Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 11

Kết giao với bác sĩ Ngụy rất có lợi, tác phong sinh hoạt của tôi đã đi theo chiều hướng tốt dần lên.

Trước kia tôi thường ngủ tới khi chuông báo thức kêu lần thứ năm mới tỉnh dậy, dùng vận tốc ánh sáng đánh răng rửa mặt rồi phi tới công ty, bữa sáng tranh thủ ăn trên đường luôn, bây giờ mỗi sáng 6 rưỡi sẽ có morning call của bác sĩ Ngụy gọi dậy, mất 15 phút ăn sáng rồi thảnh thơi đi làm.

Xong giờ cơm trưa anh ấy sẽ nhắn tin nhắc tôi nghỉ ngơi một lúc, không ăn bữa khuya, không thức đêm, không vừa đi đại tiện vừa chơi di động.

Bác sĩ Ngụy khuyến khích tôi ăn nhiều thịt gà và thịt bò, ăn ít thực phẩm chiên rán, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng gọi cơm hộp, khiến cho đồng nghiệp của tôi hoài nghi tôi mắc bệnh nan y khó chữa.

Một buổi chiều nọ, có nhân viên chuyển phát tới giao hàng, người gửi là Ngụy.

Sắp tới sinh nhật tôi, tôi đoán bác sĩ Ngụy muốn tặng tôi một món quà bất ngờ.

Toàn bộ đồng nghiệp ở công ty sôi nổi bàn luận, hiếu kỳ hỏi: “Là vị bác sĩ Ngụy kia sao?”

Đồng nghiệp ở công ty tôi đa phần là hủ nữ, thẳng nam sắt thép cũng bị các cô nhìn ra mùi gay, cho nên chuyện tôi với bác sĩ Ngụy đang qua lại với nhau cũng không giấu giếm.

“Bác sĩ thật tri kỷ, chồng tôi còn chẳng nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi.” Đồng nghiệp A nói.

“Kết hôn là vậy. Chồng tôi trước kia còn nấu cơm cùng tôi, bây giờ cả ngày chỉ biết nằm ở sô pha chơi game.” Đồng nghiệp B phụ họa.

Đồng chí Tiểu Vương cười một cách đáng khinh: “Đừng nói trong này là đồ-dùng-tình-thú nhé?”

“Eoooo…” Mọi người đồng loạt khinh bỉ.

“Hừ! Mấy người không hiểu, bác sĩ Ngụy là chính nhân quân tử, không bao giờ có chuyện mua mấy món đồ linh tinh đó đâu.”

Tôi tràn đầy vui mừng mở gói hàng, bên trong là hai hộp Lục Vị Địa Hoàng Hoàn.

Kèm theo một tấm thiệp chúc mừng.

Chữ viết tiêu sái phóng khoáng, mạnh mẽ hữu lực, nước chảy mây trôi.

Không hổ là bác sĩ Ngụy nhà chúng ta!

—– Em hay bị choáng đầu ù tai, thắt lưng đầu gối bủn rủn, nguyên nhân chủ yếu là do thận yếu, không ngại thì thử uống cái này đi, mỗi ngày ba lần, mỗi lần 8 viên, uống sau khi ăn xong, sử dụng một thời gian thận sẽ khỏe lên.

Và tuyệt đối không được thức đêm. Chúc Tiểu Sơ tuổi mới khỏe mạnh bình an hạnh phúc!

Bảy tám cặp mắt nhìn chằm chằm tấm thiệp, sau đó bắt đầu vang lên tiếng cười thiểu năng trí tuệ giống nhau.

A a a a a a —

Con dao của tôi đâu rồi?!

19.

Kì nghỉ Quốc Khánh, công ty tôi không cần trực ban, bác sĩ Ngụy cũng trống năm ngày, mẹ tôi bắt lấy cơ hội này, bảo tôi mời anh ấy tới nhà ăn cơm.

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ tính ra đã hơn hai tháng, bác sĩ Ngụy là người văn nhã hướng nội, tôi sợ anh ấy không thích nên chỉ mời tượng trưng qua wechat, không ngờ đối phương vui mừng đáp ứng, có vẻ đã chờ mong từ lâu, phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi.

Chúng tôi hẹn nhau ăn bữa chiều, tin nhắn vừa gửi cho mẹ tôi xong thì bà lập tức gửi lên nhóm chat gia tộc, ông bà nội ngoại, cậu mợ chú dì cô bác thi nhau nói muốn sang nhà tôi.

Tôi run rẩy hỏi ý kiến bác sĩ Ngụy, thái độ của anh ấy vẫn bình tĩnh thong dong như thường.

