Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 125

TÔI LÀ một VẬT TẾ TRINH TRẮNG! Đúng vậy, nghe có vẻ hơi thô thiển nhưng đó là sự thật. Tôi đã chết vào một ngày thứ Năm, lúc 0 giờ 27 phút, bị giết bởi một tên quỷ muốn chiếm đoạt linh hồn tôi. Tin tốt là: hắn không lấy được nó. Còn tin xấu? Hóa ra ngay cả đến cái chết cũng vẫn không giúp bạn thoát được khỏi trường trung học…

Trước giờ tôi vốn vẫn luôn ghét các ngày thứ Hai, nhưng có vẻ như hôm nay – một ngày đẹp trời cuối tháng Tư – hứa hẹn sẽ là một ngày thứ Hai địa ngục đối với tôi. Tôi đứng trước gương trong phòng tắm lúc 7 giờ 30 phút sáng, trố mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, cố gắng quyết định xem mình nên tỏ ra sống động đến mức nào. Trong các bộ phim, mọi người vẫn thường giả vờ chết, nhưng tôi chưa từng thấy ai – dù là ngoài đời hay trong tiểu thuyết – lại giả vờ sống. Chắc trên đời này chỉ có mình tôi, một người nên trông nhợt nhạt đến đâu sau 29 ngày bị đâm chết? Điều đó còn phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương, đúng không? Vào số lượng nội tạng bị tổn thương? Vào lượng máu đã mất? Và bởi vì ở trường không ai biết những chi tiết đó nên họ sẽ không thể biết tôi đang diễn có tốt hay không. Vì thế tôi cứ việc giả vờ thế nào tôi muốn. Đúng không?

Cũng chẳng cần phải nói cho mọi người biết làn da tái nhợt và lòng bàn tay đẫm mồ hôi kia thực chất chỉ là hậu quả của sự căng thẳng quá độ trong ngày đầu tiên quay trở lại trường học của tôi mà thôi.

Bụng tôi khẽ quặn lại khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và tự hỏi tại sao tôi có thể cảm thấy khác đến như thế, khi mà bề ngoài trông tôi vẫn chẳng khác gì so với lúc trước khi chết, ngoại trừ một vết sẹo đang lên da non. Và đây sẽ là hình ảnh của tôi trong một năm nữa, hai năm nữa, thậm chí là một thập kỉ nữa, và không biết chừng là trong nhiều thế kỉ nữa, chừng nào cuộc đời sau khi chết của tôi vẫn còn tiếp tục.

“Kaylee! Ra ăn sáng đi con!” – Tiếng bố tôi vọng ra từ trong bếp.

“Con chết rồi mà bố!” – Tôi vừa nói vừa đủng đỉnh cất cái lược vào trong ngăn kéo – “Con không cần phải ăn nữa.”

Một phút sau, bố tôi xuất hiện trước cửa phòng tắm trong chiếc quần bò và cái áo phông lấm tấm mỡ, cau mày nhìn tôi. “Con không bắt buộc phải ăn. Nhưng không có nghĩa là con không nên ăn. Bố nghĩ con sẽ cảm thấy khá hơn nhiều nếu có gì đó ấm trong bụng.”

Tôi quay lưng lại, dựa lưng vào bệ rửa mặt và khoanh hai tay trước ngực. “Chuyện không đơn giản như thế đâu bố ơi.”

“không tranh cãi gì hết. Bố đã làm bánh kếp và thịt hun khói. Bố muốn con có mặt ở bàn ăn trong 5 phút nữa.”

nói rồi bố tôi quay lưng đi vào trong bếp, bỏ mặc tôi thở dài thườn thượt sau lưng. Bố tôi đang rất cố gắng. Tôi cũng không biết bố đang cố gắng làm gì nhưng xem ra bố có vẻ rất nghiêm túc về chuyện đó.

Tôi đi xuyên qua hành lang, vào phòng ngủ để lấy giầy và hơi khựng lại trước khoảng trống ở chính giữa phòng, chỗ vẫn kê cái giường ngủ trước đây. đã bốn tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi thay toàn bộ chăn ga gối nệm mới, nhưng tôi chưa thể quen được với màu chăn tím, thay cho cái màu xanh đã bị vấy đầy máu của gã thầy giáo tâm thần dạy Toán.

Sau cái chết của bản thân, tôi đã tránh không bước vào phòng suốt gần một tuần, cho tới khi bố tôi phát hiện ra cái điều mà tôi đã quá ngượng không dám nói ra – rằng cứ đặt chân vào đó tôi lại nhớ chuyện xảy ra ngày hôm ấy. Hồi tưởng lại cái chết của chính mình.

