“một LINH HỒN TÁI SINH? Ý ông là một linh hồn được khôi phục lại? Giống như tôi?” Toàn thân tôi lạnh toát, đến nỗi tôi có cảm giác mình giống như một cái xác ướp bị lạnh hơn là một cái xác sống.
“Đúng vậy, hoặc linh hồn của thần chết. Hoặc của bất cứ ai từng được khôi phục lại linh hồn. Chắc chắn chúng có liên quan gì đó với nhau. Tôi đã cố tìm hiểu ở phòng Tái sinh nhưng mất tên khốn đó nhất quyết không chịu hé môi nửa lời, chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu về quyền sở hữu cá nhân và…”
“Vậy ra đó là lý do tại sao lão ấy cử ông đi săn lùng tôi và Mareth à?” Giọng anh Tod run lên vì tức giận.
Tên Thane gật đầu. “Lão ta hiện đang sử dụng linh hồn tái sinh của tôi, nhưng sớm muộn gì lão ta cũng sẽ dùng cạn nó – càng ngày tôi càng cảm thấy yếu dần đi – và lão ta sẽ thay thế bằng một linh hồn khác. Còn bây giờ lão ta chỉ đang thu thập chúng để đấy thôi. Cố gắng đầu cơ mua vét thị trường trước khi có kẻ phát hiện ra món kinh doanh hời này.
Lão ta là một tà ma có óc kinh doanh lớn không phải ai cũng theo kịp.”
Hiển nhiên ‘óc kinh doanh lớn’ ở đây nghĩa là lòng tham rồi.
“Lão ta đang rao bán các linh hồn tái sinh ý hả?” Giống như một trạm bán vé tàu ở sân ga Cõi âm.
“Mới chỉ một vài cái thôi. Tôi cá là cô có thể đoán ra khách hàng đầu tiên là ai…”
“không, tôi…” – nhưng rồi tôi đã đoán ra – “Belphegore. Đó là lý do tại sao lão ta có được linh hồn của Heidi. Và cả Meredith. Lão ta đã đổi một linh hồn tái sinh với hai linh hồn đó.”
“Hai linh hồn đó và vài linh hồn khác. Giờ lão ta muốn đòi bao nhiêu mà chẳng được. Đó là lợi thế của việc độc quyền.”
“Mareth đâu?” anh Tod hỏi.
“Tôi không biết.” Thane nhún vai, và anh Nash nổi khùng lên.
“Giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói dối đâu, thần chết.”
“nói dối thì chẳng có thời điểm nào mà không thích hợp cả. Nhưng tôi đang nói sự thật. Tôi chỉ giao mụ ta cho Avari thôi còn lão ấy làm gì với mụ ta thì tôi không biết. Có thể lão ta đem cất vào kho lạnh, giống như những người khác. Nhưng nếu bảo tôi đoán thì tôi nghĩ lão ấy đã bán mụ ta. Với cái giá rất hời.”
“Lão Avari định bán chị ấy cho ai?” Tôi rùng mình trước ý nghĩ anh Tod đã có thể bị bắt thay cho Mareth. Hoặc là tôi.
Tên Thane lại nhún vai. “Có thể là bất cứ ai. Có hàng trăm tà ma khác ở bên Cõi âm, và chúng sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có được một ngày bên thế giới này. Lão Avari đang có thứ chúng cần để đi qua đây. Và nó sẽ thuộc về kẻ nào trả giá cao nhất. hiện giờ cần đang vượt quá cung nhiều lắm rồi.”
“Vậy là mỗi lần bà Madeline cử một trích đoạt viên đuổi theo lão Avari, bà ấy đã vô tình mang đến cho lão ta một tấm vé nữa để bán.” Tôi thảng thốt nhận ra một sự thật kinh hoàng.
“sự mỉa mai ấy càng khiến lão ta khoái chí hơn.”
