Lúc Đường Đường xoay người, việc đầu tiên nó làm là tè một chút ở bên miệng giếng.
Đúng vậy, đây chính là ký hiệu của nó.
Sau đó, nó vội vàng chạy xuống núi. Người ta thường bảo “lên núi dễ, xuống
núi khó”, ngay cả lên núi nó còn không làm được, xuống núi lại càng khó
hơn nhiều. Chỉ hơi bất cẩn một chút, nó liền lăn lông lốc xuống dưới.
Rất nhanh… còn nhanh hơn cả dự tính của nó.
Đường Đường liền thuận theo tự nhiên, lăn một vòng, lăn hai vòng, lại lăn
thêm ba, bốn vòng nữa, cứ thế mà lăn thẳng từ trên núi xuống. Nó vốn là
loại động vật da dày thịt béo, cứ lăn mãi như thế mà chẳng bị thương đến gân cốt, ngay cả mặt mày cũng chẳng có chút gì là mỏi mệt.
Lăn
xuống khỏi núi, nó nằm nghỉ ngơi một hồi cho qua cơn choáng váng rồi lại tiếp tục chạy. Trên đường đi, nó gặp rất nhiều thứ. Có hoa dại, có cây
cỏ, có bướm xinh, còn có cả vài chú chim non nữa… Đường Đường chỉ liếc
nhìn một cái, bốn chân vẫn phóng hết sức; thỉnh thoảng nó cũng dừng lại
một chút để đi tiểu, đánh dấu đường đi cho lát nữa quay lại.
Thân thể nó quá nhỏ nên chạy rất chậm, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên nó
được lên núi, vì vậy nó bị lạc mất mấy lần. Qua hơn nửa ngày nó mới về
được đến Huyện nha. Bậc thềm bên ngoài cửa chính của Huyện nha rất cao,
lúc này lại chẳng có ai đứng gác, thấy vậy nó liền quay đầu chạy thẳng
vào Cổ đường thư xá.
Thấy Đàm Thanh Thần, Đường Đường có cảm giác mừng rỡ như gặp được người thân sau bao năm xa cách, nó lao đến cắn
chặt vạt áo của hắn, vừa rên ư ử vừa kéo hắn ra ngoài.
Đàm Thanh
Thần rất ngạc nhiên. Trước giờ Đường Đường luôn đi theo tỉ tỉ, sao hôm
nay nó lại chạy đến đây một mình? Bởi vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là tỉ tỉ hắn đã gặp chuyện gì đó. Hắn sai người sang Huyện nha tìm Đàm
Linh Âm, người làm vừa đi một chút liền chạy về báo Đàm Linh Âm cùng với Huyện thái gia đã ra ngoài từ sáng sớm nhưng đến giờ vẫn chưa về.
Đàm Thanh Thần nhìn sắc trời thấy hoàng hôn sắp buông xuống rồi. Hai người
bọn họ đi ra ngoài làm cái gì mà đi cả ngày vẫn chưa về vậy? Lại nhìn bộ dạng khác thường của Đường Đường, chắc chắc bọn họ đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ, nếu không sẽ không để cho một con vật
nhỏ như nó chạy về cầu cứu.
Người trong Huyện nha không nói hai
người bọn họ ra ngoài làm việc gì. Đàm Thanh Thần không biết việc họ làm có gì bí mật hay không nên không báo cho Chu Chính Đạo biết vì Đàm Linh Âm từng kể cho hắn nghe chuyện bè phái ở trong Huyện nha. Hắn chỉ nhờ
mấy nha dịch thường ngày vẫn đối xử tốt với Đàm Linh Âm cùng hắn đi tìm
hai người kia.
Bọn họ chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết như vài
cây đuốc, dây thừng, băng gạc và thuốc trị thương cùng binh khí để phòng thân rồi kéo nhau lên đường.
Đường Đường chạy trước dẫn đường, bọn họ bám theo sau.
Thân phận của tiểu tử kia vẫn chưa rõ ràng nhưng mọi người đều cho rằng
Đường Đường là chó. Bây giờ bảo bọn họ đi theo một con chó con để tìm
người, nghĩ sao cũng thấy cách làm này chẳng có mấy tia hy vọng.
Dù có hy vọng hay không, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Huyện thái
gia và Đàm sư gia đi ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, đây là
chuyện chưa từng xảy ra, phải nhanh chóng tìm được hai người họ để tránh chuyện không may xảy ra.
Đường Đường thấy số mình vất vả chẳng
khác gì một con chó thật sự, dù vậy nó vẫn phải kiên trì dẫn đường cho
mọi người. Lần này lên núi thuận lợi hơn trước rất nhiều bởi vì đã có ký hiệu của nó chỉ đường. Nhưng mà đường lên núi dài dằng dặc, lúc bọn họ
đến được chỗ giếng mỏ thì trời đã tối mịt.
Trong núi, buổi tối
càng đặc biệt mịt mù, lại thêm hoa cỏ, cây cối rậm rạp, chỉ có vài ánh
sáng le lói từ những vì sao xa xăm. Bọn họ đem mấy cây đuốc tập trung về một chỗ mới thấy được cái miệng giếng tối om kia.
Đường Đường hướng về phía miệng giếng kêu ầm lên.
Dưới đáy giếng, Đàm Linh Âm và Đường Thiên Viễn đang dựa sát vào nhau. Lúc
chiều, sau khi đã ngủ no mắt rồi mới tỉnh dậy, rảnh rỗi không có việc gì làm, Đường Thiên Viễn lại bắt đầu đào bới tìm thi thể, lúc tìm được cái đầu lâu thứ ba, hắn quyết định dừng tay. Không phải là hắn lo Đàm Linh
Âm bị dọa cho sợ —— dù sao thì cũng có hắn ở bên cạnh nàng mà; chủ yếu
là hắn lo cái giếng mỏ này đã quá cũ, ngộ nhỡ hắn đào một hồi lại làm
cho cái mỏ này sập xuống, chẳng phải là hắn tự tay chôn vùi bản thân và
nàng ấy sao!
Sau khi liên tục bị dọa cho hoảng sợ, lá gan của Đàm Linh Âm cũng lớn lên không ít. Bọn họ thảo luận và phân tích các loại
tình huống đối với những thi thể trong giếng mỏ này; Huyện lệnh đại nhân còn khen nàng thông minh nên Đàm Linh Âm rất đắc ý.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, bóng tối dần bao phủ khắp cái giếng. Tâm tình Đàm Linh Âm cũng trở nên u ám. Nàng thấy rất bứt rứt, vừa lo lắng Đường Đường
gặp phải nguy hiểm vừa suy nghĩ nên làm thế nào mới thoát ra khỏi chỗ
này. Nàng sờ soạng khắp thành giếng một hồi, cuối cùng chán nản ngồi
phịch xuống.
Trái lại, Huyện lệnh đại nhân rất thản nhiên. Hắn
còn an ủi nàng, “Bây giờ trời tối rồi, ở đây tối mịt, cho dù có cách
cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu giờ bò được lên trên, giữa
đêm hôm khuya khoắt mà đi trong núi cũng không an toàn chút nào. Không
bằng chúng ta cứ ở yên trong này mà nghỉ ngơi, sáng mai lại nghĩ cách để đi ra ngoài.”
Thấy hắn nói cũng có lý, Đàm Linh Âm đành phải nghe theo.
Hai người ngồi ở dưới đáy giếng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn mảnh trời nho nhỏ ở trên đầu. Đây đúng là tình cảnh ếch ngồi đáy giếng!
Bầu trời thoáng đãng, lưa thưa vài vì sao mờ mờ nhạt nhạt. Đường Thiên Viễn chỉ vào hai vì sao đơn lẻ, kể chuyện xưa cho Đàm Linh Âm. Cốt truyện
rất mới lạ, ngay Đàm Linh Âm cũng chưa từng nghe bao giờ. Lúc đầu, Đường Thiên Viễn chỉ nói chuyện phiếm để cho Đàm Linh Âm đỡ buồn chán; sau đó lại chỉ lên hai vì sao xa xăm mà kể chuyện rắc rối giữa yêu, hận, tình, thù của hai mươi tám vì tinh tú. Nói thật, ngay hắn cũng thấy khiếp sợ
bản lĩnh nói khoác của chính mình.
Kể chuyện xưa một hồi, Đường
Thiên Viễn mới phát hiện ra câu chuyện hắn đang kể nếu tiếp tục bịa thêm nữa có thể viết thành một quyển tiểu thuyết về cuộc đại chiến giữa thần và ma. Hắn ngừng lại, cầm túi nước lên uống một ngụm cho đỡ khát. Hai
người bọn họ đều mang theo túi nước của riêng mình, Đàm Linh Âm uống hết túi nước của mình lại uống sang túi nước của Đường Thiên Viễn. Bởi vậy, lúc Đường Thiên Viễn dùng túi nước này, hắn có cảm giác môi mình đang
bị Đàm Linh Âm nhấm nháp. Uống nước xong, hắn liếm môi một chút, suy
nghĩ hơi bay bổng. Ngay bản thân hắn cũng không hiểu mình đang suy nghĩ
về chuyện gì.
Đàm Linh Âm thấy Đường Thiên Viễn ngẩn người thì vội giục hắn kể tiếp.
Nhưng Đường Thiên Viễn không muốn nói. Hiện giờ hắn rất cần được yên tĩnh để
sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang loạn lên trong đầu đồng thời cũng muốn tâm
tình mình được ổn định lại đôi chút. Thật ra suy nghĩ của con người rất
giống mặt hồ êm ả, chỉ cần tùy tiện thổi một luồng gió vào nó liền có
thể tạo ra vô số vòng tròn gợn sóng.
Đàm Linh Âm nghĩ hắn đang
thừa nước đục thả câu, mấy vị tiên sinh kể chuyện đều làm như thế mà,
mỗi lần kể đến chỗ ngoạn mục đều cố ý dừng lại, hẹn lần saVì nghĩ vậy
nên nàng quyết định mặc kệ hắn, lại ngẩng đầu lên nhìn trời. Lúc người
ta rảnh rỗi, nhàm chán thường hay nghĩ về gia đình, nhớ đến phụ mẫu.
Nàng nhớ đến người phụ thân đã bỏ mặc con gái mấy năm nay, nhớ đến người mẫu thân đã mất từ nhiều năm trước, nhớ đến cái gia đình mà nàng đã
sống suốt mười sáu năm qua. Nàng cứ tưởng rằng mình sẽ chán ghét nơi ấy, nhưng thật ra, nơi ấy càng ngày càng trở thành điều khiến nàng bận tâm
nhất. Con người mà, ai chẳng lưu luyến gia đình của mình chứ.
Nàng cũng muốn được quay về nhà, nhưng điều này không thể thực hiện được.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đường Thiên Viễn đột nhiên hỏi nàng.
Đàm Linh Âm đột nhiên nhớ tới một người, liền hỏi hắn, “Đại nhân, ngài với Đường Thiên Viễn rất thân ư?”
Trong đầu Đường Thiên Viễn liền hiện ra gương mặt của Trịnh Thiếu Phong. Hắn
hạ giọng, hỏi ngược lại, “Sao vậy, ngươi nhớ hắn à?”
“Có nhớ một chút. Thật ra… Ta biết chuyện này hơi khó nói, nhưng…” Đàm Linh Âm ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
Đường Thiên Viễn nhìn bộ dạng hiện giờ của nàng, trong lòng đột nhiên thấy
căng thẳng. Tay hắn bấu chặt vào thành giếng, cố gắng kìm nén cảm xúc
của bản thân, hỏi, “Thật ra ngươi muốn nói chuyện gì?”
“Ngài cũng biết chuyện ta gây họa ở quê nhà, đắc tội với Chu Đại Thông rồi đó. Ý
của ta là, danh tiếng và quyền hạn của Đường Thiên Viễn cũng khá lớn, có thể nhờ ngài ấy giúp ta hỏi thăm một chút tình hình ở Tế Nam được
không…” Nàng thực sự, thực sự muốn về nhà!
Thì ra là chuyện này, hắn thở phào nhẹ nhõm. Đường Thiên Viễn vui vẻ cười nói, “Chuyện này
cũng không có gì khó, nhưng trước tiên ngươi phải nói rõ ràng cho ta
biết ngươi đã gây ra họa gì mới được.”
Loại chuyện đào hôn thật
khiến nàng xấu hổ, sao có thể dễ dàng mở miệng được. Đàm Linh Âm ấp úng
một hồi, cuối cùng cũng quyết tâm nói rõ chuyện đính hôn kia cho hắn
nghe, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng kêu của Đường Đường từ
trên đầu vọng xuống.
Bọn họ ngẩng đầu, thấy được ánh sáng phía trên miệng.
Đàm Linh Âm nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Được cứu rồi!
Công tác giải cứu tiến hành vô cùng thuận lợi. Đường Thiên Viễn đem sợi dây
thừng cột vào ngang hông Đàm Linh Âm, sau đó bảo người ở bên trên kéo
nàng lên. Đàm Linh Âm vừa thoát khỏi miệng giếng liền vội vàng cám ơn
mọi người, sau đó ôm chầm Đường Đường đang nằm vật ra đất vì mệt lả mà
ôm hôn thắm thiết.
Đường Đường rất bực bội. Chủ yếu là vì nàng siết nó quá chặt, làm nó muốn ngộp thở.
Lúc Đàm Linh Âm buông Đường Đường ra, vừa quay đầu lại liền bắt gặp cái
nhìn chằm chằm của Đàm Thanh Thần. Ánh mắt của đệ ấy hình như có chút
lạ… Tiêu đời nàng rồi, Đàm Thanh Thần tức giận. Đàm Linh Âm rụt cổ, suy
nghĩ nên làm thế nào để dỗ dành Thanh Thần. Tính tình đệ ấy rất khác
người, càng tức giận thì càng khó dỗ. Mỗi lần đệ ấy nổi giận, dù có dỗ
ngon dỗ ngọt thế nào cũng không được.
Lúc này, Đường Thiên Viễn
cũng đang được kéo lên. Hắn kéo sợi dây, đạp nhẹ vào miệng giếng một cái liền phóng lên, nhẹ nhàng trèo ra khỏi miệng giếng. Điều đầu tiên hắn
nhìn thấy chính là hình ảnh Đàm Thanh Thần đang nhìn chằm chằm tỉ tỉ của mình.
Với trực giác của nam nhân, Đường Thiên Viễn nghĩ, ánh mắt Đàm Thanh Thần hiện giờ không giống ánh mắt của một đệ đệ nhìn tỉ tỉ.