Và thế là ngay tối hôm đó, bố tôi và anh Tod đã kê lại toàn bộ đồ đạc trong phòng, cho tới khi tôi không còn nhận ra căn phòng ngủ của ngày xưa nữa. Đấy là chuyện của ba tuần trước, và giờ tôi vẫn chưa quen với việc giường ngủ bị đẩy sát vào tường, còn bàn học chuyển sang góc phòng đối diện. Có điều, lần này khi tôi liếc nhìn về phía góc phòng đó, tôi không thể không nhoẻn miệng cười.

anh Tod đang ngồi trên ghế, mái tóc xoăn vàng rực dưới ánh đèn vàng, đôi mắt xanh thăm thẳm như nước đại dương. Gần đó là Styx, đang nằm cuộn tròn trên giường, thiu thiu ngủ, chẳng buồn bận tâm tới sự hiện diện của anh chàng thần chết. Là giống chó canh nhà mang nửa dòng máu po-me-ran, nửa dòng máu Cõi âm, có thể nói cô nàng này là chú chó ghê gớm và đáng sợ nhất mà tôi từng gặp, với hàm răng nhọn hoắt lúc nào cũng như chỉ chực lao vào cắn xé người đối diện. Nhiệm vụ của Styx là cảnh báo cho tôi mỗi khi có nguy hiểm từ phía bên kia thế giới.

Phải mất vài tháng để cô nàng hiểu ra rằng gầm gừ với anh Tod cũng chẳng thể đuổi được anh ấy.

Em trai của anh Tod – bạn trai cũ của tôi – cũng đang phải vật lộn với chuyện tương tự.

anh Tod nhổm dậy ngay khi nhìn thấy tôi, và tôi đã không cưỡng nổi một nụ cười mỉm, mặc dù sự căng thẳng đang khiến cho các dây thần kinh trong cơ thể tôi xoắn chặt lấy nhau, tạo thành hàng trăm cái nút thắt.

Tôi quàng tay ôm lấy cổ anh và đột nhiên mọi lo lắng trong lòng bỗng dịu hẳn lại, khi anh vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi thầm cảm tạ trời đất vì từ nay có thể chạm vào anh bất cứ khi nào tôi muốn.

Chuyện này vẫn còn quá mới, tôi và Tod. Mối quan hệ của chúng tôi mới chỉ được một tháng, vậy mà chẳng hiểu sao anh là điều duy nhất tôi cảm thấy quen thuộc, kể từ sau cái chết của tôi. Việc trải qua các cung bậc cảm xúc trong suốt phần đời còn lại của mình – một cụm từ khá mỉa mai đối với hoàn cảnh hiện nay của tôi – giờ sống như việc cố nhét mình vào những bộ quần áo đã quá chật. Mọi thứ đều bức bối, không còn thoải mái, và sáng sủa như tôi vẫn nhớ.

Nhưng các cung bậc cảm xúc đối với anh Tod thì vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không muốn nói là nồng nàn hơn.

“anh không phải đi làm à? Rồi cũng có ngày ông Levi phát hiện ra việc anh liên tục trốn làm cho coi.” – Tôi buông anh ra, lườm yêu một cái. Sếp của anh Tod, ông Levi, trước giờ vẫn luôn ưu ái anh ấy hơn những người khác, nhưng trong công việc thì không. Tod là một thần chết – anh đã chết được hơn 2 năm rưỡi, nhưng cơ thể mãi mãi dừng lại ở tuổi 18. Nhiệm vụ của anh là lấy đi những linh hồn đã được định sẵn phải chết trong ca trực của anh – từ nửa đêm đến trưa tại bệnh viện trung tâm.

Ngoại trừ những lúc anh đi giao pizza. Và giúp tôi giả vờ như mình vẫn đang còn sống.

“anh đang trong giờ nghỉ, và anh đoán sáng nay em sẽ thấy lo lắng, bồn chồn hơn mọi khi. Vì thế anh mang cho em cái này.” – anh đưa cho tôi một cốc cà phê giấy, và tôi nhấpmột ngụm đầy thậm trọng. Vị ca-ra-men latte. Món đồ uống yêu thích của tôi, đồng thời là thứ duy nhất tôi vẫn cảm thấy thèm sau cái chết đầy bất hạnh của mình – “Và cái này nữa.” – anh giang rộng hai tay, khoe thân hình rắn rỏi, cường tráng mà đến cả cái chết cũng không thể làm trầy xước, và tôi lại muốn ôm được ôm chầm lấy anh thêm một lúc nữa. Càng lâu càng tốt – “anh nghĩ một trong hai thứ này sẽ khiến em cảm thấy khá hơn.”

“Cả hai. Cả hai đều khiến em thấy khá hơn.” – Tôi kéo anh lại gần và đặt lên môi anh một nụ hôn thật dài và không muốn bông anh ra – “Em chẳng muốn quay lại trường học một chút nào.”

“Thế thì đừng đi. Đến chỗ làm với anh.” – anh Tod ngồi lại xuống ghế và quay sang nhìn tôi yêu không chịu được, lúc tôi cúi xuống lấy đôi giày dưới gầm giường – “Chúng mình có thể lẻn vào trong kho của bệnh viện và chơi trong đó.”