“Tại sao lão ta vẫn chưa bắt tôi?” – Tôi hỏi và gã thần chết nhíu mày như thể không hiểu câu hỏi của tôi – “Tôi không phải là một chiến binh. Nếu lão ta có thể dễ dàng bắt đi các trích đoạt viên như thế, tại sao lão ta vẫn chưa làm điều tương tự với tôi?”
“Rồi lão ấy sẽ làm thôi. cô là một phần của trò chơi dài kỳ này mà.” – Thane nói – “Từ giờ tới khi đó, lão ta sẽ còn chơi với cô dài dài. Tôi nghĩ lão ta muốn thử xem sự kiên cường của cô sẽ kéo dài được bao lâu. Lão ta muốn chờ xem liệu cô có dám từ bỏ bản thân để cứu người mình yêu thương hay không. Trong thời gian đó, lão ta sẽ hưởng lợi từ nỗi đau và mặc cảm tội lỗi trước những cái chết đáng ra có thể ngăn chặn được của cô. Và sau khi cô đầu hàng, lão ta sẽ có thể trực tiếp hành hạ cô bao nhiêu tùy thích.” – hắn nhún vai nói tiếp – “Avari không bao giờ thua.”
“Nhảm nhí.” – anh Nash cộc cằn gắt lên – “Lão ta sẽ không ngừng giết người chỉ vì Kaylee giao nộp thân mình. không cần biết lão ta đã hứa hươu hứa vượn những gì, tôi dám chắc một điều lão ấy sẽ không bao giờ ngừng giết người.”
“Chính xác. Giờ lão Avari đang ở thế thượng phong, muốn giết ai mà chẳng được. Nhưng lão ta không thể đi ngược lại lời mình nói. Nếu cô ta chấp nhận nộp mình, lão ta sẽ thakhông đụng đến những người nằm trong danh sách gia đình và bạn bè của Kaylee Cavanaugh.”
Choáng váng và buồn nôn, tôi ngồi thụp xuống cái ghế bành của bố và hất tóc ra đằng sau. “Trò chơi dài kỳ đó là gì? Lão ta đang tính làm gì vậy?”
Gã thần chết chỉ nhún vai. “Cái đó thì tôi chịu. Nhưng lão ta có vẻ bị ám ảnh với nó. Mọi thứ lão ta đang làm đều xoay quanh nó. Với cô là nhân vật trung tâm.”
“OK, hãy quay lại vấn đề chính.” – Bởi vì nếu còn tiếp tục nghĩ về những người đáng ra tôi có thể cứu, những người đang phải thay tôi chịu đựng kiếp sống địa ngục bên Cõi âm, có lẽ tôi sẽ hóa điên mất – “Lão ta sử dụng linh hồn tái sinh của ông để vượt qua màn sương mù đi vào thế giới của chúng tôi. Thế còn linh hồn thứ hai thì sao? Linh hồn mang lại hình dáng con người cho lão ta ý? Lão ta đã làm cách nào?”
“Tôi không biết chi tiết. Chỉ biết là lão ta đã phát hiện ra cách sử dụng linh hồn thứ hai, một cách tình cờ…”
“Khoan, khoan, ông nói vậy nghĩa là sao?” – anh Tod lên tiếng – “Ai là người phát hiện ra vụ linh hồn thứ nhất?”
Tên Thane nhún vai. “không phải tôi tự khen mình đâu, nhưng… là tôi. Từ nhiều thập kỷ trước rồi.”
“Và ông nói với lão Avari là lão ta có thể dùng linh hồn của mình để đi qua đây?” – Tôi nhíu mày thắc mắc – “Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông cho lão ta lý do để cần đến linh hồn của mình?”
“Bạn trai cô đâu cho tôi sự lựa chọn nào khác!” – gã thần chết hét ầm lên, chỉ về phía anh Tod – “Chỉ vì một cú đấm của một tên thần chết mới vào nghề nà giờ tôi phải phục vụ cho một con quỷ Cõi âm.”
“anh ta là thế mà.” anh Nash lẩm bẩm trong miệng.
