Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 14

TỪ TRONG BÓNG TỐI tôi nghe thấy tiếng nhạc rộn rã phát ra bên tai. Tôi chớp chớp mắt và kéo chăn trùm lên vai, khó chịu vì giấc ngủ bị phá bĩnh, nhưng ngược lại cũng mừng vì thoát ra được khỏi cơn ác mộng.

Trong giấc mơ của mình, tôi đang đứng trên một vùng đất mù sương, tối tăm và dị thường. Các sinh vật có hình dạng méo mó, mờ ảo bay lởn vởn quanh tôi, và tan biến đi khi tôi quay sang đối diện với chúng. Ở phía đằng xa, những cái bóng lớn hơn đang rình rập theo dõi tôi, nhưng lại không tới đủ gần để tôi có thể nhìn thấy rõ. Trong mơ, tôi đang đi tìm một cái gì đó. Hay nói đúng hơn là đang tìm đường thoát ra khỏi một cái gì đó. Nhưng không thể.

Tiếng nhạc khi nãy lại nổi lên, và tôi rền rĩ kêu giời khi nhận ra đó chính là tiếng chuông điện thoại của mình. Tôi uể oải lăn qua với lấy cái điện thoại đang rung bần bật trên bàn trang điểm, chân quặp chặt lấy gối.

Tôi mắt nhắm mắt mở giơ điện thoại lên, và nhìn vào màn hình. Ánh sáng xanh phát ra từ cái điện thoại làm sáng bừng nguyên một nửa căn phòng. Số điện thoại rất lạ và không hiện tên. Có thể là ai đó gọi nhầm, nhưng tôi vẫn quyết định nghe máy, bởi vì khi ấy mới có 1 giờ 33 sáng. Không ai tự dưng đi gọi điện vào giữa đêm khuya như thế, nếu không phải có chuyện gì khẩn cấp.

“Alo?” - giọng tôi khản đặc, nhưng khá thiện chí.

“Kaylee đấy à?”

Xem ra không phải là gọi nhầm máy rồi. “Ừm... Ai đấy ạ?”

“Anh Tod đây.”

Tôi ngồi bật dậy nhanh tới nỗi xây xẩm mặt mày, và phải đưa tay lên dụi mắt mất một lúc cho hết choáng váng. “Anh Nash cho anh số của em ạ?” Tôi nghi ngờ hỏi lại, mặc dù lúc này cơn buồn ngủ vẫn đang bao quanh trí não tôi như màn sương phủ trên mặt hồ băng giá.

“Không, anh vẫn chưa gọi cậu ta. Anh muốn báo cho em đầu tiên.”

“Okkkk…” - mặc dù rất nôn nóng muốn biết thông tin anh ấy đã thu nhặt được, nhưng tôi không thể bỏ qua việc làm thế nào và tại sao anh ấy có được số điện thoại của tôi - “Anh lấy số điện thoại của em ở đâu thế?”

“Nó được lưu trong điện thoại của Nash.”

“Sao anh xem được điện thoại của anh Nash?”

“Cậu ấy bỏ nó trên bàn.” Giọng anh Tod cứ tỉnh bơ như không, và tôi có thể hình dung ra dáng điệu bất cần vừa nói vừa nhún vai của anh ý lúc này.

“Anh đã vào phòng của anh ấy hả? Sao anh vào được?” - và tôi sực nhớ ra cách anh ấy vụt biến mất trong phòng ăn của bệnh viện - “Thôi, không có gì.”

“Đừng lo, cậu ta không phát hiện ra đâu.”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó” - tôi rền rĩ kêu lên, nhoài người sang chạm vào cái đèn ngủ tự động bên cạnh giường. Cả căn phòng sáng dần lên - “Anh không thể lẻn vào nhà người khác mà không xin phép như thế. Đây gọi là xâm nhập bất hợp pháp. Là vi phạm quyền riêng tư. Và thật... biến thái.”

Anh Tod nói giọng giận dỗi. “Anh phải làm việc 12 tiếng mỗi ngày. Anh không cần ăn cũng chẳng cần ngủ. Anh hỏi em, nửa ngày còn lại của anh biết làm gì bây giờ?”

Tôi vén tóc, kẹp điện thoại vào một bên tai. “Làm sao em biết được. Đi xem phim hay đi học thêm một cái gì đó chẳng hạn. Nhưng hãy tránh xa...” - tôi ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt đầy nghi ngờ - “Anh đã vào phòng em lần nào chưa đấy?”

Một tiếng bật cười vang lên từ phía đầu dây bên kia. “Nếu anh biết phòng em ở đâu thì giờ chúng ta đã mặt đối mặt nói chuyện với nhau rồi. Đáng tiếc là Nash không lưu địa chỉ nhà em trong điện thoại. Hay viết lại vào đâu đó để anh có thể tìm thấy mà không làm cậu ấy thức giấc.”

“Cũng còn may” - tôi lẩm bẩm.

“Nhưng cậu ấy có lưu họ của em, cô Cavanaugh ạ.”

Thôi xong. Với tên họ đầy đủ của tôi và khả năng thoắt ẩn thoắt hiện của anh, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh ấy tìm ra nơi tôi ở. Có lẽ bác Brendon đã đúng khi nói về các thần chết.

“Em không muốn biết tại sao anh gọi cho em hả, Kaylee Cavanaugh?” Anh Tod giọng đầy châm chọc.

“Ừm... có chứ ạ.” Nhưng tôi không còn dám chắc cái thông tin ấy có đáng để tôi đi thoả hiệp với Thần chết Tod không nữa, người càng lúc càng thể hiện rõ cái “tà” trong từng lời từng chữ của mình.

“Tốt. Nhưng anh phải thông báo cho em biết là điều kiện thoả thuận của chúng ta đã thay đổi.”

Tôi cắn chặt môi dưới, ngăn không để tiếng thất vọng buột ra khỏi miệng mình. “Anh nói thế là ý gì?”

Tôi nghe thấy có tiếng cọt kẹt của đệm lò xo từ đầu dây bên kia, chắc hẳn anh Tod vừa ngồi xuống giường hay xuống ghế gì đó. Sự đắc thắng thể hiện rõ trong giọng nói của anh. “Anh đã đồng ý sẽ xem tên trong danh sách hộ em để đổi lại cái họ của em. Anh đã hoàn thành xong phần việc của mình nhưng không còn nhu cầu muốn biết cái phần đã thỏa thuận của em nữa. May mắn cho em là anh sẵn sàng thỏa thuận lại.”

“Anh muốn gì?” Tôi hỏi, giọng đầy hoài nghi.

“Địa chỉ nhà em.”

“Không được” - tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ về điều đó - “Em không muốn anh lởn vởn thám thính nhà em.” Hay xuất hiện trước mặt chị Sophie, bởi vì bố mẹ chị ấy không bao giờ muốn con gái mình biết được về thế giới của Cõi m.

“Thôi mà, Kaylee. Anh sẽ không làm thế đâu.”

Tôi đảo tròn hai mắt, mặc dù anh ấy không thể nhìn tôi. “Làm sao em biết được? Tối nay anh chẳng phải đã vừa sục sạo bên nhà anh Nash đấy thôi.”

“Chuyện đó là khác.”

“Khác là khác thế nào?” Tôi kéo chân lên đến ngang ngực và ngửa đầu ra sau thành giường.

“Nó... không quan trọng.”

“Anh cứ nói em nghe xem nào.”

Anh Tod ngập ngừng và tôi nghe thấy tiếng bản lề kêu kẽo kẹt bên phía đầu dây bên kia. “Anh biết Nash từ lâu rồi. Và thỉnh thoảng anh chỉ… không muốn ở một mình.” Sự tổn thương trong giọng nói của anh chỉ càng khiến tôi bối rối hơn. Nhưng rồi tôi dần hiểu ra vấn đề.

“Đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện này đúng không? Vậy là thỉnh thoảng anh lại rẽ qua đó chơi à, hay là sao?”

“Không. Không phải như thế. Kaylee này... em không được kể chuyện này cho Nash nghe!” Qua giọng nói gần như là cầu xin của anh Tod, tôi biết anh ấy không phải đang sợ anh Nash. Cái anh ấy đang sợ chính là sự mất mặt. Xem ra ở thế giới bên kia vẫn có những điều không bao giờ thay đổi.

