Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 56

Lúc Hàn Diệp Tu chạy ra thì cửa thang máy đã khép lại rồi, hắn vội vàng xông lên dùng tay chặn cửa thang máy lại, trợ lý theo sát phía sau hắn hoảng sợ dùng tay che miệng lại.

Hàn Diệp Tu vội vàng chạy vào trong thang máy nghĩ muốn giữ lại Vân Hề nhưng lại bị Charles ngăn cản, hắn chỉ có thể gấp gáp nói: “Vân Hề, anh nghĩ em đã hiểu lầm gì rồi, em không thể chưa nói nguyên nhân đã tuyên án tử hình cho anh rồi.”

Trợ lý ý thức được tình thế không thích hợp lắm cho nên đã lén lút rời khỏi phạm vi thang máy, lập tức quay lại chỗ làm việc của mình.

“Hiểu lầm?” Vân Hề cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm, tôi hỏi anh, anh có biết Lưu Uy đúng không?”

Hàn Diệp Tu vô thức nhíu mày, nếu như không phải hắn điều tra được Lưu Uy chính là kẻ muốn tố cáo phương hoa trốn thuế, nếu không hắn căn bản không có khả năng quen biết người này: “Có quen biết.”

“Vậy chuyện của Lưu Uy anh cũng biết rất rõ phải không?”

Hàn Diệp Tu tránh đi ánh mắt của Vân Hề, lúng túng trả lời: “Đúng vậy, thế nhưng anh có dự định…”

“Không cần phải nói nữa. ” Vân Hề nhẹ giọng nói: “Không cần nói thêm gì đi nữa, Hàn Diệp Tu, nếu có một cách có thể khiến tôi phải ở lại đây, anh sẽ làm không?”

“Anh… ” Hàn Diệp Tu kinh ngạc nhìn về phía Vân Hề, hắn rất muốn nói sẽ không, nếu như có một ngày hắn làm như vậy, sẽ chỉ làm Vân Hề cách hắn càng ngày càng xa, thế nhưng không thể phủ nhận rằng quả thật hắn rất muốn làm như vậy.

Lúc này cửa thang máy mở ra, là tầng trệt của tòa nhà, Vân Hề mỉm cười lịch sự với Hàn Diệp Tu, khôi phục lại thái độ xa cách như lần đầu mới gặp nhau: “Thật vô ý đã  quấy rầy chủ tịch Hàn.”

“Không, Vân Hề. ” Hàn Diệp Tu quay người nắm lấy cánh tay Vân Hề: “Mọi chuyện anh có thể giải thích, em có chỗ nào thắc măc có thể hỏi anh, anh đều có thể giải thích hết,  em chưa hỏi đã phán anh tử hình, đừng như vậy?”

Vân Hề hung hăng hắt đi cánh tay Hàn Diệp Tu trên tay mình, mặt không đổi sắc: “Điều tôi muốn hỏi đã hỏi rồi, cứ như vậy đi.”

“Không nên, Vân Hề, anh cũng không biết vì sao em lại tức giận, nếu như chỉ bởi vì chuyện anh giấu Lưu Uy thì anh xin lỗi, em không có khả năng…”

“Charles.”

“Yes. ” Charles vừa đáp lời, dùng tốc độ set đánh cũng không kịp đấm cho Hàn Diệp Tu một cú mà hắn lại không kịp phản ứng nên trúng ngay một đấm loạng choạng lùi ra phía sau, trong cuống họng nhanh chóng ngửi thấy mùi huyết tinh.

Hàn Diệp Tu ôm gò má ánh mắt không thể tin được, nhưng mà Vân Hề đã rời đi từ lâu, phía sau cậu là Charles vẫn đang trừng mắt nhìn cảnh cáo vào hắn.

Bảo vệ trong đại sảnh thấy được cảnh này nhanh chóng chạy đến giữ Vân Hề và Charles, Charles liền bày ra tư thế sẵn sáng tấn công, chỉ cần Vân Hề ra lệnh một tiếng, hắn nhất định đêm mấy người bảo vệ này đánh cho kêu cha gọi mẹ.

