Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 135

“KAYLEE?” – Từ phía cuối phòng cấp cứu, anh Tod lao vội tới chỗ tôi, xuyên qua tất cả mọi thứ từ bàn ghế đến bệnh nhân – “Chuyện gì xảy ra thế? Em có sao không?”

Con dao găm tuột khỏi tay tôi và rơi xuống đất, lúc anh chạy tới ôm lấy tôi, khiến mấy người trong phòng chờ giật mình ngoái lại nhìn, khi một con dao dính máu đột nhiên từ đâu xuất hiện trên sàn.

anh Tod cuối xuống nhặt con dao lên, và sự hoang mang bắt đầu hiện rõ trên mặt mỗi người, khi con dao vụt biến mất vào trong không khí. một vài người chớp mắt rồi rón rén bước tới chỗ mấy giọt máu còn rớt lại trên sàn, bằng chứng duy nhất của việc họ không hề tưởng tượng ra mọi chuyện. một vài người trông có vẻ sợ sệt. một vài người trông có vẻ hoài nghi.

anh Tod lẳng lặng dìu tôi đi về phía hành lang trống, mắt không buồn liếc về phía họ lấy một lần.

“Kaylee. Em có bị thương ở đâu không?” anh lùi lại nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. Tôi chẳng bị sao hết, ngoại trừ bàn tay phải đang run rẩy và nhuốm đầy máu. Và bàn tay trái đang nắm chặt cái vòng tay của Heidi.

“Em không sao.” – Tôi thì thào thốt lên, giọng run run – “không phải máu của em đâu. Em đã giết chị ta.”

“Ai? Em đã giết ai hả Kaylee?”

“Heidi.” – Tôi nói, lúc anh kéo tôi ngồi xuống dãy ghế trống trước cửa phòng X-quang – “Chỉ có điều chị ta đã chết từ lâu rồi và đó không phải là chị ta. Mà là lão Avari. Nhưng lão ta không hề chết. Em không nghĩ là lão ấy có thể chết, nhưng em đã giết lão ấy. Và giờ thì Heidi đã biến mất nhưng lão Avari thì không, và máu chị ta nhuốm đầy tay em.” – Tôi chìa tay ra cho anh xem và chợt nhận ra là cái áo mình cũng đang ướt đẫm máu – “À, và em nhặt được cái vòng này trên sàn.”

“OK, em càng nói anh càng chẳng hiểu gì, và anh chỉ có thể thấy là người em đang dính đầy máu. Trước tiên để anh đưa em về nhà đã.”

Trước khi tôi kịp tập trung để biến mất khỏi bệnh viện thì anh Tod đã làm hộ phần việc cho cả hai. Chúng tôi hiện ra trong phòng khách nhà tôi và anh dẫn ngay tôi vào trong phòng tắm. anh hạ nắp bồn cầu xuống, rồi mở vòi nước lên. “Ngồi xuống và gột sạch máu đi em.”

“Em xin lỗi.” – Tôi lí nhí nói, lúc anh đặt con dao dính máu xuống bệ rửa mặt – “Em không định đến bệnh viện đâu. Em đang đứng ở trung tâm thương mại, lòng thầm ước giá như có anh ở đó, và đột nhiên đã thấy mình hiện ra trong phòng cấp cứu rồi.”

“Còn nơi nào tốt hơn bệnh viện khi mà người em dính đầy máu thế này.” anh vừa nói vừa sờ tay vào nước trong bồn để kiểm tra nhiệt độ.

“Em lại thấy ở đây tốt hơn.” Tôi ngoái đầu nhìn xung quanh phòng tắm, tay xoay xoay cái vòng bạc một cách vô thức.

Khi nước đã nóng vừa đủ, anh lấy khăn mặt nhúng vào đó rồi với tay tắt vòi nước. Sau đó, anh ngồi xuống mép bồn tắm và xoay người tôi lại đối diện với anh. Tôi nhắm mắt lại và nước mắt bắt đầu rơi. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Heidi tại CLB Taboo bảy tháng trước. một Heidi tràn trề sức sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ, khiến mọi người trong quán phải ngoái lại nhìn. Trước khi bị ả thần chết nổi loạn giết chết và lấy đi linh hồn.

“Chuyện gì đã xảy ra thế em?” anh Tod hỏi và tôi khẽ giật mình khi anh áp tấm khăn ấm vào má tôi.