“Em không thể không nói với anh ấy. Anh Tod này, dù gì anh Nash cũng là bạn của anh mà” - hay ít ra là đã từng như thế - “Anh ấy có quyền được biết là anh đang theo dõi anh ý.”

“Anh không hề theo dõi cậu ta. Anh chẳng quan tâm cậu ta làm cái gì và anh chưa bao giờ…” - Anh ngừng lại giữa chừng và giọng đanh lại - “Em nghe đây, nếu em thề là sẽ không kể với cậu ấy, anh sẽ nói cho em biết điều anh đã phát hiện được về cái danh sách kia.”

Tôi nhướn lông mày kinh ngạc. Anh ấy sẵn sàng hối lộ tôi để giữ cái bí mật nho nhỏ này của mình. Quá tuyệt. Nhưng… “Tại sao anh tin là em sẽ không kể cho anh ấy nghe?”

“Bởi vì Nash từng nói rằng em không biết nói dối.”

Tuyệt. Một thần chết đang buộc tôi phải thề danh dự. “Thôi được, em thề là sẽ không nói cho anh ấy biết, để đổi lại cái thông tin anh đã tìm thấy được về cái danh sách. Nhưng anh phải hứa là sẽ tránh xa nhà anh Nash ra!”

Tất cả những gì tôi nghe thấy được từ phía đầu dây bên kia là một sự im lặng kéo dài - anh Tod hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Tại sao việc quanh quẩn trong nhà anh Nash với anh ấy lại quan trọng đến vậy? Tại sao anh ấy vẫn muốn quay lại dó?

“Thỏa thuận vậy đi.” Cuối cùng anh Tod cũng lên tiếng, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng tôi có linh cảm anh ấy cũng sẽ giữ lời hứa của mình.

“Tốt” - tôi hất cái chăn sang một bên. Giờ tôi đã tỉnh táo hoàn toàn - “Thế anh đã nhìn thấy cái danh sách đó chưa?”

“Anh tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ và lén vào trong đó. Ông chủ của anh đang rời khỏi văn phòng, trong khoảng một tiếng, để giải quyết sự vụ gì đó ở phía bắc của thị trấn. Và vì anh tình cờ biết được mật mã máy tính của ông ý…”

“Làm sao anh có thể ‘tình cờ’ biết được mật mã của ông ý thế?” Tôi bước ra khỏi giường và ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn học, với tay lấy cái bút nhựa màu xanh da trời trong ống bút.

“Tháng trước, ông ấy chẳng may tự khóa bản thân ra khỏi hệ thống, và vì anh là thần chết duy nhất trong văn phòng thực sự đã sống trong thời đại số hóa nên ngoài công việc của mình ra anh còn kiêm nhiệm thêm vị trí nhân viên kỹ thuật không chính thức.”

Kỳ quặc, nhưng có thể hiểu được. “Thế còn cái danh sách?”

“Chúng không có ở đó.”

“Hả?” - cái bút trên tay tôi rớt cái phịch xuống bàn, máu nóng trong người tôi bắt đầu nổi lên rần rật. Vậy là tôi vừa mới đi mặc cả vô ích à? Tôi đã phải thề là sẽ giữ bí mật với anh Nash để rồi phát hiện ra rằng anh Tod chưa hề nhìn thấy cái danh sách đó là sao?

“Mấy cái tên. Chúng không hề có trong đó” - anh Tod giải thích. Cơn giận dữ khi nãy ngay lập tức được thay thế bằng nỗi sợ hãi thay cho tất cả những cô gái mà tôi biết - “Em đã nói đúng. Không ai trong số các cô gái đó đến số phải chết.”

***

SAU KHI NÓI CHUYỆN VỚI ANH TOD XONG, tôi không tài nào ngủ trở lại được. Tôi cần phải thông báo cho bác Brendon biết rằng nghi ngờ của tôi đã được xác nhận: trong mấy gã đồng nghiệp thần chết của anh Tod đã làm thêm ngoài giờ và bắt đi những linh hồn không được phép. Nhưng tôi lại không nỡ đánh thức bác dậy chỉ sau có hai giờ ngủ, kể cả trong tình trạng nước sôi lửa bỏng như thế này. Không một cô gái nào chết trước buổi trưa, vì thế nếu thời gian gây án vẫn được giữ như cũ, chúng tôi vẫn còn thời gian trước khi linh hồn tiếp theo bị lấy đi.