“Ai cho các ngươi ngăn em ấy lại! ” Hàn Diệp Tu cấp tốc buông hai tay trên mặt xuống hét to: “Đều cút cho tôi, quay về làm việc hết đi!”

Mấy nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu nhận lệnh rồi tản đi hết, chỉ có điều sự đề phòng vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt họ.

Đại sảnh rộng lớn vốn nhiều nhân viên qua lại nhưng đều làm ra dáng vẻ tôi đây bận rộn cái gì cũng không thấy mà chạy trối chết đến thang máy, ai cũng không chọn lúc này để bàn tán đâu. Mà cô gái lúc nãy đưa Vân Hề đến tận thang máy không khỏi che miệng lại, hai mắt trừng lớn có vẻ kinh khủng nhưng lại mơ hồ có chút hưng phấn trong đó.

“Vân…”

“Charles, chúng ta đi thôi.”

Charles nghe Vân Hề lên tiếng liền thu hai tay lại, nhanh chóng theo cậu đi khỏi Hạo Hãn, mà Hàn Diệp Tu cũng chẳng quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bảo vệ vội vàng chạy theo hai người.

Nhưng Vân Hề cũng không cho Hàn Diệp Tu bất cứ cơ hội nào, trực tiếp ngồi trên xe nghênh ngang rời đi. Hàn diệp tu nhưn người mất hồn, vía cũng lên đến tận chín tầng mây, chỉ biết điên cuồng chạy theo sau.

“Ngài Arvin, kia…”

“Không cần phải xen vào hắn, lái nhanh một chút.”

Vẻ mặt Vân Hề không thay đổi nhìn vào gương chiếu hậu, áo khoác của Hàn Diệp Tu cũng không biết bay đi đâu mất, hai cúc áo sơ mi tháo tung ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Mặc dù tốc độ xe đã tăng,  hắn cũng không từ bỏ chuyện chạy theo, chỉ là khoảng cách cách giữa hắn và Vân Hề ngày càng xa.

Không hiểu sao tâm trạng của Vân Hề lúc này lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ vốc cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn dành cho hắn, cho nên thêm một lần bị gãi bẫy cũng không có cảm giác mất mát quá lớn. Cậu đột nhiên rất hoài niệm đoạn thời gian bị Hàn Diệp Tu giam lỏng kia, chí ít giữa hai người cũng không tồn tại bất cứ âm mưu nào, cũng không nghĩ đến chuyện gài bẫy đối phương.

Vân Hề thở một hơi thật sâu, đột nhiên thấy thật may mắn khi mình không buông hết tâm tư phòng bị với hắn, nếu không lần này chắc chắn lại bị tổn thương rồi?

Xe Benz  đã mất tung ảnh từ lâu,  Hàn Diệp Tu chống hai tay xuống chân thở dốc thật sâu,  bủn rủn ở hai chân hắn có thể quên đi, thế nhưng đau đớn co rút trong ngực hắn không bao giờ bỏ qua được..

Sớm biết như vậy, ban đầu điều tra được Lưu Uy là người tố cáo hắn nên nói cho Vân Hề, hắn không nên tự cho là thông minh, cho rằng bằng năng lực của mình có thể tìm được nguồn gốc sự việc. Hiện tại hung thủ thực sự còn chưa bắt được, ngược lại còn làm tấm bia phòng dự giữa hắn và Vân Hề khó khăn lắm mới dỡ được lại dựng lên cao hơn.

Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm giác thấy mình đang đi trên một con đường vô cùng nhấp nhô, mỗi khi cảm giác đường xá thông thuận một chút thì liền xuất hiện một bụi gai thật nhọn. Hắn không sợ bị thương, chỉ sợ Vân Hề cách hắn càng ngày càng xa, hắn sợ coi như mình vượt mọi chông gai khiến cho vết thương ngày càng chồng chất cũng không thể được một cái nhìn thiện cảm của Vân Hề.

