Song Sát

Chương 3

.

Kim Hải Ngạn vẫn như trước nằm ở một bên đại lộ, chiếm cứ một khu đất rộng lớn, hoành tráng rực rỡ, trừ bỏ vẻ bề ngoài ngày càng khí thế, thì cảm giác nói chung so với sáu năm trước khi cậu rời đi cũng không có bất kỳ sự thay đổi lớn nào.

Sáu năm, nghe như rất dài, kỳ thật chỉ trong nháy mắt tất cả đã liền trở thành quá khứ. Đặc biệt là vào những thời điểm khó khăn, thời gian lại càng lao nhanh như bay. Chỉ khi tạm dừng cước bộ ngoảnh đầu nhìn lại, mới bất ngờ phát hiện nhiều năm đã trôi qua rồi.

Thời điểm cùng trợ lý tới nơi, cô nhân viên lễ tân mỉm cười nói với Quý Ngật Lăng, “Triển tiên sinh đang ở phòng 711 chờ anh.”

Đây tuyệt đối không phải là một con số xa lạ. Trước kia, chính cậu đã từng cùng hắn ở nơi đó, trong căn phòng tốt nhất hứng lấy ánh sáng phương Nam, hoang phí tuổi thanh xuân. Nhưng lúc ấy, bọn họ không ai biết nghênh đón mình sẽ là một lời chia tay không thể tránh khỏi cùng hồi ức một tuần đầy thống khổ.

Quý Ngật Lăng lúc ấy thậm chí từng nghĩ, vô luận bên ngoài có rung chuyển thế nào chăng nữa, cũng không quan tâm đến việc hai người sẽ phải thành gia lập thất, sinh con nối dõi. Nhưng ít ra trong căn phòng đó, bọn họ có thể vứt lại tất cả, bỏ mặt hết thảy mọi sự, chỉ đơn thuần cảm thụ sự tiếp xúc trần trụi của linh hồn, không khác nào lạc giữa vườn Địa Đàng.

Tựa như một công trình kiến trúc hùng vĩ to lớn, bề ngoài có lẽ thay đổi chút ít, nhưng thời gian không thể triệt để phá hủy nó. Sáu năm, căn phòng kia quả nhiên vẫn tồn tại, nhưng còn bọn họ thì sao?

Thật đúng là vận mệnh trêu người.

Chờ cô nhân viên lễ tân báo với Triển Phi, sau đó bọn họ ở đại sảnh lầu hai của khách sạn đợi hắn. Quý Ngật Lăng mang theo trợ lý trực tiếp đi đến khu ẩm thực. Lúc này đang là giờ ăn cao điểm, bọn họ ở bên đại sảnh người qua kẻ lại cười nói ồn ào tìm một chỗ trống ngồi xuống, cậu ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa thực đơn gọi món.

Lúc này trễ nhất là sáu giờ, chính mình đương nhiên còn chưa ăn cơm, vậy mà Triển Phi lại dám trực tiếp hẹn người lên phòng bàn công việc. Quý Ngật Lăng vốn không muốn thỏa hiệp. Dù hồi ức trong căn phòng kia cậu có thể giấu đi, nhưng khó đảm bảo sẽ không tức cảnh sinh tình.Đến lúc đó nếu ảnh hưởng đến chất lượng buổi đàm phán thì phải làm thế nào đây?



Hơn nữa đừng nói là hiện tại, cho dù trong khoảng thời gian ở cùng mình trước kia, Triển Phi cũng chưa từng biết dừng lại sống an phận. Người tình bên cạnh hắn nhiều vô số, liên miên không ngừng. Căn phòng kia có lẽ cũng chỉ có một mình mình xem là đặc biệt, không biết chừnghắncũng đã từng cùng kẻ khác trải qua những ký ức ngọt ngào ở trong đó? Ha ha. . . . . .

Gọi bữa tối, không rảnh quản chuyện Triển Phi nữa, Quý Ngật Lăng cùng trợ lý bắt đầu dùng bữa. Đầu bếp của Kim Hải Ngạn quả nhiên đều là những đầu bếp hàng đầu, cậu không khách sáo mà ăn nguyên một mâm lớn. Sau khi chờ nhân viên phục vụ dọn bàn thì bắt đầu nhấm nháp rượu đỏ. Triển Phi vẫn như trước chưa chịu ló đầu ra.

Quý Ngật Lăng hoàn toàn không sốt ruột, chậm rãi vừa uống rượu vừa thưởng thức màn trình diễn ở trung tâm sân khấu.

Ước chừng qua nửa tiếng, thời điểm người trong nhà hàng bắt đầu rời đi thì Triển Phi mới lộ diện.

Khoác một bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc có hơi ẩm ướt, làn da màu tiểu mạch không che giấu lộ ra dưới lớp vải áo, cơ ngực không muốn thấy cũng không được. Thắt lưng được buộc qua loa lỏng lẻo, bởi bước chân của hắn làm chiếc quần bơi màu đen bó sát lấp ló ra bên ngoài. Xuống phía dười nữa chính là đôi dép lê cũng màu trắng. Triển Phi cứ như vậy lười nhác, cầm trong tay một xấp tư liệu đi về phía bọn họ.

Hắn vẫn trước sau như một, duy ngã độc tôn, hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của đối phương. Vô cùng tùy tiện, thậm chí đem một hình tượng lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước mặt đối tác. Quý Ngật Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người sang bên không thèm nhìn đến hắn nữa. Ai dè trợ lý đang ngồi bên cạnh lại kêu lên cảm thán, “Ah” một tiếng, giận đến cả môi đều trắng bệch.

“Không phải đã mời cậu trực tiếp lên phòng sao?” Triển phi chỉ nhìn thoáng qua người trợ lý, rồi quăng anh ta sang một bên, cầm bản kế hoạch đưa đến trước mặt Quý Ngật Lăng. Sau đó vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ hiểu ý lập tức mang đến một bình rượu nho cùng ba cái ly, giúp họ đổi thức uống, rượu đỏ Quý Ngật Lăng vừa uống chỉ có thể xem là loại rượu nho hạng trung.

“Vì không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh, mà chúng tôi lúc đó vẫn chưa dùng bữa.” Biết tính cách Triển Phi nổi tiếng chỉ có thể thuận lông mà vuốt, không nên vuốt ngược. Quý Ngật Lăng cũng không muốn ở trong này đấu võ mồm với hắn, nên tự tìm cho mình một lối thoát, cậu cầm bản kế hoạch ở trên bàn lên, bắt đầu lật đọc

Theo tình hình chung, chỉ cần ở một mức độ tối thiểu có thể chấp nhận được, Quý Ngật Lăng cũng sẽ đồng ý. Cậu căn bản không nghĩ sẽ dây dưa qua lại với Triển Phi. Dù sao cả hai người họ đều muốn kiếm tiền, kiếm nhiều hay ít mới là vấn đề. Triển Phi yêu cầu hiệu quả, còn thứ Quý Ngật Lăng muốn chính là danh tiếng sau lần hợp tác này. So với lợi nhuận nhiều ít bao nhiêu, những việc khác đều có thể thỏa hiệp.

Chỉ cần nhanh một chút, xác nhận cho xong nội dung bản kế hoạch này thì cậu có thể sớm bay về Anh, đỡ phải ở lại bên cạnh, để rồi bất cứ lúc nào cũng phải nơm nớp đề phòng bị lang sói tập kích.

Vì vậy, mang theo một trái tim cực kỳ khoang dung độ lượng, Quý Ngật Lăng bắt đầu xem qua điều kiện mà Triển Phi đưa ra cùng những hiệu quả mà hắn mong muốn. Đôi lông mày lúc đầu còn đang thoải mái giãn ra, từ từ tiến sát lại, quá trình diễn ra khá thong thả từ tốn, đến cuối cùng thì bắt đầu xoắn vào nhau, và dường như không có ý định giãn trở lại. Nhưng cậu cũng hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ biểu tình nào khác, từng tờ từng tờ, phi thường kiên nhẫn ngồi đọc, nếu là người khác, nói chung là đã phát cáu xé nát bản kế hoạch từ khuya rồi.

Triển Phi nhìn Quý Ngật Lăng liếc mắt một cái, không có ý ngăn cản hành vi tự bạo ngược của cậu, lập tức cầm bình rượu mới được đưa tới, bày ra một nụ cười bố thí, trao đổi ánh mắt với tay trợ lý đang ngồi cạnh Quý Ngật Lăng. Tên kia đại khái có chút thụ sủng nhược kinh[vừa mừng vừa lo], ngay lập tức nâng ly rượu vừa mới được thay, run rẩy cụng ly với Triển Phi, sau đó lấy hết dũng khí uống một hơi cạn sạch.

Quý Ngật Lăng còn đang rối rắm với mấy điều khoản trong bản kế hoạch, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn tên trợ lý của mình hùng dũng oai vệ đổ hết nguyên ly rượu lớn vào cuống họng. Sau đó thì giống như đang diễn hài kịch, thoáng cái đã thấy hắn té úp sấp, ngủ ngay trên bàn, tốc độ thật là nhanh. Tựa như những phạm nhân thời xưa được Thái hậu ban cho cái chết bằng Hạc Đỉnh Hồng[tên một loại độc dược].Ha ha, nhưng người ta ít ra còn có thời gian hộc máu, hắn thì hay rồi, vừa uống xong, nháy mắt đã ngã lăn quay.

Thật chưa từng gặp qua cảnh tượng nào lại khiến lòng người cao hứng đến chết như vậy.

Không cần nói cũng biết rượu của tay trợ lý tuyệt đối đã bị hạ thuốc mê cực mạnh. Quý Ngật Lăng không tin Triển Phi có khả năng làm ra loại hành vi giết người. Không đúng, phải nói là, hắn căn bản không có khả năng tốn công đi loại bỏ một kẻ không phải là một nhân vật quan trọng đối với hắn. Tên trợ lý của cậu hết tám phần mấy tiếng sau sẽ tỉnh lại. Cũng không thèm quản hắn nữa, Quý Ngật Lăng trừng mắt nhìn Triển Phi đang ngồi ở một bên, trong ánh mắt mang ý bảo,ngươi quả là có cái bản lĩnh này.

Triển Phi lại cười vô cùng vui vẻ, còn nửa đùa nửa thật nói, “Ai da, Quý Ngật lăng không được rồi, như thế nào lại mang theo một tay trợ lý tửu lượng kém như thế, mới có một ly đã gục.”

Kém cái đầu mẹ ngươi, với dược tính của thứ thuốc kia, đừng nói là người, cho dù là voi uống xong cũng sẽ lập tức té chổng vó, tiện thể còn tặng thêm một tiếng động long trời lỡ đất.

Không để ý đến cơn thịnh nộ của Quý Ngật Lăng, Triển Phi một lần nữa ngoắc nhân viên phục vụ, nhờ họ giúp đưa tay trợ lý vào phòng nghỉ ngơi,tên này uống hơi nhiều.

“Không cần, lát nữa tôi sẽ hộ tống hắn trở về.” Ra tay ngăn nhân viên phục vụ muốn động thủ túm lấy tên trợ lý đang nằm bất tỉnh nhân sự của mình. Quý Ngật Lăng tuy hướng bọn họ đó nói, nhưng những lời này quả thật là nói cho Triển Phi nghe.

“Không được, vẫn phải đưa vào phòng.” Một câu này mang theo khẩu khí gần như mệnh lệnh, hai người nhân viên phục vụ nguyên bản còn có chút khó xử lập tức xuất thủ, thẳng tay đem người lôi đi, mặc cho Quý Ngật Lăng tức giận phản đối.

Nhìn trợ lý bị kéo đi không khác gì một cái tử thi, Quý Ngật Lăng xoay phắc lại nhìn Triển Phi hiện đang thần thanh khí sảng, tức giận nói, “Triển Phi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì ?!”

Từ tốn thong thả xoay xoay ly rượu đang cầm trong tay, khiến những giọt rượu đậm đặc vờn quanh thành ly, ánh mắt Triển Phi cũng không nhìn thẳng vào Quý Ngật Lăng, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng bên trong hoàn toàn không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.

“Cậu không phải có điều gì muốn giải thích với tôi sao?”

Giải thích?!Quý Ngật Lăng nhướn mày, tự hỏi không biết Triển Phi đang định giở trò gì.

“Hành vi vào ba ngày trước, cậu chẳng lẽ không định cho tôi một lời giải thích nào à ?”

Giải thích?!Ba ngày trước chính là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau sáu năm, lúc đó Quý Ngật Lăng đã hung hăng tặng hắn một gối vô đũng quần.

“Cậu có biết hay không. . . . . .” Triển Phi đột nhiên dựa sát vào, ở bên tai Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng nói, “Nếu đời này của tôi bởi vì vậy mà mắc phải một căn bệnh nan y nào đó, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm nuôi tôi cả đời.” Nói xong, còn khẽ cười một tiếng, bộ dáng xảo trá hiếp người.

Quý Ngật Lăng ngay từ đầu nếu được xem là sinh khí, hiện tại chỉ có thể dùng căm tức phẫn nộ, bầm gan tím ruột để hình dung. Hắn yêu cầu cậu giải thích, yêu cầu cậu bởi vì nguyên nhân gây bệnh cho hắn mà chịu trách nhiệm cả đời.

Đặc biệt là cái câu cuối cùng kia, khi nghe đến đó, bộ não của Quý Ngật Lăng tức khắc nổ đùng một tiếng. Cậu rốt cuộc không thể khoan nhượng được nữa, muốn phát tiết toàn bộ căm hận ẩn nấp trong cơ thể. Giống như dã thú bị cầm tù suốt sáu năm không chấp nhận tiếp tục bị xiềng xích, lập tức gương nanh không kiêng nể phóng vụt ra.

Thời điểm đột ngột đứng bật lên khiến đầu cậu có chút choáng váng, thương tổn ngày trước để lại di chứng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì đã dự đoán trước đó. Quý Ngật Lăng hung hắng túm lấy cổ áo choàng của Triển Phi nhưng hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ phản kháng nào.

Dùng đôi con người đủ để phun ra lửa trừng trừng nhìn Triển Phi, đem vẻ mặt cười đùa của hắn bóc ra thành từng mảng nói: “Được, ta chịu trách nhiệm, ta liền chịu trách nhệm cho ngươi xem!”
Bình Luận (0)
Comment