6.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Ngụy Nam Lâm nói tiếng “cảm ơn”, mở thực đơn rồi đưa cho tôi.
“Cậu xem thử thích món gì, tùy tiện gọi đi, tôi mời khách.”
“Vậy thì ngại quá, vẫn nên AA thôi.”
Ngụy Nam Lâm: “Hay là như vầy, tôi mời cậu ăn cơm, cậu mời tôi xem phim, được không?”
Tôi mỉm cười búng tay, “OK!”
Thực ra trước khi quen Ngụy Nam Lâm tôi đã từng làm quen với một người, là bạn của một đứa em họ bà con xa, làm ở một xí nghiệp tư nhân, kiêm bang chủ của một bang hội trên game.
Tiểu Trương đó rất mê game online, thời gian rảnh rỗi gần như chỉ vùi đầu vào game.
Điểm này tôi có thể hiểu, con trai mà, có mấy ai không chơi game chứ? Tôi cảm thấy mình vẫn có thể chơi cùng cậu ta.
Tiểu Trương đập không ít tiền mua trang bị, trong bang hội là lão đại, còn thường xuyên phát lời nhắn trên kênh thế giới, mỗi một loa bay 100 vàng, muốn dùng cái này phải thuộc dạng gia đình có điều kiện lắm mới cân được đó!
Game online đối với tôi chỉ là trò giết thời gian, nhìn cậu ta ném tiền như vậy tôi cũng rất đau lòng, nhưng tôi biết không thể dùng khả năng kinh tế của mình để cân nhắc hộ tiêu chuẩn cuộc sống của người khác, có lẽ chừng đó tiền đối với cậu ta không tính là bao nhiêu.
Dù sao cậu ta cũng đâu có nạp bằng tiền của tôi.
Nói chuyện với Tiểu Trương được một tháng, cảm thấy con người này khá hài hước thú vị, sau đó đồng ý hẹn gặp mặt nhau.
Tiểu Trương chọn một nhà hàng cao cấp, chính là kiểu một bát đồ ăn nhỏ xíu đã mất 60, 70 tệ. Lúc vào cửa tôi vẫn chưa biết, đến lúc mở thực đơn ra trong lòng mới lộp bộp vài tiếng.
Tiền lương một tháng của tôi chỉ khoảng 6000 tệ, ngoại trừ tiền điện thoại, tiền cơm và một vài loại phí cố định thì dư lại được một nửa. Tôi ôm tâm trạng tiết kiệm được chút nào hay chút nấy, chọn hai món rẻ nhất, vậy mà đối phương lại ăn rõ nhiều, một hơi gọi bảy tám món.
Trong lòng tôi rỉ máu.
Là thế này, bình thường tôi đi ăn với đồng nghiệp cơ bản đều chia AA, mọi người ăn ý với nhau, vừa gọi món vừa tự áng chừng.
Đồ ăn đắt như vậy, để một mình Tiểu Trương gánh vác thật sự rất xấu hổ.
Vì vậy lúc tính tiền tôi đề xuất chia nhau AA.
Ba tôi thường nói, biết hưởng thụ cũng là một điều tốt.
Tiểu Trương hợp tình hợp lý nói: “Dạo này tôi hơi thiếu thốn, lần này cậu mời, lần tới tới lượt tôi mời nhé.”
Thật mở mang tầm mắt.
Tôi không thể hiểu nổi vì sao cậu ta biết mình không có tiền mà vẫn muốn tới một nhà hàng cao cấp như vậy? Lại còn chọn toàn đồ đắt?
Tiền của tôi là lá đa à?!
Có tiền mua trang bị nhưng không có tiền ăn cơm? Sao không ăn cơm ở trong game luôn đi?
Đương nhiên những lời này tôi không nói ra miệng.
Bữa cơm đó đã tiêu hết chỗ tiền để dành của tôi, chuyện đổi laptop cũng chỉ có thể hoãn lại.