Khó khăn điều chỉnh lại nhịp thở, Hàn Diệp Tu cũng không tiếp tục đuổi theo, mà móc điện thoại di động ra, hắn càng không  gọi điện thoại, mà lựa chọn cách nhắn tin, lúc này Vân Hề còn đang nổi nóng, nếu hắn gọi điện thoại, Vân Hề cũng sẽ không đón.

Diện thoại trong túi vân rung lên một hồi, Vân Hề ngẩn người, sau đó thu hồi ánh mắt móc điện thoại ra.

‘Vân Hề, hành động này của anh là không đúng, anh biết khi điều tra ra Lưu Uy phải thông báo cho em trước, xin lỗi.’

Vân Hề hơi nheo hai mắt lại, tin nhắn này của Hàn Diệp Tu cũng đồng nghĩ Lưu uy không phải nghe theo lệnh của hắn, đồng thời hắn cho là mình bởi vì chuyện này mà tức giận. Vân Hề không khỏi nhớ tới đoạn hội thoại nghe được trước cửa, lẽ nào, việc dịch dương nói ra không phải là việc mà cậu đang nghĩ đến? Thế nhưng nghe theo dịch dương thì không hẳn chỉ là chuyện của Lưu uy, hình như Hàn Diệp Tu còn giấu cậu chuyện gì nữa?

‘Vân Hề, vừa rồi em hỏi anh nếu có một cách có thể giữ em lại, anh có làm không? Không gạt em, anh thực sự đã nghĩ qua làm như vậy. Thế nhưng anh biết, một ngày anh làm như vậy, anh vĩnh viễn sẽ không được em tha thứ. Sở dĩ cho dù anh nghĩ vậy thì lý trí của anh cũng sẽ không cho phép làm được chuyện đó. Kiếp trước anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, cả đời này cho dù thế nào anh cũng không thể đi lạc vào đường xưa thế nữa. Làm em bị thương, người đau đớn cũng chính là anh, Vân Hề, xin ngươi em tin tưởng anh, anh chưa từng nghĩ đến thực hiện cách này để có thể giữ em ở lại.’

Xe Benz vòng một đường cong thật đẹp rồi đậu trong bãi đậu xe của khách sạn,  Vân Hề cũng không có ý thức được xe đã tắt máy, cũng không chú ý đến ánh mắt dò xét của Charles. Tim của cậu đã không còn bình tĩnh như lúc đầu, tính cách của Hàn Diệp Tu cậu  biết rõ, chỉ cần là chuyện hắn làm, hắn sẽ không phủ nhận. Nếu như Lưu Uy không phải bị Hàn Diệp Tu sai khiến, vậy ai là người đã điều khiển  Lưu Uy, sau khi hoàn thành còn giết người diệt khẩu luôn?

“Ngài Arvin , đã đến.”

“Tốt.” Vân Hề gật đầu, mang theo một bụng nghi vấn xuống xe. Lưu uy tố cáo phương hoa, kế toán tài chính bí ẩn của phương hoa bị phát hiện, rồi đến tai nạn xe cộ, từng bước từng bước một cho thấy kế hoạch được soạn ra hết sức kỳ công, người kia không chỉ bẫy Phương hoa mà ngay đến chuyện giết người diệt khẩu cũng đưa vào.

Nếu như chỉ xét trên phương diện thương trường rất có thể người kia làm như vậy để thu mau lại phương hoa, dù sao án tử dành cho công ty này cậu đã thấy qua không ít. Sợ là đối phương không chỉ vì mục đích muốn thu mua phương hoa, hoặc là đối phương căn bản không nghĩ tới chuyện muốn thu mua phương hoa.

Vân Hề càng nghĩ càng nghĩ càng thấy khả năng cuối cùng là lớn nhất, ở phương diện này trực giác của cậu luôn luôn rất chuẩn, mặc kệ mục đích của đối phương là cái gì, cậu tin tưởng lần này vượt qua nguy cơ chỉ là bình yên trước cơn bão lớn mà thôi, sợ rằng còn có nguy hiêm lớn hơn còn chờ bọn họ.