Điểm danh qua một lượt, phải ngồi một bàn tròn lớn mới đủ. Mẹ tôi đặt nhà hàng rất nhiều món ngon, cảnh cáo tôi và ba không được bóc ra trước, đây là công sức bà dành để nghênh đón con rể tương lai.

Chiều tối, sau khi dọn xong nhà một lượt, mẹ nhắm họng súng về phía tôi.

“Sơ Kỳ, con mau dọn cái chuồng heo kia của con nhanh, để người ta nhìn thấy thì vứt mặt mũi đi đâu hả?!”

Tôi đang trong một trận game nên không muốn động đậy.

“Làm người phải dùng sự chân thành đối đãi, con là thế nào thì chính là thế đó, anh ấy thích con đương nhiên sẽ bao dung hết khuyết điểm của con.”

“Bớt lý sự đi!” Mẹ xách lỗ tai tôi lên, “Mau dọn ngay lập tức! Tranh thủ lúc người ta còn chưa tới!”

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, tôi hỏa tốc lao ra: “Người tới rồi kìa —!”

“Ayzo, bác sĩ Ngụy tới rồi à?” Mẹ tôi lập tức đổi sang bộ mặt nha hoàn, cười hớn hở tiếp đón, “Người tới là tốt rồi, còn mang theo quà cáp làm gì…”

“Chào cô ạ. Đây là chút tâm ý của cháu.” Ngụy Nam Lâm hướng về phía ba tôi, hơi khom lưng, “Cháu chào chú ạ.”

“Chào cháu chào cháu.” Ba tôi thân thiện bắt tay với anh ấy, “Chỗ làm của bác sĩ Ngụy có cách nơi này xa không?”

“Cũng bình thường ạ, lái xe chỉ mất 20 phút. Chú gọi cháu Nam Lâm là được rồi ạ.”

“Ồ, tên Nam Lâm hay lắm. Là chữ Nam nào Lâm nào nhỉ?”

“Ba ơi…” Tôi thật hết nói nổi, “Tên của anh ấy chữ nào ba còn không biết thì khen cái gì. Phía nam, quân lâm thiên hạ.”

“Đúng là tên hay!” Mẹ tôi lấy một đôi dép lê mới trong tủ giày ra, “Chúng ta vào trong rồi nói, đừng đứng mãi ở cửa. Cháu đi thử đôi này xem vừa không, vốn dĩ mua cho ba của Tiểu Kỳ, chưa đi qua đâu.”

Đôi dép lê cực kỳ vừa vặn như một điềm báo tốt lành nào đó, làm cho hai ông bà già mừng rỡ không thôi.

Họ hàng thân thích trong nhà đã đến đủ, Ngụy Nam Lâm đi theo tôi nhận biết từng người.

Trên người anh ấy có vầng hào quang của phần tử trí thức, thái độ ngứa mắt với tôi và yêu thích anh ấy của ba mẹ gần như tỉ lệ thuận với nhau, có anh ấy ở đây tôi như biến thành người tàng hình.

Trong bữa cơm bọn họ hàn huyên đủ thứ chuyện, từ việc học hành công tác đến các cách phòng chống bệnh tật…

Mẹ tôi: “Bệnh táo bón này của ông ấy bị từ lâu lắm rồi, ngày trước vẫn luôn ăn chuối, bây giờ có cảm giác ăn chuối cũng không còn tác dụng nữa.”

Ba tôi lộ vẻ khó xử: “Đúng vậy, đi không ra, ngồi xổm cả nửa ngày cũng không ra nổi.”

Tôi thiếu chút nữa phun một ngụm coca.

Tại sao hai người lại đề cập vấn đề này với một bác sĩ tâm lý hả?! Lẽ ra phải hỏi một số cách ổn định cảm xúc trong thời kỳ mãn kinh chứ?

Tôi cho rằng Ngụy Nam Lâm cũng sẽ phần nào cảm thấy xấu hổ, nhưng mà đối phương lại bình tĩnh thản nhiên, nghiêm túc thảo luận với hai người già về cái vấn đề kia!

“Tuổi càng cao quá trình trao đổi chất của cơ thể sẽ càng chậm, dễ mắc các loại bệnh, cô chú đừng quá lo lắng. Thế này đi, để cháu viết cho cô chú một thực đơn, cô chú dựa theo đó mua đồ ăn hàng ngày, kết hợp với tập thể dục, kiên trì một thời gian chắc chắn sẽ chuyển biến tốt.”

Ba tôi gật đầu lia lịa, mẹ tôi cười tươi như hoa.

Đây có lẽ chính là mị lực của tri thức, đến cả dì Lâm hàng xóm sang xin ít tỏi cũng phải ngồi xuống nói chuyện phiếm với Ngụy Nam Lâm mấy câu.

