Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 116

“A Dương, nếu tôi làm ra tội ác tày trời gì, anh có ghét bỏ tôi không?”

“Cho dù như thế nào anh cũng tuyệt đối sẽ không tức giận với em hay ghét bỏ em, hơn nữa, ngay cả khi em muốn hủy diệt thế giới anh cũng giúp, vậy em còn lo lắng cái gì?”

Đại quân tang thi bên ngoài căn cứ bắt đầu tiến công, nhóm dị năng giả và truyền thừa giả trên tường thành cũng bắt đầu chuyển bị động thành chủ động, công kích đại quân tang thi.

Nhưng thứ có lực sát thương lớn nhất đối với đại quân tang thi lại không phải nhóm dị năng giả và truyền thừa giả, mà là từng viên đạn pháo.

Khi đàn tang thi đến gần, một viên đạn pháo bay xuống oanh tạc, chết hết một mảng lớn, một đám đạn pháo bay xuống liền thổi bay một khối đất, tuy rằng sau đó ngay lập tức liền bị tang thi như thủy triều lấp lại, nhưng tang thi bị vũ khí nóng oanh tạc tổn thất rất lớn lại là sự thật không thay đổi được.

Mộ Lê Thần lạnh lùng nhìn, nhưng đại não lại vận chuyển rất nhanh, hắn thầm tính toán quỹ đạo và phạm vi công kích của đạn pháo, sau đó điều khiến đàn tang thi tránh đi.

Đàn tang thi này đều là Mộ Lê Thần hao tâm tổn sức tích lũy thật lâu mới được, đánh sập một căn cứ thật sự rất dễ dàng, nhưng muốn làm sao để hạ chỉ số thương vong xuống mức thấp nhất, đây mới là điều Mộ Lê Thần suy xét.

Trong đại quân tang thi, tang thi cấp cao nhất đều là tang thi dị năng sau khi tiến hóa, mỗi một chủng tang thi dị năng lại không hoàn toàn giống nhau, Mộ Lê Thần dựa theo loại hình dị năng công kích, dị năng phòng ngự, dị năng hệ đặc thù…… mà phân chia các nhiệm vụ khác nhau.

Cho dù là lúc trước, với đại quân tang thi này cũng có thể khiến căn cứ rơi vào diệt vong, huống chi căn cứ lúc này còn từng bị ma nhân oanh phá một trận mà lung lay sắp đổ, hơn nữa đại quân tang thi còn có tang thi hoàng chỉ huy, tiến lùi có trật tự, giống như một đại đội binh trong quân đội được huấn luyện kỹ càng, thậm chí so với quân đội còn muốn ngay ngắn hơn.

Quân đội có lẽ còn có người tham sống sợ chết, không nghe theo mệnh lệnh hoặc làm sai những chuyện nhỏ nhặt, nhưng đại quân tang thi thì không xuất hiện loại chuyện này, đẳng cấp chúng nó quá rõ ràng, bản năng trung thành tuyệt đối không cho phép bọn chúng vi phạm mệnh lệnh của thượng cấp, càng không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, cả đại quân tang thi giống như một cổ máy, vận hành một cách hoàn mỹ.

Cho dù căn cứ lúc này còn có không ít dị năng giả cùng truyền thừa giả, nhưng số phận căn sứ đã định trước chỉ có con đường diệt vong.

Điểm này không riêng gì Mộ Lê Thần biết rõ, mà bất luận kẻ nào ở đây cũng đều biết rõ.

Cho nên, khi lãnh đạo cấp cao của căn cứ cùng thủ lĩnh các thế lực lớn bắt đầu tính toán làm sao để bảo toàn lực lượng thủ hạ của mình sau đó chạy thoát khỏi căn cứ sắp bị hủy diệt.

