Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 78

"Em nhìn thấy tin trên báo mà tìm đến đây sao?" Thật lòng tôi vẫn không dám tin lại có vận may từ trên trời rớt xuống thế này.

"Tin trên báo? Tin nào?"

"Anh có đăng tin trên báo nhắn tìm em..." Vậy là tiền mất trắng rồi, tôi có phần thất vọng.

"Vậy sao? Em chưa thấy bao giờ. Anh viết gì vậy?"

"A..." Trình độ viết báo tìm người của tôi cũng không được hay văn ho cho lắm, thôi nó không biết phỏng chừng còn tốt hơn.

"Bọn em cũng đi tìm anh nhưng chẳng moi được chút tin tức gì, còn tưởng đâu anh đã xuất ngoại rồi, không thì đang ẩn cư đâu đó... không ngờ lại ở ngay Thiên Tân. Cái tên Tần Lãng kia đúng là đồ ăn hại mà, cứ ra vẻ ta đây có bao nhiêu nguy hiểm, căn bản chỉ là ba hoa khoác lác..."

"Này này." Tôi vội vàng ngăn cản thằng em nhẫn tâm tiếp tục chà đạp người yêu vô tội của nó, "Cậu ta có người ở đây đâu, với lại Thiên Tân đông như kiến cỏ, có sơ sót cũng là chuyện bình thường mà."

"Sau đó lại nghĩ đến Lục Phong." Nhắc đến cái tên ấy, em tôi tỏ vẻ ngập ngừng, "Định hên xui thôi nên mới tính đến chuyện nhờ hắn giúp đỡ..."

"A..." Tôi bất giác ậm ừ một chút.

Em trai cố gắng mềm giọng nói, "Ai bảo hắn nổi danh quá làm gì, từ hai bàn tay trắng dựng lên nghiệp lớn, trở thành idol mẫu mực mà thanh niên trẻ nào quyết tâm làm giàu cũng muốn noi theo... Bọn em không muốn hỏi đến hắn cũng không được. Tốt xấu gì... cũng đã từng quen biết, hắn chắc cũng không đến mức từ chối — bọn em tính như vậy đấy."

"Ừ..." Tôi mơ hồ xướng theo, áp mặt lên vai em trai.

"Nếu biết anh không quan tâm gì đến hắn, em đã sớm đến đây rồi. Nhưng mà nghe nói hắn ấy, đời tư rất bê bối, chẳng quan hệ cố định với ai cả... rất phóng túng... Thật là, em nghĩ rằng nếu anh không ở cạnh hắn, cũng sẽ chẳng ở gần xung quanh, nên không muốn gặp lại hắn làm gì..." Em tôi cười nhè nhẹ, "Anh cũng biết mà, gặp lại chỉ càng thêm xấu hổ, dù sao trước kia... cũng chẳng có gì đáng vui vẻ cả. Cho nên Tần Lãng có ý tránh mặt hắn, miễn hắn đừng chú ý đến bọn này là được."

Tôi không đáp, nó cũng không nói tiếp nữa, giấc ngủ nhẹ nhàng kéo tới. Khi tôi đoán chừng nó đã ngủ say rồi, Diệc Thần bỗng nhiên chạm vào đầu tôi, nói, "Hiện tại hai người rốt cuộc là..."

"Hả..." Từ ngữ lộn tùng phèo trong cổ họng, mãi mới có thể chắp vá được mà hiểu ra, "Chia tay. Khi đó đã chia tay, em cũng biết mà."

"Rồi kế tiếp?"

"Rồi thì... là vậy đó." Tôi nghĩ nghĩ, "Kết hôn."

Thằng em im lặng nửa ngày, nhìn mặt y như bị sặc nước miếng, mãi mới xì được một câu, "Phải vậy không đó?"

"Thiệt mà." Tôi thật thà gật đầu, "Cô ấy tốt lắm... nhưng sau đó thì ly hôn, anh không xứng với cô ấy."

"Hầy..." Không hiểu sao nó lại nhẹ nhàng thở ra, "Như vậy cũng tốt, miễn cưỡng sẽ không mang lại..."

"Anh có con trai."

"..." Lần này thì em nó thật sự rơi vào trạng thái 'em-chỉ-biết-câm-nín-nghe-tiếng-anh-nói', mãi đến khi phản ứng được thì phải hít liền mấy hơi lạnh, "Anh à, anh, anh thật lợi hại nha..."

"Cái gì??" Hiểu được vì sao thằng ôn này lại tỏ vẻ kinh ngạc như vậy, tôi quê xệ mà nổi giận, "Anh mày là đàn ông đích thực, dĩ nhiên phải sinh được con."

"Em biết là anh đích thực rồi..." Nó trả lời cho có, bỗng như có điều suy nghĩ, không biết là gì, ngập ngừng trong chốc lát lại hỏi, "Lục Phong thì sao?"

"Sao là sao?" Tôi có chút không bắt kịp ý nó, "Mới nãy nói rồi mà, đã sớm chia tay từ lúc ấy."

"Chuyện đó em biết rồi, nhưng mà..." Diệc Thần do dự một chút, âm thanh có vẻ xấu hổ, "Thật ra hiện giờ nhớ lại, hắn cũng không làm gì cả... Thật sự chỉ đẩy em một cái, sau này nghĩ lại, không thể nói hoàn toàn là lỗi của hắn được."

Nó nâng mu bàn tay kia gác lên trán, "Đương nhiên lúc đó hận hắn khủng khiếp... chúng ta ai cũng trở nên hồ đồ hết cả, đâu ai có đủ bình tĩnh để mang sự việc ra phân tích thấu đáo."

"Thật ra... là do em sai trước. Nếu không phải do tuổi trẻ máu nóng mà đi khiêu khích hắn, sẽ chẳng có việc gì xảy ra. Hơn nữa nếu không phải do quan hệ giữa em và Tần Lãng khiến mẹ tức giận, anh và hắn cũng không phải khó xử như thế. Mãi đến sau này em mới thật sự suy xét lại tường tận."

Nó cười khổ một tiếng, "Phải thừa nhận mình sai đúng là không dễ dàng gì... Năm đó căn bản em không có đủ dũng khí để nhận lấy trách nhiệm của mình, cho nên cái gì cũng đổ lên đầu hắn. Anh à anh cũng... chịu áp lực không ít đi, em biết anh thật sự rất yêu hắn, vì bọn em mà hận hắn như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu... Khi thật tình suy ngẫm lại, em và Tần Lãng chỉ biết nói hận hắn thù hắn, hoàn toàn bỏ mặc cảm nhận của anh."

"Lục Phong biến thành như hiện tại, lúc em vừa mới biết cũng giật mình. Nói sao nhỉ... cảm thấy thật đáng tiếc... cảm thấy có phần lỗi nào đó... Nếu khi ấy tất cả chúng ta đều lý trí một chút, có lẽ sẽ không giống như bây giờ, anh cũng không phải một thân một mình..."

"Hơn nữa anh à, anh quá tốt bụng, chúng em và hắn không cùng một chiến tuyến, anh liền đứng về phía em." Nó vừa nhớ lại vừa hơi cười, "Thật ra Lục Phong hắn... cũng có phần đáng thương. Mặc dù em luôn xỉ vả Tần Lãng, nhưng nếu giả dụ thật sự có chuyện gì, cho dù có phải bao che lỗi lầm cho hắn, em cũng sẽ mặc kệ tất cả mà bảo vệ hắn. Anh à lúc nào anh cũng nghĩ muốn tốt cho tất cả mọi người, không muốn bất cứ ai bị tổn thương, làm sao có thể làm được như vậy chứ."

Nó quay đầu lại, dùng ngón tay gạt đi nước mắt không biết chảy ra từ bao giờ của tôi, "Không ai có thể vĩ đại đến thế, anh cũng không phải là thánh nhân... Nếu như anh biết ích kỷ hơn một chút, có lẽ đã nắm được hạnh phúc rồi? Anh thật là ngốc mà."

Phải, tôi cũng biết, mình đã lỡ tay đánh mất.

Những điều này, tôi đều hiểu được, trải qua hai mươi năm đằng đẵng, cuối cùng tôi đã từ tốn học xong.

Chỉ là đã quá muộn.

Cái gì là quá khứ, cái gì là mất mát.

Vết thương lớn như vậy, nhiều như vậy làm sao có thể khiến cho nó mất đi. Tuy rằng tôi đã cố gắng, muốn giả vờ như chẳng có gì, muốn thả lỏng một chút, muốn đem hết mọi sự qua biến thành sự an tâm phỉnh phờ.

Cho nên mới tự kỷ ám thị rằng trí nhớ của mình rất kém. Suýt chút nữa đã cảm thấy được có thể quên hết mọi chuyện.

Nhưng mà con người luôn luôn là như vậy, tha thứ thì rất dễ, muốn quên được thì rất khó.

Hết thảy đều không thể quay đầu.

Muốn bẻ quặt một ngón tay lại có dễ dàng chút nào không, huống chi là sinh mệnh một con người.

Một gã đàn ông già đầu thế này mà không ngừng rơi lệ có lẽ buồn cười lắm, nhưng tôi không thể dừng được.

Mặt dán thật gần, em trai ôm chặt tôi, thật dịu dàng dùng tay và môi thay tôi lau đi nước mắt. Lần đầu tiên trong đời em tôi hôn môi an ủi tôi. Nó đã trưởng thành, còn tôi thì đã già.

"Anh à."

Tôi chỉ nhắm mắt lại.

"Nếu không ngại... theo chúng em được không? Nếu chỉ có mình anh... ở cùng với bọn em sẽ tốt hơn, em sẽ chăm sóc anh..."

Tôi hơi giật mình, phát ra âm thanh hàm hồ không rõ, nhưng không phải là đáp án.

"Anh à? Có được không?"

Tôi cũng ngạc nhiên vì sự chần chờ và miễn cưỡng của mình.

Lời đề nghị này, cùng với em trai duy nhất của mình sống chung với nhau, có thể an ổn thoải mái sống nửa đời còn lại cho đến khi chết già — lý tưởng như vậy, tôi nghĩ đến lúc thực hiện được nhất định sẽ vui đến chảy nước mắt.

Vậy mà một chút cũng không hề có.

Tôi suy tư, "Anh có mở một tiệm bán sách..."

"Tiệm bán sách chỗ nào mà không mở được, việc này anh không cần lo lắng..."

"Ừm..." Nó nói đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.

"Có băn khoăn gì sao?" Em trai lo lắng nhìn tôi, "Cũng đúng, vợ và con anh đều ở trong này hết."

"Ừ..." Tôi mỉm cười tiếp nhận lý do mà nó đã nghĩ thay tôi.

"Nhưng cho dù không ở Thiên Tân, anh muốn gặp họ cũng dễ thôi mà. Anh cũng nói là không thường xuyên qua lại với họ, ở chung với em chẳng phải hợp lý hơn sao?"

"Ừ..." Nó nói rất hợp tình hợp lẽ.

Thế nhưng tôi cũng không biết vì sao... chỉ nghĩ đến việc rời khỏi đây liền cảm thấy khó chịu.

"Còn có chuyện gì khiến anh luyến tiếc à?"

Tôi trầm tư suy nghĩ đến nỗi mặt muốn đần thối ra, Diệc Thần cũng biết trí não hiện tại của tôi, liền vỗ vai an ủi, "Không phải gấp gáp, từ từ nghĩ cũng được, nghĩ ra rồi thì nói với em. Xem coi có thể đi được không, hoặc là cần em hỗ trợ giúp anh chuyện gì."

"Ừ." Tôi yên tâm dựa vào vai em trai, kề cận cánh tay nó.

"Chẳng lẽ là vì Lục Phong?"

Tôi giật mình, trách móc nhìn nó.

"Giỡn thôi mà, anh già." Nó tỏ vẻ phản đối, "Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào anh lại không quên được hắn. Con anh cũng học đại học rồi còn gì, hừ."

"Ừ ừ." Tôi vội vàng gật đầu đồng ý, trở mình, "Ngủ đi."
Bình Luận (0)
Comment