Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 100

Anh Tod biến mất, và tôi đi thẳng tới phòng thể dục, nơi anh Nash và đám bạn thường tụ tập ở đó vào tiết cuối, sau khi mùa giải kết thúc.

Tôi liếc một lượt khắp phòng tập, nơi mọi người đang tụ tập thành các nhóm nhỏ ngồi xem đội bóng rổ luyện tập, nhưng anh Nash phát hiện ra tôi trước cả khi tôi tìm thấy anh. “Kay!” – Anh gọi và tôi quay lại thấy anh đang từ trong phòng thay đồ nam đi ra – “Có chuyện gì thế?” – Anh hỏi lúc tôi khoác tay ra hiệu cho anh đi theo mình – “Emma nói em biến mất trong giờ tiếng Pháp. Kiểu biến mất vào trong không khí ý.”

“Một chuyến viếng thăm không mong muốn tới Cõi âm, nhờ phúc cô bạn mara đáng ghét của anh.”

“Khỉ thật! Kaylee, anh rất tiếc.” – Anh giơ tay lên vò đầu, đầy bực bội – “Em không sao chứ?”

Tôi nhún vai, cố gắng không tỏ ra là mình đang rất cáu và… sợ. Sau khi suýt bị cô bạn gái cũ điên rồ của anh ấy làm ất mạng.

“Hơi nhớp nháp một chút…” – Tôi với tay ra sau lưng gỡ một mảng vữa dính trên áo – “Nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Và đúng là em đã buộc tội chị ta đứng đằng sau các cuộc bạo động ở trường. Nhưng em nghĩ đòn trả thù của chị ta hơi quá.”

“Anh sẽ nói chuyện với cô ấy…” Anh xốc lại cái ba-lô trên vai và đột nhiên tôi thấy hai vai, hai tay mình trống trải một cách kỳ lạ, không có gì ngoài gánh nặng của cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi của bản thân. Toàn bộ sách vở và túi xách của tôi đều đang ở trong lớp Pháp, sau khi rời khỏi thế giới loài người một cách không chủ đích.

“Khỏi cần. Chúng ta có hai tà ma cần giải quyết nhanh, trước khi một trong hai thả em vào vạc dầu sôi. Hoặc Sabine.”

“Hả?”

“Em sẽ giải thích khi chúng ta tìm được Sabine.” – Tôi dựa lưng ra bức tường phía sau – “Còn giờ, làm ơn nói với em là anh đã tìm ra cái người đang bị mộng du.”

“Không hề.”

“Tuyệt.” – Tôi giơ tay gạt mấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra đằng sau – “Vậy là giờ chúng ta phải tìm tới tận hai con rối. Một giống lão Avari, và một giống ả tà ma có tên là Invidia. Em đã nghe bọn chúng bàn bạc với nhau lúc đi qua bên đó. Và em đoán mụ ta là tà ma của lòng đố kị.”

Anh Nash trố mắt ra nhìn tôi. “Dựa trên cơ sở nào…?”

“Dựa trên sự thật là mụ ta bị ám ảnh với Sabine, bởi sự đố kị và ganh ghét đang chồng chất trong người chị ta.”

“Sự đố kị.” – Cuối cùng anh Nash dường như đã hiểu ra vấn đề - “Vậy là mụ Invidia đó đã giúp truyền năng lượng cho cuộc tấn công vào trường chúng ta?”

“Vâng” – Tôi nhún vai và liếc nhìn cánh cửa kính đang ngăn cách giữa phòng Thể dục với hành lang. Tôi rất muốn ra khỏi đây nhưng thảo luận về Cõi âm ở giữa cái hành lang vắng tanh, ngay giữa tiết cuối, không những có thể khiến cho chúng tôi gặp rắc rối mà còn bị phạt. Phòng Thể dục này tuy hơi ồn một chút nhưng lại không bị ai để ý – “Em đoán là cái năng lượng mà mụ ta đẩy vào thế giới chúng ta chính là sự đố kị của con người.”

“Thế nên mọi người mới đánh nhau và đập phá như thế.”

