Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 75

Vân Hề lúc này đã đau đến nói không ra lời, ngay cả mấy đầu ngón tay cũng nắm chặt bụng đến nổi xương trắng bệch, nếu như không có tiếng chuông cửa, cậu nghĩ mình sẽ không nhịn được đau mà mở cửa mất.

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề chăm chăm ôm bụng, môi run bần bật, hắn không thèm để ý đến gì nữa chạy lại ôm lấy Vân Hề chạy ra thang máy: “Anh đưa em đến bệnh viện ngay, em cố nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sẽ đến, nhịn một chút.”

Vân Hề hoảng hốt nhìn Hàn Diệp Tu ôm mình chạy, ký ức của cậu lại bắt đầu quay trở lại, cậu đã từng đau đến chết đi sống lại trong căn phòng nhỏ hẹp ấy, cậu đã từng hy vọng tuột bậc Hàn Diệp Tu có thể dùng vẻ mặt kinh hoàng ôm lấy cậu như bây giờ, dù cho chỉ trong một cú điện thoại ngắn ngủi cậu cũng có thể hiểu được, đáng tiếc cho đến khi chết cũng không được chứng kiến cảnh này.

Nhưng mà sau khi sống lại, Hàn Diệp Tu là làm hy vọng kiếp trước của cậu dấy lên, hắn nấu cơm cho cậu, còn kinh ngạc hpn vào bếp, biết dỗ dành cậu, sẽ lo lắng, tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng khi Hàn Diệp Tu dốc hết thời gian công sức vào thì cậu lại không mang tâm tư vui vẻ như kiếp trước, ngược lại còn lo lắng xem có phải mình đã thiếu hắn cái gì. Cậu nghĩ, nếu như mình không triệt để mất hết hy vọng với Hàn Diệp Tu, nếu như mình còn yêu hàn Hàn Diệp Tu, thì hiện tại có lẽ hai người đã là một cặp đôi được người ta ước mơ rồi.

Bởi vì Hàn Diệp Tu ôm lấy Vân Hề nên hắn không có cách nào ấn vào phím thang máy, chỉ đành lấy cùi chỏ gõ vào, khó khắn lắm mới ấn xuống được phím, lại thấy thang máy không thèm nhúc nhích gì. Hàn Diệp Tu lo lắng, suy nghĩ môt chút, hắn ôm chầm lấy Vân Hề chạy theo cầu thang thoát hiểm.

Vân Hề muốn nói nhưng không nói được, đồ ngu ngốc, chân của anh làm sao nhanh bằng thang máy được? Thế nhưng cậu không biết nên dùng lập trường nào để nói những lời này với hắn. Lời đến tận miệng, cuối cùng hóa thành thở dài, cậu nghĩ, người này quả thật có tài năng làm rối loạn tim cậu trong phút chốc.

Hàn Diệp Tu ôm Vân Hề chạy một đường ra khỏi khách sạn, trong lúc đó có không ít ánh mắt tò mò dõi theo hai người, nhưng hắn căn bản không thèm quan tâm đến, lúc này hắn chỉ hy vọng có thể nhanh thêm một chút, lại nhanh thêm chút nữa, chỉ cần đến bệnh viện Vân Hề sẽ không còn đau đớn nữa. Cũng chính bởi vì ý nghĩ này, Hàn Diệp Tu phảng phất chẳng mệt mỏi rã rời là gì mà chạy càng lúc càng nhanh, khó khắn lắm mới bắt được một chiếc taxi, hắn ôm Vân Hề ngồi ra ghế sau, còn chính mình ngồi vững vàng giục tài xế lái xe đi.

Lúc này huyết sắc trên mặt Vân Hề đã hoàn toàn bị quét sạch, ngay cả môi cũng cũng trở nên xám xịt, Hàn Diệp Tu nắm chặt lấy tay cậu không ngừng giục tài xe lái xe, giống như chỉ còn cách như vậy mới khiến hắn giảm bớt sợ hãi trong đáy lòng. Hắn thậm chí còn không dám nhìn đến Vân Hề, chỉ cố thấp giọng trấn an, nhưng mà hai bàn tay run run cùng viền mắt đỏ ửng đã phản bội lại hắn.

