Sống Sót

Chương 28

Edit: ĐầmCơ

Mạnh Khung dùng sức quá lớn, tôi không thể không lui về phía sau một bước, Mạnh Khung dang tay ôm chặt lấy tôi.

Tôi vươn tay chống đẩy hai cái, hai tay mất tự nhiên ôm lấy đỉnh đầu Mạnh Khung, mũ áo ấm thật dầy chen giữa tay của tôi cùng cổ Mạnh Khung, cách quần áo, tôi vẫn có thể cảm nhận được độ ấm thân thể Mạnh Khung, nhiệt độ này khiến tôi cảm thấy an tâm, tâm tình nóng nảy vì vừa rồi chờ đợi anh đột nhiên biến mất không còn.

Trong bóng tối, tôi có thể cảm thấy Mạnh Khung dùng đôi môi lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng hôn hôn cổ của tôi, anh dùng lỗ mũi cọ lỗ tai tôi, dùng sức hít mùi vị trên người tôi.

Tôi vốn có thể đẩy anh ra, nhưng không biết vì sao tôi lại không nhúc nhích.

Mạnh Khung hô xong câu nói kia lại không thể ức chế mà hít thật sâu, anh quá kích động, trái tim nhảy‘thình thịch’, anh ôm chặt tôi, cho nên tôi có thể nghe được tiếng tim đập của anh. Từng nhịp đập mạnh mẽ cũng ảnh hưởng tôi… tiếng tim đập của chúng tôi dường như dung hợp lại với nhau.

Giọng Mạnh Khung có chút mơ hồ, anh vùi đầu ở trên vai tôi, nói: “Trở lại cũng không nói cho chú biết một tiếng. . . . . . !”

Tôi vươn tay, sờ sờ ót của anh, giọng nói rất thấp, chỉ mình anh có thể nghe được: “Gọi điện thoại cho chú rồi. . . . . .”

Nghe xong lời này, Mạnh Khung vội vàng ngẩng đầu, nói với tôi: “Tại sao hôm qua không bảo giáo viên Hà nói cho chú? Điện thoại di động của chú có chút vấn đề, không ai gọi điện thoại cũng rung cả ngày nên chú tắt luôn điện thoại rồi.”

“Chuyện như vậy là đột nhiên quyết định.” Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, hô hấp cực nóng của anh phun lên mặt tôi, không khí anh nhả ra trực tiếp liền chui vào phổi tôi rồi. Tôi lui về phía sau một bước, còn chưa lên tiếng thì đèn đột nhiên bị người mở ra.

Ánh đèn mãnh liệt chiếu vào võng mạc của tôi, tôi híp mắt nhìn chỗ nào cũng xuất hiện vết lốm đốm. Trong lúc nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc là ai mở đèn, nhưng rất nhanh tôi liền biết.

“Đây là ai vậy?” giọng một cô gái vỡ yên tĩnh.

Mạnh Khung từ dưới đất đứng lên, liếc cô gái một cái, vẫn nhịn không được phải nắm tay của tôi, anh nói: “Đây là đứa bé nhà tôi, chị Lý.”

“Ở đâu ra đứa bé lớn như vậy?” Cô gái cười cười, đi tới nhéo mặt của tôi, sau đó nói, “Là thân thích tới ở nhờ sao?”

Mặt của tôi bị cô ta nhéo có chút đau, đang suy nghĩ có nên lui ra sau hay không thì Mạnh Khung đột nhiên kéo tôi vào trong ngực anh, sau đó dùng tay ý thức sờ mặt của tôi, cố gắng cười cười, giới thiệu:

“. . . . . . Không phải, đây là em trai ruột của tôi.”

Mạnh Khung mới hơn 20 tuổi, tôi lại lớn vô cùng nhanh, nói là cha con thì không có ai tin.

