Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 152

“Hai đứa sẵn sàng chưa?” Từ trên ghế lái, cô Harmony quay lại hỏi tôi và Emma.

“Cháu sẽ chẳng bao giờ có thể sẵn sàng cho mấy chuyện này.” Emma đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía căn nhà cũ của mình. Nơi căn phòng cũ và các đồ vật cũ của cậu ấy vẫn còn nguyên. Và Toto, chú cún cưng, vẫn còn đó nhưng không còn thuộc về cậu ấy, “Cháu chỉ mong sao chuyện này sớm kết thúc.”

Cô Harmony đặt một tay lên tay Emma. “Cháu có chắc là mẹ cháu vẫn đang ở chỗ làm không?”

“Chắc ạ.” Tôi xen vào, “Cháu đã gọi kiểm tra rồi. Bác ấy nói là chị Traci sẽ ở nhà mở cửa cho chúng ta.”

“Xe của chị ấy kia kìa.” Emma chủ về phía con xe Chevy cũ kỹ đang đậu ngay trước mũi xe chúng tôi.

“Thế thì được rồi. Cô chỉ cần một trong hai đứa hỏi xin một cốc nước.” Cô Harmony rút chìa khóa xe và nghiêng người cất vào sau túi quần. Một lần nữa, tôi lại choáng ngợp bởi sự trẻ trung của cô. Trông cô chỉ mới độ 30 là cùng. Nhìn cô chẳng ai nghĩ con cô đã 18 và 20 tuổi rồi. Nếu còn sống, năm nay anh Tod sẽ tròn 20, “Còn lại để cô lo. Cháu có chắc là muốn tham gia vào chuyện này không Emma?”

“Cháu cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác.” Emma tháo dây an toàn, tay run run, “Càng để lâu sẽ càng khó khăn hơn.”

“Nếu cậu thấy quá sức chịu đựng, nếu nỗi đau đớn của chị ấy quá lớn khiến cậu không kiểm soát được cảm xúc của bản thân thì cứ nói với mình. Chúng ta sẽ rời ngay khỏi đây.” Tôi quay sang dặn Emma. Cứ nghĩ tới cuộc gặp mặt sắp tới giữa cậu ấy và chị Traci là tim tôi lại đau nhói. Đây là một quyết định mà không người phụ nữ nào đáng phải trải qua. Một sự lựa chọn không con người nào muốn có.

Một quyết định mà cả hai chị em nhà Marshall sẽ không bao giờ phải đối mặt nếu không quen biết tôi.

Tôi giống như một thứ bệnh truyền nhiễm, lây lan cho mọi người xung quanh và hoàn toàn mất kiểm soát.

Tôi cầm con dao mổ đi khắp nơi, cắt bỏ những phần bị nhiễm trùng, thực hành trên chính mạng sống và ký ức của họ, nhưng cách tốt nhất để chấm dứt hoàn toàn sự lây lan đó chính là cắt bỏ đi phần gốc rễ.

Cắt bỏ tôi đi.

Tôi đã vật lộn để sửa chữa lại các sai lầm của mình trong một khoảng thời gian quá dài, đến nỗi giờ tôi cũng không biết việc tiếp tục đấu tranh đang biến tôi thành một kẻ dũng cảm hay ích kỷ nữa.

“Cảm ơn cậu. Mình ổn mà.” Emma mở cửa xe và chui ra ngoài. Phải mất một lúc tôi mới định thần lại được và theo chân cậu ấy vào bên trong. Tôi vẫn chưa quen với việc giờ mình cao hơn Emma tới cả cái đầu.

Chị Traci mở cửa sau hồi chuông thứ hai. Hai mắt chị đỏ mọng và thâm quầng. Hôm gặp chị ấy ở đám tang Emma, tôi cũng đã nhận thấy nét mặt xanh xao và mệt mỏi của chị rồi, nhưng cứ nghĩ đó là do chị ấy quá đau buồn trước cái chết của cô em gái. Nhưng giờ thì tôi không thể phủ nhận nguyên nhân thực sự của vấn đề.

Chị ấy đang mang thai.

Traci, chị gái thứ hai của Emma, đang mang trong mình dòng máu của kẻ đã giết chết tôi. Và một lần nữa, đó cũng là lỗi tại tôi. Tên Beck đã lợi dụng chị ấy trong khi đang đi tìm tôi.

“Chào em, Kaylee. Cảm ơn em đã ghé qua.” Đôi tay gầy guộc của chị Traci ôm lấy tôi và mặc cảm tội lỗi vì những gì đã gây ra cho chị lại dấy lên trong tôi.Thay vì nói lời xin lỗi mà chị sẽ không bao giờ hiểu nổi, tôi vòng tay ôm lấy chị và nói. “Em phải cảm ơn chị và bác mới đúng.” Tôi cẩn thận không dám ôm chị quá chặt. Trông chị ấy chưa hề thấy bụng, và người thì cứ xanh rớt ra như tàu lá chuối, “Đây là cô Harmony Hudson, mẹ của anh Nash. Còn đây là em họ em, Emily. Họ đi cùng để... giúp em. Về mặt tinh thần.”

“Cháu chào cô.” Chị Traci bắt tay cô Harmony rồi mở cửa mời chúng tôi vào trong. Sau đó chị quay sang bắt tay Emma mà không hề biết rằng đó chính là cô em gái bé bỏng của mình, “Kaylee sẽ chỉ cho cô và em phòng của Emma. Mẹ cháu, chị Cara và cháu đã dọn dẹp lại mọi thứ và mỗi người cũng đã giữ lại những món đồ có ý nghĩa nhất với mình rồi.”

Hai mắt của Emma rưng rưng nhưng chị Traci đã không phát hiện ra.

“Chị dạo này thế nào?” Tôi hỏi, thay vì dẫn mọi người đi thẳng vào phòng Emma. Chị Traci đứng dựa lưng vào cửa, trông chị mong manh như sắp ngã.

“Ừm... Ba tháng đầu của thai kỳ cũng hơi mệt.” Chị chậm rãi ngồi xuống cái ghế sô-pha, “Emma kể với em về... đứa bé rồi đúng không?”

Thực ra tôi mới là người kể cho Emma nghe về đứa bé, từ nhiều tuần trước khi chị Traci biết mình có thai.

Khi tên Beck đến nhà Emma để tìm tôi và cậu ấy, hắn đã tình cờ gặp chị Traci. Và việc xảy ra giữa hai bọn họ không thể gọi là cưỡng bức hay làm gì trái pháp luật, ngoại trừ việc hắn ta là một con quỷ incubus. Hắn có khả năng mê hoặc khiến cho chị traci tự nguyện muốn ngủ với hắn.

Chị ấy không hề biết điều đó, và cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác.

Nếu đứa bé trong bụng chị Traci là con trai - một tiểu incubus - không sớm thì muộn chị ấy cũng sẽ chết. Nếu không phải trong quá trình mang thai thì cũng là lúc sinh nở.

Hôm nay chúng tôi tới đây không phải để xin ít đồ cũ của Emma về làm kỷ niệm, mà là để giúp đỡ chị Traci.

“Em có thể giúp được gì chị không?” Tôi hỏi. Tôi biết cô Harmony có rất nhiều cách để giúp, nhưng phải đợi sau khi tôi mời được chị Traci uống một cái gì đó.

“Không sao đâu em. Chị vẫn ổn mà. Chị chỉ hơi mệt thôi.”

