Tim tôi như muốn ngừng đập lúc hiện ra trong phòng sinh hoạt chung của khoa tâm thần bệnh viện Lakeside, cái tòa nhà mà mỗi khi nhắc đến nó là tôi lại nổi hết gai ốc.
Tôi đã đến đây hai lần với tư cách là khách đến thăm, một vị khách tàng hình, không mời mà đến và cả hai lần đều thoát ra an toàn. Nhưng trong lần thứ ba này, cũng như hai lần trước đấy, mọi ký ức hãi hùng về Lakeside lại ùa về làm lu mờ mọi ý thức của tôi. Mặc dù chỉ bị nhốt trong đấy có một tuần mà tôi có cảm giác đó là một trong những tuần đen tối và tồi tệ nhất của cuộc đời mình.
Sau khi ngó nghiêng xung quanh và chắc chắn là không có ai nhìn thấy mình, tôi tiến thẳng vào phòng trực của y tá, một căn phòng khóa trái có cửa sổ được xây cao tít gần nóc nhà, khác hoàn toàn với các phòng trực khác trong bệnh viện chính. Thứ duy nhất nằm trong tầm với của tôi là tấm bảng tên phòng treo trên tường, nhưng không hề thấy có tên của Emma. Hay Lydia. Cũng phải thôi, cậu ấy vừa nhập viện chưa được bao lâu, chắc các bác sỹ chưa kịp cập nhật thông tin trên bảng. Nếu như tôi đọc đúng thì hiện giờ bên khu nữ chỉ còn hai phòng trống, vì thế Emma chắc chắn chỉ có thể ở một trong hai phòng đó.
Tôi rời khỏi phòng trực, đi qua phòng sinh hoạt chung, phòng ăn và sảnh dẫn sang khu nữ, cố gắng không để ý tới các bệnh nhân ở đây. Nhất là những gương mặt quen thuộc tôi từng gặp từ hồi hai năm trước.
Tôi không thể và cũng không dám tưởng tượng cuộc sống ở Lakeside trong hai năm sẽ như thế nào. Ngần ấy thời gian đủ để khiến một người bình thường hóa điên chứ đừng nói là những người bệnh.
Căn phòng trống đầu tiên nằm trên tầng ba bên phải. Cửa phòng đang mở, chứng tỏ trong phòng không có ai. Nhưng tôi vẫn ngó đầu vào kiểm tra cho chắc.
Cách đó bốn căn, phía bên trái là căn phòng trống thứ hai và đi từ xa tôi đã biết là trong đó đang có người. Một bóng người trải dài ra ngoài hành lang. Nhưng trông nó không hề giống với cơ thể mới của Emma. Emma đang không ở một mình.
Trái tim tôi nhói đau thay cho cậu ấy. Đưa cậu ấy ra ngoài thì đơn giản nhưng làm sao để giữ cậu ấy ở bên ngoài mới là phức tạp. Họ đã biết tên tuổi và địa chỉ trường học của cậu ấy.Họ đã gọi điện cho bố mẹ của Lydia.
Càng lúc việc cân bằng các vấn đề của Cõi Âm và thế giới loài người càng trở nên phức tạp.
Tôi tiến tới gần cửa và nghe thấy có tiếng nói vọng ra từ bên trong. Tôi nhận ra giọng của Emma/Lydia, nhưng giọng còn lại thì không.
“Cô có nhớ tôi không, Lydia?” Cái bóng kia chống hai tay lên hông.
“Không.” Một cái bóng khác đang di chuyển tới di chuyển lui. “Tôi không nhớ chị là ai bởi vì chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Tôi không phải là Lydia.”
Emma đang đi đi lại lại trong phòng.
“Cô không nhớ là mình đã từng ở đây à?” Cái bóng của vị bác sỹ bước tới gần Emma. “Cô chỉ mới rời khỏi đây vài tuần…”
“Không. Tôi chẳng nhớ gì hết bởi vì nó chưa từng xảy ra với tôi. Tôi chưa bao giờ tới đây.” Cậu ấy dừng lại rồi nói tiếp. “À, ý tôi là tôi đã từng tới đây.” Khi cậu ấy tới thăm tôi hồi hai năm trước. “Nhưng tôi chưa bao giờ sống ở đây.” Emma giơ tay ôm lấy đầu. Cậu ấy càng nói càng khiến cho người ta nghĩ rằng tinh thần cậu ấy… không ổn định. Nhưng cậu ấy biết nói gì bây giờ? Chỉ cần một vài câu trả lời không chính xác là họ sẽ kết luận ngay là cậu ấy có vấn đề. “Và tôi chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp chị. Bởi nếu không tôi đã nhớ cái nốt ruồi kia rồi. Chị có tính chuyện cắt nó đi không?”