Tay của cô gái lúng túng treo giữa không trung, sau đó lại để xuống, cô ngượng ngùng nói: “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Mạnh Khung và tôi đều không nói chuyện, Mạnh Khung nhìn cô gái kia một chút, sau đó quay đầu đi tới phòng ngủ, lúc trở lại trong tay nhiều hơn một cái túi giấy, Mạnh Khung nhét vào tay cô gái, nói:

“Cho chị, chị Lý, trời không còn sớm, chị nhanh đi về thôi.”

Cô gái dùng sức mấp máy môi. Cô thoa không ít son nước, lúc làm động tác này giống như có thứ gì đó muốn chảy từ trên môi của cô xuống vậy, cô nói:

“Cũng đã trễ thế này, cậu để tôi một mình trở về sao?” Cô gái cố gắng giữ vững phong độ, “Không bằng cậu tiễn tôi một chút đi.”

Mạnh Khung cũng không ngẩng đầu, nói thẳng: “Tôi không thể để đứa bé ở nhà một mình được, chị cứ đi về trước đi.”

Biểu cảm trên mặt cô gái đột nhiên nứt ra, cô tức giận kêu: “—— Mạnh Khung! Cậu . . . . .”

“Xin lỗi.” Mạnh Khung lạnh nhạt nói, sau đó đi tới trước cửa chống trộm, giống như đuổi người mà nắm tay nắm cửa.

“Cậu. . . . . .” Cô gái làm ra vẻ mặt khó chịu, không biết có phải đang chờ Mạnh Khung tìm cho cô một bậc thang hay không. Nhưng Mạnh Khung Nhưng chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi, thái độ xua đuổi rất rõ ràng.

Khi tiếng giày cao gót của cô gái cuối cùng biếng mất trong hành lang thì Mạnh Khung đột nhiên kéo tôi đến ngồi trên ghế sofa.

“Cao hơn rồi.” Mạnh Khung cười nhìn tôi, một lát sau lại đem đưa bàn tay vào trong áo ấm của tôi, sờ sờ, nụ cười trở nên tràn đầy nhớ nhung cùng đau đớn, anh nói tiếp”. . . . . . Cũng gầy.”

Tôi có thể thấy thương tiếc rõ ràng trong mắt anh, vẻ mặt đó giống như nước ấm tưới vào trong lòng tôi, tinh thần vốn sa sút đột nhiên liền biến mất.

Tôi cúi đầu, rất không lý giải được vì sao cảm xúc của tôi lại phập phồng kịch liệt như thế.

Mạnh Khung vươn tay vây tôi vào trong lòng anh, sau đó mở miệng nói cho tôi chuyện gần đây:

“. . . . . . Chú Triệu của cháu mượn chú một ít tiền, trong tay chú không có nhiều như vậy nên mượn chị Lý vừa rồi một ít, cô ấy tới là để lấy lại tiền.”

Tôi không có gật đầu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe.

“Mới vừa rồi cô ấy bảo chú đi cùng cô ấy ra ngoài ăn cơm. Chú vốn không muốn đi nhưng dù sao cũng thiếu tình của người ta, lời từ chối cũng không tiện nói, chỉ mời cô ấy ăn mì sốt tương hai tệ.”

Tôi đột nhiên hỏi: “Mời cô ta ăn mấy lần rồi?”

Mạnh Khung cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt của tôi, nói: “Chỉ một lần.”

“Vậy mấy ngày trước sau khi tan việc chú làm gì?” Tôi nói chậm lại, dừng một chút, rồi nhìn anh nói, “Nếu như chú cảm thấy không thể nói cho cháu biết, vậy chú không cần nói.”

Tôi cho là Mạnh Khung sẽ nói cho tôi, nhưng anh vẫn cúi đầu không nói gì, một lát sau, anh tránh đề tài này, hỏi tôi: “Cháu đói chưa?”

