Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 5

Ba giờ sáng là thời khắc ngày và đêm giao nhau, ánh sao trên bầu trời dần vụt tắt, vầng trăng khuyết cũng nhạt dần. Tại một ngôi biệt thự ở Bắc Kinh, trong phòng khách mù mịt khói thuốc, hai người đàn ông nằm trên sofa ngáy khò khò, thở ra toàn mùi rượu nồng nặc.

Trịnh Vĩ không hề tỏ ra mệt mỏi, cầm bao thuốc đi ra ngoài ban công. Phát hiện bên trong chẳng còn điếu nào, anh bực bội ném bao thuốc đi.

"Xem ra tâm trạng của anh hôm nay không tồi." Một giọng nói trêu chọc từ phía sau truyền tới. Cùng lúc đó một điếu thuốc được đưa đến trước mặt anh.

Trịnh Vĩ cầm lấy nhưng không châm lửa. "Ngay cả điều này chú cũng nhận ra à?"

"Nếu không, anh gọi bọn em đến đây làm gì? Định đem tiền cho bọn em chắc?"

"Hôm nay, anh thức tỉnh lương tâm..."

Diệp Chính Thần liếc nhìn Trịnh Vĩ một cái, không nói thêm một lời. Anh ta cúi đầu đọc tin tức nóng hổi trên tờ tạp chí thuận tay lấy ở bàn trà. Bài báo có tiêu đề rất nổi bật: "Thái tử công ty truyền thông Thế kỷ lần đầu xuất hiện công khai với bạn gái mới Giản Nhu kể từ khi ly hôn."

Nổi bật hơn tiêu đề là loạt hình ảnh tình cảm nồng thắm của hai người. Tuy không phải là ảnh nóng nhưng cũng là những tấm hình chụp họ ở bên nhau lúc nửa đêm, nữ chính nở nụ cười dịu dàng với nam chính.

"Nghe nói anh sắp kết hôn với Kiều Hân Vận?" Diệp Chính Thần đột nhiên hỏi.

Trịnh Vĩ hơi ngẩn người nhưng khóe miệng lập tức nhếch lên, để lộ nụ cười chế giễu: "Tin tức của chú nhanh thật đấy!"

"Em còn nhớ tháng trước anh nói không có ấn tượng với cô ta, bây giờ đã có cảm giác rồi sao?"

"Bây giờ anh vẫn chẳng có ấn tượng gì cả." Trịnh Vĩ bình thản trả lời như đang nói chuyện của người khác.

"Có cần em gửi thiếp mời cho Kiều đại tiểu thư, để anh có dịp tăng thêm ấn tượng không?"

Trịnh Vĩ quả quyết từ chối: "Không cần! Anh sẽ đưa Giản Nhu tới dự đám cưới của chú."

"Giản Nhu ư?" Diệp Chính Thần đưa tờ tạp chí đến trước mặt Trịnh Vĩ, chỉ tay vào cô gái đang nhìn Nhạc Khải Phi bằng ánh mắt thâm tình. "Người anh vừa nhắc tới là cô gái này sao?"

Trịnh Vĩ lạnh lùng lườm anh ta một cái, giật tờ tạp chí ném sang một bên.

"Chẳng phải anh đã từ bỏ cô ta rồi sao?" Diệp Chính Thần lại hỏi.

"Anh vốn hết hy vọng rồi. Nhưng tháng trước gặp cô ấy trong thang máy ở khách sạn Quốc tế, cô ấy đã không còn trốn tránh anh như trốn tránh dịch bệnh."

Diệp Chính Thần tỏ ra không hiểu: "Nếu ở trong thang máy, anh nghĩ cô ta có thể trốn đi đâu?"

Trịnh Vĩ giả bộ không nghe thấy, nói tiếp: "Bây giờ cô ấy đã chín chắn hơn nhiều. Anh nghĩ anh vẫn còn cơ hội..."

"Cơ hội để cô ta hủy hoại anh một lần nữa à?"

Thấy Trịnh Vĩ không trả lời, Diệp Chính Thần biết nói gì cũng vô ích nên chỉ vỗ vai anh. "Với bộ dạng của anh bây giờ, hủy hoại hay không cũng có khác biệt gì đâu." Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: "Để em bảo người sắp xếp một phòng ở tầng trên cùng khách sạn Nam Châu cho anh, đảm bảo không ai quấy rầy."

"Cuối cùng chú cũng nói được một câu tử tế." Trịnh Vĩ mỉm cười.

Sau khi hút hết điếu thuốc, Trịnh Vĩ hỏi Diệp Chính Thần: "Sáng nay chú có rảnh không?"

"Em có thể bớt chút thời gian."

"Anh muốn chú giúp anh đi thăm Lâm Cận... Nếu tiện thì giúp anh kiếm tấm ảnh của ông ấy trong thời gian gần đây."

Diệp Chính Thần lập tức tỏ ra nghiêm túc: "Vâng!"

Sau đó anh ta hoãn hết lịch trình vào buổi sáng, cùng Trịnh Vĩ đến trại giam số Hai của thành phố Bắc Kinh.

Buổi sáng sương mù dày đặc. Hôm nay lại đúng là ngày thăm hỏi tù nhân nên ngoài cổng trại giam số Hai đông nghịt người. Có ông bà già tóc bạc trắng, có em bé tầm hai, ba tuổi nắm tay mẹ và nhiều thanh niên trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều bộc lộ tâm trạng tuyệt vọng. Người thân của họ đang ở trong nhà giam chuyên dành cho tội phạm tù chung thân hoặc tử hình, làm sao không tuyệt vọng cơ chứ?

Trịnh Vĩ ngồi trên ô tô, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc Diệp Chính Thần mới xuất hiện. Ông giám đốc trại giam nhiệt tình tiễn anh ta ra tận cổng.

Diệp Chính Thần mở cửa lên xe, đưa một tấm hình cho Trịnh Vĩ. "Đây là ảnh anh cần, vừa mới chụp đấy!"

Trịnh Vĩ nhìn tấm ảnh. Cuộc sống trong nhà tù năm năm liền đã khiến gương mặt Lâm Cận gầy rộc, gò má nhô cao, cằm lún phún râu màu xám trắng, tóc bạc thêm mấy phần. Trong ảnh, ông ta không còn vẻ nho nhã như lần đầu tiên gặp mặt nhưng thân hình vẫn cao lớn, gương mặt vẫn tỏa ra sức hút của một người đàn ông từng trải.

"Ông ấy nói gì với chú?" Trịnh Vĩ hỏi, ngữ điệu không vui, không buồn.

"Ông ấy hỏi về bệnh tình của bác Lữ và tình hình gần đây của anh..." Diệp Chính Thần ngẫm nghĩ rồi cất giọng thăm dò: "Ông ấy còn nói... muốn gặp anh một lần..."

"Chú lái xe đi!" Trịnh Vĩ ngắt lời.

Ô tô chuyển bánh, để lại làn khói bụi tung bay. Trịnh Vĩ đóng cửa sổ xe, lại hỏi: "Chuyện giảm án thế nào rồi?"

"Giám đốc trại tam giam cho biết, ông ấy có biểu hiện rất tốt nên đã xin giảm án từ tù chung thân xuống có kỳ hạn nhưng bên trên không phê chuẩn."

Trịnh Vĩ gật đầu. Anh không cảm thấy bất ngờ bởi anh đã sớm biết có người muốn Lâm Cận rục xương trong tù...

Rời khỏi trại giam, Trịnh Vĩ về thẳng nhà mình. Nơi đó có người cha nghiêm khắc, người mẹ hiền từ nhưng không một chút hơi ấm. Vừa đẩy cửa, chuẩn bị thay giày, anh liền nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ. Anh đá tung giày rồi chạy lên tầng, lao vào phòng của mẹ.

Trong phòng là bãi chiến trường ngổn ngang. Trên sàn nhà đầy mảnh vỡ bát đĩa và những tấm ảnh. Người mẹ xinh đẹp và dịu dàng ngày nào đang cắn tay bố anh như một con dã thú. Máu từ kẽ răng bà chảy xuống. Trong khi đó ông Trịnh dùng giọng nói hết sức bình tĩnh an ủi bà: "Nhã Phi, không sao đâu! Mình đừng sợ..."

"Mẹ!" Trịnh Vĩ lập tức chạy tới ôm mẹ, vỗ về bà: "Không có chuyện gì đâu, con về rồi!"

Bà Lữ cuối cùng cũng nhả miệng, giơ tay chạm vào mặt con trai. "Vĩ Vĩ! Con về rồi đấy à? Cuối cùng con cũng chịu gọi mẹ một tiếng! Con không còn hận mẹ nữa sao? Con đã tha thứ cho mẹ rồi phải không?"

Trịnh Vĩ gật đầu. "Hôm nay là sinh nhật mẹ, con về dự sinh nhật với mẹ."

"Vậy sao?"

Thấy tình trạng của bà Lữ đã ổn định, Trịnh Vĩ mới quay sang bố. Ông đứng đó, tuy thân hình gầy gò, nhỏ bé nhưng tỏa ra khí thế tựa như có thể chống đỡ cả bầu trời.

Sau khi dọn dẹp phòng, xử lý vết thương cho bố, Trịnh Vĩ quay lại phòng bà Lữ, thuận tay khóa trái cửa.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt mẹ, ngẩng đầu nhìn bà. "Mẹ, con cho mẹ xem cái này..."

Nói xong, anh đặt tấm ảnh vào tay bà. Ánh mắt vốn đờ đẫn của bà Lữ lập tức có thần. Bà liền cầm tấm ảnh lên xem, đôi mắt khô khốc ngấn nước trong phút chốc.

Trịnh Vĩ nhìn thấy mẹ mỉm cười, bàn tay cuộn chặt đến mức các khớp nổi rõ. Kể từ lúc người đàn ông đó bị xử tù năm năm trước, bà đã ra nông nỗi này. Bố anh kiên quyết không đưa bà đến bệnh viện tâm thần bởi lo bệnh viện không chăm sóc bà chu đáo. Năm năm qua, ông chăm sóc bà từng li từng tí, cẩn thận chở che, vậy mà trong lòng bà chỉ nhớ đến người đàn ông từng bỏ rơi bà để ra nước ngoài năm bà hai mươi lăm tuổi, quay về tìm gặp năm bà bốn mươi tuổi.

Người đàn ông thiếu trách nhiệm đó đã hủy hoại cuộc hôn nhân, hủy hoại cuộc sống của bà nhưng bà vẫn vì ông ta mà rơi lệ. Đây chính là tình yêu, là tội lỗi hay là số phận đã định hai người tình sâu duyên mỏng?

Trò chuyện với mẹ một lúc lâu, cho đến khi bà lên giường đi ngủ, Trịnh Vĩ lấy lại tấm ảnh, đắp chăn cho bà rồi kéo rèm cửa, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Khi anh xuống dưới nhà, người giúp việc đã dọn thức ăn ra bàn. Ông Trịnh ngồi ở một đầu bàn ăn chờ con trai.

“Lại đây ăn cơm đi! Tiểu Ngô nấu món cá chua ngọt mà anh thích nhất.” Vừa nói ông vừa chỉ vào đĩa cá ở trên bàn như sợ anh không nhìn thấy.

Năm năm trôi qua, ông đã già đi nhiều. Gương mặt đầy chủ nghĩa bá quyền và đấu tranh giai cấp trước kia giờ chỉ còn lại nét cô độc của ông già tuổi ngoài sáu mươi. Nhiều lúc Trịnh Vĩ thật sự nhớ hình ảnh người bố nghiêm khắc có câu cửa miệng: “Con mất dạy là lỗi tại bố”, động một tí là vung roi năm nào.

Tuy thời thanh xuân ngỗ nghịch anh từng oán hận bố, từng chống lại ông nhưng anh luôn biết, mình và bố là những người thân cận nhất, cùng chảy chung một dòng máu, dù gãy xương vẫn còn nối liền đường gân. Người bố bá đạo của anh chắc cũng nghĩ vậy nên mới thoải mái đánh mắng anh.

“Nếu anh còn muốn gọi tôi một tiếng bố thì mau cắt đứt quan hệ với con bé đó!”

“Anh cuốn xéo cho tôi! Anh… Một khi bước chân ra khỏi ngôi nhà này thì anh đừng bao giờ quay về đây nữa!”

“Coi như tôi không có thằng con trai này. Anh sống hay chết, hay bị hủy hoại trong tay con bé đó đều không liên quan đến tôi!”

Anh dõng dạc tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con rồi đóng sầm cửa bỏ đi, chẳng suy nghĩ đến cảm nhận của bố bởi trong lòng anh, bố là người có thể gánh vác bất cứ chuyện gì.

Anh tưởng bố là người đàn ông mạnh mẽ không gì có thể đánh đổ mà quên mất người đàn ông mạnh mẽ đến mức nào cũng là con người, cũng có giới hạn chịu đựng nhất định.

Chợt nhớ ra mấy hôm nay không về nhà, dù chẳng muốn ăn nhưng Trịnh Vĩ vẫn ngồi xuống, cùng bố ăn cơm. Bỗng nhớ ra một chuyện, anh liền lên tiếng: “Bố! Diệp Chính Thần lại giới thiệu một bác sĩ khoa Thần kinh, mới từ Mỹ về. Ngày mai con sẽ mời ông ấy đến nhà khám cho mẹ.”

“Ừ!” Ông Trịnh gật đầu. “Thời gian gần đây bệnh tình của mẹ anh có vẻ nghiêm trọng hơn. Vừa rồi ngay cả bố, bà ấy cũng không nhận ra.”

“Có lẽ tâm trạng của mẹ tạm thời bất ổn, vài ngày nữa sẽ trở lại bình thường. Hồi nãy con trò chuyện với mẹ, mẹ đã nhớ lại rất nhiều điều.”

“Vậy à? Thế thì nếu không bận, anh hãy chịu khó về nhà với mẹ anh.”

“Vâng! Đợi lo xong công việc, con sẽ dọn về nhà.”

“Dọn về ư? Bao giờ thế? Để bố bảo Tiểu Ngô dọn dẹp phòng của anh.”

Đã lâu Trịnh Vĩ không nhìn thấy vẻ mặt chờ mong và vui mừng của bố. “Cuối tháng sau ạ!” Anh nói.

Ông Trịnh cúi đầu ăn cơm, tốc độ nhanh hơn vừa rồi. Ăn vài miếng, Trịnh Vĩ lại nhớ ra một chuyện. “Bố, con nghe thấy ở bên ngoài có tin đồn con và Kiều Hân Vận sẽ kết hôn?”

Ông Trịnh chau mày. “Thế à? Sáng nay Tiểu Kiều đến thăm mẹ anh, còn nói quan hệ của hai đứa rất tốt. Bác Kiều bảo hai đứa rất hợp nhau, Tiểu Kiều đặc biệt hài lòng, muốn sớm lo chuyện hôn sự của hai đứa.”

Trịnh Vĩ không khỏi ngạc nhiên. Rất hợp ư? Lần trước bố mẹ hai bên sắp xếp buổi coi mắt cho anh và Kiều Hân Vận. Vì không thể từ chối nên anh đến theo kiểu đối phó. Anh cũng đã nói thẳng với Kiều đại tiểu thư: “Xin lỗi! Thời gian này tôi chưa có ý định kết hôn.” Cô ta còn cười, đáp: “Thế thì tốt quá! Em cũng không có suy nghĩ đó.”

Nếu cuộc đối thoại như vậy mà gọi là “hợp nhau” thì bọn họ đúng là trò chuyện ăn ý, thậm chí chỉ hận đã gặp nhau quá muộn màng.

Về chuyện kết hôn, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Vĩ mới phát hiện nụ cười của Kiều Hân Vận có chút xảo trá. Anh chợt hiểu ra, chắc là Kiều đại tiểu thư định đem anh ra làm lá chắn để đối phó với gia đình.

Hai nhà có mối quan hệ thân thiết, anh giúp cô ta cũng chẳng sao. Tuy nhiên tự dưng anh lại rơi vào tình trạng “bị kết hôn” mà không hề hay biết. Cô ta làm như vậy quả thực không chu đáo chút nào.

Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Nếu gặp Kiều Hân Vận, anh nhất định sẽ nói cho cô ta biết, gần đây anh đã có ý định kết hôn.

“Anh và Tiểu Kiều…” Ông Trịnh thăm dò con trai.

Trịnh Vĩ cân nhắc rồi trả lời: “Con và cô ấy không thân quen cho lắm nên chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Ừm… Hai đứa tìm hiểu thêm cũng tốt.”

Giản Nhu và Nhạc Khải Phi ở Thượng Hải rầm rộ vài ngày, cũng coi như không phí công vô ích. Trên các tờ báo lớn nhỏ đều xuất hiện bóng dáng của cô. Lượt “like” Weibo của cô cũng tăng đột biến.

Ba ngày liền, điện thoại của Giản Nhu bận rộn hơn bất cứ lúc nào. Ngay cả mẹ và em gái cũng gọi từ Toronto về để xác nhận thật giả. Ngoài ra, một số người bạn thân thiết biết rõ tính cách của cô trong làng giải trí cũng gọi điện hỏi xem cô và Nhạc Khải Phi có phải là thật hay không. Trong số đó tất nhiên có cả Lạc Tình.

Lúc Lạc Tình gọi điện, Giản Nhu vừa nhận được thông báo của Uy Gia, buổi thử vài Leo cao đổi sang sáng thứ Năm, tức là sáng ngày mai. Đúng lúc Nhạc Khải Phi đã giải quyết xong công việc nên bọn họ nhanh chóng thu dọn hành lý, ra sân bay về Bắc Kinh.

Cách nói chuyện điện thoại của Lạc Tình vẫn thẳng thắn như thường lệ: “Cậu và thái tử của chúng ta là thật đấy à? Mình còn tưởng cậu định qua lại với người tình trong mộng của mình cơ đấy!”

Giản Nhu ngẩn người một lúc mới nghĩ ra “người tình trong mộng” của Lạc Tình là ai. Cô nhủ thầm: “Thật ra mình cũng rất muốn qua lại với người tình trong mộng của cậu. Nhưng kể từ khi mình đi Thượng Hải, anh ấy chẳng thèm gọi cho mình lấy một cuộc điện thoại. Mình nghi anh ấy có người mới rồi ấy chứ!

Ngoài miệng, cô đáp: “Dự án Leo cao sẽ xác định nữ diễn viên chính trong vài ngày tới. Đây là mình cố tình tăng tần suất xuất hiện trước dư luận để đạo diễn và nhà sản xuất để ý đến mình ấy mà.”

“Cậu làm mình giật cả mình. Mình còn tưởng mặt trời mọc từ đằng tây cơ đấy!”

Nhận ra tâm trạng của Lạc Tình có vẻ không tồi, Giản Nhu chẳng thèm vòng vo tam quốc, hỏi thẳng bạn: “Về chuyện đó, cậu còn khó chịu không?”

“Hừm, mọi chuyện đã qua rồi! Mấy hôm trước, mình cũng không biết mình làm sao nữa, trong lòng rất khó chịu. Anh ấy quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào, mình cũng không bận tâm. Nhưng anh ấy và cậu… Haizz, có lẽ cậu là người chị em của mình, dù biết không thể trách cậu nhưng trong lòng vẫn khó chịu…”

Giản Nhu rất hiểu tâm trạng của bạn. Cảm giác này giống như Trịnh Vĩ động đến bất cứ người phụ nữ nào, cô đều có thể nhẫn nhịn nhưng một khi động đến em gái cô, cô thậm chí muốn bóp chết anh. Ngoài việc không muốn khiến Giản Tiệp bị tổn thương còn có cả tâm tình oán hận. Dù thế nào thì Lạc Tình đã nghĩ thông suốt, sự áy náy trong lòng cũng sẽ vơi đi ít nhiều.

***

Giản Nhu về đến nhà đã là tối muộn. Cô cầm di động đi đi lại lại trong phòng, đợi một cuộc điện thoại mà mãi chẳng thấy đâu. Cô không hiểu tại sao anh không liên lạc với cô, trái tim như cứ lơ lửng trên không trung.

Hồi hai người mới yêu nhau, cô cũng thường rơi vào tình trạng như bây giờ. Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm gọi cho anh, mười lần thì chin lần không liên lạc được. Cuối cùng anh cũng bắt máy một lần, nhưng lại hạ giọng thầm thì: “Lát nữa anh gọi cho em” rồi tắt điện thoại.

Vì vậy trừ khi có việc vô cùng cấp bách, cô tuyệt đối không chủ động liên lạc với anh. Sau đó cô rèn được thói quen để di động ở nơi có thể dễ dàng chạm tới để tiện nhận cuộc gọi bất cứ lúc nào. Trong quá trình quay phim, chỉ cần đạo diễn hô: “Cắt!”, cô lập tức lôi di động ra xem có cuộc gọi nhỡ hay không, chỉ sợ bỏ lỡ cú điện thoại đang mong ngóng.

Chờ đợi là một sự giày vò, nhưng mỗi khi nhìn thấy tên anh nhấp nháy trên màn hình, cảm giác giày vò lại được thay thế bằng niềm hưng phấn khó tả.

Giản Nhu buông điện thoại, lên giường đi ngủ nhưng trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt. Một lúc lâu sau, cuối cùng di động cũng đổ chuông, cô vội cầm máy. Là Uy Gia gọi tới, anh ta dặn cô ngủ sớm để dưỡng sắc, ngày mai nhớ ăn mặc và trang điểm đẹp để đi thử vai. Lải nhải một hồi, anh ta mới nhắc đến vấn đề trọng tâm, đó là đừng quên tạo quan hệ tốt với “phụ mẫu”, tránh gây rắc rối. Cô đương nhiên hiểu ý của Uy Gia. Mấy hôm đi Thượng Hải, cô và Nhạc Khải Phi gây ra chấn động lớn như vậy, ngộ nhỡ chọc giận “bàn đạp” có thể giúp cô tiến thân, chắc chắn cô sẽ ngã rất thảm bại.

Giản Nhu cảm thấy Uy Gia nói có lý, không hổ danh là người quản lý giàu kinh nghiệm, suy tính chu toàn, rất biết cách giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ mà gọi điện cho Trịnh Vĩ thì nên nói chuyện gì đây? Cô không thể tán gẫu với anh về Nhạc Khải Phi và chuyến đi Thượng Hải lần này, cũng không thể nhắc đến vụ thử vai Leo cao. Hay là thảo luận về “chi phí dưỡng lão”?

Giản Nhu cầm điện thoại, chui vào trong chăn, nghiến răng bấm dãy số quen thuộc. Sau vài hồi chuông, đầu máy bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm rung động lòng người dù xung quanh có vẻ hơi ồn ào: “A lô!”

Tim Giản Nhu đập thình thịch. “Anh có tiện nghe máy không?”

“Không sao, em nói đi!”

“Hôm nay em về Bắc Kinh rồi.” Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hơi hối hận. Câu nói này hình như có ý vị mời gọi thì phải.

Im lặng vài giây, Trịnh Vĩ đáp: “Anh đang đi công tác ở tỉnh ngoài, chắc thứ Sáu sẽ về.”

“Vâng!” Giản Nhu cố gắng không để lộ sự thất vọng.

Bầu không khí có vẻ gượng gạo, cô nỗ lực nghĩ đề tài nói chuyện nhưng tìm không ra từ ngữ thích hợp. Cuối cùng cô thốt ra câu hỏi: “Gần đây anh bận lắm phải không? Chẳng thấy tin tức gì cả.”

“Anh không bận. Anh không gọi điện cho em là bởi vì…”

“Gì cơ…?” Cô áp điện thoại vào sát tai, sợ không nghe thấy câu trả lời của anh.

“Anh muốn biết lúc nào em mới chủ động gọi cho anh.” Như xa như gần, như có như không, thủ đoạn “nhử mồi” của anh quả là cao siêu.

Trong đêm tối yên tĩnh, Giản Nhu dường như cảm nhận được nụ cười đắc ý của Trịnh Vĩ. Hai má nóng ran, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: “Em gọi điện là muốn hỏi anh một chuyện. Nếu em dùng quyền sử dụng thân thể em trong bảy năm để đổi lấy ngôi biệt thự thuộc sở hữu của anh, anh có bằng lòng không?”

Câu trả lời ở đầu bên kia điện thoại vang lên lâu hơn dự liệu của cô: “Em cần dùng tiền gấp sao?”

“Không phải. Em muốn có một cuộc sống tốt hơn.” Giản Nhu đã sớm có sự chuẩn bị nên trả lời trôi chảy. “Em nghĩ rồi, loại diễn viên hạng hai không có “tiền [1]” đồ như em, chi bằng nhân lúc còn trẻ, còn có chút nhan sắc cố gắng kiếm ít tiền dưỡng lão, để tránh tình trạng tương lai xuống sắc vẫn phải đóng vai quần chúng để duy trì cuộc sống.”

[1] Từ “tiền” trong “tiền đồ” đồng âm với từ “tiền” trong “đồng tiền”. Giản Nhu sử dụng chữ “tiền” thứ hai, nghĩa là không có tiền.

“Ừm! Anh sẽ suy nghĩ về vấn đề này.” Chắc là bên cạnh có người khác nên anh vẫn giữ giọng nói bình thản.

Để giúp anh cân nhắc thiệt hơn, cô có lòng tốt nhắc nhở: “Anh không muốn cũng chẳng sao, Nhạc Khải Phi nói anh ta rất sẵn lòng. Em cần bao nhiêu, anh ta sẽ chi bấy nhiêu, tuyệt đối không ngã giá.”

Theo sự trầm mặc của anh, tiếng ồn ào cũng dần biến mất. Chắc anh tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Anh cất giọng trầm thấp, rõ ràng: “Anh không có hứng thú với quyền sử dụng. Anh cần quyền sở hữu cơ.”

“Hả? Có khác biệt sao?”

“Có chứ! Quyền sở hữu tức là trong bảy năm này, khi nào không đi đóng phim, em phải sống cùng anh. Trong thời gian đóng phim, mỗi tuần em phải bỏ ra một ngày để về với anh. Em không được tham gia bất cứ buổi tiệc xã giao hay bữa cơm mang mục đích “giao dịch” nào, trừ khi anh cũng có mặt. Em không được rơi vào scandal tai tiếng, không được có quan hệ mờ ám hoặc dây dưa tình cảm với bất cứ người đàn ông nào. Em không được đóng những cảnh cởi đồ, hôn phải lệch vị trí, cảnh giường chiếu qua loa. Còn nữa, em không thể chụp ảnh gợi cảm, ví dụ như bức ảnh treo trong căn hộ của em.”

Khác biệt không phải lớn ở mức bình thường, Giản Nhu suy nghĩ một cách nghiêm túc, về cơ bản cô có thể làm được, trừ một điều khoản: “Em không tiếp khách, không tạo quan hệ tốt với nhà đầu tư và đạo diễn thì làm sao có thể nhận phim? Hơn nữa, những hoạt động này đều do công ty sắp xếp, em đâu thể tự quyết định?”

“Anh sẽ nói trước với lãnh đạo công ty em, bảo bọn họ hủy hết những buổi gặp gỡ, xã giao của em. Về việc đóng phim, em thích đóng bộ phim nào hay vai diễn gì, chỉ cần nói với anh một câu là được, anh sẽ thu xếp cho em. Anh không thể đảm bảo thỏa mãn mọi yêu cầu của em nhưng chắc chắn sẽ mang lại cho em nhiều điều hơn những nhà đầu tư và đạo diễn có mục đích khác.”

Nghe qua thì thấy điều kiện cũng tương đối hợp lý, Giản Nhu cân nhắc vài giây rồi trả lời: “Được! Em đồng ý!”

“Ngày mai anh sẽ bảo người đưa em đi làm thủ tục, sang tên ngôi biệt thự cho em.”

“Ngày mai có buổi thử vai Leo cao nên em không đi được.” Cô nói. “Vậy đi, dù sao chuyện này cũng chẳng cần gấp, em sẽ soạn hợp đồng, chúng ta cùng ký tên để tránh sau này xảy ra tranh chấp.”

“Anh sẽ không ký hợp đồng với em.”

“Tại sao?”

“Anh không thích dính vào mấy thứ tương lai có thể trở thành chứng cứ. Chắc em hiểu điều đó.”

Ồ! Cô suýt quên mất, người ta không phải là nghệ sĩ. Những thứ như khế ước bán thân tất nhiên không thể ký bừa bãi, vớ vẩn thân bại danh liệt cũng không biết chừng.

“Được thôi! Vậy chúng ta hứa với nhau như những người quân tử đi!” Giản Nhu lên tiếng. Không còn đề tài nói chuyện, cô quyết định kết thúc cuộc điện thoại: “Cứ thế nhé! Em không làm phiền anh nữa. Anh lo việc của anh đi!”

“Ừ.”

Cô đợi Trịnh Vĩ cúp máy trước. Mấy giây sau cũng không thấy anh tắt máy mà lại nghe anh nói: “Về buổi thử vai ngày mai, em không cần lo lắng. Tất cả chỉ là hình thức mà thôi, nữ chính chắc chắn sẽ không rơi vào tay người khác.”

“Vậy sao? Anh thân quen với Lưu Tổng à? Nợ ân tình người ta, liệu có phiền hà gì không?”

“Anh chẳng nợ ân tình ai hết.” Trịnh Vĩ đáp. “Không người nào thích hợp với nhân vật nữ chính của bộ phim này bằng em. Đạo diễn và biên kịch chẳng phải đui mù.”

Lời giải thích của anh lòe người mới vào nghề còn được, cô lăn lộn trong làng giải trí bao năm, làm sao không hiểu, ngoài mấy vị đạo diễn tên tuổi có toàn quyền trong việc lựa chọn diễn viên, còn lại kiểu gì mà chẳng phải nể mặt nhà đầu tư.

Một khi anh không muốn tiết lộ nhiều, vậy thì cô cũng không truy vấn nữa. “Vâng! Bye bye!”

Đầu máy bên kia im lặng gần nửa phút. Đoán đối phương đợi mình cúp trước, Giản Nhu đành bấm nút chấm dứt cuộc gọi.

Tâm trạng của cô bây giờ bồng bềnh hơn trước khi trò chuyện với Trịnh Vĩ. Cô bắt đầu tưởng tượng cuộc sống trong bảy năm tới. Cô bất giác nhớ tới cảnh hai người ở trên giường mấy ngày trước. Anh nằm thẳng còn cô ngồi trên người anh. Cô bị khoái cảm long trời lở đất chôn vùi. Cô ra sức ôm anh, hôn anh, còn anh không ngừng tiến vào cơ thể cô, phá tan tấm mặt nạ lạnh nhạt mà cô ngụy trang bao năm qua. Hiện tại, cô chỉ còn lại chiếc mặt nạ ngụy trang đã nát vụn và một trái tim mềm mại vì anh.

Ngày hôm sau, Giản Nhu phải dùng lớp phấn trang điểm để che đi vẻ tiều tụy do thiếu ngủ rồi mới đi tới địa điểm thử vai. Đến nơi trước một tiếng đồng hồ, cô được phó đạo diễn nhiệt tình tiếp đón. Anh ta cho biết: “Nội dung thử vai là cảnh chin mươi tư, cảnh nội tâm của Lam Vũ sau khi Dương Sâm ra về hôm Lam Vũ đề xuất chuyện chia tay.”

Giản Nhu mở tập kịch bản ra xem. Dựa theo kịch bản, cảnh quay này là màn thử thách diễn xuất nhất trong cả bộ phim. Sau hơn một năm bày mưu tính kế, cuối cùng Lam Vũ cũng dùng phương thức tàn nhẫn để gây tổn thương cho người đàn ông yêu cô, đạt được mục đích trả thù nhà họ Dương. Cô nên vui vẻ và thỏa mãn mới đúng. Nhưng trong sự thỏa mãn, cô cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Có lẽ ban đầu tình yêu của cô là giả tạo, nhưng trước tình cảm chân thành của Dương Sâm và quá trình hẹn hò hết sức ngọt ngào, cô đã thật sự rung động. Một khi động lòng thì kiểu gì cũng sẽ đau lòng.

Cảnh nội tâm này không có đối thoại và độc thoại, cũng chẳng có tình tiết nào. Diễn viên cần phải dựa vào ngôn ngữ cơ thể để thể hiện tâm trạng mâu thuẫn giữa yêu và hận, hài lòng và hối hận của Lam Vũ.

Đang nghiên cứu kịch bản, Giản Nhu chợt nhìn thấy “ngọc nữ” nổi tiếng Trần Dao Dao từ phòng thử vai đi ra. Hôm nay, cô ta mặc bộ váy dài màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông có vẻ tiều tụy. Viền mắt cô ta đỏ hoe, nét chì kẻ mắt hơi nhòe, chứng tỏ cô ta vừa khóc dữ dội.

Một nữ diễn viên hạng nhất thuộc trường phái thực lực chuẩn bị đi vào. Trái ngược với Trần Dao Dao, cô ta mặc bộ váy đỏ rực, đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, gương mặt trang điểm tươi sáng, toát lên vẻ tràn đầy sức sống. Giản Nhu đoán cô ta muốn thể hiện một Lam Vũ cố gắng che giấu nỗi đau khổ của mình khi xuất hiện trước mặt người đàn ông cô có tình cảm sâu đậm dù không nên yêu, trong quá trình gây tổn thương cho anh, cô cũng hy vọng vẻ đẹp của mình mãi mãi khắc sâu trong lòng anh.

Giản Nhu lắc đầu. Lúc chia tay Trịnh Vĩ, cô không phải như vậy. Cô không hề cảm thấy vui vẻ hay thỏa mãn mà trong lòng chỉ toàn là nỗi đau không gì diễn tả nỗi.

Bởi vì tình yêu đã định sẽ không có kết quả nên cô không muốn liên lụy đến anh, không muốn anh càng lún sâu. Vì vậy cô hy vọng có thể cắt đứt mối quan hệ nhân lúc cả hai chưa đến mức quá chìm đắm, đau dài chi bằng đau ngắn.

Cô lựa chọn bộ dạng bình thường nhất để kết thúc chuyện tình đẹp đẽ với anh. Như thế mỗi khi hồi tưởng cảnh chia tay, anh cũng không cảm thấy cô có gì đặc biệt.

Gần đến buổi trưa, phó đạo diễn mới gọi Giản Nhu vào diễn thử. Cô soi gương, tô một chút son bóng rồi đi vào phòng. Trong căn phòng rộng, đạo diễn Trần ngồi ngay ngắn trên sofa. Bên cạnh ông ta là cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, khí chất xuất chúng. Nếu Giản Nhu đoán không nhầm, cô gái đó chính là Tiêu Thường, người đẹp biên kịch trong truyền thuyết.

Ai nói phụ nữ không thể tài mạo song toàn? Đó chỉ là sự đố kỵ thuần túy mà thôi. Nhìn thấy Giản Nhu, Tiêu Thường nở nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt cô cong cong, lộ vẻ tinh nghịch đáng yêu.

Giản Nhu mỉm cười với cô gái, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bọn họ. Hai bên khách sáo trò chuyện vài câu, đạo diễn Trần hỏi: “Cô đã đọc kịch bản chưa?”

“Rồi ạ! Tôi rất thích kịch bản này.”

“Vậy cô có thể cho biết, trong suy nghĩ của cô, Lam Vũ là người có tính cách như thế nào?”

“Tôi không biết. Tôi cảm thấy mình chẳng thể hiểu nổi cô ấy…” Giản Nhu nói thật lòng, bởi vì người khó hiểu nhất chính là bản thân mình. “Tôi cho rằng cô ấy là một người rất mâu thuẫn. Đặc biệt ở tuổi hai mươi, cô ấy luôn nghĩ, mình rất chững chạc nhưng thực tế lại tương đối ấu trĩ. Cô ấy cho rằng mình rất kiên cường nhưng thật ra khá yếu đuối. Cô ấy tưởng mình nhìn thấu sự đời nhưng kỳ thực chưa từng nếm trải sự tàn khốc của hiện thực. Cô ấy phải bị ngã đến mức mình đầy thương tích trong làng giải trí mới học được cách trân trọng.”

Tiêu Thường chống tay lên cằm, chăm chú lắng nghe. Giây tiếp theo, cô đột nhiên hỏi: “Theo chị, Lam Vũ có yêu Dương Sâm không?”

Giản Nhu trả lời ngay: “Yêu chứ! Thậm chí yêu sâu sắc hơn cô ấy tưởng. Bởi vì anh ta, cô ấy không có cách nào yêu người đàn ông khác.”

“Thế à? Chị nhìn đâu ra điều này vậy?” Tiêu Thường hỏi tiếp.

Giản Nhu chớp chớp mắt. “Kịch bản xây dựng Dương Sâm là người đàn ông vô cùng hoàn hảo. Nếu là Lam Vũ, chắc chắn tôi cũng sẽ yêu anh ta.”

Khóe môi Tiêu Thường cong lên, để lộ hai núm đồng tiền duyên dáng. “Vậy chị cho rằng bộ phim sẽ có kết thúc như thế nào?”

Câu hỏi này quả thực chạm đến đáy lòng Giản Nhu. Cô nhìn Tiêu Thường bằng ánh mắt tha thiết: “Tôi hy vọng Lam Vũ và Dương Sâm có thể cùng khắc phục trở ngại từ phía gia đình, hạnh phúc mãi mãi… Trong hiện thực cuộc sống đã có quá nhiều bi kịch nên tôi muốn thấy những điều tốt đẹp từ câu chuyện này, cho dù là giả đi nữa”

Tiêu Thường trầm tư suy nghĩ. Đạo diễn Trần gật đầu, bảo cô bắt đầu diễn thử.

Giản Nhu đứng lên… Những năm qua, cô chưa từng một lần nhớ lại quá khứ. Cô tưởng mình đã không còn nhớ rõ. Thời khắc này, khi thả lỏng bản thân bước vào quãng hồi ức đó, cô mới phát hiện, cảnh tượng trong ký ức vẫn rõ mồn một. Rèm cửa sổ màu trắng, chậu xương rồng đặt trên bệ cửa sổ, ngay cả tiếng bước chân nặng nề của anh khi rời đi cũng rõ ràng như ở ngay trước mắt, giẫm thẳng lên trái tim cô.

Giản Nhu như lại nhìn thấy Trịnh Vĩ quay người rời đi. Gương mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, không một giọt nước mắt hay một nụ cười. Cô chỉ tiến lên một bước rồi lập tức dừng lại, tựa như choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Thật ra, một khi quá bi thương, bạn sẽ trở nên đờ đẫn, vì bạn không kịp có phản ứng, không kịp đau khổ. Điều này giống như khi bị con dao sắc nhọn rạch vào da, cảm giác đầu tiên của bạn là hơi lạnh, sau đó mới là sự đau buốt vô cùng.

Đứng thẫn thờ hồi lâu, Giản Nhu đột nhiên chạy đến bên cửa sổ, giơ tay về phía rèm cửa. Cô muốn xem có phải anh bị tổn thương nặng nề và đau đớn. Nhưng cô lại sợ nếu nhìn thấy anh, cô sẽ không có cách nào ép bản thân buông tay.

Sau đó Giản Nhu từ từ thu tay về. Đầu ngón tay đau nhói, cô cúi xuống nhìn bệ cửa sổ. Nơi đó đặt chậu cây xương rồng, vừa rồi gai nhọn đã đâm vào đầu ngón tay cô. Cô bóp ngón tay đã tê dại, một giọt máu chảy xuống thân cây xương rồng xanh biếc.

Anh từng nói, ngôn ngữ của loài xương rồng là tình yêu cất giấu tận đáy lòng… Khi cây xương rồng giấu tình yêu trong tim, nó sẽ nở hoa. Kể từ đó, cứ đến mùa hè, cây xương rồng lại nở đóa hoa mềm mại, đỏ tươi như màu máu.

Viền mắt ngấn nước, Giản Nhu ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy xuống. Ánh mắt cô vô tình chạm phải một bóng hình không biết đứng bên cửa ra vào từ bao giờ. Hồi ức bi thương đột nhiên đụng phải hiện thực, Giản Nhu kinh ngạc nhìn Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ khách sáo nói lời xin lỗi, nhưng không phải với cô mà với đạo diễn Trần và Tiêu Thường: “Thật ngại quá! Tôi đến không đúng lúc, quấy rầy công việc của mọi người!”

Đạo diễn Trần xua tay, tỏ ý không phiền. Tiêu Thường nở nụ cười ngọt ngào. “Quả thực chẳng đúng lúc tí nào. Anh đã làm ảnh hưởng đến sự phát huy của thần tượng của em.”

“Thế à?” Trịnh Vĩ xem đồng hồ. “Tôi mời mọi người đi ăn, coi như lời xin lỗi. Không biết các vị có nể mặt không?”

“Trưởng phòng Trịnh mời cơm, em đương nhiên không có ý kiến.” Tiêu Thường hết nhìn Giản Nhu lại đưa mắt qua đạo diễn Trần. “Đạo diễn có nể mặt không?”

Đạo diễn Trần từ chối khéo: “Thật ngại quá! Trưa nay tôi đã có hẹn, để lần sau đi.”

Tiêu Thường lập tức quay sang Giản Nhu, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình và chân thành. “Chị Giản Nhu! Buổi trưa chị có hẹn không?”

Chỉ dựa vào cách xưng hô thân thiết và từ “thần tượng” vừa rồi, Giản Nhu không thể từ chối. Hơn nữa, người mời lại là Trịnh Vĩ.

“Không.” Giản Nhu cười. “Trưa nay tôi rảnh.”

Ba người cùng đi xuống dưới. Vừa ngồi lên xe của Trịnh Vĩ, Tiêu Thường liền chủ động trò chuyện với cô. Không giống các biên kịch khác, cô gái này trẻ trung, xinh đẹp, lại nhiệt tình, hơn nữa còn rất chân thành, khiến người đối diện rất có cảm tình.

“Chị Giản Nhu!” Tiêu Thường ngồi ở ghế lái phụ, ngoảnh đầu về phía sau. “Chị không để ý khi em gọi như vậy chứ? Em đã xem lý lịch của chị. Chị lớn hơn em một tuổi.”

“Bạn bè đều gọi chị là Tiểu Nhu. Em cũng có thể gọi như thế.”

“Vâng! Chị Tiểu Nhu, em rất thích xem chị diễn xuất. Thật đấy! Đặc biệt là cảnh tình cảm, chị khóc rất chân thực, rất đi vào lòng người. Em đoán chắc chắn chị từng trải qua cuộc tình khắc cốt ghi tâm, nếu không sẽ chẳng thể diễn hay như vậy.”

“Tiểu thuyết của em thường ngược tâm, chị đoán em cũng có mối tình khó quên.”

Gương mặt Tiêu Thường lộ vẻ rạng ngời hạnh phúc. “Chuyện của em cũng chẳng phải khắc cốt ghi tâm gì! Đúng rồi, cảnh chị diễn vừa rồi khiến em rất cảm động. Em có thể tưởng tượng một Lam Vũ chân thực xuất hiện ngay trước mặt. Còn nữa, đoạn chị bóp ngón tay ở bên cửa sổ ấy, có phải chị định diễn cảnh bị gai xương rồng đâm vào tay không? Em sẽ thêm tình tiết này vào kịch bản vì nó thể hiện tình cảm sâu đậm được chôn giấu tận đáy sâu trong nội tâm của Lam Vũ…”

Ô tô đột nhiên dừng gấp. Giản Nhu nhìn đèn đỏ ở phía trước bằng cặp mắt ai oán. Cô muốn nói với biên kịch Tiêu: Đừng bao giờ nhắc đến đề tài tình cảm trong lúc Trưởng phòng Trịnh lái xe, một khi anh ấy bị thu hút sự chú ý, tính mạng của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nghĩ đến khả năng lý giải của đối phương, cô đành lặng thinh.

May mà quãng đường không xa. Chỉ trong chốc lát, ô tô đã dừng ở nhà để xe của một câu lạc bộ cao cấp phải có thẻ hội viên mới được vào.

Sau khi xuống xe, Giản Nhu mới dám hỏi một vấn đề bản thân thắc mắc từ lâu: “Tiểu Thường! Sao em có thể sáng tác kịch bản Leo cao hay như vậy? Em lấy cảm hứng ở đâu ra thế?”

Tiêu Thường liếc nhìn Trịnh Vĩ. Thấy anh không có ý ngăn cản, cô mới giải thích: “Thật ra đây là câu chuyện có thực, bạn em kể cho em nghe. Em hỏi anh ấy có thể viết thành tiểu thuyết hay không, anh ấy đề xuất sáng tác dưới dạng kịch bản, anh ấy sẽ tìm nhà đầu tư quay thành phim điện ảnh. Do đó mới có dự án Leo cao này.”

“Vậy à?” Tất cả không nằm ngoài dự liệu của Giản Nhu.

Tiêu Thường hạ giọng thầm thì: “Nhưng em không đoán ra nguyên mẫu của nhân vật Lam Vũ là ai. Chị là người trong ngành, chắc cũng biết một chút tin nội bộ chứ? Có phải là thiên hậu tình ca Nghiêm Vũ không chị?”

Nghiêm Vũ? Nghe đến cái tên này, lòng Giản Nhu lại nhói đau. Mùi ẩm ướt ở nhà để xe khiến cô nghẹt thở nên bước nhanh hơn.

Thang máy mãi vẫn không xuống đến nơi. Một người đẹp cao ráo không thua kém người mẫu tiến lại gần bọn họ. Bị mùi nước hoa quyến rũ và bộ váy hàng hiệu số lượng có hạn thu hút, Giản Nhu liếc nhìn người đẹp, bất ngờ phát hiện cô ta và Trịnh Vĩ trao đổi ánh mắt vài giây. Trịnh Vĩ mỉm cười, gật đầu với cô ta. Người đẹp liếc Giản Nhu một cái, cất giọng bông đùa: “Sao tình cờ thế? Lần nào gặp anh, anh cũng cùng ngôi sao ăn cơm.”

“Em nói vậy, cứ như ngày nào tôi cũng ăn cơm với ngôi sao ấy. Thực tế, tính cả lần này cũng chỉ có hai lần thôi.”

Người đẹp không tiếp lời mà quay sang Tiêu Thường. “Trác phu nhân, lâu rồi không gặp. Gần đây cô bận rộn việc gì vậy?”

“Tôi đang viết kịch bản.”

Thang máy xuống đến nơi. Bọn họ đi vào trong, người đẹp chợt nhớ ra một chuyện, liền nói với Trịnh Vĩ: “Em có chút việc đột xuất nên không thể tham dự đám cưới của Diệp Chính Thần. Anh hãy giúp em gửi tiền mừng cho anh ta.”

“Được!”

Người đẹp rút một tấm thẻ ngân hàng từ túi xách đưa cho Trịnh Vĩ. Anh cất tấm thẻ vào túi quần. Đúng lúc này thang máy lên đến tầng năm, người đẹp uyển chuyển đi ra ngoài. Tiêu Thường dõi theo bóng lưng cô ta bằng ánh mắt mang hàm ý xâu xa.

Sau khi vào phòng ăn riêng, Tiêu Thường hỏi Trịnh Vĩ: “Người đẹp vừa rồi là ai vậy? Em trông rất quen mà không nhớ ra từng gặp ở đâu.”

“Cô ấy tên là Kiều Hân Vận, từng tham dự đám cưới của em và Trác Siêu Nhiên.”

Trác Siêu Nhiên ư? Giản Nhu giật mình kinh ngạc. Không ngờ Tiêu Thường lại là vợ của Trác Siêu Nhiên.

Tiêu Thường hỏi lại: “Cô ta chính là Kiều Hân Vận ư?” Cô đột nhiên đập bàn. “Vị hôn thê của anh đúng không?”

Giản Nhu đang lặng lẽ uống trà. Nghe câu này, cô suýt sặc, ho khù khụ. Trịnh Vĩ ngồi ở đối diện liền rút tờ giấy ăn đưa cho cô, bình thản đáp: “Không sai, chính là cô ấy!”

“Nghe nói bọn anh sắp kết hôn? Bao giờ thế?” Tiêu Thường lại hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch.”

Câu trả lời của Trịnh Vĩ lại khiến Giản Nhu ho sặc sụa. Nếu mấy ngày trước nghe được tin này, ít nhất cô cũng có thể giả vờ bình thản mỉm cười, nói câu chúc mừng rồi tiếp tục uống trà. Nhưng bây giờ, sau khi cô và anh đã trải qua một đêm nồng thắm, anh thổ lộ một câu rung động lòng người: “Người phụ nữ anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em”, sau khi cô quyết định quay về bên anh, bắt đầu mong chờ tương lai của hai người trong bảy năm tới, sao cô có thể tỏ ra bình thản khi nghe thông tin này?

Tuy nhiên không bình thản thì cô có thể làm gì? Cô thậm chí chẳng có lập trường chất vấn anh trước mặt người khác: “Anh đã có vị hôn thê, thế tôi là gì của anh?”

Cô chỉ là người phụ nữ được bao nuôi, hơn nữa còn do cô chủ động đề xuất, cái giá là một ngôi biệt thự mà thôi.

Khó khăn lắm mới dứt cơn ho, Giản Nhu phát hiện Tiêu Thường đang cầm cốc trà nhìn cô chằm chằm. Cô cố nặn ra một nụ cười. “Thật ngại quá! Trà này có mùi vị hơi lạ.”

“Vậy sao?”

Trịnh Vĩ thong thả uống một ngụm rồi gật đầu tán thành: “Vị trà hình như hơi chua.”

Rõ ràng anh cố ý trêu cô đây mà. Giản Nhu chỉ muốn đạp cho anh một cái nhưng cố nhẫn nhịn, quay sang Tiêu Thường. “Tại chị không quen uống trà, chị chỉ uống cà phê thôi.”

Giản Nhu vốn tiện miệng nói vậy, ai ngờ biên kịch Tiêu có khả năng liên tưởng khác thường, lập tức lĩnh hội tinh túy trong đó: “Chắc chị đã uống quen cà phê của Nhạc Tổng, tất nhiên không nuốt nổi trà đen của Trưởng phòng Trịnh rồi… Cà phê ở Thượng Hải có phải rất ngọt không?”

“Ừ… cũng hơi ngọt một chút.”

“Như vậy tin tức trên mạng nói chị và Nhạc Khải Phi yêu nhau là sự thật?” Tư duy logic của cô biên kịch này đúng là… người bình thường không thể theo nổi.

Giản Nhu chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ thấp khiến cô có ảo giác rét run người. Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn vào phòng. Trịnh Vĩ gọi cô ta: “Cho một tách Kopi Luwak, cám ơn!”

Giản Nhu thật sự muốn nói, cô thích vị chua chua của trà đen hơn vị “phân mèo” đó. Tuy nhiên nhớ đến câu chuyện “sắp kết hôn”, cô vẫy tay với nhân viên phục vụ. “Cho tôi một chai vang Mouton 96 đi!”

Trịnh Vĩ lái xe nên không thể uống rượu. Giản Nhu và Tiêu Thường vừa ăn uống vừa thảo luận về kịch bản Leo cao. Nhắc đến đoạn hai nhân vật chính yêu đương say đắm, Giản Nhu uống càng hăng. Trịnh Vĩ không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng chau mày nhìn chiếc ly không của Giản Nhu.

Tiêu Thường đột nhiên phát hiện cảnh tượng trước mắt rất đẹp, giống như hình ảnh nên có trong kịch bản mà cô tưởng tượng vô số lần. Hai nhân vật chính gặp lại nhau sau nhiều năm, một người thản nhiên đối diện, một người vô tâm vô tư. Trong đầu lóe lên ý tưởng, Tiêu Thường nhanh chóng cấu tứ hướng phát triển tiếp theo của bộ phim. Một lúc sau, di động của cô chợt đổ chuông. Nhìn thấy hàng chữ “Trung đoàn trưởng Trác” hiện lên trên màn hình, cô liền nở nụ cười rạng rỡ.

Tiêu Thường lịch sự lên tiếng: “Xin lỗi, em ra ngoài nghe điện thoại.” Nói xong, cô cầm di động đi ra ngoài hành lang.

“A lô!” Tiêu Thường cất giọng vô cùng ngọt ngào với ông xã lâu ngày không gặp.

“Em vẫn còn ở buổi thử vai đấy à?”

“Xong rồi. Em đang đi ăn với một anh chàng đẹp trai.”

“Thế à? Là diễn viên của đoàn làm phim sao?” Trác Siêu Nhiên không hề bận tâm. “Bao giờ mới xong, để anh tới đón em?”

Không đạt được hiệu quả mong muốn, Tiêu Thường đành khai thật: “Không phải! Em đang đi ăn với Trịnh Vĩ. Còn có ngôi sao nữ tên Giản Nhu. Em từng kể với anh…”

Không đợi cô nói hết câu, Trác Siêu Nhiên đã ngắt lời: “Anh sẽ đi đón em ngây bây giờ, em đang ở đâu?”

“Nhưng em vẫn chưa ăn xong.”

“Anh dẫn em đi nơi khác ăn tiếp.”

“Anh nhớ em đến thế sao? Không thể chờ thêm một lúc được à?” Tiêu Thường cất giọng tinh nghịch.

“Anh sợ em làm “bóng đèn [2]” sáng quá.”

[2] Bóng đèn tức là kỳ đà cản mũi.

“Bóng đèn? Ý anh là… người phụ nữ Trịnh Vĩ nhớ mãi không quên chính là Giản Nhu sao?”

Người ở ngoài hành lang trò chuyện tình cảm, còn trong phòng ăn là bầu không khí trầm lặng như trước cơn dông bão. Một lúc sau, Trịnh Vĩ chủ động tới ngồi bên cạnh Giản Nhu, nắm tay cô nhưng bị cô giật ra.

“Sao thế? Em ghen đấy à?”

Giản Nhu ngoảnh đầu sang một bên, né tránh ánh mắt của anh, cười tự giễu. “Nếu chỉ vì mục đích trả thù nên anh mới đối xử với em như vậy thì em nói cho anh biết, anh đã thành công rồi đấy.”

Cô thật sự cảm nhận một cách sâu sắc nỗi đau khi đang ở trên đỉnh cao bị rơi xuống vực sâu, chỉ e phải mất thêm năm năm nữa mới có thể chữa lành nỗi đau này.

“Nếu muốn trả thù thì anh đã tiến hành từ lâu, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay!” Trịnh Vĩ cất giọng trầm trầm.

“Nếu đã sắp kết hôn, anh còn động đến em làm gì? Định chơi lần cuối trước khi giã từ cuộc sống độc thân hay sao?” Giản Nhu không thể tiếp tục nhẫn nhịn. “Trưởng phòng Trịnh, anh chơi vui lắm à?”

Trịnh Vĩ vẫn thản nhiên như không: “Việc anh kết hôn và việc anh bao nuôi em mâu thuẫn nhau sao? Em muốn biệt thự của em, cô ấy cần danh phận của cô ấy. Cô ấy không bận tâm, em để ý làm gì chứ?”

Nghe ra thì đúng là không mâu thuẫn. Hơn nữa, Kiều Hân Vận có vẻ chẳng hề để bụng nên mới nói câu: “Lần nào gặp anh, anh cũng cùng ngôi sao ăn cơm.”

“Trừ khi em cũng muốn danh phận?” Trịnh Vĩ tiếp lời.

Giản Nhu lặng thinh. Danh phận là thứ bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn. Tuy nhiên kể từ lúc biết bố mẹ anh là ai, cô cũng hiểu cả cuộc đời này, hai người không có duyên phận là vợ chồng.

Dù anh có thể tha thứ cho mọi hành động của cô, dù cô nguyện từ bỏ mối thù người chết nhà tan nhưng vẫn còn người thân của cô và anh nữa. Bọn họ làm sao có thể tha thứ, làm sao có thể quên đi tất cả?

Vì vậy năm xưa cô mới cương quyết cắt đứt quan hệ với anh. Cô tưởng đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Trịnh Vĩ, chỉ cần cô làm tổn thương anh một lần, chắc chắn anh sẽ không quay đầu. Vậy mà mỗi năm anh vẫn tặng cô một chiếc nhẫn vào ngày sinh nhật. Cô nghĩ năm xưa mình đã có hành động sai lầm nên quyết định ở bên cạnh anh cho đến khi anh chán thì thôi mà không cần danh phận, không cần tương lai. Đây là việc duy nhất cô có thể làm vì tình yêu không được chúc phúc của hai người. Cô yêu anh, bất kể từng trải qua chuyện gì, cô cũng chưa bao giờ hối hận. Nhưng cô không ngờ, sự hy sinh của cô đổi lại chỉ là câu nói thản nhiên của anh: “Em muốn biệt thự của em, cô ấy cần danh phận của cô ấy. Cô ấy không bận tâm, em để ý làm gì chứ?”

Giản Nhu chống tay vào thành ghế, đứng dậy. “Em xin lỗi. Anh cứ coi như chưa từng nghe thây những lời em nói trong điện thoại ngày hôm qua.”

Vừa định quay người, Trịnh Vĩ đã kéo tay cô. Giây tiếp theo, Giản Nhu bị anh ôm chặt vào lòng. Anh thở dài. “Muốn em thừa nhận rằng em để bụng khó đến vậy sao?”

Cô lắng nghe nhịp tin nặng nề của anh. Trái tim vốn đau đến mức mất cảm giác lại trở nên mềm mại. Cô nhắm mắt, vùi mặt vào ngực anh. “Tại sao anh nhất định bắt em phải thừa nhận? Em thừa nhận hay không quan trọng như vậy sao?”

“Không quan trọng!”

Đôi môi ấm nóng dừng lại ở trán rồi di chuyển xuống khóe miệng cô. Giản Nhu lờ mờ nghe thấy tiếng mở cửa phòng rồi lại đóng lại. Tiêu Thường một đi không trở lại nhưng cô cũng chẳng có tâm tư quan tâm đến điều đó.

Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô. Mùi hương tỏa ra từ người anh, mùi vị của anh tựa như chất gây nghiện khiến cô chìm đắm, đê mê, mất phương hướng, cuối cùng được anh đưa tới một thế giới không có đau khổ, chỉ có khoái lạc nguyên thủy và bản năng nhất.

Thái độ ngoan ngoãn của cô khiến anh hôn càng lúc càng sâu, càng mất kiểm soát. Đôi môi anh lướt qua cổ cô, di chuyển xuống dưới. Giản Nhu bất giác nhớ nhung cơ thể nóng bỏng của anh. Trong khi đó bàn tay anh cũng thò vào trong váy áo cô, mang theo ngọn lửa có thể thiêu cháy tất cả.

“Theo quy tắc, có phải đến lượt anh thử diễn cảnh giường chiếu rồi không?” Trịnh Vĩ cất giọng khàn khàn.

“Trịnh Vĩ! Chúng ta không thể…”

Lời từ chối không mấy cương quyết của cô bị anh cắt ngang: “Bây giờ em hối hận cũng đã muộn rồi.”

Mười mấy phút sau, trong phòng tắm tại câu lạc bộ, Trịnh Vĩ ngắm thân hình đẹp đẽ của người con gái dưới mặt nước dập dềnh. Hơi thở trở nên gấp gáp nhưng anh cố kiềm chế bản thân. Anh dùng nụ hôn dịu dàng và động tác vuốt ve để khơi gợi sự nhiệt tình của cô, cho đến khi toàn thân cô mềm nhũn, nằm sấp trên người anh. Sự đụng chạm cuối cùng cũng khiến anh không thể kiềm chế, mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô. Giản Nhu muốn né tránh nhưng bồn tắm chật hẹp, đành để anh tùy ý chiếm hữu.

Buổi chiều mùa hạ, ngay cả ngọn gió thổi vào phòng cũng mang theo không khí nóng bức. Trán Giản Nhu rịn mồ hôi, hai tay bám vào thành bồn tắm, đón nhận hết đợt sóng này đến đợt sóng khác. Đầu óc cô trống rỗng, mọi cảm quan đều mất phương hướng. Cô cầu xin anh dừng lại nhưng anh không cho cô cơ hội thở dốc, động tác càng lúc càng kịch liệt. Khoái cảm dội đến khiến cô gần như suy sụp. Tuy nhiên cô cũng biết rõ, tất cả chỉ mới bắt đầu.

Nỗi nhớ nhung dồn nén suốt năm năm bây giờ mới tìm ra phương thức phát tiết, anh nhất định phải thưởng thức mọi sự ngọt ngào và ấm áp của cô thì trong lòng mới mãn nguyện.

***

Khi tia nắng cuối cùng vụt tắt, căn phòng trở nên vô cùng tĩnh mịch. Trịnh Vĩ nằm trên giường, người rất mệt mỏi nhưng anh không hề thấy buồn ngủ. Người phụ nữ ở trong lòng anh đã ngủ say, áp mặt vào vai anh, cánh tay quấn lấy tay anh. Hình như cô mơ về thời niên thiếu, khóe miệng cong cong, gương mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Lúc thức, Giản Nhu không bao giờ cười như thế này. Tuy bình thường cô cũng hay cười, có lúc cười nhạt, có lúc đáng yêu, có lúc nở nụ cười quyến rũ nhưng không phải là niềm vui thuần túy như vậy.

Nhiều khi Trịnh Vĩ thật sự muốn chui vào giấc mộng của cô, để xem cô mơ thấy gì, trong hồi ức hạnh phúc nhất liệu có sự tồn tại của anh hay không.

Trịnh Vĩ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Giản Nhu, sau đó ôm cô chặt hơn. Anh đã đợi ngày này những năm năm trời. Trong năm năm qua, anh đã nghĩ tới vô số lời thoại khi hai người gặp lại, lạnh nhạt có, thâm tình có, cả quan tâm, lo lắng cũng có. Rất nhiều lần anh tình cờ hoặc cố ý chạm mặt cô, nhưng lần nào cô cũng nhanh chóng biến mất, giống như né tránh loài rắn độc hay mãnh thú, để lại anh một mình đứng lặng. Ngoài việc tự nhủ nên từ bỏ mối tình đau đớn này, anh còn có thể làm gì khác?

Hơn một tháng trước, hai người gặp nhau trong thang máy, anh biết cô không thể né tránh nên mới chịu nói chuyện với anh. Tuy nhiên câu “tất nhiên bao gồm cả anh” của cô lại khiến anh bắt đầu nhen nhóm tia hy vọng. Tuy quãng thời gian năm năm không phải ngắn ngủi nhưng cuối cùng anh cũng đợi được. Anh bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ rồi từng bước tiến lại gần, từng bước thăm dò Giản Nhu. Anh đã nhìn thấy nước mắt cô, cảm nhận được sự nhiệt tình của cô. Anh cho rằng mình sắp tìm được thứ đã mất.

Trong thời gian cô đi Thượng Hải, anh cố tình không liên lạc, chờ cô chủ động gọi cho mình. Không ngờ cô lại nói với anh: “Nếu em dùng quyền sử dụng thân thể em trong bảy năm để đổi lấy ngôi biệt thự thuộc sở hữu của anh, anh có bằng lòng không?”

Lúc đó, anh thật sự muốn hỏi cô: “Trong mắt em, trái tim chân thành của anh không bằng một ngôi biệt thự hay sao?”

Cô còn nói: “Tại sao anh nhất định bắt em phải thừa nhận? Em thừa nhận hay không quan trọng như vậy sao?”

Làm sao không quan trọng cơ chứ? Nếu cô không thừa nhận, làm sao anh có thể biết được cô để bụng đến mức nào, liệu có giống như anh để bụng đến sự tồn tại của Nhạc Khải Phi, chỉ hận không thể khiến người đàn ông đó lập tức biến mất khỏi thế giới này?

Cô không chịu cho anh câu trả lời, vậy thì anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm và chứng minh, bất kể phải dùng thủ đoạn nào.
Bình Luận (0)
Comment