“Chị có muốn uống gì không ạ?” Emma hỏi tiếp, trước khi tôi kịp phản ứng, “Nếu nhà chị có sô-đa thì cho em xin một cốc với.” Cậu ấy thừa biết là nhà họ có. Trước giờ thứ đồ uống duy nhất mà mẹ cậu ấy uống là nước giải khát Dr.Pepper. Phải giả vờ lạ lẫm trong chính ngôi nhà của mình thế này chắc Emma đau khổ lắm.

“Có đấy.” Chị Traci đứng dậy, “Đợi chị một lát.”

“Trông cháu không được khỏe cho lắm.” Cô Harmony chỉ đợi có thế, lập tức lên tiếng ngay, “Nếu cháu không ngại thì để cô đi lấy đồ uống cho mọi người, còn các cháu cứ vào phòng Emma xem xét đồ đạc đi.”

Chị Traci chỉ ngập ngừng độ một giây rồi ngồi trở lại xuống ghế. “Thế thì tốt quá. Cháu cảm ơn cô.”

Cô Harmony đi vào trong bếp, tôi và Emma đi vào phòng cậu ấy, còn chị Traci vẫn ngồi im trên ghế.

“Trông chị ý có vẻ không khỏe.” Emma thì thào với tôi ở hành lang.

Tôi gật đầu. “Chúng ta sẽ giúp chị ấy.” Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở chị ấy.

Căn phòng của Emma ngổn ngang thùng các-tông vẫn còn chưa đóng kín, đâu đó thiếu vắng một vài tấm hình trên tường, còn lại toàn bộ số quần áo trong tủ đã được bỏ ra ngoài ghế. Giường ngủ của cậu ấy cũng bừa bộn không kém, nhưng tôi đồ rằng nó chẳng liên quan gì tới cái chết của cậu ấy. Có lẽ nó vẫn được giữ nguyên như thế sau cái đêm cuối cùng cậu ấy ngủ trên đó.

Phải mất vài giây mới nhận ra rằng Emma vẫn đang đứng ngoài cửa, chưa hề bước vào phòng. “Cậu vẫn ổn chứ?” Tôi gọi với ra.

“Mình cứ thấy thế nào ý. Họ đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.” Emma thì thào nói, “Như thể họ chỉ muốn mau mau chóng chóng tống khứ mọi thứ của mình đi.”

“Không phải đâu.” Tôi kéo cậu ấy vào phòng và khép cửa lại để chị Traci không nghe thấy, “Anh Nash từng kể với mình, sau khi bố anh ấy qua đời mẹ anh ấy cũng làm y như thế. Rồi cả khi anh Tod chết cũng vậy. Không phải vì cô ấy muốn quên họ đi mà bởi vì nhìn thấy các kỷ vật của người đã mất khiến cô ấy càng đau lòng hơn.”

Emma khẽ nhíu mày. Trông cậu ấy có vẻ không tin lời tôi cho lắm.

“Họ đóng gói đồ đạc của cậu lại bởi vì họ quá nhớ cậu. Chứ không phải là vì muốn mau chóng quên cậu đi. Hơn nữa...” Tôi liếc về phía mấy thùng các-tông đang mở, “...chúng vẫn còn trống không mà. Hãy cầm lấy một cái thùng rồi đóng gói những thứ cậu cần đi.”

Kế đó tôi lược qua chỗ quần áo trong tủ, xem cái nào Emma có thể mặc được thì giữ lại, còn cậu ấy tập trung vào mấy món đồ trên giá sách. Mẹ và hai chị gái của cậu ấy đã dọn dẹp gần hết mọi thứ, chỉ để lại vài cái huy chương môn bóng đá hồi tiểu học, một cái cúp danh dự cùng với đội cổ vũ năm lớp 7, và một sợi ruy băng vô địch môn ném trứng năm lớp 4.

“Cậu chỉ lấy mỗi thế thôi à?” Tôi bỏ mấy cái áo sơ mi mà tôi nghĩ Emma vẫn có thể mặc được vào trong thùng, cùng với đống huy chương và mấy bức ảnh hai chúng tôi chụp chung hồi lớp Ba.

Emma nhún vai. “Họ lấy đi hầu hết những thứ hay ho rồi. Nhưng như thế cũng tốt, mình đâu cần phải có những đó mới nhớ ra mình là ai. Mình vẫn là mình mà. Mình muốn họ luôn nhớ về mình.”

Cậu ấy nói khá có lý và tôi mừng vì tâm trạng hôm nay của cậu ấy khá tốt.

“Mấy cái quần bò của mình thì sao? Hay quần soóc cũng được. Trời dạo này ấm lên nhiều rồi.”

“Đống quần thì chịu hẳn rồi. Mình rất tiếc, nhưng giờ cậu không còn cái hông để mặc chúng nữa. Mấy cái váy thì có thể vẫn cố được...”

Chúng tôi đang soạn lại đống quần áo một lần nữa thì nghe tiếng cô Harmony gọi vọng vào. “Emma? Kaylee? Cô nghĩ là Traci đã sẵn sàng.”

Tim tôi đột nhiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một điều gần như chưa từng xảy ra từ sau khi tôi chết.

Emma trông cũng lo lắng không kém gì tôi. Chúng tôi quẳng đống quần áo xuống và chạy vụt ra ngoài phòng khách, nơi cô Harmony đang ngồi bên cạnh chị Traci trên ghế sô-pha. Emma và tôi ngồi xuống hai cái ghế bành đối diện.

“Traci ơi? Chị vẫn ổn chứ?” Emma nhíu mày hỏi chị gái, giọng đầy quan tâm. Còn chị Traci trông có vẻ... bối rối.

“Chị thấy hơi lạ lạ. Và mệt.” Nhìn chị Traci như sắp ngủ gật đến nơi.

Tôi nhích vội ra mép ghế và đón lấy lon sô-đa cô Harmony vừa đưa. Trên tay chị Traci là một cốc trông như trà nóng. Tôi đã liếc nhìn thử nhưng không thể đoán ra cô Harmony đã cho gì vào trong đó. “Thế... nó có tác dụng như thế nào ạ?”

“Nó thực chất chỉ là nước suối lấy từ nguồn tự nhiên bên Cõi Âm thôi mà. Nước ở bên đó có rất nhiều thuộc tính, và cái này...” Cô giơ cái lọ nhựa lên, giống hệt như cái lọ Sabine đựng thứ gây mất trí nhớ. Traci đang buồn ngủ, nhưng nhận thức của cô ấy không hề bị ảnh hưởng, vì thế Traci vẫn có thể nói chuyện với chúng ta bình thường. Nhưng cô ấy sẽ không nhớ gì hết sau một tiếng nữa.”

“Sau đó thì sao ạ?” Emma hỏi.

“Có lẽ cô ấy sẽ ngủ và khi thức dậy sẽ chỉ nhớ là mình vừa ngủ thiếp đi.”

Tôi liếc về phía chị Traci, người đang bối rối nhìn chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Vậy là chúng ta có thể nói với chị ấy mọi chuyện ạ?”

Cô Harmony gật đầu.

“Tất tần tật?” Emma bấu chặt lấy tay ghế, “Kể cả chuyện về cháu?”

“Nếu đó là điều cháu muốn.”