“Chính xác. Và em tin là bọn chúng cố tình muốn em đổ lỗi cho Sabine.”

“Bởi vì em đố kị với cô ấy?” Anh Nash gật đầu như đúng rồi, làm tôi lại sôi hết cả máu.

“Em không hề đố kị với chị ta! Em chỉ không nghĩ là chị ta được phép ngồi trên giường anh lúc hai giờ sáng.” – OK, có thể tôi có hơi đố kị một chút – “Ý em muốn nói là bọn chúng đã gài bẫy chị ta. Và em đoán sự đố kị của Sabine đã kéo ả tà ma đó tới khu vực này. Và lão Avari đã nhìn thấy cơ hội của mình. Có lẽ lão ta đã biết việc bạn gái cũ của anh dọn tới đây còn trước cả chúng ta. Lão ta đã giết chết các giáo viên đó để khiến em nghĩ rằng chị ta là thủ phạm, còn mụ Invidia thì kích động những người em đã nhìn thấy Sabine nói chuyện cùng, để em nghĩ rằng chị ta cũng đứng đằng sau mấy chuyện đó.”

“Tại sao?” – anh Nash nhíu mày hỏi – “Tại sao họ quan tâm xem em đổ lỗi cho ai?”

“Em vẫn chưa hiểu rõ lắm chuyện đó. Có lẽ là để đánh lạc hướng sự tập trung của em khỏi Alec chăng?” – Tôi liếc mắt nhìn phía cái đồng hồ treo tường và giật thót mình. Tiết cuối cùng đã trôi qua được 15 phút và chúng tôi đang sắp hết thời gian – “Em cần anh đi tìm Sabine và gặp em và anh Tod ở sân trong. Chúng ta cần phải tìm ra bọn chúng đang nhập vào ai và đuổi chúng ra khỏi cơ thể của họ.”

“Không thành vấn đề. Bọn anh sẽ có mặt ở đó.”

Anh Nash và tôi chia tay ở hành lang, nơi anh rẽ sang phải để tới lớp học của Sabine, còn tôi rẽ trái để quay lại lớp tiếng Pháp gặp cô Brown xin lại sách vở và nhận phiếu phạt.

Sau đó tôi đi về phía lớp Lịch sử để kiểm tra tình hình của Emma. Cũng may là thầy Rundell lúc nào cũng chỉ ngồi im trên bàn giáo viên suốt cả giờ nên tôi có thể ghé mặt nhòm qua cửa sổ mà không bị nhìn thấy. Giống như một số thầy cô khác, thầy Rundell đang cho cả lớp xem phim tài liệu, thay vì dạy học. Nhưng cũng khó trách thầy ấy, nhất là khi văn phòng của thấy vừa bị quật tung lên và liên tiếp có các cuộc ẩu đả xảy ra trong trường.

Emma đang ngồi trên cái ghế quen thuộc, hai tay khoanh lại trước ngực và nhìn chằm chằm về phía cái màn hình trước lớp. Hơn một nửa lớp đang ngủ gật, số còn lại đang hí hoáy làm việc riêng.

Thở phào vì thấy Emma vẫn an toàn, tôi cất sách vở vào tủ rồi chuồn ra ngoài qua đường bãi để xe. Cái sân trông vắng tanh không một bóng người, nhưng trước khi tôi kịp ngồi xuống cái bàn gần nhất, anh Tod từ đâu hiện ra.

“Không phải là Sophie.” – anh nói – “Cô ta đang ở trong văn phòng, khóc tu tu như một đứa trẻ con, thanh minh về chuyện vừa cắt trụi tóc của ai đó.”

“Tốt.” Ít ra thì điều đó cũng tạm thời giúp cho chị ấy được an toàn khỏi tay của lão Avari.

Lại thêm có tiếng bước chân trên cỏ phía sau tôi, và tôi quay lại thấy anh Nash đang tiến về phía bọn tôi. Một mình.

“Sabine đâu?” Tôi ngồi xuống cái ghế gần nhất và hỏi.

