TÔI GẶP anh TOD ở sảnh phòng cấp cứu, và anh khẽ xịu mặt khi nhìn thấy bộ đồ ngủ kín như bưng của tôi. “Công việc trước.” Tôi nói.
“Nhỡ công việc của anh là tình yêu thì sao? anh có thể…”
Tôi chặn một tay lên miệng anh. “anh cứ thử gọi mình là bác sĩ tình yêu xem, em bỏ đi ngay cho anh xem.”
anh kéo tay tôi ra và nắm lấy nó. “anh đang định nói là “Bác sĩ của Tình yêu”, nhưng anh đoán cũng như nhau cả.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “đi nào, trước khi em đổi ý.” Lần cuối cùng tôi ở trong nhà xác là khi xác tôi nằm trên cái bàn thiếc trong đó.
Gai ốc nổi khắp người tôi trước khi chúng tôi bước vào trong căn phòng lạnh lẽo đó. Nhà xác luôn là một nơi rùng rợn, kể cả với người chết. Đặc biệt là với một cô gái vừa chết như tôi.anh Tod chăm chú nghiên cứu cái biểu đồ trên tường trong khi tôi vẫn đứng tụt lại phía sau, cố gắng không nhớ lại cái cảm giác tỉnh dậy trên chiếc bàn thiếc ở phòng bên cạnh,trên người phủ miếng vải trắng. “Theo lịch, cậu ta sẽ được khám nghiệm tử thi vào ngày mai. Ngăn kéo thứ ba.” – anh Tod nói – “Em có chắc là em muốn làm chuyện nàykhông? anh có thể kiểm tra hộ em.”
Tôi lắc đầu. “Đến việc nhìn một xác chết mà em cũng không dám thì làm sao em có thể đối mặt với đám quái vật xấu xí ở Cõi âm và đòi chúng trả lại linh hồn cho em?”
“Em đã nhìn thấy người chết rồi mà Kaylee.”
“Đúng thế.” – Và một vài người trong số đó thậm chí còn ngồi dậy và đi lại bình thường – “Nhưng không phải trong này. Ở đây em có cảm giác như là một sự kết thức thực sự.”
“Hy vọng đó là trường hợp của Scott.”
Vẫn còn một nhân viên đang làm vệc trong này, vì thế chúng tôi đã phải ngồi đợi cho đến khi anh ta làm xong việc và đi tắm. anh Tod gợi ý dọa cho anh chàng tội nghiệp kia một trận bằng cách đóng mở tất cả các ngăn đựng xác cùng một lúc, cho tới khi anh ta sợ quá phải chạy ra ngoài. Nhưng tôi đã từ chối thẳng thừng. Cuối cùng, khi chỉ còn lại hai chúng tôi trong nhà xác, anh Tod kéo ngăn kéo thứ ba ra, và tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. “Kaylee, nhìn này.” anh gọi, và tôi mở mắt ra nhìn.
Đúng là Scott. Và anh ấy đã chết thực sự. Thanh thản và vĩnh viễn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và dành vài giây để nhìn mặt anh ấy một lần cuối. Scott và tôi chưa bao giờ thân, nhưng tôi không hề mong muốn những điều này xảy ra với anh hay bất kì ai. Ngoại trừ lão Avari, và tên Beck.một phần trong tôi thấy mừng vì sự đau đớn của anh cuối cùng cũng đã kết thúc, kể cả nếu nó phải kết thúc bằng cái chết.
“Nếu anh ấy chết thật thì người chúng ta gặp ở trong bệnh viện là ai?”
“anh chịu.” – Tod đóng ngăn kéo và đứng dựa lưng vào đó, hai tay khoanh lại trước ngực, như thể anh hoàn toàn thoải mái khi ở trong nhà xác như thế này – “Phân thân chăng?
Hay nhân bản vô tính? Hay kẻ trộm xác chết?”
“Hoặc anh ấy có anh em sinh đôi thì sao?”
“Hừm… hình như anh bị sốt rồi. anh cần một cô y tá.”
“Ra khỏi đây thôi.” Tôi vẫn chưa đủ can đảm để khoác bộ đồ hở hang đó lên người. Tôi cầm tay anh vụt biến khỏi nhà xác và hiện ra trong căn phòng trống ở tầng bốn, nơi tôiđã nhắm trước từ lúc nãy và giấu bộ đồ hóa trang đó. Nó nằm ở cuối hành lang, khuất hẳn tầm mắt của mọi người vì thế khả năng ai đó đi vào đấy lúc nửa đêm gần như bằngkhông.
anh Tod liếc một dọc quanh căn phòng, gật gù hài lòng. “Em chu đáo ghê, nhưng đằng nào cũng có ai nhìn thấy bọn mình đâu.”
“Em biết, nhưng em vẫn gặp khó khăn trong việc kiểm soát khả năng tàng hình của mình. Và kể cả nếu em có làm được thì em vẫn có cảm giác như đang bị mọi người nhìn, mặc
dù họ chẳng thấy gì hết. Hơn nữa em không phải là người thích phô trương, vì thế…” – Tôi giang rộng hai tay ra chỉ quanh phòng – “Cứ riêng tư vẫn hơn.”
anh Tod bước tới nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Em đúng là người bạn gái tuyệt vời nhất trên đời. anh nói nghiêm túc đấy.”