Tôi mở mắt ra và để yên cho anh lau nước mắt mình. Đôi mắt xanh thẳm của anh dường như xóa hết đi mọi ý nghĩ về máu me và chết chóc của tôi. Hình ảnh lúc tôi xuyên mũi dao vào da thịt Heidi vẫn còn đó nhưng nó chỉ giống một ký ức kinh hoàng về chuyện đã xảy ra, chứ không tua đi tua lại trong đầu tôi như lúc trước nữa.

“Tên trộm linh hồn lại giết người một lần nữa.’ – Tôi dặt cái vòng tay xuống mép bồn tắm, sau đó đan các ngón tay lại với nhau – “Bà Madeline nói em phải đi lấy lại linh hồn ấy.

Bởi vì ngoài em ra không còn ai có thể làm việc đó. Em là người cuối cùng.” Tôi có thể nghe thấy sự hoảng hốt trong giọng nói của mình.

anh Tod nắm lấy bàn tay phải dính đầy máu của tôi và nhẹ nhàng dùng khăn lau lau cho tôi. Cơn hoảng sợ của tôi lại một lần nữa bị đẩy lùi. sự hỗn loạng trong đầu và trong trái tim tôi dần ổn định trở lại khi mọi dấu tích của việc tôi đã làm – việc tôi buộc phải làm – lần lượt được làn nước ấm rửa trôi.

“Chuyện gì đã xảy ra với các trích đoạt viên khác?” anh hỏi, giọng nói của anh không giống như bàn tay anh. Ổn định, mạnh mẽ và thận trọng.

“Lão Avari đã giết tất cả bọn họ. Lão ta chính là tên trộm linh hồn, nhưng em không biết lão ấy đã làm như thế nào và để làm gì. Và tại sao lão ta lại không giết em?”

“Làm thế nào mà lão ấy đánh cắp được các linh hồn từ Cõi âm? Làm sao lão ta có thể giết được em từ bên kia thế giới? Làm ơn đừng nói với anh là em đã đi qua đó nhé…?”anh lật tay tôi lại để lau các khớp tay.

“không. Em đang ở trung tâm thương mại - ở bên này thế giới thì gặp lão ta cũng ở đó, trong thân xác của một cô gái đã chết, giống như cách đã làm với anh Scott. Đây không phải chỉ đơn giản là việc nhập xác, anh Tod ạ. Lão ta đã thực sự đi qua bên này, bằng xương bằng thịt. Chỉ có điều không phải là xương thịt của lão ta thôi.

Tod đặt tay tôi trở lại xuống đùi và nhíu mày nhìn tôi. Các còng xoáy trong mắt anh hiện rõ sự lo lắng. “Mọi người có nhìn thấy lão ta không?”

“Lúc em ở đó thì không, nhưng lão ta đã giết chết một cô gái trong nhà vệ sinh. Và em đã chạm vào lão ấy rồi, hòan toàn hiện hữu. Có máu thịt đàng hoàng.” Tôi giơ tay mình lên để làm bằng chứng, mặc dù phần lớn vết máu chỉ còn đọng lại trên cái khăn anh đang xối dưới vòi nước. “Avari nói nếu em không giết lão ta – mà lão ta gọi là hy sinh con tốt – lão ấy sẽ lấy mạng bé gái đang đi cùng mẹ gần đấy. Và đó sẽ là lỗi tại em. Vì thế em đành phải đâm lão ta. Em đành phải giết chết Heidi…”

Nước mắt lại tiếp tục rơi lã chã trên má tôi và tôi không sao ngăn chúng lại được.

“Heidi là ai?”

“Là cô gái đã chết cách đây 7 tháng. Nhưng lão ta trông giống y hệt Heidi vào cái đêm chị ấy chết. Từ quần áo đến đầu tóc. Có điều… sau khi bị em đâm, chị ta lập tức tan biến và không khi, nhưng cái đó thì không.” Tôi liếc nhìn cái vòng tay trên bệ bồn tắm.

anh Tod cầm nó lên nghiên cứu rồi bỏ lại chỗ cũ. “anh cũng không hiểu điều đó có nghĩa là gì.”

“Em cũng vậy.”

“Em có chắc là chị ta chưa chết không?” Tod lại ngồi xuống mép bồn tắm và lau nốt chỗ máu còn lại trên tay tôi.

“Chắc mà. Lão ta còn nói xác chị ta đang phân hủy dưới lòng đất mà, và các tà ma đâu thể nói dối. Bọn chúng không thể nhập vào người chết, đúng không anh?”

“Đúng vậy.” – anh Tod gật đầu xác nhận. Thôi thì ít nhất cũng còn điều đó làm niềm an ủi – “Như lời em nói thì lão ta đã sử dụng thân xác của một người giống y như cô gái đã chết từ nhiều tháng trước… Và cách đây vài hôm là thân xác của một người giống y hệt Scott, ít nhất 12 tiếng sau khi cậu ta chết.”

“Chính xác. Nghe thật vô lý, anh nhỉ? không lẽ lão ta nhân bản được xác chết và sử dụng chúng như những bộ quần áo để đi lại trong thế giới loài người? Đó là chuyện không thể đúng không anh?”

anh Tod nhún vai. “nói thật, đến giờ thì anh chẳng dám nói chuyện gì không thể nữa. Nhưng chuyện em vừa nói nghe cũng hơi khó tin nhỉ?”

“Vấn đề là lão ta đang giết người, anh Tod ạ. Lão ấy tuyên bố con người chính là những con tốt, và lão ấy sẽ còn giét cho tới khi đạt được mục đích thì thôi.”

“Mục đích gì?”

“Làm sao em biết được! Em chỉ biết là người em gặp khi nãy có hành động và cử chỉ giống như lão Avari, nhưng bề ngoài và giọng nói thì lã của cô gái em gặp– dù chỉ là tạm thời – chính là giết chết thân xác đi mượn. Kể cả nếu nó mang hình dáng người anh quen.” –Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – “Em sẽ còn phải làm chuyện đó nhiều lần nữa, anh Tod ạ. Em sẽ phải giết lão ta hết lần này đến lần khác và mỗi lần như vậy em sẽ lại có cảm giác như đang giết người.”

Tôi không thể. Tôi không thể liên tục giết người như thế được, cho dù đó không phải là người thật, bởi vì cảm giác khi đâm vào cái xác của Heidi giống y như đan giết người vậy. Và lão Avari biết điều đó.

anh Tod nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Đó không phải là giết người, Kaylee ạ. Em không hề giết người, kẻ em giết chỉ là một con quỷ. Và nhờ thế em mới cứu được mạng sống cho đứa bé gái đó.”

“Em biết.” Nhưng tôi chẳng hề thấy giống như vừa cứu được gì hết. Người phụ nữ trong toa-lét chết vẫn cứ chết, và tôi chẳng thể làm gì đẻ thay đổi điều đó.

“anh nghĩ em phải vứt cái áo này đi thôi.” anh chỉ vào cái áo dính đầy máu trên người tôi. Vậy là trong hai ngày tôi mất toi hai cái áo mới mặc được có vài lần.

“Sao lại có máu được nhỉ?” – Tôi giật mình hỏi – “Tà ma mà cũng chảy máu à?” Tôi chỉ biết hơi thở của chúng vô cùng độc hại và rất dễ gây nghiện, còn lại tôi không biết máu của chúng như thế nào.

“anh không nghĩ đây là máu của tà ma.” – anh Tod lắc đầu nói – “Chúng không thể vượt qua ranh giới giữa hai thế giới, vì thế cho dù Avari có khoác lên người thân xác của ai đi chăng nữa thì đó cũng không phải là thân xác nguyên thủy bên Cõi âm của lão. Đồng nghĩa với việc máu chảy ra cũng không phải là của lão.”

“Thế thì em đã giết cái gì?” Tôi hốt hoảng kêu lên, hơi thở như muốn nghẹn lại cổ họng. Nếu không phải là giết người thì làm sao lại có nhiều máu như vậy?

“anh không biết em đã giết cái gì.” – anh Tod thú nhận, và nỗi kinh hoàng lại một lần nữa xâm lấn khắp người tôi – “Nhưng anh biết nó thuộc về thế lực bóng tôi. Em đã làm điều cần phải là, Kaylee ạ, và em đã cứu mạng những người khác.”

Tôi gật đầu, nhưng có cảm giác bàn tay vẫn chưa sạch máu, và cho dù tôi có kỳ cọ mạnh thế nào cũng không thể gột sạch hết được.

Rồi đột nhiên các vòng xoáy trong mắt anh khẽ chao đảo, và gần như ngay lập tức anh đã kiểm soát lại được chúng. “Em có muốn anh…?” – anh nhìn cái áo trên người tôi –

“anh có thể ra ngoài nếu em muốn.”

“không, anh đừng đi.” – tôi nói, và các vòng xoáy kia lại khẽ lay động – “Hãy ở lại với em. Em không muốn ở một mình.”

Ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến. “anh sẽ không bao giờ để em phải ở một mình nữa, Kaylee ạ.” Và tôi bắt đầu thở bình thường trở lại, bởi tôi hiểu rằng mình sẽ không bao giờ ngã khi có anh ở bên cạnh. Nếu tôi trượt chân, anh sẽ đỡ tôi. Nếu tôi mất thăng bằng, anh sẽ tìm lại nó cho tôi. Và tương tự, tôi cũng muốn là điểm tựa, là sự cân bằng đối với anh.

Hai tay tôi run bần bật lúc tôi cởi chiếc cúc áo đầi tiên, và các vòng xoáy màu sắc trong mắt anh lại quay trở lại. Tôi rùng mình khi nhìn thây chiếc cúc áo thứ ba. Nó vừa dính vừa lạnh bởi máu khô. Tôi không muốn chạm vào nó.

“Em có muốn anh giúp không?” Đọc được sự ngần ngừ trong mắt tôi, anh Tod dặt dè lên tiếng.

Tôi gật đầu. “Có. anh giúp em với.”

Tod chìa tay ra giúp tôi cởi từng chiếc cúc còn lại. sự mơn trớn khi các ngón tay của anh sượt qua da thịt tôi lại một lần nữa đánh thức mọi giác quan trong người tôi – những thứ cảm xũc tôi ngỡ là đã chết cùng với tôi từ một tháng trước.

Tôi không hề nhận ra là chiếc cúc áo cuối cùng đã được cởi xong, cho tới khi anh thì thầm bảo tôi “Đứng dạy nào em.” – tôi làm theo lời anh và chiếc áo từ từ trượt ra khỏi người tôi. Kế đó, Tod dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau sạch chỗ máu trên bụng tôi – “Mỗi lần gặp em, anh chỉ muốn được chạm vào em và anh vẫn luôn thấy hồi hộp mỗi khi em để anh làm như vậy..”

“Tại sao?” Tôi thì thào hỏi lại, cảm giác như mình là cô gái may mắn nhất trên đời.

“Bởi vì cảm giác ấy tuyệt vời đến nỗi anh không dám tin đó là sự thật. anh luôn sợ rằng ai đó hoặc cái gì đó sẽ phá hỏng nó. Lúc nãy, khi anh nhìn thấy người em dính đầy máu,anh đã tưởng chuyện đó lại xảy ra một lần nữa. anh tưởng rằng Thane đã bắt được em.”

“Em không sao mà.” Ít nhất là về thể xác.

“Giờ anh chẳng sợ gì hết, chị sợ mất em thôi, Kaylee ạ.” – anh cúi đầu hôn nhẹ lên vết sẹo trên bụng tôi – “anh không muốn dể em đi đâu hết, nhỡ chuyện tương tự lại xảy ramột lần nữa thì anh biết phải làm sao?”

“Vậy thì hãy giữ em lại. Em không hề thấy ổn một chút nào.” – Tôi thú nhận. Tôi không thể nói với người khác điều tôi đang nói với anh, bởi vì họ sẽ không thể hiểu được. Hơn nữa, mọi người cũng đã đủ lo lắng cho tôi rồi – “Ngoài anh ra, tất cả những gì em cảm nhận được là sự đau đớn, máu me và chết chóc. Hoặc không gì hết. Ngoại trừ nỗi đau, tất cả chỉ còn là… sự trống rỗng. Cảm giác ấy ngày một lớn dần trong em, nhất là những khi em ở một mình, và em ghét điều đó, nhưng lại không thể kháng cự được nó. Thức ăn giờ chẳng còn chút mùi vị gì hết. âm nhạc và phim ảnh cũng nhạt nhẽo và buồn tẻ. Mọi thứ màu sắc trên đời bỗng chốc thành một màu đơn sắc. Tại sao lại như thế hả anh? Em bị làm sao à?”

“không, em không bị sao cả. Em sẽ không cảm thấy như vậy mãi đâu, Kaylee ạ.” – Tod ân cần giải thích – “Cơ thể và trí óc em vẫn đang trong giai đoạn thích ứng với cuộc đời sau khi chết. Các giác quan của em cũng cần có thời gian để thích ứng lại.”

“Chỉ có anh là tuyệt thôi.” – tôi khẽ nâng cằm anh lên cho mắt chúng tôi gặp nhau một lần nữa – “Tại sao anh là điều duy nhất trên đời khiến em cảm thấy tuyệt vời như thế này?”

“anh không biết.” – Tod đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo tôi – “Nhưng anh sẽ không thắc mắc về chuyện đó.”

“Em biết tại sao.” – tôi nói, lúc môi anh tìm đến môi tôi và nhắc lại cho tôi nhớ cái cảm giác đê mê khi được chạm vào anh – “Đó là bởi vì em yêu anh.” Tôi thì thầm vào tai anh và tôi cảm nhận được trái tim anh dường như đập nhanh hơn. Trước giờ tôi chưa lần nào nói lời yêu anh, và tôi sợ phải nói ra câu đó, bởi vì nó đến quá nhanh và quá mãnh liệt, và…

“anh cũng yêu em.” – Môi anh khẽ sượt qua vành tai tôi – “sự vĩnh cữu đối với anh giờ không còn là quá dài nữa.”

Trái tim tôi đập rộn ràng khi nghe anh thốt ra những lời ấy và tôi hơi ngả đầu về phía sau để có thể nhìn rõ hơn các vòng xoáy cảm xúc trong mắt anh. “Em muốn được cảm thấy như đang sống trở lại, quên đi cảm giác cay đắng, lạnh lẽo và trống trải luôn thường trực trong em. Hãy làm cho em sống lại với nhữn gcarm xúc mà em chưa từng được trải qua đianh.”

Các vòng xoáy màu xanh cô-ban chuyển động không ngừng trong mắt anh. “Em có chắc không?”

“Em chưa bao giờ chắc chắn chuyện gì hơn thế này.” Tôi nắm lấy tay anh và kéo anh đi ra hành lang về phía phòng tôi, sao đó đóng cửa lại sau lưng chúng tôi.

“Kaylee, chuyện này có ý nghĩa rất lớn đối với anh.” – Tod vuốt dọc cánh tay tôi và dừng lại ở khuỷu tay tôi, ánh mắt anh nãy giờ vẫn không hề rời tôi – “Nếu may mắn, chúng tasẽ có hàng triệu triệu giây phút ở bên nhau như thế này, và anh muốn trân trọng từng phút giây ấy. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ có lại được khoảnh khắc này lần thứ hai, vì thế nó vô cùng quan trọng đối với anh.” – tôi có thể cảm nhận được sự chân thành và căng thẳng trong giọng nói của anh – “anh cần phải biết nó cũng quan trọng đối với em.anh cần phải biết lần này không giống như lần trước. Rằng em không phải muốn làm chuyện ấy chỉ để nói là mình đã làm nó. Bởi vì anh không thể chấp nhận lý do đó. Mối quan hệ của chúng ta không phải chỉ dừng lại ở đó.”

Tôi ghét sự hoài nghi trong mắt anh, nhưng trên tất cả, tôi ghét việc chính tôi là người dã gieo sự hoài nghi đó cho anh.

Tôi đặt một tay lên ngực anh để có thể cảm nhận được nhịp đập của trái ti anh. “Lần này không hề giống như lần trước.” – lần trước tôi đã từng có ý định làm chuyện đó với anh Nash, nhưng vì những lý do hoàn toàn sai lầm. Và tôi chưa bao giờ ân hận vì đã không đi tới quyết định của mình – “chuyện này cũng rất quan trọng đối với em, anh Tod ạ. anh rất quan trọng đối với em.”

anh lại nhìn sâu vào trong mắt tôi một lần nữa, như để tìm kiếm sự thậ trong đó. Và rồi các vòng xoáy như vỡ òa thành những cung bậc màu sắc rực rỡ, giống như những đốm lửa nhỏ tí tách giữa một ngọn lửa lớn cháy hừng hực trong mắt anh. Và tôi có thể cảm nhận dược hơi móng đó đang tỏa ra bao quanh lấu mình.

anh Tod bế bổng tôi lên. anh thật ấm áp, trong khi mọi thứ xung quanh tôi đều lạnh lẽo. anh thật ngọt ngào, trong khi cả thế giới chỉ toàn một mùi cay đắng. anh là của tôi và tôi muốn được là của anh. Cả về thể xác lẫn tâm hồn.

“anh yêu em, Kaylee. Hơn bất cứ thứ gì trên đời. Và anh sẽ không bao giờ có thể yêu được ai nhiều hơn thế. Nếu anh có thể làm cho thời gian ngừng lại và lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, anh sẽ làm ngay mà không cần suy nghĩ.”

“Em cũng yêu anh.” – tôi cúi xuống hôn anh – “Nhưng có lẽ chúng ta nên lưu giữ khoảnh khắc tiếp thoe thì hơn.” Môi tôi lướt nhẹ trên má anh, và Tod bật cười, từ từ đặt tôi xuống giường.

“anh là của em.” – anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, thì thầm nói – “Mãi mãi.”
Bình Luận (0)
Comment