Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 12

Đối với hối hận của Hàn Diệp Tu, Vân Hề không nghe cũng không thấy được, lúc này cậu đang ngồi trong xe của Đường Hạo, biểu hiện yếu ớt lúc nãy cũng biến mất không tung tích, đổi lại chỉ có khuôn mặt lạnh lùng đạm bạc.

Cậu thật không ngờ chỉ đi ăn một bữa mà cũng gặp phải Hàn Diệp Tu, tuy rằng trước khi trọng sinh cậu đã biết thời điểm này Dịch Dương sẽ về nước, thế nhưng lại không biết hai người đó hẹn gặp nhau ở nhà hàng cơm Trung này, càng làm cho cậu ngạc nhiên hơn chính là Hà Diệp Tu đích thân đến trường đón cậu cùng đi ăn.

Nếu như mình không nhớ lầm, thời điểm này trước khi trọng sinh mình cùng Đường Hạo không đi ăn cơm với nhau, Hàn Diệp Tu càng không thể lái xe đến đón được, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có. Như vậy, tình huống hôm nay là như thế nào đây? Nếu như trí nhớ của mình có lầm thì cũng không thể lầm đến hai lần được? Lẽ nào khi mình lựa chọn liê lạc lại cùng Đường Hạo thì quỹ đạo cuộc sống cũng thay đổi theo?

Vân Hề có chút đau đầu xoa xoa lên ấn đường, hiện tại cậu đang lo lắng sẽ phải giải thích như thế nào cho Hàn Diệp Tu vào tối nay, cậu biết tính tình của hắn, mà chắc chắn hắn cũng không tin cậu chỉ vô tình gặp gỡ Đường Hạo được, hắn nhất định sẽ thăm dò chuyện này. Một ngày nào đó hắn tra được Đường Hạo không phải vô tình mà cố ý đến trường học đón cậu, như vậy tất cả lời nói dối sẽ trở thành vô nghĩa, cậu nhất định phải nghĩ thật kĩ mới giải thích cùng hắn. May mắn trước đây cậu đã nhờ Đường Hạo dùng tên y mở tài khoản, nếu không khi Hàn Diệp Tu tra được ra, cậu còn không biết tiếp tục lừa gạt hắn thế nào.

Hiện tại cậu cảm thấy may mắn không gì sánh được bởi trước khi đi ăn với Đường Hạo đã đem điện thoại tắt nguồn,,à cho dù có mở điện thoại cậu cũng không thể nhận lời đi ăn cơm với Hàn Diệp Tu được, càng may hơn nữa chính là hắn có cầm lấy chiếc điện thoại nhưng không kiểm tra kĩ càng xem có thật là hết pin nên sập nguồn hay không.

Động tác này của Vân Hề lần nữa làm vết thương kia lộ ra làn hai, Đường Hạo nhíu mày lo lắng cầm lấy cánh tay cậu kéo qua xem xét, khi đã xác định được đây chỉ là loại vết thương ngoài da bình thường mới yên lòng lại: “Ngoại trừ ở chỗ này, trên người cậu còn có vết thương nào không? Ăn uống cùng năm ngủ có bất tiện không?”

“Ăn uống, ngủ nghỉ không có bất tiện gì.” Vân hề cười nói khéo kéo rút tay về, sự thực là loại bầm tím này trên người cậu có rất nhiều nhưng cậu không muốn nói cho Đương Hạo biết. Mấy thứ cỏn con này không đáng để y phải bận tâm thêm nữa. Mà vết thương nặng hơn như thế này cậu cũng từng phải trải qua, mấy thứ này trong mắt cậu không tính làm cái gì.

Đường Hạo đập mạnh tay lên bánh lái, sắc mặt có chút ngoan lệ: “Vừa nãy tớ đã muốn xông lên đánh cho hắn một trận, cho hắn nếm thử mùi vị đau đớn cậu phải chịu lúc này.”

Cậu nghe y nói vậy chỉ bật cười lắc đầu: “Tớ không sao, yên tâm đi mà, tớ nhất định sẽ bảo vệ được bản thân. Cậu cứ lo lái xe đi.”

Đường Hạo lẳng lặng nhìn Vân Hề, y nghĩ muốn nói rồi lại thôi. Suy nghĩ một chút, cuối cùng y cũng đem tâm tư giấu sâu dưới đáy lòng ra: “Vân Hề, tớ biết có thể cậu sẽ cự tuyệt nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu mấy câu. Nếu như tớ có thể giúp đỡ cậu nhanh chóng thoát khỏi Hàn Diệp Tu, cậu có nguyện ý chấp nhận sự giúp đỡ của tớ không?”

