Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 37

Máu, khắp nơi đều có máu, phòng khách, hành lang, nhà vệ sinh, toàn là dấu máu đỏ chói mắt. Hàn Diệp Tu chỉ có cảm giác mình đang nhẹ nhàng trôi lơ lửng, đầu ngón chân sờ không chạm đến mặt đất, hắn liều mạng cúi người xuống muốn sờ sờ vết máu đã không còn độ ấm, nhưng với thế nào cũng không tới được.

Hắn cảm giác có một lực hấp dẫn mạnh mẽ nào đó đang hút hắn đến gần nhà vệ sinh, hắn giãy dụa, hắn sợ hãi, hắn không muốn đi vào, hắn biết bên trong có hình ảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất, thế nhưng lực hấp dẫn kia càng ngày càng mạnh, khoảng cách giữa hắn và nhà vệ sinh ngày càng gần. Có tiếng ho khan yếu ớt từ nhà vệ sinh truyền đến, Hàn Diệp Tu vui mừng mở to mắt, hắn cũng không biết mình đang cao hứng vì cái gì, suy nghĩ một chút, hắn nghĩ có lẽ là ở cái nới âm khí nặng nề thế này có thể nghe được âm thanh của một người khác.

Hắn dần dần bị lực hấp dẫn kéo vào trong toilet, trên sàn nhà, khắp nơi đều là vệt máu đỏ, nhưng ánh mắt hắn lại khóa chặt lấy người thanh niên đang quay lưng về phía hắn lúc này. Người thanh niên đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, wuaanf màu vàng nhạt bình thương, ghé mình lên bồn cầu bên cạnh, thân thể gầy yếu vì ho khan là rung động theo.

Viền mắt Hàn Diệp Tu nhất thời đỏ lên, mũi hắn cũng như lên men, hắn có ý định muốn tiến lên gắt gao ôm chặt lấy thân hình gầy yếu kia, nhưng ngón tay chỉ có thể xuyên thấu qua thân thể người ấy. Nhưng hắn không hoàn toàn tuyệt vọng, hắn gào thét, hắn vật lộn, cúi người từ lần này đến lần khác, lại một lần xuyên thấu qua thân hình của người thanh niên kia, vì tuyệt vọng mà nước mắt tuôn chảy, hắn hận không thể nào lao đến bên bồn cầu được.

Tiếng ho khan càng ngày càng nhỏ, cho đến khi dừng hẳn, người thanh niên thở hổn hển rồi vô lực ngồi tựa sat vào bồn câu. Sau đó hé ra một khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, gầy đến mức lõm hẳn xuống. áo sơ mi màu trắng cũng nhiễm không ít vết máu đỏ, màu đỏ chói mắt khiến cho người khác cảm thấy vô cùng xót xa.

Người thanh niên móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại di động cảm ứng, mặc cho tay đang run rẩy vẫn cố gắng nắm chặt điện thoại trong tay. Thời khắc màn hinh sáng lên Hàn Diệp Tu có thể thấy được trên màn hình là một tấm hình có hai người, một người trong số đó là hắn, còn người kia chính là thanh niên đang ngồi trên mặt đất ____ Vân Hề.

Ấn một dãy số, gọi điện thoại, Hàn Diệp Tu nhìn đôi mắt Vân Hề từ sáng chuyển sang tối dần, hắn nghe được Vân Hề gọi tên hắn, yếu ớt, cũng bao gồm cả mong chờ.

“Đừng ngừng! ” Hàn Diệp Tu tránh trát trứ tưởng muốn nắm Vân Hề trên tay đích điện thoại, “Vân Hề, đừng ngừng, nhanh gọi lại đi, anh cầu xin em gọi lại đi.”

Nhưng người thanh niên kia vẫn không có bất cứ phản ứng nào, Hàn Diệp Tu nghe được giọng nói của mình cùng tiếng nhạc chát chúa lạnh lẽo truyền ra từ điện thoại. Hắn trơ mắt nhìn Vân Hề từ chờ mong chuyển sang tự giễu, hắn có thể cảm nhận được đau thương nồng đậm bao phủ quanh cậu, hắn chưa bao giờ cảm thấy căm hận chính mình đang ở đầu dây bên kia đến như vậy.

Hắn nghe được Vân Hề nói muốn được nghe giọng nói của hắn một chút, hắn nghe được cậu đồng ý không bao giờ làm phiền hắn nữa. Hắn thấy bàn tay ôm chặt lấy bụng của Vân Hề nổi lên gân xanh, hắn thấy cậu ném thẳng điện thoại trong tay xuống bồn cầu, hắn thấy cậu dần dần trượt xuống sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo nhưng không có cách nào để thay đổi.

Hàn Diệp Tu hung hăng nắm lấy tóc mình thống khổ địa gào thét, có thứ gì đó rớt ra khỏi mắt hắn mà hắn vẫn chưa hề phát hiện ra, hình ảnh thống khổ kia truyền đến triệt để khiến nội tâm hắn gần như tan vỡ.