Anh Nash cau mày và ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi. “Không thấy cô ấy đâu.”

“Ở lớp Địa á?”

“Ở trường, theo như anh được biết.” – Anh nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang nắm chặt lại vì nỗi sợ hãi. Cho chị ta – “Anh đã tìm khắp nơi cô ấy có thể đến, nhưng không thấy đâu. Sách vở của cô ấy vẫn còn nguyên trong tủ để đồ, nhưng như thế cũng không có nghĩa gì hết, và ô tô của cô ấy vẫn ở trong bãi. Không bao giờ có chuyện Sabine rời khỏi trường mà không có xe.”

“Anh biết cả mã tủ của chị ý hả?” – Tôi hỏi và cả hai anh em nhà Hudson quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhún vai – “Em chỉ hỏi thôi mà!”

“Hai người có nghĩ là cô ấy đã đi qua bên kia không?” – anh Tod ngồi xuống đầu bàn bên cạnh và hỏi.

“ Em không nghĩ thế.” – Anh Nash lắc đầu nói – “Cô ấy có thể đi qua bên đó, hiển nhiên rồi vì cô ấy là một mara. Nhưng ở bên đó cô ấy cũng sẽ mất hết mọi năng lực, giống như chúng ta. Dù mọi người có nghĩ sao về cô ấy thì Sabine không phải là người ngu ngốc.”

“Chuyện ấy thì chắc chắn rồi.” – Tôi miễn cưỡng thừa nhận. Nếu chị ta ngu đi một tí thì đã dễ đối phó rồi – “Nhưng nếu chị ta không tự mình đi sang…” – Tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật khủng khiếp mà nãy giờ tôi đã không nghĩ tới – “Lão Avari có thể nhập vào chị ta.”

“Nãy giờ chúng ta đã nói về chuyện đó rồi mà.” – Anh Nash nói – “Lão ta đã sử dụng cô ấy để gieo vào đầu em cơn ác mộng về việc lão ta kéo em sang Cõi âm trong giấc ngủ đấy thôi.”

“Không sai.” – Tôi đứng phắt dậy – “Lúc nhập vào Sabine, lão Avari có thể điều khiển được năng lực của chị ta. Vậy thì… liệu có khi nào lão ấy nhập lại vào chị ta một lần nữa và bắt chị ta đi sang bên đó không?”

Ý nghĩ ấy khiến đám tóc sau gáy tôi dựng hết cả lên vì sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn là, nếu lão ta có thể bắt Sabine đi qua Cõi âm bằng cách ấy thì lão ta hoàn toàn có thể làm điều tương tự với tôi.

Vậy tại sao lão ấy không làm? Tại sao lão ta vẫn cần dùng đến thân xác của người khác, nếu có thể bắt chúng tôi tự đi qua Cõi âm?

“Anh không nghĩ là điều đó có thể.” – Anh Tod nói và tôi gần như đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời phân tích của anh – “Em cần phải có ý chí muốn đi qua bên đó mà thứ lão ta có thể kiểm soát được là thân xác em chứ không phải ý chí của em. Lão ta không thể bắt em muốn đi qua bên đó, nếu em không muốn.”

“Nhưng chẳng phải Sabine đã làm được đấy thôi.” Tôi cãi lại.

“Sabine đã bắt em nằm mơ thấy em muốn đi qua bên đó, đúng không?” – anh Nash hỏi, và tôi gật đầu – “Cô ấy đã có nhiều năm thực hành với các cơn ác mộng nhưng lão Avari thì không. Tạm thời anh nghĩ là em vẫn an toàn khỏi chuyện đó. Nhưng chúng ta cần phải tìm cách để ngăn không cho hắn nhập vào chúng ta, bằng không những chuyện này sẽ không bao giờ chấm dứt.”

Anh Tod nhún vai. “Chết đi là một cách.”

Tôi trừng mắt lên lườm anh và khoanh tay lại trước ngực. “Em nghĩ chúng ta phải tìm ra giải pháp nào ít cực đoan hơn.”