“Vì đã chuẩn bị sẵn phòng bệnh và mượn bộ đồ hóa trang Halloween?”
anh lắc đầu và kéo tôi sát lại gần mình. “Vì đã ở đây. Vì đã cứu rỗi cuộc đời sau khi chết của anh. Vì đã khiến anh chờ đợi từng ngày để được gặp em, thay vì khiếp sợ sự vĩnh cữu. Và anh không quan tâm em mặc quần bò áo phông hay bộ đồ y tá khiêu gợi kia, với anh chỉ cần em có mặt ở đây là đủ.”
Những lời vừa rồi khiến trái tim tôi lại một lần nữa đập rộn ràng. “Vậy là không cần mặc bộ đồ đó nữa?”
anh Tod nhún vai. “Đừng hiểu sai ý anh. Bộ đồ đó rất sexy. Nhưng nó không phải là em.”
Tôi nhíu mày. “Bởi vì em không đủ sexy?”
“Ngược lại nữa là đằng khác, em quá thừa sexy rồi. Có những cô gái cần phải nhờ đến bộ trang phục như thế để quyến rũ đám con trai, nhưng với anh em như thế này là quá đủ rồi, anh không còn mong muốn gì hơn. Cho dù m mặc gì, hoặc không mặc gì…”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh. “Sao lần nào anh nở miệng nói chuyện là em lại…” – thấy yêu anh hơn – “…thấy mủi lòng nhỉ? Mặc dù nhiều lúc nghe rất sến sẩm, nhưng chẳng hiểu sao em lại thích điều đó.”
“anh thậm chí còn có thể sến hơn thế cơ.” Môi anh trượt một dọc từ sau tai tôi xuống đến cổ.
“Còn bao lâu nữa thì anh phải đi… làm?” Tôi quàng hai tay ôm lấy cổ anh, như thể chúng tôi đang nhảy. Chỉ có điều không ai di chuyển và không có nhạc. “không biết. không quan tâm.”
“anh không sợ gặp rắc rối nếu bỏ lỡ một bệnh nhân à?”
Môi anh sượt nhẹ trên khóe miệng tôi. “Xem lại câu trả lời trước của anh.”
“Ừm… Nhưng giờ có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để làm phật lòng ông Levi.”
anh Tod rền rĩ kêu lên. “Em nói thế thì anh chịu rồi.” – anh rời tôi ra và liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại – “anh có một ca tắc động mạch trong 8 phút nữa. anh sẽ quay lại ngay.”
“anh định đi giết ai đó rồi quay lại hôn em tiếp ý hả? không lẽ đây là cách chúng ta hẹn hò từ đây về sau?”
“Hơi kì quặc quá đúng không?” Trông anh có vẻ lo lắng, như thể sợ rằng tôi sẽ nói có. Nếu là một tháng trước có lẽ tôi sẽ nói thế thật, nhưng bây giờ…
“Em không biết. Có lẽ thế, nhưng nói thật là giờ rm chỉ muốn được ở bên cạnh anh thôi, kể cả nếu điều đó đồng nghĩa với việc em sẽ phải chờ anh đi làm công việc thần chết của mình.” – Tôi nhún vai – “Chúng ta đúng là một cặp đôi kì quặc anh nhỉ?”
“Em chưa xem phim cô dâu ma à? So với bọn họ thì mình vẫn còn bình thường chán.” – anh Tod tủm tỉm cười – “9 phút thôi. anh hứa.”
Tôi gật đầu, và anh vụt biến mất.
Sau khi anh đi, tôi đúng ngây người ra mất một lúc rồi mới định thần là mình cần phải làm gì. Tôi cần phải đi toa-lét – một nhu cầu hiếm hoi trong vòng một tháng trở lại đây, bởi vì phần lớn thời gian tôi chỉ nhớ phải uống nước khi cổ họng đã khô cong và giọng nói bắt đầu khàn đặc. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào trong gương xem điều gì đã khiến các vòng xoáy trong mẳ Tod chuyển động mỗi khi anh nhìn tôi, và xoay tròn dữ dội khi anh chạm vào tôi.
Nhưng cho dù nó là gì đi chăng nữa thì tôi cũng không nhìn ra. Ngoại trừ vết sẹo trên bụng, trông tôi vẫn giống y như hồi trước khi chết. Và thân xác này sẽ còn đi theo tôi cho tới vĩnh cữu.
Ý nghĩ ấy đến giờ vẫn quá lớn đối với tôi để giữ nó trong đầu, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ tới sự vĩnh cữu. Khi tôi chỉ có một mình. Khi những người khác đã ngủ. Khi tôi không nhớ ra được tại sao mình lại muốn sống cuộc đời như thế này sau khi chết.