“. . . . . .” Tôi nhìn anh, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt của anh nhưng anh vẫn luôn cúi đầu, tôi nhìn không thấu ý nghĩ của anh. Tôi biết anh không phải thật lòng muốn nghe tôi trả lời, anh chỉ muốn nói sang chuyện khác mà thôi. Vì vậy tôi trầm mặc, tôi biết Mạnh Khung có chuyện gạt tôi.

Mạnh Khung sửa sang lại gian phòng, tôi giúp anh dọn dẹp giường đệm, lúc này tôi nghe chú Triệu ở lên trên lầu trách cứ rất lớn tiếng: “Sao mày còn chưa làm xong bài tập về nhà hả?”

Tôi nghe giọng chú Triệu liền biết chú tức giận cực kỳ, nếu như không có ai khuyên can thì Triệu Nhĩ Đóa khẳng định không chỉ bị trách cứ như vậy.

Triệu Nhĩ Đóa rụt rè nói: “Ngày nghỉ. . . . . . Chẳng lẽ không để cho người ta chơi một lát được sao?”

“Chơi cái ***!” chú Triệu bạo nói tục, “Buổi trưa mày ăn cái gì? Lại đi internet đúng không?”

“Không có.”

“Mày dám lừa ông đây sao, buổi trưa tao còn nhìn thấy mày đi vào!”

“. . . . . .”

Hiệu quả cách âm của nhà không có gì đặc biệt, tiếng ồn ào nhà họ Triệu bị tôi nghe rõ ràng, theo lý thuyết thì lúc này Mạnh Khung nên lên lầu khuyên can để lỡ Triệu Nhĩ Đóa bị đánh hư, nhưng hôm nay Mạnh Khung lại không có động tác, chỉ quỳ gối trên ghế sa lon sửa sang lại giá sách phía sau.

Anh đang giúp tôi sắp xếp balo.

Cũng không lâu lắm, tôi liền nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của Triệu Nhĩ Đóa, chú Triệu hẳn là đã động thủ với cậu ta rồi, tôi cảm giác Triệu Nhĩ Đóa khóc thật, xem ra chú Triệu xuống tay thật độc ác, do dự một chút, nói với Mạnh Khung:

“Chú không đi xem một chút sao?”

Mạnh Khung lắc đầu một cái, thở dài, nói: “Đứa bé kia. . . . . . Quả thật phải dạy dỗ. Chuyện nhà người ta chúng ta cũng không thể quản mãi được.”

Nghe lời nói khác thường của anh tôi lập tức bắt được trọng điểm, tôi hỏi: “Nhà chú Triệu đã xảy ra chuyện?”

Mạnh Khung thoáng sửng sốt, đồ cầm trên tay lại buông xuống, nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Ừ, thím Triệu của cháu bị ngã bệnh. Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

Không trách được vẫn không nghe thấy tiếng mẹ Triệu Nhĩ Đóa.

“Bệnh gì?”

“Bệnh thận.” Mạnh Khung do dự một chút, vẫn nói cho tôi, “Mấy ngày gần đây chị ấy cảm thấy không thở nổi, thời gian phát sốt thật dài, vẫn cho là bị cảm nhưng một tháng cũng không khỏi, đứng dậy cũng không nổi. Chú Triệu của cháu chỉ có thể mang chị ấy đi bệnh viện kiểm tra, kết quả lại phát hiện cơ can của chị ấy đã hơn hai ngàn rồi.”

Tôi có chút giật mình. Trước kia cũng biết thân thể mẹ Triệu Nhĩ Đóa không tốt, không ngờ lại không tốt đến mức này. Hơn hai ngàn trị số, cùng tôi mẹ thời điểm chết không sai biệt lắm.

“Lúc nào thì lọc máu?”

“Đang nghĩ ngơi, chị ấy mới vừa làm xong giải phẫu, phải nuôi khỏe đã, nếu không trực tiếp ghim kim lên cổ, rất khổ.”

Mạnh Khung ném quần áo dơ trong balo ném vào máy giặt quần áo, gặp tôi đã tự giặt đồ lót nhưng còn ẩm ướt. Anh lại thuận tay cầm balo của tôi lên, chuẩn bị giúp tôi sửa sang một chút.