Hắn cố gắng đến gần muốn nằm xuống bên người Vân Hề, nhưng cố nhiều lần vẫn thất bại, cuối cùng hắn chỉ có thể bay lơ lửng trên người cậu, bị ép nhìn Vân Hề vùng vây giãy dụa trước cái chết.

“Xin lỗi, ” đôi môi Hàn Diệp Tu run run, con mắt mơ hồ nhưng rõ ràng, rõ ràng nhưng cũng lại không rõ, “Vân Hề xin lỗi, là anh vô tâm, là anh quá vô tâm, em hãy tha thứ cho anh, xin lỗi…”

“Xin lỗi thì có ích lợi gì? ” Vân Hề đang nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra lạnh lùng nhìn chăm chú Hàn Diệp Tu đang bay phía trên, gương mặt trắng bệch của cậu dần dần có chút huyết sắc, thế anh mắt lại có thể đem người khác đông cứng thành băng: “Tôi đã chết rồi, anh nói những lời này còn có tác dụng sao?”

“Không phải, em không chết, ” Hàn Diệp Tu cố gắng lắc đầu, hai mắt đỏ đậm, “Em còn sống, em không có chết, em không có chết.”

“A… ” Vân Hề nhẹ nhàng mà cười một tiếng, “Hàn Diệp Tu, chúng ta ly biệt đi.”

Chúng ta biệt ly đi.

Biệt ly đi.

“Không được! ” Hàn Diệp Tu ngồi thẳng dậy, hắn mờ mịt nhìn bốn phía tối đen. Ý thức lần nữa trở lại hắn mới giật mình phát hiện ra lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng, thế nhưng nó lại vô cùng chân thực, hắn chưa từng nghĩ mình có thể nằm mơ được giây phút Vân Hề chết đi.

Nơi trái tim vô cùng đau đớn, Hàn Diệp Tu úp đầu vào hai lòng bàn tay, hai tay hắn mồ hôi lạnh lẽo, hắn cười tự giễu, chí ít đó cũng là cảm xúc chân thật.

Hàn Diệp Tu cứ ngồi tỏng bóng đêm như vậy thật lâu, mãi cho đến khi cánh tay hắn bắt đầu bủn rủn mới ngẩng đầu lên, lúc này hắn hoàn toàn không có chút buồn ngủ, hắn sợ khi nhắm mắt lại sẽ tiếp tục thấy những hình ảnh đau lòng, hắn càng sợ nghe được năm chữ kia hơn.

Hắn mở đèn lên, kéo ngăn tủ đầu giường ra, đập vào mắt chính là một quyển tiểu thuyết tiếng anh, hắn lây ra vuốt phẳng các góc. Đây là quyển tiểu thuyết tiếng anh Vân Hề yêu thích nhất, trước đây cậu vẫn thường hay nằm trên giường chăm chú đọc sách, rất yên tĩnh lại mê người.

Hàn Diệp Tu đem sách bỏ về chỗ cũ, cầm ra một chiếc di động cảm ứng thông minh màu đen, trong thời đại công nghệ hiện đại ngày nay, cái mới rất nhanh sẽ thay thế cái cũ, mà chiếc di động này đã trong tay hắn sáu năm rồi. Nhưng hắn vẫn xem nó như bảo bối trong tay, mở màn hình ra, đập thẳng vào mắt hắn là một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh chụp, Vân Hề cười tươi đến không thứ gì có thể sáng lạn hơn, đuôi mắt hơi uốn lên, hắn nghĩ, có lẽ khi đó Vân Hề đang hạnh phúc.

Ngày đó Vân Hề bỏ đi chỉ mang theo thẻ nhớ, chiếc điện thoại này bị bỏ lại, thế nhưng cậu đã xóa hoàn toàn dữ liệu ở trong, không để lại bất kì dấu vết nào, bao gồm cả cái ảnh chụp chung này. Tấm ảnh là do hắn lấy lại từ chiếc di động cũ trước đó của Vân Hề, mỗi khi nhớ đến cậu, hắn sẽ lấy chiếc điện thoại này ra nhìn tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người trên màn hình. Cũng may Vân Hề không mang chiếc điện thoại này đi, nếu không hắn thực sự không tìm ra nổi một chút dấu vết ít ỏi chứng minh hai người đã từng có quan hệ với nhau trước kia.

Hàn Diệp Tu yêu thích không buông tay mà vuốt ve tấm ảnh trên màn hình sau đó đem nó bỏ lại trong ngăn tủ, hắn xuống giường, đi đến phòng đọc sách của cậu. mở cửa ra, ánh sáng từ ngọn đèn trắng muốt nhất thời trải đầy khắp phòng, trên giá sách bày đủ loại thư khen, giấy chứng nhận, không hề có một chỗ trống.

Hắn châm rãi đi đến chỗ được Vân Hề đánh dấu là sách vở quan trọng, trên đó đầy sách vở liên quan đến vấn đề tài chính, không hề có khoảng trống nào. Hàn Diệp Tu nâng cao tay chạm vào một quyển sách, cảm xúc cứng rắn lạnh lẽo nhưng lại khiến trái tim hắn ấm áp hơn một chút.

