Sống Sót Từ Dị Thế, Lại Lần Nữa Xuyên Không?

Chương 15

~~ Gã hắc y cảnh giác nhìn tên thanh niên trước mặt, âm thầm đánh giá.

Thiếu niên này liền một chút linh khí cũng không có, liền chắc chắn là phàm nhân, nhưng cả đám người ở đây lâu như vậy, lại không thể phát giác ra sự tồn tại của hắn, trong này nhất định có trá.

" Tại hạ là Liêu Thất, là gia nhân của Liêu gia của vân Vũ thành, không biết cá hạ ở đây là muốn làm gì?"

Liêu Thất chắp tay giới thiệu, đồng thời dùng thần thức tra xét toàn bộ người Đường Vũ, bất qua làm cho hắn thất vọng, trên thân thể gã thiếu niên này căn bản không cso bất kì cái gì đặc thù, chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.

"Là mình suy nghĩ nhiều sao?" Liễu Thất thầm nghĩ, hắn cũng không tin gã thanh niên có thể là Đan Hồn cường giả, chỉ dựa vào tuổi tác thì thiếu niên này không quá 20, mà 20 mươi tuổi đạt tới Đan Hồn cảnh? Đang kể chuyện cười sao?

"Ta chỉ đi ngang qua đây thôi a, các ngươi cứ tiếp tục, ta xin cáo từ."

Đường Vũ chắp tay, chuẩn bị chuồn khỏi đây.

" Đứng lại, ngươi thật sự nghĩ rằng có thể thoát khỏi đây sao?"

Một hắc y nhân lớn tiếng, uy áp của Ngưng Thần lục giai cũng thoát ra, hướng vào Đường Vũ.

"Các vị đại ca, hình như ta chưa có xen vào chuyện của các ngươi nha."

Đường Vũ ngừng bước, ánh mắt nhìn Liêu Thất, nét mặt vô tội.

" Xin lỗi tiểu huynh đệ, chỉ trách ngươi xui xẻo, đã thấy chuyện không nên thấy."

Nhận định Đường Vũ chỉ là một phàm nhân, Liêu Thất hờ hững, ánh mắt nhìn Đường Vũ như nhìn một người đã chết.

"Bất quá tiểu tử, ta sẽ cho ngươi ra đi nhẹ nhàng, kiếp sau bớt tò mò có thể sống lâu hơn đó."

gã hắc y nhân vừa tung uy áp bắt đầu tiến tới trước mặt Đường Vũ, trong ánh mắt nổi lên sát cơ.

"Nói cho cùng vẫn là ra tay sao?" Đường Vũ thở dài

"Còn không phải do ngài nhiều chuyện." Hệ thống tại một bên khinh bỉ

Đường Vũ: "..." Hình như đúng đúng là mình thích hóng hớt thật.

"Tiểu tử, ra đi thanh thản."

Gả hắc y cười lạnh, định dùng một đòn giết chết thiếu niên trước mắt, bật chợt hắn phát hiện cả khung cảnh tự nhiên xoay một vòng, sau đó liền thấy thân thể của chính mình vẫn đang đứng sừng sững một chỗ, và còn nữa, thân thể hắn hình như đã mất đầu.

" Chuyện gì xảy ra?"

Ý nghĩ cuối cùng xoẹt qua đàu gã hắc y, đến chết hắn vẫn không biết tại sao bản thân lại chết.

Những người đứng ngoài cũng thấy cảnh tượng này, không khỏi lạnh gáy, Liêu Thất vội vàng khởi động linh hộ

"Không đúng, tiểu tử này không phải người thường."

Giờ này hắn mới nhận thấy bản thân quá khinh địch, có thể che dấu khí tức, ẩn núp một chỗ không ai phát hiện, chắc chắn không thể nào là người bình thường.

"Các hạ giết người của Liêu gia ta, không sợ bị trả thù sao?"

Liêu Thất dè chừng, đem Liêu gia ra, ý muốn có thể lấn ép chế được Đường Vũ, có thể thần không biết quỹ không hay giết chết một Ngưng Thần cảnh ngũ giai, thực lực ít nhất cũng phải là thất giai, thậm chí còn có bí pháp quỉ dị, về cơ bản là trên cơ hắn.

