Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 209

Tống Hi gật gật đầu, nói:

- Phải, nhưng có biện pháp nào đâu, tôi cần trao đổi dược tài a! Mặt trên đã định thuốc pha chế sẵn nên không thể tùy tiện chuyển cho người khác, sữa bột nuôi người, bên kia muốn càng nhiều càng tốt.

Bạch Cẩn Chi là khách lớn mua sữa bột, trước nuôi anh của hắn, có bao nhiêu lại tiếp tục cầm đi hiếu thuận trưởng bối mượn sức quan hệ.

Thôn trưởng lại thở dài một hơi. Mùa màng không được, hoa màu trường không tốt dược liệu càng như vậy, muốn kiếm dược liệu chỉ có thể nghĩ cách. Nếu không nhờ tiểu Tống nhân mạch quảng phương thức nhiều, người trong thôn có bệnh đau đầu nhức óc gì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hơn nữa tháng Chạp, trời ngày càng lạnh, ban ngày – 30 độ, buổi tối thời gian lạnh nhất thậm chí đã xuống – 40 độ.

Người ở trong nhà ấm cũng không tiếp tục đi ra ngoài, đều ở trong tụ tập giết thời gian. Người già bọc mền ngồi trên ván cửa đáp thành giường tán gẫu, nhi đồng thì họp cùng một chỗ chơi bài.

Vì tiết kiệm than, nhiệt độ trong nhà ấm không quá cao, chỉ khoảng 10 độ, cũng không thể nói là ấm áp, đông lạnh không chết người mà thôi.

Thôn trưởng vẫn ở trong phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm, thật thỏa mãn. Nơi này còn ấm áp hơn trong nhà hắn, hiện tại hai đứa con trai thay phiên nhau lại đây bồi hắn, cơm cũng làm ở nhà đưa tới cùng đoàn người cùng nhau hâm nóng lên.

Tống Hi vẫn cách hai ngày nấu một lần thuốc đưa tới, nhìn những người già cùng nhi đồng ngày càng không có tinh thần chỉ có thể thở dài.

Đường Cao nói:


- Không biết hầu tử thế nào, đã lâu cũng không nghe tin tức của hắn.

Điện ngừng, điện thoại cũng không thông, hiện tại ngày như là bị cách ly, liên hệ với bên ngoài toàn bộ cắt đứt.

Tống Hi nhìn Chu dì, không nói chuyện. Hắn cũng muốn đi thăm Trầm Việt, chỉ là có chút khó làm. Nếu hắn và Mục Duẫn Tranh cùng đi, người trong nhà ấm nhiều như vậy, một khi bị người xúi giục một mình Đường Cao khẳng định làm không xong, lại thêm Mục Duẫn Tranh cũng không đáng tin. Nếu Đường Cao cùng Mục Duẫn Tranh đi xem Trầm Việt, trên đường tuyết dày như thế, hơn nữa còn có đàn người sắp chết cóng chết đói, người trong nhà càng không yên lòng. Hai người đều xuất thân là binh sĩ, đối với dân chúng bình thường sắp sống không nổi làm sao có thể hạ độc thủ! Nhưng nếu không ra tay, gặp được xung đột có hại chỉ là chính bọn họ.

Chu dì cười híp mắt:

- Lo lắng cái gì, bọn hắn nhiều người như vậy, nguyên cả một liên đâu!

Nhìn Chu dì, Tống Hi cực kỳ chua xót. Đây là một người mẹ vĩ đại, đối với con mình vô hạn ủng hộ, nhưng với mình vĩnh viễn chỉ cười híp mắt một câu:

- Tôi quả thật sống tốt lắm đâu!

Nhưng bí mật lo lắng khó sống lại có ai biết được!