Anh Nash hắng giọng, nhắc chúng tôi quay lại với vấn đề chính. “OK. Chúng ta cần phải tìm Sabine. Và người thứ hai mà chúng đang nhắm tới.”

“Em có đoán ra là ai không?” Anh Tod hỏi.

Tôi lắc đầu. “Em chỉ biết là lão Avari nói đã chuẩn bị được hai thân xác. Chứng tỏ lão ta bằng cách nào đấy đã phải nhập vào người họ, khiến cho kiệt sức và sẽ phải ngủ gật ở trường ngày hôm nay.”

“Vậy thì lão ta nhầm to rồi.” – Anh Nash nói – “Mọi người anh biết đều có thể ngủ gật ở trường hằng ngày.”

“Điều đó chẳng giúp được gì cho chúng ta hết” – Tôi gắt lên, càng lúc càng thấy áp lực cần phải làm cái gì đó – “Nhưng cái điều kiện phải là ai đó có liên quan tới Cõi âm thì lại thu hẹp phạm vi quá. Em chịu, không nghĩ ra được còn ai nữa.”

“Ta có thể nói cho cô biết…” – Một cái giọng nghèn nghẹt, lạnh lùng quen thuộc vang lên và tôi quay lại thấy Alec đang đứng quan sát chúng tôi từ ngoài sân – “Nhưng như thế thì mất hết cả bất ngờ.”

Tôi đứng bật dây, nhanh tới nỗi suýt vấp phải chân của chính mình. “Thả anh ta ra!” Tôi ra lệnh, nhưng ước gì tôi có được một nửa cái uy quyền trong giọng nói giống như gã tà ma.

Lão Avari thản nhiên tiến về phía chúng tôi trong cái thân xác cao lều nghều của Alec, với một sự tự tin chết người. “Ta đã ở trong này gần 12 tiếng rồi, nhờ vào cái bể chứa đầy ắp sự đố kị và ganh ghét ở trường các ngươi, và giờ ta đã quen với cái thân xác này đến độ chẳng nỡ rời bỏ nó nữa.”

“12 tiếng…?” Nhưng 12 tiếng trước, Alec là…

Nỗi giận dữ đang bao trùm lấy cơ thể tôi, tôi có cảm tưởng như các lỗ chân lông của mình đang phát ra những tia lửa điện nhỏ tí xíu và có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. “Hóa ra suốt thời gian đó là ông, trong phòng Emma hả? Cùng cái hũ kem?”

Cả anh Tod và Nash lo lắng quay sang nhìn tôi, mặt đầy thắc mắc nhưng tôi lờ họ đi.

“Ông chỉ giả vờ thả anh ta ra thôi.”

Lão Avari nhún vai. “Dạo gần đây, cô đã khiến ta vất vả lắm mới nhập được vào cái thân xác này. Chẳng tội gì mà ta thả nó ra sớm như vậy.”

“Nhưng câu hỏi bí mật… Sao ông biết câu trả lời về cái xe đạp?” Tôi hỏi, và cả hai anh em nhà Hudson càng nhíu mày tợn hơn vì chẳng hiểu bọn tôi đang nói gì.

“À… Đâu có khó để khai thác thông tin từ cô Marshall.”

Lão ta lừa Emma chơi cái trò hỏi đáp nhanh của bọn tôi rồi từ đó suy ra được câu trả lời thôi. Khỉ thật! Chuyện này đã không xảy ra nếu ngay từ đầu tôi chịu kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.

Nhưng… “Tôi đã nhìn thấy ông.” – Tôi tiến lại gần hơn và cả anh Nash và anh Tod vội nhổm dậy, đứng sang hai bên cạnh tôi – “Một tiếng trước, bên Cõi âm. Nói chuyện với mụ Invidia. Lúc đó ông đâu phải là Alec.”

Lão Avari nở một nụ cười quái đản trên môi Alec, làm tôi rùng hết cả mình. “Ta đã nhốt hắn trong… ngày nay các ngươi gọi là gì nhỉ? Trạng thái Limbo?”