Tôi lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ vẩn vơ ấy ra khỏi đầu và vặn vòi rửa tay thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng tắm. Tôi vội chạy ra mở cửa và nở nụ cười rõ tươi đón Tod. Nhưng người đang đứng trước mặt tôi không phải là Tod.
Mà là Thane, một ta chặn ngang cửa để ngăn không cho tôi chạy thoát, trên người hắn vẫn mặc nguyên bộ quần áo và cái kính râm tôi gặp hôm ở tiệm bánh rán. Chỉ có điều lần này trông hắn không có vẻ gì là sợ tôi.
Lông mày của Thane xếch ngược lên khi hắn quan sát sự sửng sốt đang hiện rõ trên khuôn mặt tôi. “Sao nào. không phải cô đã nghĩ là đã hạ được tôi đấy chứ?”
“không.” Đó là lý do tại sao tôi phải nhờ Luca đi tìm hắn. Và tại sao tôi không thể biến khỏi đó ngay bây giờ. Cũng may là vài phút nữa anh Tod sẽ quay lại.
Phải đứng gần với gã thần chết đã giết chết mẹ mình như thế này quả thực khiến tôi nổi gai ốc, nhưng tôi không thể lùi lại mà không để lộ ra nỗi sợ hãi của mình. Là một thần chết,
hắn hoàn toàn có thể lấy đi linh hồn tôi và kết thúc cuộc đời sau khi chết của tôi. Nhưng điều ngược lại cũng đúng đối với hắn. Vì thế cuộc đối đầu này giống như trò chơi đá gà – chúng tôi đang chờ xem ai là người đi chệch hướng trước.
“Ông đang làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi.
“Đáng ra tôi mới là người nên hỏi câu đó. cô đang làm gì ở đây thế?” – Thane đánh mắt về phía bộ đồ hóa trang treo trên mắ - “đã đến Halloween đâu nhỉ?”
“không phải việc của ông. Ông muốn gì?” Tôi có thể nhìn thấy bản thân qua cặp kính râm của hắn nhưng lại không biết hắn đang nghĩ gì đằng sau cặp kính ấy. Và điều đó khiến tôi cảm thấy bất an.
“Tôi muốn lấy lại linh hồn cô đã lấy cắp của tôi.”
“Nó đâu phải của ông.”
“Cũng đâu phải của cô.” Thane cãi lại, và tôi gật đầu. Tôi chợt nhận ra là mình không nhất thiết phải đứng tiếp chuyện với hắn trong căn phòng chật chội này. Tôi vụt biến mất vàhiện ra sau lưng hắn.
“Đó là lý do tại sao tôi không hề giữ nó.” – Tôi nói và Thane quay phắt người lại đối diện với tôi, lông mày xếch ngược lên vì tức tối – “Tôi đã nộp nó rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ lấy linh hồn của cô để thay thế.” – Thane tiến lại gần và tôi vội lùi lại ra sau. Trò chơi đá gà đã hoàn toàn rơi vào quên lãng – “Và nếu cô không chịu nghe lời, tôi sẽ lấy luôn cả thân xác cô. Đảm bảo sếp sẽ rất hài lòng cho coi.” hắn chìa tay ra định nắm lấy tay tôi nhưng tôi đã vung tay lên tấn công hắn trước. Cặp kính râm của hắn rơi xuống đất và gãy làm đôi.
Tôi khựng lại mất một giây vì quá sốc khi nhìn thấy hai tròng mắt trắn ởn của Thane. Nếu hắn chạm vời tôi lúc tôi biến đi, hắn sẽ đi cùng với tôi. Và tôi không thể để chuyện đó xảy ra.
“Nếu tôi lôi được cô sang Cõi âm, chắc chắn gã bạn trai của cô sẽ đuổi theo đúng không?”
Thane lại giơ tay định chộp lấy tôi nhưng lại bị trượt, và khi tôi lùi thêm một bước nữa, chân tôi chạm vào thành giường, và tôi hiểu rằng mình không còn đường lui nữa. Thane lao tới túm chặt lấy gấu áo tôi và kéo thật mạnh, làm cúc áo của tôi bật hết cả ra. Nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại, và cái áo ngủ trên người tôi đã bị xé rách quá nửa. Tôi hoảng loạn quờ quạng xung quanh xem có cái gì có thể dùng làm vũ khí được không và tìm mọi cách để thoát khỏi nắm tay của hắn.
Đúng lúc đó anh Tod hiện ra sau lưng Thane, ngay phía bên trái hắn. Hai mắt anh mở to vì bất ngờ, nhưng anh mất chưa đầy một giây để hiểu ra tình hình và vung tay đấm thật mạnh vào đầu gã thần chết, trước khi hắn kịp nhận ra sự có mặt của anh. Thane loạng choạng quay lại và anh Tod lại vung tay nện cho hắn một quả nữa. Nắm đấm của anh đập vào chính giữa thái dương hắn.
Thane đổ sụp xuống sàn nhà và anh Tod bồi thêm một cú nữa vào đầu hắn cho chắc chắn.