Tựa như Trầm Việt, bên dưới lớp da ngớ ngẩn trong lòng cũng rõ ràng hơn ai khác, cũng càng kiên trì hơn so với ai khác. Như lời Mục Duẫn Tranh đã nói, hắn không thể ở trong thời điểm quốc gia gian nan nhất xuất ngũ về nhà trải qua cuộc sống của mình. Bằng không hắn mang theo mẹ hắn trực tiếp học Đường Cao đi làm đứa ở cho gia đình người ta, ăn mặc không lo mỗi ngày còn có thịt, cần gì phải như bây giờ ăn bữa hôm lo bữa mai ngay cả cơm cũng không được ăn no đâu!

Tiểu Đa chụp xe trượt tuyết, điêu lên lương thực cùng thuốc, quay đầu kêu hai tiếng.

Tống Hi sờ sờ đầu chó, nói:

- Nếu có người cướp đường, cứ hạ miệng cắn, cánh tay chân tùy tiện. Nếu cha con có nguy hiểm, cổ cũng có thể.

Mọi người ngẩn ngơ.

Tống Hi nói:

- Đi thôi, hai người các anh, nếu thiếu chút da thịt, cũng không cần trở về lãng phí thuốc của tôi. Mặc kệ chết hay chưa, đến lúc đó tôi sẽ nhặt xác cho hai người. Lấy hết quần áo, thiên táng.

Đường Cao run rẩy suýt nữa làm lật ván trượt tuyết, lắp bắp cam đoan:

- Nam thần yên tâm, tôi nhất định sẽ đem chị dâu hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang về tới!


Lại rùng mình một cái:

- Còn có chính bản thân tôi!

Tuyệt đối không thể thiên táng! Băng tuyết ngập trời lấy hết quần áo lưu chim nhỏ, đông lạnh rớt làm sao bây giờ! Đứa con duy nhất nhiều đời của Đường gia, hắn còn chưa sinh ra tể tể đâu!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Óc tưởng tượng của lão bà rất phong phú, cũng không biết nên làm sao đáp lại.

Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao mang theo tiểu Đa ra cửa thăm chiến hữu, Tống Hi ở nhà canh chừng ba vị lão nhân lão thái thái. Nhìn xem bên này, thở dài. Nhìn xem bên kia, tiếp tục thở dài.

Ba vị lão nhân đều bất đắc dĩ nhìn Tống Hi.

Tống Hi tiếp tục thở dài:

- Lỡ như thật sự gặp phải cướp đường không hạ thủ được thì sao?

Nhiều năm làm binh sĩ cũng không thay đổi được a!

Đường thúc bất đắc dĩ nói:


- Không hạ thủ được, bỏ chạy cũng được đi! Đường Cao chạy trốn cũng thật nhanh đâu, tiểu Mục còn nhanh hơn Đường Cao, tiểu Đa còn nhanh hơn tiểu Mục.

Tống Hi:

- !

Đúng rồi, hai người bọn họ đều có ván trượt tuyết, tiểu Đa còn có thể ném xuống xe trượt tuyết a!

Tống Hi thả lỏng, lại chui vào phòng thuốc.

Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao đi rồi, A Cổ Lạp đến nhà ngồi thật lâu, lo lắng con lớn nhất Na Nhật Tùng bị đại tuyết ngăn trở lưu lại B thị không thể về nhà.

Lưu Kim Bảo xin tốt nghiệp trước tiên cầm chứng minh trở về nhà, các sinh viên nghỉ đông chậm hơn hắn một tháng xem như gặp hại, trừ bỏ chính dân bản xứ B thị, cơ hồ đều bị trận đại tuyết lần này làm lưu trong trường học.

Tỷ như Na Nhật Tùng, nguyên bản còn có thể gọi điện báo bình an, sau điện thoại cũng gọi không thông, liền hoàn toàn không có tin tức.

Tống Hi nói:

- Trước khi tuyết rơi người của Trần gia có đến qua, tôi nhờ bọn họ sao qua một lần đồ vật cho Na Nhật Tùng, cũng nói qua nếu có tình huống nào nhờ bọn họ chiếu cố dùm một chút. Trần Tiểu Bàn là người có lòng, sẽ không bỏ mặc Na Nhật Tùng không quản.

Bình Luận (0)
Comment