Edit: ĐầmCơ
Ngày đó tuyết rất lớn, tôi một tay cầm ly sữa đậu nành mấy xu, một tay nắm thật chặt tay lái. Trước đây không lâu ly sữa đậu nành còn nóng, chưa tới mấy phút đã bị gió lạnh thổi lạnh thấu. Tay của tôi rất lạnh, giữ vững tư thế nắm tay lái cùng sữa đậu nành đã không thể động đậy rồi. Mà tôi phải đạp xe nhanh hơn một chút, nguyên nhân là vì thời gian chuyển giữa hai khóa không tới mười lăm phút, nơi đi học lại là hai giáo khu khác nhau. Tôi phải xuyên qua một lưu lượng người rất lớn nơi ngã tư đường, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mười lăm phút ngắn ngủi này chính là thời gian ăn điểm tâm của tôi.
Đây là một ngày bình thường nhất mà vô số sinh viên sẽ trải qua, ngày này thật sự là quá bình thường, cho tới sau này tôi dùng sức hồi tưởng cũng nhớ không nổi tại sao người bị đụng phải là tôi.
Đúng, ngày đó không hề là ngày bình thường nữa, bởi vì đó là ngày giỗ của tôi.
Tôi thật sự hối hận khi đi mua chén sữa đậu nành kia, nếu không lúc bị đụng ngã xuống đất, sữa sẽ không dội ướt hết mặt tôi. Ly sữa đậu nành chưa uống được hớp nào đã lãng phí, tôi không bỏ được.
Một giây lúc bị đụng kia, tư vị thật không dễ chịu. Tôi bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt rơi xuống đất tôi còn sống. Chân của tôi có lẽ là bị gảy xương, nhưng đau nhất là ngực của tôi, nơi đó giống như bị đụng nát hoàn toàn. Trong miệng tôi tuôn ra rất nhiều bọt máu. Trong mơ hồ tôi nói gì đó, người khác nghe không rõ ràng nhưng tôi lại rất rõ.
Tôi nói:
“Để tôi chết nhanh một chút đi ——”
Tôi sống chỉ còn mấy phút lại chịu đau, chịu khổ, chỉ còn treo ngược một hơi như vậy. Hít một hơi lồng ngực như muốn nổ tung. Đôi mắt tôi mở rất lớn, tôi thấy được người đàn ông đụng phải tôi xuống xe, khuôn mặt gã đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu. Lắc lắc đi tới. Mùi rượu đó tôi quá quen thuộc, cho nên tôi lập tức phân biệt ra được. Tôi thấy tài xế kia run run giơ điện thoại lên, gọi một dãy số. Không phải cấp cứu, bởi vì câu nói đầu tiên của người đàn ông là: “Tôi xảy ra chuyện, giúp tôi làm quan hệ một chút.”
Sau đó tôi tắt thở. Cuối cùng tôi cảm thấy tôi vì đau đớn quá mà chết, rất kỳ lạ là, chết rồi tôi vẫn có thể suy tư. Thi thể của tôi làm sao đây? Ai nhặt xác cho tôi? Trường học sao? Có thể, nơi này cách trường học gần như vậy. Nhưng nếu như không? Ai sẽ làm tang lễ cho tôi?
Một bóng dáng nhỏ gầy lại mềm mại chợt lóe lên trong ký ức của tôi, sau đó tôi lắc đầu một cái, thở dài một hơi, nghĩ: Anh sao? Anh sẽ không quản tôi.
Cùng với lắc đầu, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ không ít, nghiêng đầu nhìn một cái, thân thể của tôi thế nhưng lấy một tư thế không thể tưởng tượng nổi trôi lơ lửng ở giữa không trung, cảm giác đau đớn tận xương vừa rồi hoàn toàn biến mất. Tôi thất kinh, luống cuống tay chân bỗng nhúc nhích, động tác nhỏ này không khiến tôi rời khỏi không trung té xuống đất, mà là nhẹ nhàng hướng lên một chút.
Lần này tôi hoàn toàn đứng trong không khí, tôi thấy được trong đám quần chúng vây xem chật chội, cái tôi đã chết.
Tôi cảm thấy mình thật xa lạ. Ánh mắt cậu ta mở rất lớn, hai tay giống như tượng gỗ rã rời ở hai bên thân thể, gân xanh nổi trên trán, lượng bọt máu lớn bao quanh cổ cùng mặt, áo ấm màu đậm ướt một mảng.
Tôi đoán “Cậu ta” cũng sẽ như ly sữa đậu nành kia, rất nhanh sẽ lạnh thấu, sau đó cứng ngắc.
Người vây xem rất nhiều, nhưng đều vây quanh cách thi thể mấy chục mét, bọn họ sẽ thanh sẽ sắc giảng thuật tai nạn xe cộ vừa rồi cho người khác nghe. Tài xế say lảo đảo cầm điện thoại cách mười mấy mét ở bên ngoài gọi điện thoại. Không có một ai đến gần thi thể của tôi. Không có ai duỗi thẳng cánh tay như tượng gỗ của cậu ta thẳng ra. Không có ai nhất chiếc xa đạp đã biến dạng trên người cậu ta xuống.