“Em không sao chứ?” – anh hỏi, và tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể đang bất động của Thane trên sàn – “Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao em không trốn đi?”
“Bởi vì chúng ta đang cần tìm hắn. Đỡ phải nhờ đến Luca.”
Các vòng xoáy trong mắt anh Tod xoay tròn dữ dội, làm tôi không thể phân biệt nổi anh đang giận hay lo lắng nữa. Cũng có thể là cả hai. “Hãy thề với anh là em sẽ không lặp lại chuyện đó đi, Kaylee. Thề với anh lần sau em sẽ bỏ chạy đi.”
“không! anh đã phá vỡ các quy định vì em, và em sẽ không để anh phải chịu điều đó một mình, chỉ vì em quá sợ phải đối mặt với gã thần chết đã từng lấy mạng mình. Hơn nữa từ nay về sau em sẽ còn gặp nhiều kẻ xấu xa và độc ác hơn Thane ý chứ. Em cần phải học cách chống trả lại, chứ không phải bỏ chạy.”
“Em cần phải giữ lấy cái mạng mình. Bạn bè và gia đình cần em. anh cần em.”
“Em biết.” Nhưng như thế không có nghĩa là lần nào cũng phải bỏ chạy.
“OK, giờ anh có thể nói trông em rất quyến rũ trong chiếc áo rách rưới đó không?”
“Được.” – Tôi không thể không mỉm cười khi nghe anh nói như vậy – “anh nói đi.”
“Trông em tuyệt lắm.” anh bước qua người gã thần chết và tiến lại gần tôi, mắt nhìn tôi đắm đuối.
“Gã chết tiệt, sớm không đến, muộn không đến. Nhè đúng lúc này để xuất hiện.” anh lầm bầm cuối xuống hôn lên môi tôi, giọng đầy tiếc nuối.
Đột nhiên cái viễn cảnh về một cuộc đời vĩnh cữu bên canh Tod không phải là quá dài đối với tôi.
“Chúng ta nên… làm gì đó với hắn.” Tôi thì thầm nói, lúc môi anh trượt dọc xuống cổ tôi.
“Đợi chút đã. Em nên tận hưởng sau khi vừa thoát chết.”
“anh biết là từ ‘thoát chết’ không còn phù hợp với chúng ta nữa đúng không?”
Tôi bật cười, khẽ đẩy anh ra và anh rền rĩ kêu lên. “anh chưa bao giờ ghét ai như ghét thằng cha đó lúc này.”
“Em hiểu. Mà anh nhìn thấy mắt hắn chưa? Chúng trống rỗng hoàn toàn.”
Lông mày anh Tod nhướn lên. anh quỳ xuống bên cạnh gã thần chết đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà và vạch một mắt hắn lên. ‘Cửa số tâm hồn’ của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì hắn không hề có linh hồn. “Đó là lý do tại sao hắn làm việc cho lão Avari.”
“Lão Avari đang nắm giữ linh hồn của hắn à?” – Tôi hỏi và anh Tod gật đầu đứng dậy – “Thế cái quái gì đang ở trong cơ thể hắn?”
“anh đoán là Hơi thở của Quỷ.”
“Như chị Addy á?”
Lại thêm một cái gật đầu nghiêm nghị.
“Em không biết là nó có tác dụng với một thần chết đấy.”
Môi anh Tod mím chặt. “anh cũng thế.”
“Thế chúng ta làm gì với hắn bây giờ?”
“Hiển nhiên là chúng ta phải gọi ông Levi rồi, nhưng trước đó anh nghĩ mình nên tra hỏi hắn đã. anh dám cá hắn biết lão Avari đang định làm gì. Nhưng giờ hắn tỉnh dậy là hắn sẽ vụt biến đi ngay.”
“Rút cuộc chúng ta vẫn quay lại câu hỏi: Làm thế nào để giữ chân một thần chết đủ lâu để tra hỏi hắn? Đáng tiếc là hắn không nói chuyện trong khi ngủ…” – Và rồi tôi chợt nảy ramột ý tưởng – “Sabine. Biết đâu chị ta có thể đọc được suy nghĩ của hắn trong khi hắn đang bất tỉnh thì sao.” – Tôi gợi ý – “Nỗi sợ hãi của hắn có thể không nói cho chúng ta biết được chính xác lão Avari đang âm mưu gì, nhưng chắc chắn chị ta sẽ ít nhiều moi được thông tin từ hắn.”
anh Tod nhún vai. “Cũng đáng để thử.” – anh rút điện thoại trong túi ra và bấm nút gọi cho Sabine, đơn giản là vì danh bạ điện thoại của một thần chết không có mấy người –
“Sabine à? Bọn này cần cô giúp một việc khá nguy hiểm và hơi điên rồ một chút. cô tham gia không?”
Ở bên cạnh, tôi nghe được tiếng loáng thoáng câu “Tất nhiên rồi” từ phía đầu dây bên kia.
“Tôi đoán là cô đang ở trên giường của em trai tôi?” – Tod nói và lần này tôi thấy mừng vì không nghe thấy câu trả lời của chị ta – “Bọn tôi sẽ có mặt sau một phút nữa.”
