—
Cha tôi không biết kiếm được ở đâu một quyển bí tịch yêu đương hàng second-hand, tôi học theo trên đó, từng bước tìm hiểu sở thích, thói quen, ghi nhớ lịch sinh hoạt của anh ấy, sau đó vắt óc tìm cách tạo hảo cảm với đối phương.
Không hề gửi mấy tin nhắn kiểu “có ảnh chụp không?”, “xem thử anh thế nào”, “gọi video nhé”…
Anh ấy cũng không.
Theo cảm nhận cá nhân của tôi, Ngụy Nam Lâm là một người tương đối hướng nội, không thích xã giao, thích đọc sách và xem thời sự, cũng không chơi game, ít đi ra ngoài xem phim, có hơi không thú vị, tôi thậm chí còn hoài nghi anh ta là người rất lạnh lùng.
Khô khan hàn huyên suốt một tháng, chờ đến khi tôi lật được tới trang cuối cùng của quyển bí tịch yêu đương thì bất ngờ phát hiện trên đó in một dòng chữ to tổ chảng — quyển này áp dụng khi cần tìm bạn gái, nếu cần tìm bạn trai mời mua tập hai.
Tôi mãnh liệt hoài nghi ba tôi đã dùng quyển sách này khi theo đuổi mẹ tôi vào năm đó.
Nói thật, tôi không có cảm giác với Ngụy Nam Lâm nhiều lắm, anh ta quá nhàm chán.
Việc ra ngoài gặp mặt là do anh ta chủ động nhắc tới.
Nói chuyện được một thời gian, công ty tôi có hoạt động team building, ra nước ngoài du lịch, tôi toàn tâm toàn ý sa vào cuộc sống ăn nhậu chơi bời, căn bản không nhớ tới người kia nữa, đại khái là không hề liên lạc với nhau trong vòng một tuần.
Buổi tối thứ hai sau khi về nước, anh ấy gọi điện thoại cho tôi, vừa nhấc máy, đập vào tai là hai chữ đầy từ tính: “Xin chào.”
Tuy chất giọng rất hay nhưng tôi thường xuyên bị mấy cuộc gọi quảng cáo quấy rầy nên chỉ cần vừa nghe “xin chào” là cúp luôn.
Bên kia kiên trì gọi lại, “Xin chào, là Sơ Kỳ tiên sinh phải không?”
“Không có tiền, không mua bảo hiểm không tập gym không muốn mua sản phẩm nào hết, cũng không vay nợ — mà sao anh biết tên của tôi? Mua thông tin từ đâu thế?”
“…..” Ngụy Nam Lâm trầm mặc một hồi, “Tôi là Ngụy Nam Lâm, chúng ta đã nói chuyện với nhau trên wechat.”
Cơn buồn ngủ của tôi bay biến, giật mình ngồi thẳng người dậy, “A xin chào xin chào xin chào… Tôi là Sơ Kỳ.”
Ngụy Nam Lâm lại yên lặng, tôi nhận ra đối phương đang do dự.
“Không sao, có việc gì thì anh cứ nói thẳng với tôi.”
Anh ta hắng giọng: “Tôi muốn hỏi một chút, có phải là ngài không hài lòng với tôi cho lắm?”
“Hả…???” Âm cuối của tôi kéo dài, “Vì sao anh lại hỏi vậy?”
Ngụy Nam Lâm hơi ngẩn người, “Không có không hài lòng sao?”
“Không, không có! Cũng bình thường…”
Ngụy Nam Lâm: “Vậy sao mấy ngày nay không liên lạc với tôi?”
Nghe có vẻ tủi thân thế nhỉ?!
“Không không, mấy ngày nay tôi hơi bận.” Tôi nói dối.
“À, hóa ra là thế, vậy ngài rất hài lòng với tôi đúng không?”
Vấn đề quỷ quái gì đây?!
Xin hỏi anh là nhân viên phục vụ à?!
“Hài lòng mà.” Tôi lễ phép khen ngợi.
Sau đó nghe thấy người ở đầu dây bên kia cười một tiếng.
“Vậy ngài có hứng thú cùng nhau đi ăn bữa cơm không? Ngày mai tôi được nghỉ.” Ngụy Nam Lâm hỏi.
Ngày mai đúng là ngày nghỉ cuối tuần, tôi không từ chối được, huống chi chất giọng của Ngụy Nam Lâm quả thực rất hay, chính là cái kiểu chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ để não bổ ra một soái ca khí chất.
“Vậy ngày mai tôi sẽ gửi thời gian địa điểm qua wechat cho ngài.”
“Đừng ngài ngài ngài nữa, tôi không nghe nổi, tôi còn nhỏ hơn anh…”
“Ngại quá, bệnh nghề nghiệp, thói quen. Vậy thì, vậy thì để tôi nói lại — ngày mai tôi gửi thời gian và địa điểm qua wechat cho cậu nhé.”
Anh ta thật sự nói lại kìa.
Tôi không nhịn được cười, có cảm giác người nói chuyện qua điện thoại và trên wechat không giống nhau.
Mẹ tôi biết chuyện, kích động hơn cả tôi, đầu tiên là lôi tôi vào cửa hàng thời trang nam mua quần áo mới, long trọng như thể sắp tổ chức hôn lễ tới nơi rồi, sau đó dẫn tôi đến salon tóc của thầy Tony, nhuộm quả đầu màu mè của tôi về lại màu đen nguyên thủy.
“Nhanh lên! Hơn bốn giờ rồi! Có dậy chuẩn bị ngay không đi hả? Mày hẹn với bác sĩ lúc năm rưỡi đó!” Mama đại nhân lại rít gào.
