Song Sát

Chương 44

.



Thuyết bất thanh, đạo bất minh(*), vừa ngang bướng, vừa bất đắc dĩ, nhưng đa phần lại giống như van xin, tựa ánh mắt của đứa trẻ nhìn bố mẹ nó khi phải lòng món đồ chơi nào đó ngoài cửa hàng vậy.

Nhưng lúc phát hiện sự so sánh khập khiễng này của mình, Quý Ngật Lăng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông đã lớn như vậy thật đúng là khiến cậu phải dựng tóc gáy.

Nhanh chóng đem suy nghĩ đang phân tán khắp nơi lôi trở về, Quý Ngật Lăng thấy Triển Phi vẫn như trước hiên ngang bất khuất không chịu từ bỏ vừa vươn tay nắm lấy băng vải quấn quanh bụng, vừa lẩm bẩm nói thầm: “Ngứa muốn chết, không thể chịu nỗi nữa.”

Khe khẽ thở dài. Không phải là do Quý Ngật Lăng phóng đại, trước kia lúc Triển Phi kiêu ngạo cuồng vọng, cũng không phải chưa từng bị kẻ khác hãm hại qua. Nghiêm trọng nhất là có một lần hắn bị chém đến ba bốn nhát, từ khi bị tập kích đến khi khâu miệng vết thương dù hoàn toàn không cần dùng tới thuốc tê, Quý Ngật Lăng cũng chưa từng thấy hắn kêu rên lấy một tiếng. Hơn nữa, ngay cả khi bị nồi nước sôi đổ lên người nóng như thế mà vẫn nhịn được, bây giờ có hơi ngứa một chút, với sự tự chủ vốn có của Triển Phi tại sao lại không thể chịu nỗi?

Tiếp tục kiên nhẫn lấy tay khống chế bàn tay đang cào gãi bậy bạ khắp nơi của Triển Phi, sự kiên quyết trong ánh mắt của Quý Ngật Lăng không chút nhân nhượng.

Bây giờ nếu đem miệng vết thương một lần nữa cào rách, vậy không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Lại phải tiếp tục chịu đựng thêm vài ngày để chờ cho miệng vết thương đóng vảy?

“Lăng, ngày mai sẽ tháo băng, nếu làm sớm hơn mười mấy tiếng cũng không quá quan trọng, giúp tôi tháo băng ra luôn đi, thật sự rất khó chịu. . . . . .” Triển Phi yếu thế nói xong, vả lại còn có ý đồ di chuyển cổ tay bị nắm chặt nhưng phát hiện Quý Ngật Lăng hoàn toàn không có ý buông ra, hắn một lần nữa nâng mắt ngước nhìn người trước mặt.

Bởi hai tay không bị thương nặng lắm, Triển Phi thật muốn vùng thoát, Quý Ngật Lăng cũng không thể nào giữ mãi được. Đương nhiên hắn cũng biết nếu làm vậy, Quý Ngật Lăng chắc chắn không còn muốn cản hắn nữa mà sẽ xoay người bỏ đi.

“Cố gắng nhẫn nại thêm chút nữa.”

“Nhưng thật sự rất khó chịu, lần này bị băng nhiều như vậy, không biết có phải vì không khí lưu thông không được, làm da thịt bị hư thối hết rồi hay không?” Có lẽ sau lưng bị một trận ngứa ngáy, Triển Phi mất tự nhiên hơi vặn vẹo thân thể, ý đồ muốn cử động ma sát để làm bớt đi một ít cảm giác khó chịu, chân mày cũng bắt đầu nhíu chặt. Không phải hắn ngượng ngùng, tuy rằng không gạt bỏ hy vọng Quý Ngật Lăng sẽ càng chú ý đến mong muốn ích kỷ này của mình, nhưng cảm giác dường như từng tấc từng tấc da thịt có vô số những con côn trùng đang bò qua bò lại, thật sự rất khó kiềm chế, chỉ hận không thể dùng móng tay hung hăng cào xé, thẳng đến khi cơn đau rát thay thế cảm giác ngứa ngáy hiện tại, nếu được vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Anh chẳng qua là sợ làn da bị hư thối, nhưng không phải vết thương cần phải được băng bó để mau lên da non đấy sao?

Quý Ngật Lăng cũng chau mày buông hai tay Triển Phi ra, rồi cầm lấy một xấp văn kiện có chất liệu cứng ở trên bàn nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn. Khi làn gió nhè nhẹ thổi qua miệng vết thương, cảm giác ngứa ngáy khiến người ta khó nhẫn nại cũng giảm sút không ít.

“Ngày mai nói là tháo băng, nhưng căn cứ theo mức độ phỏng của anh những nơi bị phỏng nặng vẫn cần được thay thuốc một lần nữa, anh bây giờ nếu tháo ra hết sẽ khiến miệng vết thương chưa lành hẳn bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây?” Giọng điệu cậu ôn hòa nhưng khí thế thật mãnh liệt, đến khi Triển Phi chịu khuất phục chậm rãi hạ mắt xuống.

Không biết có phải vì bị hành động này của Quý Ngật Lăng làm cho cảm động, hay bởi câu nói của cậu có chứa tính khiêu khích, Triển Phi dường như đã nhún vai chịu thua. Hắn cũng cầm lấy hai tờ văn kiện bắt đầu quạt vào những vị trí ngứa ngáy khó chịu trên người.

“Tôi cảm thấy cả người đều thật hôi thối.” Triển Phi nói xong câu này thì cúi đầu ngửi ngửi thân thể của mình, trưng ra biểu tình bất mãn: “Nếu không cho tôi tắm rửa, tôi sẽ phát điên mất.”

Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính yếu.Quý Ngật Lăng nhẹ quay mặt xem thường.

“Vậy tôi giúp anh mang chậu nước ấm vào lau người.” Bởi vì không thể tắm rửa, nếu cũng không thể lau chùi cơ thể, Triển Phi tuyệt đối sẽ ngay ngày đầu tiên đem toàn bộ đống băng vải vướng víu chết tiệt này xé bỏ. Nên từ khi bị thương hắn đã hình thành thói quen lau người hàng ngày. Nhưng hôm nay vẫn chưa tới giờ đi ngủ, hắn đã bắt đầu ầm ĩ, chỗ này không thoải mái, chỗ kia khó chịu, đúng là hiếm thấy. Liếc mắt nhìn trên một trăm bức mail chưa kịp đọc trên máy, Quý Ngật Lăng hôm nay đến 12h e rằng sẽ không có khả năng được nghỉ ngơi.

Vì quạt cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng có hơi hơi cúi xuống, khi nói câu kia cậu cũng theo bản năng nhìn về phía Triển Phi thì mới ý thức được hai người tựa vào nhau rất gần, tầm mắt cũng cơ hồ song song, chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước một chút là có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở của đối phương. Muốn đứng thẳng lên hoặc lui ra phía sau vài bước, nhưng tầm mắt một khi đã tiếp xúc, lại ở dưới ánh nhìn chăm chú của Triển Phi, Quý Ngật Lăng giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

Không lập tức đáp lời, Triển Phi cứ như thế nhìn Quý Ngật Lăng, ngọn lửa trong con ngươi màu xám tro không cách nào che giấu.

Hai người không ai động đậy, cũng không ai làm ra hành động khó lường bất ngờ nào, cho dù là nhíu mày hay có ý đồ mãnh liệt, chỉ bất động ái muội đối diện nhau, mãi đến khi Triển Phi dời tầm mắt, nói: “Được.”

Quý Ngật Lăng chưa từng thử nghiền ngẫm nguyên nhân sự nhẫn nại này của Triển Phi là gì. Tình dục đã bị khơi mào, hắn cũng không phải là kẻ giỏi chịu đựng, cho rằng mình không để lộ ra thái độ cự tuyệt hắn sẽ tiến thêm một bước, ai ngờ người né tránh trước tiên lại là hắn. Trong khoảng khắc tầm mắt va vào nhau, bản năng của Quý Ngật Lăng cũng bị dòng điện lưu kia mãnh liệt đánh tới.

Nhưng mà, đối với hai kẻ đã sớm vô cùng quen thuộc lẫn nhau như bọn họ mà nói, phần nhạc đệm nho nhỏ trước kia sẽ không có khả năng dễ dàng bị dập tắc, về sau thì cứ thuận theo tự nhiên mà bùng phát.

Không thể khẳng định có phải do cảnh đứng hình ban nãy gây ra hay không, nhưng dục vọng đã được khơi mào sẽ vô pháp biến mất, tình huống này cùng với khung cảnh mặt đối mặt tràn ngập điện lưu kia không phải là không có quan hệ.

Đem khăn mặt sau khi đã giúp hắn chà lưng sạch sẽ vắt khô, chuẩn bị đưa cho Triển Phi để hắn tự mình lau mặt thì cổ tay liền trực tiếp bị giữ chặt. Triển Phi nhìn thẳng vào Quý Ngật Lăng, ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt đã triệt để bốc cháy dữ dội.

Ba ngày, ba ngày trước Triển Phi thật ngoan ngoãn vâng lời, cho dù là lau người hay đi ngoài đều không làm ra bất kỳ hành vi nào vượt quá khuôn phép. Lấy tần suất động dục của Triển Phi mà nói thì cũng coi như đã đạt tới cực hạn.

Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn dục vọng của hắn đã ngẩng cao đầu, Quý Ngật Lăng hơi hơi nhíu mày.

“Chỉ một lần thôi, Lăng, giúp tôi có được không?” Trong ánh mắt kia hơn cả chờ mong và cấp bách, phần nhiều chính là cầu xin. Đúng vậy, chết tiệt, cậu cư nhiên từ trong mắt Triển Phi thấy được sự cầu xin!

Trong giây phút đó đầu Quý Ngật Lăng đánh oanh một cái, lập tức nổ tung, không phải tức giận, cũng không phải kích động, mà là bị làm cho ngây ngốc, khả năng tự suy xét đều mất hết. Cậu không có bất luận phản ứng nào mà cứ như vậy để mặc Triển Phi vốn đang nắm lấy khăn mặt trên tay cậu, sau đó chậm rãi, chậm rãi lôi kéo, dần dần hạ xuống phía dưới.

Trong suốt quá trình này, Triển Phi vô cùng tập trung, không hề dời tầm mắt khỏi gương mặt của Quý Ngật Lăng.

“Tôi xin cậu, chỉ dùng tay thôi. . . . . .” Lần này là lời nói dụ dỗ mê hoặc.

Khi đầu ngón tay cách lớp vải chạm phải bộ vị vẫn nóng bỏng như cũ, Quý Ngật Lăng theo bản năng ra sức rút tay về nhưng không thành công, khí lực của Triển Phi không hề nhỏ chút nào, sự trói buột nơi cổ tay không mảy may suy giảm, hai người giằng co đọ sức một lúc trong im lặng.

“Đừng ── Triển Phi, tôi làm không được ──” không tiếp tục ngây người nữa, sau khi biết được ý đồ của Triển Phi, Quý Ngật Lăng ngược lại không nổi giận nhưng cậu càng sợ hãi nhiều hơn, cả người lùi về phía sau chỉ muốn đào thoát.

Có thể làm tình, có thể hôn môi, nhưng trong tình huống dục hỏa đốt người lại không thể chân chính vì kẻ khác thủ ***, riêng chuyện này Quý Ngật Lăng làm không được.

Dục vọng nam tính nóng vô cùng, vừa cứng, vừa hơi run rẩy, tất cả đều khiến cậu vô pháp khống chế mà nhớ lại hình ảnh bị Triển Phi cưỡng ép khi đó. Hung khí kia không chút thương xót ở nơi bị thương máu chảy đầm đìa trong cơ thể cậu rong ruổi, đâm mạnh vào bích tràng, khiến dạ dày bị trấn động mạnh, cả người quay cuồng, buồn nôn đến nghẹt thở, làm cậu có loại ảo giác như đang bị nghiền nát.

Nhưng Triển Phi căn bản không để ý đến những lời này của Quý Ngật Lăng mà độ nhiên vươn tay ôm chầm lấy phía sau của cậu, bất ngờ dùng sức kéo cậu về phía mình, Quý Ngật Lăng trong nháy mắt không kịp đề phòng, bị hắn nhẹ nhàng hôn lên bộ vị phía trước của cậu.

Quả nhiên nơi đó đã nổi lên phản ứng, mặc cho cách một lớp vải vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sức nóng của nó. Triển Phi không tạm dừng mà sau khi dùng răng cạ nhẹ lên khối dục vọng bị bao bọc, liền nhờ vào răng và đầu lưỡi chậm rãi kéo khóa quần Quý Ngật Lăng xuống.

Quý Ngật Lăng nhìn thấy hành động đó của Triển Phi thì hít sâu một hơi, không thể nhẫn nại mà càng cứng thêm vài phần. Mái tóc đen không ngừng chuyển động cùng biểu tình thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngước mắt nhìn cậu đều khiến toàn bộ máu huyết của Quý Ngật Lăng chạy ngược xuống phía dưới, kích động đến mức chỉ muốn lập tức áp đảo hắn.

Bởi vì bị dời đi lực chú ý, Quý Ngật Lăng đã không phát hiện Triển Phi một lần nữa lơ đãng kéo tay cậu hướng về phía dục vọng cũng đang dựng thẳng của hắn, nhẹ nhàng mở ra năm đầu ngón tay, ép lòng bàn tay cậu bao lấy.

.

.

————————-

(*)Thuyết bất thanh, đạo bất minh: Nói không nghe tiếng, nhìn không thấy đường, ý chỉ có nói, có giải thích thế nào cũng không hiểu được.
Bình Luận (0)
Comment