“anh nên biết là chẳng ai lại đi hỏi người khác những câu hỏi như thế cả.” Tôi hậm hực nói, lúc anh quỳ xuống trói hai tay Thane lại ra đằng sau.
“Đó là vì họ để ý tới việc mọi người nghĩ sao về mình. Còn anh không quan tâm.”
Tôi nhíu mày hỏi lại. “Thế anh không quan tâm em nghĩ sao về anh à?”
“Em không phải là bọn họ.” – anh liếc mắt nhìn cái áo rách tả tơi trên người tôi – “Sao em không đi thay quần áo đi rồi gặp anh ở nhà Nash?”
“anh ấy sẽ không nói chuyện với anh đâu.” – Nhất là khi không có tôi ở giữa làm người trung gian hòa giải. Và chúng tôi không biết bao lâu nữa Thane sẽ tỉnh lại. Kể cả nếu anh
Tod chịu bỏ tôi lại một mình với gã thần chết đang bất tỉnh này, tôi cũng không dán chắc là một mình tôi có thể vác theo hắn ta tới nhà anh Nash. Trò di chuyển trong không gian này vẫn còn quá mởi mẻ đối với tôi – “Khỉ thật, cuối cùng thì em vẫn phải chui vào bộ đồ hóa trang đó.”
Ở trong phòng tắm, tôi tròng bộ đồ y tá ra ngoài cái áo rách của mình. Ít ra nó cũng giúp tôi đỡ hở hang hơn một chút. Mặc dù không đáng kể.
“Uầy…” anh Tod ồ lên lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm.
“anh có muốn thay đổi ý kiến về bộ đồ này không?”
anh lắc đầu. “Em không cần mặc nó cũng đủ quyến rũ rồi. Nhưng nó cần phải có em thì trông mới hắp dẫn.”
Tôi không thể không mỉm cười khi nghe thấy lời khen ngợi ấy của anh. Kế đó anh xốc hai tay gã thần chết lên rồi dặn tôi. “Hãy đi thẳng vào phòng khách, nếu em không muốn nhìn thấy Sabine khỏa thân.”
“anh đã nhìn thấy chị ta khỏa thân rồi à?”
anh Tod nhắn mặt. “không phải cố tình. Em sẵn sàng chưa?” – anh hỏi và tôi gật đầu, cúi xuống nhấc hai chân của Thane cao hơn – “Ba… Hai… một.”
Chúng tôi vụt biến khỏi đó và thật thần kì lần nàu cả hai cùng hiện ra trong phòng khách nhà anh Nash cùng một lúc. Nhờ đó mà tên Thane vẫn còn nguyên vẹn. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đến đây trước em?” Tôi buông hai chân gã thần chết ra.
anh Tod kéo Thane ra phía cái ghế bành và thả hắn xuống đó. “Em nhìn thấy người ta chặt xương bò thế nào rồi chứ?”
“Eo…” Tôi đoán chúng tôi sẽ chẳng làm được gì với một nửa thân trên của gã thần chết.
Cửa phòng ngủ anh Nash bật mở và Sabine bước ra với độc một cái áo lót trên người, tay vẫn loay hoay kéo khóa quần, còn áo sơ mi thì vắt vẻo trên vai. anh Nash đi ngay phía sau chị ta, trên người chẳng mặc gì ngoài cái quần soóc.
Sabine bật cười rũ rượi ngay khi vừa nhìn thấy tôi còn anh Nash thì đứng khựng lại ở giữa hành lang. “Em đang mặc cái quái quỷ gì thế này?”
“Trông cô như một con búp bê bị hỏng ý.” – Sabine vẫn tiếp tục cười sằng sặc, trong khi tôi đỏ bừng mặt vì ngượng. Và rồi chị ta rút điện thoại ra – “Se không ai chịu tin tôi nếukhông có bằng chứng.”
“Bỏ ngay ngón tay ra nếu chị không muốn đi kiếm một cái điện thoại mới.” Tôi nghiến răng cảnh cáo.
“Và một ngón tay mới.” anh Tod đế thêm.
“Em đang làm gì ở đây thế?” – anh Nash hỏi – “Và làm ơn hãy bỏ qua câu chuyện về bộ quần áo của em. anh không muốn biết.”
“Nhưng em muốn.” – Sabine giãy nảy lên, và chúng tôi lờ chị ta đi – “Bộ đồ này có bán kèm với bao cao su không hay là bán riêng rẽ?”
“Hãy nhìn mình lại trước khi phán xét người khác.” – Tôi điên tiết vặc lại – “Áo của tôi bị rách trong lúc đánh nhau. Chứ không thô thiển như chị nghĩ đâu.”
“Em muốn gì hả Kaylee?” anh Nash hỏi lại, hoàn toàn coi như không có sự hiện diện của ông anh trai.
“Bọn em cần Sabine đọc hắn ta.” – Tôi bước sang một bên cho họ nhìn thấy Thane, nãy giờ hắn ta vẫn đang bất tỉnh trên chiếc ghế bành – “thật nhanh. Trước khi hắn ta tỉnh dậy.”