“Như thế có mạo hiểm quá không? Nhỡ họ cần lấy dụng cụ hay thuốc men gì để cấp cứu bệnh nhân thì sao?”

anh Tod nhún vai. “sẽ chẳng ai chết được nếu không có sự giúp đỡ của anh. Có tổn hại gì đâu?”

Tổn hại ư? Nguy cơ tổn thương não. Liệt toàn thân. Và tất cả các nguy cơ tiềm ẩn không-gây-chết-người khác. May mắn thay nụ cười của anh nói cho tôi biết là anh đang đùa, vì thế tôi không cần phải tiếp tục lên lớp anh nữa.

“Kaylee!” Bố tôi gọi ầm lên, và anh Tod khịt khịt mũi.

“Thịt hun khói à?”

“Và bánh kếp.” – Tôi xỏ chân vào giày rồi cuối xuống buộc giầy. – “Bố nghĩ ngày đầu tiên quay trở lại trường của em cần phải bắt đầu bằng một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Em nghĩ bố em dành quá nhiều thời gian với mẹ anh rồi đấy.” Ngoài việc là một thợ làm bánh nghiệp dư tuyệt vời ra, cô Harmory Hudson còn là nữ bean sidhe duy nhất mà tôi biết.

“Hay đấy.” – anh Tod nói – “Bữa sáng là bữa yêu thích thứ ba trong ngày của anh.”

“không phải hôm nay.” – Tôi đúng dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh – “Em nghĩ bố sẽ muốn chỉ mình hai bố con em ăn với nhau thôi.”

Mặc dù bố tôi rất biết ơn những gì anh Tod đã cố làm để cứu mạng cho tôi, nhưng đôi lúc bố vẫn muốn có chút thời gian riêng với tôi. Kể từ sau khi tôi chết đi, tôi dành phần lớn thời gian của mình cho anh, và với hai kẻ không cần ngủ như chúng tôi, khối lượng thời gian đó là không nhỏ - trừ những lúc anh phải đi làm và tôi phải tập thích nghi dần với cơ thể hiện nay.

“OK, không sao. Chúc em ăn bánh kếp ngon miệng và đi học vui nhé!”

“Cảm ơn anh, chúc anh may mắn với những bệnh nhân của mình. Em sẽ gặp anh vào bữa trưa chứ?”

Các vòng xoáy màu xanh trong mắt anh bừng lên những đốm lửa màu xanh cô-ban, khiến lòng tôi bỗng thấy rạo rực hẳn lên. “Em sẽ là người duy nhất nhìn thấy anh. Đằng nào em cũng không cần phải an đúng không?”

“Giờ em cũng chẳng cần ăn …”

anh lại kéo tôi lại gần và lần này nụ hôn của anh dài hơn, sâu hơn. Cuồng nhiệt hơn. Kể từ giây phút trái tim tôi ngừng đập, các cảm xúc trong tôi dường như cũng dừng theo. Chỉ có anh Tod là người duy nhất khiến tôi cảm thấy vẫn như đang sống.

“Kaylee, ra ăn chút gì đi con!” Bố tôi lại gọi ầm lên và anh Tod chỉ biết thở dài chịu thua. anh ghì chặt lấy tôi thêm một giây nữa rồi lùi lại đằng sau, từ từ buông tay tôi đầy vẻ tiếc nuối. Sau đó anh vụt biến mất và đột nhiên tôi cảm thấy trống rỗng vô cũng.

Cảm giác ấy thật đáng sợ, cái cảm giác mà tôi không sao rũ bỏ được. Tôi đã nghĩ việc chết-đi-nhưng-vẫn-được-ở-lại-trần-gian sẽ không khác lắm so với việc đang sống, nhưng tôiđã lầm. Tôi có cảm giác như đang bị lỡ nhịp với thế giới. Như thể Trái đất vẫn tiếp tục quay khi tôi biến mất và giờ khi quay trở lại tôi đã không thể đuổi kịp nó nữa.

Tôi cầm cốc latte đi vào trong bếp và ngồi phịch xuống ghế bên cạnh cái bàn ăn cũ kỹ mà bố con tôi đã định thay mấy lần từ bảy tháng trước, sau khi bố tôi quyết định chuyển hẳn về sống ở đây. trên chiếc đĩa trước mặt tôi là bốn cái bánh kếp và tôi thề là không dưới ba lạng thịt hun khói. Được rán bằng chảo hẳn hoi, chứ không phải hâm nóng bằng lò vi sóng, cứ nhìn mỡ bắn tung tóe khắp nơi quanh bếp là biết. Bố tôi trước giờ vẫn luôn nghiêm túc với truyền thống gia đình.

Và tôi biết ơn bố vì điều đó.

Bố kéo ghế ra, đang định đưa cho tôi cốc cà phê bố tự pha thì chợt nhìn thấy cốc latte trên tay tôi. Nụ cười trên môi bố thoáng nhạt đi một chút. “Tod à?”

