Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Chương 12

"Ta đi đây, vương gia tiếp tục công việc còn đang dang dở đi " - Song Sinh Linh nhém lại một câu không nhìn nữa quay lưng.

"Vương phi, nàng đứng lại cho ta " 

"Vương phi.. Vương phi không phải như những gì người nhìn đâu " - Yên Hà sợ hãi quỳ xuống dập đầu lẩy bẩy. 

"Nàng tìm ta chúng ta đi " - Mạc Nhược Băng vứt Yên Hà ở lại rồi chạy theo Song Sinh Linh. 

"Đứng lại đó" - Song Sinh Linh thanh âm chỉ để cho hai người nghe thấy.

"Nàng giận ta?" - Mạc Nhược Băng vẻ mặt có lỗi kéo tay áo nàng.

"Không nha! "

"Vậy sao nàng không vào?"

"Ta có việc bận đến tìm người mượn đồ" 

"Nàng mượn gì? Nói đi " 

"Mười nghìn vạn lượng "

"Nàng mượn gì số tiền lớn như vậy?" - Mạc Nhược Băng ngạc nhiên nhìn vị vương phi thích trèo tường bây giờ lại mượn tiền hắn.

"Đừng hỏi! Nhanh có cho ta mượn không? Không ta đi cướp ngân hàng " - Song Sinh Linh giả vờ giận dữ bỏ đi.

"Ấy!!! Ta đưa mà nhưng phải tới hàng thương lấy. " - Mạc Nhược Băng nhíu mày.

"Không cần đâu! Chỉ cần đưa ta dấu ấn cửa ngươi " - Thật ra cô cũng không muốn để cho hắn biết việc mà cô đang làm.

"Được ta đi lấy " 

"À mà còn này! Ta mượn cả Lệnh Bài " - Song Sinh Linh thở dài.

"Nàng mượn?" 

"Ừ! Không là không ai tin ta là thập tam vương phi của ngươi đó. Bị bắt nạt nữa " - Cô giả bộ đáng thương.

"Ai dám? Kẻ nào dám " - Mạc Nhược Băng thống giận.

"Thôi được rồi! Đi lấy đi " 

"Được"

-Bát Vương phủ-

"Vương gia.... Vương gia đâu rồi... Tên khốn đản " 

Choang... Choang...

Bốp... Bốp...

"Vương phi... Vương gia không có trong phủ " - Một nha hoàn rụt rè lên tiếng.

"Chết tiệt!!! Hắn lại đi đâu rồi " - Yến Tử tức giận đập phá mọi đồ quý giá trong thư phòng Mạc Hải Sa.

"Hạ nhân cũng không... Không rõ. Vương gia đi từ qua không về " - Nha hoàn kia lại nói tiếp.

Tại sao hắn lại không có trong phủ lúc này chứ? Thật là tức chết mà!!! Ta lại để mất món hàng thượng đẳng này rồi. 

"Hắn đi với gái!!!! " - Yến Tử thét lên giận dữ phi hết đồ nọ đến đồ kia.

"Vương phi bớt giận " - Đồng loạt hạ nhân cúi đầu ngoài cửa phòng sợ hãi.

"Ta sao mà có thể bớt giận được khi vương gia các ngươi ra ngoài đâm hoa ghẹo nguyệt " 

Trời! 

Vương gia của chúng ta mặc dù trong phủ trước đã có hai vị phu nhân nhưng không hề đoái hoài đến họ. 

Ngày nào cũng trong thư phòng nghỉ rồi ra ngoài nhiều, còn bây giờ thì... Vị vương phi này dường như đã chiếm vị trí rất quan trọng trong tâm vương gia rồi.

"A!!! " - Yến Tử dường như thấy được cái gì đó liền kêu lên.

"Ây là vàng thật nha!!! ngọc Mây đi cầm cái này chắc được bộn tiền rồi " - Cầm cái vật có hình Long phượng màu vàng lên cắn thử. 

"Vương phi cái đó không thể!!!"

"Vương phi đó là đồ của vương gia "

"Vương phi xin người!!! "

Tất cả hạ nhân đều gục mặt xuống khóc sướt mướt nả nê. Nhưng Yến Tử lại thản nhiên không phản ứng gì cầm cái như lệnh bài đó trên tay ngắm nghía.

"Các ngươi nên nhớ rõ, ai mới là chủ nhân thực sự! Ta đã vào phủ và được gọi là vương phi của vương gia các ngươi thì có nghĩa đồ của vương gia cũng là của ta. Nói xằng bậy ta phạt " - Nói xong cô cùng Ngọc Mây chạy ra đi mặc mọi hạ nhân vẫn quỳ ở đó.

Ở góc hoa viên có hai bóng người. 

"Ồ.. Thì ra vương phi lại là con người hà tiện như vậy. Chủ tử chúng ta có cần báo cho vương gia không ạ? " - A hoàn của người gọi là chủ tử lanh lẩu lên tiếng.

"Báo chứ... Báo chứ " - Nàng ta cười e thẹn tà mị lấy chiếc quạt phe phẩy.
Bình Luận (0)
Comment