“Chừng nào Avari còn cần đến linh hồn của tôi, lão ta sẽ còn cho tôi được sống. Dù ít hay nhiều. Hơn nữa, tiết lộ của tôi cũng đâu có gì là quá gê gớm.” – Thane thản nhiên nói –
“Thứ tôi chỉ cho lão ta là cách để đi qua bên này, chứ có cung cấp cho lão ta thân xác nào đâu. Nó giống như tấm vé dành cho khách tham quan, nơi cô chỉ có thể nhìn chứkhông thể chạm vào bất cứ thứ gì. Vụ linh hồn thứ hai là do lão Avari tự tìm ra, không liên quan gì đến tôi.”
“Ok, quay lại cái phần lão Avari có thể đội lốt người chết… Ông biết gì về chuyện đó?” Đầu tôi quay cuồng với những thông tin vừa nghe được từ gã thần chết. Chúng tôi cần phải khẩn trương trước khi lão Avari triệu tập tên Thane hoặc bà Madeline đột nhiên tới tìm tôi.
“Tôi chỉ biết đấy là chuyến đi một chiều, có đi không có về. Lão ta cần một linh hồn con người và một món đồ của người chét. Lão ta sẽ phải có hai thứ đó để đi qua đây, và sử dụng hình dáng của linh hồn đó khi nó chết đi. Cùng với đầy đủ quần áo và phụ kiện mà nó đang mặc trên người.”
“Cái vòng tay…” – Tôi thốt lên và anh Tod gật đầu – “Làm sao lão Avari có thể lấy được cái vòng tay của Heidi Anderson?”
“cô thử nghĩ xem còn ai vào đây nữa? Lão ta bắt tôi phải đi tìm nó chứ sao. Nhưng đó không phải là điều cô cần quan tâm. Điều quan trọng ở đây là sau khi quay lại Cõi âm, nhưng linh hồn không-tái-sinh ấy sẽ trở nên vô giá trị. Chúng sẽ biến mất và không thể tái sử dụng lại nữa.”
“Bao bì dùng một lần.” – anh Tod nói – “Giống như mấy vỏ chai nước, uống xong là bỏ. Ý ông là vậy đúng không?”
“Tôi không hiểu.” – Và tôi cũng không chắc là mình muốn hiểu – “Tại sao một linh hồn con người có thể mang lại cho lão ta một thân xác như thật được?”
“Tôi cũng không biết cách thức hoạt động chính xác của nó như thế nào. Chỉ biết là các giới hạn của lão ấy cũng giống như tôi, chắc là vì lão ta đang dùng linh hồn của tôi làm giấy thông hành. Tàng hình và tắt tiếng có chọn lọc, di chuyển trong nháy mắt. Nhưng không có các siêu năng lực của tà ma.”
“Vậy là lão ta có thể bị thương khi ở bên này?”
Thane gật đầu. “Cũng giống như tôi thôi. Nhưng chắc cô cũng biết, dù cô đâm chết lão ta cũng không có nghĩa là đã giết được lão ta thực sự. Khi thân xác đi mượn chết đi, lão ta chỉ bị hút ngược trở lại Cõi âm, cùng với linh hồn của tôi mà thôi.”
“Thế có cách nào lấy lại linh hồn của ông mà không phải đi qua bên đó không?” Tôi hỏi
“Tôi không biết. Và tôi cũng không quan tâm. Còn cô làm thế nào để giữ lời hứa của mình là việc của cô.”
“Ông nói là sẽ cùng giúp mà.” Tôi nhắc lại cho hắn nhớ.
Thane gật đầu. “Nhưng tôi đã nói cho cô nghe tất cả những gì tôi biết rồi, cô còn muốn tôi giúp gì nữa?”
“Hãy tìm hiểu xem tại sao cái vò hai quai của tôi không bắt được linh hồn của ông khi tôi đâm chết những người kia.” – tôi nhớ lại hai linh hồn con người đã bị hút vào trong cán dao – “Và làm sao để thực hiện điều đó.”
“Thế cô bảo tôi phải làm sao?”
Tôi nhún vai, thản nhiên quẳng trả lại đúng những lời hắn vừa nói với mình khi nãy. “Làm thế nào để giữ lời hứa là việc của ông.”
