Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 102

“Thế cái mụ có bộ tóc kỳ quái đó là ai?” Emma vừa hỏi vừa nhấc cái khay ra khỏi lò nướng.

“Cái mụ có bộ tóc chảy nước tong tỏng ý hả?” Tôi đặt cái lót nồi lên bàn.

Emma gật đầu, hít hà cái khay bánh rồi đặt xuống bàn. Để bù đắp cho cơn khủng hoảng ngày hôm trước của cô nàng, tôi đã hứa sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi liên quan tới Cõi âm của Emma.

“Tên mụ ta là Invidia. Một con quỷ của lòng đố kị.”

Cậu ấy bỏ cái lót tay xuống bệ bếp. “Người đã gây ra mâu thuẫn giữa cậu với Sabine ý hả?”

“Và hơn một nửa trường học.” – Tôi cất lót tay vào trong ngăn kéo cạnh lò nướng – “Đó là một phần của cuộc tấn công chớp nhoáng của bọn chúng vào thế giới loài người, cậu hiểu chưa?” – Emma gật đầu, nhưng trông có vẻ không chắc chắn cho lắm, vì thế tôi lại giải thích thêm – “OK, hãy tưởng tượng nó giống như một cái bánh xe nước. Một khi nó quay, nó tạo ra rất nhiều năng lượng, đúng không? Nhưng cần phải có một cú hích ban đầu để làm cho nó quay. Trong trường hợp này, cú hích đó chính là nguồn năng lượng lớn được đẩy vào trường chúng ta bởi lão Avari, con quỷ của lòng tham, và mụ Invidia, con quỷ của lòng đố kị. Và nó đã làm bùng lên những xích mích vốn đã tồn tại giữa mọi người. Vì nó được bắt nguồn từ lòng tham và sự đố kị, thứ nó sản sinh ra cũng sẽ là lòng tham và sự đố kị.”

“Thế nên… Sophie đã cắt tóc của Laura bởi vì cô ta ghen tỵ với cái vương miện Nữ Hoàng Tuyết ngu ngốc kia.”

“Chính xác.” Tôi mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi, trong khi Emma với tay lấy hai cái cốc trên giá.

“Và nó khiến Sabine ghen tỵ điên cuồng với cậu, còn cậu thì khăng khăng đổ lỗi cho chị ta về mọi chuyện.”

Tôi hừ một cái rồi rót sữa vào cốc. “Có thể nói như vậy. Ngoài ra lão Avari và mụ Invidia còn bày ra nhiều trò khác nữa để bọn mình quay ra chống lại nhau, bởi vì mình và chị ta chính là mục tiêu cuối cùng.”

“Sợ nhỉ.”

“Cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.” Tôi nhấp một ngụm sữa và quan sát cô bạn thân.

Nói chung là Emma đã hồi phục khá nhanh sau những gì được nghe và được chứng kiến về Cõi âm. Phản ứng đầu tiên của cậu ấy khi biết chuyện bị nhập là “Lúc đó đầu mình có lúc lắc không?” nhưng tôi biết cậu ấy chỉ nói cứng thế thôi, chứ tận sâu thẳm bên trong đang rất sợ hãi. Tôi biết cảm giác của Emma bây giờ - mất kiểm soát, sợ hãi và bị lợi dụng - bởi vì tôi đã từng trải qua chuyện đó.

Và tôi sẽ luôn ở bên cạnh để giúp cậu ấy vượt qua. Và chiến đấu lại.

Tất cả chúng tôi sẽ làm như vậy.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên ngoài phòng khách, và tôi chạy ra mở cửa, trong khi Emma cắt bánh. Anh Nash đang đứng ở trước cửa, và ngay khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, các vòng xoáy trong mắt anh lập tức chuyển động chậm rãi. Và trái tim tôi lại một lần nữa thổn thức.

“Chào em.”

“Chào anh.” Tôi nhoẻn miệng cười, rồi để yên cho anh ôm mình vào trong lòng và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi đã muốn được hôn anh nhiều hơn nữa, nhưng giờ không phải lúc. Và tôi không thể không tự hỏi liệu điều tốt lành đó có bao giờ xảy ra bởi vì…

“Cô định bắt tụi này đứng ngoài cửa cả đêm đấy hả?” – Sabine từ phía sau anh Nash ngó đầu ra hỏi – “Tôi đang chết cóng rồi đây này, và tôi cần phải nói chuyện với Emma.”