Đến lúc về nhà tôi lại hối hận, vì sao tôi lại phải trả thay cậu ta nhiều tiền như vậy? Cứ trả xong một nửa của mình rồi bỏ chạy chả tốt hơn à? Rỗi hơi lo cậu ta bị giữ lại lau sàn hay rửa chén làm gì?
Con người chính là như vậy, lúc bình tĩnh rồi mới nghĩ ra được cách giải quyết tốt hơn, đáng tiếc là không có cách nào quay ngược thời gian.
Nhận một đòn đả kích, tôi đã ngộ ra được ít đạo lý, cũng biết cách nhìn người hơn. Giá trị quan không hợp thì dù có nói chuyện trên wechat vui vẻ đến mấy cũng không thể sống chung được.
Sau đó Tiểu Trương nói muốn dẫn tôi tới quán net dạy tôi chơi game, nhưng tôi đã hoàn toàn hết hứng rồi, trực tiếp từ chối rồi block cậu ta, dùng dao sắc chặt đay rối, tránh được nhiều chuyện phiền phức không cần thiết.
Đặt lên bàn cân so sánh thì trong lời nói của Ngụy Nam Lâm có một vài chi tiết nhỏ khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, ít nhất có thể chứng minh là người có giáo dưỡng, biết cách thu vén cuộc sống.
7.
Lúc gọi món, Ngụy Nam Lâm nói bữa tối không nên ăn quá nhiều, chúng tôi chỉ gọi hai món chính, hai bát cơm, thêm một tô canh và một đĩa salad.
Tổng cộng tốn gần trăm tệ, không quá đắt.
Trong lúc chờ đồ ăn, bầu không khí lại lâm vào trạng thái xấu hổ.
“À đúng rồi, anh đang làm ở bệnh viện nào?” Tôi hỏi.
“Bệnh viện Nam Thành.”
Bệnh viện này cách công ty tôi khá gần, nghe nói là bệnh viên tư nhân thu phí rất đắt nhưng người đăng ký khám vẫn rất nhiều, người vào đó toàn là những kẻ có tiền.
Ngụy Nam Lâm cũng đã xác nhận điều này.
“So với bệnh viện công thì đúng là đắt hơn một chút, nhưng chất lượng phục vụ khẳng định là không giống nhau. Kẻ có tiền thường bận bịu hơn, không có thời gian xếp hàng lấy số, và thường sẽ yêu cầu khám kỹ càng tỉ mỉ hơn nên sẽ lựa chọn bệnh viện của chúng tôi. Phòng khám ở bệnh viện công giới hạn thời gian chỉ khoảng năm mười phút, bên chỗ chúng tôi thì không hạn chế.”
“Tiền nào của nấy.” Tôi tổng kết.
Ngụy Nam Lâm mỉm cười, “Cậu cũng có thể hiểu như vậy.”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh đang làm ở khoa nào?”
“Khoa tâm lý.”
“Woww!!” Tôi kinh ngạc đến suýt vỗ tay, “Vậy anh là bác sĩ tâm lý rồi còn gì? Nghề nghiệp thật ngầu!”
Bình thường tôi khá thích xem phim Mỹ, kha khá bộ phim điều tra hình sự có chuyên gia tâm lý xuất hiện, chỉ cần nhìn một biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt cũng đủ để nhận biết người đó đang nói dối hay nói thật.
Cực kỳ ngầu.
Hình tượng của Ngụy Nam Lâm trong lòng tôi bắt đầu tỏa ánh hào quang.
Bác sĩ Ngụy cười giải thích: “Không khoa trương vậy đâu. Chúng tôi cơ bản giống nhau, đều sẽ phải thông qua một vài bài trắc nghiệm hoặc thang đo để phán đoán tâm lý của người đó có vấn đề hay không, rồi làm một ít phương pháp khai thông tâm lý. Người bệnh không phải là tội phạm, chúng tôi dùng một trạng thái thoải mái tiếp nhận bọn họ, cảm thụ cảm xúc của bọn họ.”