Tôi sẽ kể chuyện này cho bác và bố nghe luôn một lúc, để đỡ phải kể lại hai lần. Và lát nữa, sau khi trời sáng, hy vọng tôi sẽ không bị chất vấn tại sao thần chết có được số điện thoại của tôi và tại sao anh ấy lại gọi cho tôi vào giữa đêm khuya như thế.

Nhưng tôi không thể đợi để gọi cho anh Nash.

Tôi mở danh bạ điện thoại tìm số của anh Nash, trái tim trĩu nặng vì những điều sắp kể ra sau đây với anh và những điều tôi đã thề là sẽ không nói cho anh biết. Theo quan điểm của tôi, việc giữ bí mật không hề tốt cho các mối quan hệ; gia đình tôi chính là một bằng chứng sống về điều đó. Nhưng anh Tod đã thề là sẽ không quay trở lại nhà anh Nash, vì thế bí mật của anh ấy bây giờ là vô hại.

Điện thoại đổ chuông ba hồi, và một phần trong tôi đã hy vọng rằng anh Nash sẽ không bắt máy. Và tôi sẽ trì hoãn được thêm vài tiếng nữa.

Nhưng anh Nash đã nghe máy ở hồi chuông thứ tư.

“Alo?” Giọng anh cũng mệt mỏi không kém gì tôi khi nãy.

“Em đây.” Giờ tôi đang lo lắng tới mức không thể ngồi im một chỗ được. Tôi đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng.

“Kaylee à?” - sao anh ấy có thể ngay lập tức tỉnh táo như vậy được nhỉ? - “Có chuyện gì thế em?”

Tôi kẹp cái điện thoại giữa tai và vai, tay nhặt mấy sợi bông đang dính trên ga giường. “Mấy cô gái đó không hề có tên trong danh sách anh ạ.”

“Không á? Sao em biết…” - anh khựng lại, rồi thở ra đầy giận dữ qua điện thoại. Tôi nhắm mắt lại chờ đợi cơn thịnh nộ của anh - “Thằng cha khốn khiếp! Hắn tìm thấy em à?”

“Chỉ số điện thoại của em thôi.”

“Bằng cách nào?”

“Em... cái đó anh đi mà hỏi anh ta.” Đúng là tôi đã thề sẽ không kể chuyện này với anh Nash, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nói dối anh ấy.

“Khỏi cần” - anh Nash lấy tay che điện thoại, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ấy quát ầm lên - “Ra đây mau, Tod!”

“Anh biết là anh ấy đã ở đó à?” Tôi không giấu được nụ cười đang toe toét trên môi, mặc dù biết anh Nash đang rất cáu.

“Anh ta nghĩ rằng mình đang giấu được ai chứ?” - anh Nash lồng lộn lên.

“Cả anh nữa. Anh sẽ làm mẹ anh thức dậy mất nếu anh không bé cái giọng xuống!” - tôi thì thào kêu lên.

“Mẹ anh làm ca từ 11 giờ đêm đến 7 giờ sáng ở bệnh viện.”

“Em tin là anh Tod rời khỏi đó rồi.” Chắc anh ta không bệnh tới mức gọi điện cho tôi từ nhà anh Nash đâu...

Từ phía đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng anh Nash bước xuống cái sàn gỗ, sau đó là tiếng mở cửa. “Anh ta vẫn đang ở đây.”

“Sao anh biết?”

“Anh biết” - lại một sự im lặng kéo dài và lần này anh ấy thậm chí còn chẳng buồn che điện thoại lại, và anh ấy đã không còn hét nữa - “Tôi không đùa với ông đâu, Tod. Nếu năm giây nữa mà ông không chịu xuất hiện, tôi sẽ gọi điện cho ông chủ của ông.”

“Ông làm đếch gì có số” - giọng anh Tod nghe rõ mồn một. Anh ta quả thực đã gọi điện cho tôi từ nhà của anh Nash!

Tại sao? Để làm bẽ mặt bạn trai của tôi chăng?

“Tôi đã nói với ông là tránh xa cô ấy ra cơ mà!” Anh Nash lúc này đang giận tới mức lạc hết cả giọng.

Ngược lại, giọng anh Tod vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, và điều đó chỉ càng khiến anh Nash điên hơn mà thôi. “Thì tôi có đến gần cô ấy đâu, nhưng không phải vì ông bảo mà tôi làm như vậy. Chỉ là cô ấy vẫn chưa chịu mời tôi tới thôi.” Qua điện thoại tôi cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh Nash.

“Ông đang làm cái quái gì thế hả Tod?” - giọng anh Nash đầy đe doạ.

“Tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải trả lời ông cả, Nash ạ.”

“Biến ra khỏi phòng tôi, ra khỏi cái nhà này và tránh xa Kaylee ra! Nếu không tôi thề là ngày mai bọn tôi sẽ có mặt ở bệnh viện và biến ca làm của ông thành địa ngục đấy.”

Tôi lạnh người trước ý nghĩ sẽ phải đứng giữa thần chết và linh hồn anh ta đang muốn bắt. “Anh Nash, anh ấy đang giúp chúng ta mà.” Nhưng cả hai người bọn họ lờ đi như không nghe thấy gì.

“Ông mà dám xuất hiện ở nơi làm việc của tôi một lần nữa, tôi sẽ bám theo quậy phá ông như hồn ma đêm Giáng sinh!” Anh Tod độp lại.

“Cùng lắm thì cũng chỉ một ngày” - anh Nash lầm bầm nói, nhưng không thấy tay thần chết điển trai kia trả lời và rồi tiếng anh Nash thở dài - “Anh ta đi rồi.”

“Sao anh không nói cho em biết là anh ấy đã chết?”

“Bởi vì anh đã bắt em phải tiếp nạp quá nhiều thông tin cùng một lúc, và anh không muốn làm cho em sợ hãi thêm.”

“Không được có bí mật nào nữa đâu đấy, anh Nash!” - tôi giận dỗi kêu lên - “Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Từ giờ trở đi, anh phải kể cho em biết mọi chuyện đấy.”

“OK. Anh xin lỗi. Em muốn nghe chuyện về anh Tod à?” Giọng anh Nash nhỏ dần, như thể đang hối hận vì lời đề nghị vừa rồi của bản thân, ngay cả trước khi anh kịp nói hết câu.

Tôi bò trở lại lên giường và tắt đèn, rồi nằm nghiêng áp mặt lên gối. “Không phải tất cả mọi chuyện. Nhưng ít nhất cũng là những gì liên quan đến em.”

Tôi có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng trong cái thở dài của anh Nash. Một phần trong tôi muốn rút lại lời đề nghị vừa rồi của mình và nói với anh rằng anh không hề nợ tôi bất kỳ câu trả lời nào. Nhưng tôi đã không làm như vậy, bởi vì phần còn lại trong tôi lại đang thúc giục đòi nghe câu trả lời. Hành động của anh Tod khiến tôi thấy sợ hãi, và nếu anh Nash có thông tin giúp tôi có thể hiểu được thứ mình đang vướng phải, tôi cần phải có nó.

“Anh đã biết anh ấy từ rất lâu rồi.” Anh Nash bắt đầu kể, và tôi gần như đã nín thở để nghe, để không bỏ sót một chi tiết nào. Cảm giác được nằm nghe giọng nói ấm áp của anh trong bóng tối, qua điện thoại, giữa đêm khuya như thế này thật là thích, giống như anh đang thủ thỉ, thì thầm vào tai tôi vậy.

“Bọn anh đã từng rất thân với nhau. Vài năm trước anh ấy đã qua đời và được các thần chết tuyển dụng. Anh ấy chấp nhận công việc này bởi vì đó là cách duy nhất để tiếp tục ở lại đây. Cùng với những người đang sống. Nhưng anh ấy đã gặp rất nhiều khó khăn để thích nghi với công việc” - anh Nash dừng lại vài giây rồi nói tiếp - “Đó là lý do tại sao anh đã nghĩ rằng anh Tod sẽ giúp được em hiểu rõ hơn về cái chết - rằng nó là một phần tất yếu của cuộc sống. Bởi vì anh ấy cũng đã từng giống như em, mong muốn cứu được tất cả mọi người. Nhưng giờ anh Tod đã vượt qua được điều đó, Kaylee à, và sự thích ứng của anh ấy với công việc đi kèm theo những hậu quả nghiêm trọng. Anh ấy không còn suy nghĩ giống như chúng ta nữa. Các chuẩn mực về giá trị và các mối quan tâm của anh ấy giờ cũng đã khác. Anh ấy đã trở thành một thần chết thực sự. Vô cùng nguy hiểm.”

Tôi cau mày lại, có thể anh Nash không hoàn toàn hiểu hết về anh Tod như tôi tưởng. “Có khi anh ấy cũng không nguy hiểm đến mức như anh nghĩ đâu. Có khi anh ấy chỉ là muốn… có người bầu bạn thôi.”

“Anh ta đã đột nhập vào nhà anh để tìm số điện thoại của em. Anh ta mà là con người thì anh đã báo cảnh sát bắt anh ta rồi. Nhưng anh lại không thể đi mách lẻo với ông chủ của anh ta” - bởi như thế có khác gì giết chết anh Tod lần hai - “Thề là nếu thằng cha đấy chưa chết, chắc anh đã cho hắn về chầu diêm vương rồi. Anh xin lỗi, Kaylee. Đáng ra anh không nên đưa em tới gặp anh ta.”

Tôi thở dài, xoay người sang bên trái, và áp điện thoại lên tai phải. “Anh ấy dù sao cũng đã cung cấp thông tin cho chúng ta mà.”

“Nhưng đâu phải là không công đâu.” Anh Nash giờ đã có vẻ bình tĩnh lại rồi.

Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, luồn hai chân vào trong chăn. “Nhưng ít ra anh ấy cũng đã cố gắng giúp bọn mình.”

“Vấn đề chính là ở chỗ đó - anh ấy bản chất không phải là một kẻ xấu. Nhưng từ sau khi... thay đổi... anh ấy chỉ giúp đỡ người khác nếu thấy có lợi cho bản thân, còn không thì đừng hòng nhờ vả được gì anh ấy. Tự dưng bắt bản thân đi mắc nợ một người như vậy - nhất là với một thần chết - không phải là một ý hay. Chúng ta cần phải tự tìm cách mà không cần nhờ tới sự giúp đỡ của anh ta.”

Tôi cũng chẳng biết phải nói sao nữa. Đúng là anh Tod đã vượt quá ranh giới, không phải chỉ một lần, mà là vài lần. Nhưng chẳng phải anh Nash cũng vừa thừa nhận anh Tod không phải là người xấu đó sao. Chưa kể anh ấy đã phải mạo hiểm như thế nào để lấy được tin tức cho chúng tôi.

“Thế kế hoạch tiếp theo của em là gì?” - tôi nghe thấy tiếng sột soạt của mấy cái gối - “Bọn mình vẫn chưa biết cô gái tiếp theo là ai, và liệu chuyện đó có lặp lại lần nữa hay không?”

Tôi nhắm chặt mắt lại, không dám chắc anh Nash sẽ phản ứng như thế nào khi nghe cái tin tiếp sau đây của tôi. “Em sẽ gọi cho đội kỵ binh nhà em.”

“Đội gì cơ?”

“Bác em. Và bố em” - tôi chẳng còn thấy buồn ngủ gì nữa, đành giơ tay chạm lại vào cái đèn ngủ và căn phòng bừng sáng trở lại - “Bác Brendon nói sẽ tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện nếu em hứa là sẽ đứng ngoài chuyện này.”

Anh Nash bật cười khúc khích, làm tôi chỉ nghe qua điện thoại thôi cũng đã thấy ấm hết cả lòng. “Anh hơi bị thích bác em rồi đấy.”

Tôi mỉm cười. “Bác ấy không phải là người xấu. Ngoại trừ việc đã nói dối em ra. Lát nữa em sẽ kể cho bác và bố nghe về cái danh sách.”

“Nhớ kể lại chi tiết cho anh nghe ở buổi tưởng niệm nhé!”

“Trên đường đi chứ. Nếu anh vẫn muốn em qua đón.” Cái ý nghĩ lại sắp được gặp anh khiến trái tim tôi đập rộn rã.

“Tất nhiên là anh muốn em qua đón rồi.”
Bình Luận (0)
Comment