Tôi bước tránh sang một bên để cho cô ta vào trong nhà rồi đóng cửa lại, và nắm lấy tay anh Nash lúc anh chìa tay về phía tôi. Anh đã rủ tôi đi chơi vào tối thứ Sáu tới – một cuộc hẹn hò thực sự, đảm bảo không có sự phá đám của các thế lực Cõi âm hay mara – và tôi đã đồng ý. Mặc dù tôi vẫn chưa biết phải thuyết phục bố thế nào để bố cho tôi đi. Anh Nash đã rất cố gắng để lấy lại niềm tin của tôi và tôi cũng sẵn sàng cho anh ấy cơ hội để chứng tỏ điều đó, miễn là anh ấy dứt hẳn được hơi thở độc hại kia. Nhưng lập trường của bố tôi rất vững chắc, nhất là khi nó có liên quan tới chuyện tái hợp của Kaylee/Nash.

Thậm chí có khi bắt Sabine từ bỏ anh Nash còn dễ dàng hơn bắt bố tôi chấp nhận anh ấy.

Sabine chạy xồng xộc vào trong bếp, nơi Emma vẫn đang lúi húi với mấy cái bánh. Chị ta đã xin lỗi tôi về chuyện đã đưa tôi sang Cõi âm và gần như bán tôi cho lão Avari. Và tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của chị ta bởi vì tôi biết chị ta nói thật lòng – Sabine sẽ không bao giờ xin lỗi ai nếu chị ta không thực có ý đó. Và tôi cũng đã xin lỗi Sabine vì đã đổ lỗi cho chị ta về cái chết của mấy thầy cô và sự điên loạn của gần một nửa trường học. Và trong thế giới quan méo mó của cô nàng mara, chúng tôi đã hòa nhau và mối quan hệ giữa tôi và chị ta lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu. Chị ta sẽ vẫn tìm mọi cách chinh phục trái tim anh Nash – không thỏa mãn với việc chỉ làm một người bạn tốt – và tôi sẽ tiếp tục đẩy chị ta ra nếu thấy chị ta đi quá xa.

Nhưng bởi vì Emma từ chối chấp nhận lời xin lỗi của Sabine và không hề nợ chị ta bất kỳ lời xin lỗi nào, nên chị ta gần như bị ám ảnh với việc phải có được sự tha thứ của Emma cho bằng được.

Và chuyện đó không hề diễn ra thuận lợi như chị ta muốn.

“Emma ơi?” Sabine tiếp tục lởn vởn bên cạnh Emma để xin lỗi, trong khi tôi và anh Nash ngồi xuống ghế trong phòng khách.

“Anh thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi, và nhìn sâu vào trong mắt anh để tìm kiếm một sự thật. Đã hơn một ngày trôi qua nhưng phải tới hôm nay trông da dẻ anh mới hồng hào trở lại, sau khi bị lão Avari hút cạn năng lượng. Một lần nữa. Được cái, giờ anh ấy không phải đau đầu lo nghĩ về chuyện tôi và Sabine cãi vã nhau nữa. Chúng tôi không phải là bạn thân – có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể thích được cô nàng mara đó – nhưng giờ chúng tôi đã có thể ở chung trong một phòng mà không cần có trọng tài phân xử.

Phần lớn thời gian.

“Anh khá hơn nhiều rồi.” - ở trong bếp Emma đang tìm mọi cách né tránh sự đeo bám của Sabine, bằng cách đưa cho chị ta mấy cái bánh để chị ta có thể im lặng ngồi ăn – “Mẹ anh chắc cũng sắp tới.”

“Mẹ đang trên đường đi rồi.” Anh Tod xác nhận lại, và tôi ngẩng mặt lên thấy anh ấy đang ngồi vắt vẻo trong cái ghế bành của bố. Theo dõi chúng tôi.

“Em tưởng anh phải đang đi giao pizza chứ?” anh Nash hỏi.

Anh chàng thần chết nhún vai. “Làm sao anh bỏ lỡ màn này được.”