“Ông đã nhốt anh ấy vào tầng viễn thức?” Như thế còn tồi tệ hơn cả việc bị nhập vào thân xác. Alec đã đi đâu khi cả anh ta và lão Avari đều không sử dụng cái thân xác này? Một nhà tù vô hình khiến người ở trong đó dần quên đi đâu là giấc mơ, đâu là hiện thực.

“Chính xác. Và ta sẽ không bao giờ có thể làm điều đó nếu không có nguồn năng lượng lớn như thế này, để kiểm soát cơ thể của hắn và của ta cùng một lúc.”

“Thả anh ta ra!” Anh Nash tiến lên phía trước, sẵng giọng nói. Nhưng lão Avari tới là để thỏa hiệp và lão ta sẽ không đi đâu hết cho tới khi đạt được thứ mình cần.

Hoặc bị đuổi khỏi cái thân xác đi mượn.

“Ông muốn gì?” Tôi hỏi, cố gắng nghĩ cách để thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.

“Ta muốn cô.” – Đôi mắt nâu kia đích thực là của Alec nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi hoàn toàn là của gã tà ma – “Cô đi với ta bây giờ, một cách tự nguyện, và ta hứa với cô sẽ không bao giờ nhập vào bất kỳ người bạn nào của cô nữa.”

“Hãy kéo dài thời gian.” – Anh Tod nói, và tới lúc ấy tôi mới nhận ra rằng lão Avari không hề nhìn thấy hay nghe thấy anh – “Cứ để cho hắn nói, càng lâu càng tốt. Hãy chớp mắt nếu em hiểu anh nói gì.” Và tôi chớp mắt, cố gắng không liếc về phía anh để không làm lộ ra thân phận của anh.

“Anh sẽ quay lại ngay.” Anh nói và tôi lại chớp mắt. Và anh Tod vụt biến mất vào trong không khí.

“Không đời nào.” – Tôi nói, căm ghét từng giây từng phút phải đứng tiếp chuyện với gã tà ma trong cơ thể của bạn mình như thế này – “Ông phải cho tôi cái gì hơn thế nếu muốn tôi tự nguyện nộp mình cho ông.”

Lão Avari nghiêng đầu Alec sang một bên, tỏ vẻ thích thú. “Đây không phải là một cuộc thương lượng, cô Cavanaugh ạ. Nếu cô không chịu hợp tác, cô sẽ phải tự trách bản thân mỗi khi ta nhập vào cơ thể này và đi hút năng lượng khắp nơi, hoặc thử vào vai cô Marshall để xem cô ta có cái gì hay ho không.”

Tôi nuốt nước bọt, phải cố gắng lắm mới thốt lên được thành tiếng. “Ông đúng là điên rồi.”

“Ở bên Cõi âm bọn ta không dùng cái từ đó bởi đó là một khái niệm quá hiển nhiên và dư thừa. Giờ thì… nếu cô không chịu đi sang đây ngay lập tức, ta xin thề người tiếp theo sẽ là bạn trai cô. Để xem cô thích hắn tới mức nào khi ta là người kiểm soát.”

“Đừng nghe lời lão ta, Kaylee” – Anh Nash khăng khăng nói – “Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.”

Lão Avari bật cười phá lên, khác hẳn với tiếng người bình thường của Alec. “Chúng ta đều biết ngươi không thể ngăn được ta.”

“Nhưng tôi thì có.”

Tôi nghe thấy tiếng của anh Tod trước cả khi anh hiện ra, cùng cái lò nướng bánh trên tay và vung thật mạnh vào sau gáy Alec.

Mắt Alec mở trừng ra, giật giật vài cái rồi nhắm nghiền lại. Cả người anh ta đổ sụp xuống đất, bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn còn thở và tạm thời được giải phóng khỏi kẻ-đánh-cắp-thân-xác đến từ Cõi âm.

“Xong một tên.” – anh Tod nói, nhe răng nhìn cơ thể đang nằm bất động trên bãi cỏ - “Chúng ta đi đuổi tiếp tên thứ hai nào.”
Bình Luận (0)
Comment