“OK.” – TÔI HÍT một HƠI thật SÂU, rồi ngồi xuống cái ghế dài cạnh đó, cố gắng tập trung suy nghĩ – “nói chung là dù mạo danh Tina là thì giờ hắn cũng đang bị hút ngược trở lại Cõi âm rồi, chứ không phải ở bên này thế giới. hắn ta sẽ còn quay lại, nhưng dưới hình dạng gì thì chưa ai biết được.” Hoặc cũng có thể là một ả tà ma, không nhất thiết là con trai.
“Thế kế sách của chúng ta là gì?” Sabine hỏi, mặt méo xẹo vì đau, lúc chị ta đặt cách tay bị thương xuống bàn.
“Bố rất tiếc…” –Từ phía đầu bàn bên kia, bố tôi nói một cách khó nhọc. Vết thương trên chân bố tôi vẫn tiếp tục chảy máu và ông đã phải dùng áo để rịt vào vết thương – “..về bữa tiệc sinh nhật của con, Kaylee ạ. Nhưng bố nghĩ chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Ngay bây giờ.”
“Con đồng ý.” – Tôi ngoái đầu nhìn ra phía bên kia hồ, nơi Emma và Jayson, chị Sophie và Luca vẫn đang lững thững đi bộ mà không hề hay biết gì cả - “cô Harmony, cô có thể đưa Sabine và bố cháu đến bệnh viện được không ạ? Bọn cháu sẽ đi gọi mấy người kia rồi đến sau.”
“không được…” Bố tôi định lên tiếng phản đối nhưng đã bị tôi chặn ngay.
“Bố có biết bố đang bị chảy máu nhiều đến thế nào không. Bọn con sẽ đi ngay phía sau mà. Con hứa với bố. Ngày hôm nay con sẽ không đi tìm kiếm một tà ma nào nữa đâu.
Nguyên cả ngày luôn.”
“anh cần phải được chạy chữa ngay…” cô Harmony nói thêm và bố tôi đành thở dài chịu thua.
“Con thề là con sẽ đến ngay cùng mọi người chứ?”
Tôi gật đầu. “Có khi nhìn vào gương là bố cũng nhìn thấy xe bọn con ý chứ.” anh Tod và tôi giúp cô Harmony đỡ bố vào trong xe, trong khi anh Nash giúp Sabine cài dây an toàn bên dưới cánh tay bị gãy – và giờ đang sưng vù lên. Sau đó anh đi về phía lều để thu dọn đồ đạc. anh Tod và tôi đang định chia nhau đi gọi mấy người còn lại thì đột nhiên thấy Luca chạy thục mạng về phía chúng tôi.
“Kaylee!” Cậu ta hốt hoảng kên lên, và cả ba chúng tôi quay ngoắt lại nhìn. May mà anh Tod và tôi chưa kịp biến đi.
“Sao thế?”
“Có một cái xác. Mình không rõ là nam hay nữ nữa.” – Luca nói – “Chỉ biết là không hề giống cậu hay anh Tod.”
một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, kèm theo đó là một cơn lửa giận phừng phừng như muốn thiêu đốt toàn bộ ruột gan tôi. không lẽ nào lại thêm một người nữa…
“Có khi là xác của mụ Tina.” anh Tod trấn an tôi, trong khi anh Nash kể sơ qua cho Luca nghe về chuyện vừa xảy ra. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi khi mong rằng lời anh vừa nói là sự thật. Mặc dù cảm thấy tiếc cho bà mẹ nuôi của Sabine nhưng thà các xác đó là của bà ấy còn hơn là lại có thêm một cái xác chết nữa. “Ở đâu?” Tôi hỏi.
“Đâu đó đằng kia.” Luca hất hàm chỉ về phía bãi để xe. Thân xác của bà ta đã tự lái xe đến đây, hèn gì Luca không hề cảm nhận thấy điều gì bất thường.
“Dẫn đường cho bọn tôi đi.” Tôi nói, và chúng tôi đi theo cậy ấy tới bãi để xe. Chỉ đủ rộng cho sáu chiếc xe là cùng. Bốn trong số đó là xe của chúng tôi: Xe của bố, tôi, Tina và Jayson.
Luca dừng lại trước dãy xe đầu tiên và xoay người sang bên phải, như thể có một lực hút vô hình nào đó vừa kéo cậu ta. “Ở đây.” Cậu ta đi vào khoảng giữa hai xe của bà Tina và Jayson. Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi gần như muốn ngừng thở. Tôi không muốn nghĩ đến cảnh mẹ nuôi của Sabine nằm chết trong xe. Tôi không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ muốn tất cả những chuyện này chấm dứt thật nhanh.