“Ồ — là vậy à, vậy người bệnh thường sẽ là dạng gì?”
“Rất nhiều.” Ngụy Nam Lâm bẻ ngón tay, “Trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt, rối loạn sau sang chấn, suy nhược thần kinh…”
“Anh nói tới chỗ đó khám bệnh toàn là những người có tiền, nhưng mà bọn họ nhiều tiền như vậy, vì sao vẫn còn nhiều điều phiền não thế?”
Ngụy Nam Lâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cậu có thể hiểu thế này. Coi tình yêu, tình bạn, tình thân, công việc là bốn đồng xu, khi cậu tung lên thì cậu cảm thấy tỉ lệ để cả bốn đồng đều ra mặt trước là bao nhiêu?”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
“Hơn nữa, con người luôn có năng lực tưởng tượng rất mạnh, đối với những sự việc chưa xảy ra vẫn sẽ tưởng tượng ra một số kết quả. Đôi khi sự việc chưa xảy ra đã nghĩ được tới kết cục tệ nhất, ví dụ đơn giản nhất chính là sau khi vào nhà ma, đại não sẽ điên cuồng hoạt động, sợ một xác ướp đột nhiên nhảy ra, sợ một con cương thi đột nhiên ngồi dậy từ quan tài… mà những tưởng tượng đó dẫn con người tới một hậu quả trực tiếp nhất chính là sợ hãi. Cuộc sống cũng vậy, những tưởng tượng phức tạp đó sẽ làm con người ta đau đầu, lo lắng, nghiêm trọng hơn chính là những cảm xúc tiêu cực dạng nặng như u uất, trầm cảm.”
Đời người, mỗi một ngày đều như đang tung đồng xu, hôm nay không hài lòng với cái này, ngày mai không hài lòng với cái kia, biến cố bất thình lình xảy ra sẽ làm con người trở nên đa sầu đa cảm, lo lắng bất an.
Ai không khống chế được cảm xúc trong lòng mình thì càng dễ sa lầy vào đó.
Đồ vật nào càng dễ có được sẽ càng dễ bị mất đi, chuyện phiền não cũng theo đó mà tăng lên.
Người nghèo có nỗi lo của người nghèo, người giàu có nỗi lo của người giàu.
Cơ bản được tóm gọn lại trong hai chữ — dục vọng.
Ngụy Nam Lâm cười nói: “Lớp học truyền đạt tri thức đặc biệt hôm nay kết thúc rồi, tôi rất vui vì có một bạn học nghe giảng rất nghiêm túc, tan học nhớ ôn tập lại, lần sau tôi sẽ kiểm tra.”
Tôi nắm tay thành quyền: “Đa tạ thầy Ngụy chỉ giáo, tiết học hôm nay quả thực rất tuyệt, em đã học hỏi được không ít.”
Ngụy Nam Lâm: “Về sau nếu có vấn đề gì không nghĩ ra thì em cũng có thể tới tìm tôi.” Rồi nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Không thu phí.”
Tôi đột nhiên có cảm giác mình đã tiết kiệm được một đống tiền rồi!
“Vậy bình thường anh hay giao lưu với người mắc bệnh trầm cảm thì có bị lây nhiễm cảm xúc tiêu cực của họ không?”
Ngụy Nam Lâm nghiêm túc trả lời: “Thực ra chúng tôi có một phòng chuyên biệt, mỗi ngày trước khi tan ca nửa tiếng sẽ có chuyên gia bên khoa tâm thần sang khai thông cho chúng tôi, mỗi người phải ôm đầu khóc rống la hét một hồi để phát tiết thì mới có thể về nhà.”
Tôi khiếp sợ: “Thật á?! Tôi không tưởng tượng nổi bộ dạng lúc đó của anh trông sẽ như thế nào!”
“Giả đó.” Ngụy Nam Lâm nói, “Cậu dễ bị lừa ghê.”
“…..”
Mọe!
Vị bác sĩ này chẳng đứng đắn chút nào!
*** Hết chương 4