Xém chút nữa thì tôi đã bật cười thành tiếng.
“Cô có muốn tạm dừng để bình tĩnh lại không?” Cô y tá hỏi.
Tôi nhòm qua căn phòng kế bên phòng Emma và thấy một cô gái trẻ đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay bịt chặt lấy tai, lắc đầu quầy quậy. Môi cô ta chuyển động nhưng không có âm thanh nào phát ra.
“Tôi đang rất bình tĩnh là đằng khác!” Tiếng Emma vọng ra. “Chỉ là tôi không muốn ở trong này!”
“Cô đã từng ở đây, Lydia ạ. Cô có nhớ mình đã rời khỏi đây bằng cách nào không? Bởi vì mọi cánh cửa đều khóa và không có ai nhìn thấy cô rời khỏi đây.”
Cái bóng của Emma dừng lại và hòa vào làm một với cái bóng của vị bác sỹ kia. “Tôi nói nốt lần cuối cùng, tôi không phải là Lydia! Nếu mấy người chịu nhìn kỹ một chút sẽ thấy là tôi nói đúng.”
Cái bóng của bác sỹ hơi chuyển động và đứng thẳng người lên. “Tôi đang nhìn đây. Và cô giống y hệt Lydia. Không khác một chút nào. Làm sao có chuyện cô không phải là cô ấy được?”
“Làm sao tôi biết được!” Cái bóng của Emma vung hai tay ra. “Có thể tôi là bản sao của cô ta. À không, khoan đã, phải nói cô ta là bản sao của tôi mới đúng. Bởi vì tôi nhiều tuổi hơn và không phải tự dưng tôi tỉnh dậy trong cơ thể này…” Giọng cậu ấy nhỏ dần, như chợt nhận ra điều mình vừa thốt ra. Và rồi cậu ấy dõng dạc nói tiếp. “Tất nhiên, thật khó để kiểm chứng điều đó. Mặc dù không biết Lydia bao nhiêu tuổi nhưng tôi đoán cô ta ít nhất cũng phải kém tôi hai tuổi. Bởi vì cơ thể cô ta trông chỉ như một đứa 15 tuổi thôi.” Cái bóng của cậu ấy gật gù đầy dứt khoát. “Nghe cái tên là biết chưa có bằng lái rồi. Và tôi cá là mắt cô ta không phải màu nâu. Tôi đoán là xanh nước biển hay gì đó. Và nếu mắt cô ta màu xanh trong khi mắt tôi lại là màu nâu, chứng tỏ tôi không thể nào là cái cô Lydia mấy người đang tìm kiếm đúng không? Giờ tôi mới là người đang đúng, còn bác sỹ mới là người sai và tôi nghĩ có khi bác sỹ mới là người bị điên ở đây.”
Tôi không biết nên bật cười hay vỗ tay tán thưởng nữa. Theo thói quen tôi nhón chân tiến lại gần cửa, mặc dù chẳng có ai nghe hay nhìn thấy tôi. Đập vào mắt tôi là cánh cửa dẫn vào phòng tắm, mà theo kinh nghiệm của tôi thì trong ý không có gì ngoài cái vòi nước. Bệnh nhân phải xếp hàng đi lấy đồ tắm và trả lại sau khi dùng xong.
“À!” Emma kêu ầm lên làm tôi giật bắn mình. “Còn nữa, giọng tôi không hề giống với Lydia đúng không? Ý tôi là cách nói chuyện và phát âm của tôi ý. Lydia rất ít khi mở miệng nói chuyện đúng không? Nhưng tôi thì ngược lại, tôi nói suốt ngày. Tôi thích nói chuyện. Chứ không giống như vị bệnh nhân tâm thần có khuôn mặt giống tôi của mấy người.”