“nói tóm lại là…” – anh Nash lên tiếng, trước khi tên Thane vụt biến đi trong giận dữ - “Lão Avari sẽ còn tiếp tục xuất hiện ở đây trong lốt những người đã chết và giết thêm nhiều người vô tội nữa? Chỉ để cho vui?”
Tên Thane gật đầu. “hiện tại việc đi lấy các linh hồn con người quá dễ dàng đối với lão ta, vì thế lão ấy muốn cho đi bao nhiêu mà chẳng được. Hơn nữa, mỗi lần cô ta đâm chếtmột người là mỗi lần lão ấy được thỏa sức tận hưởng nỗi đau đớn tột cùng của cô ta. Và điều đó còn đáng giá hơn nhiều so với một linh hồn.”
Tôi giơ một tay lên xoa trán. không lẽ con người ta chết đi rồi mà vẫn có thể bị đau đầu? “Và vì lão ta đã bán một linh hồn tái sinh cho mụ Belphegore, chúng ta cần phải chuẩn bị tinh thần đón gặp mụ ấy bất cứ lúc nào, chỉ có điều không biết ở đâu, khi nào và trong hình dáng của ai, đúng không?”
Lại thêm một cái gật đầu nữa. “Nhưng cũng có thể cô sẽ chẳng bao giờ đụng mặt với mụ ấy. Belphegore không bị ám ảnh với linh hồn nhỏ bé của cô như là lão Avari.” – nói rồihắn liếc sang phía anh Tod giọng đầy mỉa mai – “Hãy nghĩ mà xem, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra nếu lão Avari và tôi không gặp nhau.”
Trông anh Tod như muốn bệnh. “Đây là lỗi tại anh. Lão Avari sẽ không bao giờ biết được chuyện này nếu anh không quẳng tên Thane cho lão.” anh lầm bầm nói.
sự động viên duy nhất tôi có thể làm cho anh là đan các ngón tay mình vào tay anh.
“Đúng thế đấy, chàng trai si tình ạ.” – gã thần chết rõ ràng đang rất hả hê vì sự dày vò của anh Tod – “Chẳng có việc tốt nào mà không bị trừng phạt cả.”
“Thế chúng ta phải làm thế nào để ngăn chặn lão ta lại?” Tôi tuyệt vọng hỏi.
“Ngăn lão ta á?” – tên Thane nhún vai – “Tôi không biết phải làm thế nào, và tôi cũng không quan tâm.”
“Nhưng chúng ta đã có thỏa thuận với nhau rồi mà!” – Tôi phẫn nộ đứng bật dậy – “Tôi giúp ông lấy lại linh hồn từ tên quỷ đó, đổi lại ông nói cho chúng tôi biết cách để ngăn chặn lão ta.”
“Ô hay, cô có nhầm lẫn gì không đấy. Tôi chỉ hứa là nói cho cô biết những gì mình biết thôi, và tôi đã giữ đúng lời hứa. Còn cô làm gì với những thông tin đó là việc của cô.
Đừng nghĩ là cô có thể nuốt lời. Nếu không tôi thề là sẽ đeo bám theo cô từ nay cho tới khi sự tồn tại của cô kết thúc. cô không nhìn thấy tôi không có nghĩa là tôi không có mặt ở đây. Tôi biết tất cả những người cô biết. Tôi biết bạn bè và người thân của cô sống ở đâu. Chỉ cần cô dám nuốt lời, tôi sẽ giết tất cả đam người đó mà không cần đợi tới lão Avari ra tay.”
“Bố không thể nói với bà Madeline được!” Tôi rối rít chạy theo bố, lúc ông đi vào trong phòng lấy điện thoại. Ngay sau khi tên Thane đi khỏi, tôi đã gọi điện cho bố và ông ấy đã về nhà ngay lập tức.
“Tất nhiên là bố có thể rồi. không thể tin được là con thậm chí còn nghĩ tới chuyện giấu bà ấy chuyện này.”
“Con cũng đâu cần phải nói với bố.” Tôi nắm lấy tay bố và ông đành phải quay lại nhìn tôi với cái trán nhăn tít. Các vòng xoáy không hề chuyển động vì thế tôi không thể biết được ông đang sợ đến nhường nào. Nhưng tôi biết, ông đang lo sợ không kém gì tôi.
“Kaylee, bố rất mừng vì con đã kể cho bố nghe nhưng bố không thể vì quyết định sáng suốt đó của con mà đưa ra quyết định sai lầm của bản thân được. Bà Madeline biết phải làm sao để đối phó với các thần chết nổi loạn và các tà ma bỏ trốn, nhiều hơn tất cả chúng ta gộp lại.” nói rồi bố tôi quay lưng đi tiếp, làm tôi buộc lòng phải thốt ra cái sự thật mà tôi không hề muốn bố biết.
“Nếu thế thì tại sao bà ấy vẫn để mất cả ba trích đoạt viên của mình?”
Ngay lập tức bố tôi dừng khựng lại giữa hàng lang, từ từ quay lại nhìn tôi. “Mặc dù không ưa gì bà Madeline, nhưng bố cũng hiểu rằng đó không phải là lỗi của bà ấy. Bà ấy đã làm hết sức trong khả năng của mình, và con sẽ chỉ khiến cho công viejc của bà ấy khó khăn và nguy hiểm hơn khi giấu nhẹm thông tin đó đi.”
“Dừ biết bà ấy cũng chẳng thể làm được gì.” – Tôi khăng khăng nói – “Bà ấy đâu còn trích đoạt viên nào nữa ngoài con. Nhưng người bị lão Avari bắt đi đều đang bị nhốt trong kho lạnh hay một nơi nào đó, và tình trạng sống chết thế nào chưa ai biết. Thane vẫn giữ được thân xác của mình bởi vì hắn ta vẫn còn hữu dụng với lão Avari. Còn cơ thể của các trích đoạt viên khác đều bị lão ta xử lý để linh hồn của họ không thể trốn thoát. Đấy là trong trường hợp lão ta chưa bán chúng đấy.”
“Bán chúng đi á?”
“Vâng, cho các tà ma khác. Thane nói bên Cõi âm có hàng trăm loại tà ma. một khi bọn chúng biết về kế hoạch của lão Avari, chắc chắn chúng sẽ xếp hàng dài để tham gia chơi cùng. Và như thế có khác nào là một cuộc diệt chủng loài người. Xác người sẽ chất thành đống, còn linh hồn sẽ bị bắt đi làm nô lệ và chịu sự đầy đọa, tra tấn tới vĩnh cữu. Kết thúc sự tồn tại của loài người.”
Bố tôi lặng thinh suy nghĩ hồi lâu rồi đưa hai tay lên xoa mặt. “Có khi nào tất cả những chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm không? Hay là sản phẩm của trí tưởng tượng thái quá của thanh niên bọn con không?”
“không ạ.” – anh Tod đi theo tôi vào trong hành lang – “Nash và cháu cũng có mặt ở đó và nghe toàn bộ câu chuyện.”
“OK, vậy thì có khi nào tên Thane bịa ra mọi chuyện để lão Avari kiếm ăn từ nỗi hoang mang của bọn con không?”
“Cũng không phải là không có khả năng đó.” – Tôi thừa nhận – “Nhưng những thứ hắn nói đều trùng khớp với những điều bọn con biết. Từ việc các thần chết và các trích đoạt viên bị mất tích đến việc lão Avari lang thang bên thế giới loài người trong thân xác của những người đã chết.”
“Chú Cavanaugh, cháu nghĩ những gì tên Thane nói là thật đấy ạ. Thế giới sắp loạn rồi!” anh Tod nói.
“Và nếu bố nói với bà Madeline…?”
“Bà ấy sẽ kể cho ông Levi biết, và ông ấy sẽ lùng bắt bằng được tên Thane và giết chết hắn bằng cách lấy đi Hơi thở Quỷ trong cơ thể hắn, bởi giờ hắn không con linh hồn.” Và nhưu thế chúng tôi sẽ mất đi kẻ duy nhất có thể cung cấp những thông tin hữu ích để chống lại lão Avari.