Vân Hề rất muốn nói cho Hàn Diệp Tu biết rằng cậu không có việc gì, loại này đau nhức trước đây cậu đã trải qua vô số lần, nhịn một chút là có thể qua, thế nhưng đau đớn như dao cắt này khiến cậu không thốt nổi nên lời. Cũng không biết là đối với loại đau đớn quen thuộc này cũng cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với bệnh viện mà trước mắt Vân Hề chỉ còn lại một màu đen, ngay khi cậu đang lo lắng liệu mình có không trụ nổi hay không thì đột nhiên cơn đau nhức này giảm đi rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng từ từ ổn định lại, thế nhưng bụng vẫn rất khó chịu, quả thcj mà nói đau đớn ở dạ dày vẫn còn toont tại.

Vân Hề hít một hơi thật sâu, sau đó nhéo nhéo tay Hàn Diệp Tu, khàn giọng nói: “Tôi không sao nữa rồi.”

Nhưng lời nào như nước đổ lá môn vậy, Hàn Diệp Tu cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ cái khác, ôm chầm lấy Vân Hề mà run rẩy nói: “Xin lỗi, anh nên đến sớm một chút, xin lỗi…”

Động tác này của Hàn Diệp Tu khiến Vân Hề cảm giác dạ dày như bị đấm một đấm thật mạnh, cậu kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi đẩy Hàn Diệp Tu ra: “Trước tiên, trước tiên buông đã.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy vội vàng buông Vân Hề ra, tay chân luống cuống đỡ cậu tựa lưng vào ghế, thấp thỏm nhìn cậu nói: “Có phải anh làm đau em không? Xin lỗi.”

Vân Hề yếu ớt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bảo tài xế quay lại đi. Tôi bây giờ không sao rồi.”

“Không được! Em phải đến bệnh viện kiểm tra một chút. ” Hàn Diệp Tu phụng phịu, trong giọng nói mang theo chân thật đáng tin.

Vân Hề nhíu nhíu mi, đang muốn mở miệng thì xe taxi đã ngừng lại, tài xế nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Hàn Diệp Tu nói: “Thưa ngài, đến bệnh viện rồi.”

Hàn Diệp Tu nói cảm ơn xong, móc đống tiền mặt ra trả cho tài xế, cũng may khi về phòng hắn chưa lập tức thay quần áo, nếu không hiện tại ngay cả tiền trả taxi cũng không có. Hàn Diệp Tu xuống xe trước, sau đó vươn tay đỡ Vân Hề: “Đến đây, anh đỡ em.”

Vân Hề nhìn Hàn Diệp Tu một chút lại nhìn đến cửa bệnh viện, đáy mắt hiện lên tia chống cự, tối cũng cậu mím môi, lạnh lùng nói: “Lên xe, trở về!”

Tài xế mờ mịt quay đầu lại nhìn Vân Hề, đáy mắt mang theo ngàn câu hỏi, tất nhiên là do hắn không biết tiếng Trung cho nên cũng không biết Vân Hề vừa nói cái gì.

Hàn Diệp Tu nhíu mày trầm giọng nói: “Anh phải xác định lại không có chuyện gì mới quay về được, xuống xe đi, đừng làm rộn nữa.”

Vân Hề nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu cường ngạnh nói: “Tôi không sao, lên xe, hoặc là anh có thể bắt một chiếc xe khác.”

“Vân Hề! ” Hàn Diệp Tu khom lưng tiến vào chỗ ghế sau cường ngạnh nắm lấy cổ tay Vân Hề, lạnh lùng nói: “Chính em tự soi gương đi, nhìn xem em bây giờ so với quỷ có khác gì không! Anh biết em không thích bệnh viện, thế nhưng loại chuyện này không thể làm rộn được!”

“Đây là chuyện của tôi, có quan hệ gi với anh đâu, buông ra!”

Hàn Diệp Tu kinh ngạc nhìn Vân Hề, một lúc sau hắn chửi bậy một tiếng, hai tay lao đến ôm chầm lấy Vân Hề đưa cậu vào bệnh viện.

Với sức lực Vân Hề đương nhiên đánh không lại Hàn Diệp Tu, hơn nữa vừa trải qua một phen đau đớn càng khiến cậu mất đi nhiều sức lực hơn, nhưng mà cậu cũng không ngừng phản kháng, sắc mặt cũng đỏ lên: “Đồ khốn, anh thả tôi xuống ngay!”

Hàn Diệp Tu không nói nửa lời chăm chăm ôm Vân Hề đang chửi rủa liên miên đi về phía trước, căn bản không thèm đem giãy dụa của cậu để vào mắt.

“FUCK! ” Vân Hề tức giận cho một đấm vào ngay mặt Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu dừng một chút, lập tức bước nhanh hơn: “Không muốn đi bệnh viện thì đánh chết anh đi.”

Vân Hề trầm mặt, trừng trừng nhìn Hàn Diệp Tu, cuối cùng bực mình nghiêng đầu sang chỗ khác.

Bởi vì thể trạng bây giờ của Vân Hề không còn quá nguy hiểm nữa nên Hàn Diệp Tu không đưa cậu đến phòng cấp cứu, mà ngoan ngoãn xếp hàng đứng chờ, rất may là buổi tối ít người đến khám cho nên rất nhanh đã đến phiên Vân Hề.

Hắn đem toàn bộ triệu chứng của nói cho bác sĩ biết, bác sĩ sau khi hỏi lại Vân Hề lập tức nghi ngờ bị bệnh viêm dạ dày cho nên đích thân đưa cậu đến khoa phóng xạ làm xét nghiệm.

Tuy nhiên kiểm tra vài lần lại phát hiện Vân Hề vốn không phải bị viêm dạ dày mà là thủng dạ dày! Thủng dạ dày còn nghiêm hiểm gấp nhiều lần viêm dạ dày, hơn nữa tình trạng của Vân Hề đã bắt đầu nghiêm trọng, chỉ cần chậm thêm mấy giờ chắc chắn sẽ bị phản ứng nặng như sốc ma túy. Cơn sốc như vậy nếu như không cấp cứu đúng lúc, hậu quả đương nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Diệp Tu nghe xong bác sĩ nói lập tức có cảm giác tay chân lạnh lẽo, nếu như đêm nay hắn không đến tìm Vân Hề, như vậy cậu đã vô phương cứu chữa rồi đúng không?

Vân Hề lại có vẻ bình tĩnh hơn Hàn Diệp Tu nhiều: “Xin hỏi phải chữa trị bằng phẫu thuật hay vật lý trị liệu bây giờ?”

“Nếu là người bình thường thì có thể tiến hành phẫu thuật, thế nhưng…” Bác sĩ dừng lại một chút rồi chỉ vào một chỗ trên cuộn phim đặt trước mặt Vân Hề: “Chỗ niêm mạc này rất bất thường, tôi đề nghị cậu nên đi làm thêm một vài xét nghiệm nữa, tôi cần hiểu rõ hơn trạng bệnh mới có thể dùng phương pháp điều trị thích hợp.”

Vân Hề rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay của bác sĩ đặt trên cuộn phim, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra cánh tay bên hông mình có chút run run.

“Niêm mạc bất thường là có ý gì?” Hàn Diệp Tu tiến lên trước, vội vàng hỏi: “Bác sĩ có thể nói rõ ràng hơn được không?”

Bác sĩ nhìn Vân Hề, đắn đo từng câu chứ: “Đơn giản mà nói tôi đang nghi ngờ cậu ta bị bệnh ung thư dạ dày, nhưng cũng có khả năng chỉ là bị thủng dạ dày thôi, để đảm bảo chắc chắn tôi đề nghị bệnh nhân cần làm thêm một vài xét nghiệm.”

Hàn Diệp Tu chỉ cảm thấy lỗ tai mình đang ong ong, một chít cũng không nghe rõ bác sĩ nói gì, hắn chỉ nhìn thấy bác sĩ đóng cánh cửa lại, sau đó lại hoảng hốt nghiêng đầu nhìn về Vân Hề, nhưng chỉ có thể thấy được cái gáy đang cúi xuống của cậu, cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra Vân Hề gầy hơn rất nhiều so với mấy ngày trước.

Hai chân Hàn Diệp Tu mềm nhũn, suýt chút nữa dổ sụp xuống, hắn chống tay vào mép bàn, một tay kia khoát lên vai Vân Hề, khó khăn nở một nụ cười: “Đừng sợ, đây chỉ là nghi ngờ của bác sĩ, chúng ta nghe lời ông ấy, đi làm xét nghiệm thôi.”

Vân Hề ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu mặt không chút thay đổi nói: “Tôi tình nguyện cái gì cũng không biết còn hơn phải nghe được hai chứ kia.”

Hàn Diệp Tu chấn động mạnh, trước mắt hắn thế giới dường như biến thành màu đen tuyền, hắn không bao giờ quên được kiếp trước Vân Hề vì bị ung thư dạ dày mà chết, cũng không quên được máu đỏ đến gai mắt trong toilet, hắn muốn nói nhưng lại phát hiện một chữ cũng không phun ra nổi.

Bác sĩ viết giấy cho Vân Hề, ôn hòa nói: “Đừng lo lắng quá, tình huống trước mắt cũng không đến mức vô phương cứu chữa, coi như là ung thư dạ dày thì có khả năng mới giai đoạn đầu, tôi có thể căn cứ vào tình trạng dạ dày của cậu để tìm phương pháp khả quan nhất, trước tiên đi kiểm tra đã, thượng đế sẽ phù hộ cho cậu.”

“Cảm ơn.” Vân Hề cầm lấy giấy giới thiệu trên bàn rồi đi vào phòng xét nghiệm.

Hàn Diệp Tu cũng hoảng sợ đuổi theo sau.

Cho dù bụng đang đau đớn nhưng bước đi của Vân Hề vẫn hết sức thong thả, mà Hàn Diệp Tu lại nhắm mắt làm cái đuôi bám theo sau cậu, hắn nghĩ nên nói điều gì đó khiến cậu thoải mái chút thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện khả năng ngôn ngữ của mình thiếu thốn đến thế, cho nên không biết nói cái gì cho phải mới được.

Vân Hề chậm rãi đi ở phía trước, bóng lưng cô tịch đến thê lương: “Tôi cho rằng kiếp trước chính mình không yêu quý thân thể nên mới dày qua vò lại đến mắc bệnh, cho nên đời này tôi đã rất chú trọng bảo dưỡng, lại không ngờ được dù bảo vệ thế nào thì vẫn mắc bệnh này. Hàn Diệp Tu, anh nói đi, tôi sống lại còn có ý nghĩa gì nữa.”

Giọng Vân Hề rất nhẹ, như là đang hỏi nhưng cũng như tự lẩm bẩm, làm cho người khác vô vàn chua xót yêu thương.

Trái tim Hàn Diệp Tu như bị một cánh tay hung hăng nắm chặt, khiến hắn suýt chút nữa không thở nổi. Hắn muốn giơ tay lên ôm lấy Vân Hề, nhưng cánh tay giơ lên giữa không trung lại cứng đờ rồi rũ xuống, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ trấn tĩnh lại nói: “Tuy rằng hai chữ kia nghe không được tốt lắm, nhưng nếu giai đoạn đầu thì vẫn có thể chữa trị được, hơn nữa y học của Mỹ rất hiện đại, cho nên đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không có việc gì hết.”

Vân Hề dừng bước, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu sắc mặt mờ mịt: “Có lúc nào đó tôi cứ ảo tưởng thân thể của mình hoàn toàn khỏe mạnh.” cậu dừng lại một chút, rồi cúi đầu cười lên một tiếng: “Không ngờ huyễn tưởng này cuối cùng cũng không thành hiện thực.”

Hàn Diệp Tu xuất thần nhìn về phía Vân Hề, hắn cảm giác bàn tay đang nắm chặt tim hắn bỗng biến thành một con dao, từng chút từng chút một đem tim hắn xắt nhỏ ra, đau đớn không gì sánh được.
Bình Luận (0)
Comment