Tôi cau mày. “Anh đã nhìn thấy rồi à?”

“Ừ… Và còn nghe thấy. Ngửi thấy và…”

“Là cái gì vậy?” Anh Nash sốt ruột hỏi lại, nhưng ông anh trai của anh ấy chỉ nhe răng cười đầy bí hiểm.

Sau chuyện xảy ra hồi tháng trước, cô Harmony đã nghiên cứu tìm ra cách ngăn không cho đám tà ma nhập vào người chúng tôi và sáng nay cô ấy đã gọi điện báo với mọi người rằng cuối cùng cô cũng đã tìm ra được cách. Đó cũng là lý do duy nhất khiến Emma chịu ở chung trong một phòng với Sabine nhanh như vậy, chỉ một ngày sau chuyến viếng thăm đầu tiên của Emma tới Cõi âm.

“Bố em đâu rồi?” Anh Tod ngó đầu ra hành lang, như thể bố tôi có thể thình lình xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Bố em đang đi giúp Alec ổn định chỗ ở.” Có vẻ như sau những lần bị lão Avari nhập vào người đã giúp Alec và bố tôi hiểu nhau và trở nên thân thiết hơn. Bố tôi thậm chí còn vét sạch chỗ tiền tiết kiệm ít ỏi của mình cho Alec mượn để đặt cọc và trả tiền thuê nhà tháng đầu tiên.

“Cốc! Cốc!” – Tiếng cô Harmony vọng vào từ bên ngoài và cô tự đẩy cửa vào nhà mà không cần ai ra mở. Trên tay cô là một cái hộp các-tông lớn – “Tod, giúp mẹ một tay nào.”

Anh chàng thần chết miễn cưỡng đứng dậy bê lấy cái hộp từ trên tay mẹ. Ngay khi tay anh ấy vừa chạm vào nó, cả cái thùng lắc lên dữ dội và phát ra những tiếng gầm gừ nghe rất chói tai.

“Cái gì thế ạ?” Tôi vội đứng dậy, lúc anh Tod đặt cái hộp xuống bàn nước. Emma và Sabine cũng từ trong bếp ngó đầu ra, mắt đầy nghi hoặc.

“Đó…” – Cô Harmony nói – “… là một phần trong cái kế hoạch giúp cho các cháu không bị đám tà ma nhập vào nữa. Nhưng trước tiên…” – Cô rút từ trong túi áo khoác ra một cái túi nhựa đựng đầy những sợi dây màu xanh trông rất cứng – “Emma, đưa tay của cháu đây cho cô.”

Emma ngập ngừng chìa tay ra, trong lúc cô Harmony rút một sợi dây từ trong cái túi kia ra. Nhìn kỹ hóa ra nó được bện lại từ những sợi nhỏ li ti khác.

“Đây là tơ của một loại cây ở Cõi âm gọi là dissimulatus. Nó rất hiếm vì thế cô đã phải mất rất lâu mới tìm được nó, nhưng cũng rất chắc chắn.” – Cô buộc sợi tơ vào cổ tay Emma rồi thắt tới ba cái nút. Cái vòng không quá rộng để có thể tuột ra, cũng không quá chặt để máu không lưu thông được – “Nó sẽ không bị co, bị bẩn hay bị đứt đâu, vì thế cháu có thể đeo nó mọi nơi mọi lúc. Kể cả khi tắm.”

“Dissimulatus nghĩa là gì hả cô?” Emma sờ tay vào cái vòng trên tay, trong khi cô Harmony lại mở túi rút ra sợi thứ hai.

“Nó có nghĩa là “che giấu”. Chừng nào mấy đứa còn đeo sợi tơ này trên người, nó sẽ giúp che giấu tần số năng lượng của các cháu cả ở đây lẫn ở Cõi âm.”

“Tức là sao ạ?” Emma có vẻ vẫn chưa hiểu. Nhưng tôi thì có.

