“ANH NHÌN KÌA!” Tôi hét vào tai anh Nash, giữa âm thanh ồn ã của tiếng nhạc và những tiếng nói cười của mọi người. Tôi bấu chặt lấy tay anh, mặt tái nhợt, mắt vẫn không rời khỏi chùm bóng bay đang trôi lơ lửng bên dưới cái trần cao 3,6m của nhà Fuller. Trước khi anh Nash kịp định thần ra vấn đề thì tôi đã lôi tuột anh ra khỏi đám đông, để anh có thể nghe thấy tiếng tôi nói.
Và để tôi có thể nhìn rõ hơn chủ nhân của chùm bóng bay kia.
Tôi buông tay anh Nash ra và hất đầu về phía cửa ra vào, nơi chùm bóng bay đang vẫn hờ hững trôi như một đám mây đen xì độc hại. Sao hắn có hể không biết sợ, ngang nhiên đi vào từ lối cửa chính thế nhỉ? Nhưng mà đúng là dủ hắn có đi lối nào thì cũng không giấu nổi chùm bong bóng to đùng kia.
“ Gã đó là Everett đúng không anh?” Chúng tôi không thể nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng ngoài hắn ra thì còn ai có thể cầm theo ba chục quả bóng bay màu đen đến bữa tiệc của học sinh trung học?
Anh Nash nhìn lên. Sắc mặt anh thay đổi nhanh đến nỗi tôi tự hỏi không hiểu sao anh ấy vẫn có thể đứng vững được. Anh chầm chậm gật đầu và bắt đầu lách qua đám đông, tay nắm chặt tay tôi. Tôi phải cố gắng lắm mới không giẫm lên chân của mọi người, cũng như không để ai va phải cái tay đau của mình, trong khi đầu óc gần như mất hết tỉnh táo vì quá lo lắng. Gã Everett đang ở đây. Và chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch gì.
Anh Nash dừng lại lúc chúng tôi tới gần chỗ cửa sổ và nhìn thấy rõ lối ra vào. Anh siết chặt tay tôi hơn. Tôi nhìn theo ánh mắt sửng sốt của Nash và bắt gặp chủ nhân của chùm bóng bay kia – một gã có vẻ bề ngoài không già hơn chúng tôi là mấy, chỉ độ 20 tuổi là cùng, và đang được hộ tống bởi hai cô gái cực kì xinh đẹp.
Gã Everett – trông giống như một con người – có thân hình cao ráo và gầy đét. Trông gã càng gầy hơn trong chiếc áo thun rộng thùng thình và cái quần bò cạp trễ. Tôi tự hỏi không hiểu hắn có dám buông chùm bóng bay kia ra để xốc quần lên không, bởi chúng như sắp tụt khỏi cái hông xương xẩu kia tới nơi rồi. Qua ánh mắt lờ đờ và cái nắm tay chặt như thể tính mạng của hắn đang phụ thuộc vào nó, tôi dám cược cả mạng sống của mình câu trả lời là không.
Tay Everett không chỉ bán mà còn sử dụng chất khí nguy hiểm đó. Mặc dù tôi không hiểu làm thế nào mà hắn vẫn đủ tỉnh táo để điều phối mọi chuyện.
“ May quá anh đây rồi!” – anh Doug gọi ầm lên từ phía cuối phòng, hối hả len qua đám đông – “ Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh ở đằng sau rồi.” Mắt anh nháo nhác nhìn chùm bóng bay, hai tay giật giật hai bên hông. Anh Doug đang thèm thuốc – rất nặng – và hiển nhiên chúng tôi không phải là người duy nhất thấy điều đó.
Emma nhướn mày hỏi tôi. “ Ai thế?”
“ Everett.” – tôi thì thào trả lời – “ Kẻ cung cấp “hàng” cho anh Doug.”
“ Ờ, cái đó thì mình cũng tự đoán ra được. Mình đang hỏi bọn họ kia.” Emma hất hàm về phía hai cô gái xinh đẹp trong bộ váy ren trắng muốt giống hệt nhau đang đi kè kè bên cạnh gã Everett. Tôi nhíu mày quan sát kĩ hơn và cuối cùng đã phát hiện ra điều gì ở họ khiến tôi cứ thấy gờn gợn nãy giờ. Không phải vẻ đẹp lộng lẫy của họ - mặc dù phải thừa nhận là vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy đáng ra không nên tồn tại trên đời.
Cũng không phải việc họ trông giống hau như đúc – nhưng lại không phải kiểu giống nhau của một cặp sinh đôi – mà như hai bản sao của cùng một người: Mái tóc dài, thẳng, màu bạch kim, được vén gọn sang một bên. Đôi mắt đen láy như được thắp sáng từ bên trong. Hàm răng trắng muốt nổi bật trên làn da mịn màng không nốt tàn nhang. Họ có cùng chiều cao, cùng dáng người, thậm chí đến cả dáng đứng cũng y xì nhau, đều cùng đứng chùng một chân bên phải.
Việc họ trôn ggiống như bản sao của nhau công nhận là kì quái nhưng không phải là điều khiến tôi thấy ghê ghê. Mà là cái cách họ tháp tùng gã Everett giống như hai nữ vệ sĩ đi theo bảo vệ, chứ không phải kiểu khoác tay đi dự tiệc thông thường.
Nhưng cũng có thể là tôi chỉ đang tưởng tượng quá lên thôi. Làm gì có chuyện hai cô gái mong manh sương khói trên tay không một tấc sắt như thế kia có thể bảo vệ ột gã con trai cao hơn họ cả cái đầu?
Đám đông tẽ ra nhường lối cho anh Doug và ba vị khách mới đến, sau đó họ nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách.
“ Mình cần uống một cái gì đó.” Tôi kéo Emma quay trở lại với bữa tiệc. Emma đã biết gã Everett là ai nhưng không biết hắn đang thực sự bán cái gì, và tôi không muốn cậu ấy dính líu tới… bất cứ chuyện gì sắp sửa xảy ra.
“ Đi thôi anh!” Tôi giục anh Nash khi thấy anh có vẻ như không định đi theo tụi tôi.
Emma nhún vai và giơ cái cốc trống trơn của mình lên. “ Ừ, mình cũng đang muốn uống thêm.”
Tôi phải giật giật tay áo giục anh Nash thêm vài lần nữa thì anh mới chịu quay sang nhìn tôi và gật đầu. Anh ấy đã có một kế hoạch. Nhưng thay vì nói cho tôi biết, anh ấy đi thẳng về phía phòng bếp, rồi khoát tay ra hiệu cho tụi tôi đi theo.
Mặc dù rất tức nhưng tôi vẫn mìm cười dắt Emma lướt qua đám đông bám theo anh. Lúc chỉ còn cách cửa bếp vài bước, anh quay người đi giật lùi, mắt nhìn chằm chằm vào cái cốc không trên tay Emma. “ Em đang uống gì…?”
Đột nhiên, anh tự vấp vào chân của mình và phải bám vội vào tay của cô gái đứng kế bên để giữ thăng bằng. Quá bất ngờ, cô gái kia giật mình, hất cả cốc bia vào người Emma.
Emma rú ầm lên, hốt hoảng kéo cái áo ướt sũng đang dính chặt vào người.
“ Ối, anh xin lỗi, Emma.” Anh Nash chạy vội vào trong bếp lấy một cái khăn sạch đưa cho Emma.
“ Nhỡ cách này không có tác dụng thì sao?” Tôi thì thào hỏi anh.
“ Chúng ta còn nguyên cả bom bia cơ mà.” – nói rồi anh quay ra tỏ vẻ sốt sắng hỏi han Emma làm tôi suýt nữa phì cười. Cho tới khi nghe thấy câu tiếp theo của anh – “ Kaylee, túi quần áo của em đang ở ngoài xe đúng không? Em xem có cái áo nào cho Emma mươn mặc tạm được không?”
Tôi sững người nhìn anh Nash. Anh ấy không chỉ tìm cách đánh lạc hướng Emma mà còn định gạt cả tôi ra khỏi kế hoạch lần này! Nhưng tôi sẽ không đời nào chịu khuất phục dễ dàng như vậy được. Anh ấy thậm chí còn không thể tự mình đi qua bên đó! Anh ấy cần tôi.
Tôi nghiến chặt răng vì tức, nhưng vẫn phải cố mở miệng trả lời câu hỏi của anh Nash bởi vì Emma vẫn đang đứng túm áo nhìn tôi chằm chằm. “ Tất nhiên rồi.” Tôi rút chìa khoá xe trong túi quần ra và định đưa cho Emma nhưng gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của anh Nash.
Anh tiến sát lại gần, thì thầm vào tai tôi. “ Hãy đi cùng Emma và giữ chân cô ấy ở ngoài đó chừng vài phút. Anh không muốn cô ấy quay lại tìm chúng ta và nhìn thấy hoặc nghe thấy những thứ không nên nghe. Chính em cũng muốn thế còn gì?”
Anh nói thế thì làm sao tôi có thể nói không. Giữ cho Emma được an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Có điều tôi không hề nghĩ chuyện sẽ phát tiển theo chiều hướng này…
Tôi nắm chặt cái chìa khoá trong tay, miễn cưỡng gật đầu, không quên nhìn thẳng vào mặt anh Nash cho anh nhìn thấy những vòng xoáy giận dữ đang xoay tròn trong mắt mình.
Nhưng anh chỉ nhún vai xin lỗi và đứng nhìn tôi kéo Emma đi ra xe lấy áo, tránh xa khỏi chuyện sắp xảy ra – và những câu trả lời mà tôi đang tha thiết muốn biết.
“ Biết ngay mà!” – Emma run rẩy đi bên cạnh tôi – “ Tự dưng hôm nay mình nhớ mang đồ đi thay và được tan ca sớm. Đáng ra mình phải đoán được sẽ có chuyện không ổn xảy ra.” – Hàm răng cậu ấy va vào nhau lập cập – “ Hay là tối nay qua nhà cậu ngủ đi, để mình có thể gột sạch được chỗ bia này trên áo, chứ để mẹ mình hay chị Traci ngửi thấy thì mình chết chắc.”
“ Đây là áo của chị Traci đúng không?” Tôi xoa xoa hai cánh tay đang nổi hết gai ốc vì lạnh.
“ Cậu nghĩ mẹ mình chịu ình mua cái áo kiểu này chắc?” Emma giang hai tay ra cho tôi nhìn cái áo cổ không thể trễ hơn.
Ngay khi tôi vừa mở khoá xe, Emma bò vội ra phía sau xe và cởi áo, trong lúc tôi lục túi tìm cái áo định để mặc sáng hôm sau. Đó là một cái áo phông bình thường nhưng vì tôi nhỏ hơn Emma nên cậu ấy mặc nó có vẻ đẹp hơn tôi. Có điều chính vì nó quá ôm nên một là cậu ấy không được mặc áo lót, hai là chịu lạnh, ướt và hôi rình mùi bia. Emma cũng không mặc vừa cái áo lót còn dư của tôi, trừ phi cậu ấy có thể vượt thời gian quay trở lại tuổi 12.
“ Trông có khêu gợi lắm không?” Emma vừa kéo áo xuống vừa tủm tỉm hỏi tôi.
“ Có.”
“ Tốt.” – Emma hí hửng nhìn qua gương chiếu hậu, hất hàm chỉ vào cái túi trên đùi tôi – “ Trong đó có cái lược nào không?”
“ Mình quên mất rồi.” – Lúc nãy về vội quá nên tôi không kịp mang theo – “ Nhưng mình nghĩ trong túi của anh Nash có đấy.” Tôi chỉ vào túi vải trên sàn xe.
Emma nhấc cái túi lên bằng một tay và bật cười phá lên. “ Ối giời ơi sao mà nhẹ thế?”
“ Con trai mà, họ đơn giản lắm.” Tôi nhe răng cười. Hai tuần tới anh Nash và tôi sẽ có nhiều thời gian ở bên nahu hơn, ngoài những lúc tôi phải đi làm thêm ở rạp Cinemark. Đằng nào thì tôi cũng không định ngủ…
Emma kéo khoá mở túi. “ Cái gì thế này? Sao lạnh thế?” Có vật gì màu đỏ, không hình dạng chiếm trọn một nửa cái túi. Emma dùng một tay nhấc nó lên, trố mắt nhìn tôi đầy bối rối.
Nhưng câu nói tiếp theo lập tức tắt lịm trong cổ họng tôi. Tim tôi thắt lại không sao thở nổi.
Trên tay Emma là một quả bóng bay màu đỏ, được thắt chặt bằng sợi dây chun màu đen.
Không đâu! Tôi nhoài hẳn người ra sau để nhìn kĩ hơn, hai tay bấu chặt lấy thành ghế.