“Vâng, nhưng anh ấy đi rồi. anh ấy ghé qua động viên con ý mà.”

Bố dặt hai cố cà phê xuống trước mặt rồi cầm dĩa lên. “Và việc cốc Starbuck của con vẫn còn bốc hơi nghi ngút thế kia chứng tỏ cậu ta không hề ở đây cả đêm qua đúng không?”

Dịch lại là: Cậu bạn trai cảu con cần phải rời khỏi đây lúc 11h đêm để con còn giả vờ đi ngủ.

“anh ấy làm ca đêm mà bố.” Cả hai bố con đều hiểu điều đó chẳng có ý nghĩa gì, khi mà thời gian di chuyển của anh chỉ tính bằng tích tắc.

Mấy ngày đầu sau cái chết của tôi, bố đã cố gắng thức trắng cả đêm để đảm bảo không có chuyến viếng thăm trái phép nào, và tôi cũng không buồn chỉ ra cho bố hiểu rằng những nỗ lực ấy là vô ích. Nếu anh Tod và tôi không muốn bị nhìn thấy, chắc chắn chẳng ai ngăn cản được chúng tôi. Cả thần chết và trích đoạt viên – chức danh chính thức mới của tôi ở phòng Khiếu nại – đều có khả năng nghe, nhìn và hiện hình có chọn lọc. Về căn bản, chúng tôi có thể lựa chọn cho ai nhìn thấy và nghe thấy mình, và hiện ra bất cứ lúc nào chúng tôi muốn.

Nghe thì có vẻ thú vị, tôi biết, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Bố dặt cái dĩa trên tay xuống, và tôi bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng đang xoay tròn trong mắt bố. “Bố rất lo cho con, Kaylee ạ.”

“Bố đừng lo. Chẳng có gì thay đổi cả.” Nhưng sự thật không phải như thế, và kể cả nếu đó là sự thậtđi chăng nữa thì nó cũng không làm bố tôi yên tâm được. Cuộc đời tôi vốnđã không hề bình thường trước khi chết, và ngay cả đến cái chết cũng vẫn không cải thiện được điều đó.

“Con chẳng ăn gì hết. Con hầu như chẳng nói chuyện với ai và nhiều ngày bố không hề thấy con xem TV hay đọc sách. Mỗi lần vào phòng con, hơn một nửa thời gian bố chẳng thấy con đâu, ngay cả khi con đang ở đó.”

“Con vẫn đang tập vụ đó.” – Tôi lẩm bẩm, tay di đi di lại miếng bánh kếp trên đĩa – “Vụ hiện hình khó hơn con tưởng. Đòi hỏi phải luyện tập rất nhiều.” Và tập trung.

“Con có chắc là mình sẵn sàng quay lại trường học không? Chúng ta có thể nghỉ thêm một tuần nữa.” Nhưng ngay khi vừa dứt lời, trông bố đã có vẻ ân hận về lời đề nghị vừa ròi của mình. Lùi lại một tuần đồng nghĩa với việc tôi lại chỉ quanh quẩn ở nhà, không làm gì cả, và điều đó khiến bố lo lắng nhất.

“Con cần phải đi. Mọi người đều biết hôm nay con đi học trở lại.”

“Mọi người” ở đây chính là các thầy cô, các bạn cùng lớp và các đài truyền hình địa phương. Tôi đã trở thành một tin tức lớn – cô gái sống sót sau khi bị xiên cho một phát bởi chính giáo viên dạy Toán của mình. Bố tôi đã phải dừng nghe điện thoại ở nhà, và chúng tôi đã phải thay đổi số điện thoại di động sau khi ai đó tiết lộ với giới truyền thông. Tất cả mọi người đều muốn biết cảm giác lúc sắp chết như thế nào. Họ mốn biết làm sao tôi có thể sóng sót.

sẽ không ai có thể biết được sự thật – rằng tôi không hề qua khỏi. Rằng đó là một phần của sự thỏa thuận – cho phép tôi tiếp tục sự tồn tại của mình như chưa bao giờ có vụ giết người kia. Để giữ bí mật ấy đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải tiếp tục đi học và đi làm, ngoài nhiệm vụ đi “trích đoạt” các linh hồn vô tội, từ những kẻ không được phép sở hữu chúng.

“Bố muốn con gọi ngay cho bố nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.” Bố dặn và tôi gập đầu. Mặc dù hiển nhiên là tôi sẽ không gọi cho bố dù cho chuyện gì có xảy ra. Bởi vì tôi hoàn tàn có thể hô biến khỏi trường học và trở về nhà, trước cả khi bố kịp ra đến bãi để xe. Và bố hiểu điều đó. Chỉ là bố đang thể hiện sự lo lắng cảu một người cha và tôi yêu bố vì điều đó. Vì những chiếc bánh kếp, ngay cả khi tôi thực sự tôi không muốn ăn.