Không biết qua bao lâu, tôi cứ lơ lửng giữa bầu trời như vậy, lạnh lùng nhìn thi thể mình . Tôi không biết vì sao tôi lại trôi nổi ở chỗ này, có lẽ đây là quy túc sau khi chết sao? Thời gian dài tôi nhìn thi thể của mình, trong lòng tôi nói, quá xấu rồi.
Xấu như vậy, liệu có ai nhặt xác cho tôi hay không?
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này của tôi đã bị đánh phá, bởi vì tôi nghe được sau lưng có một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta dựng tóc gáy. Âm thanh kia thê lương lại khàn khàn, là một loại âm thanh giữa tiếng khóc thảm thiết cùng đau nhức hống khiếu, làm cho người ta lập tức hiểu, chủ nhân của âm thanh rất đau, đau đến phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía sau liền thấy một người đàn ông gầy nhưng cao đứng đó. Đúng rồi, chính là anh phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sắc mặt của anh trắng bệch, toàn thân đều run rẩy, run giống như đang khiêu vũ. Nếu như người chết không phải là tôi, tôi cảm thấy mình sẽ cười.
Khi anh phát ra một tiếng kia, nước mắt giống như được mở ra, trong nháy mắt làm ướt hết khuôn mặt trắng bệch mặt của anh. Anh run run chạy về phía trước, vừa chạy vừa chảy nước mắt, vừa chảy nước mắt vừa kêu rên, nhìn liền giống như là con trai vừa chết.
Chỉ là, cũng đúng, cái chết là cậu ta dưới quy định của luật pháp chính là con trai.
Người đàn ông kia tên là Mạnh Khung, là cha nuôi của tôi. Tôi rất kỳ lạ sao anh có thể chạy tới trong thời gian ngắn như vậy, bởi vì tối hôm qua là ngày tôi trở lại trường, anh uống hai chai rượu trắng say nằm trên giường, ngủ bất tỉnh.
Mà bây giờ, người đàn ông bị tôi cho rằng sẽ không xuất hiện, anh ba hai bước chạy đến bên thi thể của tôi, khóc mặt không còn chút máu.
Mạnh Khung thận trọng nâng ót của tôi, một tay khác còn lại thận trọng dời hai cánh tay tôi thả về chỗ cũ, dòng máu đặc chảy trên tay của anh, trước ngực, người đàn ông tôi luôn không muốn tới gần vẫn không hề có chút oán trách. Anh như đắm chìm trong nỗi bi thương của riêng mình, nước mắt không ngừng chảy, càng về sau thi thể của tôi cuối cùng cũng được dời khỏi xe đạp, người đàn ông cũng mất đi hơi sức, ôm “Tôi” khóc rống lên.
Người đàn ông dùng sức hôn mặt và mắt của tôi, vuốt mắt tôi nhắm lại, sau đó hôn mu bàn tay của tôi.
Tôi rất kinh ngạc, đừng bảo là hôn tôi, trước kia anh thậm chí còn không nắm qua tay của tôi. Nhìn anh như vậy, giống như muốn bù lại thân mật không có lúc trước.
Cuối cùng anh bắt đầu hôn môi tôi, người ở bên ngoài nhìn giống như hô hấp nhân tạo.
Một người cảnh sát đi tới, nói:
“Không cứu được, đi thôi.”
Mạnh Khung dùng con mắt đỏ ngầu theo dõi hắn, nói:
“Tôi là ba cậu ta.”
Nghe lời này, cảnh sát cũng không quản, bọn họ đi tới hỏi thăm người đi đường bên cạnh, người bị hỏi vừa tự thuật vừa quay đầu nhìn người cha quái gở bên này.
Người đàn ông hôn mặt dính đầy máu, nước mắt vẫn không ngừng lại. Mặt của tôi ướt nhoe nhoét, đều là nước mắt Mạnh Khung. Trong miệng người đàn ông không ngừng hỏi:
“Cháu lạnh sao? Sao cháu lại lạnh như vậy. . . . . .”
Thật ra thì tôi rất muốn nói với anh, tôi không lạnh, tôi không cảm thấy lạnh chút nào, người chết sao có thể có cảm giác. Nhưng đáng tiếc, tôi không nói ra được.
Sau đó anh ôm đầu đã mềm nhũn của tôi vào trong tay của anh, áp vào bên mặt, gần sát như vậy, có thể tưởng tượng xúc cảm lạnh lẽo như thế nào, làm cho tôi nhớ lại sữa đậu nành buổi sáng.
Anh không thể chảy nước mắt nữa, anh chỉ có thể phát ra từng tiếng thét rất lớn, kêu thảm cúi người xuống, mặt bởi vì dính đầy máu mà trở nên đỏ bừng, mấy sợi gân xanh trên trán liên tiếp nổi lên khiến anh như già đi vài tuổi.