Thêm một bước nữa và tôi đã nhìn thấy tấm lưng của vị bác sỹ. Đó là một người phụ nữ cao, gầy, tóc đen, trong chiếc áo khoác màu kem và váy bút chì màu xanh nước biển dài đến gối. Cô ấy đang ôm cái gì đó trước ngực, mà tôi đoán là tập hồ sơ bệnh án của Emma, hay nói đúng hơn là của Lydia.
“Lydia…”
“Đã bảo đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa mà. Tôi không phải là Lydia. Tôi vừa chứng minh rồi đấy thôi.”
“OK.” Vị bác sĩ gật đầu và lật trang giấy trên tập hồ sơ. “Trong này có ghi màu mắt của cô, à Lydia, không phải màu nâu và tôi vẫn nhớ đúng là cô ấy hầu như không bao giờ mở miệng thật. Vì thế chúng ta hãy tạm dẹp vấn đề thân phận sang một bên và nói về lý do tại sao cô lại ở đây. Theo như bệnh án gửi qua từ phòng cấp cứu thì nhân viên y tế trường cô đã phải tiêm thuốc an thần cho cô vì bô bị “hoảng loạn và mất kiểm soát.” Cô còn nhớ chuyện đó không?”
“Không.” Emma lại bắt đầu đi lại trong phòng, và tôi nhìn thoáng qua thấy cậu ấy vẫn mặc bộ quần áo sáng nay ở trường. Cả đôi giày cũng thế, mỗi tội đã bị tháo dây, bởi đó là quy định của Lakeside. Để các bệnh nhân không thể nối chúng lại với nhau và treo cổ tự tử.
“Điều cuối cùng tôi còn nhớ được là tôi đã rất buồn ngủ trong tiết ba và khi tỉnh dậy đã thấy nằm trong phòng cấp cứu rồi. Và thú thật là tôi cũng chỉ mong mình không bao giờ tỉnh lại bởi vì nơi đây không khác gì địa ngục trần gian. Và mấy chuyện này đúng là cơn ác mộng.” Emma ngừng lại và mặc dù không nhìn thấy mặt cậu ấy nhưng tôi có thể đoán được cậu ấy đang nghĩ gì. “Sabine, có phải là chị không?” Emma quát ầm lên, vung hai tay sang hai bên. “Có phải là chị đang làm trò này không? Thôi ngay đi, nếu không tôi thề tôi sẽ giết chết chị.”
Lần này thì tôi đã rền rĩ thành tiếng, nhưng hiển nhiên là không ai nghe thấy tôi. Mọi nỗ lực nãy giờ của Emma nhằm thuyết phục bác sĩ rằng mình không phải là Lydia và không hề bị điên đã trở thành công cốc, chỉ với một câu nói cuối cùng ấy.
“Sabine là ai?” Vị bác sỹ kéo ghế ngồi xuống và tôi đã có thể nhìn thấy rõ Emma. Trông cậu ấy vô cùng hoang mang và mệt mỏi.
“Có thể gọi là một người bạn.” Emma nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, mắt mơ màng. “Nhưng đó là bởi vì chị ta còn đáng sợ hơn nhiều khi làm kẻ thù. Tôi cần phải ra khỏi đây. Ngay lập tức!”
Tôi đã bị phân tâm bởi tình trạng của Emma mà quên đi mất lời cậu ấy vừa kể. Cậu ấy nói thấy buồn ngủ ở tiết ba và sau đó không còn nhớ chuyện gì nữa. Không lẽ cậu ấy đã ngủ gật? Và cậu ấy đã bị nhập lúc ở trường?
“Vậy là cô không nhớ là mình đã bị đưa lên xe cứu thương? Hay…”
“Tôi không nhớ một tẹo nào hết, OK?” Emma giơ tay lên nắm tóc giật thật mạnh, một hành động rất không giống với tính cách của cậu ấy. Tôi cần phải đưa cậu ấy ra khỏi đây, nhưng tôi không thể làm gì cho tới khi vị bác sỹ kia đi khỏi. “Tôi đã nói ngay từ đầu rồi gì. Tôi không biết gì hết ngoại trừ việc đáng ra tôi không phải ở đây, vì thế hãy im hết đi cho tôi!”