“Con nghe bố nói này, không ai mong muốn được giết tên Thane như bố.” – Bố tôi nói – “Nhưng ông Levi, cũng như bố, hiểu điều gì quan trọng hơn. Ông ấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, vì nó còn liên quan tới biết bao nhiêu mạng người.”
“Vấn đề không phải là ở chỗ đó.” – Tôi lắc đầu – “Thane biết ông Levi sẽ không bao giờ để con trả lại linh hồn cho hắn, vì thế nếu biết chúng ta liê quan tới ông Levi hay bà Madeline, Thane sẽ cho rằng con nuốt lời và hắn sẽ tàn sát tất cả những người thân của con, mà không cần đợi lão Avari hạ lệnh. Emma. Sophie. cô Harmony. Ai mà biết được còn bao nhiêu linh hòn vô tội nữa sẽ bị hắn bắt đi trước khi ai đó tóm được hắn.”
Bố tôi thở dài đầy não nề, khiến tôi tự hỏi không biết có còn chút không khí nào trong lá phổi của ông nữa hay không. “Đằng nào thì chúng ta cũng đang sống trong nguy hiểm rồi mà con. Chừng nào con, Tod hay Luca còn ở đây, Thane sẽ không thể làm gì chúng ta.” – bởi vì hắn không thể tàng hình với chúng tôi – “Ông Levi và bà Madeline cần phải biết Kaylee ạ. Hãy nghe bố lần này đi con.”
“Thôi được rồi. Chúng ta sẽ kể cho mọi người nghe – kể cả ông Levi và bà Madeline – những gì Thane vừa nói với bọn con, nhưng sẽ làm như là bọn con đã phải nẹn cho hắnmột trận nhừ tử mới moi được những thông tin đó. Và chúng ta sẽ không đả động gì tới lời hứa lấy lại linh hồn cho hắn từ tay lão Avari. Con không nghĩ là chúng ta có thể giấu được Sabine, vì một vài lý do…”
“anh có thể giữ bí mật mà!” anh Nash hét ầm lên từ bên ngoài phòng khách.
“Mọi người đều biết em giỏi giữ bí mật thế nào rồi.” – anh Tod nói, và tôi dùng cùi chỏ huých cho anh một cái – “Gì chứ, cậu ấy được quyền nói anh mà anh không được nói lại à?”
“Chính xác.” Tôi nói
“Tại sao?”
“Bởi vì trận chiến này cháu đã chiến thắng, còn cậu ta vẫn đang phải dưỡng thương.” Bố tôi nhẹ nhàng giải thích, mắt liếc về phía bàn tay đang đan chặt lấy tay tôi.
“Ở đây làm gì có trận chiến nào đâu ạ.” – anh Tod ra sức phủ nhận và qua cách nói chuyện của anh, tôi có thể đoán được là bây gờ dù có đứng kế bên chúng tôi, anh Nash cũngsẽ không thể nghe thấy gì – “Bọn cháu không hề đánh nhau để tranh giành Kaylee. Em ấy đã tự quyết định đấy chứ ạ. Và không ai cảm thấy tồi tệ về chuyện vừa xảy ra hơn Kaylee và cháu.”
“À, cái đó thì chú không chắc…” Bố tôi hạ giọng hất hàm chỉ về phía phòng khách.
“Mấy người nên biết là mặc dù không nghe thấy gì nhưng không có nghĩa là tôi không biết mọi người đang nói về tôi.” Tiếng anh Nash gắt gỏng vọng vào từ phòng khách.
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi vội vàng quay lại chủ đề chính. “Vậy là bố sẽ không nói với abà Madeline về thỏa thuận của bọn con với Thane đúng không?” Tôi nói to để mọi người đều có thể nghe được.
Bố tôi do dự mất một lúc rồi cũng đành gật đầu hứa. “Ừ, nhưng bố vẫn bảo lưu quyền thay đổi ý kiến của mình, lúc nào thấy cần.”
Tôi gật đầi chấp nhận. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể yêu cần ở bố.
“Sabine đang trên đường đua Sophie tới đây.” – Nash thông báo lúc chúng tôi quay trở ra phòng khách – “Còn Emma sẽ cùng Luca từ trường tới thẳng đây.” – Hôm nay chúng tôi được nghỉ học sớm vì cái chết của Brant, nhưng Luca phải ở lại để cho lời khai với cảnh sát và ban giám hiệu – “Mẹ cháu cũng sẽ ghé qua trước khi đi trực lúc 11 giờ đêm.”
“Con cũng đang đợi bà Madeline liên lạc rồi nhắn tin cho Alec.” Tôi nói.
Bố tôi thở dài đầy cam chịu, với tay lấy cái điện thoại. “Lại một nhà đầy khác nữa hả… Để bố gọi thêm ít đồ ăn.”
“OK, để tôi cập nhật cho mọi người nghe những thông tin mới nhất vừa nhận được.” Tôi đứng dựa lưng vào tường lửng ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp, nơi sáu người bạn thân nhất của tôi – cộng thêm chị Sophie – đang ngồi chăm chú lắng nghe. một nỗi lo lắng mới bắt đầu dâng trào trong lòng tôi. Điều gì đã đẩy tôi vào vị trí tôi đang đứng ở đây? anh Nash, Sabine, và anh Tod đều là những chiến binh giỏi hơn tôi. Tôi có gì mà mọi người lại tin tưởng ở tôi đến vậy? Nhỡ sự tin tưởng của họ đã đặt nhầm chỗ thì sao?
Nhỡ quyết định của tôi khiến cho mọi người mất mạng thì sao?
Tôi liếc mắt qua nhìn anh Tod, đột nhiên thấy không tự tin vào bản thân một chút nào, nhưng anh đã mỉm cười và gật đầu động viên tôi tiếp tục. Tôi không hề nhìn thấy có chút nghi ngờ nào trong ánh mắt anh. Niềm tin mà anh dành cho tôi có lẽ còn nhiều hơn cả bản thân tôi.
“Ừm… lão Avari sẽ còn quay lại và có thể sẽ không đi một mình. Chúng ta vẫn chưa rõ hiện có bao nhiêu tà ma có khả năng đi qua thế giới bên này, nhưng tôi dánh chắc một điều: Khi chúng xuất hiện, trông chúng sẽ giống y như thân xác của linh hồn mà chúng đang sử dụng. Và vì chúng ta không thể đánh lại kẻ thù mà ta không thể nhìn thấy, tôi nghĩ cách tốt nhất để bắt đầy cuộc chiến này là thuộc lòng tất cả những khuôn mặt mà kẻ thù có thể sẽ đội lốt.”
“Tức là sao?” Chị Sophie bối rối hỏi. Mặt chị ấy vẫn đang sưng vù còn hai mắt thì đỏ hoe vì khóc quá nhiều.
“Gã tà ma chị nhìn thấy chiều nay tên là Avari. Trông lão ta giống y hệt như Meredith Cole bởi vì lão ta đang khoác lên người linh hồn của bạn ấy, giống như một thứ trang phục vậy. Vì thế việc chúng ta cần làm bây giờ là lập ra một danh sách các linh hồn – những bộ trang phục tiềm năng – mà lão Avari và đám bạn quỷ sứ của lão ta có thể mặc.”
Sau lưng tôi, bố đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người trong bếp. Trong một giây tôi bắt gặp ánh mắt bố nhìn về phía chai rượu whiskey mà ông tịch thu được của anh Nash mấy hôm trước.
Bố tôi cũng đã có một tháng đầy biến cố.
“Và chúng ta định làm chuyện đó như thế nào?” – Emma giờ mới lên tiếng – “không lẽ lan thang ra ngoài nghĩa địa chơi trò ‘cốc, cốc, cốc, ai nằm đó?’ với các tấm bia mộ?”
Cậu ấy đang rất hoang mang và buồn. Có lẽ còn hơn chị Sophie. Bởi cậu ấy cũng chơi với Brant lâu như tôi, và cậu ấy biết một tà ma có thể làm gì từ đầu bên kia thế giới, chứ chưa nói là đầu bên này. Ý nhĩ về việc có vài ba gã tà ma đang lởn vởn đâu đây trong thế giới của chúng tôi quả thực quá sức chịu đựng với cậu ấy.
Tôi hoàn toàn có thể thông cảm được với sự lo lắng của Emma. Cuộc đời của cậu ấy đáng ra đã có thể an toàn hơn nếu không gặp tôi.
“Mình nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ các bài cáo phó.” – Cuối cùng tôi lên tiếng - “Như thế có vẻ đỡ bất kính hơn với người chết. Ông Levi đã gửi qua danh sách này…” – Tôi liến qua Nash Tod và anh giơ lên một tập giấy in mà bà Madeline vừa mang tới lúc ghé qua lấy con dao găm – “Đây là danh sách những người đã chết đúng lịch tỏng vòng một tháng qua tại khu vực chúng ta đang sống. Mọi người hãy so sánh danh sách này với các bản cáo phó trên báo cùng thời điểm. Từ đó chúng ta sẽ có được danh sách của những người đã chết mà không có trong danh sách của ông Levi.”
“Tại sao?” Chị Sophie ngẩn người hỏi lại, nhưng Sabine đã cướp lời tôi.
“Bởi vì đó là những người chưa đến số phải chết vầ linh hồn của họ không hề được các thần chết giao nộp cho người có thẩm quyền. Tức là linh hồn của họ đang bị mất tích.
Hiểu chưa cô hai?”
Chị Sophie gật đầu. “Và những linh hồn bị mất tích đó có thể sẽ được dùng như một thứ trang phục cho đám tà ma, giống như tên khốn đã giết Meredith.”
Meredith bị giết bởi một thần chết, chứ không phải một tà ma, nhưng… “Gần như thế.” – Tôi nói. Chị ấy hiểu vấn đề nhanh hơn tôi tưởng – “Ok, mỗi người vào cầm một cái bánh kẹp thịt và chọn đôi của mình đi. Mỗi đôi sẽ được phát một cái laptop để tra cứu các bản cáo phó trên mạng.” anh Tod và tôi đã phải ghi ra một danh sách đầy đủ nhất có thể các tờ báo địa phương, sau đó phân loại theo địa lý rồi ghép chúng lại với danh sách mà ôn Levi đã đưa cho.
anh Nash và Sabine nhanh chóng yên vị trên ghế sô-pha với cái máy tính xách tay của anh và một dĩa đầy ụ thức ăn. Chị Sophie và Luca mang máy tính của chị ấy vào cái bàn trong bếp. anh Tod ngồi giữa tôi và Emma cùng với hai cái máy tính, một người đọc, hai người kiểm tra. Trong khi Emma vừa làm vừa chén cái bánh ngon lành thì tôi ngồi gẩy gót không có cảm giác thèm ăn.
“Việc bọn mình đang làm có thể dựng thành phim được rồi đấy. một nhóm học sinh trung học liên kết lại với nhau để chiến đấu chống lại bầy quỷ Cõi âm.” Emma lầm bầm nói.
Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên bần bật tron túi. Tôi rút điện thoại ra và thấy số của Alec hiện lên. “không phải anh đang đi làm sao?”
“Ờ.” – sự căng thẳng trong giọng nói của Alec khiến xương sống của tôi lạnh toát – “Chúng ta gặp rắc rối rồi, Kaylee.”
Tôi liếc qua anh Tod một cái rồi vụt biến vào trong phòng và đóng cửa lại. “Có chuyện gì thế Alec?”
“Tôi cần cô giúp. Ngay bây giờ.”
Tôi chết lặng người mất vài giây, toàn thân như muốn đóng băng. “anh đang ở đâu?”
“Nhà tôi. Và Kaylee này, nhớ mang theo con dao găm.”