“Bọn em?” – anh Nash nhíu mày hỏi, và tôi chợt hiểu ra là anh ấy không hề nhìn thấy anh Tod – “anh đoán là anh trai anh cũng đang ở đâu đó quanh đây?”
Tôi nhướn mày nhìn anh Tod và anh nhún vai giải thích. “anh nghĩ la cậu ta không muốn nhifnt hấy anh.” Độ một giây sau, mặt anh Nash bỗng dưng sầm lại, và tôi đoán anh ấyđã nhìn thấy anh mình.
“Ra khỏi đây!” anh Nash gầm lên.
“Nash…” Tod mở miệng phân trần nhưng tôi đã bước tới chặn giữa hai người bọn họ để đề phòng bất trắc.
“OK, khoan đã…” – Tôi giơ hai tay lên – “Em biết tình huống này rất ngượng ngùng và khó xử với tất cả mọi người, nhưng…”
“Với tôi thì không.” Sabine bĩu môi nói.
“…nhưng bọn em sẽ không đến đây nếu không phải vì quá khẩn cấp. Vì thế, chúng ta sẽ giải quyết như thế này. Sabine sẽ mặc áo vào. Em sẽ mượn một cái áo. Và hai anh sẽ giả vờ - chỉ trong vòng 15 phút thôi – là mình vẫn có thể đứng chung trong một phòng với nhau.”
“Để anh đi lấy áo cho em.” anh Nash lầm bầm nói, nhưng trước khi anh kịp quay lưng đi ra hành lang, anh Tod đã cởi phăng cái áo trên người và đưa cho tôi. Từ đằng xa, tôi có thể nghe tiếng anh Nash nghiến răng kèn kẹt.
Sabine đảo tròn hai mắt, ngao ngán thốt lên. “cô ấy có thể mặc áo của em mà.” – Chị ta gào lên với anh Nash, sau đó quay sang dịu giọng với anh Tod – “không cần, cô ấy có thể mặc áo của tôi.” – nói rồi chị ta ngúng ngẩy đi về phía cuối hành lang – “Tôi có mang dư một cái áo mà. đi thôi Kaylee, trước khi tôi phát buồn nôn với màn kịch ở ngoài đó.”
Tôi miễn cưỡng đi theo Sabine vào phòng của anh Nash. Chị ta khép cửa lại rồi rút trong ba-lô một chiếc áo phông đưa cho tôi, sau đó quỳ xuống tìm kiếm cái gì đó dưới gần giường.
“Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không thay đồ trước mặt chị đâu.” Tôi nói.
“Thoải mái đi.” – Chị ta cười khẩy – “Tôi cũng có tất cả những gì cô có mà. Hơn nữa những người muốn nhìn thấy cô khỏa thân ở ngoài kia hết rồi. Còn nếu cô căng thẳng như thế thì cứ việc tàng hình.”
Và thế là tôi làm như lời chị ta nói. Sau khi đã chắc chắn là chị ta không thể nhìn thấy mình, tôi cởi chiếc váy của Emma ra và thả xuống chân giường anh Nash.
“Đây rồi…” – Sabine lẩm bẩm khều đôi tất chân ra từ dưới gầm giường – “Vụ cái váy này là thế nào?”
“Tôi không việc gì phải giải thích với chị.” Tôi quay lưng lại lúc chị ta cũng bắt đầu thay đồ. Và tôi thậm chí còn không dám chắc là chị ta có nghe thấy tiếng mình hay không cho tới khi chị ta trả lời.
“cô có muốn tôi đọc suy nghĩ của gã đang nằm bất tỉnh ngoài kia không? Theo cô thì tôi nên nghĩ thế nào khi cô xuất hiện ở đây trong bộ đồng phục thiếu vải như thế kia? Tôi quá hiểu cái mánh ấy rồi, bởi tôi cũng đã từng làm trò đó.”
“Chẳng có mánh khóe gì ở đây hết. Và tôi cũng đâu có đi một mình.” – Việc họ không nhìn thấy anh Tod đâu có nghĩa là anh ấy không có mặt ở đây ngay từ đầu – “Tôi không định giành anh Nash với chị đâu mà lo.”
“Tốt, bởi vì chúng ta đã có thỏa thuận với nhau. Sau khi cô chết, Nash sẽ là của tôi. Vì thế nếu cô định nuốt lời, không cần biết cô đã chết thật hay chưa, tôi sẽ làm cô chết không nhắm mắt luôn.”
“Chị bị điên à?” – Tôi cố kéo cái áo phông xuống che rốn nhưng nó không đủ dài – “Chị đã có thứ chị muốn rồi còn gì. Giờ chị và anh Nash có thể yên tâm sống bên nhau trọn đời và sinh ra bao nhiêu tiểu mara tùy thích, tôi sẽ không ngăn cản chị đâu mà lo. Tôi đã chết, và sẽ không có gì có thể thay đổi được điều đó. Tôi yêu anh Tod, và cũng không có gì có thể thay đổi được điều đó. Chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với sự vĩnh cửu và cái chết của những người thân yêu của mình. Vì thế chị là ai mà cho cái quyền cấm tôi đi đâu hay mặc gì? Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời chị, Sabine ạ!”