“Hãy tưởng tượng cháu là một cái điện thoại di động…” – Cô Harmony buộc sợi dây thứ hai vào cổ tay trái Sabine – “… liên tục phát ra một tần số riêng. Và tần số ấy xác định cháu là Emma Dawn Marshall, giới tính nữ, 16 tuổi và là con người. Cái vòng này…” – Cô lại giơ lên một cái nữa và vẫy tay gọi tôi, trong khi Sabine nhíu mày ngắm nghía món phụ kiện mới trên tay – “… giống như một thiết bị nhiễu sóng. Nó sẽ làm nhiễu cái tần số của cháu. Còn các bạn còn lại…” – Cô nhìn về phía tôi, anh Nash và Sabine rồi buộc sợi dây vào cổ tay tôi – “… nó sẽ che giấu thân phận thực sự của các con.”

“Vậy là… chúng sẽ không biết cháu là một bean sidhe đúng không ạ?” Tôi hỏi lúc cô thắt cái nút đầu tiên.

“Ừ, nếu chỉ dựa vào tần số năng lượng của cháu.”

“Và nó sẽ giúp ngăn chặn lão Avari không nhập được vào bọn con nữa à?” Đến lượt anh Nash chìa tay ra để mẹ đeo vòng.

“Nó sẽ giúp ngăn không cho lão ta tìm ra được con. Mà nếu đã không tìm thấy thì làm sao lão ta nhập được vào con, đúng không?”

“Nhưng lão ấy biết nơi bọn cháu sống.” – Sabine nhíu mày nói – “Đâu có khó để tìm ra bọn cháu, nếu lão ấy biết tìm đúng chỗ.”

Cô Harmony gật đầu. “Và đó là lý do vì sao chúng ta cần tới cả cái này.” Cô mở cái hộp các-tông ra và thò tay vào bên trong, lấy ra một cục bông nhỏ xíu đang run lẩy bẩy.

Tôi nhíu mày nhìn về phía sinh vật tí hon kia và ngửi thấy mùi thiu thiu bốc ra từ nó. Và khi cô Harmony chìa tay đưa nó cho tôi, tôi vội lùi lại ra đằng sau.

“Nó sẽ không cắn cháu đâu mà sợ.” – Cô mỉm cười nói và lại đẩy nó về phía tôi. Và lần này tôi chìa cả hai tay ra để yên cho cô đặt nó vào trong lòng bàn tay của mình – “Đây sẽ là người bạn thân mới của cháu.” – Cô vén mấy sợi tóc ra sau tai rồi lại thò tay vào trong hộp bế ra một cục bông thứ hai và đưa cho anh Nash – “Tên của chúng đến cô cũng chịu không phát âm nổi. Vì thế mấy đứa cứ coi như đây là mấy con cún con là được. Một loài cún con rất đặc biệt.”

“Ơ thế hóa ra đây là chó ạ?” Emma thắc mắc, và cô Harmony mỉm cười.

“Không hoàn toàn. Chúng được lai giữa giống chó Pô-mê-ran và một loài động vật nhỏ ở Cõi âm. Chúng rất đắt và khó gây giống. Vì vậy mấy đứa phải chăm sóc cẩn thận đấy nhé.”

“Chăm sóc ý ạ?”

“Ừ. Và quan trọng nhất là trong vài tuần tới, mấy đứa phải tìm cách làm thân được với chúng.”

“Vì sao ạ?” – Emma lại hỏi – “Không lẽ các tà ma bị dị ứng với lông chó ạ?”

Cô Harmony bật cười và vuốt ve sinh vật tí hon trên tay tôi đang ngửi ngửi ngón tay tôi bằng cái mũi ươn ướt, nhỏ xíu xiu của mình. “Không. Đây là loài chó canh gác Cõi âm. Chỉ cần ngửi thấy có tà ma nào đang lượn lờ quanh mấy đứa, ở đầu bên này thế giới, chúng sẽ sủa lên rất to. Vì thế… nếu cháu đi ngủ mà có chúng ở trong phòng, chúng sẽ có thể đánh thức cháu dậy trước khi bị tà ma nhập vào.”

“Vậy ra… cách chữa bệnh ma nhập là nuôi một con thú nuôi hả cô?” Tôi dùng một ngón tay vuốt dọc cái sống lưng bé tí teo của chú chó.

“Thực ra đây giống như một biện pháp phòng ngừa hơn là chữa được dứt điểm. Nhưng đó là những gì tốt nhất cô có thể làm.”

