Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 117

Lúc Tống Hi tới nhà thì Lý Đại Trụ vừa bị đánh xong, hốc mắt đều tím xanh, không dám lộ mặt trốn vào phía tây nhà.

Đại Trụ thím nhìn Tống Hi cười không ngừng. Trừ bỏ mặt, những nơi nàng đánh người đều là Tống Hi dạy, đau muốn chết còn không lưu dấu vết, âm người là tốt nhất.

Tống Hi cũng cười, nói:

- Chỗ của tôi mướn vài người, việc nhiều, đều đi sớm về tối, vội lên ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Thím, nếu thím không vội thì cứ tới giúp tôi làm cơm đi, nhưng buổi sáng cần nấu sớm, tranh thủ trước bảy giờ làm xong. Bao ăn, tiền lương của bọn họ một ngày 30 đồng có chia hoa hồng, của thím một tháng 1200 không chia hoa hồng, như thế nào?

Đại Trụ thím đương nhiên vui vẻ. Dù sao mùa đông cũng nhàn rỗi, vẫn tốt hơn mỗi ngày ở nhà nhìn thấy lão súc sinh kia. Lúc đi nàng đóng cửa phòng, khóa kỹ càng, nếu hắn còn có thể cạy mở cửa trộm lương thực cũng xem như hắn có bổn sự!

Tống Hi cũng là có tính toán. Hiện tại mời Đại Trụ thím làm việc bao ăn, qua vài ngày nhà ấm bận rộn lên nếu nhà của nàng còn nhiệt náo quá dữ dội thì còn có thể lấy cớ quá bận rộn đem người bao ở. Trước khi Lý Kim Bảo được nghỉ đông về nhà cũng không để làm cho thím bị thiệt thòi. Về những chuyện gì khác, thím là một thôn phụ trung niên, hắn là thiếu niên mới lớn, cho dù có ở chung một mái nhà cũng truyền không ra lời ám muội lung tung.

Mấy ngày nay Tống Hi một mực bận rộn.


Mục Duẫn Tranh nhìn chằm chằm vào Tống Hi. Càng xem càng thích. Sau khi phát hiện mình nổi lên tâm tư với Tống bác sĩ, Mục trưởng quan liền tự hỏi chính mình rốt cục vì sao thích Tống bác sĩ. Tự hỏi hồi lâu quan sát thật lâu hắn cho ra một phát hiện tự ti, Tống bác sĩ bộ dạng xinh đẹp y thuật giỏi công phu lợi hại, nhân phẩm càng tốt, cái gì cũng tốt! Hoàn mỹ vô khuyết!

Trần Tiểu Bàn vuốt vùng bụng ngày càng nhỏ của mình soi gương, càng soi gương càng vui mừng. Ngũ quan của hắn đã thật rõ ràng, cẩn thận một chút cũng đã nhìn ra được mắt hai mí, cân nặng rốt cục rớt xuống dưới hai trăm cân, lúc ăn cơm cũng không cần tiếp tục ăn cơm dành cho heo! Tống bác sĩ quả thật là thiên sứ do ông trời phái xuống cứu vớt hắn!

Trời ngày càng lạnh, cuối năm đến gần, Trần Tiểu Bàn bắt đầu lo lắng chuyện về nhà ăn tết. Trước khi về nhà cần kiếm tiền, sau đó mua rượu thuốc về nhà xum xoe. Nhất định phải mua nhiều rượu làm đẹp dưỡng nhan – nói không chừng mẹ cao hứng sẽ không khấu trừ tiền tiêu vặt của hắn!

Hai ngón tay Tống Hi nắm bắt vùng cằm thịt béo của Trần Tiểu Bàn, tàn nhẫn đánh vỡ lý tưởng của hắn:

- Về nhà? Nghĩ hay quá! Với tính cách không nghị lực không bền lòng như mềm bánh bao của cậu, nhịn không được rượu chè ăn uống quá độ thì làm sao bây giờ? Tạp chiêu bài của tôi, muốn chết phải không!