“Cái bệnh hôi miệng của ông xã nhà cô, không phải quá to tát nhưng rất khó chịu, cô ngại nói với ông ấy, sợ tổn thương tự tôn của ông ấy.”

“Hôi miệng do nhiều nguyên nhân, ví dụ như dạ dày có vấn đề, răng lợi có vấn đề, hoặc là thức ăn có vấn đề, cơ thể mệt nhóc quá độ cũng là một nguyên nhân. Cô nên đưa chú tới bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng thì mới kê thuốc đúng bệnh được.”

Mẹ tôi cũng hứng thú: “Nếu muốn tự phán đoán trước thì phải làm thế nào?”

“Ôi trời ơi!!” Tôi không chịu được nữa, cắt ngang đề tài bốc mùi kia, “Mọi người có thể để anh ấy ăn xong đã rồi hẵng nói những chuyện này được không? Người ta từ lúc vào cửa đến giờ mới ăn được có một miếng rau trộn thôi!”

Ngụy Nam Lâm mỉm cười: “Không sao, các cô chú khó có dịp được gặp tôi một lần, huống hồ có thể giúp đỡ mọi người là vinh hạnh của cháu.”

Cái miệng này dát kim cương à?

Mẹ tôi nghe xong lập tức đẩy một đống đồ ăn ngon về phía Ngụy Nam Lâm, sự vui sướng trong lòng lan tràn từ khóe mắt đến đuôi lông mày.

“Về sau cháu có thời gian rảnh thì cứ tới nhà chơi, ngôi nhà này hoan nghênh cháu tùy thời đến.”

Ba tôi: “Cháu nếm thử món tôm này đi, là cô tự mình đi mua, à, tự làm đó.”

Mẹ tôi chọc chọc cánh tay tôi: “Mau bóc tôm cho Tiểu Lâm đi, chỉ biết ăn một mình thôi à?”

Rõ ràng ba mẹ bảo con ăn nhiều lên mà?!

Con có còn là con trai ruột của hai người không đó?!

Ngụy Nam Lâm động tay bóc tôm, thuận tiện bóc cho tôi một con, tôi đáp lễ lại anh ấy một con tôm, anh ấy lại đáp lễ tôi một con khác…

20.

Sau khi ăn xong, nói chuyện phiếm thêm một lúc, ba mẹ tôi đưa nhóm thân thích về, bảo tôi ở nhà trò chuyện, đi dạo với bác sĩ Ngụy.

Tôi dẫn anh ấy vào tham quan phòng ngủ của mình.

Tuy hay bị mẹ tôi nói là chuồng heo nhưng cá nhân tôi thấy vẫn còn gọn gàng chán, chẳng qua là chăn không gấp, thùng rác ba ngày không đổ, đồ đạc trên bàn không sắp xếp chỉnh tề mà thôi. Bàn làm việc ở công ty của tôi cũng thế, không cần phải giấu giếm.

“Đây là phòng ngủ của em, có hơi bừa bộn, anh đừng để ý.”

Tầm mắt Ngụy Nam Lâm đảo quanh phòng một lượt, “Biết bừa sao còn không dọn?”

“???”

Người này sao chẳng bao giờ đi theo nội dung kịch bản thông thường vậy?

“Anh để ý à?” Tôi cúi đầu nghịch móng tay, lí nhí hỏi.

Ngụy Nam Lâm không nói gì, bắt tay vào dọn phòng cho tôi.

Tôi đâu phải người không biết xấu hổ, đành phải dọn cùng anh ấy, “Anh đừng động vào, em dọn một lúc là xong!”

“Bình thường em rời giường không gấp chăn à?”

“Hả? Vì sao phải gấp? Buổi tối ngủ lại trải ra, phiền phức… Không gấp thì có gì không tốt?”

“Cũng chẳng có gì không tốt, chỉ là rất mất mỹ quan, nếu em ngại phiền thì về sau…” Nói được một nửa, động tác tay và giọng của bác sĩ Ngụy đồng thời dừng lại.

Tôi quay sang nhìn anh ấy: “Về sau làm sao?”

Anh ấy hơi liếm môi, nhỏ giọng nói: “Để anh gấp…”

Tôi không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh ấy được, vô thức nhìn ra hướng khác, bỗng thấy phản ứng của mình hơi nhạt nhẽo, miệng nhanh hơn não bổ luôn một câu: “Được vậy thì tốt quá.”

Nói xong có cảm giác khuôn mặt mình bị hun đến cháy khét luôn rồi.

*** Hết chương 11
Bình Luận (0)
Comment