Kiếp trước Mạnh Khung là như vậy, một mực giúp tôi sửa sang lại balo, tôi đã quen phương thức anh sửa sang lại, trong túi xách sẽ không để đồ riêng tư, tùy tiện Mạnh Khung động.

Mạnh Khung cẩn thận từng li từng tí lấy sách của tôi ra bỏ vào trên giá sách, lại lật đến mấy tờ giấy nháp của tôi, đang định đứng lên đặt trên bàn sách thì Mạnh Khung đột nhiên cương cứng một chút.

Động tác của anh quá mức rõ ràng, tôi vốn đang đọc sách cũng bị anh hấp dẫn lực chú ý, tôi nâng mí mắt nhìn Mạnh Khung, không biết anh làm sao vậy.

Tay Mạnh Khung rút ra, theo tay của anh tôi thấy được một hộp sắt mang theo sợi tơ, anh lại móc móc trong túi xách lấy ra tấm thiệp.

Tôi sửng sốt một chút, quên ngăn cản Mạnh Khung mở ra tấm thiệp ấy.

Tôi nhớ tôi đã gấp thiệp vào trong sách, không biết vì sao lại rớt ra ngoài.

Mạnh Khung bình tĩnh nhìn lướt qua nội dung trên thiệp, sau khi xem xong liền ngẩng đầu nhìn tôi…tôi cũng nhìn Mạnh Khung, không biết vì sao tôi lại có chút cảm giác chột dạ.

Anh ngồi xuống, nhìn như tùy ý mở hộp sắt trong tay lấy ra một viên chocolate, đưa về phía ánh đèn nheo mắt lại nhìn một chút.

Tôi gập sách lại, nghiêng thân muốn cầm hộp sắt trong tay Mạnh Khung về. Cũng không phải không bỏ được mà là tôi cảm thấy vẻ mặt Mạnh Khung nhìn chocolate có chút quái dị, tôi không muốn Mạnh Khung lộ ra vẻ mặt này.

Mạnh Khung hơi ngả về phía sau trốn khỏi tay của tôi, anh nhắc hộp sắt kia lên, nói: “Đại ca, cháu nói phải sớm yêu lại thật sự yêu sớm sao?”

Tôi đứng lên, cau mày nói với anh: “Nói bậy.”

Nói xong lại muốn động thủ đoạt hộp sắt trên tay Mạnh Khung. Mạnh Khung bị tôi cầm cổ tay, cũng không giãy giụa, nhưng lại nhìn tôi cười khổ một tiếng, chợt xoay người, hai bước đi tới bên giường, mở cửa sổ thật nhanh, sau đó hung hăng ném mạnh hộp sắt kia ra ngoài.

Tôi mới vừa cảm giác gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Mạnh Khung đã ném hộp chocolate kia ra rồi, tôi sợ Mạnh Khung ném trúng đầu người khác, trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, dùng sức ném mạnh như vậy đoán chừng có thể đập bể đầu người ta.

Xuyên qua ánh trăng, tôi thấy được chocolate phân tán đầy đất ở đầu xa. Giữa mùa đông không có ai nguyện ý ra cửa, thật may là không có việc gì.

Mạnh Khung thu tay lại, cánh tay đều đang run rẩy, anh run rẩy lấy ra một điếu thuốc, cũng không hút, mà là đặt ở trong tay không ngừng vê.

Tay của anh run rẩy không ngừng được, một lát sau đột nhiên đưa tay, dùng sức nắm khuỷu tay của tôi.

“. . . . . . Đại ca, ” Giọng Mạnh Khung có chút khàn khàn, anh nhìn tôi chằm chằm, cố gắng cười cười, sau đó từng chữ từng chữ cực kỳ nghiêm túc mà nói.

“Chú không cho phép cháu ăn đồ của cô gái khác.”
Bình Luận (0)
Comment