“Mẹ cháu sẽ không cho cháu nuôi chó đâu ạ.” Emma ôm cục bông nhỏ xíu của mình vào trong lòng, mặt đầy lo lắng.

Cô Harmony nhún vai. “Tod có thể thuyết phục được mẹ cháu, đúng không Tod?” – Anh chàng thần chết gật đầu – “Và Sabine, cô chắc chắn là Nash có thể thuyết phục được mẹ nuôi của cháu.” Năng lực Ảnh hưởng của hai anh em nhà Hudson lần này quá hữu dụng rồi.

“Nhưng cháu không thích nuôi chó.” – Sabine nhìn chằm chằm vào con vật nuôi trên tay mình như thể nó sắp cắn chị ta tới nơi rồi. Hoặc ngược lại – “Cháu thậm chí còn không thích đeo cái vòng này.”

Cô Harmony cau mày. “Thế cháu có thích lão Avari ở trong cơ thể mình không?”

“Không ạ.”

“Vậy thì cháu sẽ phải đeo cái vòng ấy và nuôi con chó này thôi. Hãy đặt tên cho nó. Cho nó ăn. Và làm thân với nó. Nó là thứ duy nhất có thể ngăn chặn việc tà ma nhập vào người cháu. Hiểu rồi chứ?”

Sabine miễn cưỡng gật đầu và tôi không thể nhịn được đã phá lên cười khi cô Harmony vừa nói vừa nhún nhẩy trên đôi giày cao bảy phân của mình.

“Còn Alec thì sao ạ?” Tôi kéo cái vòng lên cao để con cún không nhai được nó.

“Cô vừa mang qua nhà mới cho cậu ấy một con rồi. Sophie cũng sẽ có một con, nhưng cô không biết bác cháu sẽ giải thích như thế nào về chuyện đó với cô con gái.”

“Thế thôi hả mẹ?” – anh Nash hỏi – “Bọn con chỉ cần dùng mấy cái vòng và mấy con cún này là tránh được ma quỷ à?”

Cô Harmony gật đầu. “Hiện tại mấy cái vòng và mấy con cún này là thứ duy nhất ngăn cách mấy đứa với Cõi âm. Và vì lý do nào đó, gã tà ma của khu vực này đã nhắm vào trường học của các con, và lão ta không chỉ có một mình. Mức độ tập trung năng lượng như thế giống như một ngọn hải đăng giữa đêm tối, thu hút sự chú ý của các tà ma và sinh vật Cõi âm khác. Và trường Eastlake, nơi các con dành phần lớn thời gian trong ngày ở đó, sẽ trở thành tâm điểm của mọi rắc rối có thể xảy ra. Cô biết, một vài người trong các con sẽ quyết tâm chiến đấu cho đến cùng với đám người Cõi âm. Nhưng để làm được điều đó, ít nhất các con cần phải biết mình đang có gì trong tay. Hãy nhìn lại một lượt quanh phòng đi. Đây chính là thứ mà các con có. Những người đang có mặt trong căn phòng này. Vì thế ta khuyên mấy đứa hãy tìm cách mà chung sống hòa thuận với nhau. Ta có linh cảm một ngày nào đó tính mạng của các con sẽ phụ thuộc điều đó.”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi liếc mắt nhìn vào từng khuôn mặt đang có mặt trong phòng khách nhà mình, và nghĩ về những điều chúng tôi đã trải qua cùng với nhau, để chiến đấu và tồn tại. Các tà ma. Các thân xác đi mượn. Cây leo độc. Hơi thở của Quỷ. Những cơn ác mộng biết đi. Không lẽ cô Harmony muốn nói rằng từ đây chúng tôi sẽ còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế?

Và tôi thoáng rùng mình trước cái ý nghĩ đáng sợ ấy.

Nhưng khi tôi nhìn Sabine nhìn anh Nash nhìn tôi, tôi chợt nhận ra một điều, mà đáng ra tôi phải hiểu ra sớm hơn, rằng điều đáng sợ nhất mà tôi phải làm không phải là đối mặt với những mối đe dọa ở Cõi âm, mà là học cách tin tưởng trở lại, trong thế giới của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment