Luca và chị Sophie đến nhà tôi lúc anh Tod đang đi lấy pizza. Vài phút sau anh xuất hiện với hai hộp giấy đầy mỡ và thơm phức. Tôi đặt một chồng đĩa giấy lên bàn trong khi Emma mở tủ lạnh lấy những lon sô-đa cuối cùng cho mọi người.
Nếu bố tôi không quay lại sớm, tôi sẽ phải đi kiếm thêm việc làm để nuôi ngần này con người.
Tôi từ chối nghĩ tới khả năng bố tôi có thể không bao giờ quay trở lại.
Vừa ăn chúng tôi vừa cập nhật tin tức cho Luca và chị Sophie.
“Vậy là… “tích tóc” giống như tiếng đồng hồ đếm ngược? Và Avari đang đưa ra cho chúng ta cái hạn cuối cùng?” Bà chị họ của tôi nhón tay nhặt miếng xúc xích bò ra khỏi phần ăn trên đĩa và vứt vào cái đĩa bên cạnh dùng để đựng những thứ chị ấy không ăn, bao gồm xúc xích, thịt nguội, hành và vỏ bánh. Mới đầu chị ấy còn giãy nảy lên không chịu ăn pizza, cho tới khi Sabine dọa sẽ để mặc cho chị ấy nhịn đói.
“Ừ.” Anh Nash cắn một miếng bánh to. “Nhưng chúng ta không biết đó là khi nào.”
Luca ăn nốt lát bánh thừa của chị Sophie, rồi uống nốt một ngụm sô-đa cuối cùng mà chúng tôi đang phải chia nhau nãy giờ. “Tại sao đã mất công nhập vào Emma để gửi tin cho Kaylee mà lão Avari chỉ để lại một phần tin nhắn?”
“Theo suy đoán của mình, lão Avari đã không khống chế được năng lực syphon của Lydia và bị nhấn chìm trong bể cảm xúc đó, khiến cho tin nhắn của lão ta bị đứt quãng và không đầy đủ.”
Emma nhíu mày. “Nhưng nếu không kiểm soát được năng lực của Lydia, làm sao lão ta sử dụng được giọng nói của cô ấy?”
“Cái đấy thì mình chịu.” Còn quá nhiều chuyện chúng tôi không biết. Và có thể sẽ không bao giờ biết.
Anh Nash nhún vai. “Anh thì nghĩ mục đích chính của lão ta là nhắn tin cho em, thế nên mới nổi khùng lên như thế khi không thấy em ở đó.”
“Bởi vì Kaylee đã triệu hồi đối thủ cạnh tranh của lão ta?” Chị Sophie hỏi. “Kiểu kẻ thù không đội trời chung ý hả?”
“Chúng ta đang nói về những con quỷ, chứ không phải mấy nhân vật phản diện trong truyện tranh.” Emma nói.
“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình có quyền hình dung ra đám quỷ đó như thế nào tôi thích.” Bà chị họ của tôi bướng bỉnh cãi lại.
Luca bật cười. “Miễn là em không hy vọng bọn chúng kêu “Hự!”, “Hạ!” lúc bị em đánh là được.”
“Em đâu có ngu mà đi đánh nhau với chúng.” Chị Sophie lẩm bẩm nhặt một dải thịt nguội ra khỏi lát bánh thứ hai.
“OK, thế kết hoạch tối nay là gì?”
Tôi nhún vai. “Mọi người cũng thấy rồi đấy, vì kiệt sức mà hôm nay Emma mới bị nhập như thế. Theo em, tối nay cứ để mình em và anh Tod qua Cõi Âm tìm kiếm thôi, còn mọi người ở nhà tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức đi.”
“Không được.” Anh Nash giãy nảy lên.
Cặp lông mày đen nhánh của Sabine khẽ nhướn lên nhìn về phía tôi. “Tôi cũng đâu cần ngủ nhiều. Anh Nash và tôi sẽ trực ca đầu tiên. Có khi đi luôn bây giờ, để còn về cho sớm.” Tôi còn chưa kịp phản đối thì chị ta đã cắt ngang. “Đừng ngăn cản vô ích. Tôi không phải đang xin phép cô. Tôi chỉ thông báo cho cô biết kế hoạch của mình, để nếu cô không liên lạc được với bọn tôi thì cũng đừng lo lắng. Nhưng nếu qua lâu mà chưa thấy bọn tôi quay lại thì chắc là đã có chuyện và khi ấy cô có thể lo lắng được rồi.”Đám tụi tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh Nash đã kéo chị ta lại và hôn say đắm, khiến chính Sabine cũng phải bất ngờ. Bởi đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động hôn chị ta trước mặt mọi người.