“ Mình tưởng anh Nash không hứng thú vời những thứ này.” Sự ngạc nhiên trong giọng nói của Emma chỉ như một tiếng vọng yếu ớt nếu đem so sánh với sự phủ nhận đang gào thét trong đầu tôi.
“ Anh ấy không hề.” – tôi khăng khăng nói, mặc dù nỗi nghi ngờ đang ngày một lớn dần lên trong đầu, cùng nỗi đau đớn báp nghẹt lấy trái tim – “ Quả bóng của gã Everett màu đen cơ mà.” Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Dù là màu gì đi chăng nữa thì nội dung của nó cũng giống nhau cả thôi. Nếu không, tại sao tự dưng anh Nash lại đem một quả bóng bay được buộc kĩ trong túi thể dục? Một quả bóng bay lạnh ngắt…
Nó không phải là của anh Nash. Có thể anh Doug đã bán nó cho ai đó trong đội bóng và anh Nash đã tịch thu được. Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy anh Nash trò chuyện với cái bóng của mình hay có bất cứ biểu hiện gì giật giật giống như anh Scott. Hơi thở của anh ấy cũng không hế có mùi Hơi thở của Quỷ. Trước giờ tôi chỉ ngửi thấy mùi…
Bạc hà. Anh Nash bắt đầu nhai kẹo cao su từ bao giờ nhỉ?
Không thể nào! Chính anh ấy đã giúp tôi xử lí quả bóng đầu tiên của anh Scottmà…
Tôi quay người lại, nằm vật ra sau ghế, bàng hoàng chắp nối từng sự việc lại với nhau. Đúng là tôi không hề nhìn thấy anh Nash đưa quả bóng ấy cho anh Tod thật. Tôi chỉ đoán là anh ấy đã đưa rồi bởi vì anh đã nói là anh sẽ đưa.
Tâm trạng thay đổi thất thường. Dễ nổi cáu. Bàn tay lúc nào cũng lạnh ngắt. Năm lần bảy lượt thuyết phục tôi không kể cho bố nghe về gã Everett. Và vừa xong, dụ tôi đi ra ngoài cùng Emma, thay vì để tôi đối mặt với gã chuyên cung cấp “ hơi lạnh” kia.
Anh Nash đang sử dụng Hơi thở của Quỷ. Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi. Tôi đã cố tìm lí do để biện minh cho hành động của anh nhưng không thể. Đó kh6ong còn là sự nghi ngờ hay nỗi ám ảnh của mình tôi nữa rồi. Sao tôi có thể ngu ngốc đến như Vậy?”
“ Kaylee ơi?” Emma nhoài người lên phía trước gọi tôi.
“ Bọn mình đi thôi.” Tôi cắm chìa khoá vào trong ổ và định nổ máy. Nhưng rồi sực nhớ ra quả bóng bay. Tôi không muốn có cái thứ ấy trong xe của mình.
Nước mắt làm mọi thứ trước mắt tôi nhoè đi, tôi nhoài người ra đằng sau vớ lấy quả bóng bay. “ Cậu đợi ở đây.” Tôi đóng sập cửa lại và chạy thật nhanh vào trong nhà, bỏ mặcc Emma chưng hửng nhìn theo đầy kinh ngạc.
Tôi mới chạy được chừng mười bước thì thấy anh Nash lầm lũi từ trong nhà anh Fuller đi ra, hai tay đút sâu trong túi áo. Anh dừng lại ngay khi vừa nhìn thấy tôi.
Tôi rất muốn tin rằng các vòng xoáy của sự hối hận, mặc cảm tội lỗi và nỗi xấu hổ đang xoay tròn trong mắt anh nhưng thực sựnlà trời bên ngoài đang quá tối để tọi có thể nhìn ra.
“ Hãy nói với em cái này không phải là của anh!” – tôi chìa quả bóng ra như đang cầm một quả bom ghê tởm nhất thế giới, và dừng lại trước mặt anh, đủ gần để quan sát được nét mặt của anh nhưng không thể đọc được các vòng xoáy trong mắt anh. Tôi hít một hơi thật sâu, hơi lạnh phát ra từ quả bóng khiến tay tôi như muốn đóng băng. Nhưng có lẽ vẫn không lạnh bằng cảm giác trong tim lúc này của tôi – “ Nói cho em biết sự thật đi, Nash”
Anh Nash hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn tôi. Hai vai anh rũ xuống và anh ngập ngừung nói.
“ Anh không thể, Kaylee ạ. Nó là của anh.”