trừng phạt, thì cũng
không thể có cuộc sống tốt như bây giờ
Thương Nhược Văn quay đầu gọi Băng Cầm, sai mở hòm lấy
tiền, mua huyết yến loại đắt nhất.
Đầu tháng mười một, Tam gia Phong Nhạc vượt gió bụi về
kinh, đầu tiên là đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an, sau đó là đi bái lạy liệt tổ
liệt tông, rồi lại về chỗ Thái phu nhân, hai mẹ con hàn huyên tâm sự.
“Mẹ, đây là Tú Tinh, mấy năm nay là nhờ nàng chăm sóc
con.” Người phụ nữ tên Tú Tinh này chính là người thiếp Phong Nhạc lấy về khi
nhậm chức ở xa.
Hướng Tú Tinh mày rậm mắt to, xinh đẹp như đào mùa
xuân, cử chỉ nhã nhặn đoan trang, rất khiến người khác có thiện cảm, cô ấy cung
kính thỉnh an Thái phu nhân.
Hà Ngôn đưa lễ gặp mặt, một đôi vòng tay bằng vàng, dù
sao cũng chỉ là phận lẽ mọn.
Phong Nhạc lại chỉ vào một đứa bé đang được người hầu
bế: “Đây là Thụy Ca Nhi.”
Người hầu bế Thụy Ca Nhi tiến lên thỉnh an Thái phu
nhân, Thái phu nhân cũng đùa Thụy Ca Nhi một chút, Thụy Ca Nhi không khóc, chỉ
nhìn Thái phu nhân rồi cười, không khí rất vui vẻ.
Hà Ngôn lấy ra một khóa trường mệnh bằng vàng, trang
trí tám hình xoắn.
Thanh Hề cũng đưa lễ vật như thế, nhưng chỉ có bốn
hình xoắn trang trí.
Tam phu nhân sắc mặt dữ dằn đứng sau lưng Thái phu
nhân, Thụy Ca Nhi vừa thấy cô ấy liền khóc, Hướng Tú Tinh nghe con mình khóc
thì xót lòng, nhưng lại không dám tới dỗ, vú em bế Thụy Ca Nhi dỗ kiểu nào cũng
không xong. Thái phu nhân thấy thế đành bảo Phong Nhạc đi nghỉ ngơi trước.
Buổi tối Thái phu nhân bỏ tiền riêng bày tiệc tẩy trần
cho Phong Nhạc, bày ở Vân Huyên Đường, nam nữ cùng dự, chỉ cách nhau một bức
bình phong bốn tấm vẽ xuân lan thu cúc. Ngoài ra còn mời hai con hát đến giúp
vui, vô cùng náo nhiệt, uống rượu chơi đùa đến canh ba mới tàn tiệc.
Vì tiệc tùng khuya, ngày hôm sau Thanh Hề dậy muộn hơn
bình thường, vừa mới vào đến phòng Thái phu nhân đã nghe tiếng Tam phu nhân
đang khóc lóc kể lể.
“Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, hôm qua hắn nói đã trễ
sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn trẻ, xoay người đi thẳng đến Tây Khóa Viện,
chẳng lẽ hắn không sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thụy Ca Nhi.” Đỗ Tình Lam gạt
lệ nói.
“Ba năm vất vả mới về nhà, vậy mà đối xử với con như
vậy, thế cũng chưa đáng nói, sáng nay Hướng thị kia đến phòng con nghe phép
tắc, mới chỉ quỳ một lát, hắn đã phật lòng, nói Hướng thị kia có bầu, mắng con
không tốt, nói con ác độc, không chịu bao dung cô ta, nói đi nói lại cũng chỉ
là ám chỉ con muốn hãm hại mẹ con cô ta, còn tát con một cái. Con không thể
chịu được giọng điệu đó của hắn, rốt cục hắn có còn là tướng công của con
không.” Đỗ Tình Lam càng nói càng thương tâm, càng lúc càng nức nở, sau không
nói được nữa.
“Lão Tam cũng thật là, nó và con là vợ chồng nhiều năm
như vậy, sao có thể không biết tính tình con, sao lại mắng chửi con không tốt
ác độc, lại còn động thủ đánh người nữa.” Vì cái tát của Phong Nhạc, Thái phu
nhân cũng nghiêng về phía Đỗ Tình Lam, tuy ngày thường cô ấy thích buồn chuyện
thị phi, nhưng cũng không phải người xấu xa từ bản chất.
Đỗ Tình Lam nghe thế càng khóc to hơn, “Mẹ, mẹ phải
làm chủ cho con, nếu còn tiếp tục con không thể chịu nổi nữa, không bằng bảo
hắn bỏ con đi, rồi phù chính Hướng thị kia là được, dù sao hắn cũng không ưa
con.”
“Nói bậy, sao có thể vì chuyện nhỏ đó mà đòi bỏ vợ bỏ
chồng, nếu bị bỏ thật con có mặt mũi nào để về nhà?” Thái phu nhân trừng mắt
với Đỗ Tình Lam.
Đỗ Tình Lam cũng biết bản thân quá lời, lí nhí lên
tiếng, “Nhưng mà… nhưng mà hắn cũng quá vô lương tâm.”
“Hà Ngôn, gọi lão Tam đến đây một chuyến.”
Thái phu nhân sai Hà Ngôn xong, quay đầu nói với Đỗ
Tình Lam: “Lão Tam mới trở về, sao con lại gây sự với nó ngay như thế, đâu phải
con không biết chuyện ba năm trước con không chịu theo nó đi nhậm chức, lòng nó
vẫn ghi nhớ chuyện đấy, lần này trở về con không ăn nói dịu dàng, ngược lại còn
thái độ dữ dằn như thế, chỉ lợi cho Hướng thị.”
Đỗ Tình Lam vẫn cho rằng bản thân hạ gả, nên chỉ muốn
lấn át Phong Nhạc, làm sao chịu cúi đầu với chồng, huống chi hắn còn mang người
đàn bà khác trở về. Đỗ Tình Lam không nói lời nào, ngẩng đầu thấy Thanh Hề vào
vừa bước qua cửa, thuận mồm nói: “Mẹ, con cũng chỉ vì khó chịu trong lòng, hay
để con hỏi Thanh Hề một câu này, nếu Quốc công gia nạp thiếp, cô ấy có thoải
mái không?”