‘Vân Hề, xin lỗi, anh yêu em.’

Vẻ mặt Vân Hề không đổi nói Charles quay xe lại, có một số việc cậu nghĩ vẫn cần nói chuyện trực tiếp với chủ tịch Phương mới rõ ràng được.

**

Ban công ngoài trời có đặt một chiếc bàn trà hình tròn, phía trên còn có dù che nắng, người đàn ông mặc một bộ áo choàng tắm màu đen, đeo kính râm lớn nhàn nhã ngồi chơi trên ghế dựa. Trong tay hắn còn cầm một chiếc ly chứa rượu vang đỏ mọng,  chỉ lắc nhẹ hai lần , ly thủy tinh trong suốt gãy làm đôi.

Bắn ra tia sáng mong manh.

Đột nhiên, có hai tiếng gõ cửa vang lên, khóe miệng người đàn ông gợi nên một nụ cười không rõ ràng. Không bao lâu, âm thanh bước chân đến ngày càng gần, A Tam mặc một bộ quần áo ngắn màu trắng, mở cửa đi về phía người đàn ông.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, cười như không cười nhìn A Tam : “Xem ra anh đối với hành tung của tôi nắm rõ hết rồi.”

A Tam cúi đầu đứng dưới nắng, nắng chiếu ngược, cho nên không thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông. Đối với chế nhạo của hắn, A Tam không có lộ ra kinh hoảng, cũng không ý muốn hùa vào sự trêu chọc của hắn : “Arvin đi tìm liễu Hàn Diệp Tu, hai người nói chuyện rất không thoải mái, cậu ta còn ra lệnh cho vệ sĩ của mình đấm Hàn Diệp Tu một cú.”

“Sao? ” Người đàn ông nhíu mày, chỉ có điều do đeo kính râm nên A Tam không thấy được ánh mắt hắn : “Không ngờ tới chuyện thú vị này cũng có thể xảy ra được.”

A Tam buông lỏng hai mắt nói tiếp : “Hàn Diệp Tu chạy theo Arvin suốt một con phố, cuối cùng do hai chân không đọ được tốc độ ô tô mới dừng lại.’

Người đàn ông cười một tiếng :”Không ngờ được một Hàn Diệp Tu không ai bì nổi trong chuyện này lại ngu ngốc như thế, xem ra Hàn Diệp Tu đối cậu ta không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ.”

“Hàn Diệp Tu và phương hoa bí mật ký hợp đồng hợp tác, Arvin cũng không biết chuyện này. Bên phương hoa cũng chỉ báo cho Arvin hồi phục tình hình tài chính, không hề nói rõ đã cùng hợp tác với Hàn Diệp Tu. Tôi đoán có lẽ lần này Hàn Diệp Tu không muốn cho Arvin biết.”

“Như vậy sao… ” Người đàn ông sờ sờ cằm, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Thiếu gia, có cần hay không tôi đem…”

“Đừng.” Người đàn ông  khoát khoát tay áo :”Nếu Hàn Diệp Tu muốn gạt Arvin, chúng ta không cần phải … Khứ sâm một cước, ngươi chiếu nguyên kế hoạch hành sự là tốt rồi. A Tam, tôi cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị.”

‘Đúng vậy, thiếu gia.”

Người đàn ông ngửa đầu đem rượu trong ly uống hết, hắn tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, khóe miệng gợi lên một đường cong mờ mờ: “Lại nói chuyện tiếp theo phải cảm ơn Hàn Diệp Tu, nếu như không phải là hắn, tôi đâu có phát hiện chuyện này ngày càng thú vị thế này?”

A Tam tận tình cầm lấy chiếc ly từ trên tay người đàn ông đặt xuống bàn, không có ý muốn tiếp lời .

Người đàn ông khẽ cười: “Việc này sẽ càng ngày càng thú vị, chỉ là ngẫm lại đều làm người ta hưng phấn mà.”

Bình Luận (0)
Comment