Bất quá, Liêu gia có cường giả Đan Hồn cảnh bát giai tọa trấn, hắn không tin Đường Vũ không nể mặt.

"Vốn ban đầu ta đã không muốn nhúng tay vào nha, chỉ có điều là các ngươi ra tay trước."

Ngay lập tức, trong mắt Đường Vũ lộ ra tia nguy hiểm

"Liền đến lượt ta ra tay đi?"

Vừa dứt lời, Một tia sáng lóe lên, lướt qua toàn bộ đám người, chỉ giây sau, từng người rơi xuống, trên cổ còn lộ ra một đường màu đỏ kéo dài.

Liêu Thất lúc này mới kịp thời nhân thức tình cảnh hiện tại, toàn bộ đám người chỉ trừ hắn, đều đã bị giết chết.

hắn rùng mình, sợ hãi nhìn thiếu niên phía đối diện, đối phương hình như chỉ là phất tay một cái, liền đem toàn bộ giết chết ngay lập tức, làm sao hắn làm được.

"Tiền bối tha mạng, tiểu nhân có mát như mù, chỉ xin tiền bối nể mặt Liêu Gia, tha cho tiêu nhân."

Lúc này, hắn còn không nhận thức được tình cảnh hiện tại, liền là một kẻ ngu, đối phương căn bản không phải là thiếu niên, chắc chắn là lão quái vật Đan Hồn cảnh đã sông trăm năm, dựa vào bí pháp cso thể cải lão hoàn đồng.

" Ngươi nói xem, ta có mạnh không?"

Đường Vũ nhìn Liêu Thất, nỡ một nụ cười hồn nhiên, bất quá trong mắt Liêu Thất, nụ cười đó lại cực kỳ đáng sợ.

"Mạnh!! Tiền bối là cường giả Đan Hồn cảnh, đương nhiên rất mạnh."

Không dám chậm trễ, Liêu Thất thành thực nói, hắn vốn muốn nịnh bợ Đường Vũ thêm chút nữa, có điều lời sau đó hắn căn bản không thể thốt ra được nữa.

Toàn bộ thân thể của Liêu Thất đột ngột ngã xuống, sinh cơ dần dần mất đi, lúc này hắn còn đang hoang mang tại sao bản thân lại bị giết thì một giọng nói vang lên, đem sinh cơ của Liêu Thất hoàn toàn biến mất.

"Xin lỗi, ngươi biết quá nhiều, vẫn là kiếp sau cố gắng bớt nhiều chuyện, có lẽ sẽ sống lâu hơn a."

Hệ thống đứng một bên: "..."

Ta cảm thấy bản thân mình cũng hình như hơi nhiều chuyện, có phải sau này kí chủ sẽ đem ta giết người diệt khẩu?

"Hết chuyện rồi, đi thôi." Đường Vũ xoay người chuẩn bị rời khỏi đây

"Kí chủ, hình như ngài quên còn một người đi?"

Hệ thông thân thiện nhắc nhở.

~~ Tại một bên, hắc ý nữ tử đang ngơ ngác vẫn không hiểu tình hình đang xảy ra.

Nàng vốn còn đang tuyệt vọng, liền một thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện, đám người Liêu Thất muốn giết người diệt khẩu, kết quả thiếu niên kia dùng một đòn đem toàn bộ ngoại trừ Liêu Thất giết sạch, sau đó thiếu niên hỏi một câu hỏi, Liêu Thất vừa trả lời xong lập tức ngã xuống mất đi sinh cơ, còn thiêu niên kia lại nói là hắn biết quá nhiều, đây là tình huống gì?

"À đúng rồi, vẫn còn tiểu nha đầu này."

Lập tức một giọng nói vang lên, đem sống lưng nàng đống băng, không dám chậm trể, nàng ngay lập tức cúi đầu xuống cầu xin.

"Tiều bối tha mạng, ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết a."
Bình Luận (0)
Comment