"Nè, em uống đi! Ấm áp dạ dày đó."
Thừa dịp Thi tuấn Vi đi tắm gội, Phùng Cương Diễm thay cô hâm nóng
một chén sữa tươi, cô vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy tâm ý săn sóc
của anh.
"Cám ơn." Cô bày ra bộ dạng con nhóc đáng thương, nâng cốc lên miệng uống.
Kỳ quái, hình như anh mới là người đuối lý, mà cô là người hưng sư
vấn tội mới đúng, tại sao tình huống bây giờ lại đảo ngược rồi? Cô sợ
hãi ngoan ngoãn, giống như đã làm sai chuyện gì?
"Anh... Có phải nên giải thích chuyện buổi trưa ngày hôm qua một chút không?" Thi Tuấn Vi liếc về nhìn về phía anh, muốn bày ra tư thế truy
cứu.
"Không phải em không muốn nghe sao?" Anh cũng liếc về phía cô, tư thế không chịu thua ai.
Cô cao giọng hỏi ngược lại: "Em nói em không muốn nghe hồi nào?"
"Di động không nhận, điện thoại không nhận, không phải đại biểu không muốn nghe anh giải thích sao?" Bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, trong
lời phản bác của anh rõ ràng có sự oán trách.
" Không phải anh cũng không nhận điện thoại của em sao?!" Cô oán trách tố cáo, ngụ ý là cô làm như vậy cũng là học anh.
"Điện thoại di động anh để quên trên tắc xi, em xem, đây là điện thoại di động mới mua!" Anh lấy máy mới của mình ra chứng minh.
Bởi vì không thấy điện thoại di động, cho nên không thể nhận điện
thoại của cô... Nhìn máy mới không giống với cái cũ, Thi Tuấn Vi cứng
họng.
"Vậy anh nói đi, tại sao lại cho gia đình em leo cây?" Lời vừa ra
miệng, liền không nhịn được oán trách liên hồi: "Anh có biết lúc đó em
không biết nói sao với với ba mẹ không? Trong lòng em vừa nóng vừa giận, lại phải giúp anh kiếm cớ, sợ bọn họ chán ghét anh, ngay cả điện thoại
cũng không gọi báo một tiếng, kết quả anh còn không tới, cũng liên lạc
với anh không được, dĩ nhiên em sẽ tức giận a, cho nên cũng làm cho anh
nếm thử tư vị không liên lạc được một chút."
Cô thở dốc một hơi, tạm nghỉ ngơi, đầy bụng oán khí còn chưa phát tiết xong.
"Còn nữa, bây giờ điểm anh đã không đạt tiêu chuẩn rồi, mẹ em nói,
chén cơm của nhà người có tiền không dễ ăn, anh không quan tâm không có
thành ý với em như vậy, thà nhanh chóng chia tay còn hơn, nếu không chưa gả cho anh đã bị bỏ rơi thành như vậy, sau khi gả cho anh khẳng định sẽ bị coi như không khí."
"Em biết rất rõ anh không phải là người như thế." Anh cầm tay của cô, ngăn khuynh hướng càng nói càng tức giận lại, kiên nhẫn giải thích tất
cả." Anh vốn là đã đến trạm xe rồi, nhưng ba anh đột nhiên lại không
thoải mái phải đưa đi khám gấp, anh đành phải vội vàng chuyển hướng chạy tới bệnh viện, trên đường cố gắng gọi điện thoại thông báo cho em,
nhưng em lại không nhận, sau khi anh đến bệnh viện vẫn một mực bận rộn,
đợi khi mọi chuyện ổn rồi muốn gọi lại cho em, mới phát hiện điện thoại
di động của anh không thấy đâu nữa."
"Thì ra là ba anh... " Cô lầm bầm nói, quan tâm hỏi: "Hiện tại bác đã ổn rồi à?"
"Ừ, buổi trưa đã xuất viện, anh không liên lạc được với em, không thể làm gì khác nên chạy tới đây." Ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô, trong
lòng muốn trách cô, nhưng không thể trách cô nổi.
Nghe anh kể xong, Thi Tuấn Vi chột dạ một hồi, bắt đầu lúng túng xoay xoay cái ly.