Cả hai bố con đều chỉ ngồi nhấp nháp cà phê, và tôi nhận ra dường như khẩu vị của bố tôi cũng biến mất. Sau đó bố dặt cốc cà phê xuống và lấy một dải thịt hun khói cho vào đĩa. “Con biết không, bố đang nghĩ thứ Sáu này…” Bố tôi ngừng lại, cắn một miếng thịt.

“Thứ Sáu này làm sao ạ?” Tôi hỏi và bố khẽ cau mày.

“Sinh nhật con, Kaylee.”

Trong một thoáng, tôi chỉ có thể chớp mắt nhìn bố, và nhẩm đếm ngày tháng trong đầu. Thời gian dường như đã mất đi mọi ý nghĩa suốt một tháng qua. Tod nói chuyện đó làbình thường – việc đồng hò sinh học bị xáo trộn – nhưng không ngờ đến ngày sinh nhật của mình tôi có thể quên.

“Con sắp bước sang tuổi 17…” Tôi thì thầm.

Có điều, đó không phải sự thật. Ngày sinh nhật của tôi sẽ mãi đến rồi đi, nhưng tôi sẽ vẫn chỉ 16 tuổi và 11 tháng – ít nhất là xét về vẻ bề ngoài. Tôi sẽ mãi mãi quá trẻ để bỏ phiếu. Quá trẻ để uống rượu. Quá trẻ để đi bar. Và chưa bao giờ tôi lại thấy những hạn chế đó vô nghĩa như lúc này.

Mấy chuyện đó đâu còn ý nghĩa gì nữa?

“Thế, con muốn mời ai tới bữa tiệc?” Bố tôi lại cầm cốc cà phê lên nhấm nháp, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi nhíu mày. “Con không muốn tiệc tùng gì hết.” Rất ít người biết tôi không còn sống, và trong số đó, Nash và Sabine – bạn tai cũ của tôi và bạn gái cũ của anh – hiện giờ đang rất ghét tôi vì đã đổ tội giết người cho Nash. Tôi đã không có sự lựa chọn nào khác, và lý do chính để tôi chấp nhận một cuộc đời sau khi chết như thế này chính là để giải oan cho anh Nash – nếu tôi không chết, anh ấy sẽ không bị buộc tội giết người. Nhưng tôi cũng không thể trách anh ấy vì đã ghét tôi.

Hơn nữa, ngay cả nếu Nash và Sabine cùng đến, tôi vẫn không có đủ bạn để mở tiệc, mà tôi thì không hề muốn phải tiếp chuyện với bất kỳ ai.

“Thế, bình thường con làm gì trong ngày sinh nhật của mình?” Bố tôi không biết những chuyện đó, bởi ông đã gửi tôi lại cho vợ chồng anh trai mình nuôi, sau khi mẹ tôi qua đời.

Tôi mới chỉ đoàn tụ lại với bố được 7 tháng nay.

Bố đã rất ân hận vì đã bỏ tôi – tôi biết chắc điều đó – và hiển nhiên nỗi ân hận ấy càng nặng nề hơn khi mà giờ đây tôi cũng đã chết.

“Emma và con thường đi thuê đĩa về xem và nhấm nháp đồ ăn vặt.” Nhưng năm nay sẽ khác. Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật cùng với người bạn trai nào, và tôi cũng chưa từng đón sinh nhật với bố. Và hiển nhiên tôi chưa chết lần nào trong ngày sinh nhật của mình.

Trông mặt bố thất vọng thấy rõ, khiến tôi chỉ muốn quay sang ôm bố an ủi. Vì thế tôi đã làm điều mình cần phải làm. “Thôi được. một bữa tiệc. Nhưng nhỏ thôi. Chỉ mời bạn bè thân và gia đình.”

Mặt bố lập tức rạng rỡ hẳn lên. “Có trang trí gì không?”

“không ạ. Nhưng bố có thể mua bánh. Sô-cô-la, phủ phô-mai kem. Và con sẽ chỉ ăn một lát mỏng thôi đấy.” – Nếu một ngày nào đó tôi tìm lại được vị giác cảu mình, tôi dự định sẽ ăn tất cả những gì tôi thích. Ca-lo chẳng còn ý nghĩa gì với người đã chết – “Và con sẽ không từ chối bất kì món quà nào.”

“OK.” – Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười nở rộng trên môi bố - “Kay này, bố xin lỗi vì đã bỏ lỡ những buổi sinh nhật khác của con…”

Tôi nhún vai. “Sinh nhật con cũng không có gì đặt biệt lắm đâu ạ.”

Bố tôi định mở miệng phản đối nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy bóng một người phụ nữa tóc nâu mảnh khảnh trong bộ váy công sở màu nâu hiện ra trước cửa phòng bếp. “Chúa ơi, Madeline.” – Bố tôi suýt sặc miếng bánh đang nhai dở trong miệng và phải uống vội một ngụm nước để hắng giọng – “cô không biết thế nào là gõ cửa à?”