Tôi bỏ bàn chải ra, súc miệng: “Mẹ gấp cái gì, con tự lái xe tới đó, nhất định sẽ tới đúng giờ.”
Ngụy Nam Lâm hẹn tôi ở một nhà hàng cơm Tây trong nội thành, tôi đỗ xe xong xuôi đâu đấy mới gửi tin nhắn cho anh ta.
[Sơ Kỳ: Tôi tới bãi đậu xe rồi, anh tới chưa?]
[Ngụy Nam Lâm: Tôi cũng tới rồi, đang ở trong nhà hàng. Cậu vào cửa nhìn sang cửa sổ bên tay phải, tôi mặc quần áo màu đen.]
[Sơ Kỳ: OK.]
Kiểu trang trí của nhà hàng này không quá hoa lệ nhưng cũng đủ tiện nghi, trên loa mở một bài hát tiếng Anh giai điệu chậm rãi, ánh đèn ấm áp màu vàng mang đến cảm giác thoải mái, đúng kiểu tôi thích.
“Chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy người ạ?” Một nhân viên phục vụ ra đón tôi.
Tôi nghển cổ nhìn vào bên trong, đáp: “Tôi tới tìm người.”
Giây tiếp theo, tôi khiếp sợ trợn trừng hai mắt —
Vị trí gần cửa sổ không nhiều, chỉ có một cặp vợ chồng và một người đàn ông to béo trọc đầu. Người đàn ông kia mặc một bộ đồ thường phục màu đen, có lẽ vì nóng nên đã kéo ống tay áo lên, để lộ cánh tay thô tráng kèm hình xăm một con rồng.
Đây đây đây… đây là kiểu ăn mặc của một bác sĩ à?!
Khác một trời một vực với sự tưởng tượng của tôi!
Chẳng trách trên mạng hay nói mấy người đàn ông có giọng nói dễ nghe đều rất ba chấm, người này quả thực là, một lời khó nói hết!
Trọng điểm là hắn ta đang ăn ngấu nghiến rồi!
Thiếu tôn trọng tôi quá rồi đó!
Tướng ăn còn y hệt heo.
Nhỡ về sau bị bạo lực gia đình thì xác định là tôi đánh không lại hắn!
Tôi hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ muốn tìm hiểu về tâm hồn của hắn, xoay người đi luôn, còn tiện tay xóa wechat của hắn.
Đến lúc xuống bãi đậu xe, hắn gọi điện tới cho tôi.
“Cậu tới chưa? Nhà hàng này không dễ tìm lắm, có muốn tôi xuống đón cậu không?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Không cần, ngài tiếp tục tận hưởng bò bít tết của ngài đi, tôi tới hay không thì quan trọng gì?”
“Hả?” Ngụy Nam Lâm sửng sốt, “Tôi chưa gọi đồ ăn mà.”
Lần này tới lượt tôi sửng sốt.
Chủ yếu là do cách bài trí của nhà hàng này có vấn đề!
Mặt tường phía bắc và phía tây đều có cửa sổ sát đất, nhưng cửa chỉ có ở mặt bắc và nam.
Giữa cửa vào phía nam và cửa sổ phía bắc có đặt một tấm bình phong rất lớn, tôi đi từ cửa nam vào nên chỉ có thể nhìn thấy cửa số ở mặt tường phía tây, không hề nhìn thấy cửa sổ ở mặt tường phía bắc.
Kết quả là, hiểu lầm nghiêm trọng.
Anh ấy vừa giải thích vừa xuống tầng, tôi cũng vừa giải thích vừa lộn lại đường cũ.
Con mợ nó thật vô dụng!
Nhà hàng ở trên tầng bốn, có thang máy đi thẳng lên, tôi rối rít xin lỗi qua điện thoại, “Ngại quá ngại quá, tôi còn tưởng anh là cái người đầu trọc kia.”
Ngụy Nam Lâm: “Không sao, tôi xuống đón cậu, cậu chờ tôi ở cửa thang máy nhé.”
Mà lúc đó tôi đang đứng ở cửa thang máy rồi.
“Ting —–“
Hình ảnh đột nhiên dừng lại, tôi và anh ấy đồng thời đóng băng.
Ngụy Nam Lâm mặc một chiếc áo len mỏng, bên trong là sơ mi trắng, quần màu đen, giản dị nhưng gọn gàng, nghiêm túc.
Tuy không nhìn ra được là có cơ bắp hay không nhưng dáng người khá đẹp, không mập không gầy, hai chân thẳng tắp, mấu chốt là… tên này đẹp trai vãi.
Trong tiểu thuyết hay miêu tả mấy cái gì mà khí chất phi thường, mày kiếm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, mấy câu này dùng để hình dung người trước mặt hoàn toàn không quá lố.
Đáng tiếc lượng từ ngữ của tôi thiếu thốn, lúc ấy trong đầu chỉ bật ra được một câu nông cạn — cái đờ cờ mờ nhà nó, đẹp trai vãi chưởng!
“Chào cậu.” Giọng của Ngụy Nam Lâm lại vang lên.
Bản thật còn dễ nghe hơn cả trong điện thoại!
Tôi không khống chế được cảm xúc, cười một cách đáng khinh, “Hơ hơ hơ chào anh…”
Chúng tôi đối diện nhau, một trong một ngoài thang máy, giống như nam nữ chính lần đầu tiên tương ngộ trong phim truyền hình, ngại ngùng nhìn nhau.
Tôi còn tưởng tượng ra một pha hình ảnh quay chậm tuyệt đẹp và lãng mạn.
Giây tiếp theo —
Cửa thang máy đóng lại.
“Ơ ơ ơ…”
Tôi và anh ấy giật mình hoảng sợ, vội vàng bấm nút thang máy.
*** Hết chương 2