Hỏng bét, lý do của anh đầy đủ như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lý,
xem xét lại, bởi vì anh thất hẹn, cô liên lạc với anh không được, ngay
cả giải thích cũng không nghe liền cố ý không để ý tới anh, giống như
hành động quá theo cảm tính ...
Nói vậy lúc ấy chắc hẳn anh ứng phó không kịp, vô cùng lo âu rồi?
"Cái đó... Hình như hết thảy đều là hiểu lầm a!" Cô cười khan hai
tiếng. Nếu cô không ngang bướng từ chối không tiếp điện thoại, hiểu lầm
kia đã sớm được cởi bỏ, cũng sẽ không kéo dài tới hiện tại.
"Chuyện anh là hiểu lầm, chuyện của em thì hình như không phải là hiểu lầm a?" Anh hợp lý chất vấn, ngữ điệu có chút cố ý.
"Ah? Anh có ý gì?" Cô chớp chớp mắt đẹp giả ngu.
Phùng Cương Diễm nheo mắt lại liếc nhìn cô, bên ngoài thì cười nhưng
trong lòng không cười hỏi: "Không phải là vì em giận anh, cho nên đáp
ứng cùng tên dê xồm đó đi ra ngoài sao?"
"Không phải đâu!" Cô vội vã phủ nhận, cho dù là thật cũng phải nói là không a!"Hắn chính là nhà khoa học chủ của dự án lần này."
"Chính là hắn?" Phùng Cương Diễm kinh ngạc cất cao giọng, ngay sau đó trong cơn giận dữ cứng rắn ra lệnh: "Cái quái gì vậy! Em đừng làm tiếp
dự án đó nữa!"
"Có ký hợp đồng rồi, hiện tại công trình làm một nửa làm sao bỏ ngang không làm được, sợ rằng hắn sẽ gây khó khăn." Nói đến chuyện này liền
đau đầu, hiện tại cô rất lo lắng sau này chạm mặt thì biết phải làm sao
bây giờ?
"Nếu hắn dám gây khó khăn em liền kiện hắn tội quấy rối tình dục!
Huống chi hắn không chiếm được tiện nghi của em, có tiếp tục làm, hắn
cũng sẽ gây khó khăn cho em thôi." Phong cách làm việc của loại lũ tiểu
nhân này dùng đầu gối nghĩ cũng lường trước được, bất quá vừa mới nghĩ
tới, Phùng Cương Diễm liền tức giận không nhịn được nghiến răng nghiến
lợi.
Anh đã tính kỹ giờ tan sở của cô, chạng vạng đã tới, ai ngờ chờ đã
lâu vẫn không thấy cô về nhà, đói bụng đến ngực dán vào lưng, không thể
làm gì khác hơn là ra ngoài kiếm chút gì ăn, kết quả đồ còn chưa có ăn,
đã nhìn thấy cô ngồi xe của người khác trở lại, vì vậy anh liền chạy qua len lén dò xét.
Vốn là thấy cô đến nhà còn lưu luyến không rời ngồi ở trong xe nói
chuyện phiếm với tên kia, nhất thời đem tên đàn ông kia kia cùng chuyện
mất liên lạc với cô liên tưởng lại một mối, cảm thấy nón xanh chụp lên
đầu*, giận dữ ngút trời, không nghĩ tới sau khi nói chuyện, người nọ lại bắt đầu động tay động chân với cô?! Phát hiện có cái gì không đúng, anh lập tức xông lên trước thay cô giải vây, cưỡng chế tên mặt người dạ thú máu dê che trời kia cút đi.
(*Đội nón xanh tương đương với bị cắm sừng ở Việt Nam)
"Bình thường hắn ta biểu hiện rất có phong độ, em không nghĩ tới lại
đột nhiên biến thành như vậy." Thi Tuấn Vi vẫn còn sợ hãi, vô tội ngập
ngừng.
"Cái này gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, coi em sau này còn dám tùy tiện lén lút cùng người đàn ông khác đi ra ngoài sau
lưng anh nữa không." Đôi mắt liếc xéo, bàn tay đặt ở sau gáy cô trừng
phạt ngắt một cái, hù dọa cô.
"Anh làm chi mà nói em lén lén lút lút như vậy?" Cô chép miệng, vì
mình mà giải thích."Cùng khách hàng ăn một bữa cơm, uống cà phê xã giao
là việc khó tránh khỏi."
"Anh không hy vọng để em bởi vì chuyện công việc mà phải chịu bất kỳ
sự tủi thân gì." Cương Diễm lặng lẽ thở dài,trong đôi mắt nhìn cô nàng
tràn đầy tình yêu đau lòng, cưng chìu.
Cảm nhận được sự bảo vệ của anh, như dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua tim, Tuấn Vi nghiêng đầu dựa vào bả vai anh làm nũng.
"Ngày mai em sẽ báo cáo chuyện này với ông chủ, xem có cần tìm nhà
thiết kế khác tới phụ trách hay không." Cô biết anh không tán thành để
mình tiếp tục tiếp xúc với Tống tiên sinh, cho nên cũng không muốn khiến anh lo lắng.
"Ừ, nếu là ông chủ công ty em không bảo vệ nhận viên, vậy cũng không
cần phải ra sức cho hắn nữa, em nhớ, vĩnh viễn có anh chăm lo cho em."
Anh nghiêm túc dặn dò.
Cô là người phụ nữ yêu quý anh nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên
anh tuyệt đối không cho phép cô bị người khác khi dễ. Thay vì để cô chịu thiệt thòi, không bằng mang theo tôn nghiêm rời đi, dù sao chỉ cần có
tài hoa có năng lực, không nhất định phải chôn chân ở nơi đó.
"Anh yêu, anh đẹp trai muốn chết!" Cô khoác cánh tay anh, để cho anh
cưng chìu đến trái tim thấm mật, nên lời cô nói ra cũng ngọt như mật.
"Bây giờ em mới biết sao?" Anh nghiêng đầu nhíu mày với cô, phụng phịu đáp lại.
"Hi hi!" Cô bật cười, ngay sau đó nhớ tới còn một chuyện quan trọng
chưa giải quyết."Đúng rồi, còn ba mẹ em thì phải làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, anh sẽ chịu đòn nhận tội." Cương Diễm mỉm cười vỗ vỗ bên má cô, trả lời rất có trách nhiệm.
"Ai... " Cô cúi đầu, tự trách vẽ vòng vòng trên đùi anh."Chỉ tại em
chưa nghe anh giải thích đã tức giận, thật xin lỗi." Anh có thành ý như
vậy, cô cũng phải có dũng khí nói xin lỗi.
Anh nhìn nhìn cô, nụ cười mỉm nhảy lên khóe miệng.
"Ừ... " Anh cố ý do dự, muốn chấm mút."Chỉ nói xin lỗi ngoài miệng, hình như không đủ thành ý."
"Vậy phải làm thế nào mới có thành ý?" Cô lại nhảy vào hố anh đã đào sẵn.
Anh chu môi, chỉ chỉ mình.
Tuấn Vi nhìn khuôn mặt vốn tuấn tú đẹp trai lại làm ra vẻ mặt bạch
tuộc tức cười như vậy, chết sững mấy giây, hiểu ý, không khỏi mỉm cười.
Cô cũng làm miệng bạch tuộc, dán lên miệng anh, mắt cười đến híp lại, cùng anh bốn mắt tương giao, hai người không hẹn mà cùng bật cười.
Phùng Cương Diễm theo bản năng nắm giữ quyền chủ động, chế trụ gáy cô, hôn sâu hơn, ôm lấy cô lửa nóng dây dưa mà hôn.
Theo nụ hôn vong tình, nhiệt độ trong phòng cũng càng lúc càng cao,
nóng đến bọn họ rút đi từng món quần áo, dùng mỗi một tấc da thịt để cảm thụ lẫn nhau, căn bản không chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí rét lạnh
của mùa đông bên ngoài phòng.
Hạnh phúc, thật ra là chuyện hoàn toàn không khó khăn, chỉ cần yêu
thương lẫn nhau, thì mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn hạnh phúc!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Dự án của Tống tiên sinh, sau khi Thi Tuấn Vi trình báo công ty, lấy phương thức thay đổi người thiết kế để giải quyết.