Bà Madeline nhướn cặp lông mày được chuốt cẩn thận lên nhìn bố tôi. “anh Cavanaugh, tôi đã quá lịch sự khi để cho anh nhìn và nghe thấy mình như thế này. Nhưng nếu anh thấy vẫn không đủ, tôi có thể chỉ hiện ra với mình Kaylee.”

Madeline là sếp của tôi ở phòng Khiếu nại – người đã cho phép tôi giữ bí mật về cái chết của mình và giải oan cho Nash. Bà ấy cũng là nhân viên duy nhất của phòng Khiếu nại mà tôi gặp. Bố tôi không hề thích bà Madeline. Nhưng bà ấy chẳng hề để tâm tới điều đó.

“Tôi không có ý đó. cô có muốn uống chút cà phê không?” Bố tôi giơ cốc cà phê còn lại lên mời.

“Đây không pải là một cuộc viếng thăm xã giao, anh Cavanaugh ạ.” – Bà Madeline quay sang nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực – “Kaylee, cô đã sẵn sàng đảm nhiệm công việc của một trích đoạt viên chưa? Phải thừa nhận bốn tuần là một khoảng thời gian tập luyện khá ngắn ngủi, nhưng kẻ đánh cắp linh hồn mà chúng tôi đã giữ cô lại để xử lí lại vừa ra

tay giết người một lần nữa, và chúng tôi không thể để chuyện đó tiếp diễn nếu cô đã sẵn sằng.”

một nỗi lo sợ mới bắt đầu len lỏi trong người tôi, cùng với những hoài nghi về năng lực của chính mình, bơi vì tôi biết mình cần phải cảm thấy sợ hãi. Nếu là bình thường chắc tôiđã sợ xanh mặt mất rồi, nhưng kể từ sau khi chết tôi hầu như không còn cảm thấy gì nữa.

“Gượm đã… ai là kẻ đánh cắp linh hồn và tại sao Kaylee là người xử lí hắn? Vẫn chưa có ai giải thích rõ cho tôi điều đó. Gì thì tôi cũng là bố con bé.”

Bà Madeline nhìn bố tôi với ánh mắt lạnh hnuw băng. “Chúng tôi không biết tên tộm đó là ai hay thuộc giống loài nào, anh Cavanaugh ạ. Đó là điều chúng tôi cần Kaylee phải tìm hiểu. Để truy lùng hắn, hai nhân viên của chúng tôi đã bỏ mạng và thành thực mà nói, bởi vì Kaylee là một bean sidhe nên giờ cô bé là hy vọng lớn nhất của chúng tôi.”

Tôi không chắc là mình có thể làm cái điều mà bà ấy yêu cầu, nhưng tôi chẳng tìm ra được sơ hở nào trong lập luận của bà. Là một nữ bean sidhe, tôi chính là điềm báo cảu cái chết. Khi ai đó ở gần tôi sắp chết, trong lòng tôi sẽ sục sôi nh cầu muốn cất tiếng khóc cho linh hồn sắp lìa đời. Nhưng mục đích thật sự của tiến khóc ấy là níu giữ linh hồn đó lại. Giữ chặt lấy nó. Và với sự giúp đỡ cảu một bean sidhe nam – Tod, Nash, bác tôi, và bố tôi đều được – tôi có thể đưa linh hồn ấy trở lại với thân xác cũ và cứu mạng chủ nhân của nó. Nhưng cái giá phải trả vô cùng lớn. Để cân bằng sự sống và cái chết, khi một mạng người được cứu sống, một mạng khác sẽ bị lấy đi.

Bà Madeline đã đưa tôi từ cõi chết trở về và tuyển dụng tôi, với hy vọng có thể sử dụng các năng lực bean sidhe của tôi vào những việc mà các trích đoạt viên khác đã thất bại.

Tôi rất mong là bà ấy đã đúng, bởi vì nếu không tôi sẽ phải chấm dứt kiếp sau của mình. Và về nơi an nghỉ cuối cùng – theo lời bà ấy.

“Và bà muốn tôi làm chuyện đó ngày hôm nay? Đối mặt với tay trộm ấy?” – Nỗi sợ hãi bùng lên trong tôi, khiến ruột gan tôi nhưng muốn đóng băng, toàn thân lạnh toát.

“không. hiện vẫn chưa có ai lần ra được tung tích của hăn. Nhưng chúng tôi cần phải biết cô đã sẵn sàng để nhận nhiệm vụ chưa, trong trường hợp tìm ra hắn. vì thế coi như hôm nay là một bài kiểm tra để xem năng lực của cô đến đâu.”

“Nhưng mục tiêu vẫn là thật?” – Bố tôi hoi, và tôi bắt đầu tự hỏi không hiểu vai trò của mình trong cuộc trò chuyện này là gì.

