.
Gắt gao chằm chằm nhìn Quý Ngật Lăng, sắc mặt Triển Phi trong nháy mắt đen lại, nhưng không hề bùng nổ mà chỉ tiếp tục ngồi nghe cậu nói.
“Đây là chìa khóa phòng, nếu anh muốn dùng xe, trong gara vẫn còn một chiếc, anh có thể tự nhiên lấy dùng.” Đem chìa khóa đặt trước mặt Triển Phi, Quý Ngật Lăng bình tĩnh dứt lời, sau đó nhìn đáp lại hắn. Đôi mắt kia trong một thoáng lướt qua vẻ thương tâm, nhưng đó chỉ là cảm giác trong nháy mắt, rồi thật nhanh biến mất, tuy vậy Quý Ngật Lăng vẫn có thể cam đoan là mình không nhìn lầm.
Không tiếp nhận chìa khóa, Triển Phi đột ngột đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, động tác rất nhanh cũng rất dứt khoát, không một chút dây dưa do dự. Mãi đến hai phút sau khi người kia biến mất, Quý Ngật Lăng mới có lại phản ứng, hơi hơi cau mày, cậu đứng lên đi theo hắn.
Có lẽ đã lường trước nên khi nhìn thấy Triển Phi lấy từng chiếc quần chiếc áo cũ bẩn thỉu mặc lại lên người, Quý Ngật Lăng cũng không quá bất ngờ ngoài ý muốn, chỉ là đầu mày nhíu lại càng chặt. Dùng hiểu biết của mình đối với tên nam nhân này, hắn nhất định rất chú trọng hình tượng, bộ quần áo vừa thay ra muốn bao nhiêu bẩn có bấy nhiêu bẩn, đã lăn lộn trên đất còn bị hắn phun máu tươi, toàn bộ trên dưới đều bị nhăn nheo dúm dó không ra hình dạng gì.
Nhưng Triển Phi tựa như hoàn toàn không để tâm đến, chỉ phẫn nộ đem quần áo bẩn mặc hết lên người, khí lực lớn đến nỗi dường như có thể khiến chúng bị xé nát.
“Lấy quần áo của tôi mà mặc, đồ trong tủ anh cứ dùng tự nhiên.”
Liếc mắt nhìn Quý Ngật Lăng đang đứng dựa bên khung cửa, động tác Triển Phi không dừng lại, cuối cùng sau khi mặc xong áo khoác, cầm đồ ngủ để lại trên giường, hắn liền hướng cậu bước tới
Khi đến gần, vết máu trên cổ áo có vẻ càng thêm ghê người, cũng không đáp lại ánh mắt của Triển Phi, Quý Ngật Lăng chỉ nhíu mày nhìn bộ quần áo kia.
“Anh kỳ thật không cần phải bỏ đi, ở nơi này không phải rất tốt sao?”
“Tốt ? Ha ha . . . . . .” Cười lạnh một cái, ánh nhìn của Triển Phi quá mức mãnh liệt khiến Quý Ngật Lăng không thể không ngẩng đầu nhìn lại hắn, trong đôi mắt xám lộ ra sự lạnh lẽo không mang theo chút hơi ấm. “Đúng vậy, ở lại nơi này, sau đó nhìn cậu chạy đến chỗ tiểu tình nhân hưởng thụ, ha ha . . . . . . Như thế nào? Không sợ tôi trực tiếp đến chỗ tiểu tình nhân của cậu quấy rối sao ?”
Những lời này làm Quý Ngật Lăng theo bản năng nhíu mày càng chặt, hoàn toàn trở nên cảnh giác.
“Triển Phi ta còn chưa mặt dày đến mức đi làm chuyện bỉ ổi như vậy, con mẹ nó!” Vẻ đề phòng trong mắt Quý Ngật Lăng càng khiến Triển Phi thêm cáu tiết, giống như chính hắn thật sự sẽ đi làm cái hành vi tiểu nhân kia.
Không nói thêm lời nữa nữa, Triển Phi sau khi chửi thề một câu, cùng Quý Ngật Lăng nhìn thoáng qua liền rời khỏi phòng ngủ.
Lần này phản ứng rất nhanh, Quý Ngật Lăng ngay lập tức đuổi kịp cước bộ của hắn, thời điểm hắn mở cửa, luồng gió lạnh thấu xương liền đột nhập vào bên trong. Bước chân của Triển Phi dần ngừng lại nhưng không xoay người, “Lăng, chỉ cần cậu trong lòng còn có thể vì tôi mà dao động, tôi nhất định sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không buông tay một lần nữa.”
Hai từ “buông tay” vốn không hề tồn tại trong từ điển nhân sinh của Triển Phi. Sáu năm trước hắn ngoại lệ buông tha một lần, sáu năm sau, cơ hội một lần nữa xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không tái buông tha.
Không buông tay, không buông tay thì như thế nào? Triển Phi, ngươi chẳng lẽ lại muốn ta vứt bỏ hết thảy để ngươi đạt được mục đích của mình? Lãnh địa vốn bất đồng, cách nhau cả Ấn Độ Dương còn thêm Âu Á đại lục, ngoại trừ từ bỏ còn có thể làm thế nào?
Trong lòng loạn thành một đoàn, Quý Ngật Lăng lấy đầu gõ nhẹ lên khung cửa, nhìn bóng Triển Phi dần dần biến mất, cuối cùng không còn thấy được nữa. Lúc này cậu mới chợt nhận ra, chính mình chỉ khoác một bộ quần áo đơn bạc, cứ như thế mở cửa đứng đón gió lạnh từng trận thổi tới lâu như vậy.
——————————-
Không đi tìm chỗ trú qua đêm, Triển Phi mang theo một thân oán khí quay về công ty Quý Ngật Lăng, ai ngờ đúng lúc gặp tay trợ lý làm tăng ca, vừa mới tắt các thiết bị điện văn phòng, đóng khóa điện tử chuẩn bị ra về.
Bởi ở Thượng Hải đã có vài lần gặp mặt, tay trợ lý từng bị Triển Phi hãm hại một lần thế nhưng vô cùng hồn nhiên không biết gì, còn rất vui vẻ chào hỏi hắn, hoàn toàn không để ý đến bản mặt đen như địa ngục Tu La của kẻ kia.
Không đáp lại, Triển Phi đột nhiên khoác vai hắn, nói muốn đi uống rượu. Cũng không thèm chờ đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp túm lấy hắn leo thẳng lên taxi.
Thông báo tên quán bar, trợ lý khóe miệng rút gân nhìn Triển Phi mở cửa sổ thổi ra từng luồng khói thuốc, có loại ảo giác cảnh trong mơ cùng hiện thật lẫn lộn vào nhau.Hả, chuyện gì thế này? Không phải mình đã rất vất vả mới làm xong công việc chuẩn bị về nhà đánh một giấc thật đã sao? Như thế nào lại đột nhiên ngồi trên taxi, chạy về một hướng hoàn toàn ngược với đường về nhà !?
Có lẽ đây là cái người ta hay gọi cường thế so với nhược thế, trợ lý cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ ù ù cạc cạc cùng Triển Phi đi vào trong quán bar huyên náo uống rượu. Hắn cơ bản tửu lượng không bằng ai, sau khi nốc hết vài chén whisky thì bắt đầu thao thao bất tuyệt. Triển Phi lúc đầu vốn không để tâm, chỉ muốn có người bồi hắn uống rượu, nhưng theo thời gian, trợ lý nói ngày càng nhiều, lực chú ý của hắn cũng dần tập trung hoàn toàn vào nội dung câu truyện.
Về người nam sinh hay im lặng ngượng ngùng nhưng xinh đẹp, từng đảm nhận chức vụ trợ lý trước hắn
Lời nói của tay trợ lý có chứa chút sùng bái, người kia tuổi không lớn, nhưng làm việc vừa cẩn thận lại vừa mạnh mẽ, là đối tượng mà hắn luôn tôn thờ. Từ miệng hắn, Triển Phi cũng nghe được nhiều tin đồn về Quý Ngật Lăng và Danny, cũng biết được Danny vì Quý Ngật Lăng đã làm rất nhiều việc, đương nhiên, theo tính cách của Danny qua nhiêu tả, Triển Phi tin rằng, đây cũng chỉ là băng sơn nhất giác(*)mà thôi.
Khó trách Quý Ngật Lăng lại tức giận lớn tiếng, nói hắn ngay cả tên y cũng không xứng để nhắc tới.
Chết tiệt, càng nghĩ càng căm phẫn, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh Quý Ngật Lăng trong lòng ôm một kẻ khác, Triển Phi không nhịn được mà nốc thêm vài ly rượu cho đến khi thấy được đáy chai, còn tên trợ lý sau khi bị hắn lôi kéo kể ra toàn bộ thì cả người mềm nhũn ghé vào cạnh bàn ngủ ngon lành, biểu tình vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.
Bất quá hạnh phúc chỉ mới kéo dài được vài phút. Lúc Triển Phi cùng một đám người Anh bản xứ phát sinh xung đột, thậm chí biến hóa thành đấm đá tay chân có khả năng xảy ra đổ máu, hắn cũng bị cưỡng bức thức tỉnh, sau đó trong khoảng khắc trợn mắt nhìn thấy hiện trạng thì ngay lập tức tỉnh như sáo.
Triển Phi trong người vốn mang theo một bụng nộ khí, lúc này lại nhìn thấy những tên mắt xanh mũi lõ theo bản năng liền khó chịu, vì thế chỉ cần va chạm chân tay đơn giản cũng bị phát tiết thành một trận ẩu đả.
Người Trung Quốc không thể đem so với người Anh. Triển Phi mặc dù ở trong nước có thể xem là cường tráng, nhưng đứng cạnh bọn họ, nhiều nhất chỉ được coi như có dáng người bình thường, không có bất kỳ chỗ nào hơn người. Ngoài ra đối phương người đông thế mạnh, lại chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, hành động của Triển Phi rõ ràng đang đánh trút giận, liền lập tức bị dạy dỗ.
Nhưng Triển Phi đang lửa giận sôi trào đến mức tận cùng khiến hắn phát huy thực lực đến 120%, tuy bị ba bốn người vây đánh nhưng vẫn không chịu yếu thế. Nhờ vậy một lần nữa chứng minh, hắn hai lần bị Quý Ngật Lăng dễ dàng chế ngự, hoàn toàn là do hắn theo bản năng mà nhượng bộ cậu.
Đánh một trận vô cùng kịch liệt dữ dội, những người đứng vây xem có người gọi điện báo cảnh sát, bọn họ rất nhanh đã có mặt, khiến trận ẩu đả vốn không quá nghiêm trọng trong nháy mắt liền thăng cấp. Mà việc này cũng chưa tính, kỳ thật nếu dùng đến danh tiếng của Triển Phi trên trường quốc tế, muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng không quá khó khăn. Nhưng hiện tại Triển Phi đã đánh đến đỏ mắt, nhìn thấy cảnh sát tiến đến muốn giúp hắn tỉnh táo trở lại thì liền tung ra một cú đấm móc, khiến đối phương lập tức bị đánh văng sang một bên.
Sự tình biến thành tấn công người thi hành công vụ, không còn là chuyện bình thường nữa.
Bởi vậy khi trợ lý trợn mắt há mồm, dường như con mắt có thể vì kinh ngạc quá độ mà rớt cả ra ngoài, nhìn Triển Phi từ phía sau bị một cảnh sát khác dùng côn điện đánh ngất, trực tiếp lôi ra xe đưa về đồn.
Thấy xe cảnh sát ngênh nganh rời đi, trợ lý bị dọa đến choáng váng, hai chân run rẩy đứng không vững, khó khăn nghĩ phải nhanh chóng báo cho Quý tổng, hắn cầm lấy di động, cũng không quan tâm hiện tại là mấy giờ, trực tiếp gọi vào số của Quý Ngật Lăng.
.
.
———————————-
Chú thích:
(*) Băng sơn nhất giác : một góc băng sơn, giống như nguyên lý tảng băng trôi, chỉ thấy một phần trong khi phần lớn tảng băng chìm dưới nước, ý nói ta chỉ biết được một phần nhỏ của sự việc.