Mộ Lê Thần sớm đã nhìn chằm chằm đám lãnh đạo, phát hiện thân ảnh bọn họ từ tiền tuyến biến mất ở phía sau, liền âm thầm phái người đi lan truyền tin tức: “Căn cứ đã bị bỏ rơi, mọi người đều đã bị bỏ rơi ……”

Bị bỏ rơi?!

Những người vốn dĩ đang cố chống chọi với tang thi đều hiện lên ý nghĩ này, bọn họ không tự chủ được hướng mắt truy tìm những thân ảnh vẫn thường xuyên xuất hiện trên màn hình, nhưng đáng tiếc là, ai cũng không tìm được.

Sự thật đã quá rõ ràng, bọn họ đã bị lãnh đạo vứt bỏ.

Đám người lãnh đạo đem bọn họ để lại chỗ cầm chân tang thi, một mình chạy trốn, ngay cả âm thanh của lửa đạn đều trở nên nhạt nhòa, không còn dày đặc như lúc trước.

Nhất thời, sức chiến đấu cùng niềm tin vốn không còn bao nhiêu của mọi người trong khoảnh khắc nọ liền tan rã, tất cả mọi người không ai còn muốn chống cự nữa, ngược lại bắt đầu suy nghĩ làm sao để trốn thoát khỏi nơi mùi vị tử vong tràn ngập này. Không ai nguyện ý dùng sinh mệnh của mình dâng cho tang thi chỉ vì lũ người tham sống sợ đã chết vứt bỏ bọn họ một đường chạy trốn, cho nên bọn họ không muốn ở lại.

Mộ Lê Thần bắt lấy loại tâm lý này của mọi người, kích động bọn họ, phân tán sức chiến đấu của bọn họ.

Khi phòng tuyến hoàn toàn bị phá vỡ, khi những người còn lại rốt cuộc cũng buông tay, phóng tầm mắt nhìn lại, cơ hồ tất cả đều chuẩn bị chạy trốn.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần cùng An Dương lẳng lặng đứng trên tường thành, nhìn nhân loại hỗn loạn.

Đàn tang thi tiến vào căn cứ, chúng nó bắt đầu giết hại, mỗi một tang thi đi ngang qua hai người lại có cảm giác như không nhìn thấy bọn họ. Hệt như bọn họ là người vô hình vậy.

Sau khi tang thi tiến vào căn cứ, kết cục trên cơ bản đã định, ngoại trừ vài người không thể chạy thoát chỉ đành bất động nhắm mắt chờ chết, còn lại đều chạy ra khỏi căn cứ.

Chỉ là bên ngoài căn cứ ngược lại càng nguy hiểm hơn, bởi vì Mộ Lê Thần đã ra lệnh cho đàn tang thi bên ngoài căn cứ tận sức giết chóc, đặc biệt là giết sạch đám dị năng giả cấp cao, về phần những kẻ cấp thấp tạm thời bỏ qua.

Mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu lan tràn trong ngoài căn cứ, trong mắt Mộ Lê Thần chợt lóe lên một tia đáng tiếc, nếu căn cứ này đều chết hết liền có thể sinh ra rất nhiều khí huyết sát, giống như căn cứ H tỉnh lúc trước. Nhưng mà căn cứ B thị dù sao còn phải để An Dương trùng kiến lần nữa, nhân khí rất nhanh sẽ đem sát khí nơi này xua tan, khí huyết sát không có khả năng ngưng tụ được.

Mộ Lê Thần quay đầu cười nói với An Dương: “Cứu thế chủ đại nhân, hiện tại đến phiên ngài ra tay rồi đó.”

Vốn dĩ An Dương nhìn cảnh tượng giết hại này mà khổ sở trong lòng, nhưng nghe thấy xưng hô này của Mộ Lê Thần, hắn cũng nhịn không được tự giễu hừ một cái, sau đó nhếch môi cười với Mộ Lê Thần: “Tuân lệnh! Diệt thế chủ đại nhân.”

Hắn đột nhiên cảm thấy, diệt thế chủ và cứu thế chủ thật đúng là trời sinh một đôi mà.

