Song Sát

Chương 68

.

Thời điểm Quý Ngật Lăng rời công ty, cậu không nhìn thấy Danny. Bất quá nếu y phát hiện bữa tối vẫn còn nằm nguyên trên bàn trong văn phòng, chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng y có thể vì vậy mà từ bỏ hay không? Nói thật, Quý Ngật Lăng cảm thấy khả năng việc đó xảy ra cực kỳ nhỏ.



Có lẽ chính Danny cũng cho rằng, quan hệ giữa cậu và Triển Phi chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, không phải kiểu tình cảm thiên trường địa cửu, mà y, vĩnh viễn chính là người cuối cùng đứng lại bên cạnh cậu.

Luân Đôn gần đây đã vào mùa mưa, cả thành phố mờ mịt hơi nước, Quý Ngật Lăng đánh tay lái, cho xe chạy dưới cơn mưa phùn.

Khi đến công ty Triển Phi, hắn không đứng dười lầu chờ cậu mà gọi điện thoại, báo còn chút việc vặt chưa xử lý xong, nói cậu lên lầu đợi hắn.

Dừng xe, Quý Ngật Lăng dựa theo trí nhớ lên tầng 29, khoảng khắc cửa thang máy vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu cực kỳ sửng sốt.

Biết nơi này ít nhất cũng sẽ có bộ dáng văn phòng làm việc, nhưng không ngờ, đồ dùng nội thất đã được trang bị đầy đủ, không gian được nâng cấp rộng rãi, không khí thông thoáng khoáng đạt. Không những vậy, nhân viên ở đây cũng không ít, tuy chưa đến năm mươi, nhưng tối thiểu cũng khoảng ba mươi người.

Triển Phi từ bao giờ đã chuyển họ sang đây? Bị liên tiếp nhiều sự kiện đả kích như vậy, hắn vẫn còn dư thừa sức lực bận tâm đến công ty con này sao?

Nhờ vào chỉ dẫn, Quý Ngật Lăng đi đến văn phòng của Triển Phi. Đó là một phòng làm việc bằng kính trong suốt, từ trong có thể ngắm toàn bộ khung cảnh bên ngoài, mà từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động ở trong phòng.

Thời điểm nhìn thấy Quý Ngật Lăng đẩy cửa tiến vào, Triển Phi còn đang gọi điện thoại, ra hiệu ý bảo cậu đợi hắn ít phút, rồi tiếp tục cuộc gọi.

Quý Ngật Lăng thầm đánh giá căn phòng làm việc không quá lớn này. Cơ sở thiết bị đều được lắp đặt đầy đủ, không thiếu món nào. Nhưng phong thái quả thật không thể sánh bằng văn phòng của Triển Phi tại Thượng Hải. Không có sô pha, không có phòng nghỉ độc lập, quầy rượu cũng được thay thế bằng một chiếc tủ lạnh.

Bất đắc dĩ, Quý Ngật Lăng chỉ có thể ngồi xuống cái ghế đối diện Triển Phi, đợi hắn nói chuyện điện thoại.

Không phải cậu cố ý muốn nghe lén nội dung cuộc gọi, nhưng không gian nơi này thật sự rất nhỏ, lại không có chuyện gì khác để làm, Quý Ngật Lăng cũng không phải bị điếc, mà bình thường giọng nói chuyện của Triển Phi cũng khá lớn, cậu tự nhiên sẽ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.

Nhờ vậy cậu biết việc cổ phiếu ngành điện tử của Triển thị bị người âm thầm thu mua đã hoàn toàn mất khỏi tầm khống chế, hơn nữa đối phương đã chiếm được 40% cổ phần, trong khi những cổ đông lớn và công nhân cũng đang liên tục bán tháo số cổ phiếu trong tay. Nói cách khác, dựa theo xu thế hiện tại, rất có khả năng không tới nửa năm, vị trí chủ tịch sẽ được đổi chủ.

Triển Phi cũng không quá kích động, chẳng qua sắc mặt nhìn không được tốt lắm, khuyên nhủ người bên kia giữ bình tĩnh chớ nóng vội, không cần phải gây áp lực với các cổ đông. Trước tiên đối với dư luận bên ngoài, giải quyết ổn thỏa vấn đề chất lượng sản phẩm, sau đó mới có thể ở bên trong tiến hành bắt quỷ.

Kỳ thật nói trong nội bộ có quỷ cũng không chính xác, tóm lại, trước hết phải xử lý sạch sẽ vần đề đối ngoại. Trên tay Triển Phi hiện còn 43% cổ phần, nói cách khác, dù công ty bị đổi chủ, Triển Phi vẫn là đại cổ đông. Lại càng không đề cập đến, người bên phe Triển Phi chiếm không ít cổ phần, muốn kéo hắn xuống cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sở dĩ lần này không thể khống chế được việc cổ phiếu bị bán tháo ra thị trường, bởi ngành điện tử vốn là sản nghiệp thành công đầu tiên của Triển thị, các nhân vật cao cấp trong hội đồng, phần lớn là hậu bối của những kẻ đã theo ông nội Triển Phi khởi nghiệp, nhiều ít có chút hủ bại thối nát, Triển Phi vì e ngại thể diện của ông nên không thể thẳng tay khai trừ. Có lẽ anh rất tích cực phấn đấu hay có máu kinh doanh, nhưng không có nghĩa anh sẽ thành công, tác dụng của những kẻ đó thật sự không nhiều, đối với quyền mua bán cổ phiếu cũng không chấp hành, dưới tình huống mấy lời tiên đoán bậy bạ ngày càng trầm trọng, ai dám nói bọn họ sẽ không bán tháo để kiếm chút lợi ích hay không?

Cúp điện thoại, Triển Phi theo thói quen nhắm mắt lại, ấn tay lên tĩnh mạch đang co giật hai bên thái dương, tựa hồ như muốn áp chế cơn đau đầu. Khi mở mắt ra, vẻ mờ mịt ban nãy đã hóa vào hư không. Khóe miệng hơi nhếch lên, Triển Phi cười nói với người ngồi đối diện, “Thật xin lỗi đã bắt em chờ lâu, tối nay muốn ăn gì?”

“Anh đang làm cái gì vậy?” Tâm tình của Quý Ngật Lăng lại không được tốt như hắn. Cậu cau mày nhìn Triển Phi, toàn bộ lo lắng tích tụ mấy hôm nay đã chuyển thành cơn nóng giận phóng hết ra bên ngoài.

Đúng vậy, vốn cho rằng Triển Phi có thể tự xử lý, nhưng tình hình lại càng lúc càng nghiêm trọng.

“Như em đã biết rồi đấy.” Triển Phi nhún vai, vẫn là bộ dáng không sao cả như trước.

“Ai đã giở trò quỷ?” Ngay từ đầu cậu cho rằng đó là vấn đề chất lượng sản phẩm bình thường, bất quá dưới tình huống biến hóa như hiện tại, không khỏi làm người ta hoài nghi, hết thảy hành động này, đều là vì muốn thu mua cổ phiếu của Triển thị thôi sao? Khi quan hệ lợi ích nhân quả trở nên rõ ràng, không thể không suy xét xem vấn đề nhân quả đã thay đổi trước đó hay chưa.

Không trả lời câu hỏi của Quý Ngật Lăng, Triển Phi lấy ra một gói thuốc đưa cho Quý Ngật Lăng một điếu nhưng đối phương không tiếp nhận, hắn cũng không nói gì, tự mình châm thuốc hút một hơi thật sâu.

Quý Ngật Lăng không vội, nhìn cái dạng này, Triển Phi hơn phân nửa biết kẻ hạ độc thủ sau màn là ai. Nhưng người có thể khiến hắn khó mở miệng. . . . . . thật sự không nhiều lắm.

“Cao Hiểu Mẫn.”

Bất quá khi nghe đến ba chữ này, Quý Ngật Lăng vẫn không khỏi giật mình.

“Cô ấy cho tới bây giờ không phải là một người phụ nữ bình thường, lúc trước chọn cô ấy làm đối tượng kết hôn, cân nhắc về sự nghiệp, cũng trợ giúp không ít. Dã tâm cô ấy không lớn, nhưng lần này. . . . . . ra tay rất kiên quyết.”

Hơn nữa còn có đám lão thành dứt khoát bán tống cổ phiếu, nhưng nhìn theo phương diện này mà nói, cũng không phải biểu hiện muốn đối nghịch với Triển thị. Cho dù cắt đứt quan hệ cha con, cũng không thể gạt bỏ được sự thật Triển Thiên Khung là hậu duệ của Triển gia, vì vậy nếu số cổ phần chiếm được rơi vào tay Triển Thiên Khung, ít nhất về mặt luân lý, Cao Hiểu Mẫn cũng xem như thỏa lòng thỏa dạ.

Yêu người để rồi sinh hận. kỳ thật không dễ dàng, nếu không phải bị đối phương dồn đến quá mức cực hạn thì không có khả năng biến từ yêu thành hận được.

Mà trong sự kiện lần này, việc Triển Phi hết lần này đến lần khác nương tay, cũng đã có đáp án phù hợp. Suy cho cùng vì thẹn với người, khiến Triển Phi về sau không muốn tiếp tục thương tổn đứa trẻ, hắn sao có thể làm ra hành động cạn tàu ráo máng với con mình được.

Quý Ngật Lăng cầm gói thuốc Triển Phi để ở trên bàn rút ra một điếu đặt lên môi, đúng lúc đang lục tìm bật lửa, liền bị Triển Phi đột nhiên áp sát lại dọa giật mình. Nhưng Triển Phi chỉ ngậm điếu thuốc đang cháy của mình châm lửa giùm cậu.

Đầu tựa vào thật gần, hơi thở của hắn phả thẳng lên mặt Quý Ngật Lăng, hòa cùng mùi thuốc lá quen thuộc khiến điếu thuốc trên môi cậu có chút run rẩy, không dễ châm lửa. Triển Phi ngược lại cũng không gấp, vẫn duy trì tư thế vươn người lên phía trước, cho đến khi đầu thuốc bắt lửa thì thôi.

Mãi đến lúc hút vào một hơi thật sâu, Quý Ngật Lăng mới thở dài, chuyện này cậu không có quyền lên tiếng, một chút cũng không.

“Vậy anh còn ở đây làm gì? Hiện tại không phải là thời điểm mấu chốt nhất sao? Không gặp mặt nói chuyện với hội đồng quản trị càng làm cổ đông không yên tâm, càng mất thêm uy tín.” Bất kể thế nào, mị lực riêng của Triển Phi vẫn có thể giúp ổn định lòng người.



Hai điếu thuốc cùng cháy một lúc khiến văn phòng không lớn lắm mờ mờ sương khói. Giữa làn khói thuốc uốn lượn, gương mặt Triển Phi dường như có vẻ không chân thật, hắn cong cong khóe môi, bộ dáng vừa lưu manh lại có phần lười nhác bất cần.

“Lăng, em cho rằng tôi còn có gan rời bỏ em sao?”

Bình Luận (0)
Comment