Lông tơ trên người Trần Tiểu Bàn dựng đứng lên, run rẩy giải thích:

- Bác sĩ tôi sai lầm rồi, tôi cũng không dám nữa, tôi không trở về nhà, ngày mai tôi sẽ đi quét rác chăn dê rửa chuồng dê, không, hiện tại tôi sẽ đi ngay bây giờ!

Mẹ, thanh âm Tống bác sĩ thật nguy hiểm, vẻ mỉm cười thật nguy hiểm, tính mạng đứa con thật nguy hiểm!

Trần Tiểu Bàn run rẩy chạy ra sân sau, gian nan lao vào chuồng dê, một phen túm lấy xẻng trong tay Mục Duẫn Tranh, rưng rưng dọn phân dê.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Tống bác sĩ, anh lại làm gì? Không biết tiểu kim phật là nhãn cầu của lão gia tử nhà bọn họ sao, sẽ bị trả đũa!


Mục Duẫn Tranh thật sự tự hỏi xử lý bảo tiêu Trần gia đe dọa thiếu gia Trần gia sau đó phong tỏa tin tức có được hay không?

Bốn mẫu nhà ấm thủy tinh, trồng một mẫu nấm. Tống Hi cũng không biết là giống gì, nhìn mạnh khỏe hơn nấm hương còn dày thịt. Dân bản xứ đều dùng đôn thịt, bình thường kêu là nhục ma cô. Ngoài ra trồng nhiều nhất là cà chua cùng dưa chuột, ngoài ra cũng còn nhiều loại rau dưa khác. Bên ngoài trồng bí đao cùng bí đỏ, biên duyên còn tận dụng trồng hành lá, thậm chí còn trồng bắp mềm, bốn mẫu nhà ấm hoàn toàn không còn chỗ đất trống nào.

Mỗi lần Tống Hi nhìn xem đều cần kiểm điểm một lần. Đây mới là bản sắc của nhân dân lao động, nhưng luôn có loại cảm giác mình bị so thành cặn bã.

Tiểu nhà ấm nơi sân sau trồng càng nhiều, đều dùng tự ăn. Bởi vì trong nhà có một tiểu kim phật đang cần uống thuốc, không dùng qua phân hóa học hay thuốc trừ sâu, bộ dạng đồ ăn bên trong cũng không tinh thần, sản lượng cũng không đủ xem.

Tổn thương của Mục Duẫn Tranh đã tốt hơn, ngừng thuốc cũng không còn việc gì để làm, hoặc là chạy tới nhà ấm thủy tinh làm việc, hoặc là mang theo con chó mập vào núi luyện đao săn thú.

Tống Hi thật lo lắng, Mục trưởng quan đây là quyết định cáo biệt bộ đội sao, thả xuống được sao?

Mục Duẫn Tranh nói:

- Lúc quốc gia cần tôi không thể chối từ, hiện tại tôi tự nhiên muốn kinh doanh cuộc sống của mình.

Yếu vụ trước mắt là cưới Tống bác sĩ làm lão bà.


Tống Hi trầm mặc, vỗ vỗ bả vai Mục Duẫn Tranh, nói:

- Vậy anh cố lên.

Mục Duẫn Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm hai xoáy tóc của Tống bác sĩ, muốn vươn tay kiểm tra nhưng vội buông xuống. Đầu nam nhân eo nữ nhân, không được dễ dàng đụng vào, dám sờ đầu Tống bác sĩ nhất định sẽ bị đánh.

Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, sáng sớm Lý Kỳ chạy tới. Hạ nhiệt độ, nhà ấm thủy tinh cũng nên tăng nhiệt độ.

Tống Hi hổ thẹn.

Xây nhà ấm, kết cấu thật phức tạp, hắn xem không hiểu lắm. Tặng thuyết minh sử dụng, nhìn xem muốn choáng váng, sau đó bị Lý Bảo Điền cầm đi. Nhà ấm bên này khá lớn, cần lò sưởi cùng nước nóng tăng nhiệt độ. Về phần tiểu nhà ấm ở sân sau, trái lại mình trồng tự ăn nên cũng không theo đuổi sản lượng, đơn giản thao tác, không áp lực.

Hai anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền đi qua, mấy người ba chân bốn cẳng đốt nồi hơi nhìn nhiệt độ trong nhà ấm tăng lên mới yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment