Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 20

Vân Hề gác chân này lên chân kia, một tay chống cằm một tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại, hai mắt cậu híp lại nhìn Lê Tích đang tiến đến gần mình. Hôm qua Hàn Diệp Tu đã hứa với cậu sẽ không gặp lại y nữa, mà tiệc rượu hôm nay y lại tiếp tục xuất hiện, cũng không biết là Lê Tích tự mình đến đây hay là Hàn Diệp Tu gửi thiệp mời, nhưng với tính cách của y khả năng cao là vế thứ nhất rồi. Mặc kệ là nguyên nhân nào, cậu cũng đều chuẩn bị thật tốt để đối mặt với một Lê Tích hùng hùng hổ hổ rồi.

Lúc này Hàn Diệp Tu vẫn đứng trên sân khấu đọc diễn văn, ánh mắt cả bữa tiệc đều tập trung trên người đàn ông trẻ tuổi tài ba này, thỉnh thoảng cũng có vài người tụ lại nói chuyện xôn xao, nhưng không có bất cứ ai chú ý đến Vân Hề.

Rốt cuộc Lê Tích đã đến trước mặt cậu, y dùng tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống cậu: “Anh Hàn đang đọc diễn văn ở trên, mà anh chỉ có thể lén lén lút lút ở chỗ này quan sát anh ấy, anh có cảm giác gì khi không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh?”

Vân Hề nhướn cao một bên lông anh, nhấp thêm một ngụm rượu nữa: “Cũng không tệ lắm, mùi vị rượu vang này rất tốt.”

Lê Tích bị Vân Hề đáp phi sở vấn (ông nói gà, bà nói vịt) thì vô cùng tức giận mà trợn trừng mắt nhìn cậu, ngực y kịch liệt hô hấp, cuối cùng khi đã nén được cơn giận mới mỉm cười giả tạo ngồi xuống bên cạnh Vân Hề: “Có phải hôm qua anh Hàn nói với anh sẽ không gặp lại tôi nữa?”

Vân Hề nghiêng đầu nghi hoặc hỏi lại y: “Có chuyện này nữa sao?”

Lê Tích híp mắt lại, giống như đang muốn xác nhận xem chuyện cậu nói có phải là sự thực không, nhưng ngoại trừ ánh mắt nghi hoặc của cậu, y thực sự không tìm ra được điểm gì nữa. Y bữu môi: “Anh họ tôi nói anh hàn không được mời tôi đến đây nữa, còn nói vì tôi mà hai người hiểu lầm nhau, xem ra là anh họ trêu tôi mà thôi.” Y nói xong còn làm điệu bộ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mà miệng của Vân Hề vẫn còn mải uống rượu vang không them phản ứng với Lê Tích, nếu như trước khi trọng sinh cậu có thể vì mấy câu này của y mà rối loạn tâm trạng, thì bây giờ cậu lại không chấp niệm Hàn Diệp Tu như trước nữa. Hơn nữa cậu có thể dễ dàng đoán ra dụng ý của Lê Tích là muốn ly gián hai người, bởi vì chiêu này dùng trên người cậu rất có hiệu quả, nói vậy chuyện y tự mình chạy đến đây cũng không lạ lẫm gì.

Lê Tích thấy Vân Hề không nói lời nào thì cười cười nói tiếp: “Thậm chí anh Hàn còn muốn tổ chức tiệc này trong khách sạn, còn yêu cầu có nhân viên bảo vệ, nếu không được sự cho phép của anh ấy sẽ không ai được vào. Sau này nếu nhà tôi có tổ chức tiệc rượu, tôi cũng sẽ yêu cầu làm như thế này.”

Vân Hề nhướn anh khó chịu, phải nghe một kẻ đáng ghét ngồi bên nói rông nói dài rồi tự cho y là đúng thật khiến cậu cảm thấy phiền chán. Lúc này Hàn Diệp Tu đã đọc đến phần cuối, cậu cũng chỉ nhàn nhạt liếc y một cái sau đó dời mắt đi, vô tình chạm đến một góc khác của yến tiệc.

Khi cậu nhìn đến, Dịch Dương đang mặc tây trang, tay cầm theo một ly rượu, trên mặt lại có chút đề phòng, mà bên cạnh anh ta là Dịch Phong cũng đang mặc tương tự. Dịch Dương tựa hồ như nhận thấy ánh mắt của Vân Hề, cho nên khẽ gật đầu với cậu, sau đó vừa nghiêng đầu nhìn tiếp thì ly rượu trong tay anh ta đột nhiên bị biến mất, Dịch Phong ngửa đầu uống cạn ly rượu t g một hơi.

Phản ứng đầu tiên của Dịch Dương là run sợ, sau đó tàn bạo nhìn Dịch Phong, vừa há miệng rồi đóng lại, vì ở khá xa nên cậu không nghe được anh ta nói gì chỉ thấy khuôn mặt đang cười cười của Dịch Phong. Dịch Dương chắc là bị phản ứng của Dịch Phong làm cho tức giận, cho nên nhéo cho tên kia một cái, sau đó ghe bên tai thì thầm điều gì đó, lần này Dịch Phong nhàn nhạt liếc nhìn anh ta rồi nói ba chữ, cậu theo khẩu âm của tên này đoán được ba chữ ấy chính là “Không được uống.”

Vân Hề bật cười lắc đầu, tuy kiếp trước số lần cậu gặp Dịch Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng là một người anh em thân thiết của Hàn Diệp Tu, cậu vẫn hiểu ít nhiều về tình cảnh của anh ta. Dịch Phong là đứa em nhỏ nhất của Dịch Dương, cũng là người kế nhiệm của Dịch gia, tuy rằng hai người không cùng một mẹ sinh ra nhưng trong một đống anh em thì tình cảm của bọn họ cũng khôn tệ, về phần thái độ của hai người…Vân Hề khẽ cười, kiếp trước cậu cũng nghe được chuyện của họ nhưng cậu cũng không muốn tham dự để cho Dịch Dương quyết định mọi chuyện.

Cậu đang mải quan tâm đến chuyện của hai anh em nhà họ Dịch cho nên không chú ý đến Lê Tích một bên đang luyên thuyên cái gì, đương nhiên thái độ coi thường này của cậu cũng khiến y rất tức giận. Cậu càng không chú ý đến Hàn Diệp Tu sau khi đọc xong diễn văn đang hướng mình đi đến, chỉ kịp nghe thấy Dịch Phong hô lên ‘cẩn thận’ sau đó bị vỗ vào tay, toàn bộ vang đỏ trong ly hất thẳng vào Lê Tích chẳng rõ đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

Lê Tích kêu lên một tiếng rồi lùi ra phía sau, ngón tay y run run, ủy khuất chỉ thẳng vào mặt Vân Hề.

Vân Hề không nhịn được nhíu anh, mặt cậu không đổi, đứng lên đối diện với Lê Tích.

Y tưởng cậu sẽ động tay cho nên lùi lại vài bước, thân thể run lên nhè nhẹ.

Mọi người gần đó đều ngoảnh mặt lại nhìn khi nghe được tiếng kêu của Lê Tích nhưng không thèm lên tiến lên an ủi y.

Hàn Diệp Tu chen qua vài người đi đến bên Vân Hề, hắn nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới sau đó ân cần hỏi han: “Có phải em khó chịu không hay đang choáng đầu?”

Lê Tích hiển nhiên không ngờ Hàn Diệp Tu lại lo lắng cho Vân Hề như vậy nên y rất không cam lòng trừng mắt liếc cậu. Lúc này Lê Bân cũng đến bên Lê Tích, thấy vết bẩn trên người em họ mình bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lê Tích bĩu môi ra vẻ ủy khuất: “Em vừa rồi…”

“Câm miệng!” Hàn Diệp Tu đột nhiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của Lê Tích, hắn chỉ thẳng vào mặt Lê Bân mà nói: “Không phải tôi đã dặn cậu không được đưa cậu ta đến đây sao? Vì sao vẫn mang theo?”

Lê Tích vẫn trợn trừng mắt nhưng mặt y đã tái trắng, y không ngờ Hàn Diệp Tu có thể không thèm nể ai mà nó những lời như thế trước mặt mọ người, ngay cả sắc mặt Lê Bân cũng thể tự nhiên nổi.

Y rụt cổ lại sợ hãi: “Xin lỗi anh Hàn, là anh họ đã nói không được nhưng em vẫn ngoan cố đòi đi. Em biết chuyện hôm qua đã khiến Vân Hề hiểu lầm, em lại cũng chỉ muốn giải thích một chút không ngờ càng làm anh ấy thêm tức giận.” Lê Tích mỉm cười: “Nhưng mà không sao, em sẽ không trách anh ấy, chỉ do em không cẩn thận thôi.”

Vân Hề cười lạnh một tiếng, cậu nhìn chằm chằm Lê Tích mà gằn từng tiếng: “Xem ra đầu của cậu bị kẹt trong cửa rồi.”

Lê Tích tức giận đến mức cả người cũng run lên, môi run run không nói nổi thành lời.

Vân Hề giơ tay ra ngăn cản Hàn Diệp Tu sắp nói, cậu lạnh lùng tiếp tục nói với Lê Tích: “Vốn là một người đàn ông chân chính mà vẫn phải dùng loại thủ đoạn này, tôi nghĩ cậu nên cắt phăng đi cái bộ phận dưới thân rồi sau đó được chuyển giới, khi đó mới thích hợp dùng mấy trò vặt vãnh này.”

Hàn Diệp Tu trợn mắt kinh ngạc nhìn về Vân Hề, đâu là lần đầu tiên hắn thấy cậu thẳng thắn công kích như vậy, xem ra là Lê Tích đã thực sự chọc giận cậu.

Lê Bân nhíu anh, không hài lòng với câu nói của cậu: “Vân Hề, em họ tôi cùng lắm…”

“Cùng lắm chỉ muốn đến trước mặt Vân Hề cho anh ấy một tát, nhưng không ngờ cuối cùng rượu vang lại đổ lên người y.” Dịch Phong tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) theo Dịch Dương tiến lên trước: “Vân Hề nói đúng đấy, giới tính này cua y quả thực không hợp với loại thủ đoạn vặt vãnh kia.”

Lê Tích cắn chặt môi dưới, đáy mắt có chút khuất nhục. Lê Bân tức giận trừng mắt với y, sau đó lại quay sang Vân Hề nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm cậu, tôi thay Tiểu Tích xin lỗi cậu, nó hay nói giỡn hy vọng cậu không để bụng.”

“Được rồi!” Hàn Diệp Tu quát lên: “Lê Bân, tôi xem cậu là bạn bè thân thiết cho nên mới để lại mặt mũi cho cậu, không mời bảo vệ đến đuổi em họ cậu đi, nhưng ngay bây giờ, mời cậu dẫn y rời đi.”

Lê Bân gật đầu lôi theo Lê Tích đang không muốn đi.

Lê Tích còn giãy giãy dường như muốn tiếp tục nói gì đó lại bị Hàn Diệp Tu hừ lạnh một cái: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nhớ kỹ lời tôi nói hôm qua, nếu không hậu quả cậu sẽ không gánh chịu nổi đâu.”

May mắn lần này tuy y không cam lòng nhưng cũng sợ hãi nên không dám mở mồm, mặt xám xịt rời khỏi bữa tiệc. Cũng may Hàn Diệp Tu cho mời toàn phóng viên đáng tin cậy nếu không đầu báo ngày mai sẽ giật tít “Tiểu thiếu gia Lê gia bị tổng giám đốc Hạo Hãn tuyệ tình đuổi ra khỏi bữa tiệc”.

Cho nên Hàn Diệp Tu lên tiếng vừa trấn an Vân Hề lại muốn hóa giải sự chú ý của mọi người vây quanh: “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ mong các vị không chê cười.”

Mọi người đều đồng thanh nói “Đâu có, đâu có” Sau đó liền nói chuyện tiếp với người một bên. Vốn dĩ có vài người muốn nhân cơ hội này làm quen với Hàn Diệp Tu, nhưng hiển nhiên thời cơ không đúng lúc, chỉ có thể nhịn xuống, xoay người tiếp tục tìm đối tác bàn bạc công việc.

Dịch Dương tươi cười tặng cho Vân Hề một biểu tượng No.1: “Mắng người nhưng không bẩn thỉu, cậu quả thực lợi hại”

Vân Hề hơi hơi gật đầu: “Vừa rồi phải cảm ơn các anh.”

“Tiện tay mà thôi.” Dịch Phong nhướn anh: “Anh nên có gắng luyện tập một chút, phản ứng còn khá chậm.”

Cậu mím môi từ chối cho ý kiến.

Hàn Diệp Tu nhanh chóng càm tay Vân Hề lên kiểm tra: “Y có đánh trúng em không? Có đau hay không?

Vân Hề gạt tay hắn ra, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Dịch Dương thấy thế liền mang Dịch Phong ra xa, trả lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.

“Vân Hề, cho anh xin lỗi, anh thực sự không biết y đến đây từ lúc nào, vô cùng xin lỗi em.”

“Không biết?” Vân Hề cười lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói chỗ này được bảo vệ rất nghiêm ngặt nếu không được sự cho phép của anh thì không được bước chân vào. Cho nên đừng nói là anh không biết?”

“Xin lỗi.” Hàn Diệp Tu xấu hổ cúi gục mặt xuống. Vân Hề nói rất đúng, để đảm bảo an toàn cho bữa tiệc, muốn đến dự phải có thiệp mời, hôm qua hắn đã dặn dò Lê Bân không nên đưa theo Lê Tích đến bữa tiệc, nhưng không ngờ được y vẫn chạy đến.

Đây là sai lầm lớn của hắn.

“Diệp Tu, lời anh nói hôm qua chắc đã sớm quên rồi phải không?”

“Không!” Hàn Diệp Tu ngẩng đầu nhìn Vân Hề, nói rất bình tĩnh: “Anh đối với từng câu mình nói ra đều nhớ rất rõ.”

“Đúng vậy sao?” Vân Hề cười trào phúng: “Hàn Diệp Tu, cái gọi là lời hứa của anh cũng thúi lắm, buông nhau ra đi.” Cậu nói xong không thèm nhìn sắc mặt của hắn, vội càng rời khỏi bữa tiệc.
Bình Luận (0)
Comment