Đột nhiên Luca rẽ tiếp sang bên phải, càng lúc càng xa khỏi xe của bà Tina. Cậu ấy ngập ngừng tiến về phía cốp xe của Jayson, mắt nheo tít lại vì phải tập trung quá độ. “Nó ở trong này. đã chết. Vẫn chưa có mùi phân hủy, chúng tỏ chỉ vừa mới chết thôi.”
“Sao lại thế? không thể nào!” – Tôi gãy nảy lên. Có gì đó không ổn – “Tại sao ai đó lại đi giấu một cái xác ở trong cốp xe của Jayson? anh ấy đâu biết gì về mấy chuyện này?”
“Cậu ta không biết nhưng không có nghĩa là người khác không thể giấu xác trong này.” – anh Tod lượn ra phía trước, trong khi tôi ngoái đầu lại nhìn ra phía mép hồ, nơi Emma và Jayson đang nắm tay nhau tản bộ như hai kẻ yêu nhau bình tường – “Để anh mở thử cốp xem sao.”
anh Tod vụt biến mất và một giây sau hiện ra trong xe của Jayson.
Hai tay tôi run bần bật, đầu óc quay cuồng suy nghĩ. Ai đang ở trong cái cốp đó? Chắc chắn phải là một người mà tôi biết. một người rất gần với tôi. Chính lão Avari đã từng nói, càng ngày cấp độ sẽ càng tăng dần. một người lạ. một người bạn học cùng lớp. một người bạn thân.
Nếu tính theo cái đà ấy, lần này sẽ phải là một người thân của tôi. Chắc chắn như vậy. Nhưng tất cả họ hàng và người thân của tôi đều còn sống và đang ở đây.
Ngoại trừ bác Brendon.
“Khôngggg…”
Bác Brendon đã chăm sóc và nuôi nấng tôi như một người cha trong suốt thời gian bố tôi sống ở Ailen do không thể đối mặt với cái chết của mẹ tôi. Bác là người luôn có mặt ở các buổi lễ khai giảng của tôi, và sốt sắng đưa tôi đến bệnh viện mỗi khi tôi bị ốm. Bác luôn bật sẵn đèn phòng tắm cho tôi vì biết tôi sợ bóng tối và đổ món súp lơ luộc mà tôi ghét cay ghét đắng khi bán Val không nhìn.
Nếu với tôi đã vậy thì với chi Sophie bác còn có ý nghĩa nhiều đến mức nào. Bác là tất cả những gì chị ấy có hiện nay. Và cho dù trong quá khứ Sophie có nói hay có làm gì tôithì chị ấy cũng không đáng phải chịu nỗi mất mát quá lớn này.
anh Tod nghiên người bật nút mở cốp. Cái cốp bật mở nhưng tôi vẫn chỉ biết đứng đờ ra đó. Tôi không thể nhìn. Tôi không muốn nhìn.
“Kaylee?” Luca quay sang hỏi tôi, nhưng tôi lắc đầu.
“Chờ mình một chút.” Tôi biết nói sao với bố về việc anh trai bố đã mất? Tôi biết thông báo thế nào với chị Sophie về cái chết của bố chị? Và rằng đó là lỗi tại tôi?
“Kay ơi?” anh Tod hiện ra bên cạnh tôi và vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.
“Em không thể. Đó là bác Brendon. Làm sao em có thể nhìn cơ chứ?”
anh bóp nhẹ vai tôi an ủi rồi buông tôi ra và nâng cái cốp lên. Tôi quay đầu đi không dám nhìn. Tôi không muốn nhìn thấy xác của bác tôi, và tôi đặc biệt không muốn nhìn cái xác của bác ấy trong cốp xe của bạn trai Emma.
Luca há hốc miệng… “Cái quái gì thế này?” – Tôi cứ ngỡ cậu ấy đang quá sốc nên không thốt nên lời – “Mình không hiểu.”
“Kaylee.”- anh Tod gọi, và có cái gì đó trong giọng nói của anh khiến tôi hoang mang vô cùng – “không phải là bác em.”
Gai ốc bắt đầu lan ra khắp người tôi và tôi không còn cách nào đành phải quay lại nhìn. Nhưng mới đầu tôi còn không định thần ra là mình đang nhìn cái gì.
anh Tod nói đúng, không phải là bác tôi. Người này trẻ hơn, gầy hơn, với mái tóc màu nâu và…
Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái cốp xe. anh Tod gật đầu trả lời câu hỏi mà tôi không thể thốt ra thành lời. “hắn ta nói có mang theo quà tặng em.”
Đúng vậy, đó chính là điều Jayson nói lúc nãy. Chỉ có điều đó không phải là Jayson, bởi vì Jayson đang nằm chết ở trong chính cái cốp xe của mình.