Có tiếng khóc nỉ non cất ra từ căn phòng bên cạnh, khiến tôi tò mò lùi lại ngó vào xem. Cô gái kia đang ngồi lắc tới lắc lui trên giường, hai tay nắm chặt lấy tóc. Giống y như Emma.
Phải tới khi ấy tôi mới chợt hiểu ra. Emma đang gánh đỡ một phần cảm xúc dư thừa của cô bệnh nhân phòng bên.
Có thể là nỗi sợ hãi. Hoặc sự hoảng loạn. Hay cảm giác khó chịu với… tất cả mọi thứ?
“Trong này có ghi: Cô không biết mình là ai. Cô nói với giáo viên mình không phải là…” Vị bác sỹ nhìn vào giấy rồi nói tiếp. “… Emily Cavanaugh. Và giờ cô lại nói là mình không phải là Lydia. Liệu chúng ta có nên kết luận thực chất cô không biết mình là ai không?”
“Tôi nói thật nhé, chẳng ai biết bản thân mình là ai đâu.” Emma thở dài nói, đúng lúc tôi bước vào trong phòng, mặt đối mặt với cậu ấy. Tôi không hề nhận ra là Emma có thể nhìn thấy mình, có vẻ như tôi đã muốn cậu ấy nhìn thấy nhiều hơn tôi nghĩ, cho tới khi ánh mắt cậu ấy nhìn chằm chằm về phía tôi. Đôi mắt nâu mở to và cậu ấy há hốc miệng thốt lên thành tiếng.
“Ối, xin lỗi cậu!” Tôi chỉnh lại giọng nói chỉ để cho cậu ấy nghe thấy. “Cứ giả vờ như không nhìn thấy mình.” Nhưng tất nhiên là đã quá muộn. Sự xuất hiện đột ngột của tôi chỉ càng khiến cậu ấy trông điên loạn hơn trong mắt bác sỹ.
Cô bác sỹ nhìn xuyên qua người tôi rồi quay lại hỏi Emma. “Sao thế?”
“Không có gì.” Emma nhún vai, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy buông nắm tóc trong tay ra và hắng giọng nói. “Tôi tưởng đã nhìn thấy gì đó nhưng hóa ra không phải.”
Bác sỹ bắt đầu viết gì đó lên tờ giấy trước mặt và Emma hốt hoảng kêu lên. “Ôi, bác sỹ đừng có viết cái đó vào bệnh án! Không phải là tôi bị ảo giác hay gì đâu. Tôi nói là tôi nghĩ mình nhìn thấy gì đó nhưng tôi đã lầm. Tôi không bị điên.” Vừa nói cậu ấy vừa mân mê cái gấu áo sơ mi đi mượn của tôi.
“Tất nhiên là không phải rồi.” Vị bác sỹ đặt tay lên đùi và vắt chân chữ ngũ, cái bút kẹp dưới ngón tay trỏ. ““Điên” không phải là từ dùng để chuẩn đoán một người.”
“Không, ý tôi là tôi không phải…” Emma thở dài cái thượt, hai vai buông thõng đầy mệt mỏi. Tôi ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống giường để lấy lại bình tĩnh và cậu ấy đã làm theo lời tôi. “Thôi, sao cũng được.”
Vị bác sỹ im lặng quan sát Emma hồi lâu, chờ đợi phản ứng của cậu ấy nhưng không nhận được gì thêm. Cuối cùng, cô ấy giơ tay vén tóc ra sau tay và hỏi. “Cô có muốn gặp gia đình mình một lát không? Bố mẹ cô đang rất nóng lòng muốn gặp cô.”
Thôi chết. Họ vẫn nghĩ Emma là Lydia. Một Lydia còn điên hơn hồi còn ở đây.
“Không!” Đôi mắt nâu của Emma ánh lên đầy sợ hãi. Tay cậu ấy lại giơ lên định nắm lấy tóc nhưng tôi đã lắc đầu ra hiệu cho cậu ấy bỏ tay xuống và cậu ấy đã làm theo. “Tôi đã nói rồi, họ không phải là bố mẹ tôi. Tôi không muốn gặp họ. Nếu còn ép tôi nữa tôi sẽ chết cho mấy người coi.”
Tôi lắc đầu, cố gắng cảnh báo cho Emma biết là cậu ấy đang đi sai hướng đừng bao giờ dọa chết với các bác sỹ trong bệnh viện tâm thần, điều đó chỉ càng khiến cho bạn trông giống người điên hơn.
“Lydia, không ai có thể bắt cô làm điều gì cô không muốn.”
“Tôi không muốn ở đây.” Cậu ấy cao giọng thốt lên và tiếng nỉ non bên phòng bên cạnh càng lúc càng tăng cả về âm lượng lẫn cường độ. Một trong hai người họ sắp sửa mất kiểm soát và tôi chỉ hy vọng đó không phải là Emma.
“Cái đó nằm ngoài khả năng của tôi, ít nhất là lúc này.” Vị bác sỹ liên tục bấm bút bi đầy sốt ruột. “Nhưng tôi còn một vài câu hỏi nữa cho cô.”
Emma cau mày lại. “Tôi không muốn nói chuyện nữa. Làm ơn hãy bảo bố mẹ tôi về nhà đi.”
“Chúng ta vẫn chưa nói xong mà…”
“Tôi nói xong rồi.” Emma đứng dậy, nhìn cô bác sỹ đầy thách thức. “Và tôi thề sẽ không nói thêm lời nào cho tới khi mấy người đuổi được bố mẹ Lydia đi.”
“Cô có nghĩ như thế là khôn ngoan không Lydia? Tôi chỉ đang cố giúp cô thôi mà.”
Emma liếc mắt nhìn qua chỗ tôi và tôi ra hiệu bảo cậu ấy ngồi lại xuống giường. Cậu ấy ngoan ngoãn làm theo, sau đó khoanh hai tay lại trước ngực, im lặng nhìn cô bác sỹ. Cậu không phụng phịu. Cũng không nổi giận. Cậu ấy chỉ đơn giản là… không hợp tác.
Như vậy cũng là tốt lắm rồi, nhất là với tình trạng của cô gái phòng kế bên.
Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế trong vài phút, cho tới khi cô bác sỹ không còn đủ kiên nhẫn, đành thở dài đứng dậy, cầm tập hồ sơ bệnh án rời khỏi phòng.
Sau khi cô bác sỹ vừa đi khỏi, tôi hiện nguyên hình và đóng cửa phòng Emma lại. Gần như ngay lập tức, cậu ấy nhảy khỏi giường lao tới ôm chặt lấy tôi, làm tôi muốn nghẹt thở. “Đưa mình ra khỏi đây đi. Mình xin cậu đấy. Mình không thể ở trong này. Nơi này khiến mình thấy… thật kinh khủng.”
“Mình biết, Lydia cũng từng bị như vậy mà. Mình đoán Lydia đã phải gánh đỡ mọi thứ cảm xúc tâm thần ở cái nơi điên loạn này.” Nói rồi tôi đưa cả hai chúng tôi quay trở lại phòng khách nhà tôi, chỉ dừng lại một lần ở bãi đỗ xe trống không của bệnh viện, bởi vì tôi vẫn chưa thể đi xa như thế trong một lần di chuyển. Giây phút tuyệt vời nhất của ngày hôm nay là giây phút tôi được chạm chân xuống thảm nhà mình.
Styx nghển đầu lên khỏi cái ghế bành và sủa vang nhà chào đón.
“Thật kinh khủng! Hôm nay có lẽ la ngày tồi tệ nhất của cuộc đời mình.” Emma ngồi xụp xuống ghế, ngả cả người ra sau.
Tôi đi vào trong bếp, và Styx lẽo đẽo đi theo tôi lúc thấy tôi đi về phía cái tủ lạnh. “Cậu không sao chứ?”
“Vẫn chưa hết choáng váng nhưng ngồi một lát chắc sẽ ổn thôi.” Emma thở ra đầy khó nhọc. “Mới ở nửa tiếng trong đó thôi mà mình có cảm giác như là vĩnh cửu ý. Sao cậu có thể chịu đựng nổi một tuần nhỉ?”
“Thì thế. Mình cũng còn thấy ngạc nhiên với chính mình nữa là.” Tôi mở tủ lấy ra hộp thịt sống của Styx.
“Họ tưởng mình là Lydia.” Cậu ấy ngồi dậy, cau mày nói. “Mà mình là Lydia thật. Nhưng mình cũng là Emily Cavanaugh. Và còn dính dáng một chút tới Emma Marshall. Đến bản thân mình còn không biết mình là ai nữa là.”
“Ừ. Mình cũng đang không biết phải giải quyết chuyện đó như thế nào đây.” Tôi đổ hộp thịt ra bát của Styx rồi vứt cái hộp vào trong bồn rửa, sau đó vặn vòi rửa tay. “Theo hồ sơ của bệnh viện, cậu là Lydia, người vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Một lần nữa. Nhưng khi ở trường cậu là Emily Cavanaugh, cháu gái và đang thuộc quyền giám hộ của bố mình. Người hiện tại không thể liên lạc được, bởi ông đang bị một con quỷ bắt làm con tin trong thế giới khác.”
“Nói đến mới nhớ, có tin tức gì của bố cậu và hai cô chú kia không?”
Tôi lau tay rồi mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước lọc. “Không. Nhưng chúng ta sẽ cứu được họ, và hy vọng với năng lực Ảnh hưởng của bố mình và đôi mắt nâu của cậu sẽ đủ để thuyết phục mọt người rằng cậu không phải là Lydia. Bởi vì mắt người không thể tự dưng mà đổi màu đúng không?”
“Xanh nước biển sang xanh lá cây thì có. Hoặc từ nâu sang nâu lục nhạt. Nhưng không phải từ xanh sang nâu.” Cậu ấy có vẻ nhẹ nhõm với lời kết luận của mình.
Tôi đưa cho Emma chai nước rồi ngồi xuống cạnh cậu ấy, trong khi Styx vẫn đang vục mặt vào bát thịt sống trong bếp. “Hơn nữa chúng ta còn có giấy tờ anh Tod… kiếm được. Như thế là đủ để chứng minh thân phận mới của cậu rồi.” Tôi hy vọng là như thế. Nhưng tôi không để lộ cho cậu ấy biết sự hoang mang của mình. Bởi bản thân cậu ấy cũng đã có đủ chuyện phải lo nghĩ rồi. “Rút cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ở trường thế? Làm ơn nói với mình là cậu chỉ giả vờ mất trí trước mặt bác sỹ thôi.”
“Không, là thật đấy. Mình không biết chuyện gì đã xảy ra thật. Thế mới sợ chứ.” Cậu ấy lại ngả người ra sau ghế. “Tại sao chúng ta chẳng có lấy một ngày bình yên nhỉ?”
“Mình đã tự hỏi câu đó nhiều tháng nay rồi.” Tôi mở nắp chai nước rồi dịch sang một bên cho Styx nhảy lên ngồi cùng. “Vậy là cậu đã ngủ gật trong suốt tiết ba và…?”
“Và… mình tỉnh dậy trong phòng cấp cứu. Cổ họng mình bỏng rát như vừa gào thét còn đầu thì đau như búa bổ. Ngoài ra mình chẳng thấy có gì bất thường cả. Mình mới chỉ ngồi ở đó được năm phút thì bị cô y tá nhận ra. Hay nói đúng hơn là nhận ra Lydia. Ngay lập tức họ chuyển mình sang bên Lakeside trên cái xe lăn và kết luận là mình bị tâm thần.”
“Ở đó họ gọi bệnh nhân là các cư dân của bệnh viện. Cậu nên nhớ “điên” không phải là từ để chuẩn đoán.”
“Sao cũng được.” Cậu ấy mỉm cười và vặn nắp chai nước. “Nói chung là vì Lydia lần trước không hề xuất viện nên mình nghiễm nhiên được chuyển thẳng về phòng mà không cần phải qua bất kỳ thủ tục nhập viện nào cả. Phải công nhận chỗ đó làm việc siêu hiệu quả.”
“Ừ. Họ sẵn sàng làm mọi thứ để tống cậu vào đấy, sau đó dịch chuyển cả trời đất để giữ cậu ở lại.”
Tôi chợt nhận ra một điều: Lakeside và Cõi Âm không khác nhau là mấy, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ đánh cắp linh hồn của bạn.