Phải tới lúc chị ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi mới hân ra là chị ta có thể thấy mình.
“cô yêu anh ấy à? Ý tôi là anh Tod ý?” Chị ta hỏi lại.
“Phải.”
“yêu thật á? Kiểu như là không thể sống thiếu anh ấy, sẵn sàng làm mọi chuyện và anh ấy á?”
“Phải. Tôi không muốn mở mắt khi anh ấy không có ở đó để nhìn vào mắt tôi. Hai tay tôi thấy trống trải khi không được chạm vào anh ấy. Đó là thứ cảm xúc đáng sợ nhất mà tôi từng trải qua.”
cô nàng mara gật gù ra chiều hiểu chuyện.
“anh ấy đã chết vì tôi, Sabine ạ. anh ấy thà để ông Levi lấy mạng mình còn hơn phải tự tay lấy đi linh hồn tôi. Vì thế không có gì là tôi không dám làm vì anh ấy. Tốt nhất cô nên hy vọng chúng ta không bao giờ bị đặt vào tình huống bắt tôi phải chọn giữa cô và anh Tod, bởi vì cô thừa biết là tôi sẽ chọn ai rồi.”
Chị ta nheo mắt nhìn sâu và trong mắt tôi. Và nếu không biết có lẽ tôi đã tưởng chị ta đang nghiên cứu các vòng xoáy trong mắt tôi. Nhưng Sabine không phải là một bean sidhe, vì thế chị ta không thể nhìn được. Chị ta đang tìm kiếm sự thật. Và có vẻ như chị ta đã tìm thấy nó, bởi vì chị ta đã chớp mắt và gật đầu đầy hài lòng.
“Tốt. Đó là điều tôi cần phải nghe. Giờ thì ra ngoài xem anh chàng đẹp trai kia sợ những gì nào.”
“Sabine.” – tôi nắm lấy tay chị ta – “Trông bề ngoài hắn ta đẹp trai thế thôi nhưng đó là kẻ cực kỳ tàn ác. Tôi nói thật đấy.”
Chị ta bật cười, như thể tôi vừa nói với chị ta một điều quá hiển nhiên. “Hoa hồng nào mà chẳng có gai.”
Trong phòng khách, anh Nash và anh Tod đang ngồi im lặng ở hai đầu sô-pha. Cả hai trông rất khổ sở, kiểu như đang cố kìm nén để không nói ra những điều mà người kai không hề muốn nghe.
anh Nash đứng dậy lúc Sabine quỳ xuống bên cạnh gã thần chết đang bất tỉnh. “hắn ta là ai?”
“Đây chính là Thane.” – Tôi nói – “hắn ta đã mò tới bệnh viện và tìm cách kéo tôi san Cõi âm. hắn ta làm thế để dụ cả anh Tod đi qua đó nữa, vì thế tôi đoán mục đích củahắn không phải chỉ nhằm vào mỗi mình tôi. Tôi đoán Thane thể nào cũng biết lão Avari đang định âm mưu gì và tái ao lão ta vẫn có thể nhập vào Scott sau khi anh ấy đã chết được hơn 12 tiếng.”
“Chuyện gì đã xảy ra với hắn thế?” Sabine hất hàm chỉ về phái Thane.
“anh Tod làm đấy.” – Tôi nói- “Chị khẩn trương lên được không? Chẳng biết hắn ta sẽ tỉnh dậy lúc nào đâu.”
“Tôi ghét nhất ai giục tôi đấy nhé!” – Sabine gắt lên – “Tôi không thể điều khiển nỗi sợ hãi của người chết, nhưng tôi nghĩ là mình có thể đọc được chút gì đấy. Có điều tôi chưa được thực hành nhiều, bởi vì đám thần chết hầu nhưu không bao giờ ngủ. Hơn nữa, tên này thực ra là đang bất tỉnh chứ không phải đang ngủ, nhưng hy vọng là vẫn ok.” – nói rồi chị ta nắm lấy tay hắn và nhắm mắt lại – “hắn ta không hề nằm mơ. Ai đó… vạch hộ mắt hắn ta ra được không.”
Ơn Chúa, anh Nash đã bước tới làm chuyện đó hộ tôi.
“anh không chắc là có tác dụng đâu.” – anh Tod nói, lúc em trai anh cúi xuống vạch cả hai mắt hắn lên cùng một lúc – “hắn ta không hề có linh hồn.”
“Uầy.” – Sabine nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt trắn ởn của gã thần chết – “Em chưa từng thấy ai có đôi mắt kỳ quái như thế này.”
anh Nash cau mặt. “Ước gì anh có thể nói điều tương tự.”