“Vậy thì người đang đi cùng Emma là ai?” Luca hỏi, và tôi ngẩng đầu lên tìm kiếm cô bạn thân và kẻ mạo danh Jayson. Hai người họ đang đi chân trần trên cát, và Emma đang hôn… hắn ta. Cậu ấy đang hôn kẻ đội lốt Jayson.
cô bạn thân nhất của tôi đang hôn một con quỷ Cõi âm trong hình dáng của anh bạn trai.
“Tên khốn đó đã lừa chúng ta.” Và giờ hắn ta đang có Emma trong tay.
anh Tod đã nhìn ra ý định của tôi trước khi nó hiện ra trong mắt tôi. “Kaylee, khoan đã!”
Nhưng tôi không thể đợi. Tôi không thể để hắn bắt cậu ấy đi.
Tôi điên cuồng đi về phía cái bàn gỗ, nơi con dao găm dính máu của tôi vẫn đang nằm trên đó. “Kaylee.” – anh Tod đi theo tôi – “Chúng ta cần lên kế hoạch đã.”
“Em có rồi: Giết chết hắn, trước khi hắn động vào Emma.”
“Đó không phải kế hoạch, đó là mục tiêu. Kế hoạch là phải có các buớc chuẩn bị và…”
Tôi chộp lấy con dao găn nhưng anh Tod nhất quyết ngăn tôi lại. “Bước thứ nhất: Giết chết hắn. Bước thứ hai: Lặp lại, nếu cần.” – Tôi quay lại bảo anh Nash và Luca – “Hai người phụ trách chị Sophie nhé?” – Sau khi họ gật đầu, tôi quay sang hỏi anh Tod – “anh có đi cùng em không?”
nói rồi tôi vụt biến mất mà không đợi câu trả lời của anh. một giây sau tôi hiện ra đằng sau kẻ mạo danh Jayson. Qua vai hắn ta, Emma nhìn thấy con dao của tôi và há hốc mồm kinh ngạc.
Jayson quay lại, và bật cười thành tiếng. “Tôi đang tự hỏi không biết phải chờ đến bao giờ nữa.”
“Đến bây giờ.” Tôi vung con dao lên, lao về phía hắn nhưng Jayson đã kịp né sang một bên và kéo Emma theo. Emma rú lên. Tôi đã cố thu con dao lại nhưng lưỡi dao vẫn kịp sượt qua áo và rạch một đường dài trên hông phải của Emma lúc Jayson lấy cậu ấy ra làm lá chắn.
Cậu ấy rú lên một lần nữa và tôi sững người lại vì kinh hãi và hối hận. “Ối, Emma, mình xin lỗi.”
“Chuyện gì đang xảy ra thế Kaylee?” Emma lấy tay rịt chặt vết thương, nhưng đã bị Jayson lôi xền xệch ra phía sau, tránh xa khỏi tôi.
“Buông cậu ấy ra.” Tôi hết nhìn Jayson lại nhìn xuống vết thương đang rỉ máu của cô bạn thân.
“Kaylee, bỏ con dao xuống.” – Kẻ đội lốt Jayson nói. Giọng của hắn run rẩy đầy sợ hãi, nhưng nét mặt thì hoàn toàn ngược lại. nụ cười của hắn đầy đắc thắng và nham hiểm, có điều Emma không thể nhìn thấy khi đứng quay lưng lại như thế này. hắn cúi xuống thủ thỉ vào tai cậu ấy – “anh vẫn nghe mọi người nói là cô ta bị điên, nhưng không ngờ cô ta lại bạo lực đến thế.”
Và tới khi ấy tôi mới hiểu ra trò chơi của hắn – gã tà ma vẫn đang nhập tâm vào vai diễn của mình.
“Kaylee ơi?” Mặt Emma trắng nhợt vì đau, máu bắt đầu rỉ qua các khẽ ngón tay của cậu ấy. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp và khó nhọc.
“Mình rất xin lỗi, Emma. Mình đã định nhắm vào hắn.” – Tôi quay sang nói với gã tà ma – “Hãy để cậu ấy đi. Chuyện này không liên quan gì tới cậu ấy.”
“cô ấy đang nói về cái gì thế?” – Giọng của Jayson run lên với nỗi sợ hãi giả tạo, trong khi ánh mắt sáng bừng lên đầy nghạo nghễ - “Tại sao cô ấy lại cần cả dao nữa?” hắn ta tiếp tục kéo Emma ra xa, giả vờ như để bảo vệ cậu ấy nhưng thực chất là để làm lá chắn cho bản thân.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Emma sẵn giọng hỏi và sự mạnh mẽ trong giọng nói của cậu ấy khiến tôi phần nào an tâm hơn. Bởi nếu vết thương nặng quá thì cậu ấy phải yếu đi rất nhanh, đúng không?
“anh không muốn làm em sợ đâu, Emma.” – anh Tod hiện ra bên trái tôi – “Nhưng có vẻ như em đang hẹn hò với một con quỷ Cõi âm.”