Mộ Lê Thần vẫn không đem danh xưng ‘diệt thế chủ’ An Dương đặt cho mình để trong lòng, nếu hắn đã quyết định không giết hết nhân loại, thì làm sao gọi là ‘Diệt thế chủ’ được? Tuy rằng hắn vẫn không có hảo cảm đối với nhân loại.

Nghĩ đến đây, Mộ Lê Thần đột nhiên hỏi: “A Dương, nếu tôi làm ra tội ác tày trời gì, anh có ghét bỏ tôi không?”

An Dương đang chuẩn bị đi xuống triệu tập nhân thủ cứu người, hắn không hỏi Mộ Lê Thần sẽ làm ra loại chuyện ác nào, chỉ thản nhiên cười: “Cho dù như thế nào anh cũng tuyệt đối sẽ không tức giận với em hay ghét bỏ em, hơn nữa, ngay cả khi em muốn hủy diệt thế giới anh cũng giúp, vậy em còn lo lắng cái gì?”

Nói xong, hắn đặt lên trán Mộ Lê Thần một nụ hôn, sau đó không quay đầu lại mà đi mất.

Mộ Lê Thần đứng tại chỗ, xúc cảm ôn nhu trên trán tựa như còn đọng lại, hắn mơ hồ nghe được tiếng An Dương từ trong gió cất lên: “Anh sẽ làm những gì mà em muốn anh làm, đứa ngốc của anh……”

Bỗng dưng, Mộ Lê Thần vốn dĩ vẫn luôn chìm trong đủ loại cảm xúc tiêu cực của kiếp trước phục hồi lại. Trong tâm dâng lên một cỗ ấm áp, hắn cảm thấy thật dễ chịu.

Kỳ thật, cừu hận ngày trước đã không còn đáng giá để hắn mang trong lòng, bởi vì trên đời này đã có một người yêu thương hắn nhất.

Người được yêu chính là người hạnh phúc nhất, những cừu hận thống khổ cực đoan từng khiến hắn trở nên xấu xí đã không còn tồn tại, chúng nó vốn đã theo kẻ thù của hắn mà tan thành mây khói rồi.

Mộ Lê Thần đứng trên tường thành, gió thổi làm vạt áo choáng đen tuyền tung bay, tầm nhìn của hắn vẫn luôn dây dưa trên thân ảnh đặc biệt duy nhất đang dần dần biến mất, hắn hoảng hốt nhớ lại thời tuổi trẻ khi gia gia dạy bảo.

Sự thù ghét khiến con người ta mệt mỏi thống khổ, mà người bị hận ngược lại sống rất nhẹ nhàng vui vẻ, thà rằng làm một người bị kẻ khác hận, cũng không muốn làm một người mang theo nỗi hận trong tim.

Có thù thì báo, báo thù xong cũng không nên lại canh cánh trong lòng sự tình trong quá khứ, cuộc sống vẫn nên hướng về phía trước ……

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

An Dương thu nạp không ít nhân thủ, ngoại trừ Tinh Thần dong binh đoàn lúc trước hắn thu, còn có rất nhiều dị năng giả không thể chạy thoát cũng gia nhập dưới trướng hắn, về phần truyền thừa giả thì trước mắt vẫn chưa có.

Sau khi thu nạp nhân thủ, An Dương liền mang bọn họ đi giết tang thi.

Mộ Lê Thần nếu quyết định muốn giúp An Dương đoạt được căn cứ B thị, đương nhiên sẽ không keo kiệt hi sinh một chút, có không ít tang thi đẳng cấp tương đối thấp cống hiến cho An Dương lập uy, diễn trò vừa thực tế vừa chân thật.

Bất quá, khi thái dương bắt đầu hạ xuống, sắc trời đã rất tối, Mộ Lê Thần âm thầm điều khiến đại quân tang thi lui về không ít, chỉ để lại một bộ phận.

An Dương dẫn người sống sót suốt đêm chiến đấu ở tuyến đầu, liên tục giết tang thi, thẳng đến khi thái dương của ngày hôm sau lại mọc lên, bọn họ mới chính thức thấy được ánh rạng đông.

Bởi vì tang thi đều đã rút lui.

Số người sống sót nhìn bóng dáng đàn tang thi rời đi, thở dài một hơi, liên tục chiến đấu một ngày một đêm bọn họ đã mệt đến mức cả người đầy máu tươi thịt vụn mà ngồi bệt dưới đất, ánh mắt nhìn lẫn nhau đều lộ ra vui sướng tươi cười khi sống sót sau tai nạn.

Sau khi nghỉ ngơi tốt, An Dương liền bắt tay vào việc trùng kiến lại căn cứ B thị.

Bởi vì bản thân cùng tang thi hoàng là người một nhà, cho nên An Dương một chút gấp gáp cũng không có, trùng kiến căn cứ liên quan đến năng lực của mình, tiến triển tuy rằng rất chậm, nhưng có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không có tang thi đột nhiên công kích, chậm một chút cũng không sao.

Mà lúc này, An Dương miễn cưỡng rút ra một ít thời gian rảnh rỗi muốn tìm Mộ Lê Thần ôm ấp cho vơi nỗi tương tư, lại phát hiện tung tích người trong lòng ở B thị đã biến mất.

An Dương nhất thời bị dọa đến tay chân phát lạnh, chẳng lẽ A Thần một mình một người rời đi? Không cần hắn nữa?

Hắn lâm vào khủng hoảng khi bị người yêu vứt bỏ, bất chấp mọi thứ muốn lao ra khỏi căn cứ tìm Mộ Lê Thần.

May mà hắn còn chưa tới mức thần trí không rõ, lý trí miễn cưỡng mà tìm kiếm xung quanh, muốn tìm xem Mộ Lê Thần có lưu lại manh mối gì hay không, kết quả liền tìm thấy trên chiếc bàn kế bên cửa sổ trong phòng Mộ Lê Thần có lưu lại một tờ giấy nhỏ.

An Dương sau khi nhìn tờ giấy nhỏ mới yên lòng, thì ra Mộ Lê Thần không phải bỏ hắn một mình một người đi căn cứ khác, mà là Mộ Lê Thần mang đàn tang thi càn quét đám dị năng giả và truyền thừa giả chạy trốn bên ngoài, còn gặp phải ma nhân, đánh một hồi với gã rồi đuổi theo.

Về phần tờ giấy nhỏ này, là sau khi Mộ Lê Thần viết xong liền phái một tang thi chim đưa đến.

An Dương sau khi tìm được tờ giấy nhỏ đã không còn lo lắng, liền nhất tâm đặt lên việc trùng kiến lại căn cứ, thái độ tham công tiếc việc của hắn quả thực dễ khiến người ta hoài nghi có phải hắn định đem công tác hoàn thành trong vài năm liền làm xong trong vài ngày hay không.

Kỳ thật An Dương đã có loại ý nghĩ này, hắn cảm thấy nếu mình thừa dịp A Thần vẫn chưa trở về làm xong hết, vậy đợi khi A Thần về đến hắn liền có thời gian cả ngày cùng A Thần chìm trong thế giới của hai người.

Mà mỗi ngày hắn đều chống đỡ hoàn thành nhiệm vụ vượt mức là nhờ nguồn động lực tràn ngập màu hồng về thế giới của hai người…… Vì thế An Dương còn cố ý đem công tác mang vào không gian làm, như vậy thời gian liền nhiều ra gấp mười, cũng có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi.

Vì thế hiệu suất công tác của An Dương siêu cao, cao đến mức khiến đám thủ hạ của hắn bị hắn áp bức đến đáng thương, cả bọn trợn mắt há hốc mồm, tên nào chỉ cần có một giây nhàn hạ đều phải cảm thấy xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment