Bên dưới tiểu đình, một con cá cẩm lý vẫy đuôi phá nước, tạo ra những bọt nước như châu như ngọc.
Tạ Sách đang trầm tư suy nghĩ, bỗng bị âm thanh của vật rơi xuống nước hấp dẫn sự chú ý, hắn nghiêng đầu nhìn về phía đó, thấy có người đang vùng vẫy dưới hồ.
“Chuyện gì vậy?” Tạ Sách nhíu mày hỏi.
Tưởng Minh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội nói, “Nô tài đi xem sao ạ.”
Hắn thấy Tạ Sách gật đầu, đang chuẩn bị đi qua đó, chợt thấy một tiểu cung nữ bước chân vội vàng mà đến.
Cung nữ chần chờ, sau đó cuối người nói bên tai Thích Quý phi mấy câu, lại nói với Tạ Sách, “Bệ hạ, bên kia....”
Nàng ta gấp đến mức không biết mở miệng thế nào....!Cũng không thể đứng trước mặt nhiều người, nói có một nam tử xa lạ từ Trích Tinh Các rơi xuống nước, mà điện hạ cũng trùng hợp một mình ở bên trong đó?
Cũng may Thích Quý phi đã nhanh chóng bước đến, cuối người thì thầm bên tai Tạ Sách.
Tạ Sách nghe xong, đầu tiên là trong lòng thất kinh, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt phân phó thị vệ, “Vớt người lên đi, sau đó thỉnh một vài ngự y đến đây.”
Sau đó đứng lên, đem quân cờ trong tay ném vào hộp cờ nói, “Trước tiên phong ván cờ này lại, ngày sau có cơ hội lại tiếp tục hạ cờ.
Ly Ngọc cũng theo trẫm đi qua bên kia, hôm nay là ngày vui, nháo ra mạng người thì không tốt.”
Tuyên Giác đương nhiên nghe lệnh mà động, chàng đứng dậy hành lễ, đi theo phía sau Tạ Sách.
Chẳng qua.....!
Chàng hơi nghiêng đầu, đánh giá cung nữ đi đến bẩm báo kia, váy dệt màu hồng nhạt, eo đeo lệnh bài, mấy khắc trước chàng đã từng gặp qua.
....!Là cung nữ bên người Tạ Trọng Tự.
Vội vàng hốt hoảng mà đến, đã xảy ra chuyện gì không may sao?
Tuyên Giác không khỏi quét mắt nhìn về phía mặt hồ dần dần tĩnh lặng, cấm vệ quân đều bị kinh động, hốt hoảng nhảy xuống hồ vớt người lên.
Tiếng kêu cứu, tiếng binh khí va chạm của thị vệ, tiếng bước chân lộn xộn, loạn xị bát nháo, tạo thành một mảnh hỗn độn.
Chàng rũ mắt nghĩ: Nhĩ Ngọc biết bơi, chắc sẽ không đến nổi rơi xuống nước như vậy?
Đi theo Tạ Sách vòng qua Lãm Nguyệt Trì, đến nơi người rơi xuống nước càng gần, có thể nhìn thấy người bị rơi xuống hồ đang được thị vệ ba chân bốn cẳng lôi lên bờ.
Vóc người không thấp, y phục thúc quan trường bào, rõ ràng không phải là nữ tử.
Tuyên Giác thở nhẹ ra một hơi.
Chàng nhìn người đang thoi thóp đằng kia, gã nằm xụi lơ bên bờ hồ.
Y phục, giầy tất đều ướt đẫm, thậm chí trên cổ chân còn quấn vài sợi rong.
Trên cổ cũng không biết bị vũ sắt bén nào làm cho bị thương, máu tươi loang lỗ, thịt bên trong xổ ra ngoài, mắt gã trợn ngược, vô cùng nhếch nhác.
Mấy thị vệ vội vàng ấn vào ngực gã, muốn làm cho nước bên trong trào ra ngoài.
Người này bị quăng quật không nhẹ, tốt xấu gì cũng vớt lại cái mạng quèn, gã vừa mở mắt ra đã hét lên một tiếng thảm thiết.
Tuyên Giác cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.
Gã giãy giụa ngồi dậy, cuối cùng chàng cũng nhìn thấy gương mặt tím xanh của gã.
Với trí nhớ vô cùng biến thái của Tuyên Giác, chàng ngay lập tức từ ký ức phủ đầy bụi của đời trước, tìm ra được một người.
Tuyên Giác rũ mi, đáy mắt u ám.
Là gã.
Vạn Khai Tuấn.
......!Người này sao lại ở đây?
Lẽ nào......?
Tuyên Giác ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn gác mái, tầm mắt từ tầng hai dời lên tầng cao nhất, từ cửa sổ phía đông đảo mắt về lan can phía tây.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, trái tim của chàng không kìm được mà đập loạn xạ, cố nén tức giận đang nhen nhóm trong lòng quét mắt nhìn một vòng xung quanh, vẫn không phát hiện có gì bất thường, chàng mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Mà ở bên kia, Vạn Khai Tuấn té lộn nhào, lăn đến bên cạnh chân Tạ Sách, gã muốn gào khóc, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt biến trắng lại biến xanh, cuối cùng chỉ có thể bình tĩnh nói, “Đã phiền Bệ hạ lo lắng.”
Lần này gã trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, nào dám nói ý đồ thật sự khi tới đây, nào dám bảo Hoàng đế chủ trì công đạo.
Quả thật cổ của gã là do Tạ Trọng Tự làm cho bị thương, sau lại bị nàng dùng tiểu xảo đẩy hắn xuống hồ, hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Hơn nữa, trong kế hoạch của gã, Tạ Trọng Tự đáng lẽ phải nuốt hận không dám nói cho mọi người biết mới phải!
Cung nữ đến truyền tin vẫn chưa nói qua với Tạ Trọng Tự, Tạ Sách cũng chỉ biết nữ nhi của mình đang ở trên gác mái, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhíu mày cảnh cáo nói, “Tay chân vụng về, phụ thân của ngươi sắp tức chết vì ngươi rồi.
Cổ ngươi làm sao vậy?”
Vạn Khai Tuấn “....”
Cổ gã đau như muốn vỡ ra, trong phút chốc, Vạn Khai Tuấn nghĩ không cần quan tâm đến ai hết mà xé rách da mặt, dù sao thì cùng lắm gã cũng chỉ bị đánh một trận, hoặc bị phạt một chút, cũng không muốn cho Tạ Trọng Tự sống tốt.
Vừa há miệng, liền nghe thấy Tuyên Giác đang đứng một bên nhẹ nhàng nói, “Trích Tinh Các đang trùng tu, đinh sắt linh tinh, chưa được đóng vào gỗ.
Có lẽ....”
Vạn Khai Tuấn nhướng mày nhìn lên, Tuyên Giác rũ mi nhìn xuống, đáy mắt u ám, từ trên cao nhìn vào mắt gã nói, “Có lẽ Vạn công tử, đứng ở sát cửa sổ mà nhìn, trông về phía xa xa, chẳng may bị đinh làm bị thương, vì quá đau nên hoảng hốt rơi xuống nước, chăng?”
Vạn Khai Tuấn đờ ra, sau lưng toát ra tầng mồ hôi lạnh lẽo.
Vội vàng dựa vào bậc thang Tuyên Giác đưa ra mà leo xuống, nói “Phải phải phải, vị công tử này nói không sai.
Là do thần tham luyến cảnh đẹp, nên không cẩn thận.”
Thậm chí gã còn cảm kích Tuyên Giác đã lâm trận mở miệng, nhắc nhở gã để gã không đến mức phạm phải sai lầm lớn.
Tuyên Giác dời mắt đi, chàng không muốn nhìn gã dù chỉ là một cái liếc mắt.
Chàng ngẩng đầu nhìn về gác mái, nhưng vẫn không có gì khác thường như cũ, liền đem sự chú ý đặt xung quanh.
Cùng lúc đó, bên trong tầng năm của Trích Tinh Các, Tạ Trọng Tự đem nút áo cài xong, nàng đứng bên cửa sổ nhìn xuống trò đùa hoang đường lại khôi hài kia, nàng cười lạnh mở cửa sổ.
Vạn Khai Tuấn gặp sắc nảy lòng tham, nhưng tội không đến nổi chết, nàng cũng không ra tay quá tàn độc.
Nếu không, cái đinh cắm vào trong mắt, mạng của gã hôm nay liền giữ không nổi.
Cứ tạo cho gã một kỷ niệm khó quên đi.
À đúng rồi, còn phải nhắc hoàng huynh, nên chú ý khả năng thao túng dư luận của Vạn gia.
Cái gã thất phu Vạn Thủ Thành kia, ỷ vào miệng mồm của văn nhân, rất thích khống chế dư luận, dễ dàng phá hỏng thanh danh của người khác trong lòng bá tánh.
Bỗng nhiên, Tạ Trọng Tự chú ý tới một người đang trầm lặng đứng trong đám đông, mí mắt nàng giật giật.
Tuyên Giác ngoại trừ việc bồi phụ hoàng chơi cò ra, cũng muốn đến xem náo nhiệt?
Lúc này, Tuyên Giác đột nhiên quét mắt tới, Tạ Trọng Tự hoảng hốt lui về phía sau trốn.
Trốn xong lại đen mặt....!Hai người bọn họ đời này không quen không thân, cũng không nợ chàng cái gì, nàng trốn cái rắm á!
Nghĩ như vậy, liền tuỳ tiện ló đầu ra nhìn vài lần, bảo đảm phụ hoàng đã hoàn toàn trấn áp tình huống bên dưới, sau đó nói với Diệp Trúc, “Không được nói với bất luận kẻ nào biết là ta đã đến đây.
Có người nào biết không?”
“Cơ bản đều là người của Vị Ương cung ạ.” Diệp Trúc vội nói, “Còn có An Vinh quận chúa, nàng....!Sẽ không gây phiền phức chứ?”
Tạ Trọng Tự nghĩ nghĩ, “An Vinh à, không chắc lắm.
Một lát nữa ta sẽ tìm nàng ấy nói chuyện, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ngươi gặp được nàng?”
“Không phải, nàng ấy vừa rồi cũng vội vội vàng vàng đi tìm ngài.” Diệp Trúc nói, “Nô tỳ vốn đang chậm chạp đi tới đây, bị nàng lôi kéo chạy tới đấy ạ.”
Tạ Trọng Tự đi xuống tầng bốn, chọn một vị trí thích hợp, cắm cái đinh nhiễm đầy máu vào vết nứt trên cửa sổ gỗ, ngạc nhiên hỏi, “Nàng ấy kéo ngươi tới?”
Diệp Trúc gật đầu.
Nàng ta đại khái đoán được điện hạ đang làm gì, đã xảy ra chuyện gì, điện hạ không chủ động đề nghị, nàng ta cũng không tiện hỏi, chỉ là đối với nam nhân rơi xuống nước lúc nãy, sự chán ghét và căm hận dâng đến cực điểm.
Tạ Trọng Tự điềm đạm nói “Ta biết rồi.”
Có người xúi giục Y Nhu nháo chuyện, nàng ấy đại khái bởi vì thiện ý của nàng cùng nhánh nguyệt quế kia nên không đành lòng.
Quả nhiên, ra khỏi Trích Tinh Các, liền nhìn thấy trong góc cửa, Tạ Y Nhu đang nôn nóng đi tới đi lui.
Nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ hô “Điện hạ?”
Tạ Trọng Tự mỉm cười, “Đa tạ người đã canh cửa cho ta.
Bên ta có mấy hạt sen, muốn ăn không?” Nói xong liền hạt treo trong túi gấm đổ ra bàn tay, đưa cho Tạ Y Nhu.
Tạ Y Nhu lòng đầy lo lắng “...”
Nàng ta ngẩn người, “Điện, điện hạ, ngươi không sao chứ?”
“Ta còn có thể xảy ra chuyện gì.” Tạ Trọng Tự vân đạm phong khinh nói, sau đó nắm lấy bàn tay Tạ Y Nhu, đem hạt sen bỏ vào lòng bàn tay nàng ta.
Vị đường muội này của nàng, là cái miệng thèm ăn, cái gì cũng thích ăn, “Xảy ra chuyện cũng là người khác.
Không cần lo lắng cho ta.
Còn có, phải gọi là đường tỷ.”
Tạ Y Nhu “...”
Xem ra, quả thực, không có gì, xảy ra.
Sinh long hoạt hổ.
Ngay cả cảm xúc uể oải, căm hận, tức giận linh tinh cũng không thấy.
Hệt như vốn dĩ chưa từng xảy ra chuyện gì, hoặc là như có con kiến chạy loạn đập vào mắt, bị nàng tuỳ tiện nhấc chân nghiền nát mà thôi.
Không kích động nổi bất cứ cảm xúc gì.
“Vậy đi thôi.” Tạ Y Nhu nhận lấy hạt sen, tâm trạng cũng tốt lên, tiểu hài tử mắc bệnh hay quên, chán ghét một người rất dễ dàng, nhưng yêu mến một người cũng rất dễ dàng, nàng ta lột một hạt sen, bỏ vào miệng nhai nhai như con chuột nhỏ, lại nói, “Chúng ta đến yến hội thôi.”
Tạ Trọng Tự gật đầu, né tránh đám đông bên kia, chỉ nói với cung nữ đang canh gác bên đó, “Ngươi đi nói với phụ hoàng một tiếng, bổn cung đi đến yến hội trước.” Dừng một chút lại nói thêm, “Có An Vinh quận chúa bên cạnh ta, nói phụ hoàng chớ lo lắng.”
Tạ Y Nhu đứng bên cạnh chớp chớp mắt.
Thầm nghĩ: Hoá ra vị đường tỷ này....!Bình dị gần gũi như vậy.
Nhưng vì lúc trước vẫn có hiểu lầm, nên Tạ Y Nhu do dự không biết có nên nắm tay nàng không, thì Tạ Trọng Tự đã duỗi tay, nắm lấy tay nàng ta, động tác vô cùng tự nhiên, dường như đã làm vô số lần.
Đi được nửa đường, Tạ Trọng Tự bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, thấp giọng nói với Diệp Trúc, “Tiểu Diệp Tử, nhánh nguyệt quế kia.....!Ta quên mất, người đến đó lấy về đi.”
Trích Tinh Các có cấu trúc hình lục giác, ở dưới cùng là một hồ nước trong suốt, những bậc thang ở giữa, đi lên theo hình xoắn ốc.
Đứng ở giữa ngẩng đầu có thể nhìn thấy sao trên trời, cúi đầu có thể nhìn thấy bóng trăng trong nước.
Vì cấu tạo như thế, dẫn đến việc nếu muốn đi lên các lầu trên cao, phải đi qua một số căn phòng của tầng kế đó.
Tạ Sách sau khi nghe nói nữ nhi không có chuyện gì, liền mất hứng thú chơi cờ, chờ các cung nhân nâng Vạn Khai Tuấn rời đi, Tạ Sách nói với Tuyên Giác vài câu, bảo chàng cứ tuỳ tiện là được.
Mà Tuyên Giác lại bịa đặt lý do “Muốn đi dạo một mình xung quanh”, chờ người tản đi bớt, liền một mình đi đến Trích Tinh Các.
Chàng bắt đầu từ tầng hai, đẩy cánh cửa không dính bụi nhiều lắm ra.
Tro bụi trong phòng trôi nổi khắp nơi, trong căn phòng này có rìu, cưa, thiết chuỳ thậm chí là đồ đẽo gỗ, chồng chất lộn xộn.
Chàng đi qua từng phòng từng phòng một.
Cuối cùng, khi Tuyên Giác đi đến cánh cửa ở giữa tầng bốn.
Không giống như những cánh cửa gỗ đóng chặt còn lại, nó chỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là nó đã mở ra một cách nhẹ nhàn.
Chàng đi vào trong, nhìn xung quanh một vòng, liền nhìn thấy một cây đinh nhiễm máu trên cửa sổ.
Cây đinh nằm vừa ngang cổ chàng, độ cao vừa đúng, nhìn có vẻ rất hợp lý.
Chỉ là, chàng thấy được mấy bông hoa quế màu vàng nho nhỏ.
Cánh hoa be bé, giống như không cẩn thận rơi vào y phục của ai đó, sau đó lại vô tình rơi ở chỗ này.
Ở phía bắc của Lãm Nguyệt Trì, gần chỗ Ngự Hoa Viên mới có hoa nguyệt quế, phía nam Trích Tinh Các không có.
Dù gió có lớn thế nào, cũng không thể thổi cách hoa từ Lãm Nguyệt Trì đến đây được.
Tuyên Giác rũ mi, trong lòng đã có đáp án, tay vê nhẹ những cánh hoa.
Lúc chuẩn bị rời đi, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Lúc này trốn thì đã muộn, miễn bàn đến chuyện chàng vẫn chưa đóng cửa lại.
Quả nhiên, tiếng bước chân đi ngang qua gian phòng này, dừng một chút, sau đó quay lại ngạc nhiên nói, “Tuyên công tử?”
Đúng là Diệp Trúc.
Diệp Trúc hầu hạ trong cung đã hơn mười năm, thủ đoạn dơ bẩn thấy qua không ít, đến khi hồi thần mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ ngỡ trông gà hoá cuốc.
Nàng ta nhìn chằm chằm Tuyên Giác đánh giá, nghi ngờ hỏi, “Ngài ở đây là đang làm gì?”
Tuyên Giác vẫn rũ mi không đáp ngay, mà nhanh chóng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Diệp Trúc quay lại đây, hoặc là xử lý dấu vết, hoặc là nhặt đồ mà Tạ Trọng Tự đánh rơi, tóm lại là nhận được nhiệm vụ giải quyết sạch sẽ mọi chuyện.
Nếu gặp được chàng, nhất định nàng ta sẽ bẩm báo lại cho Tạ Trọng Tự.
Có chút phiền phức.
Đặc biệt là chàng không muốn có chút liên hệ nào với nàng trong lúc này.
Tuyên Giác suy nghĩ, vờ như rối rắm khôn kể, nhẹ nhàng mở miệng, “....!Diệp Trúc cô cô, Vạn công tử rơi xuống nước, nói là bị thương trên cổ nên vô ý ngã xuống.” Nói xong, chàng nghiên người chỉ vào cây đinh nhiễm máu trên cửa sổ, “Nói cho cùng thì Vạn công tử là kẽ hay cợt nhã đùa giỡn, chắc chỉ là nói thêm để gây cười, nên ta muốn đến xem một chút.”
Nói trắng ra là ta không tin những chuyện quỷ yêu do gã Vạn Khai Tuấn đó nói.
Diệp Trúc hiểu ra, lý do này có thể hiểu được.
Lại nghe Tuyên Giác chần chừ nói, “Còn nữa, lại nhìn thấy cung nhân của Vị Ương cung lo lắng hốt hoảng, hệt như gặp chuyện khó khăn, trong lòng ta liền bất an.
Nhịn không được mới lên đây nhìn xem, việc này Giác sẽ không nói ra ngoài, thỉnh cô cô không cần báo lại cho điện hạ.
Nếu không....!Ta thật sự không chỗ dung thân.”
Chỉ khi đề cập đến Tạ Trọng Tự, Diệp Trúc mới thấy khó xử, nàng ta sẽ cho rằng dưới tình huống không ảnh hưởng đến đại cục này, sẽ lựa chọn không bẩm báo.
Chàng nói hàm hồ không rõ ràng, nhưng Tuyên Giác biết, Diệp Trúc sẽ cho rằng, chàng vì lo lắng cho Tạ Trọng Tự nên mới đến nơi này tìm tòi.
Vạn Khai Tuấn là tay ăn chơi trác táng, cử chỉ ngả ngớn, vậy chàng liền hoá thánh thiếu niên ái mộ ngây ngô, so sánh hai người với nhau, Diệp Trúc đương nhiên biết thiên vị cho ai.
Huống chi, thanh danh của chàng ở Vọng Đô.....!Hẳn là cũng tạm được?
Lần đầu tiên Tuyên Giác đối với những hư danh trước đó không thèm ngó ngàng, bỗng nhiên tâm sinh may mắn....