Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 124

Mục Duẫn Tranh trầm mặc. Trong thôn nhỏ nhưng chuyện hư hỏng nhiều như vậy, Tống bác sĩ làm nghề y cứu người còn phải ứng phó những chuyện thị phi như thế, làm khó hắn.

Tống Hi lại cười rộ lên:

- Kim Bảo cũng là người thông minh, thế nhưng lấy thái đao áp lên cổ Lý Đại Trụ làm cho hắn đồng ý ly hôn. Cũng may Lý Đại Trụ là hỗn đản, vừa về tới liền đem anh em ruột đều đắc tội hoàn toàn, cho nên không ai muốn giúp đỡ, bằng không hai mẹ con bọn họ còn phải chịu tội.

Kim Bảo, ai? Mục trưởng quan lập tức đề phòng. Nga, là con trai của Đại Trụ thím, sinh viên, xem qua ảnh chụp, mắt nhỏ tiểu bạch kiểm, vẫn là sinh viên trường đại học nổi tiếng – kháo, bên người còn có một góc tường lớn như vậy!

Lý Bảo Điền chạy tới nói:

- Tiểu Tống ca, năm trước anh bắt nhóm heo rừng hiện tại bộ dạng thật mập mạp, ăn tết giết một con, bây giờ còn năm con, đều có chừng ba trăm cân.

Tống Hi nói:

- Cho tôi một con, còn lại lưu trữ cho Bảo Cương ca bãi mâm cỗ, không phải năm trước hỏi người vợ nói đầu xuân đặt lễ đính hôn sao, năm nay có thể kết hôn không?

Lý Bảo Điền nở nụ cười:

- Phải đó, mới tìm ngày lành, ngày năm tháng ba, cuối năm kết hôn.

Tống Hi nói:


- Đại định giết ăn vừa vặn, cuối năm thì quá muộn, chờ ấm áp tôi lại vào núi một chuyến, gặp được heo sữa bắt về nuôi, kịp cuối năm hẳn là vừa rồi.

Lý Bảo Điền đáp ứng liền chạy, về nhà kêu anh trai chọn một con heo mập mạp kéo đi Trương gia kênh rạch.

Tống Hi mở máy tính tìm thực đơn. Thịt heo rừng nuôi trong nhà, không biết ăn ngon hay không, trước tìm vài món thức ăn đưa cho Mục đại trù chuẩn bị.

Mục Duẫn Tranh âm thầm nhíu mày. Lúc ở thảo nguyên Tống bác sĩ còn nhiệt tình ôm hắn, sau khi trở về còn chủ động cuốn thịt vịt cho hắn ăn, mới qua bao lâu thì biến thành ôn hòa, hắn đây là muốn thất sủng sao! Rõ ràng buổi tối đều chen chúc rớt con chó mập một mực ấm giường cho người ta đâu!

Từ thảo nguyên mang về thịt dê bò đông lạnh không ít, tuy đã đưa ra ngoài một ít còn lại cũng cực kỳ khả quang, hơn nữa lần này có nguyên đầu heo, tủ lạnh trong nhà có chút không đủ dùng.

Tống Hi hỏi:

- Anh nói tôi nên mua thêm tủ lạnh hay là dùng sức ăn thật nhiều trước khi băng tan đây? Trong viện hiện tại đông lạnh, qua ít ngày nữa thì không được.

Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt trả lời:

- Có Tống Phì Đa.

Con chó ngu xuẩn kia sau khi trở về mỗi lần ăn cơm đều giống như là con chó đói chết đầu thai, mắt nhìn thấy lại mập, có bao nhiêu thịt dành cho nó ăn a!

Tống Hi lật mắt cá chết nhìn Mục Duẫn Tranh. Cha con hai người còn có thể tốt với nhau được hay không, ngoại hiệu tổn thương tự tôn như vậy đều kêu ra miệng, đem tình chiến hữu sóng vai chiến đấu vài sinh ra tử đều quên hết đi sao! Quân khuyển xuất ngũ cùng binh sĩ xuất ngũ, thật quá tổn thương cảm tình.

Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhìn Tống Hi. Hắn không có sai, đều là do Tống Phì Đa rất chướng mắt!

Tống Hi thở dài, xoay người đi ra cửa, vào núi một chuyến, bầu trời tối đen mới trở về, sờ soạng khiêng về một con hươu.

Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi – thứ này là được bảo hộ!

Tống Hi không chút nào chột dạ:

- Không phải tôi làm, là nó rất ngu ngốc chạy quá nhanh chạy loạn làm cho sừng đâm vào trong chạc cây.

Tôi chỉ là không làm bác sĩ thú ý trơ mắt nhìn thấy nó đứt hơi sau đó nhặt về mà thôi. Hơn nữa chạc cây kia là bị người bẻ gãy, sắc bén, còn thẳng tắp xuyên vào trái tim, cứu cũng không được a!

Nhưng có một sự tình cần tìm thôn trưởng nói chuyện.

Mùa xuân năm trước hắn gieo xuống cây giống, trừ bỏ bìa núi không động, xa hơn một ít lại bị người chém rụng hơn phân nửa.


Tống Hi nấu nồi thịt hươu. Ngoại trừ Trần Tiểu Bàn, ba người một con chó đều ăn một chén. Cũng không đem cho nhà người khác, rốt cục là thịt được bảo hộ, tự mình ăn thì được rồi.

Đêm đó trên người Mục Duẫn Tranh có chút nóng lên.

Tống Hi nửa đêm tỉnh lại, đưa tay sờ một phen, cảm khái:

- Vẫn là căn cơ của anh tốt, tùy tiện bồi bổ liền khỏe lại, nhanh như vậy đã có phản ứng.

Mục Duẫn Tranh thở dốc, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Hi, đôi mắt đen nhánh, hai tay nâng lên lại buông, nâng lên lại buông.

Tống Hi:

- !

Hơn nửa đêm trừng mắt làm gì, làm người khác sợ thì làm sao!

Mục Duẫn Tranh rốt cục không nhịn được, một bàn tay thử thăm dò chậm rãi bỏ lên lưng Tống Hi.

Tống Hi:

- !

Anh muốn làm gì, tự mình sờ sờ không được sao!

Tay của Mục Duẫn Tranh bị lấy ra, trong lòng cực kỳ thất vọng, chung quy không dám cứng rắn, đành phải xoay người đưa lưng về hướng Tống Hi, lại không dám chính mình động thủ sờ, liền cố nén.


Tống Hi tán thưởng:

- Lực nhẫn nại thật không sai, lần trước tôi cũng nhặt được một con hươu, già rồi, cũng làm một nồi thịt như hôm nay, tôi cùng tiểu Đa chạy cả đêm trong núi.

Mục Duẫn Tranh thở dốc. Tống bác sĩ mà hắn ngấp nghé thật lâu đang ở sau người, nhưng hắn không dám ôm thắt lưng hay sờ sờ một chút, sống được vô cùng uất ức!

Tống Hi nhìn khe hở thật lớn giữa hai người, gió lạnh thổi vù vù, không hài lòng, thúc giục:

- Anh giải quyết nhanh lên, tôi rất lạnh.

Mục Duẫn Tranh cứng ngắc sau một lúc lâu, quay phắt người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hi, tay nâng lên lại buông xuống. Ăn thịt hươu, có lão bà, nhưng đánh không lại! Nhân sinh quả thực không thể càng khổ bức.

Tống Hi muốn ngủ, nhưng Mục trưởng quan không phối hợp.

Vì thế Tống bác sĩ không chút do dự vươn tay.

Sau đó lùi về, rút khăn tay trên đầu giường lau tay, cảm khái:

- Thịt hươu không phải đồ tốt, không thể ăn nhiều.

Ba mươi giây chẳng hạn, đều là nam nhân, đều hiểu được..

Bình Luận (0)
Comment