Vân Hề cười nói: “ Nếu biết tớ sẽ cự tuyệt sao cậu còn hỏi nữa?” cậu nhìn vẻ mặt thất vọng của Đường Hạo, chỉ đơn giản trấn an nói: “A Hạo, tớ biết cậu có năng lực có thể giúp được, thế nhưng cuối cùng tớ cũng phải học cách sinh sống độc lập, không thể mãi tiếp tục ỷ lại vào người khác được. Nếu như ngày tớ thoát khỏi Hàn Diệp Tu rồi một chút năng lực cũng không có, vậy tương lai tớ sẽ lấy gì đế sống, để chống lại hắn đây?”

“Tớ có thể, tớ…”

Vân Hề lắc đầu, nhẹ giọng cắt đứt lời của Đường Hạo: “A Hạo, thế lực của Hàn Diệp Tu cậu không thể biết hết được, anh ta có thể tịch thu tất cả giấy tờ cá nhân của tớ, muốn đi đâu làm gì cũng không thể được, loại chuyện này hắn chỉ cần phất một tay cũng có thể làm xong, chỉ là hắn khinh thường không làm mà thôi. Chỉ cần hắn nguyện ý, sẽ có nhiều người giúp hắn khiến thông tin của tớ biến mất, sẽ triệt để biến thành một người không có thân phận, tên tuổi, hộ khẩu cũng quốc tịch. Chỉ cần hắn nói một câu sẽ có cả đống người tìm tớ về cho hắn. Nếu muốn triệt để thoát khỏi Hàn Diệp Tu, tớ cần có tiêm lực thật mạnh. A hạo, đây là chuyện riêng của tớ và hắn, tớ không muốn ai vì mình mà chịu liên lụy, cậu cũng không cần giúp đỡ tớ bỏ đi nhiều như vậy, được không?”

Mặc dù là lời thỉnh cầu thế nhưng ngữ khí của Vân Hề quá mức quả quyết, kiên quyết đến mức không có lời nào phản kháng nổi, cuối cùng Đường Hạo chỉ biết gật đầu quay đầu xe: “Nếu như cậu cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tìm đến tớ,cho dù là thay cậu tìm hiểu thêm tư liệu hay nhiều chuyện khác.”

“Được.” Vân Hề mỉm cười gật đầu: “Tớ đã biết, cảm ơn cậu, A Hạo.”

Đường Hạo khoát khoát tay không nói gì thêm, chỉ có thể làm theo lời Vân Hề nói, y chỉ biết một ít về thế lực trong tay Hàn Diệp Tu, chỉ biết hắn là tổng giám đốc của một tập đoàn, trong thương nghiệp cũng đứng nhất nhì. Còn nữa cha hắn rất có thế lực, so với hắn thì lớn hơn rất nhiều. Không chỉ vậy, Dịch Dương bạn thân nhất của Hàn Diệp Tu còn là đứa con cưng được yêu thích nhất của đại ca xã hội đen Dịch Thiên.Thế nhưng qua khẩu khí của Vân Hề, thế lực của hắn chắc chắn không thể dừng lại ở mức đó…xem ra y vẫn cần điều tra thêm một chút nữa về hắn.

Đường Hạo sau khi đưa Vân Hề về trường cùng nói chuyện với cậu một hồi mới lái xe đi, bất quá y không phải đến trường học của mình, mà trực tiếp đi tìm một người bạn. Nếu như Vân Hề nói Hàn Diệp Tu không đơn giản như vậy, y thực sự muốn điều tra xem thực hư thế nào.

Chuyện này Vân Hề không hay biết, cả chiều nay cậu không tập trung nghe giảng được chút nào, chỉ lo lắng tối về sẽ giải thích ra sao với Hàn Diệp Tu.

Tan học buổi chiều, Vân Hề theo thường lệ đeo balo trên lưng chuẩn bị bắt xe bus về nhà, vốn là muốn đến công ty chứng khoán nhìn một chút rồi lập kế hoạch nhưng cũng phải đành bỏ thôi. Sau sự kiện trưa nay, Vân Hề không dám gây thêm rắc rối để tránh Hàn Diệp Tu thêm sinh nghi.

Còn chưa đến cổng trường, Vân Hề đã thấy Hàn Diệp Tu đứng ở mũi xe gần đó, một tay hắn đứt trong túi quần âu được may tinh tế, tay khác kẹp điếu thuốc còn đang cháy dở, thỉnh thoảng chăm chú nhìn về phía cổng trường chờ đón Vân Hề.

Tất nhiên cậu không thể không thấy hắn được, cậu chỉ nhíu mày suy nghĩ, hình như đã rất lâu rồi Hàn Diệp Tu không đến trường đón mình, lúc trước đều tự bản thân cậu bắt xe bus hoặc taxi đi học, sau đó về nhà chuẩn bị tốt cơm tối chờ hắn về.

Huống hồ nếu cậu không nhớ lầm thì hiện tại hẳn Hàn Diệp Tu phải ở công ty lo lắng chuyện thu mua Thiên Vũ chứ, tuy rằng cổ phần trong công ty của hắn có thể dễ dàng đánh bại mấy vị cổ đông kia nhưng muốn thu mua một công ty cũng phải làm rất nhiều kế hoạch đâu chỉ gói gọn đơn giản trong một cuộc họp là xong. Khoảng thời gian này trước khi trọng sinh, Hàn Diệp Tu mỗi ngày đều bận đến mức chỉ đến đêm khuya mới trở về nhà, còn cậu lúc đó chỉ biết ngây ngốc ở nhà mỗi ngày chờ đợi hắn cùng về ăn cơm, mặc dù biết rất nhiều lần hắn đã ăn ở bên ngoài rồi.

Thật đúng là đồ ngốc…dưới đáy lòng Vân Hề nổi lên tia trào phúng mỉa mai nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ kinh hỉ nhanh chân bước về phía Hàn Diệp Tu: “Diệp Tu, sao anh lại đến đây?”

“Anh tới đón em về nhà.” Hàn Diệp Tu cười cười sờ lên đầu Vân Hề sau đó mới mở cửa ghế phụ ra: “Lên xe đi, chúng ta cùng đi ăn gì đó. Dịch Dương nói đêm nay chúng ta đi uống rượu với hắn.”

“Chuyện này…” Cậu cố làm vẻ khó xử nhìn về phía hắn: “Em không uống được rượu, đi theo chỉ làm các anh mất hứng. Bằng không ăn cơm xong em tự mình bắt xe về, anh tiếp tục đi uống rượu với anh Dịch Dương.”

“Anh sao có thể bỏ em lại một mình trong nhà được?” Hàn Diệp Tu cưng chiều nhéo nhéo cãi mũi nhỏ của cậu: “Yên tâm đi, tên nhóc kia dám chuốc rượu em xem anh có giết hắn không.”

“Thế cũng không tốt lắm đâu…”

“Có cái gì không tốt chứ.” Hàn Diệp Tu cởi balo sau lưng Vân Hề ném ra ghế sau, lại thay cậu cài dây an toàn thật chắc mới khởi động xe: “Em nghĩ xem, lát nữa anh uống rượu chắc chắn không thể lái xe về được, huống hồ anh cùng Dịch Dương đã nhiều năm không gặp, rất có thể sẽ uống say bét nhè, chẳng lẽ em nhẫn tâm cho anh ngủ ngoai đường đêm nay?”

Vân Hề rất muốn nói “Anh có ngủ như chết ngoài đường tôi cũng không thèm để ý đâu”, chẳng qua nếu cậu dám nói như thế phỏng chẳng Hàn Diệp Tu có thể nhanh chóng ném cậu ra khỏi cửa sổ. Cậu rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Anh đừng uống say được không?”

Hắn nghĩ Vân Hề nói câu kia khẳng định có liên quan đến chuyện đếm đó của hai người, hắn cầm lấy tay cậu ôn nhu nói: “Em yên tâm đi, anh nói sẽ không uống say thì chính là như vậy, cũng tuyệt đối không để chuyện đêm đó xảy ra lần nữa. Mà cho dù anh không uống rượu anh cũng cam đoan với em sẽ tuyệt đối đánh em. Vân Hề, mong em tin tưởng anh một lần.”

Lời hứa cho dù có ngon ngọt đến mấy sau này cũng thành vô dụng mà thôi, dưới đáy lòng Vân Hề cười lạnh nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Vâng.”

Hàn Diệp Tu nắm chặt lấy tay Vân Hề, có cảm giác như năm phải khúc gỗ: “Vân Hề anh yêu em, anh sẽ cố gắng đối tốt với em, nhất định sẽ là như vậy.”

Vân Hề mở lớn mắt nhìn về phía hắn: “Em tin tưởng anh.”

Nghe được lời cậu nói khóe miệng Hàn Diệp Tu không khỏi nhếch lên, nếu như khong phải đang lái xe hắn đã ôm chầm lấy Vân Hề mà hăng say hôn hít cậu một hồi. Hắn chưa từng phát hiện ra, Vân Hề chỉ mỉm cườ một cái, hay một câu “Em tin tưởng anh” của cậu đều khiến hắn hạnh phúc đến run rẩy. Có thể sống lại thực tốt, từ đáy lòng Hàn Diệp Tu đã nghĩ vậy.

“Chăm chú lái xe đi.” Vân Hề nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay hắn, thấy Hàn Diệp Tu cũng không phản đối liền quay mặt về cửa sổ bên mình, một tay khác khẽ nắm chặt, đáy mặt lạnh lẽo. Hiện tại chỉ cần mỗi lần Hàn Diệp Tu hứa hẹn, một câu thôi cũng làm cậu đầy chán ghét, cũng không còn thấy con người ngày xưa chỉ cần hắn hé miệng nói “Anh nhớ em” mà hưng phấn đến mấy ngày nữa.
Bình Luận (0)
Comment