Phùng Cương Diễm suy đoán không sai, tên họ Tống kia vừa bắt đầu đúng là muốn ỷ vào thân phận khách hàng để gây khó khăn, nhưng ông chủ công
ty thiết kế cũng không phải là nhân vật đơn giản, vốn là có ý lo liệu
dàn xếp ổn thỏa , nhưng Tống tiên sinh lại ngang ngạnh, vì vậy ông chủ
liền tỏ rõ lập trường ủng hộ nhân viên, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng, Tống tiên sinh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu liền không dám phách lối, đập phá
khắp nơi nữa.
Đoạn kinh nghiệm không vui này, đã làm cho bước chân của Thi Tuấn Vi
hòa hoãn lại, không hề liều chết công tác nữa, cho nên thời gian rảnh
rất nhiều, lấy chiếu cố sự nghiệp, thân tình, tình yêu làm mục tiêu.
Lại nói đến Phùng Cương Diễm chịu đòn nhận tội, thật sự rất dụng tâm
muốn vãn hồi ấn tượng của cha mẹ vợ tương lại, sau khi hiểu lầm tiêu
tan, đã xin Thi Tuấn Vi số điện thoại của hai bác, trước tiên dùng điện
thoại chia ra giải thích nhận tội với ba và mẹ Tuấn Vi.
Khi hai vị trưởng bối biết được Cương Diễm là bởi vì khẩn cấp đưa cha đi cấp cứu, mới không thể không thất hẹn với bọn họ, thái độ lập tức
biến chuyển, từ rất tức giận trở thành vui vẻ cho qua, từ không hài lòng trở thành rất hài lòng.
Mà cách nói năng khôi hài hào sảng của Cương Diễm trong điện thoại,
thái độ thẳng thắn thành khẩn, cũng nhanh chóng chiếm được cảm tình của
hai lão, liền thân thiện hẹn gặp lần nữa, muốn anh đến Cao Hùng gặp mặt
bọn họ một lần.
Lần này, Phùng Cương Diễm không dám chậm trễ một chút nào, lợi dụng
ngày nghỉ tết Nguyên Đán, sửa soạn ổn thỏa, chờ Thi Tuấn Vi từ Đài Bắc
tới Đài Trung gặp mặt anh, sau đó hai người cùng nhau đi Cao Hùng, như
vậy sẽ khó có tình huống đột ngột nào phát sinh làm hỏng chuyện.
"Cha, mẹ, chúng con đã trở về."
Thi Tuấn Vi tự mở cửa vào nhà nhẹ nhàng cất giọng kêu, Phùng Cương
Diễm xách quà đầy tay đi theo phía sau, chỉ chốc lát sau, hai lão từ
phòng bếp và lầu hai bước nhanh đi ra, tươi cười rạng rỡ quan sát Phùng
Cương Diễm mà họ mong đợi đã lâu.
"Chào bác trai, bác gái." Phùng Cương Diễm vận đồ tây cúi đầu chào
hỏi, đưa lễ vật lên, phong độ nhẹ nhàng làm cho người ta vừa nhìn liền
có cảm tình."Đây là một chút lòng thành, hi vọng hai bác thích."
"Ảnh mua hai cân quán quân trà cho ba ba, còn có tổ yến đường phèn
cho mẹ." Thi Tuấn Vi cười duyên giúp Phùng Cương Diễm giới thiệu.
"Người đến là tốt rồi, còn mua đồ làm chi!" Mẹ Tuấn Vi đưa tay nhận
lấy, rất hài lòng với dáng vẻ cao ngất xuất sắc, chú trọng lễ tiết của
Cương Diễm, cười cực kỳ thân thiết.
Lần trước lúc mất hứng từng nói cái gì người có tiền khó phục vụ,
không đủ thành khẩn mau chia tay, hiện tại tất cả đều ném lên chín tầng
mây rồi.
"Món quà này lần trước con cũng đã mua xong rồi, thật may là bác trai bác gái không so đo chuyện con thất hẹn, mới có cơ hội đưa chúng đến
tay hai bác." Phùng Cương Diễm đặc biệt nhận lỗi, bày tỏ rằng mình đối
với chuyện thất hẹn vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Cái loại tình huống đó nếu chúng ta còn so đo, liền quá không hiểu
lý lẽ." Ba Tuấn Vi vỗ vỗ bả vai hắn, chủ động quan tâm hỏi."Thân thể ba
con đã khá hơn chưa?"