“A ha. . . . . . A. . . . . .”
Dây thanh của anh bị xé rách, phát ra từng tiếng như ống bễ, xe cộ lui tới cũng bị anh hấp dẫn, bọn họ như đang nhìn một tấm thảm kịch, thổn thức nghe người đàn ông kêu rên.
Tôi không hiểu tại sao Mạnh Khung lại khóc thê thảm đến vậy, bởi vì tôi chưa từng thấy Mạnh Khung khóc, tiếng khóc kia chỉ làm cho tôi không hiểu, một lúc lâu mới có cảm giác cảm động.
Người đàn ông gù lưng xuống, đầu của anh hạ thật thấp, mắt cũng không chớp cái nào, anh thử cõng tôi lên, nhưng thi thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, vừa đụng trong miệng đã hộc ra rất nhiều máu. Người đàn ông bị dọa sợ, không động nữa, mà là quỳ trên mặt đất, kéo tôi lên. Tôi thấy được đầu của tôi cứ trượt ra khỏi ngực anh, người đàn ông lại cứ lần lượt đỡ đầu tôi vào trong ngực anh. Mặt của anh đỏ giống như là có thể rỉ ra máu, anh mở to miệng hô hấp, hô hấp một cái liền run run một trận, nhưng khóe mắt lại không thể chảy ra nước mắt nữa.
Sau đó lục tục tới không ít người, bọn họ thử cùng Mạnh Khung nói chuyện, nhưng Mạnh Khung chỉ cúi đầu, mở to hai mắt một câu cũng không nói, đến lúc bọn họ muốn đụng vào thi thể tôi thì Mạnh Khung mới lạnh lùng nói một câu “Đừng đụng” , sau đó còn có một câu âm trầm: “Đừng ép tôi, tôi không muốn sống, tôi không muốn sống nữa.”
Không biết qua bao lâu, khi hốc mắt khô khốc của Mạnh Khung lại có thể chảy nước mắt, tôi thấy được anh ngẩng đầu lên, hé miệng, lại khóc lớn một tiếng:
“A. . . . . .”
Khi đó tâm tình của tôi rất phức tạp, nhưng tôi vẫn luôn không quên được cảnh mình thấy lúc cuối cùng đó. Mạnh Khung ngước đầu, nước mắt không ngừng chui vào trong cổ anh, anh mở to miệng, vẻ mặt sắp hỏng mất.
Nhìn anh đau lòng như vậy, khiến tôi cũng không nhịn được đau lòng.
Tôi cảm thấy tình huống bây giờ của tôi cũng coi là hồi quang phản chiếu, bởi vì rất nhanh, đầu óc của tôi liền thay đổi hỗn loạn lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, người mất thăng bằng khiến tôi ngã xuống, sau đó chậm rãi mà tới gần thi thể của tôi, tôi lại mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe được một giọng nói quen thuộc, sau đó tôi tỉnh, mở mắt, tôi phát hiện giọng nói đó khàn khàn ở phía dưới sau lưng tôi, vì vậy tôi nghiêng người, lại vừa vặn đối mặt với thi thể của mình.
Vì vậy tôi lại quan sát thi thể của tôi, tốt hơn vừa rồi nhiều, máu đen trên mặt cũng được người dọn dẹp sạch sẽ, nếu như không có những vết thương kia thì tôi nhìn giống như đang say ngủ. Áo ấm bẩn thỉu cũng được cởi ra, đổi thành âu phục mỏng manh nhưng tinh thần. Tôi không biết âu phục này là của ai, bởi vì tôi không có tây trang, nhưng vừa người như vậy, khiến tôi cảm thấy đây chính là thọ y của tôi.
Sau đó tôi nhìn người nọ bên cạnh, Mạnh Khung vẫn canh giữ ở bên cạnh tôi, vẻ mặt của anh ngốc trệ, mắt không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cảm giác anh có lời muốn nói với tôi. Vì vậy tôi cố hết sức đến gần anh, qua một thời gian thật dài, anh tiến tới bên cạnh tôi, cuối cùng giúp tôi sửa sang lại áo, vuốt ngón tay đã cứng ngắc của tôi, cũng dọn dẹp máu dính trong đó.
Khi anh xác định cả người tôi đều đã sạch sẽ, Mạnh Khung liền khom người, hôn trán, sống mũi, thậm chí là đôi môi của tôi.
Tôi chưa bao giờ bị người hôn qua như vậy, mặc dù người này là cha của tôi cũng khiến tôi vô cùng lúng túng.
Sau đó Mạnh Khung tiến tới bên tai của tôi, tôi hiểu rõ rốt cuộc anh cũng muốn nói, cả đời anh không có nói cho tôi biết, nhưng sau khi tôi chết lại nguyện ý nói cho tôi biết.
Anh tràn đầy yêu thương vuốt ve đầu của tôi, sau đó giống như thở dài, nói:
“. . . . . . Chú yêu cháu.”