Trông Emma có vẻ chần chừ, không chắc chắn mà tôi thì ý thức được rất rõ là chúng tôi không có nhiều thời gian. Vì thế tôi quyết định lên tiếng trước. “Chị Traci, bọn em có chuyện muốn nói với chị. Những chuyện này mới nghe sẽ hơi khó tin một chút nhưng chị đừng lo, đằng nào chị cũng sẽ quên hết ý mà.” Chúng tôi chỉ muốn giải thích cho chị hiểu mọi chuyện rồi để chị ấy tự quyết định, một quyết định vô cùng khó khăn.

Chị Traci giương đôi mắt lờ đờ nhìn tôi. “Chị có cảm giác như một giấc mơ vậy.”

“Cô có chắc là thứ nước đó sẽ không tổn hại gì đến đứa bé không ạ?” Emma hỏi.

Cô Harmony mỉm cười, ngả lưng ra sau ghế. “Cô chắc mà. Nó thực ra chỉ là nước thôi mà. Hơn nữa đứa bé vẫn còn quá nhỏ, không phải lo tới việc mất trí nhớ.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến con của cháu?” Chị Traci giơ vội tay lên ôm cái bụng gần như phẳng lỳ của mình.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt nhìn thẳng về phía chị Traci. “OK, chị bình tĩnh nghe em nói này... Rất có khả năng đứa bé trong bụng chị không phải là con người.”

Chị Traci chớp chớp mắt, sau đó bật cười đầy mệt mỏi. “Hai đứa vừa uống rượu đấy à? Mới chỉ 3 giờ chiều chứ mấy.” Dường như chị ấy đã quên mất sự tồn tại của cô Harmony.

“Thật đấy.” Emma nắm chặt lấy hai tay ghế, “Con của chị không phải là con người nhưng không sao hết, bởi vì Kaylee cũng thế. Hơn nữa cậu ấy đã chết.”

“Xin lỗi nhưng em là ai thế?” Chị Traci nhíu mày hỏi lại.

“Một lát nữa chúng ta sẽ nói đến chuyện đó sau.” Tôi đứng dậy, “Chị Traci.” Chị lảo đảo quay sang nhìn tôi, giờ trông chị mới giống một người say hơn chúng tôi, “Em là một bean sidhe. Loài người thường gọi bọn em là thần báo tử, nhưng mọi khái niệm của con người về loài bean sidhe đều không đúng sự thật. Hoặc phóng đại. Và đúng như lời cậu ấy nói, em đã chết.”

Có hàng tỷ cách để nói cho chị ấy biết những điều cần biết và có hàng tỷ người thích hợp hơn tôi để thông báo tin này, ví dụ như cô Harmony chẳng hạn, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian và trong số những người đang có mặt ở đây, tôi là người chị Traci biết và tin tưởng nhất.

“Em đã chết.” Đó không phải là một câu hỏi. Nhưng cũng không phải là một lời khẳng định, “Và em là một nữ thần báo tử.”

“Em biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường. Bản thân em mới đầu cũng không dám tin. Nhưng em có thể chứng minh cho chị thấy. Ít nhất là chuyện em đã chết. Chị sẵn sàng chưa?”

“Rồi.” Chị nhún vai, khoanh tay lại trước ngực đầy hào hứng, “Em thử chứng minh xem nào. Không phải ai cũng có thể gặp người chết hàng ngày.”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hoài nghi của chị và từ từ biến mất. Tôi không đi đâu cả, chỉ ẩn mình đi không để cho mọi người nhìn thấy.

Ngay khi tôi vừa biến mất, chị Traci ngồi bật ngay dậy, mặt không còn vẻ gì là buồn ngủ nữa.

“Chuyện gì vừa xảy ra thế này?” Chị quay sang hỏi Emma và cô Harmony, “Hai người nhìn thấy không? Có phải em ý vừa biến mất không?”

Emma nghiêm nghị gật đầu. “Giờ cậu ấy thường xuyên làm như vậy. Bởi vì cậu ấy đã chết.”

“Làm sao...? Khi nào...?” Chị Traci nhắm chặt mắt lại, lắc đầu thật mạnh, sau đó mở mắt ra nhìn về phía tôi vừa đứng khi nãy, “Tại sao?”

“Chị có nhớ cái đêm em bị đâm không?”

Đến lúc này thì chị ấy hoảng hốt thực sự, quay đầu khắp phòng tìm kiếm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy tôi khi tôi hiện hình trở lại.

“Em bị đâm và giờ em có thể làm chuyện này?” Chị vẫy tay về phía tôi hỏi, “Em nói là mình đã... chết? Khi bị đâm bởi...?”

Chị ấy không thể thốt ra tên người đàn ông đã lấy đi mạng tôi đồng thời là bố của đứa bé trong bụng chị.

Tôi không trách chị Traci. Tôi hiểu chuyện này khó khăn như thế nào với chị. Tin tức về tôi đã liên tục xuất hiện trên TV trong nhiều tuần lễ, cô gái thoát chết sau khi bị chính thầy giáo của mình đâm. Nhưng điều mọi người không biết là tôi đã không thực sự thoát chết.

Cũng như việc trước khi tìm thấy tôi, gã thầy giáo độc ác kia đã dụ dỗ Traci Marshall lên giường với mình, khi mà bản thân chị ấy không hề ý thức được rằng mình đang bị bỏ bùa mê.

Và giờ thì chị ấy đang mang trong mình đứa con của một kẻ sát nhân hàng loạt. Một đứa bé không phải là con người.

“Vâng. Em đã chết.” Tôi cúi mặt, nhìn chằm chằm xuống đất, cố gắng không muốn nhớ lại cái buổi tôi kinh hoàng đẫm máu ấy, “Em đã phải giả vờ sống suốt từ đó đến nay.”

“Chị không... Sao lại có thể như thế được? Nếu em thực sự đã chết, tại sao em vẫn ở đây? Làm thế nào mà em vẫn đứng lù lù ở đây thế này được.”

“Để giải thích cặn kẽ cho chị hiểu làm thế nào thì hơi phức tạp. Nhưng nói tóm lại là: Ở bên ngoài kia có rất điều chị không biết. Và sẽ không bao giờ phải biết, nếu chị may mắn. Bởi chúng rất đáng sợ và nguy hiểm. Nhưng đúng là em đã chết rồi. Em có thể bắt trái tim mình đập trở lại nhưng tự một mình nó thì không đập được. Khi nó không bơm máu, cơ thể em sẽ trở nên lạnh lẽo. Không đến nỗi lạnh như trong tủ lạnh, nhưng nói chung là lạnh hơn nhiệt độ cơ thể bình thường. Em không cần phải ăn, nhưng vẫn có thể ăn nếu muốn. Em vẫn có thể bị thương và nếu bị thương, vết thương của em sẽ lành rất chậm, bởi vì cơ thể em giờ không còn tràn trề sức sống như xưa.”

Vậy mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy giờ mình mới thực sự giống như đang sống. Tất cả là nhờ anh Tod.

“Và em có thể... biến mất.”

“Vâng. Đó là một trong những ưu điểm của việc chết đi. Có điều em sẽ không bao giờ già đi, đồng nghĩa với việc em sẽ không thể sống mãi ở một nơi được.” Ít nhất là không thể sống một cách công khai, “Và em sẽ không bao giờ trưởng thành hay được làm mẹ của những đứa trẻ.”

Mặt chị Traci buồn rười rượi, khiến tôi ước gì mình đã không nói ra những lời cuối cùng đó.