“anh nói đúng, chẳng có ích gì.” – Chị ta nói và anh Nash buông tay ra – “OK, chúng ta hãy thử cách khác xem. Ý thức của anh ta có thể ngủ chứ tiềm thức thì không bao giờ ngủ. Để xem chúng ta có thể lái suy nghĩ của hắn ta tới chỗ cất giấu các nỗi sợ hãi không nhé.”
“Bằng cách nào?” anh Tod hỏi.
“Ừm… bằng cách chạm vào hắn. Chúng ta đều biết lão Avari muốn có linh hồn của Kaylee, nhưng chúng ta không biết là lão ta muốn gì ở anh. Kể cả khi đang bất tỉnh, Thane sẽ vẫn biết là anh đang chạm vào hắn. Hy vọng rằng hắn sẽ nghĩ tới anh, và từ đó tôi có thể lần ra các nỗi sợ hai liên quan tới anh.”
“Tod chỉ là lính mới. Tại sao thn phải sợ anh ta?”
“Em đang nói là các nỗi sợ hãi liên quan tới anh Tod, chứ có nói là hắn ta sợ anh ấy đâu.” Sabine vặc lại, và anh Nash sầm mặt lại nhưng im lặng không nói gì thêm.
“OK.” – anh Tod xắn tay áo Thane lên và cầm lấy cánh tay của hắn – “Thế này được chưa?”
Sabine nhắm mắt lại và hít một hơi thật dài. Sau đó chị ta bắt đầu nói, giọng rất nhỏ, như thể sợ làm kinh động tới gã thần chết đang bất tỉnh. “hắn ta sợ sẽ thất bại. hắn ta khiếp sợ trước ý nghĩ sẽ bị lão Avari hành hạ nếu không mang được anh Tod về cho lão ta.”
“Gì nữa?” anh Tod thì thào hỏi, và hai mắt Sabine bật mở, tay vẫn nắm chặt lấy tay Thane.
“hắn gnhe thấy tiếng Nash.” – Sabine nói và mặc dù hai mắt chi ta mở trừng trừng nhưng chúng đã mất đi mọi sự tập trung. Chị ta như đang nhìn vào cái gì đó mà chúng tôikhông thể nhìn thấy – “Người hắn lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Và hắn khiếp sợ cái cảm giác lạnh lẽo ấy, bởi vì nó là một thứ chất lạ. Đáng ra nó không được ở trong người hắn, và hắn rất muốn lấy nó ra nhưng không thể. Mặc dù hắn ghét sự lạnh lẽo đó nhưng hắn còn khiếp sợ hơn nếu mất đi nó, bởi vì một khi cơ thể hắn không còn, hắn sẽ thực sự thuộc về lão Avari, Và đó là điều hắn lo sợ sẽ xảy ra nếu không mang được anh Tod về.”
“Sao hắn lại cảm thấy lạnh?” anh Nash ngồi xuống bên cạnh tôi, như thể chưa hề có cuộc cãi vã trước đó.
“Hơi thở của Quỷ.” – Tôi rụt rè nói, biết rằng đây là một chủ đề vô cùng nhạy cảm – “Linh hồn hắn bị thay thế bằng Hơi thở của Quỷ. hắn ta muốn thoát khỏi nó nhưng làm như thế hắn sẽ mất nốt thân xác của mình, và khi ấy lão Avari có thể thích làm gì thì làm với linh hồn của Thane.”
anh Nash lặng lẽ gật đầu.
“Thế thôi hả?” anh Tod hỏi.
Sabine gật đầu, sau đó chị ta nói. “Kaylee, cô thử chạm vào hắn đi.”
Cả anh Tod và anh Nash giật mình định lên tiếng phản đối nhưng tôi đã nắm lấy tay Thane trước khi họ kịp phản ứng. Và Sabine lại nhắm mắt lại.
“hắn ta rất sợ cô.” – chị ta nói gần như ngay lập tức – “hắn ta sợ rằng cô có thể sẽ lấy đi linh hồn hắn, nếu hắn tìm lại được nó. Nhưng hắn cũng biết rằng chỉ cần lão Avari tóm được cô, hắn sẽ không còn phải lo lắn gì nữa. Trước đây, hắn muốn giao nộp cô cho lão Avari bởi vì hắn sợ lão Avari. Còn giờ hắn muốn nộp cô bởi vì hắn sợ cô.”
“Lão Avari muốn có cả hai chúng tôi?” anh Tod hỏi, và Sabine gật đầu chậm rãi.
“Nhưng vì những lý do khác nhau. Thane sợ rằng chừng nào chưa có được anh, gã tà ma ất sẽ không bao giờ thả cho hắn đi. Và theo suy đoán của tôi thì kể cả khi đã có đượcanh, lão Avari cũng sẽ không đời nào thả Thane ra đâu.” – Sabine nói với anh Tod – “Xét cho cùng thì lão cũng là một con quỷ của lòng tham mà, đúng không?”
Cả đám chúng tôi gật đầu, và nếu không phải vì tất cả đang tập trung nhìn vào Sabine, có lẽ chúng tôi đã phát hiện ra là Thane đã tỉnh lại, trước khi hắn giơ tay tóm lấy cổ họng Sabine.