Song Sát

Chương 17

.

Một hồi làm tình điên cuồng, cao trào khoái cảm ngắn ngủi qua đi, đầu óc do đã triệt để trống rỗng nên tri giác khôi phục có chút chậm chạp. Vì vậy khi Quý Ngật Lăng phát hiện chính mình kìm lòng không đặng ôm chặt lấy Triển Phi, còn tay thì đang gắt gao nắm lấy tính khí của hắn, bộ vị đó vừa phát tiết xong nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm lại, trong nháy mắt, cậu liền chấn động hít vào một ngụm khí lạnh.

Chất dịch trong suốt dinh dính nơi tay vẫn khiến cậu theo bản năng có chút ghê tởm, đương nhiên biểu tình đó cũng hiển hiện hết trên mặt, mày lập tức nhíu lại, hoàn toàn không có sự vui sướng thả lỏng của người bình thường sau khi hoan ái, nỗi hận ý kia quá rõ ràng, rõ đến mức Triển Phi hoa đầu chóng mặt, muốn vờ như không thấy căn bản là không được.

“Xin lỗi . . . . . .” Nếu cậu lúc này dùng hai chữ ấy để nói về trận tình ái điên cuồng vừa rồi, Triển Phi tuyệt đối sẽ không chút thương tiếc tung một quyền đấm thẳng vào gương mặt quá mức tuấn tú kia, cũng may Quý Ngật Lăng nói câu đó không phải để chỉ việc đã diễn ra mà do hiện tại cậu muốn tạm thời rời đi.

Cậu sau khi nói xin lỗi thì bước xuống giường, từ đầu chí cuối hai đầu mày vẫn luôn dán chặt vào nhau, đi vào toilet khóa cửa lại, tiếng nước từ vòi liền ào ào liên tục chảy ra không ngừng.

Gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng kín, Triển Phi cảm thấy dường như có thứ gì đó từ dưới dạ dày bốc lên, muốn ói ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Tại khoảng khắc khôi phục lại lý trí, thái độ của Quý Ngật Lăng làm trái tim hắn băng giá. Biết cậu trong tâm có bóng ma là một chuyện, nhưng chính mình đã làm tới mức này, sau khi mở ra thân thể mặc cậu xâm phạm, kết quả nhận được là sự hối hận khó có thể che giấu, không dằn nỗi gấp rút muốn lập tức đem hai tay tẩy rửa sạch sẽ. Tất cả hành động cùng biểu hiện đó đều khiến Triển Phi cảm thấy một nỗi sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Đúng vậy, cùng việc chủ động hiến thân hoàn toàn khác nhau, việc này làm cho người ta từ khó chịu đến cực kỳ xấu hổ.

Trong lúc ấy Quý Ngật Lăng cũng chịu khổ sở, liều mạng rửa sạch hai tay, sự hối hận hoàn toàn đem cậu nuốt chửng.Chính mình rốt cuộc đang làm gì vậy !? Tại sao lại không chịu nỗi sự khiêu khích, cư nhiên cùng Triển Phi xảy ra quan hệ, rõ ràng đã muốn đối với người đàn ông này triệt để biến thành kẻ xa lạ, vì cái gì lại để phát sinh sự tình phức tạp như vậy.

Mùi vị trên tay dường như dùng cách gì cũng không thể nào tẩy trừ hoàn toàn được, mùi hương nam tính đặc biệt của Triển Phi khiến Quý Ngật Lăng muốn nghẹt thở, một thứ gì đó vốn bị triệt để vùi lấp giờ đang muốn tuôn trào ra ngoài, tựa như hồi ức khiến cậu không ngừng run rẩy một lần nữa đánh úp lại, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng vẫn đeo dính vào người như hình với bóng.

Hung hăng đấm lên tấm kiếng trước mặt, Quý Ngật Lăng nhìn đôi gò má trong gương vì tình ái mà đỏ hồng dùng sức cắn chặt môi dưới. Trong cơ thể có hai luồng sức mạnh đang đánh nhau kịch liệt, cậu muốn áp chế chúng nhưng căn bản làm không được, một luồng là cơn ác mộng bị chôn sâu trong tận đáy lòng, một luồng khác lại đang tiến vào bên trong cơ thể buộc chặt của Triển Phi, cảm giác hạnh phúc vì được gắt gao hấp thụ. . . . . . Khi làm cùng người này . . . . . . so với những kẻ khác hoàn toàn bất đồng, chỉ cần nhớ tới bộ dáng kẻ kia ủy khuất ép buộc bản thân, cố gắng đón ý nói hùa theo mình, cậu sẽ không thể kiềm chế dòng nhiệt huyết sôi trào.

SHIT!

Thêm một quyền hung hăng đấm lên thành bồn rửa tay, Quý Ngật Lăng cố gắng đem đầu óc của mình kéo về, không cho phép tiếp tục nghĩ đến trận tình ái vô pháp khống chế kia,đó là chuyện ngoài ý muốn, chết tiệt, vì cái gì lại cho phép phát sinh một chuyện ngoài ý muốn như vậy !?

Cậu rốt cuộc cũng đã tỉnh táo trở lại. Sau khi chỉnh đốn quần áo, mở cửa bước ra ngoài thì phát hiện y tá đang giúp Triển Phi cắm lại kim tiêm còn Bành Bằng thì đang ngồi ở một bên, không biết Triển Phi từ lúc nào đã bấm chuông cho gọi bọn họ.

Thấy Quý Ngật Lăng đi ra, Triển Phi nhìn cậu một cái, ánh mắt không biết nên dùng từ gì để hình dung, có chút lạnh như băng nhưng cũng rất mãnh liệt, khiến cậu theo bản năng cũng khoác lên mình một vỏ bọc cứng rắn, không cam lòng yếu thế đưa mắt nhìn lại.

“Tối ngày mai, à không, đúng 21h tối hôm nay tại văn phòng của tôi sẽ tổ chức một buổi hội nghị, có liên quan đến chiến dịch tuyên truyền cho Hội chợ đồ chơi Nhật Bản, hy vọng cậu có thể đến đúng giờ, đừng đến muộn.” Áo sơ mi đã bị xé rách, thế nhưng Triển Phi không thèm để ý, chỉ khoác qua loa lên người một chiếc áo khoác, ngay cả khuy áo cũng không cài, cứ như thế mở rộng phơi bày cơ thể trần trụi thập phần hoàn mĩ, những dấu vết nhay cắn trên làn da cũng lộ ra thật rõ ràng.

Hạ thân không biết đã mặc gì chưa, tấm chăn bông màu trắng ngăn cản ánh mắt muốn tiếp tục thăm dò.

Vẻ mặt của Triển Phi đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng ban đầu, một lần nữa biến trở lại thành tên nam nhân duy ngã độc tôn, cường thế và vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ trẻ con bướng bỉnh vừa rồi sớm đã biến mất tăm mất tích, biểu tình mâu thuẫn, dù không tình nguyện nhưng vẫn vì cậu mà thả lỏng đã không thấy đâu, con người trước đó mấy phút thật giống như một ảo mộng buồn cười.

“Ừ.” Gật gật đầu, Quý Ngật Lăng cầm lấy áo khoác của mình để trên sô pha, sau khi dùng ánh mắt cùng Bằng Bành chào hỏi thì đối với Triển Phi nói, “Tôi đi trước đây.”

Không trả lời, Triển Phi chỉ chăm chăm nhìn Quý Ngật Lăng, thấy cậu sau khi nhíu mày liền xoay người không chút lưu luyến rời đi, bước chân vững vàng, cả người tinh thần đều thật tốt đẹp, so với hắn hiện tại ngay cả đứng lên cũng cảm thấy khó khăn đúng là một trời một vực.

Cửa bị mở ra, sau đó đóng lại mang theo một trận gió lạnh.

Y tá đúng lúc này cắm lại kim tiêm vào mạch máu cho hắn, dùng băng keo y tế cố định ngay ngắn, sau đó bắt đầu chuẩn bị đẩy xe rời đi.

Nhưng Triển Phi đột nhiên phát tác, ầm một tiếng, đem nguyên chiếc xe chưa kịp đẩy đi xô ngã, bao gồm luôn chén dĩa ở trên bàn.

Rầm ầm loảng xoảng, dụng cụ thủy tinh, chén dĩa inox thi nhau bay xuống đấy gây nên những tiếng vang kinh thiên động địa, hòa cùng tiếng hét sợ hãi của nữ y tá, bên trong phòng bệnh giữa đêm hôm khuya khoắt tạo thành một chuỗi hiệu ứng âm thanh thật quá mức khủng bố.

Nhìn thấy nữ ý tá vẫn muốn tiếp tục la lên chất vấn, Bành Bằng lập tức đứng dậy đưa cô gái còn đang bị chấn động, tinh thần bất ổn dẫn ra ngoài. Triển Phi hiện không khác gì một con dã thú đang lên cơn, hết mười phần chỉ muốn đập phá, Bành Bằng không hy vọng khi mặt trời vừa ló dạng liền nhận được trát hầu tòa do Triển Phi gây ra những tổn thương tinh thần cũng như thân thể cho cô y tá tội nghiệp.

Sau khi trấn an nữ y tá bình tĩnh trở lại, hơn nữa đáp ứng bồi thường tất cả các tổn thất cho bệnh viện, Bằng Bành thở dài, cuối cùng vẫn đẩy cánh cửa đang giam giữ con dã thú bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, Bành Bằng bắt đầu tính toán nên đàm phán bồi thường cho bệnh viện như thế nào để giảm phí tổn xuống mức thấp nhất.
Bình Luận (0)
Comment