“Hai người định bắt tôi trả lại chỗ pizza vừa ăn hả?” Emma hắng giọng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng trong phòng, còn Lucca bật cười phá lên.
Sau bữa tối, anh Nash và Sabine cùng nhau đi qua Cõi Âm, chủ yếu tìm kiếm ở mấy tòa nhà xung quanh bệnh viện nơi mà anh Tod và tôi chưa đi.
Luca, chị Sophie và Emma ngồi tụm lại trên ghế sô-pha xem phim, không ai mảy may nghĩ tới chuyện làm bài tập, còn anh Tod và tôi rút vào trong phòng ngủ, sau khi hứa hẹn sẽ không biến mất mà không nói với ai.
Cửa phòng ngủ khép lại và tim tôi dường như cũng bắt đầu đập trở lại khi thấy anh ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhìn tôi.
“OK. Anh đang giận em lắm phải không?”
“Anh không giận em.” Anh ra hiệu cho tôi lại gần và tôi bước tới ngồi lên đùi anh.
“Không một chút nào á?” Tôi nhíu mày hỏi. “Kể cả khi biết chuyện em đã làm sau lưng anh? Rằng lúc rời khỏi bệnh viện sáng nay, em đã biết trước là mình sẽ đi gặp Ira nhưng không hề nói gì với anh?”
“Ừ. Nhưng nói thế không có nghĩa là anh ủng hộ việc em đã làm. Bản thân anh cũng đã tự đi tìm tên Thane mà không nói gì với em, vì thế anh nghĩ mình không có tư cách để lên lớp em về chuyện này.”
“Vậy là anh không giận bởi vì chúng ta đã hòa nhau? Em không muốn chuyện này trở thành thông lệ giữa hai chúng ta đâu nhé!”
“Không đâu. Anh không giận bởi vì theo kinh nghiệm của bản thân, em cũng giống như anh, đã quyết làm chuyện gì là sẽ làm tới cùng, và em không hề cố ý muốn hại ai.” Ánh mắt anh như đang nhìn xuyên thấu vào linh hồn tôi. “Vì thế anh chỉ muốn biết duy nhất một điều… em có hôn hắn ta không?”
“Không.” Hai mắt tôi rưng rưng nước mắt. “Em thậm chí còn không hỏi cái giá của cuộc giao dịch lần này là gì, bởi vì em sợ hắn ta lại đòi… nếm một lần nữa. Hoặc một cái gì đó kinh khủng hơn. Em không còn cách nào khác đành phải để họ ở lại bên Cõi Âm bởi vì em không muốn hắn chạm vào người em thêm một lần nào nữa.” Tôi thú nhận. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má và tôi không làm sao ngăn chúng lại được. Tôi không biết nên cảm thấy tội lỗi vì sự hèn nhát của mình hay nên thấy mừng vì đã không hôn người khác.
Anh nắm lấy tay tôi, ôm trọn bàn tay tôi trong lòng. “Kaylee, em không làm gì sai hết. Mẹ anh sẽ không bao giờ muốn em trả giá cho sự tự do của mình như thế, và anh chắc chắn là bố em và bác em cũng vậy.” Anh siết chặt tay tôi khiến tôi khẽ rùng mình. “Nói nghe có vẻ ích kỷ nhưng anh không thể chịu được cái ý nghĩ hắn động vào em vì bất cứ lý do gì.”
“Em không nghĩ là mình xứng đáng với anh.” Tôi thì thào nói. “Em là một đứa bạn gái tồi.”
“Không phải. Kẻ tồi tệ ở đây là đám tà ma kia chứ không phải em.”
“Nhưng…”
“Chỉ những kẻ tồi tệ mới có những hành động ném đá giấu tay đê hèn như thế. Và khi có biến, chúng sẵn sàng lấy đồng bọn của mình ra làm lá chắn để chạy thoát thân.” Anh nhún vai nói tiếp. “Vấn đề ở đây không phải là em. Mà là những gã tà ma xấu xa vũ trụ đang ném về phía chúng ta. Có khi chúng ta phải làm một cái đơn khiếu nại chính thức lên Ủy ban Người Xấu mới được.”
Tôi bật cười thành tiếng, cảm thấy biết ơn anh hơn bao giờ hết vì vẫn tìm cách chọc cho tôi cười trong thời điểm tồi tệ như thế này. Tôi đang cúi xuống định hôn anh thì anh Nash đẩy cửa ngó đầu vào.
“Ối, xin lỗi vì đã cắt ngang.” Nhưng giọng anh nghe không có vẻ gì là xin lỗi cho lắm. Anh đi vào trong phòng và khép cửa lại, tay cầm cái điện thoại di động. Và tôi chợt hiểu ra mình đã hiểu nhầm thái độ của anh.
Có chuyện gì đó không ổn.
“Em có điện thoại này.” Anh giơ điện thoại ra cho tôi.
“Vào số của anh?”
“Ừ. Là Marco. Chỉ có điều không phải Marco.”
“Chết tiệt!” Anh Tod nhấc bổng tôi lên đặt xuống sàn và tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh Nash như thể nó sẽ cắn tôi nếu chạm vào nó. Đúng là tên của Marco đang hiện trên màn hình thật, nhưng…
“Cô Cavanaugh, ta không nghĩ là cô muốn bắt ta đợi lâu đâu.” Tiếng của lão Avari vang lên từ phía đầu dây bên kia. Lão ta hoặc là không biết cách bắt chước giọng của Marco, hoặc là chẳng thèm quan tâm.
Tay tôi rum bần bật cầm lấy cái điện thoại đưa lên tai. “Alô?” Tôi biết, lịch sự như thế với một tà ma là không cần thiết, nhưng ngoài cách đó ra tôi cũng chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
“Cô Cavanaugh, càng lúc càng khó gặp cô quá nhỉ. Ta đành phải nghĩ ra cách này.”
Tôi bấm nút loa ngoài và đặt điện thoại của anh Nash xuống bàn, để anh ấy và anh Tod có thể nghe cùng, đồng thời giữ khoảng cách mặc dù biết là vô ích giữa tai mình và giọng nói của gã tà ma. “Ông muốn gì?”
“Phải hỏi là cô muốn gì mới đúng! Cô muốn ta làm gì với bố cô đây? Ta có nên đưa cho một danh sách các lựa chọn không nhỉ? Hay là cô muốn tự đoán?”
“Đây không phải là một trò chơi.” Tôi đứng dựa lưng vào bàn, mắt nhìn xuống chân.
“Tất nhiên đây là một trò chơi. Cuộc đời chính là một trò chơi, tiểu bean sidhe ạ, và cô đang sắp thua. Điều duy nhất cô còn được quyết định là khi nào thì chuyện đó xảy ra. Vì dụ, nếu cô đầu hàng bây giờ, hoặc cùng lắm là vài tiếng nữa, bố cô sẽ được trở về an toàn mà không bị tổn hại gì nhiều.”
“Bố tôi vẫn ổn chứ?”
“Ổn chỉ là một khái niệm mang tính tương đối, dù trong thế giới của ta hay cô. Hiện bố cô vẫn chưa bị tổn hại gì nghiêm trọng. Cùng lắm mới chỉ về thể xác thôi. Còn về tinh thần thì ta chưa quyết định nên chọn mức độ như thế nào cho phù hợp, để còn hồi phục lại được.”
Nghe lão ta nói như vậy về bố tôi khiến nỗi căm thù trong tôi lại bùng lên dữ dội. Sự tổn thương mà lão Avari đã gây ra cho tôi và các bạn tôi là quá lớn, không gì có thể bù đắp nổi. Niềm vui và thức ăn của lão ta là xoáy vào vết thương ấy, mỗi khi có cơ hội.
“Nếu tôi không chịu đầu hàng thì sao?” Thật không dễ gì để thốt lên câu ấy, bởi tôi có cảm giác mình như đang phản bội bố vậy.
“Nếu từ giờ đến nửa đêm cô không chịu giao nộp linh hồn và thể xác của mình, ta sẽ khiến bố cô phải ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra trên cõi đời này. Ta sẽ bắt đầu từ thân xác của bố cô trước. Sau đó mới sờ đến linh hồn. Ta sẽ khiến cho bố cô chìm đắm trong đau khổ và dằn vặt vì đã không thể làm gì để cứu đứa con gái duy nhất của mình.”
“Im đi.” Tôi nhắm chặt mắt lại, toàn thân run lên bần bật vì sợ hãi.
Anh Tod nhoài người sang nắm lấy tay tôi động viên, trong khi anh Nash ngồi xuống mép giường, ánh mắt ánh lên vẻ giận dữ và tuyệt vọng.
“Bố cô sẽ phải trải qua mười hai giờ tiếp theo trong nỗi đau đớn cực độ về thể xác lẫn tinh thần, trong khi cô còn chần chừ chọn lựa.” Lão Avari nói tiếp. “Và nếu cho đến trưa ngày mai, theo giờ bên đó, cô vẫn chưa nằm trong tay ta, hãy chuẩn bị tinh thần nhận lại cái xác không hồn của bố mình.”
Tim tôi ngay lập tức ngừng đập, mọi thứ trong tôi bỗng trở nên trống rỗng. “Ông định sẽ giết bố tôi?”
“Tất nhiên rồi. Trừ phi cô đồng ý nộp mình thay cho bố cô. Và nếu cho đến đêm mai tức là 30 tiếng kể từ phút này, theo giờ của loài người các cô, cô vẫn chưa chịu đầu hàng, ta sẽ bắt đầu tra tấn linh hồn bất tử của hắn ta.”
“Tra tấn là sao?” Tôi đang bấn loạn đến mức mặc dù nghe thấy từ đó nhưng không hiểu nó có nghĩa là gì.
“Đó chỉ là một từ chung chung để chỉ hành động thôi. Còn ý định thực sự của ta, hay cấp độ đau đớn chính xác mà ta định dành cho bố cô thì phải tùy lúc đó xem tâm trạng của ta thế nào. Cô chính là điểm yếu của bố cô. Bố cô sẵn sàng chết vì cô, chịu đựng tất cả vì cô. Và khi sự minh mẫn của hắn bắt đầu trượt dần vào điên loạn, hắn sẽ không còn phân biệt được đâu là thực tại, đâu là ảo giác. Không tin cứ hỏi chị họ của cô mà xem. Cô ta đã được tận mắt chứng kiến những cảnh đó khi gặp Addison bên Cõi Âm.”
Chị Sophie đã gặp chị Addison?
“Phải công nhận cô ta khá thông minh, chị họ của cô ý. Cô ta giống cô hơn là cô tưởng đấy. Và khi bố cô không còn tác dụng với ta, ta sẽ chuyển sang chị họ của cô.”
“Ông sẽ không có cơ hội đó đâu.” Tôi nói, và lão Avari bật cười phá lên.
“Cô ta không phải là một bean sidhe thuần chủng và tiếng khóc của cô ta gần như là vô dụng, nhưng nỗi đau đớn mà âm thanh ấy có thể đem lại… Ta có thể dùng tạm trong khi chờ tóm được cô. Tiếng thét của cô ta sẽ kích thích lòng ham muốn của ta đối với cô. Và ta nghĩ đó là sự thay thế phù hợp nhất hiện giờ. Cô định sẽ bắt ta chờ khoảng bao lâu nữa? Để ta còn lên sẵn kế hoạch…”
“Cúp máy đi em.” Anh Tod nói. “Nghe vậy là đủ rồi.”
Lão Avari đã chính thức đưa ra tối hậu thư của mình.
“Ồ, có phải tiếng anh chàng hiệp sỹ trong bộ áo giáp xỉn màu đấy không? Công việc làm ăn của người dạo này thế nào? Liệu cô Cavanaugh đã biết chuyện ngươi sẵn sàng vứt bỏ cả danh dự chỉ vì những lợi ích riêng chưa?”
Anh Tod quắc mắt nhìn về phía cái điện thoại, hai tay co lại thành nắm đấm trên thành ghế. “Cô ấy biết mọi chuyện tôi đã làm.”
Và tôi biết anh ấy làm như vậy là vì muốn bảo vệ người khác. Có thể cách thức anh ấy làm là không đúng, nhưng trái tim anh ấy luôn đặt ở đúng chỗ.
“Ngoài hai người ra còn ai nữa thế?” Gã tà ma dài giọng hỏi. “Có phải cậu Hudson khác cũng đang nghe không? Người đang mang trong mình một linh hồn bầm dập và ánh mắt đầy tổn thương ý?”
Anh Nash không trả lời. Cả ba người chúng tôi không ai trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Ngón tay tôi ngập ngừng trước phím kết thúc cuộc gọi.
“Hy vọng sẽ sớm được làm việc lại với cô. Trong số đám bạn của cô, ta vẫn thấy cô là người hiểu chuyện nhất.” Lão Avari nói tiếp. “Cũng là người biết lúc nào không nên để tình cảm chi phối.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Anh Nash nói rất nhỏ, và tôi không chắc là lão Avari nghe thấy tiếng anh. “Chúng ta sẽ không thực hiện thêm bất kỳ giao dịch nào với bọn chúng nữa.”
“Ồ, ta nghĩ là có đấy. Ta nghĩ ngươi và ông anh trai đã chết của ngươi sẽ làm mọi thứ để cứu người mẹ xinh đẹp của mình…”
Anh Nash nhoài người ra định chộp lấy cái điện thoại, nhưng chưa kịp làm gì thì màn hình đã tắt ngủm và dòng chữ “kết thúc cuộc gọi” hiện lên. “Khốn kiếp!” Anh Nash hét ầm lên và tôi giật vội lấy cái điện thoại trước khi anh chạm vào nó, bởi vì chỉ cần nhìn vào mắt anh là tôi biết anh đang định làm gì. “Lão ta đã bắt được mẹ!” Anh quay sang nói với anh Tod. “Sao anh vẫn có thể bình thản ngồi đó mà không làm gì cơ chứ?”
“Avari chưa hề bắt được mẹ.” Anh Tod điềm tĩnh trả lời. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra sự căng thẳng trong mắt anh. Trong cái cách anh ngồi thẳng đơ, bất động, như thể anh sợ rằng chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng có thể khiến anh mất bình tĩnh, giống như anh Nash. “Nếu không lão ta đã nói thẳng với chúng ta ngay từ đầu rồi. Đằng này lão ấy chỉ dám vòng vo, gây hoang mang cho chúng ta thôi. Bởi vì tà ma không thể nói dối. Anh tin là Avari vẫn chưa tìm ra mẹ, Nash ạ.”
“Anh có chắc không?”
“Thật đấy.” Tôi nói và anh Tod gật đầu. “Chứ không việc gì lão ta phải cúp máy nhanh như thế? Nếu không phải vì sợ chúng ta hỏi thêm về cô Harmony.”
“Vậy là mẹ anh vẫn đang an toàn đúng không?” Anh ấy cần chúng tôi nói có. Bởi nếu không đêm nay chắc chắn anh ấy sẽ không ngủ và thức cả đêm để lên kế hoạch giải cứu cho mẹ mình. Nhưng chúng tôi nợ anh ấy sự thật.
“Có thể.” Cuối cùng tôi trả lời. “Ít nhất là an toàn hơn so với việc bị lão Avari bắt.”
“Em nói vậy cũng đúng.” Anh đứng dậy. “Giờ anh phải đi tìm mẹ anh tiếp đây. Hai người có muốn đi cùng không?”
Anh Tod hơi do dự nhưng tôi gật đầu ngay tắp lự. “Tất nhiên rồi. Nhưng chúng ta nên đợi một lát nữa rồi hẵng đi. Trong vòng vài tiếng tới, lão Avari chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, phòng trường hợp em đổi ý quyết định nộp mình.”
“Cũng được. Đằng nào anh cũng đang định ra ngoài với Sabine.” Anh Nash đi ra cửa. “Không phải sang Cõi Âm đâu mà hai người lo.” Anh nói ngay khi thấy cả tôi và anh Tod quay sang nhìn nhau đầy nghi ngờ. “Sabine vẫn cần phải đi kiếm ăn vào ban đêm mà. Em không muốn cô ấy đi một mình sau chuyện vừa xảy ra tối qua.” Nếu là ở thế giới bên này thì đố ai làm gì được Cơn Ác Mộng sống như chị ta. Chẳng qua là anh ấy đang lo lắng quá cho cô bạn gái mới ốm dậy của mình thôi. Nhưng đó cũng là một tín hiệu đáng mừng cho hai người họ.
Và tôi thấy mừng thay cho anh và Sabine.
“Đừng quên mang chìa khóa nhé!” Anh Tod dặn.
“Và cái này nữa.” Tôi đưa điện thoại cho anh Nash và anh cầm lấy cất vào túi. “Hai người nhớ cẩn thận đấy.”
“Anh nhớ rồi.”
“Còn nữa, em trai, nhớ tránh xa rắc rối ra nhé!” Anh Tod dặn tiếp.
Anh Nash nhướn mày, tủm tỉm cười. “Giờ em đã già hơn anh một tuổi rưỡi rồi đấy. Em nghĩ cái từ “em trai” nên để em gọi anh mới đúng.”
“Cơ thể anh có thể trẻ hơn thật nhưng giống như một quả mơ vàng chín mọng, anh được bứt khỏi cuộc đời khi đang ở thời kỳ hoàn hảo nhất.” Anh Tod mỉm cười đầy tinh quái. “Và sau vài chục thập kỷ nữa, khi em và Sabine đã già lụ khụ, lọm khọm trong những bộ quần áo dành cho người già và hồi tưởng lại quãng thời gian tuổi trẻ sung sức, thì anh sẽ vẫn phởn phơ tận hưởng thời kỳ trai trẻ của mình, mãi mãi thanh niên, mãi mãi…”
“Tự hào với khuôn mặt trong gương và giọng nói trẻ trung của bản thân.” Tôi đế thêm vào và anh Nash bật cười thành tiếng.
“Anh biết làm sao khi bố mẹ sinh ra anh đã đẹp trai sẵn rồi.” Anh kéo tôi lại vào lòng và vòng tay ôm lấy tôi. Ngay lập tức mọi thứ quanh tôi như ngừng chuyển động, chỉ còn lại mình tôi và anh. “Nhưng khuôn mặt và giọng nói ấy, tất cả đều thuộc về em. Mãi mãi là như vậy, Kaylee ạ.”
Tim tôi đập nhanh đến nỗi toàn thân tôi run rẩy. Tôi kéo đầu anh về phía mình và hôn anh đắm đuối.
Anh Nash hắng giọng. “Hai người cứ tự nhiên, coi như tôi chưa nhìn thấy gì nhé…” Nói rồi anh mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Tôi miễn cưỡng rời anh Tod ra và quay sang nói với anh Nash. “Xin lỗi. Em không cố tình…”
“Không sao đâu.” Anh khẽ mỉm cười trấn an tôi, một nỗi buồn thoáng qua khuôn mặt anh. Anh nhìn tôi một giây rồi quay sang gật đầu với anh Tod, mặt đầy quyết tâm, “Đừng cảm thấy có lỗi. Cả hai người. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Em đã hiểu ra điều đó được một thời gian rồi nhưng không nói với hai người bởi vì… em rất giận anh và Kay. Nhưng như thế này mới… đúng.” Anh chỉ về phía anh Tod và tôi. “Hy vọng hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
Anh Tod im lặng không nói gì, cả trái tim và ánh mắt anh đều đang tĩnh lặng như tờ, chứng tỏ anh ấy đang không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình như thế nào. Cuối cùng, anh nhoẻn miệng cười rất tươi trêu cậu em trai. “Còn anh hy vọng em vẫn sẽ giữ được phong độ khi về già với một bầy cháu chắt.”
Anh Nash bật cười phá lên còn tôi quay sang lườm anh Tod.
“Gì chứ?” Anh mở to mắt đầy vẻ vô tội. “Anh chỉ muốn chúc cậu ta luôn khỏe mạnh để phục vụ vợ con thôi mà.”
Tôi lắc đầu chịu thua hai anh em nhà Hudson, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì cuối cùng khoảng cách giữa họ cũng đã được thu hẹp lại.
“Nhưng chúng ta đang nói về một tương lai rất rất xa. Khi con người có thể di chuyển và đi lại trên không.” Anh Nash tốc áo lên khoe thân hình chuẩn như người mẫu của mình, một đặc điểm chung của anh em nhà Hudson. “Những cái múi này sẽ còn ở đây lâu lắm.” Nói xong anh chạy tọt ra ngoài hành lang, miệng cười rúc rích, trong sự sửng sốt của ông anh trai.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế này?”
“Em trai anh chứ ai.” Tôi mỉm cười trước bước đột phá trong mối quan hệ của anh em nhà Hudson. Sau nhiều tháng trời không nhìn mặt nhau và có những lúc tưởng chừng như không bao giờ có thể hàn gắn nổi, cuối cùng họ đã chịu xích lại gần nhau.
Sau khi anh Nash và Sabine đi khỏi, chị Sophie, Luca, và Emma vẫn tiếp tục dán mắt vào cái TV xem thêm một bộ phim khác để giết thời gian.
Tôi đi ra phòng khách bật đèn lên và thấy anh Tod đang đứng ở hành lang nhìn tôi. Các vòng xoáy trong mắt anh xoay tròn cùng nhiều thứ cảm xúc khác nhau. Lòng căm phẫn đối với lão Avari, nỗi lo lắng đối với sự an nguy của mẹ và cả sự khao khát dành cho… tôi.
Anh mỉm cười khi thấy tôi nhìn anh và tôi muốn chạy tới hôn lên hai cái lúm đồng tiền duyên chết người kia. Tôi muốn hôn anh cho tới khi anh quên hết mọi chuyện. Cho tới khi mọi nỗi sợ hãi, tức giận và khiếp sợ mà chúng tôi đang phải sống cùng, chìm vào quên lãng dù chỉ là trong vài phút.
Tôi cần thời gian ở một mình với anh Tod, càng sớm càng tốt, bởi đồng hồ của lão Avari đang điểm và sau cuộc điện thoại vừa rồi với gã tà ma, cuối cùng tôi đã hiểu ra một điều, cái điều mà lâu nay tôi vẫn luôn trốn tránh không muốn đối diện, rằng tôi là người duy nhất có thể chấm dứt những chuyện này.
Nhưng trước tiên…
Tôi đi vào hành lang, cố gắng mỉm cười thật tươi. “Chào anh.” Tôi ngước mắt nhìn anh và anh cúi xuống nhìn sâu vào trong mắt tôi.
“Chào em.” Nụ cười trên môi anh hơi nhạt đi, thay vào đó là một chút căng thẳng và khẩn trương mà tôi không biết dùng từ nào để diễn tả. “Các vòng xoáy trong mắt em đang quay điên đảo. Em đang nghĩ gì thế, bean sidhe?”
Tôi tiến lại gần anh, đặt hai tay lên ngực anh và kiễng chân lên thì thầm vào tai anh. “Em đang nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, thần chết ạ.”
“Và đi đâu?” Anh cũng đáp lại bằng một vòng xoáy tròn ốc màu xanh thăm thẳm.
“Anh biết ở đâu rồi mà.”
“Em nghĩ như thế có an toàn không?” Anh liếc qua vai tôi nhìn vào phòng khách. “Để họ lại đây một mình như thế này?”
“Giờ chẳng ở đâu là an toàn hết. Hơn nữa nếu có gì họ vẫn có thể gọi điện cho chúng ta mà.”
“Em thuyết phục được anh rồi đấy.” Nhưng rồi anh nheo mắt quan sát tôi. “Em có chắc là không sao không?”
“Trong hoàn cảnh hiện nay thì chẳng có gì là chắc chắn hết.” Tôi cúi nhìn xuống chân để anh không đọc thấy suy nghĩ thực sự đang diễn ra trong đầu tôi. “Để em nói với mọi người một câu rồi chuẩn bị ít đồ ăn. Khoảng 20 phút nữa em qua chỗ anh.”
“Để anh đi mua đồ ăn cho. Em muốn ăn gì nào?”
Tôi lắc đầu. “Không, hôm nay để em mời.”
Anh nhướn lông mày, nhưng không phản đối. “OK. Lát gặp em…” Nói xong, anh vụt biến mất.
Tôi đi vào trong phòng khác và thông báo với ba người kia là mình đi qua nhà anh Tod một lát, nếu có chuyện gì nhớ nhắn tin ngay cho chúng tôi. Chị Sophie và Luca nhìn nhau tủm tỉm cười trong khi Emma ngồi bên cạnh mặt ỉu xìu. Nhìn cậu ấy như vậy suýt chút nữa thì tôi đổi ý và ở lại với cậu ấy. Tôi nợ Emma điều đó.
Nhưng tôi có chuyện cần phải nói riêng với anh Tod. Mà thời gian thì đang sắp hết.