"Trước mắt coi như ổn định, qua năm lại chuẩn bị mổ." Phùng Cương
Diễm theo ba Tuấn Vi đi vào phòng khách ngồi xuống, nhẹ nhàng trả
lời."Ba con biết con muốn tới gặp cha mẹ của Tuấn Vi, liền muốn con muốn mời hai bác có rảnh rỗi thì đến Đài Trung chơi một chuyến."
Thi Tuấn Vi bên cạnh mỉm cười gật đầu như bằm tỏi, bởi vì khi cô đến Đài Trung gặp mặt Phùng Cương Diễm thì có đi thăm cha anh.
"Tốt tốt." Mẹ Tuấn Vi nghe thấy con gái rất được gia đình đối phương yêu thích, không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Xem ra, chữ bát (八) có một dấu phủi, rốt cuộc hai vợ chồng bọn họ
cũng sắp có thể hoàn thành tâm nguyện gả con gái ra ngoài rồi! (Myu: Hai bác này là nói Tuấn Vi năm này hai mươi tám (nhị thập bát) tuổi nên có
thể "phủi" ra ngoài :]])
"Các con từ Đài Trung chạy tới, nhất định là rất đói bụng đúng
không?" Ba Tuấn Vi bề ngoài có vẻ rất nghiêm túc, nhưng kỳ thật rất hiếu khách."Thức ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi, vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
Còn chưa ngồi nóng mông, bọn họ lại dời trận địa đến phòng ăn.
"Tất cả những món này đều là do một mình bác gái làm sao?" Nhìn một
bàn thức ăn, còn có một chút món ăn thủ công, Phùng Cương Diễm kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy a, vì các con, từ giữa trưa bác đã bắt đầu chuẩn bị." Mẹ Tuấn Vi đắc ý nói.
"Thật là lợi hại, mỗi một món thoạt nhìn đều rất ngon nha." Cặp mắt
Phùng Cương Diễm sáng trong suốt nhìn thức ăn, miệng ngọt ngào khen
ngợi, khiến mẹ Tuấn Vi rất thích."Hiện tại rốt cuộc con biết tay nghề
nấu nướng của Tuấn Vi là từ đâu mà ra rồi."
"Nó a, còn chưa bằng một phần năm sự lợi hại của mẹ nó." Ba Tuấn Vi giễu cợt con gái.
"Ai nói, dầu gì cũng được một phần năm chứ!" Thi Tuấn Vi phản bác kháng nghị.
"Bác trai và Tuấn Vi thật hạnh phúc." Phùng Cương Diễm nhìn tình cảm
người một nhà bọn họ tốt như thế, không khỏi thật lòng cảm thấy yêu
thích và ngưỡng mộ.
Không khí gia đình như vậy, anh chưa bao giờ cảm thụ được, đồng thời
cũng làm anh sinh lòng thèm muốn, cũng muốn trở thành một thành viên
trong đó.
"Về sau con có thể thường xuyên cùng Tuấn Vi trở về, bác lại nấu cho
con ăn." Mẹ Tuấn Vi yêu ai yêu cả đường đi, vừa nói vừa gắp đồ ăn cho
Phùng Cương Diễm.
"Dạ." Phùng Cương Diễm gật đầu đáp ứng.
" Mẹ Tuấn Vi bình thường cũng không nhiệt tình như vậy đâu, chỉ có ở
tình huống đặc thù hoặc là lúc có khách đặc biệt mới có thể phí công như vậy, xem ra về sau bác có thể hưởng sái lộc ăn của con rồi." Ba Tuấn Vi cố ý chọc ghẹo nói, trêu vợ hiền bên cạnh.
"Ý của ông là bình thường tôi rất lười, cho ông ăn rất kém sao?" Mẹ Tuấn Vi uy hiếp nheo mắt lại, lập tức phản ứng.
"Không phải, tôi là nói bình thường đã ăn rất ngon, hai đứa trở về
lại được ăn ngon hơn nữa." Ba Tuấn Vi gió chiều nào che chiều ấy, mềm
nhũn như con chi chi.
"Nói thế còn nghe được!" Mẹ Tuấn Vi hừ lạnh.
Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi mỉm cười nhìn bọn họ tranh cãi, sau đó ăn ý mười phần đồng thời nhìn về phía đối phương, phía dưới bàn ăn,
nắm tay nhau, trái tim cảm thụ sự mừng rỡ ấm áp khó nói nên lời.
Trên bàn ăn, rất sung sướng, một bàn bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, Phùng Cương Diễm nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với hai vị trưởng bối.
Vượt qua bữa ăn tối vui vẻ, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, lần này về
nam, Phùng Cương Diễm định ngủ lại nhà Tuấn Vi hai đêm, Mẹ Tuấn Vi còn
đặc biệt quét dọn phòng khách cho anh, một chút vật dụng hằng ngày cũng
chu đáo chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi tắm rửa, Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi trở lại phòng khách tâm tình với hai lão.
"Ai, hôm nay có hoạt động mừng năm mới, khắp nơi đều rất náo nhiệt,
các con có thể đi xem một chút." Ba Tuấn Vi chỉ vào tin tức viết trên
báo, nhiệt tình giúp bọn hắn an bài tiết mục.
"Chúng con đi bến tàu chơi một chút là được rồi." Thi Tuấn Vi biết
vào đêm, cảnh sau cảng rất đẹp, hơn nữa hôm nay là đêm giao thừa, có thể từ xa nhìn thấy pháo hoa.
"Hay quá, bác trai bác gái cùng đi nhé?" Mặc dù Phùng Cương Diễm cũng không có nhiều kinh nghiệm chung đụng với người lớn tuổi, nhưng bởi vì
yêu Thi Tuấn Vi, cho nên đối với cha mẹ sinh ra cô tự nhiên cũng rất
dụng tâm.
Nghe Cương Diễm sắp ra khỏi cửa còn biết hỏi thăm bọn họ, băn khoăn bọn họ, mẹ Tuấn Vi càng hài lòng hơn.
"Không được, lớn tuổi rồi, không thích chen lấn, các con đi xem đi."
Mẹ Tuấn Vi tươi cười cự tuyệt, hai vợ chồng bọn họ nói cũ kỹ cũng rất cũ kỹ, nói thoải mái cũng rất thoải mái , biết nam nữ trẻ tuổi nói chuyện
yêu đương, không thích hợp làm kỳ đà cản mũi, hơn nữa, còn là hai con kỳ đà cản mũi già khú gần trăm tuổi.
"Đúng rồi, hai con đi đi." Ba Tuấn Vi cũng phụ họa, sau đó nói với
con gái: "Con làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn Cương Diễm đi thăm thú
chung quanh một chút, buổi tối có thể đi hồ tình yêu a, bến tàu nữa, còn có Lãnh sự quán ở vịnh Tây tử."
"Con biết." Thi Tuấn Vi mỉm cười, biết ba ba rất là nghiêm túc muốn an bài hành trình thay bọn họ.
"Vậy mau đi đi!" Mẹ Tuấn Vi thúc giục đẩy bọn họ ra cửa lớn.
"Đi, chúng ta đi lãng mạn một phen." Thi Tuấn Vi ngẩng đầu len lén nháy mắt với Phùng Cương Diễm.
Lãng mạn một phen? Nghe cái từ này, đỉnh đầu Phùng Cương Diễm nhảy ra một cái bóng đèn lóe sáng.
Cơ hội tốt, mau chuẩn bị!
"Anh trở về phòng lấy vài thứ." Chân anh như đạp Phong Hỏa Luân xông lên lầu, chỉ chốc lát sau liền quay trở lại.
(* Phong hoả luân: hai bánh xe lửa dưới chân Natra í.)
Cô nhìn anh vội vã chạy lên chạy xuống, không khỏi tò mò hỏi: "Anh lấy cái gì a?"
"Không có gì." Bởi vì muốn giữ bí mật, cho nên anh trả lời quấy quá,
sau đó tạm biệt hai lão."Vậy chúng con lên đường đây, tạm biệt bác trai
bác gái."
Nhẹ ôm lấy bả vai Tuấn Vii, bọn họ cùng nhau sánh bước.
Nhìn bóng lưng bọn họ dưới ánh đèn, tự nhiên đan vào nhau, ba mẹ Tuấn Vi vui mừng mỉm cười, sự hài lòng đối với Phùng Cương Diễm càng không
có lời nào có thể miêu tả được.
Ngày mai là tết Nguyên Đán, hai vợ chồng bọn họ năm mới hi vọng mới, mong mỏi con gái cưng mau chóng có tin vui!