Sau khi Vân Hề rời đi không lâu, Hàn Diệp Tu đã tự mình đi thăm những quyển sách này, bao gồm cả cuốn tiểu thuyết tiếng anh trong ngăn tủ đầu giường. Chỉ có qua cách này hắn mới có thể tự an ủi bản thân rằng Vân Hề vẫn chưa bỏ đi, chỉ là cậu đang đi xa một chuyến, rất nhanh sẽ quay trở về. Mỗi khi hắn vì không tìm được tung tích Vân Hề mà trở nên sợ hãi, hắn sẽ đến thăm những thứ trong căn phòng này, sau đó trái tim hắn thực sự không còn hoảng sợ nữa.

Hàn Diệp Tu mỉm cười thật sầu thảm, chật vật nhắm chặt hai mắt, thì ra hắn phải dùng đến cái cách lừa mình dối người này mới chịu đựng được năm năm qua, hắn cho rằng chỉ cần mình nhận sai, chỉ cần mình chân thành một chút, chỉ cần mình không so đo chuyện Vân Hề tính kế bày mưu kia, chỉ cần đem toàn bộ tấm lòng thành tâm của mình dâng lên thì Vân Hề sẽ tha thứ.

Vân Hề không còn yêu hắn, cậu thậm chí có con trai, những chuyện này hắn đều có thể chịu đựng được, hắn cho rằng chỉ cần mình không buông tay, cuối cùng nhất định có thể nắm tay cậu trở lại, không ngờ tới hắn chỉ nhận được năm chữ – chúng ta chia tay đi. Năm chữ như sấm rền, khiến kẻ khác phải tê tâm liệt phế.

Khi đó hắn sẽ phản ứng thế nào? Này, đúng rồi, hắn chạy, hắn giống như một tên đào ngũ chật vật chạy trốn, hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất lại vì năm chữ này mà trở thành kẻ đào ngũ.

‘Ha ha….ha ha…’

Hàn Diệp Tu ngẩng đầu lên, ***g ngực bởi vì tiếng cười mà rung động, hắn liều mạng mở to hai mắt, giống như chỉ còn cách như vậy mới có thể ngăn cản viền mắt đang đỏ lên.

‘Vân Hề, cả đời này, đến cuối cùng là do anh đã làm sai chuyện gì?’

Nhưng câu hỏi này không có ai giải thích cho hắn, chuyện gì đó được hắn vẽ ra rồi lại bị hung hăng đè xuống, hắn tận lực trốn tránh, hắn một lần sợ hãi nhìn thây khuôn mặt xám đen lúc nãy của Vân Hề, hắn càng không ngừng tự nhủ là bởi vì mình sống lại đã phá hủy quỹ đạo phát triển của mọi vật.

Qua một lúc lâu, Hàn Diệp Tu chậm rãi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hắn lần thứ hai úp đầu vào lòng bàn tay mình, đôi vai dày rộng run lên nhè nhẹ.

Vân Hề, không chia tay, có được hay không?

**

Quán cà phê trang nhã lại yên tĩnh, Vân Hề tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân thon dài vén lên, trên khóe môi nở một nụ cười nhạt, tbàn tay trắng nõn giữ lấy đầu, đáy mắt sáng trong không để lộ chút cảm xúc.

“Ông là cha nuôi của tôi trên danh nghĩa?”

Ngồi đối diện với Vân Hề là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp, nhưng khuôn mặt hồng hào, hai mắt có thần. Ông ta hơi gật đầu: “Là tôi.”

Vân Hề ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, cậu lẳng lặng đánh giá người đàn ông đối diện mình, giống như muốn tìm trên người hắn chút cảm xúc làm cha nuôi. Nhưng mà cậu lại thất vọng phát hiện, người đàn ông này chỉ mang đến cho cậu sự xa lạ mà thôi.

“Hôm nay tôi hẹn ông ra đây không có chuyện gì khác, chỉ là chuyện muốn giải trừ thân phận cha con nuôi với ông mà thôi.”

Vẻ mặt ông ta thoáng lóe lên sự kinh ngạc, sau đó đầu: “Xin lỗi, không có chỉ thị của ngài Hàn tôi không thể đáp ứng cậu được.”

Vân Hề híp híp mắt: “Nếu như tôi cứ nhất định muốn tìm ông nói chuyện?”

“Việc này tôi không thể làm được, xin lỗi.”

“Được rồi.” Vân Hề bất đắc dĩ mỉm cười: “Kết quả này cũng không ngoài suy đoán của tôi, như vậy làm phiền ông thông báo cho ngài Hàn một tiếng, nếu như hắn không đồng ý, có thể lên tòa án để giải quyết.”

Vẻ mặt hắn không đổi nhìn về phía Vân Hề, giống như muốn tìm lấy tia vui đùa trong mắt cậu, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng hơn bao giờ hết, trong măt cậu chỉ lộ ra sự kiên quyết cùng chăm chú. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn gật đầu với cậu: “Tôi sẽ trình chuyện này là cho ông Hàn.”
Bình Luận (0)
Comment