“Còn nữa...” Tôi ngồi lại vào ghế và Emma kéo ghế ngồi xích lại gần hơn, “Cái đêm em chết cũng chính là đêm chị thụ thai. Chị còn nhớ không?”

“Nhưng chị chưa từng kể với ai...?” Mặt chị Traci đỏ bừng lên.

“Em biết, bởi vì bố của đứa bé chính là kẻ đã giết em.”

“Sao em biết?” Chị nhoài hẳn người ra khỏi ghế, “Chị chưa từng nói với ai về bố của đứa bé. Kể cả mẹ chị. Chị không thể, nhất là sau khi biết chuyện hắn đã làm với em.”

“Chính hắn ta đã nói với em.” Tên Beck cố tình muốn tôi biết hắn đã làm gì chị Traci, và dọa rằng sẽ làm như thế với chị Sophie và Emma, nếu tôi chống cự, không để cho hắn lấy đi linh hồn của tôi cho đứa con trai sắp chào đời của mình.

“Thật kỳ lạ. Trước đó chị chưa từng gặp hắn, vậy mà ngay khi vừa nhìn thấy hắn ở cửa, chị đã lập tức phải lòng hắn. Chị không hề muốn như vậy, bởi đó là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng chẳng hiểu sao chị không thể cưỡng lại được. Và rồi chị đọc được tin tức về hắn trên bản tin, về những gì hắn đã gây ra cho em. Chị đã không dám nói với ai...” Mắt chị đẫm lệ, hai tay ôm chặt lấy bụng.

“Traci, tên Beck đó không phải là con người.” Cô Harmony lên tiếng. Tôi thật ghen tỵ với sự điềm đạm của cô. Sao cô ấy vẫn có thể giữ được bình tĩnh và đầy bản lĩnh như vậy khi mà rõ ràng chính cô cũng đang bị câu chuyện của chị Traci làm cho mủi lòng, giống tôi và Emma, “Hắn ta là loài cầm thú, vô đạo đức và không có lương tâm. Những gì hắn đã làm với cháu không phải do lỗi của cháu. Cháu không có lỗi gì hết, chỉ là cháu đã xuất hiện không đúng nơi và không đúng thời điểm.”

Nước mắt của chị Traci bắt đầu rơi. “Khi ấy cháu đang ở nhà mà!”

“Em biết.” Trái tim tôi nhói đau thay cho chị Traci, bởi vì có một sự thật phũ phàng là: Đôi khi không phải cứ ở nhà là an toàn. Điều đó đã xảy ra với tôi vào cái đêm tôi chết, “Nhưng chuyện không phải chỉ có thế... Nếu con của chị cũng giống như bố nó, chị sẽ khó lòng mà sống sót qua giai đoạn thai kỳ. Vì thế... chị cần phải tự quyết định. Bọn em chỉ có thể cung cấp thông tin cho chị còn sự lựa chọn là ở chị.”

Tôi đã từng phải đối mặt với rất nhiều quyết định khó khăn nhưng ơn Chúa không có cái nào khó khăn như cái chị Traci đang gặp phải. Tôi không bao giờ mong muốn phải định đoạt số phận của một đứa trẻ, nhất lại là số phận của một đứa trẻ còn chưa chào đời.

“Khoan đã...” Chị giơ tay lên xoa mặt, như để tìm lại sự tỉnh táo. Cô Harmony thấy vậy liền đưa cho chị cốc trà. Hất mái tóc ra đằng sau, chị Traci cầm lấy cốc trà tu cạn một hơi, “Người đàn ông tên Beck ấy thực ra là ai? Và chuyện đó thì liên quan gì tới con của chị?”

Ưu điểm của việc biến mất trước mặt người khác là sau đó họ sẽ tin mọi lời bạn nói và không hề thắc mắc gì nữa. Như thế vừa giúp tôi tiết kiệm thời gian vừa không phải giải thích dài dòng về chuyện thế giời này ngoài con người ra còn tồn tại nhiều giống loài khác.

“Beck là một con quỷ incubus.” Emma nói, “Hay nói cách khác hắn là một con quỷ của dục vọng.”

“Con quỷ của dục vọng?” Chị Traci nhìn chằm chằm vào cái bàn nước, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích nào đó hợp lý hơn, “Chị đã...” Chị nuốt nước bọt cái ực, “Với một con quỷ?”

“Incubus thực chất là một loài ký sinh trùng, chuyên sống dựa vào... sự khao khát của con người.”

“Sự thèm khát.” Emma cao giọng sửa lại, “Cậu không cần nói giảm nói tránh làm gì. Chị ấy cần phải biết sự thật.” Nói rồi cậu ấy quay sang nói với chị mình, “Đêm hôm đó, hắn ta đến tìm bọn em nhưng cuối cùng lại gặp chị.”

“Tại sao hắn ta lại tìm hai người ở đó?” Chị Traci nhíu mày hỏi, “Mà em là ai?”

Bức bối vì đến chị gái ruột cũng không nhận ra mình, Emma rền rĩ kêu lên. “Em là ai không quan trọng. Vấn đề là hắn ta đã nổi điên khi bị bọn em cho leo cây, và trút mọi thứ lên đầu chị. Em rất xin lỗi nhưng hắn ta đã cưỡng bức chị, Traci ạ.”

“Không phải đâu...” Chị ấy lắc đầu không chịu tin, “Chị đã chủ động muốn...”

“Cháu đã không có sự lựa chọn nào khác.” Cô Harmony nhẹ nhàng giải thích, và tôi thiếu điều muốn chạy tới ôm chầm lấy cô vì đã đi với chúng tôi tới đây ngày hôm nay. Emma và tôi... giờ đầu óc không còn thông suốt nữa. Chúng tôi không biết phải giải thích như thế nào với chị Traci để không làm chị ấy phiền lòng thêm, “Hắn ta đã làm cho cháu nghĩ là mình muốn như thế. Hắn ta không chỉ xâm phạm tới cơ thể mà còn cả ý chí của cháu nữa. Cháu đã không thể làm khác được.”

“Không phải.” Chị ấy lại tiếp tục lắc đầu, và lần này giơ tay lên lau nước mắt một cách dứt khoát, “Chuyện xảy ra không phải như vậy. Cháu...”

“Chị Traci.” Emma nhoài người sang nắm lấy tay chị gái nhưng đã bị chị ấy giằng ra. Nói gì thì nói trong mắt chị Traci, giờ cậu ấy chỉ là một người xa lạ, không hơn không kém. Một lần nữa, tim tôi lại nhói đau thay cho Emma, “Bình thường nếu là chị, chị có mở cửa cho một người hoàn toàn xa lạ và mời anh ta lên giường với mình không?”. Nước mắt lại bắt đầu chan chứa trong mắt chị Traci, “Điểm khác biệt duy nhất giữa tên Beck và hơn một nửa số tù nhân đang ngồi tù tội tấn công tình dục là hắn ta xâm phạm chị ở nhiều cấp độ khác nhau. Dù hắn có chết bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp lại được cho những tội lỗi mà hắn đã gây ra. Và em ước gì có thể tự tay băm vằm hắn cho hả giận.”

Chị Traci lảo đảo nhìn xuống sàn nhà, một tay ôm lấy bụng. Tôi không biết là chị ấy còn chịu đựng được bao lâu nữa. Sau những gì vừa nghe được từ chúng tôi.

Nếu là tôi, tôi cũng không dám chắc là mình có thể chịu đựng nổi.

“Vậy là đứa bé...?”

“Con của cháu gần như chắc chắn là một incubus.” Cô Harmony nói, “Vì thế chúng ta cần bàn bạc xem làm thế nào để giúp cháu... sống sót.”

Chị Traci chớp chớp mắt hỏi lại. “Tại sao cháu không thể sống sót?”

“Bởi vì con người rất khó mang thai incubus. Chúng...” Cô Harmony ngập ngừng trong vài giây nhưng tôi có thể đọc được sự khó khăn trong ánh mắt cô khi phải nói ra sự thật, “Chúng hút cạn sinh khí của các bà mẹ, từ trong ra ngoài.”

Emma đặt lon sô-đa xuống sàn, giơ tay lên gãi đầu. “Sau đó, kể cả khi chúng chào đời, đấy là nếu chúng có thể yên ổn chào đời, thì chúng cũng sẽ không có linh hồn. Và nếu không có linh hồn nào đợi sẵn dành cho chúng, chúng sẽ lấy luôn linh hồn của mẹ mình, Trừ phi người mẹ đó là con người.”

“Kể cả nếu cô ta có là con người,” Cô Harmony đính chính lại, “... linh hồn của con người cũng không thể tồn tại lâu trong cơ thể của một incubus. Hơn nữa, người mẹ ấy sẽ chẳng giúp được gì cho con mình khi mà cô ta còn chết trước cả con. Thường thì người cha sẽ dành cả thời kỳ thai nghén để săn tìm một linh hồn không-phải-con-người cho con trai của mình. Nhưng trong trường hợp này chẳng còn người cha nào hết.”

“Cầu mong cho hắn vĩnh viễn mục rữa dưới địa ngục.” Emma đế vào.

“Cháu không...” Chị Traci lắc đầu quầy quậy, “Cháu không chắc là mình hiểu hết những gì vừa nghe được.” Chị nhìn lần lượt từng người chúng tôi, mặt cắt không còn giọt máu, “Mọi người nói vậy là ý gì?”

Cô Harmony thở ra chậm rãi và nhẹ nhàng giải thích. “Nghĩa là kể cả khi cháu có thể giữ được cái thai này đến ngày sinh nở, thì ngay khi chào đời đứa bé này cũng sẽ lấy mạng cháu bằng cách lấy đi linh hồn của cháu. Có điều, linh hồn của cháu cũng không thể giúp thằng bé tồn tại được lâu, và cuối cùng thì nó vẫn sẽ chết.”

“Vì thế cách duy nhất để chị có thể sống sót là... từ bỏ đứa bé.” Emma ngập ngừng kết luận.

Chị Traci gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang nắm chặt lại trên đùi. Chị ấy đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Cuối cùng, khi chị ấy ngước mắt nhìn lên, tôi không khỏi thán phục sự bình tĩnh và bản lĩnh của chị. “Cơ hội để con cháu không phải là incubus là bao nhiêu? Cháu là con người vì thế con của cháu vẫn có thể là con người, đúng không ạ?”

Tôi gật đầu, nhưng cô Harmony lại lắc đầu. “Traci, con của cháu chắc chắn là một incubus. Chỉ cần nhìn tình trạng sức khỏe của cháu là cô biết. Cháu đang càng ngày càng yếu đi, bởi đứa bé trong bụng đang chia sẻ linh hồn cùng với cháu, cũng như đang chia sẻ máu và các chất dinh dưỡng khác. Và điều đó đang vắt kiệt sức lực của cháu. Hơn nữa, cháu lại còn lớn tuổi hơn tất cả những người từng sinh ra incubus mà cô biết.”

“Nhưng cháu mới chỉ 22 tuổi thôi mà.”

“Cái giống này lại càng trẻ càng tốt.” Hèn gì mà tên Beck giả vờ làm giáo viên trường trung học, để tiện tiếp xúc với các cô gái trẻ chưa đến tuổi vị thành niên.

“Ok.” Chị Traci hít một hơi thật sâu rồi mím chặt môi nhìn ba người chúng tôi, “Cháu sẽ không bỏ cái thai này. Cháu không quan tâm mình đang mang trong mình cái giống gì. Cháu không quan tâm bố của đứa trẻ là ai. Cháu chỉ biết là đứa bé này là con cháu và cháu muốn có nó. Vì thế... bước tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Sự lo lắng in hằn trên trán cô Harmony, dấu hiệu duy nhất chứng tỏ cô ấy già hơn cái vẻ 30 của mình. Cô ấy thường chỉ tỏ ra lo lắng như vậy khi anh Nash và Sabine ở bên nhau.

Emma thở dài đầy khó nhọc. “Trace, chị đang không suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu cứ cố sinh đứa bé này ra, chị sẽ chết. 99% là như thế. Chị không thể làm như vậy với mẹ và chị Cara. Nhất là chỉ không lâu sau đám tang.”

“Em là ai?” Chị Traci trừng mắt giận dữ, và trong khoảnh khắc ấy trông chị ấy giống Emma, Emma của ngày xưa, đến nỗi tôi gần như muốn ngừng thở, “Chị thậm chí còn không quen biết em!”

Nước mắt lại bắt đầu chan chứa trong mắt Emma. “Traci. Là em đây mà.” Nói xong cậu ấy im lặng chờ đợi, với ánh mắt tràn trề hy vọng. Khi không thấy có chút phản ứng gì từ phía chị gái, cậu ấy thất vọng quay sang nói với tôi, giọng đầy đau khổ, “Mình đã hy vọng là chị ấy sẽ nhận ra, ít nhất là qua đôi mắt của mình.”

Tôi đứng dậy ngồi xuống một bên tay ghế của Emma, rồi vòng tay ôm lấy cậu ấy. “Chị Traci, đây chính là Emma. Em gái của chị. Cậu ấy không hẳn đã chết. Nói chung là chuyện khác phức tạp. Và giờ cậu ấy đã có một cơ thể mới.”

Chẳng hiểu sao đến bản thân tôi khi nghe chuyện này cũng còn thấy khó tin hơn chuyện chị Traci đang mang trong mình dòng máu của loài quỷ incubus.

Chị Traci chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó nghiêm mặt lại. “Em có bị làm sao không thế hả Kaylee? Em gái chị, bạn thân nhất của em, vừa mới chết và chị không cần biết em có thể tự biến mất, hay chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng, nhưng em không thể lấy chuyện đó ra làm trò cười được.”

“Đó là sự thật, Traci ạ.” Cô Harmony nói, “Chuyện xảy ra với Emma là một... tai nạn. Cô sẽ rất biết ơn nếu cháu không bắt bọn cô giải thích chi tiết từng chuyện một, bởi vì nó rất phức tạp mà chúng ta lại không có nhiều thời gian. Điều quan trọng là đây thực sự là Emma. Em gái của cháu. Emma cũng đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn không kém gì mẹ cháu và hai cháu đâu.”

“Em có thể chứng minh.” Emma vội nói trước khi chị Traci có thể lên tiếng phản đối hay nổi giận đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, “Em biết những chuyện mà chỉ có chị và em biết. Ví dụ như... Em biết mùi kẹo cao su chị đã díng lên tóc chị Cara vào cái đêm trước hôm chị ấy đi chụp hình ở trường, năm chị ấy 9 tuổi. Cái kẹo đó có mùi dưa hấu rất kinh khủng. Bên ngoài màu xanh nhưng ở giữa lại có màu đỏ. Và khi cho vào mồm nhai nó lại chuyển sang màu nâu. Nói chung là trông rất kinh. Và em còn biết cái lần chị uống nhầm thuốc cảm của mẹ và ngủ say như chết ở trường, sau đó một tên ngu ngốc nào đó vẽ đầy lên mặt bằng bút dạ không xóa được. Có thể chị nghĩ chuyện đó cả lớp chị biết, cả mẹ và chị Cara cũng biết nên không có gì là bí mật. Nhưng không phải ai cũng biết chuyện mẹ đã phải dùng cồn để lau dòng chữ trên trán chị suốt mấy hôm. Còn em và chị Cara đã phải chạy ra siêu thị mua phấn lót để che đi mấy chữ cái mờ mờ trên má chị, vì cồn của mẹ không lau sạch hết được. Em đã chứng kiến chị ngồi trước gương khóc suốt một tuần liền vì chờ mãi mà mực vẫn không chịu bay hết màu.”

“Ôi Chúa ơi...” Hai mắt chị Traci mở to, mọi nỗi nghi ngờ trên khuôn mặt chị đã hoàn toàn biến mất, “Emma?”

“Là em đây.” Nụ cười nở rộng trên môi Emma. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười tươi như vậy kể từ sau khi tỉnh dậy trong thân xác của Lydia, “Chết chẳng sung sướng gì đâu chị ạ. Mặc dù về lý thuyết thì em vẫn còn sống, nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn khác xưa. Em ghét mái tóc mới của em. Em không còn ô tô, cũng chẳng thể mặc vừa đống quần áo cũ. Và em thề là thế giới trông khác hẳn khi chị chỉ cao có 1m55. Nói chung em chẳng còn gì, ngoài Toto. Vì thế em sẽ dắt nó theo.”

Chị Traci đứng bật dậy, nhanh đến nỗi làm tôi đang ngồi cũng thấy chóng hết cả mặt. Chị lao tới, nhoài hẳn người qua cái bàn nước, ôm chầm lấy Emma và siết thật chặt. Không hiểu một người gầy gò ốm yếu như chị lấy đâu ra lắm sức mạnh thế. “Không thể tin được! Mặc dù chị không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nhưng là em thật à, Emma?” Chị nghẹn ngào thốt lên qua làn nước mắt, và cả ba chúng tôi cùng gật đầu, “Chị cứ nghĩ em chết rồi cơ.” Nói rồi chị buông Emma ra để nhìn lại một lần nữa cho kỹ, “Chị tưởng là em đã chết! Sao em có thể làm như vậy? Sao em nỡ để mọi người nghĩ rằng mình đã chết hả Emma?”

“Em cũng đâu có sự lựa chọn nào khác. Đừng giận mà Traci. Không lẽ em nhảy ra trước mặt mọi người rồi nói “Xin chào, em đã chết nhưng Kaylee đã cho em một cơ thể mới, vì thế mọi người sẽ vẫn chôn cất em như bình thường và giả vờ như không nhìn thấy em ở đây”?”

“Em nói cũng đúng.” Chị Traci ngồi lại xuống ghế nhưng mắt vẫn không rời Emma, “Trông em khác quá, trừ đôi mắt...”

Emma nhướn mày nhìn về phía tôi. “Ồ, giờ chị ấy đã nhận ra đôi mắt của mình rồi cơ đấy.”

“Các cháu, cô cũng muốn hai chị em có nhiều thời gian để đoàn tụ lắm nhưng chúng ta sắp hết thời gian rồi.” Cô hất hàm chỉ về phía cốc trà của chị Traci, “Và cô không muốn mạo hiểm để Traci uống thêm một liều thứ hai, vì sợ thuốc vẫn chưa tan hết khi mẹ cô ấy về đến nhà. Mặc dù thực lòng cô cũng không hề muốn Traci phải quên những chuyện này.”

“Vậy là cháu sẽ quên hết những chuyện vừa xảy ra ạ? Kể cả chuyện về Emma?”

“Cô e là như vậy. Tuy nhiên trong tiềm thức của cháu có thể vẫn nhớ là Emma vẫn còn sống và điều đó sẽ giúp cháu dễ dàng sống tiếp hơn, mặc dù bề ngoài cháu vẫn tin rằng em gái mình đã chết.”

Chị Traci gật đầu và tôi thầm ước ao có thể sở hữu thứ nước lãng quên đó của Cõi Âm. Nó sẽ giúp tôi được rất nhiều việc.

“Mặc dù rất tiếc về những gì cháu đang phải trải qua,” Cô Harmony nói tiếp, “nhưng chúng ta cần phải quay trở lại vấn đề chính. Cháu hiểu những điều mọi người vừa nói với cháu chứ?”

“Cháu nghĩ là có ạ.” Chị Traci gật đầu, “Em gái cháu vẫn còn sống, nhưng con của cháu sẽ phải chết. Hoặc không thì là cháu.”

“Không. Cháu sẽ không chết.” Cô Harmony vòng tay ôm lấy chị Traci an ủi, “Bọn cô tới đây hôm nay với mong muốn là nói hết cho cháu biết sự thật để cháu có thể làm cái điều cần phải làm. Để giữ lấy mạng sống của mình.”

“Cháu sẽ không làm như vậy.” Chị Traci ngả hẳn người ra đằng sau, tay ôm lấy bụng đầy quyết tâm, “Cháu sẽ không từ bỏ con mình.”

“Traci...” Emma mở miệng can ngăn nhưng chị ấy vẫn cương quyết lắc đầu.

“Không là không. Thằng bé đang chia sẻ linh hồn cùng với chị. Linh hồn của chị, Emma ạ. Điều đó có nghĩa là nó đã là một phần của chị. Làm sao chị nỡ giết chết một phần cơ thể của mình. Chị sẽ không thể sống nếu biết rằng con mình phải chết để cho mình sống.”

Tôi hiểu người duy nhất có quyền quyết định trong chuyện này là chị Traci, nhưng tôi không chắc là chị ấy hiểu quyết định ấy sẽ để lại hậu quả lớn đến thế nào với bản thân chị và những người xung quanh.

“Nhưng Trace, đằng nào thì thằng bé cũng sẽ chết mà!” Emma cố năn nỉ, “Chị không thể giữ nó lại. Nếu chị vẫn cứ cố, sớm muộn gì cả hai mẹ con cũng sẽ chết. Chị mới chỉ mang thai ở tháng thứ hai mà đã ốm dặt dẹo như thế này rồi!”

“Còn một vấn đề nữa, chị Traci ạ.” Tôi lặng lẽ nói. Cô Harmony im lặng nhìn tôi, âm thầm động viên tôi nói ra điều cần phải nói, mặc dù không hề dễ dàng gì. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Con trai của một incubus chắc chắn sẽ là một incubus. Vì thế chị cần phải hiểu là ngay cả nếu chị có thể giữ cái thai này đến đủ tháng và sinh nó ra, mẹ tròn con vuông, chị cũng sẽ không thể nuôi dưỡng nó như một đứa bé bình thường. Ngược lại chị đang nuôi dưỡng một con quái vật.”

“Em nói vậy là ý gì?”

“Khi con trai chị đến tuổi dậy thì, nó sẽ phát triển một nhu cầu muốn thỏa mãn cơn thèm khát, dưới mọi hình thức. Và nếu không tìm được thức ăn phù hợp nó sẽ đói đến chết, giống như con người không thể sống thiếu thức ăn.” Tôi kéo ghế dịch lại gần chị hơn. Và tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cái nhíu mày của chị, “Con trai chị sẽ lớn lên và làm những chuyện y như bố nó đã từng làm với chị. Nó sẽ phát ra một thứ ham muốn cực độ có thể bẻ cong ý chí của người khác, khiến họ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, và lấy đi thứ nó cần, với bất kỳ ai nó muốn, miễn là thuận tiện. Giống như chị đối với tên Beck. Rồi dần dần nó sẽ mất đi khả năng kiểm soát ham muốn của mình, và vô tình làm hại tới những cô gái thậm chí còn không biết mình là nạn nhân. Các cô gái sẽ không hiểu tại sao mình lại dễ dàng lên giường với một người lạ mặt như thế và tự trách bản thân là dễ dãi vì không biết tự chủ. Chị thử nghĩ xem một người sẽ bị tổn thương đến thế nào khi mang trong mình cái mặc cảm ấy suốt quãng đời còn lại. Tồi tệ hơn, con của chị sẽ ngang nhiên trở thành một kẻ sát nhân, chuyên đi hại đời con gái nhà lành, giống như bố nó.”

Tôi có thể nhìn thấy nỗi kinh hoàng hiện rõ trong ánh mắt chị, với mỗi lời tôi thốt ra. Nhưng tôi vẫn phải nói ra điều cần nói bởi chị ấy cần phải biết sự thật. Chị ấy cần phải hiểu mọi hậu quả của quyết định của mình.

“Nói tóm lại, đứa bé này sẽ là hiểm họa khôn cùng cho bạn bè cùng học với nó. Nó sẽ trở thành một con quỷ của dục vọng, như đúng bản chất của nó. Chúng ta không thể làm gì để thay đổi điều đó, chị Traci ạ. Đó là bản năng sinh tồn của loài incubus. Chị không thể bắt nó làm khác đi được.”

Chị Traci nước mắt lưng tròng, hai tay run lẩy bẩy.

“Và mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn khi nó bắt đầu có nhu cầu... sinh sản. Theo chu kỳ 100 năm một lần.” Cô Harmony nói tiếp, “Trong giai đoạn này, hàng chục cô gái có thể sẽ phải chết nếu cố mang thai đứa con của nó. Giống như cháu bây giờ. Cháu hiểu rồi chứ?”

Làm ơn, làm ơn, hãy làm cho chị ấy hiểu. Chẳng hiểu sao tôi thấy nói với chị Traci rằng con chị ấy lớn lên sẽ trở thành một con quái vật còn khó khăn hơn nhiều việc kể với chị ấy về tội ác mà tên Beck đã gây ra cho tinh thần và thể xác của chị. Tôi thấy thật tồi tệ khi phải là người nói ra những điều này và giờ thì tôi đã hiểu tại sao có nhiều người sẵn sàng bắn chết cả người đưa tin.

“Ý cô nói con trai cháu lớn lên sẽ trở thành một kẻ tâm thần chuyên đi hại đời các cô gái trẻ?” Cô Harmony gật đầu và lần đầu tiên kể từ lúc đến nhà Emma tới giờ trông cô có vẻ không được thoải mái, “Cháu thì lại nghĩ khác.” Chị Traci nói tiếp, “Có thể cô biết nòi giống của đứa trẻ này là gì nhưng cô không thể biết nó lớn lên trở thành người như thế nào. Cô không thể biết sự giáo dục có thể ảnh hưởng thế nào tới bản tính của một người. Và cô không có quyền phán xét một người vì tội ác mà người đó có thể sẽ phạm phải 16 năm sau. Và cô càng không có quyền phán xét bản năng làm mẹ của cháu. Cháu sẽ không bao giờ để cho con trai mình trở thành một con quỷ như cô miêu tả. Thằng bé xứng đáng có một cơ hội. Cháu xứng đáng có một cơ hội. Và thằng bé là con của cháu.” Chị nghẹn ngào nói, nước mắt lại tuôn trào trên má.

“Trace...” Emma toan mở miệng nói nhưng đã bị chị gái cắt ngang.

“Không! Các người không thể tới đây và nói với tôi điều kinh khủng đó! Điều mà tôi thậm chí còn không hiểu, chứ đừng nói là ngăn chặn. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào về gã đàn ông lạ mặt đó nữa.” Chị giơ tay bịt chặt hai tai lại, “Tôi sẽ giữ đứa bé này. Đây là quyết định cuối cùng của tôi. Đứa bé này là con tôi, và chỉ của mình tôi thôi.” Nói rồi chị đứng bật dậy, mặt hằm hằm nhìn Emma đầy tức giận, “Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đứa bé này. Nếu đó là điều mấy người mong muốn tôi làm thì chúng ta không còn chuyện gì để nói. Mời mọi người về cho. Cảm ơn vì đã tới và nói cho tôi biết những chuyện kinh khủng đó, nhưng giờ tôi muốn mấy người rời khỏi đây. Ngay lập tức.”

“Khoan đã.” Emma mặt đầy hoảng hốt, nước mắt lưng tròng, “Khoan đã.” Cậu ấy vội quay sang cầu cứu tôi, “Chúng ta phải giúp chị ấy.”

“Emma, mình cũng không biết phải giúp chị ấy như thế nào nữa.” Rất hiếm khi tôi lại thấy bất lực và vô vọng như bây giờ. Nhưng quả thực chuyện này nằm ngoài khả năng của chúng tôi.

“Chị ấy chỉ cần một linh hồn thôi mà. Cậu có thể kiếm cho chị ấy một linh hồn. Mình biết cậu có thể. Cậu là một bean sidhe đồng thời là một trích đoạt viên. Không phải sao?”

Chị Traci lập tức quay sang tôi, mặt tràn trề hy vọng. “Em có thể không?”

“Không! Em rất tiếc, nhưng em không được phép giữ lại các linh hồn đã tìm thấy! Em phải đem nộp lại chúng cho văn phòng. Em đâu có sẵn các linh hồn như thế.” Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng điều mình vừa nói chưa chắc đã là sự thật.

“Chuyện gì thế?” Emma nheo mắt nhìn tôi, “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”

“Không có gì. Chỉ là... có thể thôi. Mình nghĩ chuyện đó có thể thực hiện được. Nhưng mình không dám hứa trước điều gì.”

Cô Harmony đứng dậy, lắc đầu nhìn ba đứa chúng tôi, mặt đầy lo lắng. “Các cháu, chuyện đó không được đâu. Chúng ta không có quyền đem linh hồn đi cho người khác như thế. Nó vượt quá trách nhiệm và quyền hạn của một bean sidhe. Chúng ta không được phép làm như vậy.”

“Nhưng chẳng phải Kaylee đã là chuyện đó rồi đấy thôi! Chính cậu ấy đã đem linh hồn của cháu đặt vào trong cơ thể của Lydia. Vì thế cháu tin là cậu ấy cũng có thể làm như vậy với đứa con của chị Traci. Nếu chúng ta tìm được một linh hồn cho thằng bé.”

Cô Harmony chớp chớp mắt, toan mở miệng phản đối nhưng không thốt lên được lời nào.

“Nhưng nếu chị không thể sống sót qua được giai đoạn thai kỳ thì kể cả nếu bọn em có tìm được linh hồn cho con chị cũng bằng không.” Tôi nói, và mọi hy vọng nãy giờ trên khuôn mặt chị Traci lập tức vụt tắt.

Emma lại quay sang hỏi cô Harmony. “Cô vẫn còn một lọ nước khác trong túi đúng không ạ?” Giọng cậu ấy buồn bã, đầy tâm trạng, “Tác dụng của nó là gì hả cô?”

“Đó là dung dịch hỗn hợp của một vài loài cây và rễ cây ở bên Cõi Âm. Dành cho Traci. Nếu cô ấy quyết định không giữ cái thai đó nữa.” Cô mở túi lấy ra một cái lọ nhựa thứ hai, bên trong đựng một thứ nước màu vàng nhạt, “Đây là cách an toàn nhất.”

“Nếu cô có thể làm như vậy...” Giọng Emma nghẹn lại, và tôi chợt nhận ra là cậu ấy đang khóc, “Nếu cô có thể giúp chị ấy bỏ đứa bé đi một cách an toàn... không lẽ cô không thể giúp chị ấy giữ lại đứa bé một cách an toàn? Liệu bên Cõi Âm có loài cây hay rễ cây nào có thể... làm tăng sức đề kháng của chị ấy hay giúp chị ấy đủ khỏe để giữ cái thai cho đến khi đủ tháng không ạ?”

“Emma, Traci, cô biết chuyện này thật khó chấp nhận nhưng cơ hội để có một cái kết viên mãn cho cả hai mẹ con là rất thấp.” Cô Harmony nói.

Emma giơ tay lau nước mắt một cách giận dữ. “Không. Chúng ta đang nói về cháu trai của cháu. Và chị gái của cháu. Chị ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Chị ấy không thể mất thêm cả đứa bé này nữa. Cháu cầu xin cô hãy giúp chị ấy đi mà.”

Cô Harmony thở dài cái thượt, sau đó nhắm mắt lại và khẽ mấp máy môi. Giống như đang cầu nguyện. Cuối cùng khi cô mở mắt nhìn chúng tôi, tôi đọc thấy sự buồn bã đang xoay tròn trong mắt cô. Hoặc cũng có thể là sự ân hận. Tôi không dám chắc. Bởi trước giờ tôi chưa từng thấy cô Harmony mất kiểm soát với các vòng xoáy cảm xúc bao giờ. “Cô không thể hứa trước điều gì. Cô có thể giúp... nhưng không có gì bảo đảm. Cơ hội thành công là rất ít...”

“Dù ít thế nào cháu cũng chấp nhận.” Chị Traci giơ tay lên quệt nước mắt trên má, “Cháu sẽ làm theo mọi điều cô muốn. Cháu sẽ kiếm tiền để trả cho cô. Chỉ xin cô hãy giúp cho con cháu.”

“Ôi không...” Cô Harmony nắm lấy tay chị Traci kéo về phía cô, “Cô lấy tiền của cháu làm gì. Cô chỉ muốn cháu hiểu rằng cô cũng không chắc là cách đấy hiệu quả hay không. Chúng ta sẽ phải dùng thứ thuốc đó đều đặn hằng ngày. Và con cháu có thể sẽ bị sinh non. Hoặc chúng ta sẽ phải ép nó ra sớm, nếu cơ thể của cháu có dấu hiệu suy kiệt.”

“Được ạ. Miễn sao đứa bé có thể yên ổn chào đời.”

“OK.” Cô Harmony ngồi lại xuống ghế và chị Traci ngoan ngoãn làm theo. Emma và tôi thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi của mình, tâm trạng vừa mừng vừa lo, “Đầu tiên, phải cất cái này đi. Chúng ta sẽ không cần dùng đến nó nữa.” Cô cất lọ nước màu vàng vào trong túi. “Thứ hai, cháu cần phải ăn uống thật đầy đủ và đủ chất. Ngoài ra còn phải tập thể dục, nhưng đừng tập quá sức. Hãy nghỉ ngơi thật nhiều. Và... ngày mai cô sẽ mang cho cháu thuốc để uống hàng ngày. Uống cùng với trà nóng hoặc nước trắng đều được. Không được uống cùng cà phê.”

“Cô Harmony ơi, liệu ngày mai chị ấy còn nhớ mấy chuyện này không?” Emma chợt nhổm người dậy hỏi.

“Không.” Cô Harmony lắc đầu, “Cháu sẽ phải giới thiệu cô với Traci lại một lần nữa vào ngày mai, Kaylee ạ. Cô sẽ đưa hỗn hợp đó cho Traci và nói rằng đấy là thuốc dưỡng thai.” Sau đó cô quay lại hỏi Traci một lần cuối, “Cháu có chắc là muốn làm việc này không? Cháu sẽ không còn nhớ gì về những chuyện bọn cô đã nói với cháu ngày hôm nay. Cháu sẽ không còn nhớ gì về những rủi ro có thể xảy ra...”

“Không sao đâu ạ.” Chị Traci giọng đầy quyết tâm, “Cháu sẽ không bao giờ từ bỏ đứa bé này, dù biết hay không biết những chuyện đó. Nếu ngày mai cô bảo cháu cái gì cần thiết cho thai nhi là cháu sẽ tin ngay thôi. Cháu sẽ uống thuốc đều đặn, cô yên tâm.”

“Còn nếu không anh Nash sẽ giúp thuyết phục chị ấy, đúng không?” Emma nghiêng người qua thì thầm hỏi tôi.

Tôi gật đầu. “Anh Nash, hoặc anh Tod, hoặc bố mình.” Bất cứ ai trong ba người đó cũng có thể dùng sức Ảnh hưởng để thuyết phục chị Traci uống thứ nước mà cô Harmony đưa cho. Và tôi chỉ chấp nhận để họ làm như vậy, điều khiển trí não của chị ấy, bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến chị ấy mong muốn giữ lại đứa bé đến thế nào. Nhưng... “Chị Traci, còn một chuyện nữa chị cần phải biết.” Tôi chưa bao giờ thấy ghét bản thân mình như lúc này khi phải nói ra cái điều sau đây. Chị Traci gật đầu ra hiệu cho tôi nói tiếp, và qua ánh mắt của chị, tôi hiểu rằng chị cũng đã lờ mờ đoán ra được điều tôi sắp nói. “Nếu chị không thể làm được...” Tôi hít một hơi thật sâu, “Nếu giáo dục không thể chiến thắng được bản năng incubus trong người con chị, và thằng bé trở nên nguy hiểm với những người xung quanh, em sẽ phải... ngăn nó lại.” Đó không phải nhiệm vụ công việc của tôi nhưng tôi cảm thấy có trách nhiệm với cuộc đời của đứa bé này, bởi vì chính tôi đã đồng ý giúp đứa nó đến với thế giới. Mặc dù lý trí mách bảo tôi điều ngược lại, “Em không thể để nó làm hại người khác, chị Traci ạ. Em sẽ theo dõi và canh chừng nó. Và em sẽ không chỉ có một mình. Con trai chị sẽ có một cơ hội, nhưng chỉ một lần này mà thôi. Và lần tới người ra quyết định sẽ không phải là chị nữa.”

Mà là tôi.

Và đó sẽ là một quyết định sáng suốt.
Bình Luận (0)
Comment