Emma hết nhìn Tod lại quay sang nhìn tôi. “anh ấy đang nói cái quái gì thế?”
“hắn không phải là Jayson. Jayson đã chết rồi. Xác cậu ấy đang nằm trong cốp xe.”
“anh ta nói vậy là sao?” – Kẻ mạo danh kia hốt hoảng kêu lên – “Bọn họ điên hết rồi, Emma. Làm sao anh có thể đứng ở đây nếu anh chết rồi.”
anh Tod đảo tròn hai mắt. “Có cần tôi đếm cho nghe có bao nhiêu cách không…”
“Emma, làm ơn nghe mình đi mà.” – Tôi tiến lên phía trước nhưng hắn ta lại tiếp tục kéo cậu ấy ra sau – “Jayson chết rồi. Xác anh ấy được giấu trong chính cốp xe của anh ấy, ở bãi đỗ xe. Kẻ đang đứng cạnh cậu thực chất là Avari. hắn ta không phải đang bảo vệ cậu khỏi mình, hắn ta chỉ đang dùng cậu làm lá chắn mà thôi.”
“Ôi không…” – Emma cắn răng ôm lấy vết thương. Cậu ấy đã chứng kiến và trải qua quá nhiều chuyện để bị nỗi sợ hãi và sự hoang mang – thậm chí là nỗi đau đớn – làm lu mờ khả năng phán đoán của mình. Đó là một trong những điểm tôi thích nhất của Emma – “Jayson chết thật rồi à?”
Tôi gật đầu và chỉ về phía kẻ đang đứng cạnh Emma. “Hãy hỏi hắn ta. Các tà ma không thể nói dối.”
Nước mắt tuôn rơi trên má Emma và tôi không biết điều gì khiến cậu ấy đau đớn hơn: Vết thương trên hông hay cái chết thương tâm của cậu bạn trai mới quen. “anh có phải là Avari không?” – Cậu ấy nghẹn ngào hỏi – “Có phải anh đã giết Jayson không?”
Đằng sau Emma, lông mày của Jayson nhướn ngược lên đầy khoái chí. “không, với cả hai câu hỏi.” hắn ta đang thách thức tôi. Thách thức tôi chứng minh được hắn chính là kẻ giết người.
“OK. Em tin anh.” – Emma nhìn chằm chằm về phía tôi. Cậu ấy đang nói với tôi, nhưng gải vờ như là đang nói với hắn – “Jayson, em đang bị thương. anh có thể buông em ra để họ đưa em tới bệnh viện được không?”
“Được chứ, nếu cô ta chịu bỏ con dao xuống.”
Nhưng tôi không thể làm như thế.
“Ngươi là ai?” – Tôi nghiêm giọng hỏi – “rõ ràng ngươi là một tà ma. một kẻ đang bắt tay cùng lão Avari.” – Nhưng h có tà ma nào lại chịu giúp không ai một cái gì. không lẽ Emma chính là cái giá phải trả? Nhưng nếu vậy sao hắn không nắt cậu ấy luôn từ nãy đi? Tại sao kẻ mạo danh Jayson kia lại còn nói cho tôi biết là tỏng xe hắn có một thứ dành cho tôi, và mất công sức đi dạo quanh hồ với Emma, thay vì đưa cậu ấy sang thẳng Cõi âm – “Bephegore?” – Giọng tôi đầy nghi hoặc – “Invidia?”
“Ồ, ngươi cũng đoán giỏi gớm.” Jayson nhếch miệng nói. Cuối cùng thì màn kịch cũng đã hạ.
“Buông tôi ra.” – Emma căm phẫn lêu lên – “Buông tôi ra, đồ giết người!”
Jayson bật cười ha hả. “Ta thích cô gái này rồi đấy. Mặt mày xinh xắn, lại còn hôn giỏi nữa chứ.” – nói rồi hắn ta cúi xuống thì thầm vào tai Emma – “Ngươi nghĩ chúng sẽ cứu được ngươi sao? Nếu phải giết ngươi để hạ được ta, ngươi nghĩ liệu cô ta có do dự không?”một cơn giận mới bùng lên trong tôi. hắn ta đang đánh vào nỗi sợ hãi trước đây của Emma: Sợ rằng tôi sẽ không thể cứu cậu ấy lần thứ hai.
“Kaylee sẽ không bao giờ làm hại đến tôi. một cách cố ý.” Emma dõng dạc tuyên bố, máu vẫn tiếp tục chảy ướt đẫm mấy ngón tay của cậu ấy.
“Hãy nói cho cô ta biết chuyện gì đã xảy ra với Alec.” - Ả à ma nói, và cơn giẫn dữ của tôi nhanh chón chuyển thành nỗi khiếp sợ khi ả nhìn vào mắt tôi – “Chẳng phải các bạncô có quyền được biết sự thật sao?”