“Rất thật là đằng khác.” – Bà Madeline quay sang nhìn tôi – “Người gọi hồn của chúng tôi đã xác định được gã thần chết mà ông Levi không thể tìm ra, chứng tỏ hắn không phải là người thuộc khu vực quản lý của ông ý.” – Sếp của anh Tod đx thuộc lòng cách thức làm việc của từng nhân viên nên nhìn từ xa đã có thể chỉ ra ai là người phụ trách linh hồn nào – “Chúng tôi nghi ngờ hắn là một thần chết nổi loạn và có lẽ hắn sẽ sớm ra tay thôi. Khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ tới tìm cô và nhiệm vụ của cô là đi lấy lại linh hồn bị đánh cắp từ tay hắn. cô hiểu chứ?”

“Tôi không hiểu.” – Giờ tôi chỉ muốn được chui lên giường ôm Styx thôi – “Nếu bà đã biết hắn đang ở đâu, tại sao không đi bắt hắn luôn bây giờ đi?”

“Bởi vì hắn chưa đánh cắp bất kỳ linh hồn nào hết.”

“Vậy là bà định sẽ chờ ai đó chết rồi mới hành động?”

Bà Madeline cau mặt lại. “Nếu bắt hắn bây giờ, chúng ta sẽ không bao giờ biết được hắn có phải là một tên thần chết nổi loạn hay không. Hơn nữa chúng tôi sẽ mất đi cơ hội xemcô chứng minh khả năng của mình. Dù cho mạng sống mà gã thần chết đó sắp lấy đi là của ai đi chăng nữa thì nó cũng không thể quan trọng bằng cơ hội để chúng ta ngăn chặn tên trộm mà cô giữ lại để xử lí. nói thế này có lẽ cô sẽ quen hơn, chuyện này giống như đập chết một con ruồi, nhưng để cho con ong sống.”

“Tôi chả thấy quen gì cả! Giả sử đó là mạng sống của bà thì sao?” – Tôi đẩy đĩa bánh sang một bên và đứng dậy. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy một thứ có thể phá tan tình trạng tê liệt cảm xúc của mình – đó là nỗi tức giận – “Bà là ai mà có quyền định đoạt xem mạng của ai đáng giá hay không?”

“Tôi là cấp trên của cô.” – Bà Madeline thậm chí còn chẳng buồn cao giọng, và điều khiến tôi khó chịu hơn là bà ấy chẳng hề quan tâm đến chuyện đó – “Kẻ đánh cắp linh hồn hàng loạt này còn nguy hiểm hơn so với một gã thần chết nổi loạn, vì thế đây là một bài kiểm tra lý tưởng dành cho cô. Nhất là khi chúng ta đã định vị được hắn, tất cả cũng nhờ người gọi hồn mới tuyển của chúng ta.”

Người gọi hồn, theo như nhữn gì tôi mới học được gần đây, là một người có thể nhìn thấy và nói chuyện với người chết. À không, phải nói là cảm nhận được thì đúng hơn là nhìn thấy. Mặc dù trong trường hợp của tôi vẫn có thể hiểu theo nghĩa đen – người gọi hồn có thể nhìn và nghe thấy tôi, kể cả khi tôi tắt tiếng và tàng hình với mọi người xung quanh.

“Khi nào tôi sẽ gặp người gọi hồn này?”

“Hôm nay.” –Bà Madeline nói – “Cậ ta bắt đầu theo học ở trường cô từ tuần trước. Rất có thể hai người sẽ gặp nhau ở trường. Khi đó, hy vọng cô có thể để mắt tới cậu ấy.”

“Người gọi hồn của bà là một học sinh trung học ý hả?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu ta học dưới cô một lớp.”

“Cậu ta vẫn còn sống chứ?” Bố tôi hỏi. Theo quan điểm cảu bố, hiện tỷ lệ bạn bè và đồng nghiệp của tôi chết nhiều hơn sống và bố không hề thích điều đó một chút nào.

“Vẫn sống và là con người, anh Cavanaugh ạ. Ngoài ra còn là một cậu bé rất lịch sự và nhã nhặn.”

“Thế thì bọn họ sẽ nuốt sống cậu ta.” – Tôi lẩm bẩm và bố tôi chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi – “Thôi được, tôi sẽ để mắt tới người gọi hồn của bà. Nhưng tôi không hứa là việc giao du với tôi sẽ đem lại bất kỳ lợi ích nào cho cậu ta đâu nhé.”

“Cảm ơn cô, Kaylee.” – Bà Madeline nói, làm tôi phải ngước mắt lên nhìn đầy ngạc nhiên. không phải vì trước giờ bà ấy thô lỗ hay bất lịch sự gì, chỉ là tôi vẫn nghĩ bà ấy không được…thân thiện cho lắm – “Tôi sẽ tìm cô ngay khi xác định được hắn chính là một thần chết nổi loạn.”

nói rồi bà Madeline biết mất, bố tôi thở dài cái thượt. “Ngay ngày đầu tiên đã không được yên ổn rồi.”

Tôi chấm dải thịt hun khói vào bát nước sốt. “Bố ơi, con có thể đếm số ngày bình thường năm nay của mình ở trường chỉ trên một bàn tay.”

“Bố biết. Và bố rất tiếc vì điều đó.” – Bố tôi nhấp thêm một ngụm cà phê, và tôi nhún vai, nhưng trước khi tôi kịp trả lời, bà Madeline lại hiện ra trước cửa phòng bếp, và lần này đến lượt tôi suýt nữa thì nghẹn – “cô thay đổi ý định lại muốn uống cà phê rồi à?” Bố tôi hỏi, nhưng bà ấy chỉ lắc đầu.

“Gã thần chết đó vừa giết người. Đén lúc cô chứng minh khả năng của mình Kaylee.”

Tôi nuốt nốt miếng thịt trong miệng rồi đứng dậy, bụng chộn rộn như thể vừa nuốt chửng cả một đàn ruồi, mặc dù tôi biết bản thân cần phải làm gì. Tôi đã tập luyện suốt một tháng nay. Nhưng… “Tôi cần phải có mặt ở trường trong 20 phút nữa.”

“Vật thì hãy khẩn trương lên.” Bà Madeline thò tay vào trong túi áo khoác, rút ra sợi dây kim loại đưa cho tôi. Tôi cầm lấy và nhận ra đó là một mặt dây chuyền hình trái tim bằng vàng khá đẹp và khá cổ.

“Nặng thế ạ.” – Tôi nhíu mày, cố dùng móng tay cậy quanh phần gờ - “Sao nó không mở ra nhỉ?”

“Bởi vì đó không phải mặt dây chuyền. Hãy dùng nó để cất giữ linh hồn mà cô lấy lại được. Nó được thiết kế đặt biệt dành riêng cho cô, giống như món đồ trang sức của một cô gái trẻ.”

“cô gái trẻ của thời đại nào thế ạ?” Tôi lẩm bẩm, đeo sợi dây chuyền vào cổ.

Bà Madeline khẽ cau mày. “Hãy mang nó về cho tôi, ngay khi cô lấy lại được linh hồn, Đừng cố đuổi theo gã thần chết đó. Các thần chết có luật lệ riêng của họ, chúng ta chỉ cần quan tâm đến linh hồn mà hắn đã lấy di. cô hiểu chưa?”

“Vâng.” – Tôi cũng chẳng muốn gây hấn với ai trong ngày đầu làm việc – “hắn đang ở đâu?”

“Ba phút trước, hắn vừa lấy mạng một người ở tiệm bánh Daylight Donuts. Nếu cô nhanh chân có thể vẫn đuổi kịp hắn. Nếu gặp khó khăn trong việc tìm kiếm hay định vị hắn, cứ cất tiếng hát cho linh hồn đó là được.”

“OK, nhưng…”

“đi đi, Kaylee.”

Ánh mắt tôi chuyển từ bà Madeline sang nhìn bố và nhận được cái gập đầu đầy mễn cưỡng của ông. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ tới tiệm bánh rán Daylight Donuts – may mắn thay, tôi đã tới đó ăn hàng ngàn lần rồi nên không còn gì lạ nữa. Khi tôi mở mắt ra đã thấy mình đang đứng giữa tiệm bánh vắn tanh, không một bóng người. Tôi vội đảo mắt tìm kiếm xung quanh và phát hiện ra xác của ông chủ tiệm đang nằm sóng soài trên sàn bếp, người vẫn đang mặc chiếc tạp dề trắng. Nhưng không thấy bóng dáng của gã thần chết đâu.

Hốt hoảng, tôi vội xuyên qua cánh cửa bếp, đi ra con hẻm phía sau tiệm bánh, và không gây ra một tiếng động nào. Đơn giản là vì tôi đang tàng hình không để cho ai nhìn thấy hay nghe thấy mình. Tôi đang định cất tiếng hát linh hồn cảu người đã khuất – hy vọng mình không đến quá muộn – thì đột nhiên thấy gã thần chết đang đúng lù lù bên canh cái thùng rác. Như thể đang đợi tôi.

Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng – cũng may là giờ tôi không nhất thiết phải hít thở như xưa. Tôi nhận ra gã thần chết đó, ngay cả với cặp kính râm lố lăn và ngu xuẩn kia.

Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh Tod giao hắn cho gã tà ma ở bên Cõi âm, để ngăn không cho hắn lấy đi linh hồn của tôi. Vậy mà giờ hắn đang đứng ở đây, vẫn sống nhăn răng và khỏe mạnh. Gã thần chết luôn tìm cách lấy mạng tôi kể từ cái ngày hắt giết chết mẹ tôi, 13 năm về trước.

Thane. đã trở về từ cõi chết. một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment