Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Chương 5

“BÊN NGOÀI HAY BÊN TRONG?” -

anh Nash đặt khay thức ăn xuống cái bàn gần nhất và thọc tay vào trong túi tìm xu. Tiếng đồng xu xủng xoảng vẫn không thể át nổi tiếng leng keng của dao dĩa và tiếng rì rầm nói chuyện không ngớt của đám đông đang tập trung ở đây. Anh rút ra một vốc xu và đi ra chỗ máy bán nước tự động.

Không khí se se lạnh của buổi sáng mùa Thu thật trong lành và dễ chịu. Đến khoảng tiết ba thì trời bắt đầu ấm dần lên và thầy Sinh cho phép chúng tôi mở cửa sổ phòng thí nghiệm, cho gió ùa vào thổi bay cái mùi hăng hăng của các chất bảo quản hóa học. “Bên ngoài.” Ý tưởng được ngồi ăn trưa ngoài sân thật là sung sướng, nhất là khi căng-tin đang chật ních người như thế này, và rất nhiều người trong số đó bắt đầu quay ra nhìn khi thấy anh Nash chạm vào ngón tay tôi lúc hai đứa đứng xếp hàng mua pizza.

Bao gồm cả cô bạn gái gần đây nhất của anh ấy, người đang hằm hè nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, giữa một đám thành viên đội cổ vũ đầy khiêu khích.

Tôi liếc vội ra sau như muốn hội ý cùng Emma và nhận được cái gật đầu đồng tình của cậu ấy. “Để mình đi lấy bàn.” Nói rồi cô nàng quay lưng chạy vụt đi, xém tí nữa làm đổ cả khay thức ăn trên tay vì va phải cậu học sinh năm nhất đứng ngay phía sau.

“Xin lỗi” - cậu ta lúng búng thốt được ra mỗi câu đó rồi đứng ngẩn ngơ nhìn theo Emma với đôi mắt hình trái tim của kẻ si tình. Trong khi cô bạn của tôi thậm chí còn chẳng buồn dừng lại liếc cậu ta lấy một giây.

Anh Nash lấy ra hai lon Coke và đặt một lon lên khay của tôi. Sau đó hai đứa luồn lách qua các dãy bàn chật hẹp tiến thẳng ra ngoài cửa chính. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của đám bạn cùng lớp đang nhìn chòng chọc đằng sau lưng và phải cố gắng lắm tôi mới không nhảy dựng lên trước sự soi mói khó chịu này. Sao anh ấy có thể chịu được cảnh bị mọi người theo dõi nhất cử nhất động suốt cả ngày nhỉ?

Chúng tôi chỉ còn cách cái cửa kéo độ vài bước chân thì đột nhiên cánh cửa bật mở, suýt chút nữa hất đổ cả khay đồ ăn của tôi. Một nhóm các cô nàng người dây trong bộ đồng phục thể thao đang tíu tít đi vào trong, một vài người trong số đó dừng lại mỉm cười với anh Nash. Thậm chí có người còn lấy ngón tay vuốt dọc cánh tay anh, khiến tôi nóng mắt chỉ muốn lao tới hất tay cô ta ra. Nhưng tôi đã lo lắng không cần thiết bởi anh Nash thản nhiên đi qua mặt cô ta với một cái gật đầu rất xã giao.

Chị Sophie là người duy nhất liếc mắt về phía tôi và khó có thể gọi đó là một cái nhìn thân thiện được. Cho tới khi ánh mắt ấy quét sang người anh Nash. Chị ấy cố tình để cánh tay sượt nhẹ qua cánh tay anh Nash, rồi ngước mắt nhìn anh và mỉm cười e thẹn.

Các nàng công chúa của đội khiêu vũ đi khỏi được một lúc rồi mà mùi nước hoa đậm đặc của họ vẫn khiến mắt mũi tôi cay xè. Tôi hậm hực đi qua cái cửa vẫn đang mở và bỏ ra ngoài sân. Anh Nash thấy vậy liền chạy vội theo tôi. Một tay cầm khay thức ăn, tay còn lại anh vòng qua eo tôi. “Cô ấy chỉ đang cố tình chọc tức em thôi.”

“Chị ấy bảo biết rất rõ băng ghế sau của xe anh.” Tôi không giấu được sự hoài nghi trong giọng nói của mình. OK, với việc công khai ôm tôi chặt cứng như thế này trước mắt mọi người và tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về chứng bệnh thần kinh của tôi với bất kỳ ai, cuối cùng anh Nash đã khiến cho nỗi lo lắng của tôi, rằng anh chỉ định chơi bời với tôi đến hết Chủ Nhật thôi rồi sẽ đá viu tôi vào ngày thứ Hai, tan biến hết.

Nhưng anh ấy chưa một lần phủ nhận các tin đồn về những chiến tích tình trường trước đây của anh, và tôi không thể chịu đựng được cái ý nghĩ rằng Sophie đã từng là một trong số đó.

“Hả?” Anh đứng khựng lại giữa sân, nhíu mày nhìn tôi đầy bối rối.

“Băng ghế sau xe anh ý. Chị ấy bảo có một vết rách ở đó và nói như thể biết rất rõ các chi tiết trên xe của anh vậy.”

Anh Nash khẽ tặc lưỡi và rảo bước đi tiếp, làm tôi cũng phải lẽo đẽo đi theo anh. “À, ừ... Chính cô ấy là thủ phạm gây ra vết rách đó chứ đâu. Cái đêm anh cho bà chị Sophie của em đi nhờ xe về nhà, cô ấy đã say tới nỗi nôn hết ra sàn xe phía trên. Anh đành phải cho cô ấy ra đằng sau ngồi, và chẳng hiểu cô ấy loay hoay thế nào mà móc cả cái khóa giày vào ghế làm rách toạc cả một miếng.”

Tôi ngửa cổ cười phá lên. Cơn giận dữ của tôi đột nhiên tan chảy giống như lớp phấn son trên mặt chị Sophie vào những ngày Hè tháng Bảy. Tôi thậm chí còn thấy có chút thương hại chị ta - nhưng không nhiều tới mức có thể bỏ qua cho chị ta nếu còn dám ve vãn tán tỉnh anh Nash trước mặt tôi.

Cái sân trong của trường tôi thực chất có hình chữ nhật, ba mặt được bao bọc bởi các cánh khác nhau của tòa nhà, với cánh cửa căng-tin nằm ở phía cuối của một bức tường còn lại của sân nhìn thẳng ra sân bóng đá và sân bóng chày ờ rìa ngoài sân trường.

Emma đă giữ được một cái bàn ở góc khuất, nơi giao nhau giữa khoa Ngôn ngữ và khoa Khoa học, để tránh gió lùa. Tôi và anh Nash ngồi xuống cái ghế đối diện với Emma, sự đụng chạm của chân anh với chân tôi, từ hông tới đầu gối, cũng đủ giữ ấm cho tôi, mặc dù thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạnh thốc ngược vào sau lưng.

“Cái lũ trong đội khiêu vũ bị làm sao thế?” - Emma hỏi đúng lúc tôi đang cắn dở miếng pizza - “Cả đám vừa nhảy tưng tưng ở đây, hò hét ầm ỹ, như thể ai đó vừa đánh đổ nước sốt lên mấy bộ đồ bó của bọn họ vậy ”

Tôi ngửa cổ cười sằng sặc, suýt nữa thì hóc pizza. “Bọn nó vừa giành chức vô địch toàn khu vực hôm thứ Bảy mà. Bà Sophie nhà này từ hôm đấy tới giờ cũng phởn kinh người.”

“Thế bọn họ còn định tiếp tục rú rít tít mù như một đám sóc chuột thế này tới lúc nào?”

Tôi giơ tay lên ra hiệu và cố nuốt nốt miếng pizza xong để trả lời. “Giải vô địch toàn bang sẽ diễn ra vào tháng tới. Vì thế cậu sẽ còn phải chứng kiến màn kịch này dài dài, chưa kể có khi còn có thêm những giọt nước mắt nữa đấy. Sau đó mọi thứ sẽ tạm lắng cho tới tháng Năm, khi họ bắt đầu tuyển chọn đội hình mới cho năm sau.” Tuy nhiên chính tôi sẽ lại là người khóc than cùng Sophie khi mùa thi đấu kết thúc. Bởi thời gian luyện tập của đội khiêu vũ luôn chiếm gần hết thời gian rảnh rỗi của chị ấy một vài tháng trong năm, đồng nghĩa với việc tôi sẽ có một khoảng thời gian yên bình của riêng mình, khi chị ấy không có ở nhà.

Có thể Sophie là một đứa con gái được nuông chiều và hợm hĩnh nhưng được cái chị ấy luôn toàn tâm toàn ý với đội tuyển. Chị ấy dành nhiều sự tôn trọng cho họ hơn là cho tôi, và sự tận tụy, đúng giờ trong luyện tập mà chị ấy dành cho đội khiêu vũ là bằng chứng duy nhất tôi thấy được trong mười ba năm sống ở đây, chứng minh rằng trong thân hình mảnh mai yêu kiều kia vẫn còn sót lại một chút cái gọi là tinh thần trách nhiệm.

Hơn nữa đa số các thành viên trong đội đều lái được xe và luôn có nguồn sẵn sàng cho chị ấy đi nhờ xe. Sau giải vô địch toàn bang, chị Sophie sẽ quay trở lại với lớp ba-lê thường ngày và vì giờ tôi đã lái được xe, chắc chắn bố mẹ chị ấy sẽ bắt tôi đưa đón chị hằng ngày cho mà xem. Họ làm như tôi thừa thời gian và tiền xăng xe lắm không bằng.

“Vậy thì hy vọng ba người chúng ta sẽ bị điếc trước khi điều đó xảy ra” - Emma giơ chai nước suối lên, tôi và anh Nash thấy thế cũng nâng lon chúc mừng - “Thế.. ” - cậu ấy vặn chặt nắp chai nước suối lại - “Cậu có nghe được tin gì mới về cô gái ở Arlington không?”

Anh Nash nhíu mày, trông mắt anh lúc này màu nâu nhiều hơn là xanh.

“Cũng có” - tôi bỏ miếng pizza ăn dở xuống đĩa và với tay lấy quả táo đỏ trên khay - “Tên cô gái ấy là Alyson Baker. Chuyện xảy ra giống như những gì anh Jimmy kể. Alyson tự dưng lăn đùng ra chết và cảnh sát vẫn chưa biết nguyên nhân tử vong là gì.”

“Cô ấy có uống rượu không?” - Emma hỏi, rõ ràng là cậu ấy đang nghĩ về trường hợp của chị Heidi Anderson.

“Không. Và cũng chẳng đang dùng thuốc hay gì hết” - Anh Nash bổ sung thêm - “Nhưng vụ này không liên quan gì tới vụ trước, đúng không em?” - anh quay sang rướn mày nhìn tôi - “Ý anh là em đã không hề có dự cảm gì về vụ lần này. Em thậm chí chưa bao giờ gặp mặt cô bé ấy, đúng không?”

Tôi gật đầu và cắn một miệng táo. Tất nhiên là anh ấy nói đúng rồi.

Nhưng vẫn tồn tại một mối liên hệ không thể chối cãi giữa hai cái chết đó: Họ đều chết mà không rõ nguyên nhân. Tin tức trên các báo đài đều biết. Emma biết. Tôi biết. Chỉ mình anh Nash là tỏ ra bàng quan. Hay nói đúng hơn là anh ấy không hứng thú tìm hiểu chuyện đó.

Emma giơ cái dĩa nhựa lên chỉ về phía anh Nash và chất vấn: “Nói như thế nghĩa là anh không hề thấy lạ lùng khi có hai cô gái đột nhiên lăn đùng ra chết chỉ trong vòng hai ngày à?”

Anh Nash thở dài, mắt nhìn chăm chú vào cái lon soda đã rỗng không trên tay, thay vì nhìn tôi hay Emma. “Anh không hề nói là nó không kỳ lạ. Nhưng điều anh không thể hiểu được là tại sao hai đứa em cứ bị ám ảnh về chuyện của hai cô gái tội nghiệp đó. Dù sao thì họ cũng mất rồi. Bọn em đâu có quen biết gì người ta. Hãy để cho người ta yên nghỉ.”

Tôi đảo tròn hai mắt, lẩn mẩn bóc cái mác dính trên quả táo. “Thì bọn em có phá quấy sự yên nghỉ của họ đâu.”

“Và đó không gọi là ám ảnh - mà là sự cẩn trọng” - Emma cãi lại, tay huơ qua huơ lại chai nước suối đã uống hết một nửa như một nữ nhạc trưởng - “Không ai biết được nguyên nhân khiến họ chết bất đắc kỳ tử như thế và em không tin vào sự trùng hợp. Biết đâu chừng ngày mai có thể là một trong ba chúng ta ngồi đây” - vừa nói cô nàng vừa liếc mắt nhìn tôi, rõ ràng cậu ấy muốn ám chỉ tôi cũng hoàn toàn có khả năng trở thành một trong những nạn nhân của việc... ùm... đột nhiên lăn đùng ra chết, không rõ nguyên nhân - “Hoặc có thể là một trong số bọn họ.” Emma hất hàm chỉ về phía căng-tin và tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt cậu ấy hướng về phía Sophie và đám bạn của chị ấy đang cười đùa lả lơi cùng mấy anh chàng trong đội bóng bầu dục.

“Em đúng là đang thổi phồng mọi chuyện lên rồi đấy” - anh Nash đẩy khay thức ăn sang một bên và xoay người trên ghế để đối mặt với cả tôi và Emma - “Đây chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kỳ lạ mà thôi, và nó chẳng có liên quan gì với chúng ta hết.”

“Nhưng ngộ nhỡ không phải như thế thì sao?” - tôi buột miệng thốt lên, giọng đầy mặc cảm tội lỗi. Tôi vẫn không ngừng trăn trở về vụ việc của chị Heidi. Liệu tôi đã có thể làm gì khác để giúp chị ấy không? Liệu tôi có thể cứu sống chị ấy nếu tôi nói ra những điều mình đã thấy không? - “Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với hai người đó, vì thế anh cũng không thể chắc chắn là nó sẽ không tái diễn một lần nữa."

Anh Nash nhắm mắt lại, như thể đang tập trung suy nghĩ. Hoặc cũng có thể là anh ấy đang cố kiềm chế để không nổi điên lên với sự cứng đầu cứng cổ của tôi và Emma. Sau đó anh mở mắt ra, nhìn Emma trước rồi quay sang nhìn tôi. “Không, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người họ nhưng cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm ra nguyên nhân. Có thể mỗi người đã mắc một chứng bệnh hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau. Có thể là chứng phình mạch hay chứng trụy tim hiếm gặp ở người trẻ tuổi. Và anh dám đem cái máy Xbox của anh ra để cá với hai em là hai người này không có liên quan gì với nhau hết.”

Anh quay sang dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi, nói rành mạch từng chữ. “Và họ lại càng không có liên quan gì tới em.”

“Vậy anh lý giải thế nào về linh cảm của Kaylee?” - Emma trợn tròn hai mắt nhìn anh Nash và tôi - “Cậu ấy đã đoán được trước là cô gái đầu tiên sẽ chết. Vì thế chắc chắn cậu ấy có liên quan rất sâu là đằng khác.”

“OK, OK” - anh Nash quay sang lừ mắt nhìn Emma - “Kaylee đã biết trước về chuyện sẽ xảy ra với Heidi. Công nhận điều đó vừa kỳ quái vừa rùng rợn, giống như trong mấy bộ phim kinh dị…”

“Anh này!” - tôi dùng cùi chỏ huých anh Nash một cái và anh lập tức quay sang nhe răng cười nịnh nọt với tôi.

“Anh xin lỗi. Nhưng tại bạn em cứ khăng khăng hỏi đấy chứ. Ý của anh là trong toàn bộ câu chuyện này, chỉ có linh cảm của em là điều kỳ lạ khó giải thích nhất mà thôi. Còn tất cả mọi thứ còn lại đều chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và chắc chắn nó sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Tôi rút tay ra khỏi tay anh. “Nếu anh sai thì sao?”

Nash nhăn nhó, đưa tay lên vuốt mái tóc đẹp như tranh của mình. Và trước khi anh kịp trả lời tôi, đột nhiên một bàn tay đập bộp một phát lên vai tôi, khiến tôi hoảng hồn nhảy dựng lên.

“Hai người cãi nhau đấy à?” – tiếng chị Sophie lanh lảnh đằng sau lưng tôi.

“Không hề. Bọn này đang rất vui vẻ và hạnh phúc nhá, cảm ơn” - Emma nhanh miệng nói đỡ cho tôi, trong khi tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Êu, Hudson.” - một cánh tay choàng qua vai chị Sophie và tôi nhận ra đó là anh Scott Carter, tiền vệ chính thức của đội bóng bầu dục và bạn trai hiện tại của bà chị họ tôi - “Đang kết bạn mới đấy à?”

Anh Nash gật đầu. “Cậu biết Emma rồi đúng không?”

Quai hàm anh Carter cứng lại ngay khi nhìn thấy cô bạn thân nhất của tôi. Hiển nhiên là anh ấy biết Emma rồi. Hồi đầu mùa Hè, cô nàng đã thẳng thừng từ chối anh Carter và dốc cả cốc Slushie lên áo anh ấy ngay giữa rạp chiếu phim, chỉ vì anh ấy nhất quyết không chịu hiểu. Nếu hôm đó người làm cùng với Emma không phải là anh Jimmy, có lẽ cậu ấy đã bị thông báo lên trên và bị đuổi việc từ lâu rồi.

Tiếp đó, anh Nash vòng tay ôm lấy vai tôi và giới thiệu: “Còn đây là Kaylee.”

Đứng đây nãy giờ nhưng có lẽ phải tới lúc này anh Carter mới ý thức được về sự tồn tại của tôi. Nụ cười đã trở lại trên môi của anh ấy khi anh ấy hết nhìn tôi lại quay sang nhìn chị Sophie. “Em là chị gái của Sophie đúng không?”

“Em họ” - cả tôi và chị Sophie đồng thanh lên tiếng. Và đó là điều duy nhất mà chúng tôi có cùng chung quan điểm.

“À, bọn này đang định đi du thuyền của bố mình ra hồ White Rock tối thứ Sáu này đây. Hai người đến chơi cùng đi."

“Em ấy không đi được đâu” - chị Sophie khịt mũi nhìn tôi, sau đó quay sang nũng nịu ôm lấy anh Carter - “Em ấy còn phải đi làm thêm.”

Gớm, chị ấy làm như đi làm thêm là một việc gì đó hạ cấp lắm không bằng. Hơn nữa sau những gì tôi được nghe kể về anh ta từ Emma thì tôi thà dành cả buổi tối đi cạo bã kẹo cao su dưới gầm ghế còn hơn phải bỏ ra một phút dạo chơi trên du thuyền của bố anh Carter.

“Để lần khác đi” - anh Nash nói, và anh Carter gật đầu, sau đó cùng chị Sophie quay trở lại với hội bạn khoác áo đồng phục xanh-trắng của mình.

“Mẹ ơi” - Emma thì thào - “Đúng là một gã chẳng ra gì. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực cậu trong khi Sophie và anh Nash đều đang đứng ở đây. Đồng đội của anh cũng tử tế ghê cơ.”

“Đâu phải ai cũng tệ như thế đâu em” - anh Nash nói, nhưng nét mặt hiện rõ sự khó chịu với hành động vừa rồi của anh Carter và câu bình luận của Emma.

Khi không có các đồng đội của anh ở bên cạnh, tôi hoàn toàn không nghĩ gì tới chuyện anh Nash chơi cả bóng bầu dục và bóng chày. Anh ấy thấy gì ở tôi mới được cơ chứ, trong khi những cô gái xinh đẹp như chị Sophie đang xếp thành hàng dài chỉ mong được anh để mắt tới?

“Chẳng phải anh cũng từng hay ngồi cùng họ còn gì?” - tôi hỏi, hất hàm chỉ về phía bầy ong xanh-trắng đằng xa. Hồi đầu năm tôi và Emma cũng hay ngồi ăn trưa cùng đội bóng, lúc Emma vẫn còn đang hẹn hò với một anh chơi ở vị trí hậu vệ. Nhưng thú thực tôi gần như phát điên vì sự ồn ào và mấy trò làm dáng của những người đó.

“Ngồi với hai em thích hơn” - anh Nash nhe răng cười toe toét, kéo sát tôi về phía anh nhưng tôi gần như không có chút phản ứng lại, bởi có điều gì đó ở đám đông kia đang lấy đi mất sự tập trung của tôi. Có điều gì đó rất... không ổn.

Khôngggg…! Chuyện đó không thế lại xảy ra được. Chính anh Nash đã nói như thế mà!

Nhưng những cái xúc tu đầu tiên của cơn hoảng sợ đã bắt đầu cựa mình bên trong cơ thể tôi.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu thu hẹp lại và tối dần đi, như thể cái chết đang lởn vởn ngay phía bên ngoài. Tim tôi giống như những nhát búa đang bổ xuống thình thịch thình thịch. Da thịt tôi ngứa râm ran như có kiến bò và các ngón tay tôi co quắp lại thành nắm đấm. Anh Nash nhăn mặt lại rút vội tay ra khỏi tay tôi. Tôi đã quên mất là đang nắm tay anh và cào xước lòng bàn tay anh chảy cả máu.

“Kaylee ơi?” - anh Nash giọng khản đặc đi vì lo lắng nhưng tôi không làm sao rời mắt được khỏi đám người mặc áo đồng phục xanh-trắng kia. Tôi không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì khác, khi mà cơn hoảng sợ bắt đầu quần đảo trong đầu tôi và cảm giác tội lỗi đang cào cấu trái tim tôi. Ai đó lại sắp sửa phải ra đi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó nhưng chưa thể xác định được đó là ai. Đám người đó ngồi lẫn vào nhau, ai cũng ăn mặc giống nhau khiến cho sự đoán định càng khó khăn hơn.

Nhưng sự ngụy trang đó cũng chẳng có tác dụng gì. Thần chết sẽ tìm thấy người nó muốn mang đi, và tôi sẽ không thể cảnh báo cho nạn nhân nếu tôi không thể tìm ra anh ta. Hoặc chị ta.

Và đó sẽ là một người con gái. Tôi có thể cảm nhận được chắc chắn.

“Cậu ấy lại bị như thế rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng Emma, nhưng nó giống như cậu ấy đang nói vọng lại từ rất xa, mặc dù tôi có thể lờ mờ nhận thấy là cậu ấy đang chạy sang ngồi sát bên cạnh tôi. Tôi không thể quay sang nhìn Emma lúc này được, bởi mắt tôi còn đang bận tìm trong đám người kia cái cô gái sẽ-sớm-phải-lìa-khỏi-cõi-đời-này. Tôi cần phải tìm cho ra cô ấy. Tôi cần phải nhìn thấy…

Đột nhiên đám đông rẽ ra và những tràng vỗ tay nổ ra không ngớt. Nhạc được bật lên; ai đó đã mang theo một cái loa mini. Các cô gái bắt đầu cởi áo khoác vứt thành một đống trên sàn. Họ xếp thành hàng trên bãi cỏ, đứng thành hình zích zắc giống như tôi từng được xem đội của chịSophie thi đấu. Họ đang tái hiện lại bài biểu diễn đã mang về cho họ chiếc cúp vô địch toàn khu vực hôm vừa rồi.

Và rồi tôi đã tìm thấy cô gái ấy. Người thứ hai đứng từ bên trái, cách Sophie ba người. Một cô gái cao ráo, mảnh mai với mái tóc màu nâu mật ong và cặp lông mi cong vút.

Meredith Cole. Đội trưởng đội khiêu vũ. Đang bị bủa vây bởi bóng tối dày đặc, đến nỗi tôi gần như không nhìn thấy được rõ khuôn mặt của cô ấy.

Ngay khi ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Meredith, cổ họng tôi bắt đầu bỏng rát, giống như vừa hít phải thuốc tẩy. Một đợt sóng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong tôi, như muốn nhấn chìm tôi trong chính nỗi tuyệt vọng của mình. Cái cảm giác quen thuộc về sự hiện diện trở lại của bóng tối lại một lần nữa khiến tôi run rẩy tại nơi đang ngồi. Meredith Cole sẽ chết rất rất nhanh.

“Kaylee ơi, cố lên” - anh Nash đứng lên, quàng tay xốc nách tôi dậy - “Đi nào em.”

Cổ họng tôi bít chặt lại, và hơi thở của tôi bắt đầu ngắt quãng. Đầu óc tôi quay cuồng trong tiếng gào thét đang ngày một lớn dần trong tôi, trái tim tôi trĩu nặng bởi nỗi sầu muộn càng lúc càng tăng. Nhưng tôi không thể đi. Tôi cần phải nói cho Meredith biết. Tôi đã để cho chị Heidi chết, nhưng tôi có thể cứu được Meredith. Tôi có thể cảnh báo cho cô ấy và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Tôi há miệng ra nhưng không thốt ra được thành lời. Thay vào đó, một tiếng thét đang cào cấu cổ họng tôi, thông báo về sự xuất hiện của mình bằng một cơn hoảng sợ không sao kiểm soát được, giống như những lần trước. Nhưng lần này tôi không thể làm gì để ngăn nó lại. Tôi không thể nói chuyện; tôi chỉ có thể hét. Tôi cần hơn thế. Tôi cần nói thành lời để cảnh báo cho Meredith, chứ không phải một tiếng thét ú ớ không đầu không đuôi. Có ích gì khi có “năng lực” mà không sử dụng được nó? Nếu tất cả những gì tôi có thể làm là hét lên một cách vô dụng?

Tiếng ai oán bắt đầu âm ỉ bên dưới cổ họng tôi, nó trầm đục tới mức tôi có cảm giác như hai lá phổi của mình đang bị đốt cháy phừng phừng. Mới đầu, khi phát ra thành tiếng, nó giống như một tiếng thì thầm mà tôi cảm nhận được nhiều hơn là nghe. Tôi kinh hãi giơ tay bịt chặt lấy miệng trước sự hốt hoảng của anh Nash, những vòng xoáy trong mắt anh như đang nhảy múa dưới ánh nắng chói chang của Mặt Trời.

Mọi thứ trong mắt tôi dần trở nên mờ đục và tối sẫm lại, như thể bức màn xám xịt kia lại một lần buông xuống, che phủ toàn thế giới. Mặt Trời đã không còn hiện diện trong thế giới của tôi, bóng tối đã bao trùm lấy vạn vật, ngay đến bầu không khí mới một phút trước còn trong lành là vậy nay đã trở nên ngột ngạt, khó thở vô cùng. Hai bàn tay tôi nhòe đi, tôi có cảm giác như mình đang dần mất đi sự tập trung. Bàn ghế, các bạn học sinh cùng mọi thứ trong trường học bỗng nhiên mất hết màu sắc, như thể ai đó vừa mở cái nút dưới đáy cầu vồng và rút đi sạch màu sắc của nhân gian, chỉ để lại một màu ghi xám lờ nhờ.

Tôi đứng dậy, tay vẫn bịt chặt lấy miệng, giương mắt lên nhìn anh Nash - người cũng đang nhòe đi trong mắt tôi - cầu cứu. Tiếng ai oán vẫn tiếp tục quần đảo trong cổ họng tôi và mắc kẹt ở đó, giống như một tiếng gầm gừ, không sao thoát ra được.

Anh Nash đỡ một bên hông tôi và gật đầu ra hiệu cho Emma đỡ nốt bên còn lại. “Bình tĩnh lại nào, Kaylee” - anh thì thầm vào tai tôi, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi - “Hãy thả lỏng và lắng nghe…”

Hai chân tôi khuỵu xuống, ánh mắt tôi lại bị thu hút về phía Meredith, người đang nhảy múa rất nhiệt tình giữa chị Sophie và một cô gái mà giờ tôi chỉ có thể phân biệt qua vóc dáng nhỏ bé.

Anh Nash bế bổng tôi lên và ôm chặt tôi vào lòng, miệng vẫn liên tục thì thầm điều gì đó vào tai tôi. Nghe rất quen. Giống như một giai điệu tôi đã từng nghe ở đâu rồi. Nó mang đến cho tôi một cảm giác êm dịu và thanh thản, gần như ngay lập tức.

Nhưng vẫn không đủ để áp chế tiếng thét đang sục sôi trong người tôi, gào thét tìm đường ra, dường như sẵn sàng đục thủng một lỗ trên cơ thể của tôi bất cứ lúc nào, nếu tôi vẫn tiếp tục không chịu nhượng bộ.

Emma đi trước, dẫn đường cho anh Nash bế tôi tới chỗ góc khuất ở bức tường phía cuối khoa Anh văn, tránh xa khỏi cái sân trong và tầm mắt của mọi người. Tất cả mọi con mắt giờ đang đổ dồn vào đội khiêu vũ nên cũng chẳng ai để ý tới ba đứa bọn tôi.

Anh Nash đặt tôi dựa vào góc tường, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, trong khi Emma quỳ xuống trước mặt. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của anh Nash đằng sau lưng và âm thanh duy nhất tôi nghe được lúc này là tiếng thì thầm của anh và tiếng nỉ non ai oán đang bị đè nén của chính mình.

Qua vai anh Nash, tôi nhìn một cách vô định về phía ngôi nhà xám xịt ở tít đằng xa, cố gắng tập trung để có thể thốt ra thành tiếng mà không phải là tiếng thét. Có cái gì đó vừa thoáng vụt qua ở góc trái tầm nhìn của tôi. Mặc dù tôi đã lia mắt thật nhanh theo nhưng nó di chuyển quá nhanh khiến tôi chỉ kịp lờ mờ nhận ra một cái bóng người, không rõ hình dạng cụ thể, thậm chí có phần méo mó. Nói chung là trông rất kỳ dị. Và khi tôi chớp mắt một cái thì nó đã biến mất và tôi cũng không còn dám chắc thứ mình vừa nhìn thấy là cái gì nữa.

Có thể đó là bóng một thầy giáo trong trường, nhưng hình ảnh đã bị mờ đi bởi màn sương dày đặc đang bao trùm lấy tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại để khỏi phải bị phân tâm bởi những ảo ảnh không cần thiết.

Và rồi cũng nhanh chóng và đột ngột như khi nó ập đến, cơn hoảng sợ trong tôi từ từ tan dần đi. Sự căng thẳng tột độ khi nãy bắt đầu rời khỏi tôi giống như một quả bóng được xì hơi, khiến cho toàn thân tôi mềm nhũn ra vì nhẹ nhõm. Tôi mở mắt và thấy ánh sáng cùng màu sắc đã trở lại với thế giới. Hai tay tôi giãn dần ra và tiếng thét đã tắt ngẩm trong cổ họng tôi. Đột nhiên, một tiếng thét thất thanh xé toạc bầu không khí và phải mất vài giâytôi mới định thần lại được rằng tiếng thét đó không phải xuất phát từ mình.

Nó phát ra từ phía sân trong.

Không cần nhìn tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra Meredith vừa gục xuống. Khi sự thôi thúc muốn được thét trong tôi lắng dịu xuống cũng là lúc Meredith rời khỏi thế gian này.

Lại một lần nữa, tôi biết được ai sẽ chết. Và lại một lần nữa, tôi để yên cho chuyện đó xảy ra.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, để mặc cho một đợt sóng cảm xúc mới dâng trào trong tôi. Cảm giác tội lỗi ấy đè nặng lên hai vai tôi, khiến tôi không cất nổi đầu lên. Là lỗi của tôi. Đáng ra tôi đã có thể cứu được bạn ấy.

Từ phía sân trong, tôi nghe thấy tiếng mọi người gọi nhau ý ới, ai đó đang hét lên kêu người gọi xe cứu thương. Kế đó, các cánh cửa phòng học bật mở, tiếng giầy chạy thình thịch trên cầu thang đổ về phía sân trong.

Những giọt nước mắt ăn năn và thất vọng lăn dài trên má tôi. Tôi gục hẳn đầu vào vai anh Nash và khóc tức tưởi, nước mắt ướt đẫm vai áo anh. Tôi biết mà không làm gì để ngăn cản thì có khác gì với việc tự mình giết chết bạn ấy đâu.

Ở góc đằng kia, mọi người đang vô cùng hoảng loạn. Ai đó đang khóc. Ai đó khác lại đang chạy. Còn cô Tucker, huấn luyện viên môn bóng mềm nữ, đang ra sức thổi còi để trấn an mọi người một cách vô vọng.

“Là ai thế?” - Emma vẫn đang quỳ bên cạnh tôi, mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng, vuốt tóc sang một bên cho tôi.

“Meredith Cole” - tôi thì thào, đưa tay lên lau nước mắt.

Anh Nash vòng tay ôm chặt lấy tôi, đan hai tay vào tay tôi.

Emma từ từ đứng dậy, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ vẻ nghi ngờ xen lẫn chút sợ hãi. Cậu ấy lảo đảo đi ra phía góc tường và lén nhìn qua phía bên kia. “Mình không nhìn thấy gì hết. Đông người quá."

“Không quan trọng nữa” - giọng tôi khản đặc đi - “Cậu ấy chết rồi."

“Làm sao cậu biết?" - hai tay Emma bấu chặt vào thành tường - “Cậu có chắc đó là Meredith không?”

“Chắc chắn” - tôi thở dài, sau đó đứng dậy kéo anh Nash lên, lau nốt những giọt nước mắt còn đọng lại trên má. Anh Nash đứng bên trái tôi, còn Emma đứng bên phải. Cùng với nhau, ba người chúng tôi bước ra khỏi đó và tiến thẳng về phía đám đông đang náo loạn bên ngoài sân trong.
Bình Luận (0)
Comment