“Tôi không cần biết sự thật nào hết.” – Giọng của Emma càng lúc càng yếu, do mất máu, sợ hãi và có thể là hoang mang – “Tôi chỉ muốn được đến bệnh viện thôi. Làm ơn…”
“cô ta đã giết chết hắn.” - Ả tà ma thì thầm tiết lộ - “Kaylee đã đâm chết Alec và đó không phải là một tai nạn, như vết thương mà cô ta gây ra cho ngươi đâu.” – Jayson gạt tay Emma ra và ấn vào vết thương, làm cậu ấy thở hổn hển vì đau. hắn giơ tay lên, khoan khoái liếm từng giọt máu trên mấy đầu ngón tay, nhưng mắt vẫn đau đáu nhìn tôi thèm khát – “cô ta đã cố tìm đâm vào tim hắn. Đó là sự thật. Tà ma đâu thể nói dối.”
Emma ngẩng đầu lên nhìn tôi qua làn nước mắt, như muốn cầu xin tôi sự thật.”
“Đó không phải là chuyện đã xảy ra.” – anh Tod vội lên tiếng, khi thấy tôi không nói gì – “Bọn anh không hề biết là Avari chỉ đang nhập và Alec, chứ không phải là đã giết anh ta. Bọn anh cứ tưởng là Alec đã chết và Avari đang khoác lên người linh hồn của anh ấy.”
“Buông cậu ấy ra.” Tôi ra lệnh.
Jayson ngửa cổ cười khành khạch và tiếp tục liếm nốt chỗ máu dây trên tay, tay còn lại ôm chặt lấy eo Emma. “Bỏ con dao xuống, bằng không ta sẽ cắn chết cô ta ngay tại đây.
Ta rất thích đi dạo quanh hô như thê này.”
Hơi thở của Emma càng lúc càng nhanh, da mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Tôi nắm chặt lấy cán dao trong tay và liếc qua anh Tod. anh gật đầu như muốn bảo tôi hãy bỏ con dao xuống.
“Hãy bỏ dao xuống và đánh lạc hướng hắn.” anh Tod mấp máy môi nói với tôi. Qua phản ứng của Emma, tôi hiểu rằng mình là người duy nhất nghe thấy anh nói.
Tôi giơ con dao lên, úp hai lưỡi dao xuống để thu hút sự chú ý của Jayson. Sau đó buông tay ra. Con dao rơi phịch xuống cát, cán dao chổng ngược lên trời. “Giờ thì buông cậu ấy ra. Chính bà đã nói chỉ cần tôi bỏ con dao xuống, bà sẽ thả cậu ấy ra mà.”
Jayson nghiên đầu sang một bên như thể đang nhớ lại những gì vừa nói khi nãy. “Đúng thế…” – hắn buông tay Emma ra, và Emma lảo đảo đi về phía tôi, một tay ôm chặt ấy vết thương. Tôi vội chìa tay ra đón lấy cậu ấy nhưng ngay khi tay chúng tôi vừa cham vào nhau thì ả tà ma lập tức giật cậu ấy lại.
Emma hét ầm lên và ả tà ma bật cười ha hả. “Ta chưa bao giờ nói là sẽ không giằng cô ta lại.”
Tôi quay đầu tìm anh Tod, nhưng anh ấy đã biến mất. Quanh khu vực cắm trại đang có rất đông người tụ tập nhưng có vẻ như chẳng ai nghe thấy tiếng la hét, nếu không hẳn đã phải có người chạy tới giúp bọn tôi.
“Hãy đánh lạc hướng hắn khỏi con dao.” Tiếng anh Tod vang lên sau lưng tôi. thì ra nãy giờ anh ấy đang tàng hình không để cho ai nhìn thấy hay nghe thấy mình.
Đánh lạc hướng hắn ư? Bằng cách nào? Giờ cái gì có thể làm hắn ta mất cảnh giác khi mà hắn đã có trong tay thứ hắn cần? Nhưng nếu quả thực hắn đã có thứ hắn cần, tại sao hắn và Emma vẫn đang ở đây? Trừ phi cậu áy không phải là thứ hắn thực sự cần…
“Hãy thay tôi bằng cậu ấy.” – Tôi bước sang phía bên trái – “Bà cần tôi tự nguyện đi, đúng không?” Bởi vì tôi đã chết, lấy đi linh hồn của tôi không còn đơn giản như ngày xưa.
ả tà ma nhún vai. “Tự nguyện hoặc bất tỉnh. Sao cũng được hết.”
“Tiếp tục di chuyển đi em…” anh Tod nói và tôi lại nhích qua bên trái. Lần này, ả tà ma buộc phải xoay Emma lại để có thể theo dõi được tôi. Đồng thời mụ ta cũng đang tiến gần hơn tới con dao găm.
“Thôi được. Tôi sẽ tự nguyện đi. Thả cậu ấy ra.”
“Hãy chứng minh đi.” – Kẻ mạo danh Jayson giơ chân lên và dậm thật mạnh xuống con dao găm. Ngay lập tức cán dao gãy làm đôi, còn tôi chỉ chết lặng đứng nhìn – “Hãy đi qua bên kia.”
“Khốp khiếp!” anh Tod chửi thề.
“Cái gì?” Tôi nghe thấy tiếng của Jayson nhưng chưa định thần ra ý anh ta muốn nói gì bởi mắt tôi nãy giờ vẫn không thể rời khỏi cái cán dao gãy kia.
“Hãy đi qua Cõi âm và ta sẽ thả cô ta ra.” – Jayson nói – “Ta hứa với cô.”
“không.” – anh Tod hét lên, và tôi liếc sang phía anh. Ả tà ma cũng nhìn theo ánh mắt thôi, nhưng hiển nhiên là không thể nhìn thấy gì rồi – “Kaylee, em không được đi qua bên đó.”
“đi mau. Ngay lập tức. Nếu không ta sẽ cắt đứt cổ họng và hút cạn máu của cô ta. Còn linh hồn ta sẽ giữ lại.”
“Kaylee…” Emma hốt hoảng kêu lên.
“Kaylee…” anh Tod cũng hốt hoảng kêu lên.
Ở bên Cõi âm, tôi sẽ không còn bất kỳ lợi thế nào của người đã chết nữa, ngoại trừ khả năng quay lại thế giới loài người. Nhưng nếu tôi không đi, ả ta sẽ giết chết Emma, và tôi sẽ vẫn phải đuổi theo sang tận Cõi âm để lấy lại linh hồn của cậu ấy. không đời nào tôi chịu để linh hồn của Emma phải chịu kiếp đọa đày ở Cõi âm hay trở thành một thứ trang phục để cho bọn chúng tùy nghi sử dụng.
“Tôi đi sang bên đó và bà sẽ thả Emma ra? Và giữ mạng sống cho cậu ấy?”
Jayson gật đầu. “Thỏa thuận như thế.”
Tôi nhìn thẳng về phía anh Tod và dặn. “Hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện. Em sẽ quay lại ngay.” nói rồi tôi vụt biến sang Cõi âm.
Ở bên Cõi âm, tôi đang đứng một mình bên cạnh hồ. Chỉ có điều tôi không thực sự chỉ có một mình.
Khung cảnh vẫn y như thế nhưng cảnh vật thì khác hẳn. Cát dưới chân tôi giờ chuyển thành màu trắng. Trông giống muối nhiều hơn là cát. Cây cối xơ xác, chỉ còn trơ trọi lại vài cành, lác đác có vài cái lá hình thù kì dị mà tôi không biết phải gọi tên như thế nào.
Hồ nước… không phải là nước. Tôi không biết phiên bản Cõi âm của hồ nước là gì, chỉ biết rằng đó là một thứ chất lỏng đặc quánh, đen ngòm và có mùi hôi thối, khiến tôi phát buồn nôn. Ở bên này tôi đã mất đi khả năng dịch chuyển tức thời của mình, vì thế tôi không thể đi đủ xa để tránh khỏi cái mùi xú uế này.
Tôi đã thực hiện xong phần của mình. Tôi đã đi qua bên này. Tôi nhắm mắt lại, đang chuẩn bị quay lại thế giới loài người để xem Emma đã được thả ra chưa, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét gọi tên tôi.
Tôi quay ngoắt đầu lại nhìn và thấy Emma đang khập khiễng đi về phía tôi, những giọt máu đỏ tươi chảy tong tỏng trên cát. Sau lưng cậu ấy, nhưng con ấu trùn mình dài, đen xì, chân mọc tua tủa đang trườn bò trên cát và tranh giành nhau từng giọt máu đỏ rớt trên cát.
Mụ Invidia đang đứng phía sau Emma, trong hình dáng thực sự của mình, bởi bộ cánh mang hình dạng Jayson đã không còn tác dụng sau khi quay lại Cõi âm. Ả tà ma của lòng đố kỵ trong vẫn y như lần cuối cùng tôi gặp mụ ta. Mấy ngón tay khô đét thò ra bên ngoài cánh tay áo dài màu đen. Hai gò má nhô cao hốc hác. Hai trong mắt đen xì nhô ra phía trước. không ai có thể biết chúng đang nhìn cái gì.
Mái tóc đen như dòng suối a-xít sáng lấp lánh dưới ánh nắng xanh xao của Mặt trời Cõi âm. Mỗi giọt a-xít rớt xuống tạo ra tiếng xèo xèo trên cát và thay vì đớp lấy đớp để, đám ấu trùng kia lập tức co giò tránh xa thứ chất lỏng độc hại đó. một con không may bị giọt a-xít ấy rơi trúng ngay lập tức bị thiêu rụi thành than.
“Emma…” Tôi lao vội tới ôm chầm lấy cô bạn thân, và vôt ình giẫm chết vài con ấu trùng dưới chân. “Đáng ra bà phải thả cậu ấy ở đầu bên kia mới đúng.” Tôi quay lại nạt nộ mụ Invidia, nhưng rồi cũng rùng mình trước âm thanh của chính mình. Hét lên ở bên Cõi âm giống như đang đánh vào một quả chuông đặt ngay cạnh tai.
“Ta không nhớ là đã nói mình sẽ thả cô ta ở đâu.” – Mụ Invidia nhún vai nói, tiếng cười khúch khích của mụ ta vào xương tôi giống như tiếng móng tay cọ vào bảng – “Hãy đưacô ta về khi vẫn còn cơ hội. một khi đã nếm thử mùi vị của cô ta, bọn chúng sẽ còn muốn nhiều hơn.” - Mụ ta giơ tay chỉ mấy con ấu trùng trên cát, đang vòng qua mấy vũng nước a-xít dưới chân mụ để tiến về phía tôi và Emma – “Ta đã từng chứng kiến cảnh chúng xơi tái một người còn to gấp đôi ngươi, chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, tính theo giờ của loài người các ngươi.”
Tôi thận trọng kéo Emma tránh khỏi đám ấu trùng đang bò cả lên nhau để tiến về phía chúng tôi. “Bà chịu để cho chúng tôi đi á?” Đây là một cái bẫy. Chắc chắn là như vậy.
“Nếu cô ta còn ở đây thêm 10 giây nữa, ta không đảm bảo đám sâu bọ kia…”
không đợi mụ ta nhắc lần thứ hai – à, thứ ba – tôi chộp vội lấy tay Emma và nhắm mắt lại. một giây sau, chúng tôi đã đang đứng ở bên cạnh hồ, tỏng thế giới loài người, nơi cát có màu nâu và không có con gì bò ra để ăn chúng tôi.
Emma đổ hẳn người sang phía tôi, hỏi thở bắt đầu ngắt quãng, cái nắm tay của cậu ấy càng lúc càng yếu đi. “Thế thôi à? Bà ta cứ để chúng ta đi thế này à?”
“Có vẻ như vậy…” – Tôi nói vậy nhưng tóc gáy vẫn đang dựng lên vì sợ. Tại soa mụ Invidia lại để yên cho chúng tôi quay lại đây? Như thể mụ ấy chủ ý muốn chúng tôi trở lại thế giới loài người không bằng – “Chắc chắn có cái gì đó không ổn. không thể có chuyện dễ dàng như thế được.”
“Dễ với cậu thôi.”
“Ôi, Emma…” – Tôi nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống đất và cậu ấy dịch tay ra cho tôi xem vết thương. Nhưng tôi không thể biết mức độ nặng nhẹ của nó bởi tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ toàn máu là máu – “Chúng ta phải đến bệnh viện thôi. Các bác sỹ sẽ chữa cho cậu.”
“Mọi thứ rồi sẽ ổn, đúng không?” – Emma ngước mắt lên nhìn tôi, mặt cậu ấy trắng bệch đi vì đau và sợ - “Mình không thể chết nếu không có tên trong danh sách đúng không?
anh Tod hẳn đã nói cho chúng ta nếu biết tên mình có trong danh sách đúng không?”
“Ừ. Nếu anh ấy nhìn thấy tên cậu, chắc chắn anh ấy sẽ nói với bọn mình. Nhưng…” – Tôi không muốn phải nói với cậ ấy điều này – “Con dao đó… thực ra là sản phẩm của tà ma. Do tà ma tôi luyện thành.”
“Nghĩa là sao?”
“Mọi thứ liên quan đến yếu tố siêu nhiên đền không chịu sự tác động của danh sách thần chết. Vì thế…”
“Mình vẫn có thể sẽ chết.” – Cậu ấy nói nốt hộ tôi – “một lần nữa.”
“Ừ.” – Bởi một vết thương do tôi gây ra – “Nhưng chúng ta sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Chúng ta sẽ đưa cậu đến bệnh viện.” Tôi không thể đưa cậu ấy đi xa như thế trong một lần, nhưng anh Tod có thể.
Nhắc đến mới nhớ, nãy giờ tôi không hề nhìn thấy anh Tod. anh ấy đi đâu rồi? Tại sao anh ấy không đi qua Cõi âm cùng chúng tôi? anh ấy đã biến mất, cùng với con dao gãy.
“Khỉ thật. Cậu đưa tay cho mình nào.” Tôi cúi xuống, Emma giơ bàn tay đầy máu nắm lấy tay tôi, tay còn lại ôm chặt lấy vết thương. Tôi nhắm mắt lại và đưa chúng tôi đến chỗ căn lều mà bố tôi đã thuê, sau đó đỡ Emma nằm lên một trong mấy cái ghế dài.
“Mọi người đâu hết cả rồi?” Cậu ấy thều thào hỏi, và tôi quay đầu nhìn quanh, tự hỏi câu tương tự.
“cô Harmony đưa bố mình và Sabine đến bệnh viện. anh Nash và Luca đi tìm chị Sophie, nhưng nãy giờ mình chẳng nhìn thấy ai cả.”
“Còn anh Tod?”
“Mình cũng không biết.” Đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh, gai óc chạy rần rật dọc hai cánh tay.
Cái lò nướng nãy giờ vẫn đang cháy, khiến cho toàn bộ xúc xích và bánh mỳ trên đó đêu cháy thành than. Cái xẻng nướng bánh của bố tôi đang nằm chỏng chơ trên bãi cỏ cách đó vài mét. Mấy lon sô-đa đang uống dở vẫn còn nguyên trên mặt bàn, chứng tỏ anh Nash chưa hề thu dọn gì, chứng tỏ anh ấy và Luca chưa hề quay lại sau khi tôi đi gặp
Jayson/Invidia.
“Kaylee!” anh Nash gọi ầm tên tôi. Tôi ngẩng lên và thấy anh là Luca đang chạy về phía tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm – cho tới khi sực nhận ra rằng họ chỉ có một mình.
“Emma đang bị thương.” – Tôi thông báo, lúc họ dừng lại trước căn lều, thở hổn hển vì mệt – “anh Tod và chị Sophie đâu rồi?”
“Bọn anh không thể tìm thấy Sophie.” – anh Nash nói “Có một vài dấu chân trên cát – ngoài dấu chân của bọn anh ra, anh đoán cô ấy đã đi vào trong rừng. Nhưng anh không dám chắc.”
“Bọn này không biết là còn phải tìm anh Tod nữa.” Luca nói thêm.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” anh Nash quỳ xuống bên cạnh Emma. Cậu ấy dịch bàn tay ra cho anh xem vết thương, mũi và trán nhăn tít lại vì đau.
“Em đã chẳng may cắt phải cậu ấy lúc định tấn công Jayson, người hóa ra là mụ Invidia đội lốt.”
“Invidia?” Luca hỏi.
“Mụ ấy là tà ma của lòng đố kỵ, kẻ đã từng xúi giục làm cho Sabine và Kaylee quay sang chống lại nhau.” Emma giải thích.
“không phải chỉ có bọn mình.” – Tôi khăng khăng nói – “Cả trường học đã hóa điên chỉ vì mụ ta.”
“Cần phải đưa Emma đến bệnh viện ngay.” anh Nash nói.
“Em biết, nhưng em không thể đưa cậu ấy đi xa như thế. Hơn nữa chúng ta không thể bỏ chị Sophie và anh Tod lại.” – Tôi thò tay rút chùm chìa khóa trong túi ra – “anh đưa Emma tới bệnh viện trước, Luca và em sẽ ở lại đây tìm họ.”
anh Nash lắc đầu, từ chối nhận chùm chìa khóa trên tay tôi. “anh sẽ không bỏ em ở lại đây.”
“Nhưng Emma…”
“Mình vẫn cầm cự được mà.” – Emma trấn an tôi – “Hơn nữa, nếu tìm thấy anh Tod, anh ấy có thể đưa mình tới đó nhanh hơn là đi xe mà, đúng không?”
Tôi gật đầu. “Về lý thuyết thì là thế.”
Đột nhiên ánh mắt của Emma tập trung vào cái gì đó phía sau lưng tôi và rồi chộp vội lấy tay tôi. “Thôi chết! Chúng ta lại có khách!” – Cậu ấy hết nhìn anh Nash, Luca rồi quay qua nhìn tôi – “Mình không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng các cậu cần phải ngăn nó lại. Trước khi ai đó bị lôi vào chuyện này, giống như Jayson.”
Giống như Emma. Chị Sophie. Brant. Scott. Và rất nhiều người khác.
Cậu ấy nói đúng.
Tôi ngoái đầu nhìn theo ánh mắt của Emma để rồi sững người không dám tin vào mắt mình. một người phụ nữ dáng người thanh mảnh, trong chiếc quần bò thời trang đang đi dọc theo con đường mòn dẫn vào trong rừng. Tôi biết mái tóc vàng ấy, và tôi biết đôi mắt xanh biếc ấy, mặc dù đang đứng ở đằng xa như thế này.
“Ôi không…” – Tôi thì thào thốt lên, mạc máu trong người gần như đông cứng hết cả lại – “Bác Va